Lửa Trừng phạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết Triệt bị Linh Tôn dùng lửa trừng phạt thiêu cháy đã hôn mê mấy ngày mấy đêm chưa tỉnh, An Quốc công đau thương vì mất ái nữ, sau lại mất bảo vật trấn phủ, hiện tại con trai xuất sắc nhất cũng bị Linh Tôn của Học Viện Linh Ương giáo huấn, cả người trở nên uể oải không có hành động gì.

Vì vậy Tiêu gia có thời gian thư giãn một chút, nếu không bị phủ An Quốc công từng bước ép sát giao ra Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh cùng Ngọc Tránh nước, chỉ sợ sẽ thành chó cùng rứt giậu.

Lúc này, Cầm di nương cũng thường xuyên đi đến phủ Thừa tướng, năm đó tỷ tỷ của bà gả cho Bình Bắc hầu, sinh một trai một gái, nữ nhi vừa được phong làm Hồng Lăng quận chúa, nghe nói tương lai là Tam hoàng tử phi.

Hồng Lăng quận chúa hơn Tiêu Nhu vài tuổi, không chơi đùa với nhau, nhưng lại quen biết Tiêu Nhu ở Học Viện Linh Ương.

Gần đây phu nhân Bình Bắc hầu mang Hồng Lăng quận chúa trở lại kinh thành, ở tại phủ Thừa tướng, Cầm di nương vì lấy lòng tỷ tỷ của nàng liền để Tiêu Nhu thân cận Hồng Lăng quận chúa nhiều hơn.

Mặc dù hiện tại Cầm di nương chỉ là di nương, nhưng ở phủ trưởng công chúa có quyền thế, sống trong nhung lụa, không kém chính thất phu nhân nhà khác. Bởi vậy địa vị mẫu thân của bà ta ở phủ Thừa tướng cũng được nâng lên. Phu nhân Bình Bắc hầu mang vẻ mặt ôn hoà đối xử với Cầm di nương, không giống ngày còn ở trong phủ đối với thứ muội lớn lên xinh đẹp nhìn như thế nào cũng không vừa mắt.

Hôm nay sinh nhật Hồng Lăng quận chúa, Thừa tướng đặc biệt yêu thích đứa cháu gái sắp trở thành Tam hoàng tử phi này, bởi vậy mở rộng tiệc rượu trong phủ, mời gia tộc thân thiết với phủ Thừa tướng đến dự.

Do có quan hệ của Cầm di nương nên phủ trưởng công chúa cùng phủ Thừa tướng thường đi lại gần gũi, vì vậy cũng tham gia tiệc rượu mừng sinh nhật.

Hoàng Bắc Nguyệt vốn định không đi, tuy nhiên Cầm di nương vì chuyện của Tiêu Trọng Kỳ đặc biệt mượn sức nàng, hơn nữa nhân lúc rãnh rỗi liền đi nhìn một chút.

Phủ Bình Bắc hầu ở trong triều có chút quyền thế, hơn nữa mẫu phi của tam hoàng tử được sủng ái, phủ Thừa tướng cũng coi như một đại gia tộc trong Nước Nam Dực, cho nên Hồng Lăng quận chúa sinh nhật, quyền quý trong đế đô đều nể mặt mũi mà đến.

Trong hậu viện, các thiếu gia tiểu thư ngắm hoa du ngoạn, ngâm thơ đối chữ, các phu nhân tụ cùng một chỗ ngắm hoa ngắm trăng, bàn luận việc nhà.

Hoàng Bắc Nguyệt không nhận ra người nào, cùng Đông Lăng ngồi ở trong lương đình uống trà.

Ở bên kia, một đám thiếu gia tiểu thư vây quanh tam hoàng tử cùng Mạnh Hồng Lăng nói chuyện, tam hoàng tử tướng mạo anh tuấn tiêu sái, phong độ nhẹ nhàng, Mạnh Hồng Lăng đôi mắt sáng, môi đỏ mọng, cử chỉ hào phóng, mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng đã toát ra phong tình quyến rũ.

Hai người đứng chung một chỗ thật đẹp đôi, trai tài gái sắc.

Tiêu Vận không tham gia vào đám người này, cùng mấy thứ nữ không được sủng đứng chung một chỗ, bất mãn nói: "Những nữ nhi dòng chính như họ thật là may mắn."

"Vận tỷ tỷ mặc dù không phải nữ nhi dòng chính nhưng tốt hơn nhiều so với nữ nhi dòng chính ở phủ trưởng công chúa, không như chúng muội, chẳng có gì cả." Một vị tiểu thư nào ở đó tiếp một câu.

Tiêu Vận là thứ nữ của phủ trưởng công chúa, nhưng đãi ngộ khác các thứ nữ bình thường, nàng là thiên tài so với những thiếu nữ đồng lứa trong đế đô, ở trong nhà cũng rất được sủng ái, trước đó không lâu còn có thể cùng con trai phủ An Quốc công đính ước. Đây là điều mà những thứ nữ khác không dám mơ đến.

"Nếu nương của Vận tỷ tỷ được lên chính thất, tỷ tỷ sẽ danh chính ngôn thuận trở thành nữ nhi dòng chính."

"Chỉ tiếc nếu Hồng Lăng quận chúa trở thành vợ của tam hoàng tử thì Cầm di nương sẽ dựa vào đó để lên làm chính thất".

Ánh mắt Tiêu Vận chợt lóe, đột nhiên lạnh lùng cười: "Không dễ dàng như vậy đâu!" Trong lòng cô ta bắt đầu tính toán, một đá trúng hai con chim là kế hoạch tốt nhất!

Tiêu Vận chậm rãi đi tới chỗ Hồng Lăng quận chúa, nhìn Tiêu Nhu đang cười ngọt ngào xinh đẹp với Tam hoàng tử liền kéo Tiêu Nhu qua nói: "Tứ muội muội, di nương đã dạy muội rằng nữ hài tử ở bên ngoài, nhất là có nam tử thì cười rụt rè một chút, đừng làm người khác cho rằng tiểu thư trong phủ chúng ta chưa được dạy quy củ".

Tiếng nói của Tiêu Vận rất thấp, nhưng các vị tiểu thư đang đứng gần đều nghe thấy, liếc mắt với nhau một cái, ánh mắt mập mờ không rõ.

Hồng Lăng quận chúa nghe Tiêu Vận nói biểu muội của mình như vậy, liền trầm mặt hỏi: "Tiêu Vận tiểu thư, ngươi nói vậy là có ý gì?".

Tiêu Vận có chút ngượng ngùng, dù sao chính mình cũng là thiếu nữ chưa lấy chồng, bên cạnh còn có mấy vị thiếu gia của các đại gia tộc đứng, mà tam hoàng tử cũng đang ở đây, nên thấp giọng nói.

"À, năm đó Cầm di nương còn trẻ không hiểu chuyện, làm sai vài việc, sợ tứ muội muội cũng bước chân theo như vậy, liền thường dạy muội muội phải rụt rè hiểu lễ, không thể vượt qua chừng mực".

Tiêu Vận nói rõ ràng như vậy, mọi người không ai là không hiểu. Năm đó phủ Thừa tướng có một thứ tiểu thư không có danh tiếng gì, nhưng ở trong cung yến ngang nhiên câu dẫn phò mã, vừa vặn bị người bắt được, khiến cho thái hậu cùng Hoàng thượng giận dữ.

Bởi vì là chuyện không có đức hạnh nên Thừa tướng vô cùng nhục nhã, không muốn chưa nàng trong phủ, may mắn là trưởng công chúa hiền lương ôn hoà, để phò mã đưa bà vào phủ trưởng công chúa làm di nương. Chuyện năm đó ồn ào huyên náo trong đế đô, thậm chí Thừa tướng còn cùng nữ nhi này cắt đứt quan hệ, không cho bà tới phủ Thừa tướng nửa bước!

Mặc dù hiện tại đã qua rất nhiều năm, nhưng những phu nhân nhàn rỗi trong đế đô thích bàn luận chuyện phiếm, huống chi Cầm di nương vốn phách lối, từ sau khi trưởng công chúa qua đời liền hành xử như chủ mẫu.

Nguyên bản chuyện này khiến nhiều người khó chịu, mà Cầm di nương sống những ngày tháng như chính thất phu nhân, ra tay hoang phí, mặc vàng đeo bạc. Chủ mẫu của những phủ khác thấy một di nương mà như vậy liền hận nghiến răng nghiến lợi, nên thường xuyên lôi chuyện cũ của bà ra nói. Chuyện tình năm đó của bà ở bên ngoài không ai nói, nhưng trong lòng ai cũng biết.

Nghe Tiêu Vận nói xong, một số thiếu gia tiểu thư thay đổi sắc mặt, nhìn Tiêu Nhu một cái không nói gì rồi đều tự tránh ra.

Sắc mặt tam hoàng tử có chút không vui, vừa nãy Hồng Lăng quận chúa nói nói cười cười với Tiêu Nhu, có vẻ rất thân thiết, chẳng lẽ Hồng Lăng cũng như thế. Hạng người giống nhau mới ở cùng một chỗ, đó gọi là vật họp theo loài. Tam hoàng tử ho nhẹ một tiếng xoay người tránh đi.

Trong nháy mắt, mọi người vây xung quanh Hồng Lăng quận chúa tản đi, hiện chỉ còn lại hai tỷ muội Tiêu gia. Hồng Lăng vừa vội vừa giận nhưng không thể phát tác.

Tiêu Vận đè thấp giọng nói: "Tứ muội muội, lúc nãy muội không nên cười với tam hoàng tử như vậy".

Trong lời nói có chút trách cứ, lập tức khiến Tiêu Nhu đỏ mặt lên: "Nhị tỷ tỷ, muội không hề".

"Muội nói không có thì không có đi, chuyện này đừng nói nữa, sau này xuất môn phải nhớ muội là khuê nữ chưa chồng, lúc nào cũng phải rụt rè lễ độ". Tiêu Vận nói hết sức khoan dung, giống như một vị trưởng tỷ hiểu hết lễ nghĩa.

Tiêu Nhu tức giận đến mức nước mắt ngấn lệ, tủi thân nhìn về phía Hồng Lăng quận chúa, "Biểu tỷ, muội..."

"Khóc cái gì? Ngày đẹp trời thế này mà bị muội khóc thành hỏng bét hết cả!" Hồng Lăng quận chúa lạnh lùng nói. Chuyện của Cầm di nương cô ta cũng nghe người khác nhắc qua, hành động khi còn trẻ không đúng, làm ra chuyện tình đồi phong bại tục như vậy, ngay cả thái hậu cùng Hoàng thượng cũng trách cứ, mất hết thể diện phủ Thừa tướng. Hai năm nay mặc dù an phận, nhưng rốt cuộc là giang sơn dễ đổi, dạy dỗ nữ nhi thành một thứ bại hoại. Cô ta nghĩ tới ánh mắt vừa rồi của tam hoàng tử, quả thật có mấy lần cũng dừng lại trên người Tiêu Nhu, Tiêu Nhu này chẳng phải người tốt lành gì!

"Sau này muội nghe lời của nhị tỷ tỷ muội thật tốt, mẫu thân muội đã đánh mất thể diện phủ Thừa tướng, hiện tại muội lại muốn làm mất mặt phủ trưởng công chúa sao?" Hồng Lăng quận chúa không chút khách khí nói, trừng mắt nhìn Tiêu Nhu vẫn còn đang rơi lệ, tức giận xoay người rời đi.

Tiêu Vận đắc ý cười, thoáng cái nhắc lại chuyện cũ làm Cầm di nương mất hết mặt mũi ở phủ Thừa tướng, đồng thời cũng hạ thấp ba phần địa vị của Hồng Lăng quận chúa ở trong lòng tam hoàng tử.

"Nhị tỷ tỷ, sao tỷ làm trò trước mặt nhiều người như vậy?" Không có người, Tiêu Nhu cũng thu hồi bộ dáng ôn nhu, lớn tiếng nói. Một khi sự tình hôm nay bị truyền ra, mẫu thân của cô ta lại bị mọi người nghị luận, ngay cả danh tiếng của cô ta cũng bị phá hủy.

Tiêu Vận lạnh lùng liếc ả một cái, cười lạnh, cất giọng nói đầy châm chọc: "Lời ta nói không đúng sao? Năm đó mẫu thân muội làm chuyện gì ai chả biết, cần gì giấu giấu giếm giếm? Hơn nữa, vừa rồi không phải muội cũng tận lực cười với tam hoàng tử sao?".

"Muội nào có!" Tiêu Nhu bị chọc trúng chỗ đau, tâm tính của tiểu hài tử không nhịn được tức giận, la to lên: "Từ nhỏ tỷ đã ghen ghét vì muội xinh đẹp hơn! Tính tình cũng tốt hơn tỷ, ai cũng thích muội nên tỷ luôn nói xấu muội".

Lời này vừa nói ra, các quý nữ phu nhân ở gần cùng các thiếu gia công tử đều quay đầu sang nhìn. Mặt Tiêu Nhu đỏ lên, Tiêu Vận cười lắc đầu, không nói gì nữa, xoay người bỏ đi.

Thật ngu ngốc! có võ mà không biết nghĩ, chỉ biết kêu gào y như Cầm di nương, bây giờ thì mất thể diện rồi?

Hoàng Bắc Nguyệt ở trong lương đình cười đến thắt ruột, đúng là mẹ nào con nấy, Tuyết di nương cùng Tiêu Vận là loại người hay chơi trò đấu trí, mà Cầm di nương cùng Tiêu Trọng Kỳ với Tiêu Nhu lại là người hay xúc động dễ giận, chỉ biết làm ồn. Một âm một dương gặp nhau, thật phấn khích vạn phần.

Tiêu Nhu không hiểu tại sao tự nhiên bị chọc giận như vậy, đi tới lương đình nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười ngồi ở đó lại càng tức. Nếu nàng không phải thứ nữ thì ai dám chế nhạo nàng chứ?

Đông Lăng là một nha đầu nhanh trí, nhìn thoáng qua Hoàng Bắc Nguyệt rồi vội cười đi tới nói: "Tứ cô nương không cần tức giận? Nhị tiểu thư dù sao cũng là con của một phụ nữ quê mùa, Tứ cô nương tức giận chỉ khiến thân phận của mình bị hạ thấp".

Lời nói này làm Tiêu Nhu thoải mái hơn, ấn tượng đối với Hoàng Bắc Nguyệt cũng tốt hơn một chút. Cô ta ngồi xuống, tiếp nhận nước trà mà Đông Lăng đưa tới, sâu kín nói: "Tam tỷ tỷ, tỷ thấy rồi đấy, cô ta bôi nhọ danh dự của mẫu thân muội chả khác gì làm xấu mặt phủ trưởng công chúa".

Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười nói: "Phủ trưởng công chúa thì không sao, quan trọng là muội phải chịu ủy khuất".

Đông Lăng lập tức tiếp lời nói: "Tứ tiểu thư xinh đẹp hơn nhị tiểu thư, thiên phú võ đạo cũng rất mạnh, Nước Nam Dực chúng ta tôn trọng nhất là võ đạo, thành tựu tương lai của tứ tiểu thư chắc chắn sẽ không kém nhị tiểu thư, chỉ cần danh tiếng không xấu, sau này tứ tiểu thư muốn kết hôn thì để tiểu thư nhà ta đi cầu ý chỉ của Hoàng thượng thì vị hôn phu của tiểu thư sẽ không kém Hồng Lăng quận chúa là bao".

Trái tim Tiêu Nhu nhảy mạnh, không kém so với Hồng Lăng quận chúa... có nghĩa là cũng có thể làm một vị hoàng tử phi?

"Tam tỷ tỷ, muội chỉ là thứ nữ, đâu dám với cao như thế?" Tích cách Tiêu Nhu dễ xúc động, vẻ mặt thì mừng rỡ như điên, nhưng trên miệng vẫn có vài phần khiêm nhường.

"Thứ nữ thì sao? Nước Nam Dực luôn coi trọng kẻ mạnh, tứ muội muội không tin thực lực của mình sao?" Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên cười nói.

Tiêu Nhu nhẹ nhàng mím môi, trong lòng lại âm thầm nghĩ: nếu năm đó mẫu thân không làm chuyện bại hoại đạo đức thì dựa vào sự hùng mạnh của phủ Thừa tướng, sẽ chẳng ai dám coi thường thứ nữ như mình nữa.

Đông Lăng nhìn thấy ánh mắt cô ta có vẻ dao động, cùng Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt một cái, Đông Lăng nói: "Tứ tiểu thư, tiểu thư vừa khóc nên trên mặt có vết nhơ, để nô tỳ đi rửa mặt cho tiểu thư".

Những tiểu thư quý tộc đều rất chú trọng bề ngoài của mình, vừa nghe trên mặt bị bẩn, lập tức lo lắng gật đầu.

"Tam tỷ tỷ, thứ lỗi muội không tiếp chuyện được".

"Đi đi." Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua Đông Lăng, Đông Lăng hiểu ý, biết nên làm như thế nào.

Hoàng Bắc Nguyệt không quen biết thiếu gia tiểu thư các phủ nên Đông Lăng vừa đi thì ngồi trong lương đình có chút nhàm chán, nàng đứng lên đi dạo xung quanh một lát.

Trong phủ Thừa tướng rất lớn, quy mô không thua gì phủ trưởng công chúa, biệt viện lầu các cao tầng san sát nhau, núi giả nước chảy, phong cảnh đặc biệt.

Hoàng Bắc Nguyệt từ nhỏ thích yên tích, không thích nơi đông người, chỗ nào nhiều người thì luôn đi đến chỗ ít người hơn.

Bước chân của nàng giống y như mèo, không gây ra chút động tĩnh nhỏ nào, đi một lát không biết đến nơi nào, đang muốn quay lại theo đường cũ thì đột nhiên nghe thấy một tiếng nói được đè thấp.

"Tề tướng, tam hoàng tử chưa có thành tựu gì, chỉ sợ bất lợi đối với đại sự của chúng ta!"

"Tam hoàng tử tính cách mềm yếu, không thể thành đại sự."

Hoàng Bắc Nguyệt lén lút trốn phía sau một núi giả, nghe những người này nhỏ giọng nghị luận.

"Hiện giờ không có biện pháp? Tam hoàng tử thân phận cao quý, trừ hắn ra thì gia tộc nào có thể so sánh được với Vân hoàng hậu?"

Một thanh âm uy nghiêm vang lên, Hoàng Bắc Nguyệt nhận ra là Tề Thừa tướng đương triều, vừa rồi hắn nói mấy câu cùng Hồng Lăng quận chúa, nàng nhớ kỹ thanh âm này.

"Tề tướng, còn có đại hoàng tử của Nghi phi."

"Kính vương?" Có người cười lạnh một tiếng, "Hồ lão, ngài đúng là càng già càng hồ đồ, Nghi phi là em gái của An Quốc công, Kính vương cùng phe An Quốc, hợp tác với lão hồ li An Quốc công thì khác gì bảo hổ lột da!"

Tề Thừa tướng thở dài nói: "Chỉ có tam hoàng tử mới có thể mạng chút hy vọng cho chúng ta".

Hồ lão nói : "Thái tử được dân chúng yêu quý, muốn lật đổ hắn thì phải khiến dân chúng thất vọng về hắn!"

"Nhưng chuyện rất khó?"

"Hừ! Muốn vu oan cho người khác thì thiếu gì cách? Chẳng có chuyện gì là không làm được?".

"Được rồi, việc này cần bàn bạc kỹ hơn, ngoài kia còn có nhiều tân khách, chúng ta vẫn nên đi trước". Tề Thừa tướng nghiêm túc nói.

Tiếng bước chân truyền đến, Hoàng Bắc Nguyệt nhanh chóng vọt sang một bên khác của núi giả, giống như một chú mèo nhỏ không để bất cứ kẻ nào phát hiện. Đợi đám người Tề Thừa tướng cách xa, nàng mới chậm rãi đi ra.

Hóa ra Nước Nam Dực nhìn như yên bình mà lại có nhiều tranh đấu gay gắt kín đáo như vậy. Thái tử Chiến Dã được dân chúng yêu quý, cả Nước Nam Dực cũng ủng hộ hắn, vậy mà vẫn có người muốn gạt bỏ địa vị của hắn.

Phe Kính vương và An Quốc công, cùng tam hoàng tử vừa nhìn đã biết là kẻ không làm được đại sự, gộp lại cũng không bằng một đầu ngón tay của Chiến Dã.

An Quốc công chọc giận nàng, tự nhiên nàng không thể để mộng đẹp của hắn thành sự thật. Về phần Tề Thừa tướng, nuôi dưỡng ra cực phẩm như Cầm di nương, ép chết Hoàng Bắc Nguyệt, nàng cũng sẽ không để hắn được như ý nguyện.

Khóe miệng khẽ nhếch một cái, Hoàng Bắc Nguyệt dọc theo đường cũ trở lại. Tiệc rượu này buổi tối còn có nghe hát, ngắm hoa, bắn pháo, Hoàng Bắc Nguyệt không có hứng thú, nói thân thể không thoải mái để từ chối rồi mang theo Đông Lăng trở về trước.

Trên đường, Đông Lăng nhịn cười kể lại những chuyện vừa xảy ra trong phủ Thừa tướng.

"Tiểu thư không biết chứ, bình thường tứ tiểu thư dựa vào Cầm di nương nên ở nhà không coi ai ra gì, lần này cùng Tiêu Vận nháo một trận, mọi người đều xem thường không thèm để ý đến cô ta nữa".

Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh: "Cầm di nương gây hậu quả xấu nên Tiêu Nhu gặp báo ứng thôi".

"Đúng! Trước kia mẹ con bọn họ ức hiếp tiểu thư nhiều lần!" Đông Lăng thở hổn hển nói

Trong lòng Hoàng Bắc Nguyệt biết, lần trước Hoàng Bắc Nguyệt bị quỳ ở từ đường là vì Tiêu Nhu rảnh rỗi mang người đến gây sự. Hoàng Bắc Nguyệt bị ức hiếp rất thảm mới nói một câu nàng mới là nữ nhi dòng chính của phủ trưởng công chúa. Cầm di nương biết nên cố ý phạt nàng quỳ gối trước linh vị của trưởng công chúa, khiến nàng mất mạng. Có một tầng thù lớn như vậy, đương nhiên nàng không dễ dàng bỏ qua cho Cầm di nương cùng Tiêu Nhu.

"Tiểu thư, bây giờ nhất định phải khiến Cầm di nương chịu đau khổ cực điểm!".

"Yên tâm." Hoàng Bắc Nguyệt ảm đạm cười, ngẩng đầu nhìn thấy Thấp Tháp cao vút đến tận mây trong Học Viện Linh Ương, trong lòng khẽ động, chuyện về Linh Tôn nàng chưa hiểu rõ lắm.

"Đông Lăng, em đi về trước, ta có chút việc".

"Dạ, tiểu thư cẩn thận một chút." Đông Lăng gật đầu, gần đây Hoàng Bắc Nguyệt thường xuyên đi ra ngoài, Đông Lăng đã vô cùng tin tưởng thực lực của nàng, không còn đối đãi như tiểu thư nhu nhược trước kia nữa.

Sau khi cùng Đông Lăng chia ra, Hoàng Bắc Nguyệt lấy áo choàng màu đen phủ lên người, nhanh chóng ẩn vào bóng tối.

"Ngươi đi trêu chọc Linh Tôn coi chừng khó giữ được cái mạng nhỏ này!" Yểm lười biếng cảnh cáo nàng.

"Ngươi sợ?"

"Ta sợ gì hắn! Tuy nhiên ngươi chứa phong ấn ta, ngươi chết ta cũng sẽ chết theo".

"Hừ, yên tâm, mạng ta rất lớn!" Sau khi nói xong, Hoàng Bắc Nguyệt không dự định tiếp tục quan tâm Yểm, bay nhanh xuyên qua đêm tối, đi tới bên ngoài Học Viện Linh Ương. Dọc đường có treo đèn lồng, ngọn đèn rực rỡ, tòa tháp khí thế to lớn trong bóng đêm, nguyên khí lưu động mơ hồ tạo ra sức uy hiếp mạnh mẽ.

Nếu xông vào lập tức sẽ kinh động đến các trưởng lão trong học viện, không ổn.

Mấy ngày nay ở trong học viện, nàng cũng dần dần biết rõ ràng một sự tình. Trong Thất Tháp kia có Linh Tôn bảo vệ, còn có lửa trừng phạt uy lực vô cùng nên những người có thực lực cường đại cũng không dám xông vào. Cho nên cả Học Viện Linh Ương, chỗ phòng vệ yếu nhất chính là Thất Tháp!

Hoàng Bắc Nguyệt lặng lẽ đến phía sau Thất Tháp, trong Thất Tháp có rừng cây vô cùng rộng lớn tạo thành những bức tường, bởi vậy có thể đi vào từ sau núi. Tuy nhiên nơi này cũng nguy hiểm không kém gì Mê Vụ Sâm Lâm, nghe nói có cả linh thú vô cùng lợi hại lui tới, còn có các loại thực vật có độc nên ít có người dám đến gần.

Có siêu cường uy áp của Băng Linh Huyễn Điểu nên không linh thú nào dám đến khiêu khích, dựa vào năng lực hoạt động trong bóng đêm, nửa giờ sau, Hoàng Bắc Nguyệt đã đến phía dưới tòa tháp thứ bảy.

Nhìn từ xa, tòa tháp thứ bảy cao vút trong mây, nhưng nhìn gần thì rộng lớn vô cùng, dưới chân tháp có một chỗ đất trống rộng, cảm giác như tháp đột ngột từ mặt đất mọc lên, ngẩng đầu nhìn không thấy đỉnh tháp. Có thể thấy lúc trước Linh Tôn xoay thân quanh tòa tháp này như vậy khổng lồ biết bao nhiêu.

Nàng lượn quanh tòa tháp thứ bảy một vòng, không phát hiện cửa vào, dường như tòa tháp này hoàn toàn bị phong bế.

Chẳng lẽ phải trực tiếp bay lên? Nàng nhớ phía trên tòa tháp này có cửa sổ, không biết cửa sổ có nguyên khí cấm chế hay không?.

Lên trên xem một chút vậy!

"Băng!" Thấp giọng gọi một tiếng, bốn phía độ ấm không khí chợt hạ thấp, thân thể to lớn trong suốt của Băng Linh Huyễn Điểu xuất hiện.

Hoàng Bắc Nguyệt nhảy lên lưng nó, thấp giọng nói: "Chậm rãi bay vòng quanh tháp".

Băng Linh Huyễn Điểu lập tức vỗ cánh bay vút lên, tạo ra một trận gió làm các nhánh cây xung quanh khẽ lay động. Nó bay vòng quanh toà tháp, phát hiện có một cánh cửa sổ được mở ra. Bên trên cánh cửa có nguyên khí di chuyển, chứng tỏ lúc nãy ở trên này có nguyên khí cấm chế nhưng đã bị phá hủy.

Nàng nhẹ nhàng nhảy lên, nắm lấy song cửa sổ, nhanh chóng vươn người dò xét bên trong. Ngay khi vừa nghiêng người vào, đột nhiên một trận gió mạnh sắc bén đập thẳng vào mặt nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt phản ứng vô cùng linh hoạt. Thân thể ngửa ra sau, nhanh nhẹn nhảy lên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, cùng lúc đó, Băng Linh Huyễn Điểu cũng há miệng bắn một thanh băng tiễn vào trong.

Nhưng băng tiễn vừa mới bắn vào thì một luồng hoả diễm màu tím nóng rực vừa sắc bén, vừa hung mãnh phun ra, Băng Linh Huyễn Điểu thấy vậy vội vỗ cặp cánh băng bay nhanh về phía trước.

Mà luồng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng