Linh tôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, chuyện phủ An Quốc công bị mất trộm quả nhiên làm chấn động cả thành Lâm Hoài. Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh cùng Ngọc Tránh nước đồng thời bị trộm mất, nghe nói khi Hoàng thượng biết tin cũng kinh ngạc đến ngây người.

Trên triều, An Quốc công nước mắt nước mũi ròng ròng quỳ xin Hoàng thượng tra rõ chuyện này, trong tay bọn họ còn nắm chứng cớ quan trọng, chỉ thẳng vào người nhà họ Tiêu!

Tiêu Viễn Trình cũng vội vàng lên tiếng, thanh minh tối hôm qua Tiêu Trọng Kỳ luôn có mặt ở nhà và không hề đi ra ngoài, tuyệt đối không thể tới phủ An Quốc công trộm Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh gì cả.

An Quốc công chỉ trích lại Tiêu gia bao che hòng thoát tội, khiến cho người có tính tình nóng này như Tiêu Viễn Trình nổi giận, hai người tranh cãi ngay giữa lúc lâm triều, thậm chí còn muốn ra tay đánh nhau.

Hoàng thượng tối hôm qua đã cực kỳ tức giận khi nghe nói An Quốc công dẫn người bao vây phủ trưởng công chúa, hai bên suýt vung cả đao thương, giờ lại nhìn thấy hai người này ngang nhiên ầm ĩ giữa triều càng thêm giận dữ, liền hạ lệnh đem An Quốc công cùng Tiêu Viễn Trình đuổi ra khỏi cung.

Chuyện này truyền khắp Thành Lâm Hoài, còn trở thành trò cười ở quán rượu. Có điều quan hệ của phủ An Quốc công với Tiêu gia, xem như đã hoàn toàn đoạn tuyệt. Hôn sự của Tiết Triệt cùng Tiêu Vận, tất nhiên cũng không bàn tới nữa.

Học Viện Linh Ương.

Xe ngựa của phủ Trưởng công chúa dừng lại ở cửa học viện, hàng trăm ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm. Tiêu Vận và Tiêu Nhu xuống xe đầu tiên, sau đó Hoàng Bắc Nguyệt mới xuống từ một chiếc xe ngựa khác, những người xung quanh dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn nàng.

Ngày hôm qua Hoàng Bắc Nguyệt giết chết Tiết Mộng trên lôi đài, tất cả mọi người đều nghĩ nàng ít nhất phải trốn ở nhà mấy tháng mới dám xuất hiện, thật không ngờ, ngay hôm sau nàng đã coi như không có việc gì vẫn đến học viện!

Nàng không sợ gặp phải Tiết Triệt sao? Mặc dù Quốc Tử Giám và Đông viện vẫn cách nhau một khoảng, nhưng nếu như Tiết Triệt muốn tìm nàng báo thù, thật sự quá dễ dàng!

Nghe đồn Bắc Nguyệt quận chúa mềm yếu nhát gan, là một phế vật, sao giờ bọn họ nhìn thấy lại là một cô gái không sợ kẻ mạnh, dũng cảm dám làm dám chịu đây?

Hôm nay Hoàng Bắc Nguyệt mặc một bộ y phục trắng có thêu hoa đào rất chỉnh tề, thanh nhã nhưng không mất đi phần cao quý, sắc màu trong sáng thuần khiết càng tôn lên khuôn mặt thanh tú tuyệt trần, tinh xảo không cần son phần của nàng.

Khuôn mặt nàng lạnh lùng thản nhiên, không biểu lộ cảm xúc gì, đôi mắt đen nhánh cũng lãnh đạm không một gợn sóng, tản ra hơi thở thần bí ưu nhã, khiến cho không ít công tử quý tộc tâm tình xao động.

Tiêu Vận hôm nay cũng mặc một bộ váy áo rất diễm lệ, sắc hồng tươi đẹp, là do người may quần áo tốt nhất của thành Lâm Hoài chế tác. Nhan sắc tươi đẹp như vậy tôn thêm hai gò má như cánh hoa đào xinh xắn, thiếu nữ phong tình quyến rũ đúng là khiến người khác khuynh đảo. Cho dù hôn sự cùng phủ An Quốc công không thành, nàng vẫn muốn mặc trang phục đẹp đẽ xuất hiện, chứng tỏ nàng không thèm để Tiết Triệt vào mắt. Nhưng khi vừa xuống xe ngựa lại phát hiện đại đa số ánh mắt đều nhìn về phía Hoàng Bắc Nguyệt, có tán thưởng, giật mình, còn có ái mộ!

Phát hiện này làm Tiêu Vận bị đả kích không nhỏ, quần áo của Hoàng Bắc Nguyệt đã lỗi thời, trên mặt cũng không tô son điểm phấn, còn ả trang phục xinh đẹp quyến rũ, những người đó hai mắt đều mù sao?

"Nhị tỷ tỷ, ngươi có phát hiện không, tam muội muội khác trước quá?" Tiêu Trọng Lỗi nhìn Hoàng Bắc Nguyệt, suy nghĩ hướng Tiêu Vận nói.

"Hừ! Khác ở chỗ nào?" Tiêu Vận không hài lòng hỏi.

Tiêu Trọng Lỗi nhìn Hoàng Bắc Nguyệt đi ở phía trước, trước kia chưa từng nhìn kĩ muội muội chỉ nhỏ hơn mình vài ngày tuổi này, cũng không phát hiện khí chất của nàng cao quý ưu nhã như vậy. Giống như trời sinh quý tộc, mơ hồ lộ ra một luồng khí thế khó tả. Khuôn mặt không chút phấn son, cũng tinh sảo xinh đẹp như vậy, đẹp mắt . . . khiến cho hắn có chút thất thần .

"À. . . Giống như. . ." Ánh mắt Tiêu Trọng Lỗi thất thần đuổi theo nàng, chính mình cũng không nói lên được, gần đây hắn mới phát hiện, Hoàng Bắc Nguyệt lại có sức hấp dẫn như vậy.

Tiêu Vận quay đầu nhìn thấy đệ đệ của mình không có tiền đồ như vậy, tức giận tát hắn một cái.

"Hỗn tiểu tử! Ngươi có tiền đồ hay không? Ngươi và ả là huynh muội cùng cha khác mẹ!". Tiếng Tiêu Vận vô cùng lớn, Hoàng Bắc Nguyệt đang đi ở phía trước cũng không khỏi quay đầu lại liếc bọn họ một cái.

Sắc mặt Tiêu Trọng Lỗi lập tức đỏ lên, giải thích nói: "Nhị tỷ tỷ đừng nói lung tung! Đệ đâu có làm gì?".

Sau khi nói xong, chột dạ không dám ngẩng đầu, Tiêu Vận nhìn hắn, trong lòng xem thường cùng tức giận!

Chương trình học hôm nay trong Quốc Tử Giám là văn sử, nhàm chán cực kỳ, tuy nhiên vừa lúc Công chúa Anh Dạ cũng chọn chương trình học này nên sau khi Hoàng Bắc Nguyệt đi vào học đường ngồi xuống, Công chúa Anh Dạ cũng đi vào.

Biết Hoàng Bắc Nguyệt cũng chọn chương trình học văn sử từ sớm, Công chúa Anh Dạ liếc mắt liền nhìn thấy nàng, cười đi tới, ngồi cạnh nàng.

"Tối hôm qua nghe nói phủ trưởng công chúa xảy ra chuyện, phụ hoàng lo lắng một đêm, may là hoàng huynh phái hắc sắc kỵ binh đến, Bắc Nguyệt, ngươi không sao chứ?"

Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt vừa động, ngẩng đầu nói: "Tối hôm qua, hắc sắc kỵ binh đúng là do thái tử phái đến?"

"Đúng vậy, hoàng huynh nghe tin phủ An Quốc công bị mất trộm, biết An Quốc công chắc chắn sẽ đến phủ trưởng công chúa gây sự, sợ bọn họ kinh động đến linh vị của hoàng cô nên lập tức phái hắc sắc kỵ binh đến xem."

"May mà thái tử điện hạ nghĩ chu đáo." Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói, nhìn không ra thái tử Chiến Dã lãnh khốc kia tâm tư lại tinh tế như vậy, giống như từng giây từng phút đều được hắn quan tâm.

Công chúa Anh Dạ cười cười, đột nhiên nhíu mày lại nói: "Tiêu Trọng Kỳ tự gây rắc rối lại còn lưu chứng cớ, đúng là ngu như heo!"

Lời nói của công chúa Anh Dạ có ý là nếu Tiêu Trọng Kỳ không lưu lại chứng cớ hại phủ trưởng công chúa, như vậy bảo vật trấn phủ của An Quốc công bị trộm, nàng sẽ cực kỳ vui mừng. Tuy nhiên trong lòng công chúa Anh Dạ, Hoàng Bắc Nguyệt là một hài tử đơn thuần tốt đẹp, cho nên lời nói không biết xấu hổ như vậy sẽ không nói rõ.

Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt càng cảm giác tính cách vị công chúa này hợp mình, âm thầm cười nói: "Đại ca ca đúng là lỗ mãng, ngày hôm qua Cầm di nương hy vọng ta hướng Hoàng thượng cầu tình, nhưng nếu như hắn không trả lại bảo khí, cầu tình thì có ích lợi gì?"

"Cầu tình?" Công chúa Anh Dạ hừ lạnh một tiếng, "Bắc Nguyệt, chuyện này ngươi không được quan tâm, nếu không sẽ đắc tội An Quốc công, lão mập kia là một tiểu nhân, thủ đoạn rất âm hiểm!"

"Ta cũng không đáp ứng, việc của Tiết Mộng, còn chưa biết làm thế nào xong việc đây."

"Việc của Tiết Mộng ngươi cứ yên tâm đi, Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh cùng Ngọc Tránh nước bị trộm, An Quốc công sẽ không rảnh bận tâm tới việc Tiết Mộng đâu!" Công chúa Anh Dạ cười lạnh.

Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt trầm xuống, nhìn vẻ mặt công chúa Anh Dạ, biết nàng từ nhỏ lớn lên ở hoàng thất, đã thấy nhiều đấu đá tranh giành, trong lòng nàng thừa hiểu huyết thống thân tình trong Hoàng gia và đại gia tộc mỏng manh như thế nào.

"Lạc Lạc thiếu gia, đây là giờ học văn sử, ngài có thể đến nghe một chút!"

"Hừ, tại sao không cho ta đi Đông viện? Ta cũng thể trở thành thiên tài võ đạo!" TGiọng nói thiếu niên bất mãn vang đến.

"Đúng vậy, đúng vậy, thiếu gia tuyệt đối là thiên tài, sang năm kiểm tra, ngài nhất định có thể đi vào Đông viện !" Tiếng hạ nhân lấy lòng vang lên.

"Đúng vậy đúng vậy, thiếu gia tuyệt đối là thiên tài, sang năm kiểm tra, ngài nhất định có thể đi vào Đông viện !" Thanh âm hạ nhân lấy lòng vang lên.

Từ phía tiếng nói phát ra, một thiếu niên tuấn tú hơn 10 tuổi đi tới, trên mặt có vẻ cau có, không biết bị ủy khuất gì. Sau lưng thư đồng mang giúp sách vở và hộp cơm, liên tục nói lời ngon ngọt dỗ dành hắn.

Con mắt màu đen nhìn lướt qua học đường, trông thấy Hoàng Bắc Nguyệt, thiếu niên sáng mắt lên, nhanh chân bước tới. Hành động này của hắn khiến Hoàng Bắc Nguyệt chột dạ, nghĩ thầm chẳng lẽ bị hắn nhận ra. Đứa nhỏ này nhìn bề ngoài đâu sắc bén tinh ý như thế.

"Ngươi là Bắc Nguyệt quận chúa của phủ trưởng công chúa?". Lạc Lạc đừng phía trước bàn học của Hoàng Bắc Nguyệt, hai tay chống lên bàn, thân mình nghiêng về phía trước, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng long lanh của nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt có ấn tượng không tệ với Lạc Lạc, nên đã gật đầu. Lạc Lạc lập tức vỗ tay cười rộ lên: "Hôm qua ta không đi học, tiếc là không thấy ngươi biểu diễn ở lôi đài, nhưng ngươi lợi hại như vậy, ta rất khâm phục ngươi, vì ngươi có thể giết chết ác nữ Tiết Mộng.

Tiết Mộng ở học viện hoành hành bá đạo, thường xuyên ức hiếp tân sinh thực lực yếu. Lạc Lạc không ít lần bị ăn vị đắng, nên rất ghét Tiết Mộng. Hôm qua, lúc biết có anh hùng giết chết Tiết Mộng trên lôi đài, hắn cao hứng muốn đi bái kiến anh hùng kia ngay lập tức. Sau đó nghe nói anh hùng kia chỉ là đệ tử thái học giống hắn, hơn nữa còn là kẻ nổi danh bệnh tật ốm yếu của phủ trưởng công chúa. Lạc Lạc thiếu gia ngay lập tức coi người như vậy là tri kỷ.

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt nói: "ta không giết ả, là ả tự giết bản thân".

"Là ả tự gây nghiệt, Bắc Nguyệt không hề động thủ". Công chúa Anh Dạ cũng ở một bên nói, liếc Lạc Lạc một cái. "Ngươi không đi theo Hí Thiên đại nhân, đến thái học làm gì".

"Ngươi quan tâm đến ta làm gì?"

Từ ngày ở đại hội đấu giá, thấy Công chúa Anh Dạ vô lễ với Hí Thiên đại nhân, Lạc Lạc liền không có ấn tượng tốt với cô công chúa kiêu kỳ tự mãn này.

Anh Dạ quyệt miệng nói: "Cái kẻ Hí Thiên kỳ quái, khoác áo choàng giả thần giả quỷ, chỉ các ngươi mới coi hắn là thần".

"Hí Thiên đại nhân chính là thần"

"Hắn mà là thần thì sẽ không giúp Tiết Triệt thu phục Nhện Đỏ. Ta thấy hắn cấu kết với cha con An Quốc Công làm chuyện xấu thì có".

Nghe thấy người khác hạ thấp vị thần trong mắt mình, Lạc Lạc lập tức nổi giận: "Dụng ý của Hí Thiên đại nhân làm sao người ngu ngốc như ngươi hiểu được. Ta nói ngươi biết, ngài ấy trợ giúp Tiết Tiết là vì muốn...."

"Lạc Lạc thiếu gia, đến giờ rồi, ngươi ngồi xuống đi, tiên sinh đã tới". Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng cắt ngang lời hắn, đứng lên vỗ vai hắn ngồi xuống. Ngăn hắn nói ra dụng ý của Hí Thiên với Tiết Triệt, nếu không việc truyền ra ngoài, kế hoạch của nàng hỏng hết cả.

Lạc Lạc không cam tâm, liếc mắt trừng Anh Dạ một cái, sau đó nói với Bắc Nguyệt:" Bắc Nguyệt quận chúa, ngươi giết chết Tiết Mộng, ta Lạc Lạc của gia tộc Bố Cát Nhĩ coi ngươi là bằng hữu, sau này có chuyện gì, ta sẽ giúp ngươi".

"Đa tạ".

Công chúa Anh Dạ nhìn Lạc Lạc ngồi xuống chỗ của mình, mới làu bàu một câu: "Đơn thuần ngu ngốc".

"Công chúa điện hạ cảm thấy Hí Thiên không phải người tốt sao". Hoàng Bắc Nguyệt thử hỏi dò.

Vào cái ngày cùng Tiết Triệt cưỡi ngựa trên đường cái, bị Thái tử Chiến Dã nhìn thấy, có lẽ Công chúa Anh Dạ cũng biết, cho nên mới có thái độ phản cảm với Hí Thiên.

"Đi cùng cha con An Quốc công thì chẳng phải người tốt". Công chúa Anh Dạ nói, trên mặt né qua một tia thất lạc, u buồn nói: "Thật ra hắn không phải người tốt cũng không quan hệ gì với ta, nhưng hoàng huynh lại rất khó chấp nhận".

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn vẻ mặt của công chúa, lặng lẽ than một tiếng.

Anh Dạ nói tiếp: "Hoàng huynh thật quý trọng hắn, nhưng hắn cùng cha con An Quốc công cấu kết với nhau. Hừ!, sau này hắn và hoàng huynh không làm bằng hữu được, thì chỉ có thể là kẻ địch".

Hoàng Bắc Nguyệt rẫu rĩ trong lòng, nàng sao có thể cấu kết với cha con An Quốc công đây.

Chương trình học buổi sáng kết thúc, các thiếu gia, tiểu thư trong đế đô cũng không về nhà ăn cơm, một phần vì đi lại xe ngựa xóc nảy, một phần vì trong học viện không ít con cháu nữ quyến nhà quan, mọi người cùng ăn cơm nói chuyện phiếm tăng thêm tình cảm, dựa vào đó để nâng tiền đồ sau này.

Bởi vậy mỗi ngày đi học, bọn nha hoàn đều chuẩn bị hộp cơm cùng nhau mang lến, buổi trưa ở trong học viện dùng cơm.

Trong phạn xá có quá nhiều người, Công chúa Anh Dạ liền dẫn Hoàng Bắc Nguyệt đi đến Buông Cúc đình của Thái học ăn cơm. Hoàng Bắc Nguyệt chỉ dẫn theo một nha hoàn là Đông Lăng. Công chúa Anh Dạ mang theo hai cung nữ thân thủ không tệ tên là Vô Song và Vô Hoan. Đông Lăng cùng hai nha hoàn này tán gẫu khá vui vẻ, Buông Cúc đình vang tiếng cười nói. Lúc này, một tiếng đàn êm ái truyền đến, nghe lúc trầm lúc bổng, êm êm róc rách, có lúc như gió thổi mây trôi, có lúc lại như nước chảy qua đồi.

"Là tiếng đàn của Dực vương tử". Vô Song vẻ mặt say sưa "Dực vương tử thật là một quân tử ôn hòa phong nhã".

"Đúng vậy, tiếng đàn này, thiên hạ Vô Song nhỉ". Vô Hoan che miệng cười rộ lên, cả Công chúa Anh Dạ cũng không nhịn được cong khóe miệng, trên mặt lộ rõ thần sắc quý mến.

"Ngươi là nha đầu lắm mồm, cẩn thận ta đánh ngươi". Vô Song đỏ mặt, lặng lẽ liếc nhìn Công chúa Anh Dạ, thấy nàng đắm chìm trong tiếng đàn không để ý lời Vô Hoan nói, mới trừng mắt Vô Hoan.

Hoàng Bắc Nguyệt khẽ chau đôi mi thanh tú lại. Ôn hòa phong nhã? Quân tử?. Những người này chưa nhìn thấy gương mặt thật sau mặt nạ của hắn mà thôi.

Tiếng đàn như một cơn gió, thổi vào lòng mỗi người. Giờ ngọ trong thái học đều tĩnh lặng, mặc cho tiếng đàn lưu chuyển xung quanh.

Ngày hôm qua bị Phong Liên Dực đoạt Tịnh Liên Viêm hỏa đỉnh, Hoàng Bắc Nguyệt đối với hắn còn ôm một bụng tức, suy nghĩ có cơ hội nhất định phải giáo huấn hắn một chút. Hiện tại nghe tiếng đàn của hắn, tối hôm qua hồi ức liền xông tới, khó chịu buông đũa xuống.

"Bắc Nguyệt, ngươi còn chưa chính thức thấy Dực Vương tử chứ? Hiện tại hắn dạy đánh đàn thay lão sư, ta mang ngươi đi gặp hắn...". Công chúa Anh Dạ bỗng nhiên đứng lên, kéo tay Hoàng Bắc Nguyệt ra ngoài.

Đông Lăng nói: "Công chúa điện hạ, tiểu thư không đăng ký lớp đánh đàn".

Vô Hoan vỗ vỗ vai của Đông Lăng nói: "là công chúa muốn gặp gỡ Dực Vương tử, mới đánh bạo lôi kéo quận chúa đi đấy".

"Chẳng lẽ công chúa đối với Dực Vương tử..." Đông Lăng thoáng kinh ngạc.

"Công chúa và Dực Vương tử từ nhỏ cùng nhau lớn lên, công chúa quý trọng người như Dực Vương tử thôi". Vô Song vội vàng nói, lặng lẽ liếc mắt nhìn Vô Hoan lắm lời kia.

"Hóa ra là vậy". Đông Lăng gật đầu, thu hộp cơm nói: "Chúng ta cũng đi theo đi".

Trong vườn đánh đàn, hoa nở thắm đượm, mấy rặng Tử Đằng la buông xuống dưới, đóa hoa màu tím nhạt cực kỳ giống ánh mắt người nào đó. Bước qua từng khóm hoa, chân bước nhẹ nhàng, tiếng đàn càng lúc càng gần. Lúc Anh Dạ và Bắc Nguyệt tới gần, tiếng đàn êm ái kia tự dưng ngừng lại.

Công chúa Anh Dạ dừng bước, lặng lẽ lè lưỡi, thấp giọng nói: "Lúc hắn đánh đàn, không thích bị làm phiền, chắc bị phát hiện rồi ."

Hoàng Bắc Nguyệt khinh thường trong lòng: cổ quái!

Tuy nhiên nàng đối với Phong Liên Dực ấn tượng vô cùng kém, cho nên nàng thật vui vẻ khiến hắn khó chịu.

Công chúa Anh Dạ vẻ mặt thất vọng, xoay người đang định rời đi thì Hoàng Bắc Nguyệt kéo tay nàng nói: "Nếu đã tới, chúng ta đi bái kiến tiên sinh luôn đi".

"Nhưng mà... ." Công chúa Anh Dạ do dự, người kia không quan tâm thứ gì, nhưng nếu đang đánh đàn mà bị người khác làm phiền sẽ không vui. Nhưng Hoàng Bắc Nguyệt đã vượt qua nàng, đi đến trước, công chúa Anh Dạ bất đắc dĩ theo sau.

Trong đình hóng mát cây cỏ sum xuê, trên bàn đặt một cây đàn, vài cánh hoa màu tím rơi trên dây, mà bên cạnh cây đàn đã không còn ai.

Hoàng Bắc Nguyệt đi đến, con mắt loé lên ánh sáng lạnh, nhìn quanh bốn phía, chậm rãi đến cạnh cây đàn, khẽ gảy nhẹ dây.

"Bắc Nguyệt, đừng chạm lung tung." Công chúa Anh Dạ ở sau lưng nói, nàng nhìn trong đình hóng mát không thấy ai, trong lòng biết nhất định là hắn không vui, cho nên rời đi. Nàng cũng muốn gọi Hoàng Bắc Nguyệt nhanh chóng rời đi, nhưng vào lúc này, cửa Cầm Uyển bị mở ra, Phong Liên Dực mặc một y phục trắng đứng ở cửa, trên mặt thản nhiên tươi cười, đôi mắt tím gợn sóng.

Công chúa Anh Dạ ngạc nhiên ngẩn ra. Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, bởi vì đang đưa lưng về phía công chúa Anh Dạ, nên trong mắt nàng hiện lên ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta khiếp sợ.

Phong Liên Dực nhìn nàng thật sâu một cái, chuyển hướng công chúa Anh Dạ cười nói: "Sao công chúa lại đến đây?"

Hắn không tức giận! Trong lòng công chúa Anh Dạ vui vẻ, vội vàng nói: "Nghe được tiếng đàn thanh thoát, bị hấp dẫn nên ta tới."

Nàng vừa nói vừa đến kéo tay Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Vị này là Bắc Nguyệt quận chúa của phủ trưởng công chúa, hôm qua mới đến Quốc Tử Giám, ta mang nàng đến đây gặp huynh".

Khi nhập học, mỗi tân sinh đều phải đi bái kiến lão sư của các khoa, Hoàng Bắc Nguyệt cũng đã gặp qua Phong Liên Dực. Tuy nhiên, lúc này không muốn làm mất mặt mũi của công chúa, liền hơi hơi cong khoé môi, nói: "Phong thái Dực vương tử, Bắc Nguyệt ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay rốt cuộc cũng được nhìn thấy."

Phong Liên Dực cũng mỉm cười nói: "Bắc Nguyệt quận chúa quá khen, danh tiếng quận chúa hôm qua đã truyền khắp thành Lâm Hoài, không nghĩ rằng quận chúa còn nhỏ tuổi mà bản lĩnh đã rất cao cường như vậy."

"Không dám không dám, lúc đó ta gặp may mà thôi, nếu gặp phải cao thủ khôn khéo thì thua chắc rồi." Ánh sáng trong mắt Hoàng Bắc Nguyệt chợt lóe, ngày hôm qua không phải bị thua ngươi sao?

Phong Liên Dực vẫn ôn hòa phong nhã như trước, khí độ làm kẻ khác khâm phục: "Quận chúa thông minh như thế thì thua thế nào được?"

"Nhỡ gặp phải kẻ vô lại nào đó thì sao?" Hoàng Bắc Nguyệt làm vẻ mặt thiếu nữ ngây thơ tươi cười, nàng thích nhất chửi xéo người trước mặt!

Ý cười trong mắt Phong Liên Dực ngày càng sâu, nha đầu này cái miệng cũng lợi hại như thân thủ vậy.

Hai người ngươi một lời, ta một câu, lời nói thì khách sáo, nhưng âm thầm tranh đấu, ý tứ trong đó, chỉ hai người mới hiểu rõ ràng.

Công chúa Anh Dạ cười nói: "Dực ca ca, huynh không biết, từ nhỏ thân thể Bắc Nguyệt không thể tập võ, ở trên lôi đài hôm qua, nếu không phải Tiết Mộng quá ngu ngốc, Bắc Nguyệt quả thật sẽ bị thương! Ỷ mạnh hiếp yếu, lại còn dùng vũ khí, Tiết Mộng thật đúng là vô lại mà?"

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, đối với Phong Liên Dực nói: "Đúng! Vô lại!". Ánh mắt dừng lại trên người hắn, trong chốc lát thần sắc như thường dời đi chỗ khác.

Phong Liên Dực cười nhìn nàng, con ngươi màu tím nhạt càng mênh mông như biển, sâu không thấy đáy.

Thua? Nha đầu này chỉ dùng một ngón tay là có thể giết chết Tiết Mộng, ỷ mạnh hiếp yếu ư? nha đầu này ỷ mạnh hiếp yếu thì có. Tiết Mộng quá xui xẻo, tự dưng khiêu chiến với nha đầu này, đã thế còn xui xẻo hơn vì tất cả mọi người đều tưởng Tiết Mộng thua bởi một phế vật không biết cái gì.

Trong lòng vừa nghĩ đến, Phong Liên Dực càng cảm giác Hoàng Bắc Nguyệt rất phúc hắc, quá âm hiểm. Tuy nhiên, loại phúc hắc cùng âm hiểm này, lại vô cùng giống hắn.

"Công chúa có nhớ đã để những lá trà thượng hạng mà lần trước công chúa mang tới ở đâu không" Phong Liên Dực ảm đạm cười, đôi mắt màu tím ôn nhuận nhìn về phía công chúa Anh Dạ.

Công chúa Anh Dạ biết hắn muốn pha trà khoản đãi các nàng, nhất thời vui mừng nói: "Ta biết, Dực ca ca đợi muội một lát, muội đi pha trà!" Nói xong vui vẻ chạy đi.

Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt thở dài một tiếng, thật là một thiếu nữ đơn thuần, bị người cố ý sai khiến cũng không phát hiện ra mà vẫn vô cùng vui mừng.

Công chúa Anh Dạ vừa đi, thần sắc trên mặt của Hoàng Bắc Nguyệt liền đông lại như sương lạnh, ôm hai tay, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lạnh lùng nhìn hắn, khí thế trên người không hề thua kém nam tử mắt tím lớn hơn nàng vài tuổi này.

"Chuyện ngày hôm qua, đa tạ Bắc Nguyệt quận chúa đã giúp ta giá họa cho lệnh huynh." Phong Liên Dực vẫn thản nhiên mỉm cười, nụ cười mang theo vài phần yêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng