Lôi Vương giá lâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyên khí của nàng đã hao hết, vạn thú vô cương cũng vô lực chống đỡ, Nến Đỏ vì tạo ra hàn băng áo giáp cản Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương nên cũng tiêu hao quá độ, mà phần đuôi Băng Linh Huyễn Điểu bị thương, cảm giác thăng bằng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, lúc này gặp thần thú cường đại rất bất lợi.

Nghe xong lời của nàng, Nến Đỏ ngưng trọng gật đầu, không dám khinh thường, quanh thân tản mát ra hơi thở thần thú hoàng tộc cường đại, bức lui những loại thú dám tới gần.

Mà Nguyệt Dạ tựa vào phần đuôi Băng Linh Huyễn Điểu, xem xét chỗ bị Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương cắn mất.

Băng Loan Điểu không có máu tươi, nhưng chỗ bị cắn có nguyên khí trắng đục tiết đi ra, nhìn kỹ cũng như máu tươi bình thường, chỉ là không có nhan sắc mà thôi.

Thân thể Linh thú là nơi chưa đựng thể nguyên khí thật lớn, đặc biệt 'Ngũ linh', bọn họ chính là nơi ngưng tụ tinh hồn năm loại thuộc tính nguyên khí.

Băng của Băng Linh Huyễn Điểu, lửa của Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân, gió của Ảnh Hoàng.

Bọn họ mặc dù không bước vào hàng ngũ thần thú, nhưng bọn họ cường đại hơn hơn một số thần thú rất nhiều, bởi vì thân thể chứa nguyên khí tinh hoa.

Nguyên khí tinh khiết cường đại, so với bất cứ linh thú hoặc thần thú thuộc tính gì cũng tinh thuần hơn nhiều, bởi vậy cũng cường đại hơn vài phần.

Nguyên khí trong thân thể bọn họ tựa như máu trong thân thể loài người, nếu chảy khô cũng khô héo mà chết.

Bởi vậy chứng kiến phần đuôi Băng Linh Huyễn Điểu đang từ từ chảy nguyên khí, Nguyệt Dạ sắc mặt cũng tái nhợt.

"Tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút!" Nàng lập tức nói.

"Không cần!" Băng Linh Huyễn Điểu vừa bay vừa lạnh lùng nói, tốc độ bay nhanh, trong nháy mắt vượt qua hẻm núi, bay vào trong Rừng rậm Phù Quang u ám quỷ bí.

Trong cành lá rậm rạp của cây cối, nguyên khí hàn băng từ phần đuôi nó tiết ra phiêu đãng trong không khí, hễ dính đến lá cây, toàn bộ đều đóng băng.

Nhìn nguyên khí tiết ra càng ngày càng nghiêm trọng, Nguyệt Dạ sắc mặt cũng càng ngày càng khó coi.

Cuối cùng không thể bảo trì trầm mặc, Nguyệt Dạ ra lệnh, khẽ quát một tiếng: "Dừng lại!"

Băng Linh Huyễn Điểu ngẩn ra, lại quật cường như cũ.

Nguyệt Dạ lãnh khốc chúm chím khóe môi, trong con ngươi màu lam lạnh đã mơ hồ thoáng hiện tức giận.

Nhìn một người một thú quật cường không chịu thua, Nến Đỏ nhất thời khó xử đứng lên, nhìn vẻ mặt lãnh khốc của Nguyệt Dạ, trong lòng bất an chuyển hướng Băng Linh Huyễn Điểu.

"Băng, đã rời khỏi hẻm núi, trước dừng lại nghỉ ngơi và hồi phục một chút, chủ nhân cũng rất muốn nghỉ ngơi a." Nến Đỏ lựa lời nói, hy vọng Băng Linh Huyễn Điểu không bướng bỉnh như vậy.

Hắn sợ chủ nhân gặp nguy hiểm, bởi vậy kiên quyết không chịu vì một chút thương tích mà dừng lại.

Nhưng chủ nhân cũng lo lắng thương thế của nó a!

Hai người cao ngạo quật cường giống nhau như đúc, khiến người ta không có cách nào xen vào.

Tựa hồ cảm nhận được Nguyệt Dạ thực sự tức giận, Băng Linh Huyễn Điểu cũng không muốn nàng tức giận, bởi vậy bay một khoảng cách, cảm giác chung quanh không có nguy hiểm mới chậm rãi đáp xuống một thân cây.

Nguyệt Dạ không nói một lời lấy đủ linh dược từ nạp giới ra, ném tất cả cho Nến Đỏ, sau đó chính mình tới một bên, ôm hai tay ngồi xếp bằng.

Nến Đỏ đáng yêu le lưỡi, ngẩng đầu liếc mắt Băng Linh Huyễn Điểu, lén lút nói: "Nhìn ngươi tạo ra chuyện tốt kìa"

Băng Linh Huyễn Điểu thu nạp cánh, yên lặng ngồi để Nến Đỏ chữa thương cho nó.

Tuy thân thể là hàn băng nhưng vẫn sẽ đau nhức, bị Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương cắn đứt cái đuôi đau đến mức suýt không thể bay được nữa.

Nhưng nghĩ đến người trên lưng, hết thảy thống khổ cũng có thể nhẫn nại xuống.

Hắn không muốn nàng bị vây trong nguy hiểm.

Nhìn bóng lưng nàng cô tuyệt, Băng Linh Huyễn Điểu nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cúi đầu, yên lặng chịu đau nhức không dám mở miệng kêu.

Nghe động tĩnh Nến Đỏ bôi thuốc sau lưng, Nguyệt Dạ mới từ từ an tâm.

Nàng nói năng không tốt, rất nhiều câu không mở miệng được.

Nhưng...nếu như không có ngươi kề vai chiến đấu, ta làm sao bây giờ?

Lời như thế nàng không có cách nào nói ra, Nguyệt Dạ có cố chấp cùng kiên trì, nàng trước kia chính là người lãnh huyết vô tình, trước khi quen Băng Linh Huyễn Điểu, nàng căn không thể nhận thức ý nghĩa của từ 'Đồng bạn'.

Bởi vì sư phụ bồi dưỡng nàng trở thành một con sói cô độc.

Vết thương, chính mình liếm liếm, tịch mịch, chính mình gánh chịu.

Tựa như nói, người như các nàng không xứng có bất cứ cảm tình nào, bởi vì mặc kệ loại cảm tình nào, ở trong tay đầy máu tươi của bọn họ đều là một loại khinh nhờn.

Cho nên phải học được cô độc.

Người khác sinh ra học được cảm tình, mà bọn họ sinh ra là vì quên cảm tình, hết thảy cảm tình.

Cô độc lạnh như băng mới đồng hành cùng bọn họ.

Nhưng ...hiện tại, nàng không nghĩ như vậy.

Nếu một người chưa từng được ăn đường, sẽ không biết đường vị ngọt, chỉ khi nào hưởng qua hương vị ngọt ngào sẽ bắt đầu tưởng niệm, bắt đầu tham luyến, bắt đầu không quên được...

Cho nên, giờ phút này nàng đã không thể quen một mình tác chiến cô độc.

Sau khi có đồng bạn có thể yên giao sau lưng cho hắn.

Nguyệt Dạ cúi đầu, không nói một lời cầm rễ Cây Bất tử, một đoạn gốc đen nhánh không khác rễ cây bình thường.

Nhưng nàng không phát hiện ra sức mạnh thần kỳ lực lại thông qua nhánh cây, chậm rãi lan tràn trong thân thể nàng.

Nàng đã vô thức nhớ tới vô cùng nhiều chuyện trước đây cùng lúc xuyên qua thế giới này.

Sư phụ dạy, cô độc phát triển, độc hành trong đêm đen, lãnh huyết giết người, cùng với danh hiệu N nhìn lạnh như băng, nhưng lại luôn làm cho người ta cảm giác ấm áp.

Những trí nhớ bất giác tiến vào đầu nàng, từ từ thành hình, giống như chưa từng biến mất.

Bởi vậy lúc xuất hiện cũng không một gợn sóng, tự nhiên không khiến nàng quá kinh ngạc.

Phù...

Đột nhiên, trong rừng cây chung quanh truyền đến từng tiếng hít thở quỷ dị.

Nguyệt Dạ sống lưng thẳng đứng, chậm rãi ngẩng đầu, quét mắt một vòng chung quanh, phát hiện ra rất nhiều ánh mắt chằm chằm nhìn trộm bọn họ.

Một con thần thú suy yếu, một con siêu cấp linh thú trọng thương, còn có một loài người nguyên khí không quá cường đại.

Quả thực là đối tượng đánh cướp tốt nhất!

Trong Rừng rậm Phù Quang hàng năm có những loại thú không có lãnh địa riêng như thổ phỉ loài người, gặp dê béo tự nhiên muốn xẻ thịt.

Từng đôi mắt quỷ dị lóe lên thèm thuồng, thú hạch của thần thú cùng siêu cấp linh thú đối với bọn chúng đều là thánh phẩm tu luyện tốt nhất.

Băng Linh Huyễn Điểu ngẩng đầu, phẫn nộ gào một tiếng, nguyên khí băng mạnh mẽ chấn động, độ ấm chung quanh trong nháy mắt hạ xuống!

Linh thú nhìn tộm cũng lui từng bước.

Nhưng lập tức bọn chúng phát hiện Băng Linh Huyễn Điểu chỉ phô trương thanh thế mà thôi. Nó bị thương nặng như vậy, căn bản không thể chiến đấu!

Bởi vậy, bọn chúng lại chậm rãi kéo tới gần.

Nguyệt Dạ nắm rễ Cây Bất tử đứng lên, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về nạp giới, trong con ngươi màu lam lạnh lộ ra một tia nguy hiểm.

Thật sự là trong núi không có hổ thì khỉ xưng đại vương, khi nào thì ngay cả những linh thú nho nhỏ cũng dám làm càn trước mặt nàng?

Từ trong thân thể chợt tuôn ra sát khí dày đặc khiến đám linh thú giật mình một cái, bước chân do dự ngừng lại.

Chuyện gì xảy ra?

Vừa rồi cảm giác được chỉ là người bình thường, trên người nguyên khí rất yếu ớt, nhưng hiện tại lực linh hồn cường đại là sao?

Đúng rồi! Có thể mang theo một con thần thú cùng một con siêu cấp linh thú đến sâu trong Rừng rậm Phù Quang, làm sao có thể là người bình thường chứ?

Nếu là một vị cường giả ẩn giấu hơi thở thì bọn họ chắng dám trêu chọc.

Có điều...không chừng cũng chỉ là phô trương thanh thế?

Đám linh thú do dự rối rắm, không ly khai, nhưng cũng không tới gần.

Nguyệt Dạ lạnh lùng nhìn bọn họ, linh thú cũng rất giảo hoạt, nhiều linh thú chung quanh cùng công kích cũng không dễ đối phó.

Cần phải nghĩ cách đuổi bọn chúng đi.

Vạn Thú Vô Cương ở trong phong ấn lẳng lặng tràn ra nguyên khí, trong đầu Nguyệt Dạ chợt lóe, có thể dùng khí tức Vạn Thú Vô Cương bức lui bọn chúng đi.

Chính nghĩ như vậy, đột nhiên trên đỉnh đầu một áp lực bức người đột nhiên xuất hiện, giống như đá tảng ngàn cân trong nháy mắt rơi xuống!

Nguyệt Dạ biến sắc, lập tức lui đến một bên, lực áp bách hình thành một trận gió, cuồng loạn thổi lắc lư cây cối trong rừng rậm.

Nến Đỏ cùng Băng Linh Huyễn Điểu cùng ngẩng đầu lên, vẻ mặt cũng khiếp sợ.

Chẳng lẽ ngoài Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương còn có một con thần thú càng cường đại hơn?

Nói đại khái tuyệt đối không thể!

Một núi không thể chứa hai cọp, trong giới thần thú cũng phân biệt rất mạnh.

"Ha ha ha... lâu không ra tới, Rừng rậm Phù Quang vẫn như cũ! Chẳng tìm được lối ra".

Tiếng cười to từ trên đỉnh đầu truyền đến, tựa như sấm sét bay qua bầu trời.

Theo âm thanh như tiếng sấm xuất hiện, ánh mặt trời trên đỉnh đầu mấy ngàn năm không chiếu tới nhánh cây rậm rạp đột nhiên bị một lực lượng vô hình phá thành lỗ thủng thật lớn, sau đó, một bóng người xanh ngọc từ trên trời giáng xuống!

Tiếng cười ầm vang, sấm sét tia chớp từ lỗ thủng tràn vào, trong nháy mắt, linh thú tụ tập chung quanh đều xui xẻo bị sấm sét bổ trúng.

Giữa tiếng kêu gào thê thảm, từng mùi thịt cháy khét tràn ngập không khí.

Nguyệt Dạ đứng ở bên người Nến Đỏ, do nàng mở ra kết giới chung quanh mới né được sấm sét tập kích, may mắn thoát khỏi hiểm cảnh.

Bóng người kia nặng nề rơi trên mặt đất, chấn động đất rung núi chuyển, vẻ mặt râu tua tủa, khuôn mặt chính trực, ánh mắt như điện, bộ dáng hung hãn.

Tiện tay quơ quơ ống tay áo, người nọ vuốt râu tua tủa trên cằm, 'A' một tiếng, chậm rãi chuyển ánh mắt khôn khéo tới hướng đám người Nguyệt Dạ.

"Còn có người sống?"

Từ trên không cảm nhận nơi này nguyên khí hội tụ, hắn nghĩ là một đám linh thú vướng bận tụ tập, không muốn bị ảnh hưởng tâm tình cho nên trước khi xuống tẩy sạch bọn chúng.

Không ngờ vẫn còn người sống ở lại.

Thực lực của hắn, không đến mức thụt lùi nhiều như vậy chứ?

"Các ngươi đợi ai?" Người này thân hình cao lớn, cao hơn người bình thường rất nhiều, thân cao chừng hai thước, rắn chắc khôi ngô, đứng ở nơi đó như một tòa tháp sắt.

Nếu không có tiếng động thì có sự uy nghiêm trời sinh khiến kẻ khác sợ hãi.

Nguyệt Dạ sắc mặt lạnh liệt như sương, chậm rãi đi ra khỏi kết giới Nến Đỏ, nói: " Trong Rừng rậm Phù Quang đều có đường đi riêng, không liên quan gì nhau, các hạ ra tay hình như rất bá đạo."

"Ha ha ha..." Người nọ ngửa đầu cười ha hả, cũng không tức giận, chỉ vào nàng nói: "Nha đầu ngươi nói chuyện thú vị, Bổn vương vẫn chưa từng thấy có người dám nói chuyện như vậy với bổn vương!"

Nguyệt Dạ hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng liếc qua người cường tráng này, trong lòng chậm rãi tính toán.

Hắn tự xưng vương, thực lực lại cường đại như thế, xem ra lai lịch rất không nhỏ.

Sự xuất hiện của hắn coi như giúp bọn họ quét sạch uy hiếp chung quanh, bởi vậy Nguyệt Dạ cũng không có ấn tượng quá xấu với hắn.

"Chúng ta cùng các hạ nước giếng không phạm nước sông, vì vậy từ biệt ở đây đi." Nàng lạnh lùng nói hết, xoay người nâng Nến Đỏ dậy.

Nhưng người nọ lại vươn cánh tay ra, dễ dàng ngăn trở bọn họ, vuốt chòm râu ha ha cười, nói: "Nha đầu, không vội đi, bổn vương có việc muốn hỏi các ngươi."

Nguyệt Dạ mím môi môi, nói: "Chuyện gì?"

"Các ngươi từ bên ngoài đi vào có gặp một đội ngũ hơn hai mươi người, đều là cao thủ, có mấy cô nương xinh đẹp như ngươi, còn có một con Xích Kim Thánh Hổ, cùng với Chức Mộng Thú?" Người kia thành tâm thành ý hỏi.

Vừa nghe hắn hỏi như vậy, Nến Đỏ lập tức ngẩng đầu, Nguyệt Dạ bất động thần sắc nhéo cánh tay của nàng, ý bảo nàng không nên mở miệng.

"Ngươi nói có đội ngũ Xích Kim Thánh Hổ, chúng ta đã từng gặp, hai ba ngày trước mới tách khỏi bọn họ." Nguyệt Dạ thản nhiên nói.

"A? Vậy Chức Mộng Thú có đó không?" Người nọ lập tức hỏi.

Nguyệt Dạ nói: "Có Chức Mộng Thú, nhưng bọn hắn không cho chúng ta tới gần, được rồi, trong đội ngũ còn có dạng người kỳ quái, trên đầu sừng trâu dài ta chưa bao giờ thấy, bởi vậy rất có ấn tượng."

"Vậy tuyệt đối đúng rồi!" Người nọ cười ha ha vỗ tay một cái, tựa hồ rất hưng phấn: "Nha đầu, mang ta đi tìm bọn hắn!"

"Chúng ta không tiện đường." Nguyệt Dạ lạnh lùng nói, trong lòng đã dần dần đoán được thân phận người này,"Huống hồ chúng ta không biết ngươi là ai, trong Rừng rậm Phù Quang chỗ nào cũng hung hiểm, ta là lính đánh thuê sống trên đầu thương mũi đao, không dám khinh thường."

"Này! Bổn Vương đường đường là Lôi Vương của Tư U Cảnh, chẳng lẽ còn có thể hại một người tiểu nha đầu ngươi sao?" Người nọ to tiếng nói.

Lôi Vương của Tư U Cảnh!

Vẻ mặt Nến Đỏ đã khiếp sợ thừ ra, Nguyệt Dạ trong lòng cũng dời sông lấp biển.

Thế mà Lôi Vương tự mình đến. Hắn vừa xuất hiện đã bày ra thực lực, thật sự quá mức khủng bố.

Đối phó người như vậy, không ra ám chiêu không được!

Nguyệt Dạ vô sỉ nghĩ, nét mặt lại lạnh nhạt: "Ta chưa bao giờ nghe nói tới Tư U Cảnh, mời các hạ báo tên đi."

"Tên?" Người nọ gãi gãi đầu, trừng lớn cặp mắt như chuông đồng: "Màn mở đầu này ta đã sớm quên, bổn vương gọi Lôi Nộ, ha ha, nha đầu, ngươi cũng nên báo tên của ngươi đi!"

"Tại hạ Hí Thiên." Nguyệt Dạ thuận miệng nói.

Nghe nàng báo ra tên này, trong con ngươi lãnh đạm màu ngọc bích của Băng Linh Huyễn Điểu liền hiện đầy vẻ phức tạp rung động, có chút hoảng hốt ngẩng đầu nhìn nàng.

Hí Thiên...... Cái tên bị bụi phủ trong trí nhớ lại một lần từ miệng nàng nói ra.

Cái tên thanh lạnh, khí phách, sơ cuồng......

"Hí Thiên, ồ, tên rất hay!" Lôi Nộ nhìn nha đầu lãnh ngạo thanh lệ này, cười hắc hắc, "Nha đầu xứng với tên này!"

Nguyệt Dạ hoàn toàn không để ý tới lời của hắn, chỉ lạnh lùng hỏi: "Nếu ta mang ngươi tìm được những người đó thì được cái gì?"

"Ha ha! Không ngờ ngươi giảo hoạt như vậy!"

"Ta là lính đánh thuê, tự nhiên sẽ làm việc không công."

"Đương nhiên, đương nhiên!" Lôi Nộ ngẩng đầu suy nghĩ một chút, "Ngươi có thể đi tới nơi này, vậy nhất định không phải lính đánh thuê bình thường, bảo vật tầm thường ngươi cũng chướng mắt đi, chỗ này của ta...... Ồ......"

Nhìn Lôi Nộ go gõ tay trên nạp giới, ánh sáng nhạt hiện lên, hắn cẩn thận nâng một hạt châu bích lục ra, nhìn Nguyệt Dạ cười hắc hắc.

Nguyệt Dạ cau mày, hạt châu kia phát ra ánh sáng màu xanh biếc, tựa hồ có sức mạnh nào đó, làm linh hồn nàng đột nhiên cảm giác rất an bình.

Tâm tư động đậy, đồ vật trong Tư U Cảnh nhất định liên quan tới linh hồn.

Lập tức nàng bất động thanh sắc hỏi: "Đây là vật gì?"

Trong khẩu khí có chút không quá tò mò.

Lôi Nộ vừa nghe liền thần bí cười nói: "Nha đầu, ngươi không nhìn được bảo vật, cái này gọi là 'Định hồn châu', một trong ba bảo vật trong bảo khố của bổn vương!"

Nếu không phải vì vương tử điện hạ, hắn cũng không nỡ lấy ra.

Nghe được ba chữ 'Định hồn châu', trong lòng bàn tay Nguyệt Dạ chảy ra mồ hôi, một tia cảm xúc hưng phấn từ đáy lòng dâng lên.

Tuy nhiên nàng giả bộ không có hứng thú hỏi: "Thứ này có tác dụng gì? Ta thấy rất bình thường!"

"Hắc hắc, nha đầu, nếu ngươi chết, hồn phách bị đánh tản mát, nhưng có định hồn châu thì có có thể lại ngưng tụ hồn phách về." Lôi Nộ hiến vật quý tự giải đáp.

"Người đã chết thì giữ hồn phách có tác dụng gì?"

Lôi Nộ sửng sốt, lập tức nhìn bốn phía, hạ giọng chỉ một mình nàng nghe được nói: "Chỉ cần có hồn phách, linh thể không xấu thì vẫn có thể sống lại."

"Hoàn hồn?" Nguyệt Dạ lạnh lùng hỏi.

"Không sai!" Lôi Nộ vui vẻ nói, "Thế nào, thấy được bảo bối chứ!"

"Miễn cưỡng có thể đi, cũng không biết ta cần dùng không." Nguyệt Dạ chộp định hồn châu từ lòng bàn tay hắn về.

Vừa vào tay, cảm giác ấm áp lập tức theo linh hồn chạy, cảm giác mệt mỏi sau đại chiến Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương lập tức bị đẩy lùi, toàn thân thư giãn.

Đồ vật mà Lôi Vương lấy ra tự nhiên đều là bảo bối!

Thứ này tạm thời không cần, nhưng tương lai nếu có biến cố thì đây là bùa hộ mệnh.

"Ngươi cẩn thận một chút na!" Nhìn nàng tiện tay bắt lấy định hồn châu, Lôi Nộ cũng không khỏi đau lòng, sợ nàng không cẩn thận đánh nát ,,"Định hồn châu chỉ có thể dùng một lần, sau đó vô dụng ."

Nguyệt Dạ tùy ý gật đầu, bỏ định hồn châu vào nạp giới, sau đó ngẩng đầu, cười nhìn hắn: "Định hồn châu ta nhận trước, với thực lực của ngươi sẽ không sợ ta chạy chứ?"

"Đương nhiên sẽ không!" Lôi Nộ cười ha ha, hắn tự tin tiểu nha đầu trong tầm tay này.

Thấy hắn tin tưởng chính mình, Nguyệt Dạ cũng không khỏi nghi hoặc, tại sao Lôi Vương không nhìn ra nàng chỉ là một hồn phách chứ?

Lúc đầu Ô Lạp cùng Phương Pháp Tây vừa thấy nàng đã biết là hồn phách, suýt để bọn họ phong ấn.

Lôi Vương bản lĩnh còn hơn Ô Lạp và Phương Pháp Tây, tại sao không hề có phản ứng, tựa hồ vẫn cảm giác nàng là một loài người bình thường?

Chẳng lẽ bởi vì......cây Bất tử?

Xem xét Cây Bất tử trong nạp giới một chút, một đoạn rễ cây không có gì đặc biệt.

Quên đi, không bị Lôi Vương phát hiện tự nhiên là chuyện tốt, tuy nhiên nàng bản tính cẩn thận, muốn phòng ngừa rắc rối có thể xuất hiện.

"Lôi Nộ các hạ, ở trên đại lục, lính đánh thuê vì cam đoan an toàn cùng ích lợi, bọn họ trực tiếp đi làm nhiệm vụ sẽ cùng chủ thuê lập khế ước." Nguyệt Dạ hai tay khoanh trước ngực, thản nhiên mở miệng.

"Còn có khế ước?" Lôi Nộ không khỏi thở dài, thật sự là đủ phiền toái.

"Kỳ thật cũng rất đơn giản." Nguyệt Dạ mỉm cười, "Chỉ cần Lôi Nộ các hạ thề, sau khi ta giúp ngươi tìm được những người kia, ngươi không được công kích ta, thương tổn ta, hơn nữa lập tức thả ta đi."

"Cái này dễ!" Lôi Nộ không do dự giơ tay lên, vẽ ra một khế ước trận, dựa theo yêu cầu thề của nàng.

Thấy hắn sảng khoái như vậy, Nguyệt Dạ cũng đưa tay đặt trên khế ước, giảo hoạt cười, nói: "Nếu Lôi Nộ các hạ làm ngược lại khế ước, sẽ trở thành người hầu của ta, làm theo mọi mệnh lệnh của ta!"

Lôi Nộ ngẩn ra, lập tức cười ha ha: "Nha đầu giảo hoạt! Bổn Vương là người nói không giữ lời sao? ngươi quá cẩn thận rồi!".

"Không thể khác được, đi ra giang hồ luôn phải cẩn thận, Lôi Nộ các hạ đồng ý không?"

"Đồng ý đồng ý! Bổn vương tuyệt đối sẽ không lật lọng!" Lôi Nộ tay đặt tại khế ước trận, ánh sáng chợt lóe, khế ước hoàn thành.

Khế ước hoàn thành, Nguyệt Dạ an tâm.

Chờ sau lúc hội hợp với đám người A Tát Lôi, khó mà nói ngươi có lật lọng hay không. Nguyệt Dạ trong lòng yên lặng nói.

Nhìn nàng nói xạo với Lôi Vương của Tư U Cảnh, Nến Đỏ cùng Băng Linh Huyễn Điểu cũng tỏ vẻ trầm mặc, nhưng trong lòng âm thầm bật cười.

Thật sự là quá âm hiểm !

Sau khi an bài hết mọi việc, Nguyệt Dạ cùng Lôi Nộ lên đường trước, để Nến Đỏ ở lại tiếp tục giúp Băng Linh Huyễn Điểu chữa thương.

Có khế ước của Lôi Vương nên không cần sợ hãi.

"Ngươi để hai đồng bạn lại không sao chứ?" Trên đường, Lôi Nộ được đồng hành với một tiểu mỹ nhân nên cao hứng không ngừng.

"Bọn họ quen thế rồi." Nguyệt Dạ ngắn gọn nói, cũng không muốn cùng hắn quá nhiều bắt chuyện,"Cố gắng thu liễm nguyên khí trên người, nếu không đánh động bọn họ chạy mất."

Lôi Nộ thu liễm khí tức cường đại lại, nhưng chung quanh rất nhiều Phù Quang tụ tập lại quá phiền, không chịu được.

"Sao bọn chúng không bu vào ngươi?" Nhìn Nguyệt Dạ không có một con Phù Quang nào tới gần, Lôi Nộ không khỏi chấn động.

Hắn nhiều năm trước từng tới Rừng rậm Phù Quang, Phù Quang cực kỳ mẫn cảm với nguyên khí, chỉ cần có nguyên khí dao động, bọn chúng sẽ tới gần, bởi vì số lượng nhiều

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng