Khác nhau một trời một vực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa trở lại Lưu Vân Các, Hoàng Bắc Nguyệt đã vội vã lấy Bách Luyện Kinh ra nghiên cứu. Quyển kinh thư này trên mặt dùng kiểu chữ cổ điển đại khí, vừa nhìn đã thấy cảm giác chất phác nặng nề, tràn ngập sức mạnh.

Đông Lăng châm đèn thật sáng rồi đẩy cửa đi ra gian ngoài may y phục, nàng không muốn ở trong phòng quấy nhiễu tiểu thư.

Hoàng Bắc Nguyệt nghiên cứu cả đêm, không nghỉ ngơi dù chỉ một giây. Nàng cố gắng ghi nhớ hết thảy nội dung trong quyển trục, chỉ cảm thấy một đoàn máu nóng hổi dâng trào trong lồng ngực. Đây là luyện thuật cao cấp nhất của thế giới này! Nó bao hàm cả luyện dược cùng luyện khí. Đây đều là những thứ trước đây nàng không hiểu rõ, mà bây giờ nhờ có cuốn Bách Luyện Kinh này, những chỗ không rõ hiện tại đã được khai thông. Nàng vốn thông minh, một bên xem, một bên lại yên lặng suy diễn tiếp, không thấy khó hiểu.

Càng xem, nàng càng cảm thấy hiểu rõ hơn, thân thể cảm giác vô cùng sung mãn. Nàng không thể chờ nổi nữa rồi, nàng phải thử nghiệm một phen. Vừa vặn Tử Kim Lô lần trước An quốc công đưa nàng vẫn chưa dùng tới, còn dược liệu thì lần trước đã mua rất nhiều, hiện vẫn còn nằm trong nạp giới.

Nàng vừa định lấy Tử Kim Lô ra thì nghe "ầm" một tiếng, cửa sân nhỏ đã bị người ta một cước đạp bay. Trong mắt nàng sát khí thoáng hiện, thu hồi Bách Luyện Kinh lại, lập tức đứng lên đi ra ngoài.

Đông Lăng vừa mở cửa, đã thấy Tuyết di nương mang theo vài tên gia đinh cường tráng cùng nha hoàn đi tới, Tiêu Vận cũng theo sau tiến vào. Ả vừa trông thấy Hoàng Bắc Nguyệt, trên mặt lập tức hiện ra thần sắc phẫn hận oán độc.

"Di nương ngươi đang làm cái gì vậy ?" Đông Lăng đi vào viện tử, đưa tay cản lại đám người Tuyết di nương.

Hoàng Bắc Nguyệt vừa định gọi Đông Lăng trở lại, Tuyết di nương đã giơ tay lên.

Bốp...

Một cái tát đã dán trên mặt Đông Lăng, đem nàng đánh bay sang một bên, đôi má trắng nõn lập tức sưng đỏ.

"Ai cho phép thứ hạ nhân nhà ngươi xen vào việc của ta?" Tuyết di nương quát to một tiếng!

Bang...

Một cái chậu hoa từ cửa bay đến, nện thẳng lên đầu Tuyết di nương khiến ả hét thảm một tiếng, máu tươi từ trên trán chảy xuống ròng ròng, rơi xuống mặt đất.

"Nương". Tiêu Vận hô to một tiếng, sau đó ngẩng đầu lên, trợn mắt giận dữ nhìn Hoàng Bắc Nguyệt: "Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi chán sống rồi sao?".

"Người chán sống chính là bọn ngươi đó! Đông Lăng là nha hoàn của ta, ai cho phép các ngươi động thủ với cô ấy?" Ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng quét qua đám người, uy nghiêm bộc phát khiến Tiêu Vận không khỏi rùng mình một cái.

Nếu Tuyết di nương không động thủ đánh Đông Lăng, nàng còn có thể nhẫn nhịn. Nàng không thích người khác khi dễ người của nàng.

Tiêu Vận không nhịn được nữa, há mồm hét lên, Băng Vũ lập tức xuất hiện trong tay, hàn khí bức người, cả khu vườn ngay lập tức trở nên lạnh lẽo. Trên mặt ả hiện lên thần sắc âm trầm, ác độc nói: "Ta thấy ngươi ngày càng lớn mật rồi đó, bây giờ không dạy dỗ ngươi một chút, chẳng phải sau này ngươi còn trèo lên đầu ta nữa hay sao?"

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhìn nàng, trong ánh mắt lộ vẻ trào phúng.

Đông Lăng bụm mặt, từ dưới đất đứng lên, lau vệt máu ở khóe miệng, chậm rãi đi tới bên người Hoàng Bắc Nguyệt, đứng ở trên thềm đá nhìn xuống đám người bọn họ nói: "Nhị cô nương, tiểu thư của chúng ta là Bắc Nguyệt quận chúa do hoàng thượng tự tay sắc phong, các ngươi dám động thủ chính là coi rẻ thiên uy".

"Ta..." Tiêu Vận muốn mở miệng nói chuyện lại bị Tuyết di nương kéo lại. Ả vừa để nha hoàn lau đi vết máu trên trán, vừa cười lạnh.

"Một ngày không gặp Tam tiểu thư như đã biến thành người khác vậy, ngay cả ta đều không nhận ra được".

Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt cười: "Tuyết di nói đùa rồi, Bắc Nguyệt nào có thay đổi gì đâu, rõ ràng là Tuyết di nương nhìn nhầm rồi".

"Đúng thế! Là ta nhìn nhầm, nếu không nhiều năm như vậy tại sao không nhìn ra Tam tiểu thư cũng có khí phách như vậy chứ!". Tuyết di nương gằn từng chữ.

Nàng bắt đầu quan sát thật kĩ Hoàng Bắc Nguyệt đang đứng trên thềm đá. Trước giờ không hề phát hiện ra nha đầu ốm yếu này lại có loại khí chất cao quý như vậy.

"Tuyết di quá khen". Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạt, không kiêu ngạo không siểm nịnh, từ tốn nói: "Tính cách của Bắc Nguyệt là do di truyền từ mẫu thân. Người ta không phải hay nói "có mẹ giỏi thì sẽ có con gái giỏi sao? đúng không Tuyết di?".

Nàng vừa nói vừa liếc mắt nhìn Tiêu Vận đang nổi giận đùng đùng, có chút trêu chọc nhếch môi. Đông Lăng cũng "phốc xuy" một tiếng, bật cười.

Có mẹ giỏi tất có con giỏi! Câu nói này lọt vào tai Tuyết di nương cùng Tiêu Vận lại biến thành một lời trào phúng, nhớ tới chuyện mất mặt ngày hôm qua trên thuyền của Tiêu Dao vương, Tuyết di nương cùng Tiêu Vận không khỏi mặt đỏ tai hồng.

Quả thật là "chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm" mà. Sự tích náo loạn của Tiêu Vận từ lúc sáng sớm đã truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ ở thành Lâm Hoài. Thiếu nữ thiên tài Triệu hoán sư, ngày trước kiêu ngạo ngông cuồng bây giờ đã trở thành trò cười trong mắt thiên hạ.

Trước đây ả cao ngạo tự đai bao nhiêu thì hiện tại có bấy nhiêu người chán ghét ả. Tiêu Vận lúc sáng đi ra ngoài đã hứng chịu vô số ánh mắt khinh thị, đành phải vội vã chạy về nhà, sắc mặt trắng bệch, vừa vào Bích Thủy Viện liền nhào vào trong lòng Tuyết di nương khóc lớn. Ả từ trước đến giờ đều ở trong ánh mắt ghen tỵ của người khác mà trưởng thành, có tiếng là thiên tài, là nữ Triệu hoán sư trẻ tuổi nhất ở Nước Nam Dực. Mới mười sáu tuổi đã là Tam Tinh Triệu hoán sư, hơn nữa còn triệu hoán ra Linh thú cấp bốn thuộc tính Băng – Thiên Tuyết Miêu. Lúc đó, danh tiếng vang đến mức nào chứ! Khi ả đi ra ngoài, đủ loại ánh mắt hâm mộ cùng sùng bái dõi theo.

Giờ phải chịu khinh thị cùng chế nhạo như vậy, giống như cả thế giới đều xem thường ả. Chắc chắn trong lòng đám người kia đều nghị luận sôi nổi, nói ả là thứ nữ nhân tùy tiện, không hiểu lễ nghi. Ả biết mình không như thế, có vết xe đổ của Cầm di nương, Tuyết di nương từ nhỏ đã dạy nàng phải quý trọng thanh danh của mình.

Hai mẹ con họ vẫn luôn xem thường Cầm di nương chính là bởi vì "quá khứ không mấy vẻ vang" của bà. Mà bây giờ, ai ngờ được những thứ "quá khứ không mấy vẻ vang" này cũng rơi hết lên người ả chứ.

Tiêu Vận vừa nhớ tới những thứ này liền tức đến mức cả người run rẩy. Ả lập tức đứng dậy, Băng Vũ trong tay chỉ thẳng vào Hoàng Bắc Nguyệt.

"Ngươi ở đó nói bậy bạ? Nếu không phải là ngươi vu hại ta, ta làm sao phải chịu sỉ nhục như vậy chứ? Ta hôm nay tới chính là để tìm ngươi tính sổ".

"Ta vu hại ngươi?" Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạt: "Trước mặt nhiều người như vậy, ngươi ra tay đẩy ta còn không nói, lại còn ăn mặc thành như vậy, nếu không phải ta có lòng tốt để Đông Lăng đem áo choàng cho ngươi, e rằng ngươi còn bị chế nhạo nhiều hơn nữa đó".

"Ngươi nói dễ nghe quá nhỉ? Ta khi đó không đẩy ngươi, là ngươi giả vờ giả vịt khiến người khác tin tưởng, làm hại ta xấu mặt".

Hoàng Bắc Nguyệt khinh bỉ liếc ả cười lạnh. Đông Lăng hiểu ý, tiếp lời: "Nhị tiểu thư không thể nói như vậy nha. Lúc ấy trên thuyền nhiều cao thủ như vậy, ngươi đẩy hay không đẩy chẳng lẽ những cao thủ không nhìn ra hay sao?".

Đông Lăng nói, con ngươi linh động nhẹ nhàng đảo qua gương mặt tức giận đến xanh tím của Tiêu Vận, tiếp tục cười lạnh.

"Hơn nữa, Nhị tiểu thư có thanh danh lớn ở thành Lâm Hoài, danh hiệu thiên tài, còn tiểu thư của chúng ta chỉ là một người ốm yếu không có danh tiếng gì. Những người kia lẽ nào lại tin tưởng tiểu thư của chúng ta mà không tin Nhị tiểu thư ngươi sao?".

Đông Lăng quả là một nha đầu miệng lưỡi trơn tru. Một lời vừa ra, không khác gì giết người vô hình. Tiêu Vận bị cứng họng, sắc mặt đỏ bừng lên.

Đông Lăng nói lời này quả thật cũng không sai. Ngày đó trên thuyền nhiều cao thủ như vậy, theo lý thuyết thì những cao thủ đó không thể không nhìn ra Hoàng Bắc Nguyệt giở trò lừa bịp, nhưng vì sao những người đó lại không tin mình đây? Lẽ nào, lẽ nào nàng thật sự lỡ tay đẩy Hoàng Bắc Nguyệt?.

Lần này, ngay cả Tiêu Vận cũng tự hoài nghi chính mình. Ả quay đầu lại, ánh mắt mờ mịt nhìn mẫu thân, không dám nói thêm cái gì nữa.

Tuyết di nương nhìn đôi chủ tớ nhanh mồm nhanh miệng khiến mẹ con bọn họ không thể phản kích này, trong lòng lại nổi lên lửa giận, bà ta quyết định hạ sát ý.

Hiện tại phủ Trưởng công chúa đang bị người của An quốc công bao vây, bởi vậy nếu bà giết nha đầu Hoàng Bắc Nguyệt này cũng chẳng sao, cứ việc giá họa cho người của An quốc công là xong, dễ như ăn cháo.

Bà ta vốn chẳng muốn giết nha đầu này, nhưng hôm nay không thể không suy nghĩ lại. Lưu lại Hoàng Bắc Nguyệt, sau này nhất định sẽ gặp tai họa.

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhìn Tuyết di nương, thấy ánh mắt tàn độc của bà ta, mơ hồ đoán ra ý đồ trong lòng Tuyết di nương. Bà ta muốn giết người giá họa.

Chết cũng không đáng sợ? Quan trọng là chết như thế nào, chết trên tay ai, vì sao mà chết. Chỉ bằng Tuyết di nương cùng Tiêu Vận cũng có tư cách giết nàng sao? Không chỉ không thể giết, nàng còn muốn bọn họ phải van xin nàng sống sót!

Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng âm thầm quyết định. Nàng ngẩng đầu lên, vừa vặn trông thấy Tuyết di nương đang lặng lẽ nháy mắt với một tên gia đinh. Nàng hừ lạnh một tiếng, lái qua chuyện khác.

"Tuyết di, lúc trước Nhị tỷ ở trong tiệc sinh nhật của Hồng Lăng quận chúa đem sự việc của Cầm di nương rêu rao ra ngoài, bà ta chắc hẳn đã ghi hận các ngươi. Bây giờ Nhị tỷ xảy ra chuyện như vậy, bà ta nắm được nhược điểm, nhất định sẽ khiến nhị tỷ cả đời bị phá huỷ thanh danh giống bà ta".

"Vận nhi của ta bị như vậy không phải đều tại ngươi hay sao? Ngươi bây giờ còn tốt bụng tới nhắc nhở ta? Hừ, Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi cũng đừng quên, người xúi giục chúng ta đi phá hủy thanh danh của Cầm di nương chính là ngươi, nếu như mụ ta biết, ngươi nghĩ mụ ta sẽ đối phó ngươi như thế nào? Thủ đoạn của tiện nhân kia còn tàn nhẫn hơn ta gấp vạn lần".

Tuyết di nương không phải kẻ ngốc, bà và Hoàng Bắc Nguyệt đều đứng chung một thuyền, bà mà xảy ra chuyện thì Hoàng Bắc Nguyệt cũng đừng mong trốn được.

Hoàng Bắc Nguyệt thoải mái nghe, bỗng nhiên lắc đầu, khẽ than một tiếng: "Tuyết di, ngươi ngu thật hay giả ngu vậy? Ngươi nói ta xúi giục các ngươi đi phá hủy thanh danh của Cầm di nương, các ngươi có chứng cớ gì sao?".

Tuyết di nương cùng Tiêu Vận đồng thời ngẩn ra, chứng cứ ư? Những lời nói lúc ấy chỉ có Tuyết di nương cùng nha hoàn của bà nghe được, chẳng ai có thể làm chứng. Lúc đó bà cũng cho rằng Hoàng Bắc Nguyệt là một phế vật ngu ngốc vô năng, cho nên không nghĩ phải lưu lại chứng cớ gì! Bây giờ nghĩ lại, hẳn là nha đầu này ngay từ đầu đã muốn hại bà rồi.

Nàng ở sau lưng xúi giục, Tuyết di nương liền cho rằng mình có Thái hậu cùng Hoàng Thượng làm hậu thuẫn, bởi vậy không sợ gì cả, bày đặt to gan lớn mật đi tranh đấu cùng Cầm di nương.

Hiện tại Tuyết di nương vừa nghĩ đến, mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng. Nếu Tề thừa tướng vẫn còn nhớ tình phụ tử với Cầm di nương, lại biết bà cùng Tiêu Vận ở sau lưng đi bêu xấu thanh danh Cầm di nương, bôi nhọ phủ Thừa tướng của hắn, hậu quả kia quả thực không thể tưởng tượng nổi.

"Ngươi...ngươi, con nha đầu độc ác này". Tuyết di nương hét lớn một tiếng. Bà không nghĩ tới nha đầu rác rưởi này dám tạo ra một cái bẫy lớn như vậy, dụ bà nhảy xuống. Chuyện này không khác nào một bạt tai nóng bỏng tát vào mặt bà, đem tự tin và kiêu ngạo nhiều năm của bà đánh cho tan tác.

Bà làm sao có thể bại ở trong tay một xú nha đầu từ nhỏ đến lớn đều là phế vật cơ chứ?

"Ác độc? Tuyết di, ngươi có từng nghe qua câu tục ngữ "rắn thanh trúc độc nhất ở miệng, ong vàng độc nhất ở đuôi, nhưng không độc bằng lòng dạ đàn bà". Hoàng Bắc Nguyệt châm chọc cười lạnh, nếu nói nàng ác độc, vậy Tuyết di nương nhiều năm hạ độc nàng thì gọi là cái gì?.

Nữ nhân này quả thật là sống ích kỷ đến mức điên khùng! Bản thân chửi người khác nhưng có từng nghĩ bản thân mình cũng giống vậy hay chưa? Hừ, hạng người như vậy có tư cách gì mắng nàng?

Tất cả những gì nàng làm bây giờ chỉ là đem thống khổ cùng cừu hận trên người Hoàng Bắc Nguyệt mấy năm qua, từng điểm từng điểm trả lại cho đám người này mà thôi. Hiện tại, mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu.

Tuyết di nương mắt lóe sắc lạnh, từ trạng thái điên loạn bình phục lại. Ả xoa xoa vết máu trên trán, sửa lại một chút tóc mai tán loạn, gương mặt xinh đẹp lúc này có vẻ dữ tợn.

" Không độc bằng lòng dạ đàn bà, nói thật hay". Tuyết di nương âm độc nói: "Nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với bản thân mình".

Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng chậm rãi đảo qua mấy gia đinh bên người Tuyết di nương, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ tuyệt trần không chút gợn sóng.

Nàng lạnh lùng phất tay áo, xoay người đi vào nhà, cũng không quên bỏ lại một câu: "Ta khuyên Tuyết di hãy thông minh hơn một chút đi, nếu như ta chết, ngươi cũng đừng mơ có thể cùng Cầm di nương và phủ Thừa tướng tranh đấu". Nàng cũng không quản phản ứng Tuyết di nương như thế nào, vừa nói xong lập tức đi thẳng về phòng.

Đông Lăng đứng dưới mái hiên, tuy một bên gò má sưng đỏ nhưng nha đầu này vẫn ngẩng cao đầu, từ trên cao nhìn xuống đám người Tiêu Vận, mang theo vài phần kiêu ngạo.

"Tuyết di nương, Nhị tiểu thư, chỉ cần có Bắc Nguyệt quận chúa trong phủ này, đừng nói phủ Thừa tướng, ngay cả người của phủ An quốc công cũng phải ngậm bồ hòn làm ngọt, các ngươi thật sự muốn đem một toà núi lớn như vậy phá huỷ sao?".

Trong nụ cười của Đông Lăng mang theo vài phần đắc ý khiến Tuyết di nương cùng Tiêu Vận tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Đông Lăng lạnh lùng liếc bọn họ một cái, đối với dạng người như Tuyết di nương cùng Tiêu Vận, nói thêm cũng chỉ uổng phí nước bọt mà thôi.

"Ta nói thật, nếu như không phải có tiểu thư nhà ta ở đây, e là Tiêu gia các ngươi đã sớm bị người của phủ An quốc công diệt môn rồi. Các ngươi nhờ ai mới sống được đến bây giờ hả? Bản thân không tự hỏi lại mình xem, hừ, còn bày đặt gây hấn?"

Nàng nhìn về phía Tiêu Vận, miệng lưỡi cay độc: "Còn Nhị tiểu thư, ngươi bây giờ cũng giống Cầm di nương, đi ra ngoài chỉ khiến người ta cười nhạo mà thôi, bởi vậy ít đi ra ngoài một chút, tránh làm mất thể diện của phủ Trưởng công chúa."

Ỷ thế hiếp người, đại khái chính là như vậy đi! Tuy nhiên Đông Lăng không hề cảm thấy xấu hổ, có thể thoải mái bắt nạt Tuyết di nương cùng Tiêu Vận như thế này, nàng thấy rất thoải mái nữa là đằng khác. Nàng nói xong cũng xoay người đi vào nhà, tiêu sái đóng sầm cửa lại, căn bản không quản sắc mặt của Tuyết di nương cùng Tiêu Vận khó coi đến mức nào.

"Nương, con tiểu tiện nhân này..." Tiêu Vận tức đến nỗi gần như cắn nát cả hàm răng. Nàng hận không thể xông lên, rút gân, uống máu, ăn thịt Đông Lăng.

Ngực Tuyết di nương cũng kịch liệt phập phồng, tuy nhiên người tâm cơ thâm trầm chính là người giỏi chịu đựng. Ả vỗ vỗ tay Tiêu Vận, âm độc nói: "Nó cũng không còn hung hãn được bao lâu nữa đâu".

Đối với việc Tuyết di nương đầu độc Hoàng Bắc Nguyệt, Tiêu Vận cũng biết rõ, bởi vậy chỉ cần nghĩ tới việc thân thể Hoàng Bắc Nguyệt đã bị độc dược ăn mòn chỉ còn lại cái xác bên ngoài, nàng liền cảm thấy thoải mái. Dựa theo liều lượng độc dược mà Tuyết di nương sử dụng, không đến nửa năm nữa Hoàng Bắc Nguyệt cũng sẽ đi theo Trưởng công chúa Huệ Văn mà thôi.

Nửa năm thôi, bọn họ sẽ chờ, chờ Hoàng Bắc Nguyệt đón nhận cái chết thê thảm nhất. Sau đó tới nha đầu miệng lưỡi trơn tru kia, hừ, tới lúc đó ta sẽ đem miệng ngươi xé nát, rút từng cái răng của ngươi ra.

"Nương". Tiêu Vận đỡ Tuyết di nương trở về. Đám gia đinh cùng nha hoàn đều cách bọn họ rất xa, không nghe được bọn họ nói chuyện.

"Chúng ta phải làm sao đây, nha đầu Hoàng Bắc Nguyệt kia sao tự nhiên lại trở mặt như vậy? Có phải nó đã biết chuyện..."

"Không thể nào" Tuyết di nương giơ tay che miệng ả: "Việc này ta che giấu rất cẩn thận, nhiều năm như vậy cũng chỉ có ngươi và ta biết, cho dù thần y cũng nhìn không ra".

"Có phải hôm qua Tiêu Dao vương đã nhìn ra không?" Tiêu Vận lòng nóng như lửa đốt.

Tuyết di nương ngẩn ra, lập tức lắc đầu: "Ta không biết, nhưng nếu Tiêu Dao vương đã nhìn ra chắc chắn sẽ không bỏ qua cho chúng ta như vậy đâu".

Trên gương mặt xinh đẹp của Tiêu Vận hiện lên thần sắc phẫn hận: "Ả tiện nhân Hoàng Bắc Nguyệt kia! Để nó trúng độc chết thật quá dễ dàng rồi! Hừ, dám làm ta mất mặt trước mặt Tiêu Dao vương".

Tuyết di nương hơi suy nghĩ rồi nói: "Nghe khẩu khí lúc nãy của Hoàng Bắc Nguyệt, nó hẳn vẫn đứng trên một chiếc thuyền với chúng ta, chỉ cần mượn sức nó thì không lo không có cơ hội tiếp cận Tiêu Dao vương".

"Nương" Tiêu Vận u oán gắt lên: "Ý của nương là con phải đi tâng bốc tiện nhân kia nữa sao?".

"Vận nhi". Tuyết di nương trừng mắt nhìn con gái mình một cái. Nha đầu này gần đây càng ngày càng không kìm chế được tức giận.

Tiêu Vận ủy khuất nói: "Nó hại con như vậy, con hận không thể một đao giết nó, làm sao có thể nhẫn nhịn được chứ?".

"Việc nhỏ mà không nhẫn được thì việc lớn ắt sẽ hỏng, sự tình ngày hôm qua đã lan truyền rồi, nếu con muốn lấy lại ấn tượng tốt trong lòng Tiêu Dao vương thì lo mà đi nịnh nọt nó đi".

"Nhưng mà..."

Tuyết di nương nói: "Vận nhi, vẻ đẹp, tài trí cùng năng lực của con đều tốt hơn gấp vạn lần so với Hoàng Bắc Nguyệt! Tiêu Dao vương nhất định sẽ phát hiện lòng tốt của con. Thử nghĩ xem, tương lai nếu con gả cho hắn, Tẩy Tủy Đan không phải muốn bao nhiêu có bấy nhiêu sao? Con còn do dự cái gì nữa?".

Tiêu Vận nghe Tuyết di nương nói, trong lòng cũng bắt đầu dao động.

Đúng vậy, mỹ mạo, tài trí cùng năng lực của ả đều ở trên Hoàng Bắc Nguyệt, trừ bỏ thân phận dòng chính nữ ra, Hoàng Bắc Nguyệt làm sao so được với ả? Ả là Triệu hoán sư Tam Tinh, mà Hoàng Bắc Nguyệt ngay cả một tia nguyên khí cũng không thể ngưng tụ được! Đến bây giờ vẫn là bộ dáng bệnh hoạn yếu ớt. Bọn họ quả thực khác nhau một trời một vực. Tương lai chờ ả gả cho Tiêu Dao vương, lấy được Tẩy Tủy Đan, Hoàng Bắc Nguyệt có thúc ngựa cũng không đuổi kịp ả.

"Nương nói đúng, Hoàng Bắc Nguyệt kia làm sao so được với con? Hừ, hiện tại ta nhịn một chút, tương lai sẽ tính sổ với nó!"

"Đây mới là con gái tốt của nương!" Tuyết di nương vui mừng vỗ vỗ tay của ả, cười nói: "Chờ ngươi làm vương phi của Tiêu Dao vương, cho dù Cầm di nương có phủ Thừa tướng làm chỗ dựa cũng không quan trọng. Lúc đó chúng ta cũng không cần dựa vào xú nha đầu Hoàng Bắc Nguyệt này nữa, có thể thoải mái đày đọa nó đến chết".

Hai mẹ con không coi ai ra gì mà cười nói, hoàn toàn không biết ảo tưởng tươi đẹp của bọn họ đều bị Hoàng Bắc Nguyệt nghe được.

Lưu Vân Các.

Trong phòng, Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu mỉm cười, thật là một đôi mẹ con cực phẩm mà, ảo tưởng quá mức còn không nói, bây giờ lại còn mắc thêm chứng hay quên. Dùng thân phận của Tiêu Dao vương, Tiêu Vận hiện tại làm sao có khả năng làm vương phi của hắn được?. Hai mẹ con này nghĩ rằng chỉ dựa vào khuôn mặt xinh đẹp, thêm vào cái thực lực Triệu hoán sư Tam Tinh đáng thương kia thì Tiêu Dao vương sẽ nhìn họ với cặp mắt khác xưa sao?

Quả là ngu ngốc !

Tiêu Dao vương là người nào? Mỹ nữ xinh đẹp lại có thực lực cao hơn Tiêu Vận hắn đã thấy qua vô số, không biết tự tin của Tiêu Vận là từ đâu tới nữa? Ả nghĩ mình có thể lọt vào mắt xanh của Tiêu Dao vương ư?

Đông Lăng nhìn nàng nở nụ cười, hỏi: "Tiểu thư đang suy nghĩ cái gì mà có vẻ cao hứng như thế?".

Trong phủ của chúng ta sắp xuất hiện một vị vương phi, ta có thể không cao hứng sao?".

"Vương phi?" Đông Lăng chớp chớp đôi mắt to tròn, có chút khó hiểu hỏi lại.

"Một tên Triệu hoán sư Tam Tinh nho nhỏ không đặt ta vào mắt, còn muốn làm vương phi của Tiêu Dao vương, ngươi nghĩ như vậy cũng được sao?"

Đông Lăng vừa nghe đã biết Hoàng Bắc Nguyệt đang nói tới ai. Nàng che miệng nhỏ giọng bật

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng