Mã trường kinh biến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông Lăng mang Sinh Cơ đan đến chợ Bố Cát Nhĩ, thoáng cái đã bị mọi người tranh mua đến một viên cũng không còn, nàng dùng tiền bán được mua những dược liệu mà Hoàng Bắc Nguyệt cần. Khi trở về Học Viện Linh Ương đã đợi rất lâu mà không gặp được Hoàng Bắc Nguyệt, nàng lo đến mức sắp phát điên rồi.

Đến lúc tan học, Học Viện Linh Ương truyền ra một tin tức chấn động. Một phế vật từ nhỏ là Bắc Nguyệt quận chúa lại khiêu chiến với vị bạch ngân chiến sĩ là Lâm Uyển Nghi!

Học Viện Linh Ương mỗi năm một lần đều có tổ chức tỷ thí tài nghệ. Hai ngày nữa, Hoàng Bắc Nguyệt cùng Lâm Uyển Nghi sẽ so tài môn cưỡi ngựa bắn cung! Tin tức này làm những người tham gia tỷ thí tài nghệ năm nay rất hăng hái, dù sao thì Hoàng Bắc Nguyệt cùng Lâm Uyển Nghi đều là những học viên nổi danh trong Học Viện Linh Ương. Tuy nhiên hai người này có thực lực quá chênh lệch.

Đông Lăng nghe được tin tức này có chút không tin, tìm vài để hỏi mới xác định đây đúng là sự thật, trong lòng thầm nghĩ có phải tiểu thư nhất thời kích động không nhỉ?

Nàng ở cửa Học viện cuối cùng cũng đợi được Hoàng Bắc Nguyệt, cấp bách quýnh quáng hỏi: "Tiểu thư, bọn họ nói có thật không, sao người lại muốn cùng Lâm Uyển Nghi so tài cưỡi ngựa bắn cung?".

Đông Lăng biết Hoàng Bắc Nguyệt từ nhỏ chưa bao giờ học môn cưỡi ngựa bắn cung, trong khi đó Lâm Uyển Nghi là người lớn lên trên lưng ngựa, trận tỷ thí này vừa nghe đã thấy rất không công bằng rồi.

"Chuyện này không phải do ta nhất thời nóng nảy, em đã mua những thứ ta cần chưa?" Hoàng Bắc Nguyệt hỏi.

"Đã mua". Đông Lăng gật đầu đem nạp giới giao cho nàng, nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, những dược liệu này thật quý và tốn kém, thẻ giữ tiền đã dùng hết ba phần rồi!"

Quý thì không nói lại còn rất khó tìm, chạy vòng vòng khắp các quầy dược liệu to nhỏ trong chợ Bố Cát Nhĩ mới miễn cưỡng có đủ số lượng để trở về.

Hoàng Bắc Nguyệt âm thầm líu lưỡi, thời đại này dược liệu quý thật! Tuy nhiên chúng chỉ hơi đắt thôi, có tiền là có thể mua được. Không như vài loại dược liệu dùng để luyện chế Tẩy Tủy Đan, kể cả có tiền cũng không mua được.

"Không vấn đề gì đâu, tiền có thể từ từ kiếm mà". Hiện tại nàng cũng là một luyện dược sư rồi, chờ khi nào luyện chế được đan dược cao cấp, tiền tài sẽ cuồn cuộn chạy đến.

"Tiểu thư, vậy chuyện tỷ thí thì sao?" Đông Lăng còn muốn hỏi.

"Chuyện này thì ngươi cứ việc yên tâm, ta có dũng khí khiêu chiến thì chắc chắn sẽ không thua".

Đông Lăng vội vã gật đầu: "Tiểu thư nói vậy, Đông Lăng nhất định tin tưởng người."

Bọn họ ngồi xe ngựa về nhà, trên đường về nàng bị bọn Tiêu Vận, Tiêu Nhu cùng vài người đùa cợt, Hoàng Bắc Nguyệt mắt lạnh nhìn bọn họ, cười đi, các ngươi cứ việc cười đi, sau này sẽ không còn nhiều cơ hội để cười như vậy đâu.

Cả một đêm này, Hoàng Bắc Nguyệt ở trong phòng cầm quyển Bách luyện kinh của Độc Cô Dược Thánh tỉ mỉ nghiên cứu nhiều lần cách luyện Bách Độc Đan, nhưng vẫn thất bại.

Bách Độc Đan thuộc loại đan dược cao phẩm, rất khó luyện, nhất là đối với người mới luyện dược như nàng. Thấy số dược liệu mà Đông Lăng mua về ngày một ít đi, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không dám tùy tiện thí nghiệm nữa. Nàng tỉ mỉ nghiên cứu phương pháp luyện chế trong cuốn Bách luyện kinh, không bỏ sót bất kỳ chi tiết nhỏ nào.

Yểm ở trong lòng chậm rãi nói: "Đi cầu Linh tôn là phương pháp nhanh và tiện nhất rồi, cần gì phải khổ sở tìm kiếm những phương pháp khác?".

Yểm chính là tên điển hình thích quấy rối người khác, hắn bị phong ấn tại hắc thủy cấm lao không thể ra ngoài, chỉ có thể trao đổi duy nhất với Hoàng Bắc Nguyệt, cho nên hắn thường trêu chọc nàng một chút, để nàng trò chuyện với hắn giải buồn.

Hoàng Bắc Nguyệt lần này không thèm chú ý đến hắn, bản thân trầm tĩnh vào thế giới của Bách luyện kinh, đầu óc rất nhanh nhẹn tính toán các tình huống giả thiết phát sinh, sau đó mới bắt đầu chính thức chế thuốc. Nàng đem các dược liệu phân ra hai lần. Nếu hai lần này thất bại thì chỉ có thể chờ đến ngày mai. Nhưng chỉ sợ chất độc trên người Chiến Dã ngày càng trầm trọng hơn. Cho nên hôm nay nhất định phải thành công.

Nàng phong bế giao tiếp thần thức với Yểm, không bị hắn quấy rầy thì nàng mới an tâm chế thuốc. Lần đầu tiên, thấy đan dược trong Tử kim lô dần thành hình, đột nhiên không biết tại sao toàn bộ lại tản ra, biến thành một đống phế thải.

Hoàng Bắc Nguyệt tức đến mức muốn ngất đi, tiếp tục trầm tư suy nghĩ, lật xem lại quyển sách, xem hai ba canh giờ, suy nghĩ đi suy nghĩ lại, sau đó mới thận trọng tiếp tục luyện chế. Khống chế tốt lửa cùng dược liệu thuộc năm loại thuộc tính, giữ vững năng lực cảm ứng tinh thần.

Trong Tử Kim Lô, lửa đỏ chậm rãi thiêu đốt dung hòa dược liệu thành bột phấn, sau đó nung khô rồi ngưng kết, 15 phút sau, một viên đan dược toàn thân đỏ rực chậm rãi trôi nổi trong Tử kim lô.

Thành công!

Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt thật lâu, sau đó chậm rãi duỗi tay đem viên Bách Độc đan lấy ra, thành kính cầm ở trong tay, dùng ánh mắt cúng bái thần linh mà nhìn nó.

Loại Bách Độc đan này ít nhất là đan dược tứ phẩm! Nàng vừa mới học chế thuốc đã có thể luyện thành đan dược tứ phẩm, tin này mà truyền ra sợ rằng cả thiên hạ chả ai tin nổi.

"Băng". Một khắc Hoàng Bắc Nguyệt cũng không muốn chờ, lập tức triệu hồi Băng Linh Huyễn Điểu.

Ánh sáng óng ánh chợt lóe, Băng Linh Huyễn Điểu xuất hiện ngay trước mắt. Hoàng Bắc Nguyệt đem Bách Độc đan bỏ vào miệng nó, dặn dò: "Giao cho thái tử Chiến Dã."

Băng Linh Huyễn Điểu gật đầu, thân thể cao lớn trong nháy mắt liền biến mất.

Tạm thời giải quyết được một vấn đề, Hoàng Bắc Nguyệt mệt mỏi nằm lả ở trên giường, nhớ tới trận tỷ thí tài nghệ liền thở dài một tiếng.

**** Bắc Nguyệt hoàng triều ****

Hai ngày sau, Học Viện Linh Ương chính thức tổ chức tỷ thí tài nghệ.

Trong ngày này, cả Học Viện Linh Ương đều mở cửa, không chỉ có học viên mà ngay cả dân chúng bình thường cũng có thể vào để xem trận đấu, rất nhiều quý tộc cũng đến. Trong những đệ tử Đông viện và Võ Đạo viện ngoài những triệu hoán sư, năm nay còn phái ra ba đệ tử tỷ thí cùng Quốc Tử Giám.

Ngoại trừ Hoàng Bắc Nguyệt khiêu chiến với Lâm Uyển nghi, Quốc Tử Giám cũng cho hai học viên khác là công chúa Anh Dạ và Lạc Lạc Bố Cát Nhĩ cùng thi đấu.

Hai người kia nghe tin Hoàng Bắc Nguyệt khiêu chiến thì chính mình cũng báo danh để cùng tham gia. Thực lực của Công chúa Anh Dạ thì không cần phải nói, cho dù Anh Dạ ở Võ đạo viện thì cũng sẽ là một học viên nổi tiếng. Về phần Lạc Lạc thì nghe nói hắn thường xuyên cùng đoàn lính đánh thuê và những người mạo hiểm cùng nhau tiến vào Rừng rậm Mê Vụ làm nhiệm vụ, tuy nhiên lúc nhập học khi kiểm tra năng lực triệu hoán sư cùng chiến sĩ đều không qua. Cho nên thực lực của hắn gần như bằng không.

Quách viện sĩ cũng không trông cậy vào hắn, tuyển Lạc Lạc đơn giản vì không có ai báo danh, mà Lạc Lạc lại xung xong nhận việc, ông làm sao có thể cự tuyệt?

Về phần Hoàng Bắc Nguyệt, vừa nghe tin nàng khiêu chiến với Lâm Uyển Nghi, trong lòng ông vừa vui vừa lo, vô cùng phức tạp. Qua nhiều năm như vậy, ông ở Quốc Tử Giám dạy một đám quý tộc mềm yếu vô dụng trong lòng có chút uất ức, khó khăn lắm mới gặp được một người có dũng khí như thế, ông rất vui mừng, nhưng nghĩ đến người Hoàng Bắc Nguyệt khiêu chiến là Lâm Uyển Nghi, ông bắt đầu ưu sầu. Tuy nhiên, như thế gọi là có chí hướng, ông không thể chỉ trích, chỉ có thể cổ vũ.

Mới sáng sớm thấy Hoàng Bắc Nguyệt đi tới Quốc Tử Giám, Quách viện sĩ giảng giải cho nàng đủ loại về cưỡi ngựa bắn cung, nàng nghe đến phát chán, vội vàng tìm cớ đi vệ sinh tránh được một chút.

Phòng vệ sinh ở Học Viện Linh Ương không khác mấy so với không gian ở thế kỷ 21, chỉ là cách âm vẫn còn kém, nàng mới vừa thở nhẹ nhõm một hơi, liền nghe được có tiếng người nhỏ giọng nói chuyện.

"Ta rất lo lắng cho đại tỷ tỷ, Hoàng Bắc Nguyệt kia quá âm hiểm, lỡ như cô ta giở trò khiến tỷ tỷ thua, tỷ tỷ sẽ mất mặt"

Nàng nhận ra giọng nói này là của Lâm Uyển Quân.

Nghe được tên mình, Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhíu mày, đang muốn đi ra ngoài dọa Lâm Uyển Quân một chút, để cho ả biết nói xấu sau lưng người khác là không tốt, nhưng chưa kịp hành động thì một người khác lên tiếng.

"Yên tâm đi tiểu thư, Kính vương phi đã mua chuộc được người trông ngựa, để cho hắn hạ dược ngựa của Hoàng Bắc Nguyệt, dù ả có thông minh đến đâu cũng cầm chắc đường thua!".

"Đại tỷ tỷ thật biết nhìn xa, chiêu này cao tay đấy! Như vậy Hoàng Bắc Nguyệt tuyệt đối không thể thắng, nếu ả thắng thì sau này ai để Đông viện chúng ta vào mắt nữa?".

"Đúng vậy, chỉ là một phế vật thôi, một lần nổi tiếng như vậy vẫn còn chưa đủ? Lại muốn có lần thứ hai sao, ả quá đắc ý rồi!".

Nói xong hai người đều tự vào phòng vệ sinh, Hoàng Bắc Nguyệt nhân cơ hội đi ra ngoài, trong mắt hiện lên ánh sắc lạnh.

Lâm Uyển Nghi giỏi lắm, ta không hại ngươi thì thôi, ngươi lại dám đánh lén ta một nhát. Ngươi đã tự gây nghiệt thì cũng đừng trách ta.

Khóe miệng hơi giương lên, Hoàng Bắc Nguyệt tìm chỗ không người, lấy áo choàng đen từ nạp giới ra khoác lên, lặng lẽ biến mất trong góc tối.

Trong chuồng ngựa.

Từng con ngựa đã được kiểm nghiệm kĩ lưỡng đang được kéo vào. Ngoại trừ thái học có môn cưỡi ngựa bắn cung ra, Võ đạo viện thỉnh thoảng cũng có tỷ thí, bởi vậy trong chuồng tổng cộng có mấy chục con ngựa tốt.

Bên ngoài mỗi chuồng ngựa đều có mã số, bóng người Hoàng Bắc Nguyệt như quỷ mỵ nhanh chóng đi tới chuồng ngựa có mã số của mình. Trong chuồng, một con ngựa lông màu đỏ hung đang đứng, ánh mắt có chút uể oải. Nó cúi gằm đầu, viền mắt đóng rất nhiều ghèn, rõ ràng đã bị người ta hạ dược.

Hoàng Bắc Nguyệt lấy một viên đan dược từ trong nạp giới ra, nhét vào miệng con ngựa. Viên đan dược này được luyện chế theo phương pháp trong Bách Luyện Kinh, nó là một viên Giải Độc Đan phẩm cấp thấp, rất dễ luyện chế. Nàng tích cực luyện chế những đan dược phẩm cấp thấp này để giúp Luyện dược thuật thành thạo hơn.

"Mau, sắp bắt đầu trận tỷ thí của Bắc Nguyệt quận chúa cùng Kính vương phi tương lai rồi, trận này hấp dẫn đây, chút nữa ta nhất định phải đi xem".

"Bắc Nguyệt quận chúa lần này chỉ sợ bị thiệt thòi. Ta không muốn quận chúa thua".

"Đúng vậy đúng vậy, ta cũng hi vọng Bắc Nguyệt quận chúa thắng, nhưng đối phương là Bạch Ngân chiến sĩ, chiến thắng xa vời quá".

...

Vài người chăn ngựa cười nói đi tới, Hoàng Bắc Nguyệt thân hình vừa lóe đã từ chuồng ngựa theo hướng khác đi ra ngoài. Sau khi cởi áo khoác ra, nàng rảnh rỗi tản bộ vài vòng rồi mới tới sân thi đấu. Khoảng sân này rất rộng, hai bên khán đài lúc này đã sớm chật ních người.

Phía trước sân thi đấu có bia bắn tên, còn có đủ loại chướng ngại vật, đây là những thứ cần thiết kiểm tra kỹ thuật cưỡi ngựa.

Cuộc so tài thứ nhất sắp bắt đầu, Lâm Uyển Nghi đang được một đám nữ cao thủ mặc nhung trang của Võ đạo viện vây quanh, chậm rãi đi tới. Cô ta mặc một bộ bạch ngân chiến giáp, tóc vén lên cao, tay cầm roi ngựa màu đỏ, tư thế hiên ngang. Cô ta mặc dù không phải là tiểu thư quý tộc đẹp nhất, nhưng nếu so về mặt đoan trang đại khí, nàng tuyệt đối là số một số hai.

Lâm Uyển Nghi vừa xuất hiện, trên khán đài liền có không ít người gào thét ủng hộ. Lâm Uyển Nghi ngẩng đầu cười nhẹ, ánh mắt vừa vặn trông thấy Hoàng Bắc Nguyệt từ đối diện đang nhàn nhã đi tới.

Hoàng Bắc Nguyệt mặc trang phục cưỡi ngựa màu đen xen chút sắc đỏ, chân mang một đôi giày da hươu nhỏ nhắn, tóc thắt bím buông xuống trước ngực. Lúc đi ngang qua giá vũ khí, nàng tiện tay cầm một cái roi ngựa thông thường, vung vẩy mấy lần, coi như sử dụng được.

Lâm Uyển Nghi cười cười lên tiếng: "Bắc Nguyệt quận chúa sao chỉ đi một mình thế? Sao không mang vài nha hoàn theo?".

Hoàng Bắc Nguyệt thờ ơ nói: "Đông Lăng nhà ta không thích cảnh đánh đánh giết giết, ta để cô ấy ở nhà nghỉ ngơi."

Lâm Uyển Nghi khinh bỉ nhìn nàng, chả trách mọi người đều nói Bắc Nguyệt quận chúa là tên rác rưởi, thân phận trong phủ Trưởng công chúa không bằng nha hoàn. Đi ra ngoài không có người hầu, còn gì là hoàng hoa khuê tú nữa?.

"Hôm nay có rất nhiều hoàng tộc, quý tộc, thương nhân giàu có tới xem, Bắc Nguyệt quận chúa cố gắng phát huy hết khả năng nhé".

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn nàng một cái, lạnh nhạt nói: "Ngươi cũng vậy". nói xong liền đi về hướng sân cưỡi ngựa.

Lâm Uyển Nghi nhìn bóng lưng của nàng, trong lòng cười lạnh: " Hừ, chút nữa ta cho ngươi nếm mùi khổ sở".

Tên chăn ngựa đã đem ngựa kéo ra. Ngựa của Lâm Uyển Nghi cùng Hoàng Bắc Nguyệt được đặt trước nhất, trận đầu tiên là của bọn họ.

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi về phía con ngựa màu hung. Lâm Uyển Nghi liếc tên chăn ngựa, thấy hắn lặng lẽ gật đầu thì ả ta khoái chí, âm thầm cười trộm.

Công chúa Anh Dạ đấu ở trận thứ hai nên cũng tới sớm. Nàng mặc một thân trang phục cưỡi ngựa đơn giản, tuy không ăn diện như Lâm Uyển Nghi, nhưng khí chất cao quý trời sinh vẫn hơn Lâm Uyển Nghi một bậc.

Công chúa Anh Dạ đi tới trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt, ánh mắt nhìn lướt qua Lâm Uyển Nghi, nghiêm túc nói: "Bắc Nguyệt, lát nữa cẩn trọng một chút, không nên chủ quan".

Kính vương luôn có ý đồ không tốt đối với Thái tử, bởi vậy Công chúa Anh Dạ cũng không có ấn tượng tốt đối với Kính vương phi tương lai. An Dạ biết Lâm Uyển Nghi này rất lợi hại, Bắc Nguyệt tỷ thí với ả chỉ sợ chịu thiệt. Nhưng trên sân thi đấu cưỡi ngựa có nhiều ánh mắt quan sát, Lâm Uyển Nghi nếu dám làm chuyện gì bậy bạ thì cũng đừng trách nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu: "Đa tạ công chúa quan tâm". Nói xong liền nhảy lên lưng ngựa, ghìm dây cương nhìn lướt qua trên khán đài. Quả thực không ít quyền quý đã có mặt, Thái tử, Kính vương, Tam hoàng tử cùng mấy vị hoàng tử công chúa nhỏ tuổi đều tới.

Tiêu Dao vương cũng đến, dường như vẫn luôn quan sát nàng, vừa thấy ánh mắt nàng chuyển qua, hắn lập tức bung quạt giấy cười ôn hòa với nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt lễ phép gật đầu, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua Phong Liên Dực bên cạnh Tiêu Dao vương. Hắn chỉ tùy ý ngồi đó, trông thấy nàng nhìn sang cũng cười cười đáp lại. Hoàng Bắc Nguyệt không thèm để ý hắn, tiếp tục đảo mắt qua khán đài, An quốc công cũng ở trong đó, cả người thịt mỡ chen chúc trên cái ghế dựa. Thấy nàng nhìn qua, vẻ mặt lão trở nên dữ tợn, Tiết Triệt thì có chút hả hê.

Người của Tiêu gia cũng ngồi ở một góc khác. Tiêu Viễn Trình dĩ nhiên cũng tới, sắc mặt hắn tái xanh nhìn nàng chằm chằm. Hoàng Bắc Nguyệt cũng lười nhìn tiếp, nàng dời ánh mắt sang bộ cung tên đang cầm.

Lâm Uyển Nghi cũng phi thân lên ngựa, kéo dây cương. Trận tỷ thí này dùng cung tên, không phải là loại cung nhỏ quý tộc hay dùng mà là chiến cung dùng trên chiến trường. Ả không tin Hoàng Bắc Nguyệt có thể kéo nổi dây cung này.

Quách viện sĩ cùng Lôi viện sĩ đều là trọng tài, hai người đều cổ vũ học sinh của mình.

Quan phát lệnh cầm chiêng đồng đứng trước mặt hai con ngựa, gõ ba cái, ngay lập tức tiếng hò hét ầm ĩ biến mất, toàn trường trở nên yên tĩnh. Người trên khán đài hướng ánh mắt xuống sân thi đấu, quan sát tên phế vật trong lời đồn dám khiêu chiến với Bạch Ngân chiến sĩ kia!

Thương Hà viện trưởng ngồi trên ghế trọng tài ở giữa, vuốt râu cười nói: " Tỷ thí mặc dù trọng yếu nhưng các ngươi tuyệt đối không được dùng thủ đoạn gây hại cho đối phương, rõ chưa". Đây là quy định tỷ thí nhiều năm qua của Học Viện Linh Ương, tỷ thí là tỷ thí, cùng quy tắc "sinh tử bất luận" trên lôi đài hoàn toàn khác nhau.

"Rõ"

"Rõ"

Hoàng Bắc Nguyệt và Lâm Uyển Nghi cùng nhau vòng tay làm lễ với Thương Hà viện trưởng. Lúc này Thương Hà viện trưởng mới hài lòng ngồi xuống.

Quan phát lệnh giơ tay lên, ánh mặt trời phản chiếu vô cùng chói mắt trên mặt chiêng đồng. Ánh sáng này xuất hiện trong trận đấu khiến người khác có cảm giác trang nghiêm thần thánh.

Coong...

Một tiếng chiêng ngân dài, quan phát lệnh dõng dạc hô: "Bắt đầu".

Hai con ngựa cùng lúc chồm lên, nhanh chóng phóng đi, tốc độ ngang nhau, không ai nhường ai.

Màn mở đầu này khiến khán giả cùng ồ lên một tiếng kinh ngạc. Không phải nói Bắc Nguyệt quận chúa là phế vật sao? Kỹ thuật cưỡi ngựa kia hoàn toàn là chính quy, còn dáng người tiêu sái linh hoạt nữa chứ, có chỗ nào giống phế vật đâu? Có khi còn trên Lâm Uyển Nghi một bậc nữa kìa.

Trên ghế trọng tài, Quách viện sĩ mặt mày hớn hở, không nghĩ Hoàng Bắc Nguyệt có tiền đồ như thế, quả thật làm hắn nở mày nở mặt một phen.

Thương Hà viện trưởng vui mừng cười nói: "Tư thế của Bắc Nguyệt quận chúa thật oai hùng, rất có phong phạm trước kia của Trưởng công chúa Huệ Văn.

Quách viện sĩ lập tức cười đến nở hoa, người không biết còn tưởng viện trưởng đang khen hắn.

"Viện trưởng nói đúng lắm, Bắc Nguyệt quận chúa tuy còn nhỏ đã có thể cùng môn sinh đắc ý của Lôi viện sĩ sánh vai so đấu, chà chà, quả thật là có có mẹ giỏi tất có con hay".

Lôi viện sĩ vừa nghe xong sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, muốn phản bác lại nhưng Quách viện sĩ cũng đâu phải hạng vừa, hắn mang Trưởng công chúa Huệ Văn ra làm tấm bia, Lôi viện sĩ chỉ đành ôm một bụng uất ức, âm thầm cầu khẩn Lâm Uyển Nghi thắng lợi, để hắn nở mày nở mặt một phen.

Lần trước Tiết Mộng làm hắn mất hết mặt mũi, nếu lần này Lâm Uyển Nghi cũng thua, hắn không biết giấu cái mặt già này đi đâu đây.

Trên sân thi đấu. Lâm Uyển Nghi cùng Hoàng Bắc Nguyệt cùng lúc vượt qua hàng rào gỗ. Hai con ngựa sóng đôi hung hăng lao thẳng về phía trước. Trong thoáng chốc, ánh mặt trời gay gắt làm Lâm Uyển Nghi có chút hoa mắt. Ả cảm giác con ngựa của Hoàng Bắc Nguyệt nhanh hơn ả ra một cái đầu.

Sao có thể được? Đừng nói Hoàng Bắc Nguyệt chỉ là một nha đầu mười hai tuổi từ nhỏ đến lớn là phế vật, cho dù cô ta là thiên tài đi chăng nữa cũng không thể chạy nhanh hơn ả. Con ngựa kia đã bị ả hạ dược, theo lý thuyết thì hiện tại phải kiệt sức mới đúng, sao có thể vượt qua ả được?

Con ngựa màu hung sau khi đáp xuống đất quả thật đã vượt qua Lâm Uyển Nghi một cái đầu. Thuật Chế Ngự Thú của Hoàng Bắc Nguyệt tuyệt chiêu hàng đầu, con ngựa này dưới sự khống chế của nàng đương nhiên có thể tùy ý điều khiển, muốn đùa bỡn Lâm Uyển Nghi thế nào cũng được.

Sau khi vượt chướng ngại vật là tới lúc thi giương cung bắn tên, ai bắn tên vào hồng tâm trước mặt trước thì người đó thắng.

Ngay khi vừa rơi xuống đất, Hoàng Bắc Nguyệt đã nhanh chóng cầm cung tên lên, ổn định tốc độ ngựa, sau đó kéo dây cài tên.

"Hừ ! Ngươi đừng hòng vượt qua ta". Lâm Uyển Nghi không chịu yếu thế, ngựa của ả được chọn lựa kỹ lưỡng, loại ngựa trúng độc của Hoàng Bắc Nguyệt làm sao sánh được. Ả lấy roi ra quật mấy phát lên lưng ngựa, con ngựa bị đau liền liều mạng phóng về phía trước, rất nhanh đã vượt qua Hoàng Bắc Nguyệt.

Lâm Uyển Nghi cầm lấy cung tên, cô ta không hổ là được huấn luyện từ nhỏ, vừa kéo dây cung đã căng thành hình trăng tròn, ánh mắt nheo lại nhắm chuẩn, một mũi tên theo đó bắn ra.

Tài bắn cung là thứ ả đắc ý từ nhỏ đến lớn, Hoàng Bắc Nguyệt làm sao có thể bì được. Mũi tên này nhất định có thể trúng.

Lâm Uyển Nghi tràn ngập tự tin, khóe môi cong lên, nhưng rất nhanh, nụ cười đã đông cứng trên mặt. Một tiếng xé gió đột ngột vang lên, mũi tên ả bắn ra đã bị một mũi tên khác từ phía sau bắn gãy làm đôi, rơi trên mặt đất.

Lâm Uyển Nghi trợn mắt há miệng, điều này làm sao có thể...

Đám người trên khán đài cũng ngẩn ra, nhưng sau đó dồn dập hô to.

"Hay! Thật lợi hại".

"Chuẩn ! Thật chuẩn!".

Đừng nói Lâm Uyển Nghi miệng đắng lưỡi khô, đám người không hiểu nhiều về Hoàng Bắc Nguyệt cũng đơ người như vừa bị ăn vài cái bạt tai vậy.

"Làm sao có thể?". Tiêu Trọng Kỳ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng