Lấy vợ tuyệt sắc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày kế tiếp, bình tĩnh khó tin.

Vốn vẫn đề phòng Yểm có thể tùy thời xuất hiện, song liên tiếp qua bảy tám ngày, trong Thành Lâm Hoài cũng gió êm sóng lặng.

Hôn lễ của Bắc Nguyệt quận chúa sau ba ngày nữa, ánh mắt của nàng hồi phục, Hoàng thượng mừng rỡ thiết yến trong cung, để Chiến Dã tự mình đến mời Nguyệt Dạ tiến cung, tiếp nhận phong thưởng.

Nàng không có hứng thú với tặng phẩm, huống hồ gần đây một lòng tiến vào Vạn Thú Vô Cương, nào có tâm tư tham gia cung yến? Bởi vậy liên tiếp mấy lần cự tuyệt.

Cao thủ đều có cổ quái, huống hồ nàng đúng là cao thủ lánh đời, cho dù Hoàng thượng không giận cũng không nói thêm gì, chỉ sai người đem tặng phẩm tới.

Bắc Nguyệt quận chúa cũng tự mình tới, Lạc Lạc cũng đến đều bị từ chối, không tiếp khách là không tiếp khách, không vì thân phận người tới mà đặc biệt phá lệ.

Cả Thành Lâm Hoài, trừ Phong Liên Dực thì chỉ có Chiến Dã là có thể nhìn thấy nàng.

Gần đây hai ngày, Thành Lâm Hoài xảy ra một chuyện, một thôn trang phía tây ngoại ô xảy ra động đất, chết mấy dân chúng, phòng ốc gia viên cũng bị phá hủy.

Chiến Dã tự mình dẫn người đi cứu viện, động đất ở thời đại này vốn không phải tai nạn hiếm thấy, nhưng sau khi Chiến Dã trở về lại vội vã đến Tỏa Nguyệt Lâu gặp nàng.

Nàng hiện tại không hề có quan hệ với Nước Nam Dực, mặc dù đồng tình dân chúng chịu khó khăn, nhưng chuyện đã xảy ra, nàng muốn hỗ trợ đều không có biện pháp giúp, cho nên biết Chiến Dã nhất định có ẩn tình khác.

Cho nên dù bận rộn cũng dành thời gian gặp hắn.

Chiến Dã vừa vào cửa, nàng liền phát hiện trên trán hắn đều là mồ hôi lạnh, trên người vẫn mặc quân trang, phía trên có bùn đất cùng vết máu sau tai nạn, hẳn là vội vàng trở về gấp.

"Rốt cuộc là chuyện gì?" Nguyệt Dạ đang cầm chén trà, vài đêm không ngủ ngon nên hơi xanh xao.

"Không phải động đất." khuôn mặt lãnh khốc tuấn lãng lần đầu tiên lộ ra vẻ bối rối, giọng nói Chiến Dã khô khốc,"Là núi lửa!"

"Nơi đó sao lại có núi lửa?" Nguyệt Dạ từng đi ngang qua thôn trang kia, thanh sơn lục thủy, cây cối thành ấm, với kiến thức của nàng thì nơi đây căn bản không thể xuất hiện núi lửa.

"Ta là người đầu tiên chạy tới thôn, lúc ấy dân chúng sợ hãi trốn ra, chỉ có ta đi vào, chứng kiến cái khe chưa khép lại, phía dưới...... đúng là nham thạch nóng chảy!"

Nguyệt Dạ sắc mặt biến đổi, Chiến Dã không biết nói dối, nhìn bộ dáng hắn rõ ràng hết sức khiếp sợ.

Nàng đầu óc chuyển nhanh, trong nháy mắt liên tưởng đến biển lửa khôn cùng dưới tòa tháp thứ bảy trong Học viện Linh Ương!

Nàng nhớ kỹ lần đầu tiên cùng Chiến Dã đi vào, từ biển lửa chạy đến dưới đất âm lãnh có một thành thị xưa chìm trong đáy nước.

Nghe nói năm đó nơi đây cũng là thành trì phồn hoa, nhưng trong vòng một đêm biến mất.

Bởi vì có biển lửa bên ngoài nên Nguyệt Dạ cũng đoán tòa thành thị kia giống hòn đảo bên bờ Địa Trung hải, vì núi lửa bộc phát mà chìm vào đáy biển.

Nghĩ tới đây, nàng đột nhiên lạnh cả người, chén trà tay mơ hồ run rẩy.

Liếc Chiến Dã một cái, nàng biết trong lòng hắn khẳng định cùng ý tưởng với nàng.

Biển lửa khổng lồ dưới tòa tháp thứ bảy quá kinh người, vô biên vô hạn rộng lớn, một khi bộc phát thì Thành Lâm Hoài......

"Đúng là trời muốn diệt Nước Nam Dực sao?" Chiến Dã cười khổ một tiếng.

"Ngươi đừng lo lắng, tin tức này không nên để lộ, ta đi xuống phía dưới tòa tháp thứ bảy xem biển lửa có khác thường hay không." Nguyệt Dạ đặt chén trà xuống, giọng nói tỉnh táo có tác dụng trấn an, khiến Chiến Dã cũng chậm rãi tỉnh táo lại.

"Ta với ngươi cùng đi."

"Không cần." Nguyệt Dạ lắc đầu, đột nhiên hỏi: "Chiến Dã, tỷ lệ dời đô của Nước Nam Dực có bao nhiêu?"

"Long mạch ở đây, ngai vàng không thể dời, cựu thần sẽ liều chết phản đối, huống hồ đại sự dời đô thì cũng phải mất từ 5 đến 6 năm."

"Nếu núi lửa bạo phát thì không thể làm gì được" Nguyệt Dạ kích động nói, tuy nhiên nghĩ lại thì một đại quốc mênh mông, đột nhiên dời đô sẽ khiến lòng người hoang mang rối loạn.

Thành Lâm Hoài đúng là vị trí ngai vàng của Nước Nam Dực, nếu bị núi lửa hủy diệt, lòng dân sao yên ổn được?

Hôm nay diệt Nước Đông Ly, Nước Tây Nhung cũng quy hàng, dư nghiệt của dân chúng hai nước cùng cựu thần vẫn còn rục rịch, một khi mất lòng dân thì khó mà giữ được Nước Nam Dực.

Chiến Dã là thái tử được bồi dưỡng từ nhỏ, Nước Nam Dực vĩnh viễn là thứ quan trọng nhất trong lòng hắn, nếu không hắn sẽ không bối rối đến tìm nàng như vậy.

Nhưng núi lửa bộc phát, thành thật mà nói, nàng không có năng lực ngăn cản...

Quốc gia này, thành trì này có rất nhiều người, từ khi nàng đi tới thế giới này, trong vòng một đêm bị núi lửa chôn, nhiều người như thế biết phải làm sao?

Mang theo tâm tình nặng nề, nửa đêm Nguyệt Dạ đột nhập vào phía dưới tòa tháp thứ bảy.

Sóng nhiệt đập vào mặt, dường như càng mãnh liệt hơn trước, đẩy mở cửa đá, nàng lập tức không chịu nổi, bố trí kết giới nguyên khí băng quanh thân thể mới dám đi tới trước.

Biển lửa bốc lên một từng đợt sóng lớn, nặng nề đập vào bờ đá, hòn đá bị lửa thiêu hơn nửa, không mất bao lâu sẽ tràn đến cửa đá.

Chứng kiến tình cảnh như thế, Nguyệt Dạ nhíu mày lại chặt hơn.

Vì sao biển lửa vốn bình tĩnh lại đột nhiên trở nên táo bạo như vậy?

Chẳng lẽ vì Linh tôn rời đi sao?

Khống chế Băng Linh Huyễn Điểu bay trên biển lửa, thỉnh thoảng né tránh sóng lửa nên tốc độ bay rất chậm.

Thật vất vả tới cửa đá bên kia của Linh tôn, đầu Nguyệt Dạ đầy mồ hôi.

Cửa đá không đóng, nham thạch nóng chảy trong biển lửa đã trướng lên, chảy ngược vào cửa.

Từ bên ngoài nhìn, toàn bộ đường đi bên trong bị lửa thiêu đốt, ánh lửa đỏ bừng chiếu sáng nơi thông đạo đen nhánh u ám.

Từ nơi này không thể tiến vào.

Nguyệt Dạ bay một vòng bên ngoài cửa đá, thay đổi phương hướng tiếp tục bay đi phía trước.

Lúc đầu cứu Nến Đỏ tạo ra lỗ thủng trên vách núi vẫn còn đó, lỗ hổng rất cao nên lửa không cháy vào được.

Từ chỗ cao bay vào, trong nháy mắt, một sóng lớn phía sau đột nhiên chụp lại, nàng bay nhanh nên mới tránh thoát sóng lửa hung hiểm.

Lúc quay đầu nhìn lại lỗ hổng đã bị lửa che lấp.

Nàng cả kinh, tiềm thức nhìn về phía trước, quả nhiên ở chính giữa ao lửa có một con thuyền, Quân Ly nhẹ nhàng đứng, vạt áo khẽ nhúc nhích tựa như thần.

Hắn quả nhiên ở đây...

Trí nhớ năm đó lại một lần nữa hiện lên, lúc lần đầu tiên thấy Quân Ly, bị hắn đánh cho suýt hủy dung, không đánh chỗ khác, chỉ đánh vào mặt khiến nàng hận nghiến răng nghiến lợi.

Hôm nay gặp lại, hắn đã không phải Linh tôn năm đó mặt mày như họa, thanh lạnh cao ngạo, mà là ma thú có thể tùy tiện khiến đại lục rung chuyển.

Nguyệt Dạ đứng ở trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, từ trên cao nhìn xuống bao quát hắn.

"Quả nhiên là ngươi."

Quân Ly ngước mắt, trong cặp mắt yêu dị màu đỏ mang theo vẻ tà ác.

"Ta tới đây, phát hiện còn rất nhiều thứ từng để lại, ngươi muốn xem một chút không?"

Nguyệt Dạ khoanh tay, bộ dáng không hứng thú nói :"Ta tới đây vì chuyện núi lửa..."

Mặt không biểu cảm nói xong, Quân Ly đã lay động con thuyền bay tới bên bờ, hắn lên bờ đi vào một thông đạo.

Nguyệt Dạ cắn môi, cuối cùng bất đắc dĩ nhảy xuống lưng Băng Linh Huyễn Điểu, đi theo Quân Ly.

Thông đạo rất quanh co, uốn lượn hỗn độn, không biết đi thông tới đâu, nhưng có Quân Ly dẫn đường, không tới vài bước đã tới ngay chỗ ở.

Ánh lửa thiêu đốt xa xa, nham thạch nóng chảy chậm rãi chảy vào, nếu tới muộn một hai ngày, sợ rằng ở đây sẽ bị nham thạch nóng chảy bao phủ hoàn toàn.

Trong phòng bị phá hủy, bàn chén bị đập vỡ .

Quân Ly búng ngón tay, hai đốm hỏa linh trước sau bay vào, một trái một phải chiếu bên cạnh hắn.

Hắn chậm rãi đi tới trước vách tường, trên vách tường, một chiếc rèm nghiêng lệch xuống, hắn duỗi tay kéo một chút, rèm liền chậm rãi rơi trên mặt đất.

Hình ảnh trên vách tường chậm rãi hiển lộ ra.

Trên vách tường lớn lộ ra một bức họa.

Nguyệt Dạ chậm rãi đi qua, theo ánh hỏa linh thấy rõ hình vẽ, đột nhiên cả người ngây dại.

Rừng hoa đào nở, khói xanh trong chiều tím.

Trong bức họa cô gái tóc đỏ như lửa, mặt như hoa đào, hoảng hốt nhìn dung mạo quen thuộc khiến nàng ngơ ngẩn.

Hóa ra năm đó nàng từng cười như vậy sao?

Nụ cười rực rỡ khiến nàng cũng cảm giác xa lạ, hôm nay nhớ lại vẫn không thể nhớ được chính mình từng có thời gian vui vẻ như vậy.

Nàng kinh ngạc xuất thần nhìn bức vẽ, giọng nói nghẹn trong cổ họng, nhất thời im lặng không nói gì.

"Lúc nhìn bức họa, ta suy đoán nàng là ai?" Quân Ly đứng trước bức họa, vừa nói vừa xoay người lại, nhìn nàng "Ngươi có thấy quen không?"

Nguyệt Dạ ngẩn ra, lập tức né tránh ánh mắt của hắn, thấp giọng nói: "Là Bắc Nguyệt quận chúa."

Quân Ly thấp giọng cười rộ lên: "Nếu đúng là nàng, Nước Nam Dực tỉ mỉ chuẩn bị hôn lễ, sợ rằng tân nương chỉ có thể là một người chết."

"Ngươi muốn làm gì?" Nguyệt Dạ đột nhiên ngẩng đầu.

"Ta không thích cảm giác không thể nắm trong tay, cho nên, nàng phải chết."

"Người trong bức họa là ta!" Nguyệt Dạ không sợ nói, sợ hắn không tin, liền liên lạc với Vạn Thú Vô Cương, nhất thời, tóc đỏ chói mắt như thác nước đổ xuống, tán lạc trên vai.

Xa xa ánh lửa chiếu ra vô số tia sáng nhỏ vụn nhảy lên sợi tóc của nàng.

Sắc mặt nàng rõ ràng nghiêm túc.

Quân Ly nhìn chằm chằm nàng suy nghĩ gì đó, sau một lát rời ánh mắt, không nhìn nàng, cũng không nhìn bức vẽ.

"Quân Ly, nếu ngươi xuống tay với Bắc Nguyệt quận chúa, ta thề không chết không tha ngươi"

"Người không liên quan, ngươi nghĩ rằng ta sẽ động thủ sao?" Quân Ly lạnh lùng hỏi.

Trong lòng lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng đề phòng nhìn hắn, dù sao hiện tại đối địch với nhau, bởi vì nàng đúng là người trong bức họa mà muốn giết nàng, điều này cũng không có gì thắc mắc.

"Ngươi muốn giết ta cũng không sao, nhưng có chuyện ta muốn biết!"

"Là về biển lửa sao?" Quân Ly dương môi, không chờ nàng đặt câu hỏi liền đưa ra đáp án "Ngươi phỏng đoán đúng."

Hít vào một hơi, Nguyệt Dạ khiếp sợ "Ngươi có thể điều khiển mảnh biển lửa này?"

Nàng vẫn đánh giá thấp sức mạnh của hắn, tưởng rằng chỉ có thực lực khủng bố, không ngờ hắn vẫn cất giấu sức mạnh vô cùng khủng bố.

Cho nên hắn có thể khiến thiên hạ rung chuyển, hạo kiếp tai họa, bởi vì hắn có năng lực hủy thiên diệt địa!

"Tại sao xuống tay với Nước Nam Dực? Quốc gia này không có chỗ nào đắc tội ngươi."

Nghĩ đến núi lửa hủy diệt thôn trang vô tội, trên người Nguyệt Dạ đột nhiên lệ khí tăng vọt, nắm chặt tay run rẩy.

Quân Ly chậm rãi xoay người, cười lạnh nhìn nàng: "Hoàng Bắc Nguyệt, ta làm như vậy chỉ muốn dẫn ngươi tới đây."

Nguyệt Dạ ngẩn ra, lập tức mắng: "Mẹ kiếp, khốn nạn!"

Sau khi nàng tới đây, được khai trí bởi phong thái phong nhã mưa dầm thấm đất, cầm kỳ thi họa, thi thư lễ nghi, tưởng rằng sẽ không nói những lời thô tục nữa.

Không ngờ lúc mấu chốt vẫn lưu loát mắng ra miệng.

Song người bị mắng lại cười rộ lên "Ta có thừa cách khiến ngươi phẫn nộ mà không cần phải đánh ngươi."

"Mẹ kiếp, khốn nạn"

Hai mắt nàng cũng trợn tròn, tức giận công tâm, vừa há mồm cũng chỉ có thể mắng chửi người.

Quân Ly thản nhiên liếc nàng một cái, mang theo nụ cười đắc thắng.

"Có cái gì hướng về ta, hại người vô tội thì có bản lĩnh gì?"

"Ngươi? Ngươi muốn làm gì? giết ta? Phụng bồi đến cùng! Ta Hoàng Bắc Nguyệt cũng không dễ chết như vậy!" Nàng ác độc nói, khóe miệng mỉa mai nhếch lên, đúng là vẻ tự tin trước sau như một "Quân Ly, đấu đến cùng, hươu chết vào tay ai còn chưa biết đâu!"

"Giết ngươi?" Khinh thường cười một tiếng "Chủ nhân của Vạn Thú Vô Cương hẳn phải chết! Tuy nhiên trước đó, ta muốn làm một chuyện."

"Chuyện gì?" Liếc hắn mà trực giác nói cho nàng biết không có chuyện gì tốt, tuy nhiên nếu bàn điều kiện, nàng cũng nguyện ý nghe.

Quân Ly ngẩng đầu nhìn cuộn tranh trên tường, trầm mặc một lúc mới chậm rãi mở miệng, nói ra một câu mà nàng vắt óc cũng không nghĩ ra được.

"Gả cho ta."

Nguyệt Dạ hoàn toàn sợ ngây người, trên mặt giống như đeo một mặt nạ thủy tinh, từng mảnh vỡ vụn bong ra, chỉ còn lại vẻ mờ mịt cùng khiếp sợ.

Một câu nói rất bình thản, nàng tin rằng lúc hắn nói những lời này thì trong lòng cũng không dao động, song lại khiến lòng nàng rối loạn.

"Nực cười!" Hồi lâu trầm mặc, Nguyệt Dạ rốt cuộc cười lạnh để che giấu nội tâm bối rối "Ta vì sao phải gả cho ngươi? Vì Nước Nam Dực sao? ta hiện tại không phải Bắc Nguyệt quận chúa, Nước Nam Dực liên quan gì đến ta!"

Quân Ly không nói chuyện, chỉ biểu lộ xa cách lạnh lùng nhìn nàng.

Nguyệt Dạ liếc hắn một cái, nói: "Lời đã nói hết, ta đi!"

Nàng xoay người rời đi, hắn cũng không ngăn trở, lạnh nhạt giống như chưa xảy ra chuyện gì.

Nguyệt Dạ đi tới cửa, đột nhiên dừng bước, nàng đỡ lấy vách tường, một luồng nóng rực đột nhiên đập vào mặt.

Lòng nàng trĩu nặng, chậm rãi ngẩng đầu, trong thông đạo bình tĩnh đột nhiên chấn động, sau đó, nham thạch nóng chảy như ác long rít gào điên cuồng xông vào.

Thông đạo hoàn toàn sụp đổ cũng không cản được khí thế của cự long tiến vào.

Nguyệt Dạ vội vàng lui về phía sau, trước người dựng lên từng bức tường băng thẳng đứng, vô số tường băng tiếp xúc đến lửa cháy không phải bị đụng vỡ mà là bị hòa tan!

Không thể nào!

Lửa bình thường làm sao lợi hại như vậy?

Không kịp nghĩ nhiều, nham thạch nóng chảy phá mở mấy chục bức tường băng liền từ đỉnh đầu nàng ập xuống.

Nàng biến ảo bắt tay mở kết giới, song áp lực thật lớn trên đỉnh đầu lại khiến sắc mặt nàng càng khó coi!

Ngay cả nàng ngăn cản nham thạch nóng chảy cũng khó khăn như vậy, vậy cả tòa Thành Lâm Hoài......

Trong lòng bấn loạn, một tay từ phía sau lưng vươn đến, nhẹ nhàng đẩy về phía trước.

Như một ông già tập tễnh đi trên đường, hắn mạn bất kinh tâm giơ tay là có thể ngăn cản được ông lão đang bước đi.

Nham thạch nóng chảy như sủng vật được huấn luyện nghiêm túc, im lặng trước lòng bàn tay hắn, dịu ngoan cùng e ngại lui về phía sau.

Nguyệt Dạ đầu đầy mồ hôi, nhìn thông đạo quanh co trước mắt hoàn toàn bị tổn hại, bị dung nham cuồn cuộn bao phủ, giống cảnh rộng lớn khôn cùng bên ngoài biển lửa.

Cảnh tượng như vậy rất tráng lệ, rất kinh người, tựa như nàng năm đó không kiêng kị mà đi ngang qua Thái Bình Dương. Lúc cúi đầu nhìn phía trước là nước biển, phía sau là nước biển, bên trái bên phải cũng là nước biển...... Đập vào mắt đều là hải vực mịt mờ!

Đường chân trời ở xa xôi vĩnh viễn không tới được...

Từng gặp quang cảnh như vậy, nàng mới biết chính mình nhỏ bé thế nào, không biết trời cao đất rộng mà chống lại trời.

Hôm nay, nàng chợt nhớ tới tâm tình ngày đó, cảm giác thê lương, cả trái tim như chìm vào trong nước biển, vừa cay đắng vừa chua xót...

Nàng vô lực nhìn, mà Quân Ly đứng ở phía sau dễ dàng xuyên qua kết giới, đưa tay khoát lên trên vai nàng.

"Thế nào? cảnh tượng như vậy rất đẹp phải không?"

Nguyệt Dạ hít sâu một hơi mới nhịn được ý định động thủ với hắn "Ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"

"Ta biết ngươi thích bàn điều kiện, điều kiện của ta vừa rồi đã nói rõ, đáp ứng hay không tùy ngươi."

Thân thể cứng đờ, nàng mím môi, hỏi: "Tại sao?"

Quân Ly dương môi cười, giọng nói đột nhiên trầm thấp, "lúc nhìn thấy bức họa kia, ta nghĩ, trước kia ta rốt cuộc thích ngươi đến nhường nào?"

"Ta suy nghĩ thật lâu ở đây, cuối cùng hiểu ra một việc, ngươi biết là cái gì không?"

"Cái gì?"

Quân Ly nói: "Mặc kệ ta thích ngươi thế nào, ngươi cũng sẽ không lựa chọn ở cùng ta."

"Ta trước kia chưa bao giờ biết ngươi cũng thuộc dạng tình trường nhi nữ."

"Ngươi sai rồi, ta hiện tại không phải người tình trường nhi nữ."

"Vậy vì sao ngươi muốn kết hôn với ta?"

"Bởi vì..." Quân Ly dừng một chút, lập tức thản nhiên nói: "ta không muốn nói lý do."

"Ngươi......"

"Ta cho ngươi ba ngày, ba ngày sau là hôn lễ của Bắc Nguyệt quận chúa, nếu ngươi muốn Nước Nam Dực vĩnh viễn hưởng thái bình thì mặc giá y (áo cưới) tới tìm ta."

Quân Ly nói xong, liền đẩy nhẹ nàng đi phía trước, khiến nàng khó khăn lắm đứng ở bên cạnh nham thạch nóng chảy.

Địa ngục lửa vô biên vô hạn.

Trong màn hào quang, đáy mắt nàng lóe sáng như ẩn như hiện, mà người phía sau vẻ mặt lạnh lùng, nhẹ nhàng liếc nàng một cái, sau đó biến mất.

Bức họa trên tường cũng biến mất theo hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng