Lấy được Vương tỉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Người rời đi đầu tiên là Tu La vương cùng Lệ Tà, dường như đã sớm ngờ tới chuyện như vậy cho nên không chờ Quân Ly mở miệng, hắn đã cách tịch.

Lúc đi qua Thiên Quỳ thì Phong Liên Dực thoáng chậm bước chân, con ngươi màu tím nhạt tràn ngập ý lạnh nhìn ả một cái.

Xuất phát từ nỗi sợ hãi khi nhìn thấy huyết thống vương tộc, Thiên Quỳ không thể không cúi đầu.

Lệ Tà nhìn ả nói: "Thiên Quỳ, không đi theo bệ hạ sao?"

Thân thể run một cái, Thiên Quỳ thấp giọng nói: "Ta chỉ nhận thức Vương Tỉ."

Lệ Tà cười châm chọc, Phong Liên Dực lại bất động thanh sắc rời đi.

Một màn này bị Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hết thảy, trong lòng có vài phần bất đắc dĩ.

Xem ra, cho dù Phong Liên Dực ở đây cũng không thể khiến Thiên Quỳ kinh sợ.

Cô ta chỉ nhận thức Vương Tỉ, không có Vương Tỉ, ngay cả Phong Liên Dực có huyết mạch của Thành Tu La cũng không khống chế ả được!

Được lắm Ma thú Địa ngục a!

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng liếc Thiên Quỳ, lúc quay lại tầm mắt cũng phát hiện Yểm đang đi tới.

Vẻ mặt không đứng đắn cười, tà ác nhìn chằm chằm Hoàng Bắc Nguyệt: "Xú nha đầu, rơi vào tay ta chứ?"

Hoàng Bắc Nguyệt nheo mắt nhìn Quân Ly, cười hỏi: "Ngươi đồng ý?"

"Ngươi đi vào trước." Quân Ly cản tay nàng một chút, Hoàng Bắc Nguyệt cười một tiếng, xốc châu ế lên nói với Yểm :"Ta nói rồi, nếu hắn đồng ý, ta không sao cả."

Nói xong, hai mắt lấp lánh mỉm cười liếc nhìn Quân Ly.

Đừng tưởng chỉ có ngươi tạo ra chia rẽ ly gián, chế tạo mâu thuẫn, ta cũng tạo được.

Một phụ nữ nếu không dựa vào thực lực để chiến đấu, kỳ thật còn có rất nhiều vũ khí tuyệt sát, nhìn nàng là biết có cái dùng hay không.

Một khắc nàng xoay người, nhìn thấy Yểm cười với Quân Ly, nụ cười lạnh như băng tràn ngập khiêu khích.

Nàng hài lòng vén rèm vào, mở châu ế trên trán ra, ngẩng đầu cũng không kì quái thấy thiên đại Đông nhi đứng cách đó không xa.

Nụ cười trên mặt cứng đờ, song đối phương chỉ kinh hô một tiếng: "Là ngươi!"

Lúc đầu xông vào Điện Quang Diệu tìm kiếm phá giải cấm thuật 'Ăn miếng trả miếng' của Tống Mịch, từng giảo thủ cùng thiên đại Đông nhi một lần.

Mặc dù một lần kia không bị nhận ra, nhưng sau lúc Mạnh Kỳ Thiên xuất hiện, nàng luôn luôn rất kiêng kỵ Mạnh Kỳ Thiên sức quan sát rõ ràng, không biết hắn nói gì với thiên đại Đông nhi......

Nàng mang theo vài phần do dự nhìn vẻ mặt thiên đại Đông nhi, phát hiện nàng không lộ ra ánh mắt quen thuộc mới lãnh đạm gật đầu, nói: "Là ta."

"Xem ra các hạ thật sự là nhân vật không thể khinh thường, lúc đầu cùng ngươi đánh một trận, là ta không biết lượng sức ." Thiên đại Đông nhi vừa nói vừa chậm rãi tới gần "Tuy nhiên, các hạ rất giống một người quen của ta."

"A?" Hoàng Bắc Nguyệt tựa hồ cũng không thèm để ý chớp mi,"Như người nào?"

Nhìn vẻ mặt của nàng, thiên đại Đông nhi trong lòng vừa suy đoán một chút, trở nên không nắm chắc.

Rất giống phần lãnh ngạo thong dong.

Không giống, vẻ mặt hoàn toàn xa lạ.

Do dự một chút, thiên đại Đông nhi nói: "Không sao cả, nàng đã chết rất nhiều năm, mà ta cũng đã sống lại."

Nghe vậy, trên mặt Hoàng Bắc Nguyệt không tự giác cười nhẹ "Nghe nói các hạ là tân nhiệm Hồng Liên của Điện Quang Diệu, nói vậy thực lực phi phàm, chúc mừng."

"Không cần khách khí, nếu ngươi đúng là thê tử của Quân Ly các hạ, vậy tương lai gặp mặt khó tránh đánh tới sống chết, cho nên không cần quá quen thuộc."

"Chẳng lẽ trở thành người quen, xuống tay sẽ không dứt khoát sao?" Hoàng Bắc Nguyệt cười nói, "Thiên đại các hạ, muốn làm Hồng Liên, đầu tiên phải học được tâm địa cứng rắn."

"Cái này không cần ngươi dạy!" Bị nàng lên giọng dạy đời chọc giận, thiên đại Đông nhi lạnh lùng nói hết, liền phẩy tay áo bỏ đi.

Hoàng Bắc Nguyệt thở dài nhẹ nhõm, nếu lúc này bị thiên đại Đông nhi nhận ra thì thật xấu hổ.

Chậm rãi đi tới phòng cuối hành lang được bố trí thành tân phòng, độc nhất vô nhị so với gia đình trong dân gian, nến đỏ cháy, chữ hỉ đỏ thẫm cùng rèm màn cùng cái chăn.

Nhìn hết thảy không dám tin nàng đã thành thân, gả cho người nàng từng rất tôn kính, rất cảm kích và từng làm tổn thương trái tim mình.

Nến Đỏ ra khỏi không gian linh thú, nhìn chung quanh liền cau mày: "Chủ nhân, có thể lấy Vương Tỉ được không?"

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, nói: "Vương Tỉ ở trong tay Quân Ly, sau này muốn đối phó hắn quá khó khăn, ta sẽ không từ bỏ, đây là cơ hội duy nhất."

"Nhưng ......" Nến Đỏ còn muốn nói điều gì, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân, Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng bảo nàng nhanh chóng trở lại không gian linh thú.

Cửa bị đẩy ra, quả nhiên là Quân Ly đi tới.

Hoàng Bắc Nguyệt chớp mi, cười hỏi: "Ngươi đuổi hắn đi như thế nào vậy?"

Nàng hiểu rõ Yểm, nhân vật này không dễ dàng đuổi đi như vậy a!

"Ngày tân hôn, ngươi không nên ở trong tân phòng vừa mở miệng đã hỏi nam nhân khác." Quân Ly thản nhiên nói.

Lời nói này hơi mập mờ, nhưng giữa hai người kì thực là ẩn hiện sát khí, loại mập mờ đột ngột khiến Hoàng Bắc Nguyệt hơi mất tự nhiên nhíu mi.

Quân Ly đi tới trước mặt nàng, vươn tay trêu chọc châu ế trên trán nàng, thấp giọng nói: "Ta tưởng rằng sẽ giúp ngươi xốc khăn voan lên."

"Ta không nghĩ cần phiền toái như vậy, dù sao ta và ngươi cũng biết đối phương là hạng người gì, cần gì câu nệ những lễ nghi phiền phức đây?" Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, thản nhiên cười.

"Ngươi tức giận?" Nhìn thấy nụ cười của nàng nhưng hắn lại híp con ngươi hỏi "Là vì tân khách hôm nay tới khiến ngươi không hài lòng sao?"

"Tân khách không sao cả, ai đến cũng thế, dù sao hôm nay ta dựng lại linh thể, đã sớm không có nhiều quan hệ với những người cũ." Lười biếng dựa vào phía sau "Nhưng Quân Ly, ngươi không cảm giác cưới ta làm vợ như vậy rất keo kiệt sao?"

"Ngươi muốn cái gì?" Nàng sảng khoái, hắn tự nhiên cũng không quanh co lòng vòng.

Hoàng Bắc Nguyệt liếc hắn một cái, hôm nay nàng trang điểm đẹp, mi lãnh đạm, ánh mắt liễm diễm tuyệt sắc, khiến người ta vừa nhìn đã mất hồn.

Nàng biết mình đẹp, bởi vậy không che giấu, khuynh thân về phía trước, một tay bắt ống tay áo hắn, môi đỏ mọng khẽ mở: "Ngươi cứu Nước Nam Dực, ta gả cho ngươi, nhưng ngươi để Chiến Dã tới nơi này, có tính đi ngược lại ước định của chúng ta?"

"Ta nói bỏ qua Nước Nam Dực, nhưng ta nói sẽ thả Hoàng Chiến Dã sao?"

Nghe vậy, tiếng cười như chuông bạc từ môi đỏ mọng của nàng tràn ra"Được! Là ta không nói rõ ràng trước, hiện tại không thể trách ngươi, chuyện này chúng ta không nói, ta hiện tại chỉ muốn biết ngươi có được Vương Tỉ, thật có thể khống chế Thiên Quỳ?"

"Đương nhiên."

"Ta muốn Vương Tỉ!" Nhìn thấy hắn gật đầu, Hoàng Bắc Nguyệt trực tiếp đi thẳng vào vấn đề nói "Ngươi lấy ta, tại sao không có sính lễ chứ?"

Quân Ly ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng: "Ngươi cầu ta nhiều thứ thế, ngươi đáng giá sao?"

Hoàng Bắc Nguyệt ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, hoa nến mê ly lưu luyến trên mặt nàng, lộng lẫy mê người.

Hắn đột nhiên cúi người xuống, áp đảo nàng,  hô hấp thản nhiên dâng lên ở bên tai nàng, "Muốn Vương Tỉ, để ta nhìn ngươi có đáng giá hay không."

Động tác rất thân mật khiến nàng rụt thân thể một chút, nam nhân lập tức ngẩng đầu, hai mắt lạnh lùng nhìn nàng "Không muốn?"

Hoàng Bắc Nguyệt không nói, nếu ở trước kia loại chuyện này nàng sẽ không để ý, chuyện trai gái này rất bình thường. Một sát thủ xuất sắc đúng là không nên quan tâm điều này.

Khi đó, đại khái trong lòng không có ai, hơn nữa, cũng không có ý nghĩ vì bất kỳ kẻ nào thủ thân như ngọc, cho nên mới có thể không sao cả.

"Ta nghĩ ngươi vì Nước Nam Dực có thật sự bỏ qua hết thảy hay không." Quân Ly châm chọc cười, đứng dậy, sửa sang quần áo.

"Ai nói ta không thể?" Hít sâu một hơi, Hoàng Bắc Nguyệt cũng chậm rãi ngồi xuống, quỳ trên giường, hai tay khoát lên vai hắn, chủ động tiếp cận hôn môi hắn.

Hắn giật mình, nàng rời môi hắn, môi đỏ mọng khêu gợi, ánh mắt mê ly, hết thảy đúng là hấp dẫn.

Hắn là ma, tâm đã thành ma có thể kiên cố, nhưng nhìn thấy mắt nàng như thế, hết thảy cũng sụp đổ tan tành.

Ôm thắt lưng của nàng, bắt chặt môi của nàng, lần nữa đè nàng xuống, rèm màn đỏ thẫm theo tay hắn vung lên mà hạ xuống.

Trong bóng dáng mông lung, hắn tràn ngập khát vọng, thân ảnh  phập phồng, ôm lưỡi của nàng cướp đoạt, động tác từ từ nhu chậm, cái loại ôn nhu đột nhiên khiến hắn có ảo giác hoảng hốt.

Phảng phất là thâm cốc hoa đào nở rộ, hơi nước tràn ngập trong nhiều loại hoa, hắn đi qua đường nhỏ, nhìn thấy nàng lười biếng ngủ dưới tàng cây, cánh hoa hồng nhạt lãnh đạm rơi xuống thân nàng.

Liên tục huấn luyện quá mệt mỏi, chưa từng nhìn thấy nàng ngủ nhẹ nhàng vui vẻ như vậy, có một cánh hoa nhẹ nhàng xoay tròn dính trên môi nàng.

Hắn giống như ma,  cúi người cầm cánh hoa lên, không kìm lòng được dùng ngón tay nhẹ nhàng miêu tả hình môi nàng, không kìm lòng được cúi đầu hôn nàng.

Đó là lần đầu tiên, hắn tâm lý thanh tịch bị ma tính chiếm hết, từ đó về sau, ma tính liền nắm chặt hắn, mọc rễ ở đáy lòng, từ từ làm sâu sắc, không thể tự kềm chế.

Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi sao biết được, ngươi là tâm ma của ta.

Nhẹ cởi la sam, rút giá y đi, chỉ cách một tầng áo lót hơi mỏng, nàng bị hắn ôm vào ngực, trên người hắn nóng rực, nàng hít thở nhanh.

Hoàng Bắc Nguyệt mím chặt môi, nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy hết thảy chỉ là giấc mộng mà thôi, nàng sẽ rất nhanh tỉnh lại.

Trong khát vọng chìm nổi, nam nhân đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn, cắn môi nàng một chút, sau đó nắm tay liền vô lực buông xuống giường.

Khóe môi mang theo máu, chậm rãi cười khẽ, Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng nâng tay đẩy hắn ra, chính mình cũng ngồi xuống.

Quân Ly mặc áo ngủ bằng gấm thượng, thở hổn hển nặng nề, giọng nói trầm thấp thống khổ: "Ngươi hạ độc..."

"Độc nhất là lòng đàn bà, ngươi chưa nghe nói qua sao?" Hoàng Bắc Nguyệt kéo y phục trên người, cười nhẹ với hắn sau đó kéo tay hắn.

Tay Quân Ly thon dài hữu lực, xinh đẹp như búp măng, Hoàng Bắc Nguyệt dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve nạp giới trên ngón trỏ.

"Quân Ly, ngươi làm rất nhiều việc sai, tuy nhiên có một câu ngươi nói đúng, một người phụ nữ, có thể không uổng người nào lật úp thiên hạ, thân nàng chính là vũ khí trí mạng, hồng nhan họa thủy, cho tới bây giờ nam nhân cũng không chạy thoát!"

"Ngươi cũng tính kế tốt lắm......" Quân Ly vô lực cười lạnh.

"Ta biết ngươi đã rời núi lửa dưới Nước Nam Dực đi, ta cũng gả cho ngươi, chúng ta hoàn thành giao dịch, còn lại đều bằng bản lãnh đòi lấy!"

"Được!" Quân Ly lạnh lùng nói "Ngươi muốn Vương Tỉ, dùng chính năng lực của ngươi đi"

Hoàng Bắc Nguyệt cúi đầu, nhìn nạp giới trên ngón tay hắn, ngưng mắt suy nghĩ sâu xa.

Nạp giới cùng linh hồn ký khế ước, không có lực linh hồn người nọ, không thể mở ra.

Ngón tay nàng động nhẹ vào nạp giới, một nụ cười hiện lên.

"Ta không đoán sai thì nạp giới này là của Hiên Viên Vấn Thiên, mà hắn kế thừa từ Hiên Viên Cẩn." Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười, trên ngón tay, một chút nguyên khí màu đen chậm rãi dũng mãnh vào nạp giới Quân Ly.

Sắc mặt bình tĩnh của hắn rốt cuộc có chút dao động, muốn rút tay về nhưng màu đen nồng nặc đã tiến vào trong nạp giới.

Nạp giới mặc dù lấy lực linh hồn ký khế ước, tuy nhiên nạp giới cao cấp rất thưa thớt, bởi vậy trong truyền thừa nạp giới còn có quy tắc kế thừa.

Nếu một vị cao thủ qua đời, nạp giới của hắn có thể để người khác kế thừa, nhưng trong nạp giới vẫn có khí tức linh hồn hắn.

Có một số lính đánh thuê hắc ám sẽ lợi dụng cấm thuật mạnh mẽ mở ra nạp giới, đoạt bảo tàng bên trong, tuy nhiên loại thủ đoạn này cũng phải trả giá lớn.

Lúc nàng bắt đầu đụng tới nạp giới Quân Ly đã cảm giác trong phù nguyên, nguyên khí màu đen lấy được từ trong cơ thể Thiên Quỳ dao động khác thường.

Nàng biết màu đen là nguyên khí của Hiên Viên Cẩn, bởi vậy mới có thể đưa ra phán đoán như vậy.

Hiện tại xem ra phán đoán của nàng là chính xác !

Nguyên khí Màu đen dũng mãnh vào, tinh thần lực của nàng cũng theo vào nạp giới của Quân Ly, trong không gian vô số trân bảo rực rỡ muôn màu, có một ít dược liệu trân quý nàng chỉ thấy trên sách cũng tùy ý đặt ở trong.

Hoàng Bắc Nguyệt vừa tìm kiếm Vương Tỉ, vừa không quên nhân lúc cháy nhà hôi của một phen, coi như bồi thường vì thất thân cho hắn đi!

Ý niệm vừa động, trong nháy mắt bắt được Vương Tỉ, đột nhiên cảm giác một sức mạnh hung hãn tiến vào nạp giới!

Nàng thầm nghĩ không tốt, nàng sắp đặt độc dược không có tác dụng lâu với Quân Ly, sợ rằng hắn muốn khôi phục!

Ôm Vương Tỉ liền lập tức rời khỏi nạp giới, nếu hắn mạnh mẽ phong bế nạp giới, nàng sẽ bị giam ở bên trong không ra được !

Quân Ly quẩy người một cái, cả người xụi lơ vô lực, nhưng ngón tay hết sức bắt được nàng: "Ta sẽ không bỏ qua ngươi!"

"Những lời này ta giữ nguyên trả lại cho ngươi!" Hoàng Bắc Nguyệt bắt được tay hắn, hung hăng đẩy ra, mặc quần áo vào, liếc nhìn vết thương trên người hắn, không đành lòng nhìn thẳng, kiên quyết đứng lên rời đi.

Đi tới bên cạnh bình phong, chợt nghe phía sau tiếng nói trầm thấp của hắn: "Ta muốn hỏi ngươi một câu, ngươi có từng động tâm với ta hay không?"

"Không!" Trả lời dứt khoát lưu loát, không hề do dự nửa giây.

Nam nhân trên giường môi tái nhợt, nhưng vẫn kiên trì hỏi: "Trước kia cũng không sao?"

"Không!"

"Được......" Quân Ly thấp giọng nói "Ta sau này cũng không cần nương tay với ngươi nữa."

"Yên tâm, ta cũng sẽ không nương tay!" Hoàng Bắc Nguyệt nghiêng đầu, trầm mặc chốc lát mới nói :"Năm năm ở đây, ta rất cảm kích sư phụ ta, đáng tiếc ngươi không phải là hắn!"

Nói xong nàng bước ra ngoài.

Trong động phòng bừa bộn, hoa nến đột nhiên chập chờn, không biết gió từ đâu thổi tới làm tắt ngọn nến, cả phòng chìm vào bóng tối.

Bóng tối yên tĩnh không hề có ánh sáng, bóng tối từ bốn phương tám hướng vây quanh lại.

Một tiếng cười lạnh tà ác vang lên trong bóng đêm.

Bên ngoài đã không còn hiện trường hôn lễ vui mừng náo nhiệt, tất cả đèn lồng đỏ treo cao ở hành lang đều bị thổi rơi trên mặt đất, hoa đào trong cốc rơi xuống lẫn vào trong đất bùn.

Đầy đất hỗn độn, như hiện trường sau một hồi đại chiến.

Trong thâm cốc, khắp nơi đều là tiếng gào khóc thảm thiết, khẳng định có không ít linh thú cùng thần thú cao cấp đã vây quanh!

Hoàng Bắc Nguyệt vừa sửa sang lại quần áo vừa chạy ra.

Nơi này xảy ra chuyện gì? Chỉ ngắn ngủn một hai canh giờ, vậy mà xảy ra biến hóa long trời lở đất như vậy.

"Chủ nhân!" Nến Đỏ từ gió bão nhanh chóng chạy tới.

"Có phải Điện Quang Diệu cùng Tống Mịch đánh nhau hay không?" Hoàng Bắc Nguyệt giương giọng hỏi.

Nến Đỏ vội vàng gật đầu: "Tống Mịch rời đi, Mặc Liên không chịu bỏ qua hắn, một hồi đại chiến, sau đó Yểm cùng Thiên Quỳ cũng ra tay!"

"Ai thắng?" Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng hỏi, lúc nghe Mặc Liên đối phó với Tống Mịch, trong lòng kịch liệt trầm xuống.

Mặc Liên, hắn là phụ thân ngươi, ngươi điên rồi sao?

"Tống Mịch chạy trốn, Mặc Liên cũng đuổi theo!" Nến Đỏ vừa nói vừa kéo nàng "trong Rừng rậm Phù Quang thần thú hiếu chiến đều bị Yểm triệu tập về, nơi này rất nguy hiểm, chúng ta rời đi trước!".

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, nhìn cảnh tượng chung quanh tự nhiên biết không thể ở lâu, nhưng ánh mắt nhìn lướt qua bốn phía nói:"Chiến Dã còn ở đây, mang bọn họ cùng đi!"

Hai người hướng tới chỗ tân khách ở lại, mới chạy hai bước liền cảm giác gió lớn hơn trước nhiều.

Xuất phát từ tính cảnh giác trời sinh, Hoàng Bắc Nguyệt lập tức lôi kéo Nến Đỏ dừng lại, ánh mắt lợi hại, quét một vòng xung quanh, lạnh lùng nói: "Ra đi!"

Nến Đỏ cả kinh, theo ánh mắt của nàng mới phát hiện Lệ Tà không biết khi nào mà đứng dưới góc tối của một bức tường, nghe giọng nói của Hoàng Bắc Nguyệt mới chậm rãi đi tới.

Tóc trắng bay múa trong gió, sắc trời quá mờ, không nhìn thấy đồ đằng trên mặt hắn, nhưng vẫn có thể cảm giác khí tức quỷ dị.

"Bệ hạ nắm rõ hành vi của ngươi như lòng bàn tay, biết ngươi sẽ chạy đến, để ta chờ ngươi ở chỗ này, quả nhiên không để chờ lâu lắm a." Lệ Tà âm lãnh nói.

Trong lòng trầm xuống, cảm giác nguyên khí lưu động chung quanh không có khí tức của Phong Liên Dực, những cao thủ thuộc tính Phong rất giỏi ẩn giấu khí tức, nhất là hắn.

Mặc dù không có khí tức dao động, nhưng không chừng hắn có thể ở ngay gần đây nhìn.

"Chờ ta, sao hắn không đích thân đến?" Hoàng Bắc Nguyệt đùa giỡn ngược lại.

Lệ Tà cười nói: "Đều nói bệ hạ hiểu ngươi, nếu ngươi chạy đến thì đương nhiên là ám toán Quân Ly, vì giúp ngươi diệt cỏ tận gốc, bệ hạ sẽ không chờ ngươi."

Nghe vậy, Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên xoay người, nhìn cung điện xa xa lặng lẽ trong bóng tối, trong lòng căng thẳng.

Lệ Tà chợt lóe thân tới trước mặt nàng nói :"Ngươi muốn đi ngăn cản, quá muộn, mọi việc đều ở trong lòng bàn tay bệ hạ."

"Không hổ là Tu La vương, đơn giản ngồi ngư ông đắc lợi, khiến người ta không thể không bội phục." Hoàng Bắc Nguyệt vừa nói vừa lặng lẽ đặt tay trên nạp giới.

Vương Tỉ bên trong, nàng vốn định giao cho Phong Liên Dực, nhưng hiện tại nếu giao Vương Tỉ ra cho hắn thì chính mình sẽ không có đường sống.

Nhưng Vương Tỉ trong tay nàng, Thiên Quỳ không nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời, năm đó Hiên Viên Cẩn để Thiên Quỳ cùng Lệ Tà lập khế ước thần phục chủ nhân Vạn Thú Vô Cương, hiện tại hai người này vẫn trăm phương ngàn kế muốn diệt trừ nàng.

Do dự về Vương Tỉ, Lệ Tà đã chuẩn bị động thủ, Nến Đỏ lắc mình đi tới, nói: "Lệ Tà, không tới phiên ngươi động thủ!"

"Chê cười, hôm nay Hoàng Bắc Nguyệt đừng mơ tưởng chạy thoát!"

"Kiếm kĩ: Ngàn quân ngân quang trảm!" giọng nói thanh lạnh đột nhiên vang lên, bầu trời u ám bị một luồng kiếm quang chiếu chói mắt.

Lệ Tà ngẩn ra, không khí chung quanh bị quấy chấn động, hắn vội vàng lui về phía sau, song vạt áo vẫn bị kiếm quang cắt thành từng khối nhỏ!

"Mang bọn Chiến Dã đi trước!" Nói nhanh với Nến Đỏ, Hoàng Bắc Nguyệt ra hiệu bằng ánh mắt cho nàng an tâm, một mình nàng rất dễ hành động!

Nến Đỏ tin tưởng năng lực của nàng, gật đầu xoay người rời đi.

Xiêm áo bị cắt, Lệ Tà tức giận, cũng không khách khí, trong tay chợt lóe sắc lạnh, bảo kiếm xuất hiện trong tay.

Hai người lạnh lùng nhìn liếc mắt nhau một cái, Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm ngưng tụ nguyên khí Vạn Thú Vô Cương, nếu muốn đánh thì thống thống khoái khoái đánh một hồi đi!

"Ha ha ha..." Tiếng cười to từ xa đến gần, trong nháy mắt, một thân ảnh yêu hồng xuất hiện tới chỗ Hoàng Bắc Nguyệt cùng Lệ Tà "Tiểu mỹ nhân, ngươi không động phòng cùng Quân Ly, ở chỗ này làm gì?"

Yểm xuất hiện ngoài ý muốn, Lệ Tà cũng không ngờ, nhưng thấy hắn rõ ràng không phải chuyện tốt gì, bởi vậy sắc mặt cực kỳ khó coi.

Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Nghe nói ngươi động thủ cùng Thiên Quỳ, ta tò mò đi ra nhìn một cái."

"Cô ta?" Yểm đùa giỡn nói, ngẩng đầu một chút, một thân ảnh như tia chớp lao xuống, nhưng lúc ở gần Yểm mười thước đã dừng lại.

Một vẻ mặt sầu khổ hàm chứa tức giận lạnh lùng nói: "Đánh một nửa đã chạy thì tính bản lĩnh gì?"

"Ai nói ta trốn? Ta chợt nhớ tới đồ vật quên ở chỗ Xú nha đầu này, đặc biệt tìm đến nàng lấy!" Yểm ác ý nhìn ả "Dù sao ngươi cũng không đánh lại ta, cần gì giãy chết?"

Một câu nói hoàn toàn chọc tức Thiên Quỳ, mắt thấy ả sắp động thủ, Yểm lại đột nhiên quay đầu nói: "Xú nha đầu, mau giao Địa hỏa Song Nguyệt Liêm ra đây! Nếu không Thiên Quỳ thừa dịp nhảy vào, ngươi nhẫn tâm thế sao?"

Hoàng Bắc Nguyệt ảm đạm cười: "Ngươi không cùng phe cánh với ta, ngươi nghĩ ta sẽ giúp ngươi sao?"

"Xú nha đầu, ngươi hai ba lần muốn chết, quả nhiên là chán sống?" Yểm tàn nhẫn uy hiếp.

Hoàng Bắc Nguyệt nhíu mi lại, ngước cằm về phía Lệ Tà nói: "Người này muốn giết ta, ngươi giúp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng