Sư phụ bên trên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dưới ánh trăng, bóng dáng thiếu niên múa kiếm không có lực, kiếm trong tay mấy lần qua lại, công kích người gỗ mấy lần, nhưng không thể nào phát huy được tối đa thực lực.

Trên mặt dần dần hiện ra thần sắc bỏ cuộc.

"Thiếu gia, trên tay dùng sức một chút thì tốt!". Huấn luyện viên đứng ở bên cạnh vội vàng cổ vũ hắn.

"Ta đã dùng sức!" Thiếu niên bĩu môi hô to một tiếng, huấn luyện viên lập tức không dám nói tiếp nữa.

Thiếu niên một kiếm đâm người gỗ, nhưng trong đầu lại nghĩ tới trận tỷ thí hôm nay ở Học Viện Linh Ương, Bắc Nguyệt quận chúa lấy nguyên khí khiến cho roi ngựa kéo thẳng, đâm một nhát vào Lâm Tử Thành kia!

Uy lực đó phát ra như thế nào? Tại sao nhìn thì đơn giản nhưng hắn cố hết sức học cũng không nắm được điểm mấu chốt? Kiếm trong tay không nghe theo điều khiển.

Lạc Lạc nổi giận, kích động muốn ném thanh kiếm đi, nhưng đúng lúc này, đột nhiên một bóng đen quỷ mị xuất hiện phía sau hắn, cầm lấy tay hắn đâm từ phía sau thẳng ra trước.

Trong lòng cảm giác hoàn toàn khác, chiêu thức một kiếm này cùng nhát kiếm của chính mình đâm ra lúc trước giống nhau, nhưng uy lực đã khác. Một kiếm này, hắn cảm giác nếu trước mắt là Lâm Tử Thành, hắn cũng có thể không phí chút sức đâm trúng hắn.

"Ngươi phải nhìn rõ ràng kiếm trong tay, đây là kiếm giết người". Phía sau truyền đến một giọng nói khàn khàn lạnh như băng.

Lạc Lạc thân thể khẽ run lên, bên tai chậm rãi hồng lên, trong nháy mắt lan ra mặt.

"Không nên phân tâm, nhìn lại một lần". Giọng nói lạnh lẽo, nhưng lại giống như tuyết tan trong hồ nước ngày xuân, lạnh, nhưng lại ưu nhã dễ nghe.

Tay Lạc Lạc bị một tay non mịn nhỏ hơn cầm lấy, lần nữa đem đâm ra chiêu kiếm, thoáng cái đã đâm xuyên qua tim của người gỗ.

"Lợi hại!" Lạc Lạc kinh hô một tiếng, trên tay buông lỏng, người phía sau liền lui ra.

Trong lòng hắn bỗng cảm thấy thất vọng, vội vàng xoay người, trước mắt đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm sắc lạnh.

"Oa!" Lạc Lạc hét to một tiếng, vội vàng giơ kiếm của mình lên để ngăn cản, bị đánh lui mấy bước chật vật .

Huấn luyện viên sợ ngây người khi thấy bóng đen đột nhiên xuất hiện. Sau đó, trong chớp mắt thấy thiếu gia mà mình bảo vệ đang cùng người kia động thủ.

"Ngươi là ai?" Huấn luyện viên hô to một tiếng, lập tức rút kiếm xông đến.

"Đừng tới đây, đây là bằng hữu của ta". Lạc Lạc vừa giơ kiếm ngăn cản vừa hô to.

Huấn luyện viên liền ngây người, bằng hữu của thiếu gia? Người này mặc áo choàng đen thần bí, lẽ nào là Hí thiên các hạ trong lời đồn?

Hoàng Bắc Nguyệt cất giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo vài phần ý cười: "Theo ta đánh mấy chiêu, dùng chiêu thức lúc nãy ta dạy ngươi".

"Được!" Lạc Lạc gật đầu, hồi tưởng lại động tác vừa rồi nàng dạy, trong lòng nổi lên sự tin tưởng.

"Nhìn kỹ thanh kiếm trong tay ngươi, đây là kiếm dùng để giết người". Đúng vậy! Đây là kiếm dùng để giết người chứ không phải để chơi đùa.

Lạc Lạc khẽ quát một tiếng, kiếm thế so với mới vừa rồi nhanh hơn không ít, lực đạo trong tay cũng mạnh lên mấy lần.

"Được! Nhanh hơn một chút, không nên loạn, tỉnh táo". Hoàng Bắc Nguyệt một bên cùng hắn so chiêu, một bên hơi thở ổn định, tận tình chỉ đạo.

Kiếm của nàng dẫn dắt kiếm Lạc Lạc, khi nhanh khi chậm, chợt trái chợt phải, binh khí chạm vào nhau phát ra thanh âm leng keng, lóe lên vài tia lửa.

Mời đầu Lạc Lạc hơi bối rối, nhưng được nàng dẫn dắt dần đuổi kịp động tác, một chiêu một thức, cũng nhẹ nhàng lưu loát như nàng.

Không có chiêu thức hoa lệ, chỉ có động tác đơn giản nhưng lại xảo quyệt. Kiếm này là kiếm giết người.

Huấn luyện viên ở một bên nhìn đến trợn mắt há mồm, ánh mắt theo không kịp bóng dáng áo choàng màu đen, chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy từ dưới áo choàng lộ ra vài lọn tóc màu đỏ như lửa! Lợi hại! Quả thật rất lợi hại.

Động tác đơn giản, nhưng hoàn toàn có thể nhìn ra vị Hí Thiên các hạ tu vi thâm hậu, vị này không cần bất cứ động tác hoa mỹ nào, mỗi một đường kiếm đều có thể lấy mạng người.

Huấn luyện viên đang xem cuộc chiến còn thấy khí huyết sôi trào, huống chi Lạc Lạc là người đang chiến đấu. Mỗi lần tay hắn cùng tay Hoàng Bắc Nguyệt va chạm đều bị chấn động đến tê dại. Nhưng cảm giác này chưa gặp bao giờ nên hắn vô cùng hưng phấn! Chiến đấu! đây mới đúng là chiến đấu chân chính.

Trước kia huấn luyện viên đánh nhau với hắn như con nít chơi trò chơi, không có chém giết kịch liệt, quyết tâm thắng bại. Một hồi tỷ thí, dù có đa dạng như thế nào cũng chỉ là một trò đùa mà thôi.

Lạc Lạc dùng hết sức, mồ hôi trên trán xuất hiện, chống đỡ Hoàng Bắc Nguyệt được mười mấy hiệp thì trường kiếm trong tay mới bị đánh bay.

Hoàng Bắc Nguyệt đem kiếm vứt đi, quay người nhảy lên nóc nhà, áo choàng màu đen bay lên, nàng đối Lạc Lạc vẫy tay: "Lên đây".

"Được". Lạc Lạc đáp ứng một tiếng, hắn đương nhiên không thể tiêu sái nhảy lên trực tiếp như nàng, lấy cây thang bên cạnh bước lên, chậm rãi đi tới bên người Hoàng Bắc Nguyệt.

Gió đêm nhẹ thổi thổi bay mái tóc ướt vì mồ hôi của Lạc Lạc. Hắn quay đầu lại nhìn về cao thủ thần bí trước mặt, trong mắt lộ vẻ sùng kính. "Hí Thiên đại nhân, thì ra ngài không chỉ là một triệu hoán sư mà còn là một cao thủ võ đạo nữa".

"Cao thủ? Không, ta chỉ tôn trọng kiếm trong tay ta mà thôi". Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói.

Tôn trọng kiếm trong tay... Lạc Lạc nghe xong liền si mê, càng bội phục sát đất đối vị cao thủ thần bí này.

"Hí Thiên đại nhân, ngươi..." Lạc Lạc do dự, trên mặt chậm rãi hiện lên một chút đỏ ửng lại không nói tiếp .

Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu, ánh mắt ở dưới áo choàng mang theo ý cười: "Ngươi muốn nói gì?".

"Không..." Lạc Lạc có chút chán nản ngồi xuống nóc nhà, khẽ cắn nhẹ môi: "Hôm nay ta thua trận tỉ thí ở Học Viện Linh Ương".

"Thắng thua là chuyện thường trong đời, thản nhiên tiếp nhận là được".

Lạc Lạc bội phục tính rộng rãi của nàng, nhưng mà, chỉ có cao thủ mới có thể suy nghĩ như vậy, nếu hắn cứ rộng rãi như thế thì sẽ bị coi như không có tương lai.

"Hí Thiên đại nhân đã nghe nói về Bắc Nguyệt quận chúa của phủ trưởng công chúa chưa?" Lạc Lạc ngẩng đầu nhìn lên nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng giật mình, biết không phải Lạc Lạc nhận ra mình, nhưng nghe được người khác nhắc tới thân phận khác của mình khó tránh khỏi mất tự nhiên.

"Nghe nói qua". Hoàng Bắc Nguyệt nhớ tới ý đồ hôm nay đến đây của mình liền nói tiếp: "Trưởng công chúa Huệ Văn là ân nhân của ta, ta đến Nước Nam Dực chủ yếu vì báo ân".

Lần đầu tiên Lạc Lạc nghe Hí Thiên tâm sự với hắn, cảm thấy khoảng cách kéo gần lại vài phần, sự sợ hãi trong lòng cũng vì phần mừng rỡ này mà biến mất. Nàng nói với hắn chuyện riêng này chính là tin tưởng hắn sao? Nàng tính cách lạnh lùng như vậy chắc chắn sẽ không nói chuyện này với nhiều người.

Lạc Lạc mừng rỡ vô cùng, thoáng cái đã quên chuyện thua tỷ thí của chính mình hôm nay, hỏi: "Vậy, ngươi nghĩ báo ân như thế nào? Trưởng công chúa Huệ Văn đã mất nhiều năm, e rằng giờ chỉ có thể báo đáp Bắc Nguyệt quận chúa."

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, trong lòng vô cùng thoải mái. Nói chuyện với người vô cùng đơn thuần không có tâm cơ như Lạc Lạc không cần phải quanh co lòng vòng, hắn tự nhiên sẽ nói hết tất cả những gì mình muốn. "Nghe nói trong phủ trưởng công chúa không được yên ổn lắm, ta nghĩ, đại khái có thể giúp cô ấy dọn dẹp sạch một chút."

Khuôn mặt thanh tú của Lạc Lạc đột nhiên có chút nghiêm túc, giống như cùng nàng có chung mối thù vậy.

"Ta cũng không thích những người Tiêu gia đó! Bắc Nguyệt quận chúa thường xuyên bị bọn họ ức hiếp, nếu ta có năng lực, cũng sẽ xử lý hết tất cả bọn chúng".

Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt nhếch lên: "Nếu đánh người thì ta có thể ra tay hỗ trợ, chỉ tiếc là đánh người cũng không giải quyết được vấn đề này".

"Đúng, chỉ đánh thôi thì quá dễ dàng cho bọn họ rồi!" Lạc Lạc gật đầu, chợt nhớ tới điều gì đó liền đứng bật dậy, kề gương mặt tuấn tú lại gần nói: "Ngươi biết không, người của phủ Trưởng công chúa cũng len lén đem tài sản tới chỗ chúng ta đổi thành kim tệ đó".

Hoàng Bắc Nguyệt kinh hãi lắp bắp, không nghĩ tới Lạc Lạc tự nhiên chủ động lên tiếng nói cho nàng nững chuyện này.

Nàng ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Sao ngươi lại biết chuyện này?".

"Ta thấy nhiều lần mấy di nương của Tiêu gia đến ngân hàng tư nhân của gia tộc ta, tiểu nhị ngân hàng tư nhân đều nói bọn họ là khách hàng lớn. Ta lúc ấy cũng không rõ, muốn làm khách hàng lớn của ngân hàng tư nhân chúng ta tài sản ít nhất cũng phải mười triệu trở lên. Một di nương bình thường trong phủ làm sao lại có nhiều tiền như vậy chứ?".

Lạc Lạc nói chi tiết, không hề giấu diếm Hí Thiên. Mặc dù đây là bí mật của ngân hàng tư nhân nhưng hắn cảm thấy Hí Thiên xem hắn như bằng hữu, hắn không thể không giúp nàng. Hơn nữa nếu nói ra việc này còn có thể giúp Hoàng Bắc Nguyệt nữa nên hắn rất vui vẻ nói.

Trong lòng của Lạc Lạc không có khái niệm việc cơ mật trong buôn bán. Hắn tâm tư đơn thuần, chỉ có tình nghĩa giữa bằng hữu với bằng hữu không có ích lợi.

Hoàng Bắc Nguyệt thấy hắn chân thành đối đãi cùng tình nghĩa với mình cũng rất cảm động. Ở thế kỷ hai mươi mốt làm sát thủ, nàng đã ám sát qua vô số loại người, kể cả những kẻ buôn bán, nàng biết những bí mật trong buôn bán rất quan trọng, nếu như không thật sự xem như bằng hữu thì Lạc lạc sẽ không nói hết với nàng như vậy.

"Người của phủ Trưởng công chúa ta cũng đã gặp qua, tuy rằng kiêu ngạo ngang ngược một chút, nhưng không nghĩ bọn họ dám cả gan dưới chân thiên tử trong đế đô mà tham ô".

"Tham ô là một trọng tội, chi bằng ngày mai ta đi tìm người của Đình Úy Tự, đem những người đó bắt lại, nghiêm hình thẩm vấn". Lạc Lạc nói.

Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên lắc đầu, nói: "Việc này chưa cần kinh động phủ Đình Úy, tránh đả thảo kinh xà".

"Hí Thiên đại nhân nói nên làm như thế nào, ta sẽ làm theo". Lạc Lạc chớp chớp mắt, vẻ mặt hưng phấn.

Tiểu tử này trượng nghĩa thẳng thắn, tính cách này nàng thích.

Đương nhiên, nàng cũng sẽ không gây chuyện làm khó Lạc Lạc, chỉ cần có chứng cớ xác thực, là nàng có thể chơi đùa bọn người Cầm di nương cùng Tuyết di nương!

Nàng lặng lẽ dặn dò Lạc Lạc vài việc, trong lòng vui vẻ. Quả nhiên có đại gia tộc làm chỗ dựa có thể giảm không ít phiến toái.

"Lạc Lạc thiếu gia, nhanh xuống đây đi, lão gia tới". Phía dưới huấn luyện viên đột nhiên gọi ở dưới nóc nhà.

Lạc Lạc nhíu mày, gương mặt vốn đang tươi cười liền xụ xuống

Hoàng Bắc Nguyệt đại khái có thể đoán được nguyên nhân hắn đột nhiên ủ rũ như vậy, hôm nay ở Học Viện Linh Ương tỷ thí thua là một đả kích đối với hắn,dù sao thì Hoàng Bắc Nguyệt là phế vật mà vẫn chiến thắng, điều này làm một kẻ nam tử hán như Lạc Lạc thân không thể vui được.

Nhìn thoáng qua vẻ mặt Lạc Lạc, Hoàng Bắc Nguyệt duỗi tay vỗ một cái lên vai hắn nói: "Đừng làm vẻ mặt đau khổ như thế chứ. Hôm nay ngươi cùng ta so chiêu không phải rất lợi hại sao?".

"Ta nào có lợi hại? Ta biết, đó là ngươi cố ý nhường ta". Lạc Lạc trộm liếc mấy lọn tóc đỏ của nàng dưới áo choàng, có chút ngại ngùng. Tuy nhiên được khen một câu cũng âm thầm vui vẻ trong lòng.

"Ta nói rồi, ta tôn trọng kiếm của ta, kiếm ở trong tay tuyệt không đem ra đùa giỡn".

Lạc Lạc trong lòng mừng quýnh lên, mừng rỡ định mở miệng nói gì đó thì ở dưới nóc nhà lại vang lên tiếng của tộc trưởng Trại Tư :"Hóa ra Hí Thiên các hạ ở đây, thất lễ. Lạc Lạc, đó là đạo đãi khách của ngươi đó hả, tại sao lại đưa khách lên nóc nhà ngồi? Không có lễ phép".

Lạc Lạc vẻ mặt oan uổng, Hoàng Bắc Nguyệt lên tiếng nói: "Tộc trưởng không nên trách oan thiếu gia Lạc Lạc, là ta tự mình muốn lên thôi, từ nóc nhà của quý phủ có thể nhìn thấy được cả thành Lâm Hoài".

Gia tộc Bố Cát Nhĩ ở nơi rất cao, gần như có thể quan sát đế đô nên phong cảnh rất đẹp. Nàng nắm lấy Lạc Lạc từ trên nóc nhà nhẹ nhàng đáp xuống.

Thân thủ như vậy làm tộc trưởng Trại Tư kiến thức rộng rãi kinh hãi, Hí Thiên này quả nhiên không phải người bình thường.

"Lạc Lạc, ngươi đi vào trước, phụ thân cùng Hí Thiên các hạ nói mấy câu". Tộc trưởng Trại Tư đuổi Lạc Lạc đi.

Lạc Lạc mặc dù không muốn nhưng không dám trái lời phụ thân, vẫn phải đi.

"Tộc trưởng Trại Tư có chuyện gì nói thẳng đi". Hoàng Bắc Nguyệt đi tới giá vũ khí, nhìn từng cái binh khí nói.

Tộc trưởng Tái Tư cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: "Hí Thiên các hạ đã tiếp xúc với Lạc Lạc mấy lần, cảm thấy thiên phú của nó thế nào?".

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, ý tứ của Tái Tư là gì đây? Lạc Lạc là con hắn, chính hắn phải là người rõ ràng nhất mới đúng? Hỏi nàng làm cái gì?

"Lạc Lạc thiếu gia thông minh bẩm sinh, chăm chỉ hiếu học". Hoàng Bắc Nguyệt công chính liêm minh nói, bàn về thiên phú, Lạc Lạc quả thực vẫn còn kém một ít. Nhưng chỉ cần nhìn lúc hắn so kiếm với mình thì biết, hắn rất thông minh, linh hoạt, không cứng nhắc, gặp chiêu phá chiêu, người thường không thể sánh bằng.

Tái Tư vuốt vuốt chỏm râu ngắn ngủn trên cằm, ha ha cười lớn: "Hí Thiên các hạ quá khách khí rồi".

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói: "Nếu như ngươi nghĩ ta vì khách khí mới nói những lời này, vậy không khỏi vũ nhục Lạc Lạc rồi".

"Không, không". Tái Tư vội vàng lắc đầu, trên mặt có chút vui mừng: "Chẳng qua là ta quá cao hứng thôi, không ngờ trong mắt Hí Thiên các hạ, Lạc Lạc có thể được đánh giá cao như vậy".

Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, lãnh đạm không nói gì nữa.

Tái Tư cũng không tiếp tục đề tài vừa nãy mà nói sang chuyện khác: "Một cao thủ như Hí Thiên các hạ đây, không biết là xuất thân từ gia tộc nào vậy?".

"Ta vốn một thân một mình". Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn Tái Tư một cái, đã dần dần phát giác ra ý đồ của hắn. Hắn muốn lôi kéo nàng.

Gia tộc Bố Cát Nhĩ ở Đại lục Tạp Nhĩ Tháp là gia tộc cường đại số một số hai. Trong Gia tộc Bố Cát Nhĩ cao thủ vô số, không ít tuyệt đại cao thủ trên đại lục đều chọn gia nhập vào Gia tộc Bố Cát Nhĩ. Bởi vì chỉ cần có lực lượng hậu thuẫn cường đại này, họ không cần phải lo lắng gì về sau nữa.

Tái Tư vuốt chòm râu, có chút suy nghĩ nói: "Các hạ quả thật rất lợi hại, nhưng các hạ có từng nghĩ trên đại lục rộng lớn này, một người mãi mãi chỉ là thế đơn lực bạc...".

Hoàng Bắc Nguyệt một tay nhẹ nhàng chống cằm, xoay đầu lại nhàn nhạt nói: "Ý tứ của tộc trưởng ta đương nhiên biết rõ."

Tái Tư cười rộ lên, cũng không cảm thấy ngượng ngùng: Người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, vẫn là Hí Thiên các hạ thoải mái".

"Tái Tư tộc trưởng cũng là người thoải mái, xin mời nói thẳng đi".

Tái Tư chắp hai tay sau lưng, đi về phía trước vài bước, nặng nề thở dài một hơi: "Ta luôn hi vọng có thể bồi dưỡng Lạc Lạc làm người thừa kế, nào ngờ nó lại không có hứng thú gì với sự nghiệp của gia tộc, trong lòng chỉ muốn trở thành cường giả, bất đắc dĩ, ta cũng mời không ít cao thủ đến dạy nó, nhưng dù sao thiên phú của nó cũng có hạn...".

Vừa nói, Tái Tư vừa xoay người, trong đôi mắt thâm thúy tinh minh lóe lên chút ánh sáng: "Vừa rồi ta có nghe thấy những lời các hạ chỉ dạy Lạc Lạc, ta nghĩ, liệu các hạ có thể thu nhận Lạc Lạc làm đồ đệ không?".

"Đây là điều kiện mà Tái Tư tộc trưởng đưa ra?".

"Không, cũng không phải!" Tái Tư kiên quyết nói: "Ta chỉ hi vọng như vậy thôi, Hí Thiên các hạ mà gia nhập Gia tộc Bố Cát Nhĩ, đó là vinh hạnh của gia tộc chúng ta, ta sao có thể ra điều kiện đây?".

Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng mím môi, khuôn mặt ẩn giấu sau áo choàng nên không ai thấy rõ biểu cảm của nàng, chỉ có khí tức lạnh lẽo tản mát ra làm Tộc trưởng Tái Tư thấp thỏm

Lẳng lặng trong giây lát, Hoàng Bắc Nguyệt mới chậm rãi mở miệng: "Ta sẽ không gia nhập vào Gia tộc Bố Cát Nhĩ của ngươi".

Gương mặt Tái Tư tộc trưởng hiện lên vẻ thất vọng, nhưng tốt xấu gì cũng là người từng trải, hắn chỉ hơi cười khổ một cái, tiếc hận nói: "Ta vẫn sẽ tôn trọng ý nguyện của các hạ".

"Nhưng ta vẫn hi vọng có thể cùng Gia tộc Bố Cát Nhĩ xây dựng mối quan hệ hợp tác cùng có lợi". Ngữ điệu của Hoàng Bắc Nguyệt vô cùng thanh đạm nhưng lại khiến người khác sinh ra cảm giác không thể kháng cự. "Đương nhiên, chuyện của Lạc Lạc không phải là hợp tác."

Tái Tư nghe câu hợp tác, trong lòng liền cảm thấy không thành vấn đề, dù sao một cao thủ gia nhập Gia tộc Bố Cát Nhĩ chẳng phải cũng là quan hệ hợp tác cùng có lợi sao? Bọn họ cần chính là uy vọng cùng năng lực của cao thủ để củng cố thế lực gia tộc. Mà những cao thủ này lại hi vọng thế lực của Gia tộc Bố Cát Nhĩ ngày càng cường đại, giúp bọn họ có thể đứng vững gót chân trên đại lục. Chỉ là một khi gia nhập gia tộc, sau này ở bên ngoài làm việc phải lấy chuyện của gia tộc làm trọng, có mối ràng buộc như vậy đương nhiên bọn họ sẽ không thể hành sự tùy theo ý mình như ban đầu nữa.

Nếu chỉ là quan hệ hợp tác thì khác, Hí Thiên vẫn là Hí Thiên, Gia tộc Bố Cát Nhĩ vẫn là Gia tộc Bố Cát Nhĩ, không can thiệp đến chuyện của nhau, nhưng thời điểm gặp khó khăn thì lại giúp đỡ nhau một chút, loại quan hệ này ngược lại cũng không tồi.

Tái Tư đang chuẩn bị đáp ứng, nhưng khi nghe được câu nói sau cùng của Hoàng Bắc Nguyệt, hắn thoáng ngẩn ra rồi mừng rỡ nói: "Hí Thiên các hạ, ý của ngươi là... ngươi đồng ý thu Lạc Lạc làm đồ đệ?".

Hoàng Bắc Nguyệt mặt không biểu tình nói: "Muốn làm đồ đệ của ta cũng không đơn giản như vậy, hắn cần phải chịu khổ nhiều hơn người khác gấp bội lần mới được. Tái Tư tộc trưởng nên trở lại hỏi ý kiến của thiếu gia Lạc Lạc trước rồi hãy nói".

Lạc Lạc bỗng nhiên từ trong sân viện nhảy ra, lớn tiếng nói: "Không cần hỏi, ta nguyện ý! Ta đương nhiên nguyện ý! Ta chịu khổ được".

Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt nhếch lên, thái độ Lạc Lạc giống như đúc năm đó nàng bái sư. Chịu khổ thì tính là gì? Chỉ cần có thể trở nên mạnh mẽ, bao nhiêu khổ nàng cũng có thể chịu.

Tộc trưởng Tái Tư ha ha cười, dung túng trừng mắt nhìn Lạc Lạc một cái: "Đại nhân nói chuyện, ngươi lại ở bên ngoài nghe lén? Không lễ phép chút nào, còn không mau xin lỗi Hí Thiên các hạ, không không, là sư phụ ngươi".

Đôi mắt to tròn của Lạc Lạc chớp chớp hai cái, nhìn Hoàng Bắc Nguyệt trước mặt, trên gương mặt tràn đầy vẻ kinh hỉ: "Sư phụ tại thượng, đệ tử biết sai rồi".

Tộc trưởng Tái Tư vuốt vuốt chòm râu ngắn củn, cười nói: "Đêm nay cũng đã muộn, nghi thức bái sư cũng quá vội vàng. Như vậy đi, ngày mai ta sẽ chuẩn bị một buổi nghi thức bái sư long trọng nhất, để Lạc Lạc chính thức bái các hạ làm sư phụ".

"Cho qua hết nghi thức đi, Lạc Lạc đã gọi ta một tiếng sư phụ, ta sẽ chỉ bảo hắn thật tốt". Nghi thức bái sư chỉ là một thủ tục mà thôi, không quan trọng. Huống hồ chuyện này chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh quá lớn, không tốt cho Lạc Lạc. Một người có vị trí càng cao thì sẽ có càng nhiều người muốn đạp hắn ngã xuống khỏi vị trí ấy, Lạc Lạc tuổi còn nhỏ, lại đơn thuần, loại thương tổn này hắn không chịu nổi được.

Tộc trưởng Tái Tư cũng nghĩ đến điểm này, bởi vậy cũng không phản đối, chỉ hướng Lạc Lạc nói: "Lạc Lạc, mau dập đầu, kính trà cho sư phụ ngươi, lễ nghi tối thiểu này là cần thiết".

"Vâng." Lạc Lạc quỳ xuống, dập đầu ba cái. Nô bộc ngay lập tức đem ly trà nóng đưa đến, hắn dùng hai tay giơ lên, đưa cho Hoàng Bắc Nguyệt: "Sư phụ, mời người uống trà".

Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười nhận lấy, dùng ống tay che rồi uống một hớp: "Đứng lên đi, ngươi bái sư, ta lại không có gì đưa cho ngươi, mấy loại kiếm pháp khi nãy, bây giờ ta biểu diễn lại một lần hoàn chỉnh, ngươi hãy nhìn thật kỹ".

"Đa tạ sư phụ". Lạc Lạc cực kỳ hưng phấn, ngày đầu tiên bái sư đã có thể học được kiếm pháp của Hí Thiên, hắn không cao hứng mới lạ.

Tái Tư vui mừng cười nhìn hai người, hướng đám hạ nhân bên cạnh phất phất tay, chính mình cũng lặng lẽ rời đi, để lại khoảng không gian riêng cho đôi thầy trò này.

Dưới ánh trăng, bóng dáng màu đen chuyển động như nước chảy mây trôi, động tác tuy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng