Ném đá giấu tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự việc Bắc Nguyệt quận chúa đấu võ cùng tiểu thư dòng chính của Tiết gia rất nhanh đã truyền khắp Học Viện Linh Ương.

Tiết Mộng thủ đoạn nham hiểm, giấu diếm hung khí ý đồ giết người, cuối cùng tự tác gây nghiệt, tự giết chết mình. Chuyện này vừa truyền ra, không ít người đã tấm tắc khen hay.

Hoàng Bắc Nguyệt bây giờ lại được tôn xưng là cơ trí trông minh.

Tiêu Vận cùng Tiêu Trọng Kỳ vừa nghe được Tiết Mộng bị Hoàng Bắc Nguyệt giết liền biến sắc, vội vã chạy đi tìm Hoàng Bắc Nguyệt hỏi tội.

Mới ngày thứ nhất khai giảng mà đã xảy ra chuyện lớn như vậy, giáo trường của Võ đạo viện còn bị Nhện Đỏ cùng Tử Diễm Hỏa Kì Lân phá huỷ một nửa, học viện cũng chỉ còn cách cho đệ tử về sớm.

Bởi vậy lúc Tiêu Vận và Tiêu Trọng Kỳ chạy tới, Hoàng Bắc Nguyệt đã đi về nhà. Hai người vội vàng chạy về nhà. Vừa vào cửa, gã gia nhân ra đón nhanh nhảu nói: "Đại thiếu gia, đại tiểu thư, sự việc không ổn rồi. Tam tiểu thư lại dám giết tiểu thư của phủ An quốc công, bây giờ lão gia đang vô cùng tức giận ở bên trong".

Hai người váng cả đầu. Tiêu Trọng Kỳ thì không sao, Tiêu Vận mới là khổ. Hôn ước của nàng cùng Tiết Triệt đã định ra, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, phủ An quốc công làm sao chịu cưới nàng về đây?

"Hoàng Bắc Nguyệt chết tiệt". Tiêu Vận tức giận chửi một tiếng, cất bước đi vào.

Phòng tiền thính phủ Trưởng công chúa. Tiêu Viễn Trình ôm một bụng lửa giận, rít gào với Hoàng Bắc Nguyệt: "Ngươi tự mình đi Phủ An Quốc Công nhận lỗi mau! Dù An quốc công có bắt ngươi làm trâu làm ngựa thì ngươi cũng phải làm cho ta!"

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nheo mắt, nhàn nhạt hỏi: "Vì sao ?"

"Vì sao ? Ngươi còn hỏi vì sao? Ngươi gây chuyện chọc giận An quốc công, sau này Tiêu gia làm sao sống tại đế đô đây?" Tiêu Viễn Trình nổi trận lôi đình mà Hoàng Bắc Nguyệt vẫn hờ hững như trước, điều này khiến lửa giận trong lòng hắn liền tăng lên ngùn ngụt.

Xú nha đầu này, một chút cũng không dễ bắt nạt như khi còn bé. Hắn mơ hồ cảm thấy nha đầu này giống như một mãnh thú chưa lộ ra răng nanh.

"Tiêu gia?" Hoàng Bắc Nguyệt nhướng lông mày, vốn đang ngồi chợt đứng bật dậy, nhấc tay chỉ ra ngoài cửa, nói: "Ta nhớ tấm biển bên ngoài cửa lớn là bốn chữ "phủ Trưởng công chúa" do Hoàng Thượng tự tay viết! Cùng Tiêu gia có nào có quan hệ gì? Phò mã gia, ngươi có lầm hay không vậy?"

Tiêu Viễn Trình trừng mắt, sắc mặt tím hồng, cả người phát run: "Ngươi, ngươi...". Hắn tức giận đến mức không nói nổi một câu.

Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh: "Mẫu thân qua đời, sự việc của phủ Trưởng công chúa tự ta sẽ xử lý, chọc giận An quốc công có hậu quả gì, ta một mình gánh chịu, cùng Tiêu gia không có quan hệ, người có thể yên tâm rồi đó".

Cầm di nương đang ngồi một bên bỗng nhiên đứng lên, cất giọng the thé: "Bắc Nguyệt quận chúa, cái gì mà phủ Trưởng công chúa, cái gì mà Tiêu gia chứ. Trong phủ này ai cũng là người một nhà, có phúc cùng hưởng có họa cùng chia chứ".

Đông Lăng vốn đang đứng sau lưng Hoàng Bắc Nguyệt, nghe vậy cười nói: "Di nương nói không đúng rồi. Tiểu thư của chúng ta có huyết mạch Hoàng tộc, mà lão gia cùng các thiếu gia tiểu thư khác tuy đều ở trong phủ, nhưng thân phận rất khác nhau, họ đều mang họ Tiêu, là người của Tiêu thị, còn các di nương thì..."

Đông Lăng dừng một chút, nhìn gương mặt Cầm di nương vì tức giận mà méo mó, thỏa mãn nói: "Các ngươi cũng không phải là do lão gia cưới hỏi đàng hoàng, cũng không được ghi tên trong gia phả của Tiêu thị, cho nên cũng không phải là người một nhà nha".

"Tiện nha đầu, nơi này có chỗ của ngươi sao?" Cầm di nương bị đâm trúng chỗ đau, liền giơ tay lên định tát Đông Lăng một cái. Ả vẫn cho rằng Hoàng Bắc Nguyệt và Đông Lăng đều là một đôi chủ tớ vô dụng. Đông Lăng từ nhỏ có võ công căn bản, lại được Trưởng công chúa mời lão sư về dạy. Lúc trước nàng nhẫn nhịn là vì bảo vệ tiểu thư, nhưng hiện tại đã không cần nữa rồi.

Đông Lăng vung tay một cái liền bắt được cổ tay của Cầm di nương, lực lượng của nha đầu này không nhỏ khiến Cầm di nương mặt mày nhăn nhúm, đau đến thét lên.

Tuyết di nương ở một bên hả hê nhìn màn kịch trước mắt. Ả tiện nhân này bị người khác giáo huấn, nàng cao hứng còn không kịp nữa là.

Tiêu Viễn Trình vừa thấy cũng có chút kinh hãi, đang định phát tác thì ngoài cửa đã truyền tới thanh âm phẫn nộ của Tiêu Trọng Kỳ: "Xú nha đầu nhà ngươi, ai cho ngươi lá gan to như vậy".

Thấy hắn xông tới, Hoàng Bắc Nguyệt vội vàng kéo Đông Lăng về phía mình. Nàng biết tên Tiêu Trọng Kỳ này có vài phần thực lực, để Đông Lăng đối đầu hắn chỉ có nước thua thiệt.

"Xú nha đầu". Tiêu Trọng Kỳ thấy mẹ của mình bị đối đãi như vậy làm sao có thể dễ dàng bỏ qua. Hắn luôn coi mình là trưởng tử trong phủ, ngông cuồng tự đại, xưa nay không đặt Hoàng Bắc Nguyệt vào mắt. Hoàng Bắc Nguyệt cùng nha hoàn lại dám bắt nạt mẫu thân hắn, hắn thế nào tha thứ được.

Hoàng Bắc Nguyệt đem Đông Lăng che ở sau lưng, ngẩng đầu nhìn Tiêu Trọng Kỳ quơ quả đấm tới, nói: "Đại ca, ngươi đang làm gì đó?"

"Ngươi không dạy dỗ tốt nha đầu này thì để ta giúp ngươi quản giáo lại"

Hoàng Bắc Nguyệt trên mặt vẫn giữ nguyên nét bình tĩnh, cười cười: "Ngươi dù gì cũng có thân phận Cao cấp Chiến sĩ, được Thái tử điện hạ coi trọng, trong quân lại có chiến công, nói không chừng Hoàng Thượng sẽ có phong thưởng. Giờ lại động thủ với một nha đầu trói gà không chặt, việc này nếu truyền vào trong quân, Thái tử điện hạ hoặc Hoàng Thượng biết, ngươi nghĩ sẽ như thế nào?".

Tiêu Trọng Kỳ đang hùng hổ xông tới nghe vậy vội vã dừng lại, trên mặt hiện ra chút do dự. Cầm di nương cũng không phải người ngu, biết rõ tiền đồ của con trai mới là trọng yếu nhất, liền nói: "Trọng Kỳ, thân phận của con không cần cùng một tiểu nha đầu tính toán".

Những lời này chính là bậc thang cho Tiêu Trọng Kỳ leo xuống, hắn vờ tức giận phất tay, trở về bên người Cầm di nương.

Tiêu Vận đi tới nói: "Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi hành động như vậy không sợ An quốc công trả thù sao?".

Tiết Mộng là bạn tốt của nàng, bây giờ hảo hữu chết, nàng tự nhiên có chút đau lòng. Song trọng yếu nhất vẫn là việc đính hôn với Tiết Triệt. Tiết Mộng chết, bên kia chắc chắn sẽ không muốn cưới nàng nữa. Tuy nói vẫn còn có Tiêu Dao vương nhưng nàng không cam tâm.

"Ta ngay cả người cũng giết rồi, còn sợ cái gì nữa?" Ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt đảo qua gương mặt của đám người trong tiền thính: "Trên tay ta đã dính máu người chết, sau này việc gì ta cũng dám làm".

Lời này vừa nói ra, Cầm di nương nhát gan lập tức lui về phía sau lưng Tiêu Trọng Kỳ.

Những quý phụ nhân như bọn họ nào có thấy qua cảnh giết người đổ máu chứ?

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng liếc bọn họ một cái rồi dẫn theo Đông Lăng rời đi. Nàng vừa đi, Tiêu Viễn Trình lập tức hung hăng đập bàn một cái.

Cầm di nương vội hỏi: "Lão gia, phải làm sao bây giờ? Thế lực của phủ An quốc công không phải thứ mà chúng ta trêu chọc nổi".

Tiêu gia mặc dù có Tiêu lão gia tử nhưng lão nhân gia không bao giờ can thiệp đến chuyện của phủ Trưởng công chúa. Tiêu Viễn Trình nổi giận đùng đùng, trong khoảng thời gian ngắn cũng không nghĩ ra được biện pháp gì thích hợp.

"Lão gia, chi bằng chút nữa phái người đi gặp Tiền quản gia của phủ An quốc công, mang theo chút lễ vật hướng hắn giải thích rằng sự việc giết người là do Hoàng Bắc Nguyệt gây nên, cùng chúng ta không có liên hệ gì. Hơn nữa như vậy cũng biểu thị sự thương xót của chúng ta đối với Tiết tiểu thư. Chỉ cần cầu hắn nói vài lời trước mặt An quốc công, rũ sạch quan hệ, để An quốc công nếu muốn tính sổ cũng sẽ tìm Hoàng Bắc Nguyệt mà không phải chúng ta".

Tuyết di nương tâm tư cẩn thận, tính toán chu đáo, Tiêu Viễn Trình đa số cũng nhờ vào mưu trí của nàng mà phát triển. Giờ khắc này nghe nàng nói vậy liền gật đầu, lập tức sai người đi chuẩn bị lễ vật hướng phủ An quốc công tạ lỗi.

Hoàng Bắc Nguyệt trở về Lưu Vân Các, vừa nghĩ vừa cười. Nàng thông qua Băng Vũ đã nghe hết cuộc trò chuyện của bọn họ.

Muốn không quan hệ, điều đó dễ như vậy ư?

Nàng thay một thân trường bào cùng đấu bồng màu đen, dặn Đông Lăng ở nhà cẩn thận rồi vụng trộm chạy ra ngoài.

Đi dạo một vòng xung quanh chợ Bố Cát Nhĩ, nàng đặc biệt lưu ý đến một quán rượu mà những tên dong binh thường xuyên lui tới.

"Yểm, ngươi thật sự cảm giác được tên Tiết Triệt kia tới chỗ này sao?". Nàng cau mày chất vấn Yểm. Nơi mà dong binh thích đến đa số đều ầm ĩ hỗn loạn, nàng hơi hoài nghi một quý tộc đệ tử như Tiết Triệt lại đến nơi này.

"Bên trong Nhện Đỏ có khí tức của hắc ngọc, ta cảm giác được ở gần đây". Yểm lười biếng nói.

Từ hôm cho hắn ra ngoài vui chơi, hình như tâm tình của hắn rất thoải mái, hai ngày nay tựa hồ khá vui vẻ.

Hoàng Bắc Nguyệt đẩy cửa quán rượu, đi vào nhìn một vòng, thấy trên lầu hai có một bóng người quen thuộc, nàng nhíu mày bước về hướng đó.

Đám dong binh vốn đang cãi nhau chí chóe trong nháy mắt vì nàng bước vào mà trở nên im lặng, lập tức quay đầu nhìn nàng. Có người há to miệng, rượu trong miệng chưa kịp nuốt xuống đã "ào ào" chảy ra.

Có thể trông thấy nhân vật trong lời đồn ở khoảng cách gần như vậy, những người này sao không khiếp sợ cho được.

Việc Hí Thiên đại nhân đánh bại Tư Mã Quy Yến - Bất Bại Tướng Quân của Nước Nam Dực đã truyền khắp cả nước rồi. Vị Hí Thiên này đã thành danh hiệu của cường giả, rất nhanh đã truyền khắp đại lục Tạp Nhĩ Tháp.

"Hí...Hí Thiên đại nhân, ta có thể giúp gì cho ngài?" Tiểu nhị trong quán vội vã chạy tới, kích động hỏi.

Trong phòng rượu đã kín người, nàng đành tùy tiện ngồi xuống một chỗ trống trước mặt, lạnh nhạt nói : "Một bình nho tím ủ"

Nho tím ủ là loại rượu dân gian bình thường nhất ở Nước Nam Dực, hương vị mạnh mẽ, tư vị thuần khiết, tuy không thể so sánh được với quỳnh tương ngọc dịch mà đám quý tộc hay uống nhưng bởi vì giá rẻ nên rất được hoan nghênh.

"Các ngươi đừng tới làm phiền ta, cút xa một chút". Người đối diện bỗng nhiên vỗ bàn một cái, say khướt nói.

Hắn vừa kêu xong, người xung quanh đều xoay đầu nhìn hắn, trong mắt mang theo vài phần thương cảm.

Thanh âm trong trẻo lạnh lùng của Hoàng Bắc Nguyệt từ phía sau áo choàng vang lên: "Ủa? Nơi này không thể ngồi sao?".

"Ta đã nói không..." Người kia bỗng nhiên ngẩng đầu lên, vốn đang say bí tỉ lại nhìn thấy nhìn thấy đấu bồng màu đen, trong giây lát chợt ngẩn ra.

Cổ họng ú ớ mấy tiếng, không nói ra lời.

"Xin lỗi, đã quấy rầy". Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, giả vờ bỏ đi.

"Hí Thiên đại nhân". Đầu óc say mèm trong giây lát tỉnh lại, Tiết Triệt vội vàng đuổi theo, cung kính nói: "Là ta có mắt không tròng. Chỗ này đương nhiên có thể ngồi, mời ngài ngồi".

"Đa tạ". Hoàng Bắc Nguyệt lần nữa ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Tiết Triệt đang đứng: "Tiết công tử cũng ngồi đi, chỗ này vốn là vị trí của ngươi mà".

Nàng nói chuyện khẩu khí ôn hòa, không có cảm giác xa cách của siêu cấp cường giả làm Tiết Triệt trong lòng buông lỏng không ít.

Chầm chậm ngồi xuống, hắn kích động đến mức tay không biết để đâu cho tốt. Không nghĩ tới hắn có thể may mắn cùng Hí Thiên đại nhân ngồi chung bàn uống rượu.

Dưới đấu bồng, Hoàng Bắc Nguyệt nhếch miệng. Đúng lúc này, tiểu nhị đã đem nho tím ủ mà nàng gọi tới. Nàng thoải mái tự rót cho mình một chén, mùi nho tím nồng nặc phát ra khiến cho người ta say mê.

Tiết Triệt ngây ngốc nhìn nàng. Hóa ra cao thủ không phải ai cũng thích uống rượu quý, Hí Thiên đại nhân là cường giả số một số hai, vậy mà chỉ uống nho tím ủ mà thôi.

Tuy rằng nho tím ủ giá cả rẻ mạt, nhưng khi được rót vào chén rượu trong suốt trong tay của Hí Thiên đại nhân lại có một loại cảm giác tao nhã cao quý, giống như trong tay nàng là một khối tử sắc bảo thạch vậy.

Trong ánh mắt sùng kính, Tiết Triệt khóe miệng co quắp nhìn chén rượu của chính mình. Nó vốn là loại rượu đắt tiền nhưng bây giờ lại chỉ có cảm giác thô thiển.

Hoàng Bắc Nguyệt khẽ nhấp một ngụm rượu, ngẩng đầu lên, trông thấy Tiết Triệt đang nhìn chính mình, bộ dáng muốn nói lại thôi, thoải mái nói: "Tiết công tử có gì muốn nói sao?".

Tiết Triệt ngẩn ra, vội vàng quỳ xuống trước mặt nàng: "Hí Thiên đại nhân, van cầu ngài thu ta làm đồ đệ đi".

Phía sau đấu bồng, Hoàng Bắc Nguyệt suýt bật cười thành tiếng. Tiết đại thiếu gia, nếu như ngươi biết hiện tại người ngươi cầu xin là Hoàng Bắc Nguyệt ta, chắc ngươi sẽ đập đầu vào cây cột ngoài kia mà tự tử mất.

Nàng khàn khàn nói: "Ta không thu đồ đệ".

Trên mặt Tiết Triệt lộ ra vẻ tuyệt vọng, nếu không thể bái cường giả như Hí Thiên đại nhân làm sư phụ thì cả đời hắn đừng mơ đối kháng cùng Thái tử Chiến Dã.

Hắn hận! Hắn hận Chiến Dã kia bỗng dưng lại thiên vị nha đầu Hoàng Bắc Nguyệt.

Hắn càng hận thân phận tôn quý của Thái tử, lại là thiên tài của Nước Nam Dực, mới mười sáu tuổi đã là Cửu Tinh Triệu hoán sư.

Nếu hắn mạnh hơn Thái tử Chiến Dã, như vậy đối với kế hoạch lớn của phụ thân mà nói, không khác nào như hổ thêm cánh. Hơn nữa hắn còn có thể không cần cố kỵ mà đem nha đầu Hoàng Bắc Nguyệt kia băm thành từng mảnh.

Nhưng... Hí Thiên đại nhân lại không thu đồ đệ. Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, sau đó lạnh nhạt nói: "Ta không thu đồ đệ, nhưng con người của ta thích kết giao bằng hữu".

Tiết Triệt ánh mắt sáng lên, kết giao bằng hữu. Hí Thiên đại nhân có ý cùng hắn kết giao bằng hữu.

"Đa tạ Hí Thiên đại nhân". Tiết Triệt hết sức cao hứng, liền dập đầu một cái mới đứng lên trở về chỗ ngồi.

"Hí Thiên đại nhân sao lại rảnh rỗi tới nơi này uống rượu vậy?.

Ta đến chợ tìm một chút dược liệu". Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt nói.

Dược liệu? Tiết Triệt trong lòng hơi nghi hoặc, một Triệu hoán sư đi mua dược liệu làm gì? Muốn đan dược không phải cứ tìm Luyện dược sư là được sao.

Lẽ nào Hí Thiên đại nhân còn biết luyện dược?.

Không thể nào, thực lực Cửu Tinh Triệu hoán sư đã rất khủng bố rồi, nếu như còn là một gã luyện dược sư nữa, vậy không phải là muốn nghịch thiên hay sao?.

Bởi vậy Tiết Triệt dè đặt hỏi: "Ủa, không biết Hí Thiên đại nhân muốn tìm dược liệu gì, ta có thể giúp đỡ được ngài".

"Không cần, dược liệu ta đã tìm đủ, lát nữa ta lại đi vòng vòng nhìn xem có lò luyện dược nào tốt tốt một chút thì mua luôn". Hoàng Bắc Nguyệt nhấp một ngụm nho tím ủ, lãnh đạm nói.

Tiết Triệt vừa nghe liền xác định ý nghĩ của bản thân. Lò luyện dược sao? Nếu như chỉ mua dược liệu thì còn chưa chắc, nhưng lò luyện dược thì khác. Trên đại lục chỉ có một loại chức nghiệp cần dược đỉnh mà thôi.

"Hí... Hí Thiên đại nhân, ngài biết luyện dược sao?" Tiết Triệt lắp bắp hỏi, đầu óc hắn có chút mơ hồ rồi.

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, khiêm tốn nói: "Biết một chút".

Tiết Triệt hồi hộp nuốt mấy ngụm nước bọt, sự sùng bái hiện rõ trong ánh mắt hắn, thực là ghen tức chết đi được! Người khác phải có vận may tám đời mới trở thành Triệu hoán sư được, còn Luyện dược sư ư, nằm mơ đi.

Mà người này, không chỉ là một vị Cửu Tinh Triệu hoán sư thực lực cường hãn mà còn là một gã Luyện dược sư! Phần thực lực cùng thiên phú này quả thật khiến người ta đố kỵ.

Nhân tài như vậy, phủ An quốc công nhất định phải lôi kéo về phía mình. Những sự việc muốn làm trong tương lai đều phải dựa vào đám cao thủ này nha!

Bây giờ phủ An quốc công vẫn chưa có một tên Luyện dược sư nào. Ở trên đại lục này, cho dù chỉ là sơ cấp Luyện dược sư cũng đã hiếm vô cùng.

Nếu bọn họ có thể nắm giữ một tên Luyện dược sư trong tay thì thực lực chắc chắn sẽ tăng lên một bậc lớn.

Trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, loại nghề nghiệp như Luyện dược sư này thuộc dạng chỉ có thể gặp làm quen mà không thể nhờ cậy. Không có cách nào, đám Luyện dược sư đó đã ít mà còn thích ẩn dật, thích làm người thanh cao. Bọn hắn tiền bạc chất đống, bởi vậy nếu muốn mời bọn họ ra tay, quả thực là khó khăn vô vàn.

Bây giờ không ngờ Tiết Triệt hắn lại có thể gặp một người. Hắn đã âm thầm quyết định, bất luận như thế nào cũng phải kéo vị Hí Thiên đại nhân này về phe của mình.

Hí Thiên đại nhân muốn tìm lò luyện dược, không phải là quá dễ sao? Phủ An quốc công của bọn họ cái khác không nói chứ lò luyện dược là bảo đảm có. Bảo vật Trấn phủ Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh tuyệt đối là dụ hoặc cực lớn đối với đám Luyện dược sư cao cao tại thượng kia.

"Nói về lò luyện dược thì phủ An quốc công chúng ta có vài cái, Hí Thiên đại nhân nếu không chê có thể đến phủ xem thử". Tiết Triệt ân cần nói.

"Bảo vật được quý phủ cất giấu mà để cho người ngoài như ta xem thì không ổn lắm". Hoàng Bắc Nguyệt đắn đo.

"Không ngại, không ngại, một chút cũng không ngại. Trong phủ chúng ta không có Luyện dược sư, các lò luyện dược đó đều do gia phụ cất giữ, gia phụ thường nói bảo bối quý giá đến đâu cũng chỉ có người tương xứng sử dụng". Tiết Triệt chậm rãi nói, gương mặt say rượu đỏ bừng, lắc lư loạng choạng, có mấy phần buồn cười.

Hoàng Bắc Nguyệt để chén rượu xuống, nói: "An quốc công thực sự là một người cao thượng, ta cũng muốn bái kiến hắn một chút".

Tiết Triệt mừng rơn: "Không dám không dám, Hí Thiên đại nhân đến phủ, phụ thân nhất định sẽ vô cùng cao hứng".

Vừa nói xong, gương mặt tươi cười của Tiết Triệt trong nháy mắt tối sầm lại: "Chỉ là..."

"Sao vậy?" Hoàng Bắc Nguyệt biết rõ còn cố hỏi.

Tiết Triệt đánh một quyền lên bàn, phẫn hận nói: "Hoàng Bắc Nguyệt".

Hắn khẽ quát một tiếng làm Hoàng Bắc Nguyệt hơi nhướng mày. Trong lòng nàng âm thầm cười lạnh, gọi tên ta cũng vô dụng, ai bảo ngươi xui xẻo chọc phải ta làm chi?

"Sự việc hôm nay trong Học Viện Linh Ương, không biết đại nhân nghe nói chưa? Nha đầu Hoàng Bắc Nguyệt kia tâm địa độc ác, cố tình lập kế hoạch khiến cho muội muội ta chết thảm. Phụ thân ta tuổi đã già, hôm nay vì chuyện đó mà thương tâm gần chết, bị bệnh liệt giường, e rằng không thể tự mình chiêu đãi đại nhân được".

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh giọng nói: "Giết người đền mạng, đây chẳng phải là nghĩa lý ở đời sao?".

Tiết Triệt bi phẫn nói: "Đây chính là chỗ giảo hoạt của Hoàng Bắc Nguyệt, ả sắp xếp để muội muội ta lên lôi đài, kết quả... Càng đáng hận là ngay cả Thái tử điện hạ cũng che chở cho ả! Ta không có cách nào báo thù".

Hoàng Bắc Nguyệt đã sớm biết Tiết Triệt nhất định sẽ thêm mắm dặm muối khi kể chuyện để tranh thủ sự đồng tình của nàng, bởi vậy chỉ khẽ mỉm cười: "Nói như vậy, nha đầu Hoàng Bắc Nguyệt kia thật đáng giận".

"Hừ! Mối thù này ta sẽ ghi nhớ, tuyệt đối sẽ không buông tha cho ả" Tiết Triệt mắt lộ ra hận ý.

"Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Tiết công tử vẫn nên cân nhắc kỹ càng đi".

Tiết Triệt thấy Hí Thiên đại nhân đứng về phía hắn, lòng tự tin lập tức dâng cao, chắp tay nói: "Hí Thiên đại nhân thực sự là người hiểu rõ đại nghĩa, Tiết Triệt rất khâm phục ngài".

Hoàng Bắc Nguyệt tùy ý khoát tay áo: "Tiết công tử quá khen".

Nói chuyện mấy câu, Tiết Triệt đã hoàn toàn xem vị Hí Thiên đại nhân trở thành tri kỷ, trong lòng vô cùng kính phục thực lực cùng tính cách bình dị gần gũi của nàng.

Chỉ cần là cao thủ thì thường sẽ kiêu ngạo. Một tên Cửu Tinh Triệu hoán sư căn bản khinh thường việc uống rượu với Triệu hoán sư cấp bậc thấp hơn.

Giống như Thái tử Chiến Dã kia, kiêu căng tự mãn, đối với bất kỳ ai cũng đều xem thường.

Hai người ngồi trong quán rượu một lát, sau đó Tiết Triệt lôi kéo Hoàng Bắc Nguyệt đi xem Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh nổi danh của phủ An quốc công.

Hai người một đường đi ra khỏi chợ Bố Cát Nhĩ, Tiết Triệt sai người dắt ngựa đến, hai người song song cưỡi. Tiết Triệt mặc dù hơi say, nhưng đầu óc vẫn còn vài phần tỉnh táo, dọc đường đi hắn liên tiếp giới thiệu đường phố ở đô thành, cười cười nói nói.

Khi đi tới giao lộ trên phố, trước mặt hai người xuất hiện một đội ngũ kỵ binh. Cả đội đều mặc khôi giáp màu đen, mang mặt nạ sắt, hông đeo trường kiếm, cưỡi ngựa màu đen, tỏa ra không khí nghiêm trang lạnh lẽo. Trước đội ngũ, thiếu niên mặc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng