Ngoại truyện 1 - Vạn Thú Vô Cương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì sao ngươi sống ở trên đời? Vì không cam lòng bình thường nghĩ xằng bậy, vì không thể thực hiện giấc mộng, hay là vì...vĩnh viễn không thể chạm đến đến người kia? - Hồng Liên, Mặc Liên

Cô gái một mình đáng thương bước trên đống đá ngổn ngang, tóc đen tán loạn dưới đất, khuôn mặt hết sức tái nhợt không có chút máu, giống như người chết.

Nàng lần theo mỏm đá trên vách núi, chỗ nào leo qua thì bàn tay đều lưu lại không ít máu bẩn trên bề mặt hòn đá

Nhưng không hề có cảm giác gì.

Mặc kệ là đau đớn trên thân thể hay trong lòng đều không có cảm giác.

Nàng không đau, nàng thầm nghĩ sớm chạy tới chỗ muốn tới, bởi vì, thời gian không còn nhiều.

Rốt cuộc, nàng thấy phía trước một mảnh hỗn độn, theo kinh nghiệm nhiều năm cũng biết, nơi đây vừa trải qua một hồi đại chiến long trời lở đất, chung quanh còn có nguyên khí lặng lẽ lưu động.

Nàng rất quen nguyên khí này.

Tuyết rơi lả tả, bao phủ một nửa chiến trường, trên mặt đất tuyết trắng ngần, lòng của nàng cũng thê lương.

Trên người quần áo không đủ chống lạnh, đoạn đường đi tới khiến nàng lạnh muốn chết, cả người cũng cứng ngắc, nhưng một khắc tới nơi này, nàng cảm giác trên người mình tràn ngập lực lượng.

Bước nhanh qua đá vụn, giẫm trên mặt đất tuyết đọng vừa ẩm ướt vừa lại trơn, ngã thật nhiều lần, nhưng vẫn kiên cường đứng lên.

Cách một ít đống đá vụn, nàng thấy khuôn mặt thánh quân từ khe hở, đôi mắt không cam lòng trừng lớn, gương mặt tái nhợt xanh tím, đã chết lâu rồi.

Nàng nắm thật chặt tay, nhìn Tống Mịch mà cảm khái, nam nhân như vậy cũng chết a!

Hồng Liên bò đến trước một đống tuyết đọng, cánh Huyễn Linh Thú mơ hồ lộ ở bên ngoài, nàng ra sức đẩy ra vậy cặp cánh nặng nề, đào tuyết đọng đầy đất lên, chậm rãi, từng chút một cẩn thận lôi thân thể chôn ở tuyết trắng ra.

Lúc thấy rõ ràng khuôn mặt tái nhợt bị tuyết đông lạnh thì vô số nước mắt cũng trào ra.

"Triệt nhi, Triệt nhi......" Giống như muốn thức tỉnh người yêu đang ngủ, nàng thâm tình chân thành thấp giọng gọi tên hắn, mặc kệ không có hồi đáp gì.

Ngón tay chậm rãi vuốt ve khuôn mặt lạnh như băng của hắn, chậm rãi vẽ hình dáng khuôn mặt bề ngoài, đầu ngón tay tràn ngập quyến luyến cùng không muốn.

Chỉ lúc này mới có thể không kiêng nể gì đụng vào hắn a!

Nàng dùng cái trán tì vào mặt hắn, nước mắt hoàn toàn ướt đẫm khuôn mặt chỉnh trang của hắn, hai tay dùng sức ôm, nhưng người trong ngực còn lạnh hơn cả tuyết.

"Rất lạnh phải không? Được, ta ôm ngươi, sẽ không lạnh." Hồng Liên chậm rãi nằm ở bên cạnh hắn, thân thể nghiêng dựa sát vào hắn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn dung nhan bất động của hắn.

Trên mặt hắn mang theo nụ cười, nụ cười thật yên tĩnh nhu hòa a, đời này, chỉ có lúc chết ngươi mới có thể lộ ra nụ cười như vậy.

Mặc Liên, ở trong mộng ngươi thấy cái gì mà hạnh phúc như vậy?

"Mặc kệ ngươi nhớ người nào mà chết đi, ngươi bây giờ chỉ thuộc về một mình ta." Hồng Liên chậm rãi nói, nàng không ghen ghét, không còn ghen ghét bất kỳ kẻ nào.

Tại nơi an tĩnh này, chỉ có hai người bọn họ.

Từ trong ống tay áo lấy ra dao găm, Hồng Liên chậm rãi cắm mũi đao ngay trái tim mình, một tấc một tấc đẩy vào tới chuôi đao.

"Mặc kệ ngươi ghét ta thế nào, ngươi hiện tại cũng không thể cự tuyệt ta và ngươi chết cùng một chỗ..." Nàng hàm chứa nước mắt nói "Triệt nhi, ta thật vui vẻ, có thể chết ở bên cạnh ngươi là ta......"

Máu tươi chảy vào tuyết trắng ở chung quanh hai người, mở ra một đóa hoa diễm lệ.

Giống như đóa hoa sen đỏ yêu nghiệt.

Một đời gặp lại, một đời chia lìa.

Nhắm mắt lại một khắc này, nàng ôm chặt hắn, nước mắt tuôn ra, chết cũng không nguyện ý buông hắn ra, dùng sức ôm như muốn cả đời này gắn vào người hắn, nàng không nỡ buông tay, không nỡ a......

Trong nháy mắt tính mạng sắp tàn, nàng nhớ đến năm đó Thánh quân đem cặp tay mập mạp nhỏ bé của Mặc Liên đặt vào tay nàng.

Thánh quân nói: "Hồng Liên, ta giao Triệt nhi cho ngươi, ngươi cần chăm sóc tốt cho nó!"

Hồng Liên nắm chặt tay đứa bé còn đang chảy nước miếng, cười hì hì nói: "Hắn thật đáng yêu."

Nhưng ánh mắt lại tự do, không biết nhìn đi đâu, nàng duỗi huơ huơ trước mắt một cái, không có bất cứ phản ứng gì.

"Hắn không mắt."

"Tại sao?"

"Bởi vì nguyền rủa, hắn là người mang điềm xấu, Hồng Liên, ngươi sau này cũng cách xa hắn một chút."

"Nhưng thánh quân vừa rồi bảo tiểu nữ chiếu cố hắn."

"Đó là vì phải có người đi theo hắn, nếu không, hắn sẽ đi lạc. Tương lai hắn sẽ là một con mãnh thú, trừ giết chóc thì không có thứ gì khác."

Hồng Liên yên lặng nghe, lại cúi đầu nhìn đứa bé, phát hiện hắn tỉnh tỉnh mê mê ngẩng đầu, cười không phòng bị với nàng, lộ ra hàm răng chưa mọc, bộ dáng ngốc nghếch.

Trong lòng nàng run lên, chậm rãi nắm chặt tay nhỏ bé mập mạp, dùng sức gật đầu: "Được, tiểu nữ sẽ chiếu cố hắn"

Nàng không nuốt lời, nói liền làm, cho dù chết, cũng sẽ thực hiện lời hứa đến cùng.

"Triệt nhi, ta yêu ngươi, thật sự, thật sự rất yêu ngươi a..."

Thiếu niên hết sức lông bông, gặp lại khuynh quốc.

Mộng cũ mềm mại, từ từ tan biến.

*****

Haiz, vậy là cũng hết, 1.727 chương, nhẹ cả người.

Kỳ thực Phượng Nghịch Thiên Hạ chưa hết hẳn đâu, nhưng mà có Edit tiếp thì cũng lỡ dở nên ta kết thúc ở đoạn này. Dù sao Nguyệt - Dực cũng kết có hậu rồi. Hơn nữa phần ngoại truyện tiếp theo là nội dung của mấy trăm năm trước. Hiện tại ta chỉ đọc tới chương 1.963.

Tuy không Edit tiếp nhưng ta sẽ tóm tắt một chút để chư vị nắm được phần còn lại.

***

Vạn Thú Vô Cương: tuy bị triệu hồi hết hồn phách, trở thành một vòng ngọc bình thường, nhưng vì nó tồn tại đã mấy trăm năm nên đã hình thành Ngọc thần.

Sau khi Hoàng Bắc Nguyệt trả hắc ngọc cho Tư U Cảnh, một ngày bất ngờ nó đột nhiên xuất hiện. (Hoàng Bắc Nguyệt không hề biết chuyện này).

Vạn Thú Vô Cương xuất hiện, uy hiếp Lộc Nhai (Đại tế ti của Tư U Cảnh), bắt Lộc Nhai phải tìm một người nào đó để nó ký sinh, nếu không nó sẽ phá tan Tư U Cảnh.

Lộc Nhai buộc phải tìm một đứa trẻ sơ sinh cho Vạn Thú Vô Cương. Vạn Thú Vô Cương liền tiến vào thân thể đứa bé và hẹn 20 năm sau sẽ thức tỉnh.

Lộc Nhai bèn đem đứa bé mang trong mình Vạn Thú Vô Cương này đi tới một đại lục khác, cách xa Đại lục Tạp Nhĩ Tháp. Vì đề phòng ma tính của Vạn Thú Vô Cương, Lộc Nhai đặt đứa bé ở cổng chùa, để nó nương tựa cửa Phật, áp chế tà tính của Vạn Thú Vô Cương.

****

Khoảng mấy trăm năm trước, ở Đại Lục Tạp Nhĩ Tháp có một quốc gia tên là Tống, vì Gia tộc họ Tống xây dựng nên nước này nên đặt tên là nước Tống. Nước Tống nằm giữa nước Nam Dực và nước Tây Nhung.

Vua nước Tống tên là Lưu Dịch, yêu một người phụ nữ tên là Tử Khi Phong. Tử Khi Phong có huyết mạch Cây Kết Ngạnh, có thể thực hiện Thuật Chiêu Hồn.

Lúc này chiến sự giữa nước Nam Dực và nước Bắc Diệu rất kịch liệt, tuy nhiên đội quân của nước Nam Dực thắng lớn, Hoàng thương hạ lệnh cả nước ăn mừng thắng lợi. Trưởng Công chúa Huệ Văn cũng đúng thời điểm này sinh hạ một tiểu quận chúa.

Tống Mịch yêu Trưởng Công chúa Huệ Văn, nhưng vì không được đáp lại mà phẫn hận. Y dùng mưu lừa Tử Khi Phong đi qua kết giới, từ nước Tống đưa tới phủ Tiêu Dao Vương. Tử Khi Phong tưởng bản thân đi lạc nên cảm kích Tống Mịch.

Sau đó Tống Mịch đưa Tử Khi Phong về nước Tống. Dùng thân phận Tiêu Dao Vương bầu bạn với nàng.

Ngày thành hôn, Tử Khi Phong được cha giao cho vòng tay Mặc Ngọc, chứng tỏ thân phận người thừa kế Thuật Chiêu hồn từ Cây Kết Ngạnh. Mặc Ngọc hóa thành khí đen dung hợp vào cổ tay nàng.

Trong ngày hôn lễ giữa Lưu Dịch và Tử Khi Phong, Tống Mịch đã thừa dịp cưỡng hiếp Tử Khi Phong. Lợi dụng huyết thống của nàng để tạo ra vũ khí đánh bại Hiên Viên Vấn Thiên.

Tử Khi Phong mang thai, sinh ra một bé trai. Cả Tử Khi Phong và Lưu Dịch đều tưởng đứa bé này là con của mình nên đặt tên là Lưu Triệt (tức Mặc Liên sau này).

Nhưng ánh mắt của Lưu Triệt từ lúc sinh ra đều nhắm chặt, chưa từng mở, chỉ cần một lần mở ra, toàn bộ con mắt đều là màu đen, không có màu trắng, ai nhìn vào đôi mắt ấy đều chết.

Tống Mịch nói là do Tử Khi Phong mang thai bị người đầu độc, Tống Mịch chỉ có thể ép chất độc xuống mà cứu hai mẹ con, dẫn đến độc tố tích tụ trong mắt Lưu Triệt.

Nhưng nguyên nhân thực sự không ai biết trừ Tống Mịch là do Lưu Triệt kế thừa Thuật Chiêu Hồn, sức mạnh từ ác ngưng tụ trong mắt, ai nhìn vào đều bị hút mất hồn phách.

Đúng lúc này Tống Mịch nghe tin Hiên Viên Vấn Thiên chết, hắn tức giận vì chưa kịp đọ sức và không tự tay giết được kẻ thù. Hắn rời khỏi nước Tống, trở lại nước Nam Dực.

Tại nước Tống, trong một lần chơi đùa, Lưu Dịch nhìn vào mắt Lưu Triệt nên bị trúng độc, ngự y hết cách. Yêu cầu lấy máu của Lưu Triệt làm thuốc dẫn cho Lưu Dịch, Tử Khi Phong không đồng ý. Từ lâu thái hậu nghi ngờ Lưu Triệt không phải là con trai của Lưu Dịch nên ép Tử Khi Phong phải thực hiện.

Hết cách, Tử Khi Phong đành viết thư cầu cứu Tống Mịch, đồng thời yêu cầu nhỏ máu nghiệm thân. Trước văn võ quần thần, máu của Lưu Dịch và Lưu Triệt không hề dung hợp.

Tống Mịch trở lại Tống quốc, phơi bày toàn bộ sự thật trước mặt Tử Khi Phong, đồng thời dùng vô cực thiên khóa phong ấn một phần sức mạnh của Lưu Triệt, nhờ đó ánh mắt Lưu Triệt trở nên trong sáng, trắng đen rõ ràng như người bình thường, có điều vẫn là ánh mắt mù.

Tử Khi Phong phẫn hận, trước đó nàng đã nhìn vào mắt của Lưu Triệt nên lúc này cũng hấp hối, trước khi chết, nàng dùng khí đen từ Mặc Ngọc trên cổ tay nguyền rủa Tống Mịch và Lưu Triệt.

Nội dung lời nguyền là: đời đời kiếp kiếp sống không yên, yêu ai thì người đó sẽ chết. Và cuối cùng bản thân hắn sẽ chết không tử tế trong tay người thân.

Tống Mịch ôm Lưu Triệt định tránh đi, song không kịp, bị ánh sáng nguyền rủa đánh trúng, khóe mắt Lưu Triệt bị trúng nguyền rủa tạo thành đóa hoa Kết Ngạnh, mà Tống Mịch bị trúng nguyền rủa vào ngực.

(vì nguyền rủa này mà mới có hồi kết Mặc Liên giết Tống Mịch đó chư vị)

Lưu Dịch chết, nước Tống dần dần bị 2 nước Nam Dực và nước Bắc Diệu diệt vong trong chiến tranh.

Sau đại chiến, hai nước thiết lập hòa bình, trao đổi con tin. Nước Nam Dực đưa tam hoàng tử sang nước Bắc Diệu. Ngược lại Nước Bắc Diệu đưa Cửu hoàng tử Phong Liên Dực mới 6 tuổi sang làm con tin. Thành Tu La bắt đầu tái hiện nhân gian.

Bắc Nguyệt quận chúa 5 tuổi, vui vẻ ngây thơ.

Lưu Triệt 5 tuổi, trở thành Mặc Liên tôn thượng của Điện Quang Diệu.

****

Tiêu Cẩn và Yểm.

Tiêu Cẩn sống ở Tư U Cảnh, là bạn thân của Cây Kết Ngạnh.

Cây Kết Ngạnh là học trò của Đại tế ti Tư U Cảnh, nàng có huyết thống luyện dược.

Cây Kết Ngạnh tình cờ nhặt được một lớp vảy của Yểm (Yểm là con rồng mà).

mang tới cho Tiêu Cẩn. Tiêu Cẩn tình cờ triệu hồi được Yểm, sau đó nổi lên khát vọng muốn ký khế ước với Yểm.

Song Yểm là thần thú có thể sống hàng ngàn năm, mà Tiêu Cẩn cùng lắm chỉ sống được vài trăm năm, cho nên Yểm không đồng ý. Tiêu Cẩn không cam lòng, nổi lên khát vọng muốn sống vĩnh hằng.

Đại Tế Ti dẫn Tiêu Cẩn cùng 5 vị Vương gia của Tư U Cảnh: Lôi Nộ, Hỏa Tịch, Thổ Nguyễn, Phong Vô Hành, Diệp Băng đi rèn luyện trong rừng rậm Phù Quang. Bọn họ tới vây bắt thần thú Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương bảo vệ Cây Bất Tử.

Sau một hồi chiến, Tiêu Cẩn nhận ra mục đích của Đại tế ti, hắn muốn bọn họ làm mồi dụ con rắn ra khỏi gốc cây bất tử, còn bản thân hắn thừa dịp lấy rễ cây mà sống trường sinh bất tử. Mà người giật dây Đại Tế ti không ai khác chính là Dạ Vương.

Tiêu Cẩn quyết định hạ sát Đại Tế Ti, trong lúc chiến đấu được Cây Kết Ngạnh xuất hiện hỗ trợ. Cả hai thành công giết Đại tế ti, lại đoạt được cả phương thức chế tạo Thất Phá Đan do hắn nghiên cứu.

Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương quay trở lại truy sát Tiêu Cẩn, trong lúc trốn chạy nàng nhìn thấy Yểm ở xa xa, nàng liền cầu hắn cứu, trong lúc cầu cứu đã dõng dạc tuyên bố làm bạn với hắn cả đời, chết cũng không bỏ.

Câu nói của nàng đả động Yểm, hắn chưa cần ra mặt đã khiến Bích Tình Hồng Hoa Xà Vương cúi đầu.

Trở lại Tư U Cảnh, Cây Kết Ngạnh lén nhìn Mệnh bàn biết Tiêu Cẩn sẽ bị giết liền khuyên nàng trốn chạy.

Nhưng Tiêu Cẩn đánh cược với Yểm là Tiêu Lan sẽ không xuống tay với nàng. Nếu hắn thực sự xuống tay thì Yểm phải nói cho Cây Kết Ngạnh biết Thánh linh ở đâu, còn Tiêu Lan không xuống tay thì Yểm phải mang nàng đi lấy rễ cây bất tử.

Nhưng kết quả Tiêu Lan hạ độc Tiêu Cẩn, Yểm buộc phải mang Tiêu Cẩn rời khỏi Tư U Cảnh, ép độc ra khỏi thân thể cho nàng, song để lại dấu tích độc là một vết bớt từ trán tới vành tai. Tiêu Cẩn hận Tư U Cảnh và Tiêu Lan từ đây.

Sau khi Đại tế ti chết, Cây Kết Ngạnh dễ dàng ra vào tàng thư khố trong Tư U Cảnh, biết được rất nhiều cấm thuật, trong đó có cả Thuật Chiêu hồn. Sau đó nàng trở thành Đại Tế Ti tiếp xúc với vô số hồn phách cường đại, tiếp tục kế hoạch với Tiêu Cẩn.

Tiêu Cẩn được Yểm đưa tới nước Đông Ly, nàng đổi họ, lấy tên là Hiên Viên Cẩn, gặp Ngụy Tử Diêu thì nảy sinh tình cảm. Ngụy Tử Diêu lên kinh dự thi, từ biệt và hẹn ước sẽ gặp lại Hiên Viên Cẩn.

Hiên Viên Cẩn gặp Tu La Vương Lâu Càng, cả hai vừa gặp liền đánh nhau. Nhưng nhờ Cây Kết Ngạnh xuất hiện, nàng vốn quen biết với Lâu Càng nên ngăn được cuộc chiến. Cây Kết Ngạnh đề nghị Hiên Viên Cẩn hợp tác với Lâu Càng nhưng nàng từ chối, sau đó hai người cùng rời đi.

Ngụy Tử Diêu đỗ khoa bảng, Hiên Viên Cẩn muốn tới chúc mừng, nhưng Ngụy Tử Diêu lại có hôn sự với Ngụy Tuyết cho nên Hiên Viên Cẩn bị ngăn trở không cho gặp, nàng gửi lại quà mừng rời đi. Biết tin, Ngụy Tử Diêu đuổi theo nàng, tình cảm cứ thể nảy nở.

Vì tình cảm này mà Hiên Viên Cẩn hủy diệt ước định với Yểm. Song nàng đã lỡ ký khế ước với Yểm nên ở thế khó xử, đúng lúc ấy, Cây Kết Ngạnh bị trọng thương.

Cây Kết Ngạnh thích Tu La Vương Lâu Càng, nhưng hắn chỉ muốn lợi dụng thuật chiêu hồn của nàng để thức tỉnh Ma thú địa ngục. Nàng bị hắn bắt tới hồ máu địa ngục. Yểm cùng Tiêu Cẩn được Huyễn Linh Thú trợ giúp tới cứu Cây Kết Ngạnh.

Trong cuộc chiến ấy, Cây Kết Ngạnh bị Minh cắn nuốt, không cam chịu trở thành quái vật nên nàng dùng bùa chú nguyền rủa cả Thành Tu La phải đoạn tuyệt tình ái, ai nảy sinh tình cảm đều bị Minh cắn nuốt. Riêng các đời Tu La Vương phải tự tay giết người mà hắn yêu nhất mới được leo lên đế vị.

Trên đường chạy trốn, theo yêu cầu của Huyễn Linh thú, Cây Kết Ngạnh niệm chú sẽ để lại người có huyết thống Thuật Chiêu hồn tới ký khế ước với nó.

Trước khi chết, Cây Kết Ngạnh triệu hồi vô số hồn phách, tiến vào Lục Hồn Phong ấn, chuyển hóa thành một khối hắc ngọc giao cho Tiêu Cẩn. Tiêu Cẩn đặt tên cho nó là Vạn Thú Vô Cương. Cả hai cùng ký khế ước với Vạn Thú Vô Cương để lợi dụng uy lực của nó.

Tống Vân Sương - Thánh quân của Điện Quang Diệu thích Hiên Viên Cẩn, cùng nàng nghiên cứu cách luyện chế Thất Phá đan. Nhưng đúng lúc này Hiên Viên Cẩn lại có thai với Ngụy Tử Diêu, Tống Vân Sương hết sức tức giận, dùng kế hại Ngụy Tử Diêu, để hắn thành thân với công chúa La Gia.

Hiên Viên Cẩn biết Ngụy Tử Diêu cưới người khác liền đau khổ, cảm giác bị phản bội lần thứ hai xuất hiện, nhưng vì yêu hắn nên không thể động thủ.

Yểm đưa Hiên Viên Cẩn rời đi, trên đường đụng phải 5 vị vương gia của Tư U Cảnh. Lúc này Dạ Vương phi của Tiêu Lan khó sinh, muốn lấy Ngọc Định hồn trong tay Tiêu Cẩn.

Lôi Nộ thương lượng với Tiêu Cẩn sẽ giúp nàng có đủ 5 loại chú ấn để áp chế sức mạnh của Vạn Thú Vô Cương, đổi lại Tiêu Cẩn giao cho họ Ngọc Định hồn về cứu Dạ Vương phi (mẹ của Chi Chi sau này đó).

Có được 5 loại chú ấn, Hiên Viên Cẩn mang Vạn Thú Cô Cương tới Thành Tu La, đánh bại Lệ Tà cùng Thiên Quỳ, bắt họ ký khế ước thần phục Vạn Thú Vô Cương.

Tu La Vương Lâu Càng bị Hiên Viên Cẩn đánh bại, sau đó hắn nhận ra bản thân thích Hiên Viên Cẩn, đúng lúc này Minh xuất hiện, cắn nuốt Lâu Càng, biến hắn thành quái vật.

Cũng trong cuộc chiến này, Yểm bị tác động của Thiên Quỳ nên mắt biến thành màu đỏ, trở thành ma thú.

Dạ Vương phi sinh một công chúa, đặt tên là Tiêu Dao, nhưng vì mệnh bàn xuất hiện dự báo điềm xấu nên Dạ Vương ôm Tiêu Dao tới rừng rậm Phù Quang, phát hiện quả Chức Mộng. Loại cây này 100 năm mới nở hoa một lần, hoa nở sẽ sinh ra Chức Mộng Thú.

Dạ Vương phong ấn Tiêu Dao vào quả Chức Mộng. Trở về Tư U Cảnh thì cuộc chiến giữa Tiêu Cẩn và 5 vị vương gia đang diễn ra. Tiêu Cẩn đã uy hiếp Tiêu Lan, làm cho Tư U Cảnh vĩnh viễn chìm trong bóng tối, không được phép xuất hiện dưới ánh mặt trời của đại lục Tạp Nhĩ Tháp.

Yểm cùng Hiên Viên Cẩn rời đi, sau đó Hiên Viên Cẩn phát hiện từ lúc áp chế Vạn Thú Vô Cương, thấy nó vẫn quấn quýt lấy Yểm. Vì nàng có 5 loại chú ấn nên Vạn Thú Vô Cương không thể làm càn với nàng.

Nhưng Yểm càng ngày càng bị nó lấn lướt. Mỗi lần Yểm nhìn thấy máu liền bộc phát ma tính, bắt đầu hóa hồn.

Tống Vân Sương đưa Yểm cùng Hiên Viên Cẩn tới Điện Quang Diệu nghiên cứu cách áp chế ma tính cho Yểm. Sau Tống Vân Sương lại dùng mưu kích thích Yểm nhập ma, Hiên Viên Cẩn cứu Yểm, cùng trốn chạy khỏi Điện Quang Diệu, trốn tới gốc cây Bất Tử mà Hồng hoa Xà Vương trú ngụ. Tại đó, Hiên Viên Cẩn sinh ra Hiên Viên Vấn Tình.

Tống Vân Sương đuổi tới, Hiên Viên Cẩn chiến đấu, song lúc này, Yểm đã nhập ma. Hiên Viên Cẩn trốn tới Vạn Thú Cung, tại đó sinh ra Hiên Viên Vấn Thiên, song đứa bé đã chết. Hiên Viên Cẩn dùng Vạn Thú Vô Cương triệu hồi hồn phách, cứu sống Vấn Thiên. Sau Yểm và Vô Cương đuổi tới Vạn Thú Cung, Hiên Viên Cẩn đã phong ấn thành công Vô Cương, nhưng vì vừa sinh nở, lại chiến đấu không ngừng nên Hiên Viên Cẩn chết.

Yểm thoát khỏi nhập ma, hối hận khôn nguôi, mang Vấn Thiên về chỗ cây Bất Tử nuôi lớn.

****

Nguyệt Và Dực cưới nhau, sinh sống ở nước Bắc Diệu. Một hôm sứ giả nước Nam Dực gửi phong thư nói thái hậu (mẹ Chiến Dã) sắp qua đời, muốn gặp Nguyệt lần cuối. Nể mặt Chiến Dã, Nguyệt lên đường đi nước Bắc Diệu, nhưng lại rơi vào bẫy do Thái hậu và Hiên Viên Vấn Tình đặt ra.

Hiên Viên Vấn Tình đã thay đổi thời không, khiến Nguyệt rơi vào một thế giới mà không ai biết sự tồn tại của Nguyệt. Tất cả mọi người vẫn tồn tại, ngay cả Trưởng Công chúa Huệ Văn cũng vẫn còn sống. Nhưng Chiến Dã, Phong Liên Dực, Đông Lăng... đều không hề biết Nguyệt. Ở thế giới này, chỉ Tống Mịch, Hiên Viên Vấn Tình biết sự tồn tại của Nguyệt mà thôi.

Nguyệt bị kết án ám sát Thái Hậu, bị Chiến Dã phát lệnh truy nã, trên đường trốn chạy, Nguyệt phán hiện Anh Dạ còn sống, và hiện là tiểu thư của Hà gia, biểu muội của Tào Anh Dạ. Tuy nhiên Anh Dạ cũng giống những người khác, hoàn toàn không biết Nguyệt là ai.

Ở thế giới này Phong Liên Dực và Ngụy Yên Nhiên sinh được một tiểu công chúa, tổ chức sinh nhật,  Phong Liên Dực cũng ko biết đến sự tồn tại của Nguyệt.

Nguyệt quyết tâm tìm ra nguyên nhân vì sao tất cả mọi người đều ko nhận ra mình, dường như mọi ký ức về nàng đều đã bị xóa sạch, cuối cùng phát hiện ra là do Tống Mịch và Hiên Viên Vấn Tình. Nàng trà trộn vào Điện Quang Diệu.

Ngoại truyện tới đây là ngừng.

****

(^_^) Hey hey, tào lao vậy thôi, bản Edit đầu tay của ta, hi vọng chư vị thích.

Phượng Nghịch Thiên Hạ là một trong 3 bộ truyện của Vạn Thú Vô Cương, còn 2 bộ nữa là Phượng Vũ Giang Sơn và Đệ Nhất Cuồng Phi.

Phượng Vũ Giang Sơn chỉ có hơn 500 chương nên ta đang Edit.

Đệ Nhất Cuồng Phi 1.967 chương (dài kinh khủng) nên sẽ không EDit. Edit Phượng Nghịch Thiên Hạ với 1.727 chương cũng tưởng như Die rồi.  Nhưng ta sẽ chỉnh lại bản convert một chút, 

Yểm và Nguyệt sẽ tái xuất giang hồ ở 2 truyện này, các Fan của Nguyệt và Yểm không chờ được thì chịu khó đọc convert.

Mọi ý kiến hỏi đáp thắc mắc bình luận liên hệ tại FB: Truyen Edit - Thiên Thanh
Hoặc kênh edit:
https://youtube.com/channel/UCdx2BKmfg5D5bppHxds0c1w

Than

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng