Ngày đêm tranh đấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Bắc Nguyệt từ phủ An Quốc công đi ra, nghe tiếng nói ồn ào bên trong, trong lòng cười lạnh.

Yểm lặng lẽ nói: "Vừa rồi nếu ngươi gọi Băng Linh Huyễn Điểu ra thì Phong Liên Dực không phải là đối thủ của ngươi? Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh sớm đoạt lại được".

Hoàng Bắc Nguyệt trề môi nói: "Để cho băng xuất hiện, kế hoạch giá họa cho Tiêu Trọng Kỳ không thể áp dụng, ta không muốn người của Tiêu gia sống an ổn".

"Hừ!" Yểm chẳng thèm ngó tới lý luận của nàng, hắn nghĩ quan trọng nhất là lấy được Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh, về phần người của Tiêu gia, một đám không quan trọng giết cho nhanh!

"Huống chi, ta có triệu hồi thú, Phong Liên Dực chẳng lẽ lại không có?" Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói, nàng cảm giác hắn không hề đơn giản như biểu hiện bên ngoài. Từ lần đầu tiên nhìn thấy hắn trong phủ trưởng công chúa đã có loại cảm giác này, hôm nay ở trong phủ An Quốc công không hề nhường nhịn, nàng lại càng xác định ý nghĩ trong lòng mình.

Trước mặt người khác, Phong Liên Dực cũng mang mặt nạ giống nàng.

Yểm chậm rãi nói: "Vậy ngươi dự định bỏ qua Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh sao?".

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng cười, nói : "Đồ vật trên tay hắn, sớm muộn ta cũng sẽ cướp về!"

Từ trong không gian riêng, nàng lấy ra viên ngọc châu nhìn kĩ một chút, hỏi: "Yểm, ngươi kiến thức rộng rãi có biết đây là vật gì không?

Mặc dù Yểm bị phong ấn trong hắc thuỷ cấm lao, nhưng đối với mọi chuyện bên ngoài hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.

"Có lẽ là Ngọc Tránh nước..." Yểm dừng một chút, "Không sai, đúng là Ngọc Tránh nước! Hừ! mất cái này được cái kia, không có Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh, Ngọc Tránh nước này cũng là bảo vật trong nhân gian".

"Ngọc Tránh nước?"

"Có viên Ngọc Tránh nước này, xuống đáy biển sâu vạn trượng không phải việc khó."

Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ một chút, đột nhiên cười rộ lên: "Đáy biển sâu vạn trượng áp lực nước rất lớn, người đi xuống, sẽ bị đè thành mảnh nhỏ".

"Hừ, ngươi không biết chứ, mặc dù Ngọc Tránh nước không phải vũ khí, nhưng nước cứ gặp phải nó là tránh ra, đi lại trong biển như giẫm trên đất bằng".

"Thần kỳ vậy sao, khi nào có điều kiện phải thử một lần mới được". Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua hạt châu, rồi cất đi, lặng lẽ quay về Lưu Vân các.

Thay xong quần áo đi ra, thấy Đông Lăng quýnh quáng chạy tới nói: "Tiểu thư, không tốt! Người phủ An Quốc công vây quanh phủ chúng ta!"

Hoàng Bắc Nguyệt bình tĩnh uống trà, nghe vậy gật đầu: "Hành động rất nhanh."

Đông Lăng nhìn thấy nàng thản nhiên tự đắc, giống như mọi việc đều nắm trong tay, tò mò hỏi lại: "Tiểu thư, sao lại thế này?".

Hoàng Bắc Nguyệt ngoắc ngón tay gọi Đông Lăng đến gần, kể lại việc giá họa cho Tiêu Trọng Kỳ, Đông Lăng nghe xong cười khì khì: "Tiểu thư thật xấu xa".

"Ta giết Tiết mộng, Tiêu Trọng Kỳ trộm Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh cùng Ngọc Tránh nước, ngươi đoán xem, lão thất phu An Quốc công kia sẽ coi Tiết Mộng quan trọng hơn? Hay Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh cùng Ngọc Tránh nước quan trọng hơn?".

Đông Lăng gãi gãi tóc nói: "Máu mủ tình thâm, tốt xấu cũng là cha con thân tình..."

"Haizz" Hoàng Bắc Nguyệt gõ đầu Đông Lăng "Cái gì cha con thân tình? Ở đại gia tộc, không có cha con thân tình, chỉ có ích lợi là cao nhất, nhìn Tiêu Viễn Trình là biết".

Đông Lăng hơi buồn bã, vỗ vỗ tay nàng nói: "Tiểu thư, lão gia như vậy, tiểu thư đừng đau lòng."

Đau lòng? Nàng đối với Tiêu Viễn Trình không có tình cha con gì cả!

Trong lòng nàng, cũng chưa từng thừa nhận Tiêu Viễn Trình là phụ thân của nàng, chẳng qua Hoàng Bắc Nguyệt rốt cuộc là huyết mạch của hắn, sự thật này nàng không xoá đi được. Đông Lăng tính tình thiện lương, không giống nàng trải qua nhiều chuyện, cả người cũng trở nên nhạt nhẽo cô lạnh.

Tiếng cãi nhau bên ngoài càng lúc càng lớn, làm đảo loạn đêm khuya yên tĩnh. Trong phủ trưởng công chúa đèn đuốc sáng trưng, các di nương, thiếu gia, tiểu thư đều bị đánh thức, nhưng bên ngoài sát khí đằng đằng nên đều trốn ở trong phòng, không dám ra.

Hoàng Bắc Nguyệt cùng Đông Lăng đi tới tiền viện, người giữ cửa của Tiêu gia cùng người của phủ An Quốc công đang đối kháng, hai bên giương cung bạt kiếm, chỉ cần nói một lời châm ngòi, lập tức sẽ động thủ!

Tiêu Viễn Trình quần áo không kịp mặc, An Quốc công đứng ở cửa cũng không ăn mặc chỉnh tề, chỉ khoác áo da chồn đen, hai bên trừng mắt nhìn nhau.

Tiết Triệt ầm ĩ hô: "Tiêu Trọng Kỳ đâu!? mang hắn cút ra đây".

Tiết Triệt tiếng hô vang vọng, hơn nữa con Nhện Đỏ thật lớn được hắn thả ra, uy phong lẫm lẫm đứng ở trước cửa phủ trưởng công chúa, tất cả mọi người bị khí thế của Nhện Đỏ làm e ngại.

Tiêu Trọng Kỳ nghe được chút tin tức, song vẫn không xuất hiện. Chỉ có Tiêu Vận không muốn thua khí thế người ta, liền triệu hồi ra Thiên Tuyết Miêu đối chọi lại Nhện Đỏ đỏ rực.

Thiên Tuyết Miêu có cấp bậc kém rất nhiều so với Nhện Đỏ, căn bản là đấu không lại nên vừa đứng vừa run rẩy.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thấy rất muốn cười, không nhịn được che miệng len lén cười rộ lên, Đông Lăng cũng nhịn không được.

"Tam cô nương sao lại tới đây?" Phía sau có tiếng nói lén lút hỏi.

Đông Lăng quay đầu lại nhìn thấy Bội Hương, liền thu hồi tươi cười nói: "Tam tiểu thư đến xem xảy ra chuyện gì?".

Bội Hương nhỏ giọng nói: "Còn có thể là chuyện gì? Đại thiếu gia gây họa, không biết cả ngày làm cái gì mà chẳng thấy tiến bộ, chỉ biết gây sự, lần này gây hoạ lớn!".

Hoàng Bắc Nguyệt khóe miệng hơi chút nhếch lên, thần sắc bình thản, Đông Lăng hỏi: "Lần này gây ra chuyện gì?".

"Nghe nói đại thiếu gia lần này to gan lớn mật, dám đến phủ An Quốc công trộm Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh vang danh thiên hạ!" Bội Hương nói đến việc này liền bực tức, vừa rồi Cầm di nương nổi giận, ngay cả nàng đều bị nhéo mấy cái, đau chết!.

Đông Lăng giả bộ giật mình: "Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh? không được! Đại thiếu gia nghĩ như thế nào? Thế lực phủ An Quốc công lớn như vậy hắn có thể trêu trọc sao?"

Bội Hương cũng vẻ mặt không cam lòng: "Đúng thế, ai biết hắn nghĩ như thế nào! Cầm di nương tức đến chết rồi! Ta nghĩ lần này nhất định lão gia sẽ trừng phạt nặng Cầm di, không chừng sẽ thất sủng".

Đông Lăng an ủi nàng nói: "Yên tâm, Cầm di nương có phủ Thừa tướng làm chỗ dựa, hơn nữa Cầm di nương xinh đẹp như hoa, sẽ không thất sủng ."

Bội Hương nhấc con ngươi lên, thật cẩn thận nhìn Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Tam tiểu thư, chi bằng để nô tỳ đi theo người đi."

"Bội Hương, có ngươi ở bên người Cầm di nương giúp đỡ ta, ta cũng yên tâm hơn". Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu nhìn ả, khuôn mặt trắng nõn mang theo nụ cười thanh nhã như lan.

Đông Lăng nói: "Đúng vậy, không có ngươi, tiểu thư sao đấu lại Cầm di nương? Chờ tương lai tiểu thư nắm giữ phủ trưởng công chúa, ngươi chính là đại công thần".

Trên mặt Bội Hương hiện lên vẻ vui mừng, vội vàng quỳ gối nói: "Đa tạ tam tiểu thư! Bội Hương nhất định sẽ tận tâm hết sức giúp người!"

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, đối với Đông Lăng nháy mắt một cái, Đông Lăng cười, từ trong cổ tay áo lấy ra một túi kim tệ, kín đáo đưa cho Bội Hương.

"Bội Hương tỷ, số tiền này ngươi lấy dùng trước đi, là tiểu thư thưởng cho ngươi".

Bội Hương mắt trợn tròn, miệng há hốc, đây chính là một túi kim tệ! Nàng lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng thấy nhiều tiền như vậy!

Ở trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, kim tệ chính là tiền tệ có giá trị lớn nhất, nhà bình thường một năm chi tiêu cũng chỉ hai mươi mấy kim tệ mà thôi.

Mà tiểu thư vừa ra tay đã cho nàng một túi, có hơn một trăm kim tệ!

"Tạ ơn tiểu thư!" Bội Hương mừng rỡ đến mức không khép được miệng.

Đông Lăng cười nói: "Vậy cất kĩ đi, đừng để cho người khác nhìn thấy".

Bội Hương vội vàng gật đầu thu kĩ, sau đó hạ giọng nói: "Tam tiểu thư, đại thiếu gia gây việc lớn, sợ rằng kinh động đến cả Hoàng thượng, Thừa tướng quyền thế dù lớn đến đâu cũng không qua được Hoàng thượng, cho nên e rằng Cầm di nương muốn cầu người hỗ trợ."

Hoàng Bắc Nguyệt nhướng mày: "Cầu ta?"

"Hôm nay ai không biết, Hoàng thượng lúc nào cũng nhớ tam tiểu thư, hơn nữa thái tử điện hạ cùng công chúa Anh Dạ cũng đều thân thiết với tam tiểu thư, ngài nói một câu, so với Thừa tướng nói mười câu có tác dụng hơn!".

Bội Hương lấy lòng nói, lời nàng cũng không phải hoàn toàn lấy lòng, sau buổi tiệc rượu trong cung, thái độ Hoàng thượng rõ ràng như vậy, sau đó lại ban cho bao nhiêu thứ, trong thành Lâm Hoài này ai cũng biết Bắc Nguyệt quận chúa của phủ trưởng công chúa rất được sủng ái, ai dám xem thường nàng?

Hôm nay Tiêu Trọng Kỳ gây ra hoạ lớn như vậy, cho dù Thừa tướng đi cầu Hoàng thượng cũng không được, nhưng nếu là Hoàng Bắc Nguyệt đi cầu, kết quả khó nói.

Đông Lăng cười lạnh: "Trước kia bà ấy đối xử với tiểu thư của chúng ta như thế nào? Bây giờ mặt dày đến van cầu, ta phải đuổi thẳng cổ!"

Bội Hương vội vàng nói: "Đúng vậy, di nương không có mặt mũi nào mà đến".

"Bội Hương". Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên mở miệng, "Ngươi trở về, tận lực xui khiến bà ấy đến van cầu ta, nói không chừng ta sẽ giúp đỡ".

Bội Hương sửng sốt, ngay cả Đông Lăng đều ngơ ngác, không hiểu được.

Hoàng Bắc Nguyệt không giải thích nhiều, bởi phía trước đã ồn ào. Tiết Triệt kêu hồi lâu không thấy Tiêu Trọng Kỳ ra, trong lòng không cam tâm liền động thủ.

Chân nhện to lớn gạt xuống, mấy cao thủ của Tiêu gia đứng trước cũng phải né tránh.

Tiêu Viễn Trình cả giận nói: "Tiết Triệt! Chuyện chưa rõ ràng, sao ngươi có thể động thủ trước?"

Tiết Triệt giận dữ: "Hừ! Tiêu Trọng Kỳ là con rùa đen rúc đầu không dám lộ diện? hắn có tật giật mình! Biết điều kêu hắn giao Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh cùng Ngọc Tránh nước ra đây, ta sẽ tha cho hắn một mạng!".

"Ai nói lão tử không dám lộ diện!" Trong tiền viện hét lớn một tiếng, Tiêu Trọng Kỳ mặc chiến giáp ngân bạch bước ra, đứng trong viện, trong tay cây thương dài nặng nề chống thẳng xuống nền gạch.

"Phủ An Quốc công làm mất đồ, dựa vào cái gì đổ tội lên đầu ta?".

Tiết Triệt nhìn thấy hắn, hai mắt đỏ ngầu, An Quốc công cũng lập tức phẫn nộ.

"Tiêu Trọng Kỳ, ngọc bội tùy thân của ngươi rơi ở đây, ngươi còn gì để nói?" Tiết Triệt vừa nhấc tay, cầm một khối ngọc bội Phỉ Thúy màu ngọc bích.

Tiêu Trọng Kỳ trừng mắt: "Ngọc bội của ta sao lại ở chỗ của ngươi?"

"Hừ? Tại sao? ngươi tự hỏi bản thân mình đi! Mau đưa Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh cùng Ngọc Tránh nước ra đây!"

"Ta đã nói rồi, ta không biết Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh!" Tiêu Trọng Kỳ ngửa đầu nói.

Hắn luôn mang theo ngọc bội này bên người, chưa bao giờ tháo xuống, tại sao lại xuất hiện trong phủ An Quốc công, nhất định là có người vu oan. Nhưng hiện tại tình huống hỗn loạn, cha con An Quốc công coi hắn là kẻ trộm! không thể giải thích rõ ràng được.

Tiết Triệt nhìn hắn chết sống cũng không chịu thừa nhận, trong lòng tức giận càng tăng lên. "Được! Ngươi không thừa nhận, chờ ta giết ngươi, rồi sau đó lục soát!" Tiết Triệt vung tay, Nhện Đỏ nhìn trời kêu rống một tiếng, tám chân bò tới phía Tiêu Trọng Kỳ.

Tiêu Trọng Kỳ cũng không phải chỉ ngồi không, thực lực chiến sĩ bạch ngân trong đế quốc cơ bản có thể đánh nhau một trận với triệu hoán sư có linh thú tứ tinh. Song linh thú Nhện Đỏ của Tiết Triệt quá mạnh mẽ, trình độ này ngay cả triệu hoán sư lục tinh gặp cũng không dám dễ dàng ứng chiến.

Tiêu Trọng Kỳ trên trán toát ra từng giọt mồ hôi, tay cầm trường kích, tư thế chuẩn bị chiến đấu, hai mắt trừng lớn giống như trâu!

"Dừng tay!" Trong đêm đen chợt vang lên một tiếng lạnh lùng hô quát. Ngay sau đó, tiếng vó ngựa ầm ầm tiến đến.

"Khuya khoắt ở trước cửa phủ trưởng công chúa gây chuyện, nhiễu loạn an nguy đế đô! Tội danh chém đầu!" To rõ mà tràn ngập tiếng nói uy nghiêm từ xa đến gần!

Kỵ binh màu đen! Kỵ binh màu đen bảo vệ đế đô đến!

Một đội kỵ binh màu đen trong chớp mắt đến ngay cửa phủ trưởng công chúa, ghìm ngựa dừng lại, một nam nhân cầm đầu giơ roi ngựa lên hỏi: "Các ngươi muốn làm gì? Chẳng lẽ ở đây không có vương pháp sao?"

An Quốc công dã tâm có lớn đến mấy cũng không dám chính diện đối nghịch với hoàng thất, huống chi những kỵ binh này trên đánh hoàng thân, dưới đánh quyền thần, đều là chiến sĩ bạch ngân trở lên, không thể đắc tội bọn họ.

An Quốc công ngay lập tức từ trên kiệu nhảy xuống, đối với nam nhân đang cưỡi ngựa nói: "Đại thống lĩnh, Tiêu gia này thật khinh người quá đáng, dung túng con cái trộm cắp bảo vật trấn phủ của lão phu, lão phu muốn đến đòi lại công đạo!".

Đại thống lĩnh nghiêm túc nói: "Chuyện cá nhân bổn thống lĩnh không can thiệp, tuy nhiên đêm hôm khuya khoắt không được ở trên đường cái gây chuyện, nếu không bổn thống lĩnh sẽ không khách khí!"

"Nhưng mà..." An Quốc công sao có thể cam tâm, mất Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh và Ngọc Tránh nước giống như móc ruột gan của hắn đi vậy.

"Không nhưng nhị gì hết!" Đại thống lĩnh quát, "Không sợ sẽ kinh động đến thái tử điện hạ sao?"

Ánh mắt của đại thống lĩnh đảo qua Nhện Đỏ của Tiết Triệt, dưới mặt nạ màu đen, ánh mắt lóe sáng một chút. Ý tứ kia đã vô cùng rõ ràng, chỉ cần Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân của thái tử điện hạ đến, Nhện Đỏ cấp mười một lập tức sẽ bị diệt.

Sắc mặt An Quốc công lập tức thay đổi, Tiết Triệt cũng lộ ra một tia sợ hãi.

Triệu hoán sư cửu tinh lại có được Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân, e rằng cả Nước Nam Dực chỉ có một người có thể đánh một trận cùng thái tử Chiến Dã, đó là Hí Thiên đại nhân!

Sau này, nếu Hí Thiên đại nhân là người của bọn họ thì không cần cố kị mà san bằng cả phủ trưởng công chúa!

Tiết Triệt âm thầm ghi hận, đại thống lĩnh của hắc sắc kỵ binh ở đây, hắn chỉ có thể đem Nhện Đỏ thu hồi, vẻ mặt kìm nén đến phát tức.

An Quốc công nặng nề nói : "Dám trộm bảo vật trấn phủ của lão phu, lão phu sẽ không bỏ qua!".

Tiết Triệt cũng trừng mắt Tiêu Trọng Kỳ, nói: "Ngươi hãy chờ đấy!".

Tiêu Trọng Kỳ cũng không yếu thế trừng mắt lại, hắn không trộm Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh, tự dưng phải chịu oan ức này, để người ta đến tận nhà uy hiếp, sau này còn mặt mũi nào ra đường.

Nhìn cha con An Quốc công rời đi nhưng người bao vây quanh phủ trưởng công chúa vẫn chưa rời khỏi, Tiêu Viễn Trình tức giận xoay người, chỉ vào mặt Tiêu Trọng Kỳ mà mắng: "Tên súc sinh này đến cùng là làm ra chuyện gì!?"

"Phụ thân! Con bị vu oan!" Tiêu Trọng Kỳ cơ hồ muốn giơ chân, chẳng biết tại sao tự dưng bị người khác vu oan, một bụng lửa giận của hắn còn chưa có chỗ để phát tiết, ngay cả người trong nhà cũng không tin tưởng hắn!

"Vu oan? Vậy ngọc bội của ngươi là sao?"

"Cái này... ." Tiêu Trọng Kỳ cũng không thể nói được nguyên nhân tại sao, trong lòng thầm nghĩ có lẽ bị rớt trong lúc dây dưa với nha hoàn của Tuyết di nương trong vườn.

Nhưng lời như vậy sao hắn có thể nói ra khỏi miệng? Nếu để cho mẫu thân biết hắn cùng nha hoàn của Tuyết di nương có quan hệ mờ ám, nhất định sẽ tức giận, phụ thân cũng sẽ tức giận!

Thật đáng hận!

"Nhất định là Tiết Triệt cố ý hãm hại con! Đồ vật bị mất trộm trong phủ của bọn họ, không tìm được lại muốn đổ vấy lên đầu con!".

Tiêu Viễn Trình nghe xong, cũng nghĩ là có khả năng như vậy liền hừ một tiếng, nổi giận đùng đùng quay đầu đi.

Cầm di nương nhìn con của mình phải chịu oan khuất lớn như vậy, cảm thấy đau lòng, vội nói: "Lão gia, chuyện này phải mau nghĩ biện pháp!"

"Hừ! Giải quyết như thế nào? Trước hết để tiểu tử thối này giải thích xem ngọc của nó sao lại ở trong phủ An Quốc công!" Tiêu Viễn Trình lạnh lùng hừ một tiếng, trong lòng lại thêm buồn bực.

Vốn đã dự định tốt để Tiêu Vận cùng Tiết Triệt kết thân, mượn thế lực của phủ An Quốc công để củng cố địa vị của hắn một chút, kế hoạch đang tiến hành tốt, hai nhà cũng rất hài lòng. Nhưng ai biết nửa đường lại xảy ra chuyện lớn như vậy!

Bảo vật trấn phủ của phủ An Quốc công – Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh, còn có Ngọc Tránh nước trong lời đồn cùng bị mất trộm, hơn nữa hiềm nghi lại là con của hắn!

Đây tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, không giải quyết đoàng hoàng, Tiêu gia bọn họ thật sự chọc giận đến phủ An Quốc công, sợ rằng không thể sống yên ổn ở Nước Nam Dực được.

Trong lòng hắn càng nghĩ càng cảm thấy bất an, ở trong viện đi tới đi lui.

"Giải quyết như thế nào? Trọng Kỳ, ngươi nói đi!"

Miệng Tiêu Trọng Kỳ mở ra nhưng trong đầu chẳng có ý tưởng gì, chỉ có thể rầu rĩ nói: "Chuyện này không liên quan gì tới con, nếu không thì để bọn họ lục soát phủ là được!".

"Hoang đường!" Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng đột nhiên vang lên.

Tiêu Viễn Trình quay đầu nhìn lại, Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi từ cổng đi tới, sắc mặt không vui.

"Để người ta tùy tiện tới lục soát, còn gì là mặt mũi của phủ trưởng công chúa nữa?" Con ngươi đen nhánh đảo một vòng qua nét mặt của mỗi người trong viện tử, ánh mắt bình thản nhưng tràn đầy uy hiếp.

Trong khoảng thời gian ngắn, mọi người trong viện bị ánh mắt của nàng làm chấn động.

"Phủ trưởng công chúa là nơi mà trưởng công chúa ở khi còn sống, khi mất thờ linh vị trưởng công chúa, nếu ai dám để cho người ta đi vào lục soát, kinh động vong hồn trưởng công chúa, Hoàng thượng mà biết khiến long nhan giận dữ, tội danh này ai có thể gánh chịu?"

Tuyết di nương lập tức nói tiếp đi: "Đúng vậy, bản thân đại thiếu gia gây ra họa, hay là chính mình nghĩ biện pháp giải quyết đi, phủ trưởng công chúa không thể để người khác tùy ý lục soát như vậy!"

Cầm di nương hung hăng trừng mắt liếc Tuyết di nương một cái, trong lòng thầm mắng tiện nhân này hôm nay lại dám bỏ đá xuống giếng! Chờ tìm được cơ hội sẽ khiến ngươi không được yên ổn!

"Tam cô nương, lần này đại ca ngươi bị người khác vu oan, ngươi cũng không thể thấy chết mà không cứu được". Cầm di nương đột nhiên cười tủm tỉm đối với Hoàng Bắc Nguyệt nói chuyện.

Trong trí nhớ, nàng rất ít khi thấy Cầm di nương tươi cười mang theo chút lấy lòng này đối với Hoàng Bắc Nguyệt.

Khuôn mặt Cầm di nương không tồi, nhưng tươi cười như vậy khiến nàng cảm thấy thật chán ghét!

"Di nương nói đùa, ta có thể có biện pháp nào? Ta chỉ là một người bình thường mà thôi." Hoàng Bắc Nguyệt nói xong, nhẹ nhẹ ho khan vài tiếng, trên gương mặt tái nhợt có vài phần bộ dáng ốm yếu.

Tuyết di nương sao có thể không biết Cầm di nương có tâm tư gì, đơn giản là muốn để Hoàng Bắc Nguyệt ra mặt van xin Hoàng thượng giải quyết chuyện này, bà sẽ không để cho Cầm di nương dễ dàng toại nguyện như vậy.

"Chuyện của đại thiếu gia quá kỳ lạ, người bên phủ An Quốc công lại có trong tay chứng cớ rõ ràng, đại thiếu gia muốn rửa sạch tội danh này, ta nghĩ hay là hãy giải thích một chút xem tại sao ngọc bội tùy thân lại ở trong phủ An Quốc công?".

Tuyết di nương liếc Cầm di nương một cái, vẻ mặt hả hê nhìn Cầm di nương tức đến nghiến răng nghiến lợi.

"Là bọn họ muốn vu oan giá họa cho ta! Còn cần giải thích cái gì nữa?"

"Vu oan? Vậy cũng phải có tang vật đầy đủ mới có thể vu oan được chứ, Cầm muội muội nói xem có đúng không?" Tuyết di nương mỉa mai ngân dài câu nói, người như Cầm di nương làm sao cãi lại được bà.

"Hừ! Việc này thì có gì là ghê gớm, chỉ cần điều tra một chút là ra, tội danh của Trọng Kỳ cũng có thể rửa sạch!" Cầm di nương lớn tiếng nói, "Ta không tin trên đời này không có vương pháp!".

Tuyết di nương cười lạnh, không để ý đến ả, chỉ quay đầu nói với Hoàng Bắc Nguyệt: "Tam cô nương, trời đã tối thế này, thân thể ngươi lại yếu đuối, thật không nên đứng ở bên ngoài hóng gió như vậy, để ta đưa ngươi về Lưu Vân các nhé".

Trò hay nhìn cũng đủ rồi, ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, Hoàng Bắc Nguyệt gật gật đầu, không thèm để ý tới phản ứng của Tiêu Viễn Trình đã xoay người rời đi, Tuyết di nương vội vàng bước theo sau.

Đi được một đoạn dài, Tuyết di nương mới nói: "Tam cô nương, chuyện của đại thiếu gia giờ chính là một củ khoai chạm vào là bỏng, ngươi cũng đừng nên nhúng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng