Săn giết Mặc Liên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mà cùng lúc đó, ở bên ngoài Biệt Nguyệt sơn trang, ban đêm đã lặng yên qua, chậm rãi nghênh đón ánh bình minh.

Trong quân doanh Nước Nam Dực, binh lính đã thức dậy thao luyện, đều nhịp tiếng chân chạy, khôi giáp va chạm đều đều.

Trong doanh trướng thái tử, Chiến Dã một đêm chưa ngủ vén rèm lên, không khí sáng sớm chậm rãi tiến vào phổi, mang đến cảm giác tươi mát.

Hai mắt hơi nhắm mở ra, một người mặc đồ đen liền quỳ trước mặt hắn.

"Khởi bẩm thái tử điện hạ, đã tìm được Mặc Liên cùng Hồng Liên, bọn họ ở trong một khách điếm phía đông thành!"

Trong con ngươi đen nhánh nồng đặc sát khí cùng một chút đau đớn, Chiến Dã chậm rãi mở miệng: "Triệu tập kỵ binh đen bao vây khách điếm! Ta lập tức sẽ đến!"

"Vâng!" Người mặc đồ đen kia khom người đáp ứng, trong nháy mắt liền rời đi.

Chiến Dã xoay người vào doanh trướng cầm bảo kiếm ra, đón ánh mặt trời sáng rỡ, nói: "Bắc Nguyệt, ta sẽ báo thù cho ngươi!"

Tuấn mã màu đen sải bước, trong ánh nắng nhạt đuổi về hướng đông.

Lúc gà gáy lần thứ năm, Mặc Liên mới đẩy cửa sổ ra, trong khoảng thời gian ngắn, ánh nắng vừa ló ra khỏi đường chân trời chiếu vào gương mặt tái nhợt của hắn. Mặc dù không có độ ấm rừng rực, nhưng hắn biết đó là ánh mặt trời.

Đã đáp ứng trước hừng đông sẽ trở về, mà Nguyệt lại không xuất hiện.

Ánh mặt trời không thể chiếu vào trong lòng u ám. Hắn cụp mắt xuống, thần sắc thất vọng xuất hiện trên mặt hắn.

Xung quanh khí tức nguy hiểm mơ hồ dao động, nhưng hắn lại không bận tâm, như là không phát hiện ra gì cả.

Xoát xoát xoát...

Tiếng bước chân chỉnh tề đột nhiên tới gần, trong chốc lát bao vây khách điếm lại.

Lúc sáng sớm, nhân mã hí lên, khôi giáp chạm vào nhau. Tiểu nhị dậy thật sớm nghe thấy động tĩnh, tưởng bên ngoài có chuyện gì, mở cửa ngáp dài, vừa nói: "Sáng sớm, ầm ĩ cái gì"

"Tiểu tử mắt mù cùng nha đầu mặc y phục đỏ ở đâu?" Không đợi tiểu nhị nói xong, một tiếng uy nghiêm liền vang lên.

Tiểu nhị sợ đến đặt mông ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn chỉ thấy đều là kỵ binh đen, nhất thời tè ra quần!

"Đen, kỵ binh màu đen!" Đó là Kỵ binh đen của đế quốc, tất cả đều là triệu hồi sư, há là tiểu dân bọn họ chọc nổi?

"Ở, ở phía trên!" Tiểu nhị không do dự bán đứng Mặc Liên trên lầu hai.

Kỵ binh đen muốn bắt người, vậy nhất định là địch nhân của đế quốc, nếu bao che, đó là tử tội!

Hắc tướng quân liêc nhìn lầu hai, vung tay lên nói : "Bày trận!"

Kỵ binh đen bao vây khách điếm nhận được mệnh lệnh, lập tức hai tay kết ấn, ánh sáng bay vụt ra, trong nháy mắt bao vây trọn cả tòa khách điếm!

"Hồng Liên! Mặc Liên! Lập tức đi ra nhận lấy cái chết!" Thấy trận pháp hình thành, hắc tướng quân liền hét lớn.

Cửa sổ khách điếm lầu hai sát đường bị đẩy ra. Thiếu niên vẻ mặt nhợt nhạt, khóe mắt quỷ dị cây hoa Kết Ngạnh màu đen đi tới. Hai mắt không nhìn thấy, nhưng lại tràn ngập sát khí lạnh lùng quét qua bốn phía.

Hắn vừa xuất hiện, hơi thở cường đại liền tỏa ra, giống như hòn đá đè nặng nên trái tim. Mỗi người trên lưng cũng dâng lên một cỗ hàn ý kinh khủng.

Hắc tướng quân cũng ngẩn ra, hắn nam chinh bắc chiến giết người vô số, trên người cũng là sát khí bốn phía, bị người gọi là 'mặt đen sát thần'!

Nhưng sát khí của hắn ở trước mặt thiếu niên này lại không chiến mà tan, căn bản chẳng tính là gì!

Tiểu tử này khó đối phó, thái tử điện hạ cố ý muốn giết hắn, không biết có phairlaf quyết định sai lầm hay không?

Tuy nhiên, người làm tướng, chủ công ra lệnh là tất cả! Không cho hoài nghi!

"Tiểu tử Mặc Liên, hôm nay chịu chết đi!" Hắc tướng quân hét lớn một tiếng, giống như trời long đất lở, trong tay chiến phủ lớn màu đen vung lên, một búa đầu tiên đã bổ khách điếm ra.

Người trong khách điếm sợ đến mức kêu thảm thiết, chạy trối chết.

Chỉ còn Mặc Liên thờ ơ đứng ở lầu hai. Nhà lầu bị bổ ra, hắn thuận thế giật mình, đứng ở cây cột chưa rơi xuống. Trong tay chợt lóe ánh chớp, hắc tướng quân muốn nhảy lên công kích liền bị đánh quỳ rạp trên mặt đất!

Đám lính Kỵ binh đen hít khí lạnh, đây chính là 'mặt đen sát thần' của bọn họ đó! Ở trước tiểu tử này một chiêu cũng bị đánh ngã?

Hắc tướng quân vô cùng phẫn nộ, đứng lên trừng mắt với Mặc Liên, lại một lần nữa xông lên. Trên đầu lưỡi búa mang theo lực lượng cường đại dời núi lấp biển, tới gần Mặc Liên liền bổ xuống, lực lượng hùng hậu đẩy mạnh về hướng Mặc Liên!

Hắn vẫn không nhúc nhích, nhưng cây cột dưới chân đã bị cắt thành vô số đoạn!

Phi thân nhảy từ cây cột xuống, bị chọc giận, trong mắt Mặc Liên có thần sắc nguy hiểm.

Hắc tướng quân vừa nhìn đã biết liều mạng, chính mình không phải đối thủ của thiếu niên này, thái tử điện hạ hạ lệnh bằng mọi giá giết Hồng Liên cùng Mặc Liên!

Lúc này chỉ thấy Mặc Liên đi ra, vậy Hồng Liên không chừng trốn ở một bên theo dõi cuộc chiến, cho nên nhất định phải tốc chiến tốc thắng!

Hắc tướng quân không lập tức ra chiêu, ngược lại lui trở về. Một tay giơ lên, sau đó nhanh chóng đè xuống!

Bốn phía trận pháp né ánh sáng nhỏ, sau đó có âm thanh như văn chú vang lên!

Âm thanh kia mặc dù nhỏ, nhưng như có ma lực. Sau khi chui vào trong tai, liền hình thành tiếng vọng ong ong vù vù, vô cùng kịch liệt cùng khủng bố.

Mặc Liên trên mặt hiện ra một tia thống khổ, hai tay dùng sức che lỗ tai, phát ra một tiếng đau đớn gầm nhẹ, đâu đầu khuynh đảo trên vách tường

Hắn hai mắt không nhìn thấy, tất cả hành động đều dựa vào thính lực để phán đoán. Hôm nay trong lỗ tai đều là tạp âm khủng bố, căn bản không thể phán đoán địch nhân ở đâu!

Hắc tướng quân nhìn thấy đủ rồi, liền phong bế nhĩ lực, dẫn búa đi vào chiến trường, cùng Mặc Liên đối chiến!

Không nhìn thấy, lại không nghe được, Mặc Liên chỉ có thể phóng ra ánh chớp ra xung quanh, bức lui kẻ địch. Nhưng hắc tướng quân không phải đứa trẻ ba tuổi. Dựa vào hai mắt liền có thể tránh thoát ánh chớp mà Mặc Liên phóng ra lung tung.

Chiến phủ đánh xuống, áp lực ngàn cân khiến không khí chấn động vài cái, mắt thấy sẽ chém Mặc Liên, đột nhiên ảo ảnh màu đen từ trong không gian linh thú lao tới, khẽ vỗ cánh một cái đã đánh bay hắc tướng quân!

Huyễn Linh Thú che Mặc Liên ở sau cánh, ngăn cách âm thanh có thể phá hư nhĩ lực.

Mặc Liên hốc mắt đỏ đậm, hiển nhiên bởi vì đau đớn kịch liệt rất thống khổ, trong lỗ tai chảy ra máu, nhiễm đỏ mặt tái nhợt.

Huyễn Linh Thú ngước mắt lên, không nhìn hắc tướng quân, mà xuyên qua trận pháp cùng Kỵ binh đen, nhìn về nam nhân anh tuấn đứng phía sau kỵ mã.

Thái tử Chiến Dã của Nước Nam Dực, khí độ trầm ổn, Đại tướng chỉ huy như định!

Có thể một kích đánh vào điểm yếu của Mặc Liên, không cần tự thân xuất mã đã đánh bại được kẻ địch, nam nhân kia không thể khinh thường!

Mặc Liên cường đại trên đời cơ hồ không ai địch nổi, nếu không phải Thánh quân còn có cấm thuật chế ước hắn, sợ rằng Tu La vương cùng Lệ Tà tự mình đến cũng không phải đối thủ của hắn.

Đáng tiếc, Mặc Liên hai mắt không nhìn thấy là nhược điểm trí mạng: một khi mất đi nhĩ lực, hắn chỉ có thể biến thành cao thủ số hai!

Mà Huyễn Linh Thú ít trao đổi cùng Mặc Liên, không đạt tới tâm linh tương thông, cho nhau tình trạng cảm ứng cũng là một nhược điểm của hắn.

Thái tử Chiến Dã cho dù không có thần thú, nhưng thông minh sắc bén như thế, cũng là một đại địch.

Chiến Dã thông minh khác với Mạnh Kỳ Thiên. Mạnh Kỳ Thiên âm hiểm xảo trá, từng bước thiết cục, mà Chiến Dã không động thủ thì thôi, vừa động thủ tuyệt đối là hướng nơi trí mạng nhất mà mà đánh!

Đại khí trầm ổn, phong thái vương giả! Chẳng trách hắn gọi về Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân mà cũng dám chủ động đến khiêu khích Mặc Liên!

Chiến Dã từ phía sau chiến cuộc ngẩng đầu, nhìn Huyễn Linh Thú khổng lồ uy mãnh, đồng tử có chút ngưng tụ.

Đó là Huyễn Linh Thú sao, theo đồn đại chính là thánh thú giữa thần thú.

Có triệu hồi thú như vậy, Mặc Liên đúng kẻ địch khó giải quyết.

Ngày hôm nay muốn giết Hồng Liên, nhưng hiện tại không nhìn thấy Hồng Liên xuất hiện, nghĩ đến phụ nữ kiêu ngạo như vậy không thể trốn, ả nhất định không phải ở nơi này.

Tuy nhiên, đã chọc Huyễn Linh Thú đi ra, hắn cũng không thể không ứng chiến!

Nắm bảo kiếm trong tay, bên người đột nhiên lửa cháy màu tím dựng đứng. Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân xuất hiện trong không trung, hắn nhảy lên, trường kiếm chỉ về Mặc Liên, hỏa diễm màu tím từ mũi kiếm bắn xuyên qua!

Huyễn Linh Thú mang Mặc Liên tránh ra, trên cánh bắn ra ánh chớp khủng bố, không yếu thế chút nào đáp lễ Chiến Dã!

Song phương kịch liệt chiến đấu!

Trong kết giới sẽ không lan ra bên ngoài, có điều chiến đấu quá cường đại, tạo thành chấn động như hủy thiên diệt địa, tự nhiên thu hút dân chúng vây xem.

Chỉ thấy thái tử cưỡi Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân bay lên trời, quanh thân ngọn lửa màu tím bốc lên, dưới chân Hỏa Kỳ Lân đúng là một mảnh biển lửa màu tím, mà một con thú đen nhánh xuyên thấu khỏi biển lửa màu tím, trên cánh ánh chớp đảo qua, Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân dường như không đỡ được, ngã khỏi không trung!

Dân chúng phát ra một tiếng thét kinh hãi, cũng vì thái tử điện hạ mà phát mồ hôi lạnh.

Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân kém cấp bậc Huyễn Linh Thú, nhưng thực lực Chiến Dã không thể khinh thường!

Mặc Liên không thể chiến đấu, Huyễn Linh Thú trong chiến đấu cũng cường hãn vô cùng, ánh chớp khủng bố màu đen chỉ cần không cẩn thận dính vào sẽ hóa thành tro bụi!

Trên trán Chiến Dã toát ra mồ hôi hột, hắn có thể ứng chiến, nhưng muốn thắng Huyễn Linh Thú thì ít có khả năng.

Nhưng hắn sẽ không cam tâm bỏ qua Mặc Liên!

Nghĩ đến Bắc Nguyệt chết, trong lòng hắn sao có thể bình tĩnh?

Trường kiếm bổ về phía Huyễn Linh Thú, Chiến Dã xuất ra lực lượng lớn nhất, lửa màu tím thiêu cánh Huyễn Linh Thú!

"Tại sao muốn giết nàng!" Phẫn nộ hét lớn, chỉ có phẫn nộ như vậy mới có thể khiến hắn trở nên cường hãn chiến đấu với kẻ mạnh!

"Nàng cả đời đã bi thương như thế, tại sao còn muốn hoàn toàn phá hủy nàng?"

Huyễn Linh Thú không rõ người này nói cái gì, Mặc Liên giết người nhiều không kể xiết. Nhiều người tìm Mặc Liên báo thù, đáng tiếc, đến nay không ai thành công!

Huyễn Linh Thú không muốn trì hoãn, bởi vậy chuẩn bị giải quyết gọn thái tử, mang Mặc Liên đi chữa thương. Hắn mà bị phá hủy lỗ tai thì nguy rồi.

Cánh mở lớn ra, chơ rợp bầu trời, vô số ánh chớp hội tụ dưới cánh, khủng bố quấn quýt.

"Hóa ra là thánh linh chiến đấu, chẳng trách có uy áp cường đại như thế." Đột nhiên giọng nói lạnh lùng truyền đến từ phía sau.

Huyễn Linh Thú cả kinh, tạm thời không quản Chiến Dã, quay đầu lại liếc nhìn.

Chỉ thấy phía sau trên nóc nhà, Lệ Tà mặc y phục trắng phất phơ đứng ở đó, tà tà nhìn bọn họ, tựa hồ đợi thời cơ ra tay.

Hài tử Mặc Liên này xui xẻo rồi.

Huyễn Linh Thú kinh hoảng, lập tức quay người trở về, hình thành xu thế tam giác, giằng co cùng Chiến Dã và Lệ Tà!

Lệ Tà này khác Thái tử Chiến Dã. Tên kia là người của Thành Tu La, lần trước ở Nước Tây Nhung đã muốn giết Mặc Liên. Lúc này chỉ sợ hắn sẽ không thiện lương đến xem.

Chiến Dã chưa từng thấy Lệ Tà, thấy nam tử này đột nhiên xuất hiện, cũng giật mình một cái, nhìn hắn mặc dù mặc y phục trắng phất phơ, nhưng trên mặt có đồ đằng quỷ dị màu đỏ có vài phần quen thuộc, cẩn thận vừa nghĩ, đó là đồ đằng của Thành Tu La!

Người này là người của Thành Tu La sao?

Trong lòng còn chưa ngẫm nghĩ, Lệ Tà lại nhìn bọn họ cười cười, sau đó thối lui đến một bên, để một cái nam nhân mặc y phục đen lạnh lùng đi tới.

Nếu trên đời thật có khuynh quốc khuynh thành, vậy đó là hắn.

Lạnh lùng xa cách, tóc dài bay múa, đôi mắt màu tím như bảo thạch trầm tĩnh, lạnh lùng liếc nhìn cũng khiến hết thảy buồn bã thất sắc.

Phong Liên Dực!

Từ khi biết Phong Liên Dực chính là tân đăng cơ Tu La vương, Chiến Dã liền biết, không thể coi hắn là Cửu hoàng tử, con tin của Nước Nam Dực. Hắn có dã tâm khuynh nuốt thiên hạ, cũng có năng lực như thế.

Ngay lúc này, hắn đột nhiên xuất hiện tại Nước Nam Dực, không biết ý đồ là gì, nhưng Chiến Dã trong lòng hiểu rõ, bọn họ không phải là bằng hữu.

Thần sắc có một tia sốt ruột, muốn đối phó với cả Điện Quang Diệu cùng Thành Tu La thì không dễ dàng.

Huyễn Linh Thú cũng có chút kinh ngạc, không ngờ ngay cả Tu La vương cũng tự mình đến !

Nước Nam Dực phát sinh đại sự gì sao? Vì sao người của Thành Tu La xuất hiện?

Hắn chỉ biết Thánh quân đã ở Nước Nam Dực, chẳng lẽ Tu La vương vì Thánh quân mà tới?

Phong Liên Dực ánh mắt thản nhiên nhìn lướt qua Mặc Liên, gặp hắn bị thương, ánh mắt không khỏi xuất hiện một tia kinh ngạc.

Bọn họ rất rõ thực lực của Mặc Liên, tuy nhiên có thể khiến hắn mất đi lực chiến đấu, đối thủ kia cường đại đến mức nào?

Nghĩ đến đây liền không tự chủ chuyển ánh mắt về phía Chiến Dã, trong lửa cháy màu tím, thái tử cao quý của Nước Nam Dực cũng đang nhìn hắn.

Xem như ngày cũ quen biết, hôm nay mặc dù lập trường khác nhau, nhưng hai bên vẫn rất lễ phép gật đầu thăm hỏi, hai người đều cùng có khí chất sơ lạnh.

Phong Liên Dực thản nhiên mở miệng: "Thái tử Chiến Dã vì sao một mất một còn với Điện Quang Diệu?"

Chiến Dã nắm chặt bảo kiếm, trên trán gân xanh nổi lên, trầm giọng nói: "Để báo thù cho biểu muội ta!"

"Công chúa Anh Dạ?" Phong Liên Dực vẻ mặt không biến hóa, như nghe tên một người xa lạ, đuôi lông mày cũng không động một chút, "Thái tử Chiến Dã nén bi thương."

Chiến Dã nhíu chặt mi nói : "Không phải Anh Dạ, là Bắc Nguyệt, nữ nhi của Hoàng cô ta!"

Phong Liên Dực giật mình một cái, trong con ngươi màu tím như có vật gì rơi vào, bên trong bình tĩnh vốn mãi mãi không thay bị đánh vỡ.

Hắn nhìn Chiến Dã, hồi lâu mới thì thào nói: "Không thể nào."

"Bệ hạ?" Lệ Tà nhận thấy hắn có chút khác thường liền nhìn qua, chỉ thấy hắn sắc mặt đúng là chưa bao giờ có tái nhợt, đồng tử gắt gao thu nhỏ lại, tựa hồ e ngại chuyện gì đó.

"Ai nói cho ngươi biết nàng chết?" Phong Liên Dực đột nhiên lớn tiếng hỏi.

"Người của Điện Quang Diệu ở đây, ngươi có thể tự mình hỏi bọn chúng!" Chiến Dã cũng cả giận nói.

Vừa dứt lời, Phong Liên Dực đã thoắt cái tới trước mặt Huyễn Linh Thú. Huyễn Linh Thú trong thời gian ngắn không cản được hắn, để hắn xông qua bản thân, đi tới trước mặt Mặc Liên.

Phong Liên Dực tóm cổ áo Mặc Liên gào lên: "Nàng không thể chết được! người của Điện Quang Diệu nếu dám động vào một sợi lông của nàng, ta sẽ khiến kẻ đó chết không có chỗ chôn!".

Lỗ tai Mặc Liên đau nhức, ong ong ù ù, căn bản không nghe được hắn nói gì, cũng không nhìn thấy trước mắt là ai, chỉ thấy bản thân bị một người hung hăng tóm chặt nên bản tính hung tàn trỗi dậy, trở tay bắt lất tay của Phong Liên Dực, ánh chớp xẹt qua.

Phong Liên Dực đau nhức buông tay ra, trong đầu hỗn loạn, Mặc Liên phản kháng như chứng tỏ hắn thừa nhận hành vi phạm tội vậy, khiến lòng hắn đau như dao cắt. Chỉ một thoáng, đầu đau như muốn nứt ra, có gì đó ầm ầm rung động, như muốn nổ tung!

Cơn giận làm chúa tể hết thảy, sau khi bị ánh chớp của Mặc Liên công kích, hắn cũng vươn tay, một luồng gió xoáy bén nhọn đánh thẳng về Mặc Liên.

Mắt không nhìn thấy, tai không nghe được, chỉ có thể dựa vào cảm giác trời sinh nhận biết nguy hiểm mà tránh né, song đối mặt với tuyệt thế cao thủ thuộc tính phong, một khi tốc độ yếu thì chẳng khác nào giao tính mạng ra bên ngoài!

Trong vòng một phần nghìn giây, Mặc Liên muốn rời đi, nhưng đã chậm!

Lúc này, Huyễn Linh Thú không để ý tới đến, đẩy Mặc Liên sang một bên, lấy thân mình chặn lại một chiêu phẫn nộ của Tu La vương!

Graoo...

Tiếng dã thú rít gầm lên, Huyễn Linh Thú ngẩng đầu, hai mắt đỏ đậm tràn ngập sát khí!

Mà Phong Liên Dực không nhìn hắn, bước tới Mặc Liên.

"Vì sao ngươi giết nàng?" Mặc Liên không nghe được gì, đứng trên mặt đất, vẻ mặt rất hung tàn, trên người ánh chớp nhẹ nhàng bùng lên!

Huyễn Linh Thú biết lúc này Mặc Liên không phải là đối thủ của Phong Liên Dực, bởi vậy quyết ý qua giúp hắn, song khi quay người lại, Lệ Tà liền ngăn cản ở trước mặt hắn.

"Thánh linh, đối thủ của ngươi hôm nay là ta." Lệ Tà phe phẩy quạt gấp trong tay, trên mặt đồ đằng màu đỏ lại hết sức quỷ dị!

"Lệ Tà!" Huyễn Linh Thú phẫn nộ hét lớn, "Ngươi dám đối nghịch với ta?"

"ha ha, thánh linh đại nhân, ngài dọa ta sao?" Lệ Tà không thèm để ý cười nói.

Huyễn Linh Thú lạnh lùng theo dõi hắn, thấy Phong Liên Dực tới gần Mặc Liên, bốn phía bắt đầu khởi động nguyên khí phong cường đại, hơn nữa thái tử Chiến Dã ở phía sau như hổ rình mồi, liền mở miệng cắt ngang.

"Hoàng Bắc Nguyệt không chết!"

Lệ Tà miễn cưỡng ngước mắt, chuyện này chẳng liên quan gì tới hắn, hắn không quan tâm Hoàng Bắc Nguyệt có chết hay không.

Có điều những người khác lại không giống với hắn.

Nghe được tiếng của Huyễn Linh Thú, Phong Liên Dực chợt xoay người, trong mắt có một tia vui mừng, "Ngươi nói gì?"

"Ý ngươi là gì?" Chiến Dã cùng lúc mở miệng.

"Hoàng Bắc Nguyệt há là người dễ chết như vậy, các ngươi quá coi thường nha đầu kia !" Huyễn Linh Thú lạnh lùng mở miệng.

Hắn khinh thường nói chuyện với những phàm nhân, nhưng vì Mặc Liên nên phá lệ!

Hoàng Bắc Nguyệt biến thành Hồng Liên, không biết hiện tại đi đâu, làm hại Mặc Liên vì cô ta mà bị thương, thật không thể tha thứ cho nữ nhân này.

Nếu sau này cô ta không đối xử tốt với Mặc Liên, hắn sẽ giết cô ta đầu tiên.

Phong Liên Dực lộ ra sắc mặt vui mừng, nói: "Nàng hiện tại ở đâu?"

"Ta làm sao biết? cô ta không phải là người của Điện Quang Diệu!" Huyễn Linh Thú nói ẩn ý, nữ nhân kia lại lừa Mặc Liên mà đi mất, hiện tại hắn cũng muốn tìm được nàng!

Tuy nhiên, vì cân nhắc Mặc Liên nên hắn không nói ra chuyện Hoàng Bắc Nguyệt là Hồng Liên.

Chỉ có Hồng Liên mới có thể cả đời đứng ở bên cạnh Mặc Liên!

"Ai biết ngươi nói thật hay giả ?" Nghe tin Hoàng Bắc Nguyệt còn sống, trong lòng Chiến Dã mặc dù cao hứng, nhưng không thể không cảnh giác.

Dù sao, hắn tận mắt thấy Vương lệnh của lính đánh thuê, cùng thú hạch của Băng Linh Huyễn Điểu, tất cả đều là chứng cớ nàng đã chết.

Nhưng trong lòng hắn lại tình nguyện tin tưởng nàng còn sống, cho dù nàng vĩnh viễn không trở lại, cũng hy vọng nàng bình an vô sự!

Huyễn Linh Thú nhìn về phía hắn, nói : "Cô ta là Vua của lính đánh thuê, nếu chết, ấn ký linh hồn của cô ta trong khế ước trận của Vương lệnh của lính đánh thuê nhất định sẽ bị lau đi. Ngươi có thể tìm trưởng lão trong Công hội lính đánh thuê để hỏi, ấn ký linh hồn của cô ta có bị lau đi hay không!"

Khế ước trận ghi chép về chuyện người sở hữu có ấn ký linh hồn, ngay cả Thánh quân cũng không biết, Huyễn Linh Thú chưa bao giờ nhắc tới, hắn chỉ trung thành với một chủ, những thứ khác chẳng là gì trong mắt hắn!

Chiến Dã vừa nghe nhất thời mừng rỡ, lập tức hạ lệnh cho Kỵ binh đen giải trừ phong ấn, cùng hắn rời đi!

Nếu Huyễn Linh Thú nói vậy thì chuyện nàng còn sống có thể tin tưởng được. Nếu như vậy, hắn không cần đối địch với Mặc Liên, hắn muốn đi xác nhận ngay lập tức!

Kỵ binh đen như thuỷ triều hạ xuống, biến mất ở ngã tư đường, thật không hổ là quân đội được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Còn lại Phong Liên Dực có thể xác định Hoàng Bắc Nguyệt bình yên vô sự thì cao hứng rất nhiều, nhưng hắn không hạ lệnh cho Lệ Tà lui lại, mà xoay người tránh ra, Lệ Tà vẫn như hổ rình mồi nhìn Huyễn Linh Thú.

Huyễn Linh Thú nói: "Lệ Tà, ngươi có ý gì?"

"Có ý gì? Chẳng lẽ thánh linh đại nhân không hiểu sao?" Lệ Tà chậm rãi thu hồi quạt gấp trong tay, thay bằng bảo kiếm sắc bén, khí chất ôn nhuận như ngọc thoáng chốc biến thành sắc bén như đao!

"Cơ hội ngàn năm một thuở như thế, bỏ lỡ chẳng phải đáng tiếc hay sao?" Lệ Tà ôn nhu tươi cười, lạnh lùng nói.

Tương lai Thành Tu La muốn nhất thống thiên hạ,

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng