Thiên hạ là địch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại Lăng mộ hoàng tộc Nước Nam Dực.

Một ngọn núi được đào ra để xây dựng lăng mộ của Hoàng tộc, đế vương cùng hoàng hậu của các triều đại đều được an táng tại đây. Lăng mộ của trưởng công chúa Huệ Văn cũng ở bên trong, ngọn núi xanh tươi như vậy nhưng phía dưới cùng lại là lăng mộ lạnh lẽo sâu thẳm.

Tướng sĩ bảo vệ lăng mộ thấy Thái hậu, không dám ngăn trở mà nhanh chóng mở cửa lăng mộ ra cho bọn họ đi vào.

Thái hậu đã tỉnh lại, Chức Mộng thú có thể tự do khống chế cảnh ảo.

Đi trong lăng mộ u ám, không khí rét lạnh xung quanh khiến người ta dựng tóc gáy, hai bên thắp đèn Trường Minh (loại đèn đốt trước tượng Phật cả ngày lẫn đêm), trong ánh lửa không hề ấm áp mà chỉ cảm thấy u lãnh.

Xuống mộ thất, phải đi qua một đoạn bậc thang rất dài, Thái hậu cùng Tiêu Dao vương đi ở phía trước, Hoàng Bắc Nguyệt cùng Đông Lăng theo sau.

Hoàng Bắc Nguyêt đột nhiên lên tiếng: "Thái hậu đi trong mộ của trưởng công chúa, trong lòng có cảm giác gì vậy?".

Cả người Thái hậu run lên, Tiêu Dao Vương nói : "Nguyệt nhi, không nên vô lễ như vậy".

"Không sao." Thái hậu khoan dung nói: "Ai gia tới đây như một giấc mộng, năm đó cũng là tự ai gia đưa Huệ Văn vào đây".

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩn ra, cắn môi: "Giấc mộng, nói vậy thái hậu nửa đêm cũng sẽ bị bừng tỉnh chứ".

"Không sai." Thái hậu ngẩng đầu nhìn cửa mộ trước mặt, đẩy cửa vào là mộ thất dành riêng cho công chúa, ở bên trong có linh cữu trưởng công chúa Huệ Văn.

Bước chân của Thái hậu dừng một chút, giọng nói có chút nghẹn ngào: "vì sao Huệ Văn chết, ngươi muốn biết không?".

"Ta sẽ biết". Nàng có Chức Mộng thú, chỉ cần đi vào cảnh trong mơ của thái hậu, có thể chứng kiến hết thảy.

Thái hậu nao nao, nghĩ nàng có Chức Mộng thú liền cười lắc đầu: "Không cần Chức Mộng thú, ai gia tự mình nói cho ngươi biết".

Tiêu Dao Vương nói: "Thái hậu, để thần nói".

Thái hậu lắc đầu, nói : "Chuyện này, ta muốn chính miệng nói".

Hoàng Bắc Nguyệt lặng lẽ tiến lên, duỗi tay đẩy cửa mộ thất dành cho các công chúa, nhưng bàn tay vừa động vào lại do dự một chút, nàng thu hồi tay lại, chậm rãi xoay người nhìn thái hậu: "Nói xong thì vào."

Thái hậu nở nụ cười, không ít nếp nhăn hiện lên khiến khuôn mặt vốn hiền lành trở nên thê lương đáng thương.

Trong mộ thất lạnh lẽo, tiếng nói của thái hậu thong thả, giống như thơ tự sự, chậm rãi nói ra chuyện cũ nhiều năm trước của hoàng tộc Nước Nam Dực.

Năm đó trưởng công chúa Huệ Văn xinh đẹp tuyệt trần, thông minh lanh lợi, lại văn võ song toàn, ở thời thái bình, nàng sẽ là một vị công chúa vui vẻ vô tư, sau khi trưởng thành tìm Phò mã thành thân, sau đó con cái thành đàn, an hưởng niềm vui gia đình.

Nhưng nàng bất hạnh sinh ra ở thời đại bất ổn, lúc đó Nước Nam Dực cùng các quốc gia xung quanh thường xuyên chiến tranh, cùng Nước Đông Ly đánh một trận, hao tổn hơn phân nửa binh lực.

Trong quân đối phương có võ tướng xuất sắc, nhưng phía Nước Nam Dực không có, dưới tình thế nghiêm trọng như vậy, tiên hoàng chỉ có thể tự mình xuất chiến, triều chính quốc gia giao cho hoàng hậu Văn Đức và thái hậu quản lý.

Thời chiến loạn, phần lớn tiền của đều dùng cho chiến tranh, không chỉ dân chúng mà hoàng tộc cùng quý tộc cũng rất khổ cực, mọi người trong quốc gia toàn bộ đều lên chiến trường. Thậm chí, ngay cả phụ nữ đều phải ở phía sau trợ giúp tiền tuyến.

Hoàng thượng từ nhỏ chưa gặp phụ hoàng, ấn tượng đối với mẫu hậu lại càng ít, từ nhỏ hắn được trưởng công chúa Huệ Văn nuôi lớn, khi đó trưởng công chúa Huệ Văn ôn nhu, xinh đẹ khiến thiếu niên Hoàng thượng này động lòng.

Hoàng thượng mười bốn tuổi, lúc ấy đang là thái tử muốn chọn phi, vì Quốc gia nên thái hậu chọn lựa những người nắm trong tay binh quyền ở Nước Nam Dực. Người được chọn là quận chúa Mộ thị, người của Phủ Tĩnh An Vương hùng bá một phương.

Thái tử thà chết không chịu lấy Mộ thị, cũng không cho Phủ Tĩnh An Vương thanh danh, chọc giận con gái mà Tĩnh An vương thương yêu.

Mộ thị thích Thái tử, không phải hắn thì quyết không lấy chồng, mà Thái tử lại thích trưởng công chúa Huệ Văn, biết rõ là tỷ tỷ của mình, nhưng không phải nàng thì không cưới.

Tĩnh An vương vì thành toàn cho con gái mình, phái mật thám tra ra chuyện này, giận tím mặt, xông vào cung tố cáo trưởng công chúa Huệ Văn là loại bại hoại luân thường, dẫn dụ chính đệ đệ của mình!

Lúc đó trưởng công chúa Huệ Văn tuổi trẻ tài cao, tuy rằng bà biết tâm ý của đệ đệ mình nhưng bà không hề có ý tứ gì, không chịu được uất ức liền nổi lên tranh chấp với Tĩnh An vương.

Tĩnh An vương giận dữ trở về, tiền tuyến chiến sự đang căng thẳng, hắn tay cầm binh quyền, không ai dám đắc tội. Sau khi Thái hậu biết chuyện vừa đau lòng lại vừa bất đắc dĩ, nhiều năm Thái hậu ít quan tâm đến chuyện của Thái tử, không ngờ có bi kịch như vậy. Vì trấn an Tĩnh An vương, thái hậu chỉ có thể chọn lựa một người để gả trưởng công chúa đi.

Việc này tất nhiên phải gạt Thái tử, thừa dịp Thái tử đi tuần tra bắc bộ, hôn lễ vội vàng tiến hành. Chọn Tiêu Viễn Trình vì lúc ấy trưởng công chúa Huệ Văn đã nói chỉ là cuộc hôn nhân trên danh nghĩa, tương lai Thái tử đại hôn thì nàng từ hôn.

Cưới vợ là trưởng công chúa, tương lai một bước lên mây, nơi này là thời đại kẻ mạnh được tôn trọng, Tiêu Viễn Trình lại không có thiên phú, chỉ có thể dựa vào con đường làm quan mới có thể trở nên nổi bật. Trưởng công chúa Huệ Văn thông minh, biết hắn là hạng người gì mới chọn hắn. Đây là khổ nhục kế.

Hôn lễ hoàn thành thuận lợi, lúc Thái tử về, ván đã đóng thuyền, trưởng công chúa ra khỏi cung, sống ở phủ trưởng công chúa. Mà Tiêu Viễn Trình từ một thiếu gia không ai biết đến trở thành Phò mã trưởng công chúa, ở thành Lâm Hoài thoáng cái thành người có quyền thế. Thái tử hận hắn thấu xương, nhưng không thể làm gì với trưởng công chúa. Được trưởng công chúa khuyên, Thái tử cũng lấy đại cục làm trọng, cưới quận chúa Phủ Tĩnh An Vương.

Muốn chiếm một người nam nhân, trước phải lấy hắn, sau đoạt tim của hắn, nhưng Mộ thị lấy được Thái tử lại không thể đoạt được trái tim của người. Cuộc sống hôn nhân mấy năm cũng không thoải mái, Thái tử lãnh đạm cùng tận lực xa lánh khiến bà thương tâm. Bà là một người phụ nữ cứng cỏi, không dễ dàng buông bỏ, tưởng rằng chỉ cần chờ đợi thì một ngày nào đó, Thái tử sẽ đáp lại tấm lòng của bà.

Nhưng thấy hậu cung mỗi ngày đều có thêm những khuôn mặt mới, mặc kệ vì Nước Nam Dực hay là Thái tử cố ý, những người đó không đẹp bằng bà, không gia thế cao quý bằng bà nhưng Thái tử đều ân sủng vô hạn. Thái tử phi nhìn mà lòng thương tâm, nhưng thống khổ nhất là mỗi lần trưởng công chúa Huệ Văn tiến cung, Thái tử luôn nhìn trưởng công chúa với ánh mắt nồng đậm yêu thương quyến luyến, so với việc nhìn Thái tử cùng các phi tần khác ân ái còn làm Mộ thị thống khổ hơn nhiều. Nhưng cũng kỳ quái, trưởng công chúa Huệ Văn thành thân nhiều năm mà không hoài thai, ngược lại Tiêu Viễn Trình lại lấy thêm vài di nương trước sau đều mang thai, sinh hạ hài tử. Trưởng công chúa Huệ Văn không để ý, bà ít ở đế đô, hàng năm tự động xin đến tiền tuyến giết giặc, ít khi trở về.

Tưởng rằng cuộc sống yên tĩnh như vậy cũng tốt, thái hậu yên tâm, Thái Tử Phi dần dần thoải mái, Tĩnh An vương không nói gì nữa. Nhưng mùa đông năm ấy, đại tướng Nước Đông Ly kia uy danh hiển hách, lãnh quân binh cùng tiên hoàng giao chiến, tiên hoàng trúng kế hi sinh, đại tướng quân lãnh binh đánh vào thành Lâm Hoài của Nước Nam Dực, bắt Thái tử làm tù binh. Trưởng công chúa Huệ Văn giận dữ, một người một ngựa đuổi theo đại quân Nước Đông Ly, đoạt Thái tử trở về, nhưng lúc này lại có chuyện.

Đại tướng quân Ngụy Võ thần của Nước Đông Ly là một kẻ tiểu nhân đê tiện, mặc dù làm nhiều việc ác, nhưng hắn là nhân tài thao lược quân sự. Hoàng đế Đông Ly vẫn mắt nhắm mắt mở dung túng hắn, chỉ cần đánh thắng trận thì hắn muốn cái gì cho cái đó.

Ngụy Võ Thần thấy trưởng công chúa Huệ Văn trên chiến trường thì kinh ngạc, sinh lòng ái mộ, vốn bày tỏ với trưởng công chúa Huệ Văn nhưng không được chấp nhận nên thẹn quá thành giận. Trong trận chiến ấy, Ngụy Võ Thần giết hoàng đế của Nước Nam Dực, lại đánh vào đô thành bắt thái tử làm tù binh, có thể nói đã khiến Nước Nam Dực tan rã một nửa từ trong ra ngoài. Hắn đúng là thiên tài khủng bố, cho đến bây giờ ở thành Lâm Hoài, nhắc tới Ngụy võ Thần của Nước Đông Ly thì mọi người vẫn mang vẻ mặt kinh hoảng sợ hãi.

Ngụy võ thần muốn dụ trưởng công chúa Huệ Văn ra ngoài nên mới bắt cóc thái tử, nhưng hắn không ngờ sự giận dữ của trưởng công chúa Huệ Văn lại đáng sợ như vậy. Đoạn đường nàng đi qua gặp tướng chém tướng, gặp lính giết lính, lại khống chế một con thần thú.

Ngụy võ thần tuy lợi hại, nhưng không thể thể đối kháng với thần thú? Thần thú là một con Rồng đen quỷ dị khủng bố, đại quân Nước Đông Ly sụp đổ tan tành, những cao thủ tử thương vô số, ngay cả Ngụy Võ Thần cũng chặt đứt một cánh tay mới có thể chạy thoát. Trận chiến này làm Ngụy Võ Thần thẹn quá hóa giận. Với bản tính tiểu nhân hèn hạ, hắn bắt thái tử nuốt một viên Ngọc Cốt đan, ném tới một khe núi, sau đó chạy trốn.

Ngọc Cốt đan là đan dược do luyện dược sư tà ác nghiên cứu chế tạo ra, lấy dược tính là 'chí tà chí ác, loạn âm độc' khiến một số quý tộc rất tán thưởng. Ngọc Cốt đan chỉ có một giải dược duy nhất, chính là phụ nữ, hơn nữa phải là phụ nữ cùng chung huyết thống. Nếu không, sau một canh giờ năm giác quan sẽ chảy máu mà chết. Trưởng công chúa Huệ Văn thành tâm muốn cứu đệ đệ của mình, không nghĩ Ngụy Võ Thần dùng thủ đoạn hèn hạ vô sỉ như vậy. Bà nghĩ cả đời mình chưa từng làm chuyện xấu, vậy mà phải nhận báo ứng như vậy.

Sau khi trở lại thành Lâm Hoài, thái tử đăng cơ, không lâu sau trưởng công chúa Huệ Văn mang thai, Tiêu Viễn Trình cùng trưởng công chúa Huệ Văn vẫn một mực trong sạch chưa làm chuyện gì, hắn tự nhiên biết đứa nhỏ này không phải là con hắn. Hắn vừa tức vừa giận. Mặc dù là vợ chồng danh nghĩa nhưng từ trước đến nay hắn cùng trưởng công chúa ở cùng một chỗ, trong lòng nảy sinh cảm tình? Ngay cả khi biết trưởng công chúa không thích hắn, nhưng trong hắn vẫn tự nhủ: tốt xấu gì nàng cũng là thê tử danh chính ngôn thuận của mình. Từ điểm này, hắn so với bất cứ nam tử nào ái mộ trưởng công chúa Huệ Văn đều có ưu thế hơn. Nhưng không ngờ trưởng công chúa Huệ Văn lại mang thai sau lưng hắn? Đứa bé kia là của ai, hắn mấy lần ép hỏi, trưởng công chúa cũng không chịu nói, thậm chí thái độ đối với hắn cũng càng ngày càng lạnh nhạt. Tiêu Viễn Trình rất sợ hãi, nghĩ đến tiền đồ của mình, liền buộc phải đội cái nón xanh này trên đầu. Năm ấy Hoàng Bắc Nguyệt được sinh ra, đúng lúc thắng một trận chiến, Hoàng thượng long nhan vui vẻ, sắc phong quận chúa, có đất phong, còn đại xá thiên hạ, hoàng tử cùng công chúa chân chính cũng không có đãi ngộ như vậy.

Hoàng hậu buồn bực không vui khiến Tĩnh An vương mấy lần hướng Hoàng thượng góp lời, nói không hợp quy củ, bởi trong lúc nói năng có nhiều bất kính với trưởng công chúa Huệ Văn nên Hoàng thượng giận dữ, đuổi Tĩnh An vương tới biên cương làm thủ vệ.

Hành động này làm mọi người khiếp sợ, Tĩnh An vương quyền cao chức trọng, tay nắm trọng binh, trong gia tộc nhân tài xuất hiện lớp lớp, cao thủ vô số, ngay cả tiên hoàng cũng phải nể mặt Tĩnh An Vương. Việc lần này của Hoàng thượng khiến Tĩnh An vương tức giận. Hắn mang theo cao thủ trong gia tộc đi biên cương, trên danh nghĩa là bảo vệ biên cương, kì thực lại chiêu binh mãi mã, chiếm cứ một phương. Hoàng thượng căn cơ chưa ổn, quốc gia cùng lúc loạn trong giặc ngoài, hành động này của Tĩnh An vương không khác gì muốn làm phản. Khi đó may là Thái hậu suy nghĩ chu toàn, vừa ban ân vừa uy hiếp, ép Tĩnh An vương không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Rồi sau đó Tĩnh An vương gửi mật tín cho thái hậu, nói trưởng công chúa Huệ Văn là yêu tà chuyển thế, hại nước hại dân, một ngày bà còn sống, Nước Nam Dực nhất định không được an bình. Nhìn thấy thư này thái hậu giận không kìm được, con gái đáng tự hào của bà, bà biết con gái của mình là hạng người gì. Tĩnh An vương sợ hãi danh vọng của trưởng công chúa Huệ Văn ở trong lòng dân chúng vang xa, ảnh hưởng đến quyền lợi mẫu nghi thiên hạ của con gái hắn.

Nhận thư xong Thái hậu không nói một từ, Tĩnh An vương nhiều lần đưa thư đến, cuối cùng thái hậu chỉ có thể đồng ý, một ngày mà bà còn sống thì Mộ thị vĩnh viễn là hoàng hậu, ngày sau hoàng gia cùng Mộ gia nhất định trọn đời giao hảo, vĩnh viễn có mối quan hệ thông gia. Tĩnh An vương cũng là cáo già, tự biết tính tình cuồng ngạo không câu nệ của Hoàng thượng, trưởng công chúa lại quả quyết thông minh, nếu sau này Văn Đức thái hậu qua đời, Mộ gia bọn họ tuyệt đối không có kết cục tốt. Suy nghĩ mãi, Phủ Tĩnh An Vương quyết định cử binh đánh vào thành Lâm Hoài, hắn binh hùng tướng mạnh, ở biên cương nghỉ ngơi lấy sức nhiều năm, bồi dưỡng vô số cao thủ.

Mà Nước Nam Dực trải qua đại chiến cùng Nước Đông Ly, quân lính vốn hao tổn, hơn nữa các tiểu quốc xung quanh thỉnh thoảng khiêu khích xâm phạm. Tình thế bấp bênh, chính quyền của hoàng gia Nam Dực bất cứ lúc nào cũng có thể bị hủy trong tay cường địch, còn bị ngoại thích thay thế. Văn Đức thái hậu quỳ ở từ đường một ngày một đêm, cuối cùng viết một phong thư, cho người đưa cho Tĩnh An vương, rồi sau đó trong đêm mưa, thái hậu tự mình xuất cung mật đàm với Tĩnh An vương. Binh mã của Tĩnh An vương bí mật đóng quân ở ngoài thành Lâm Hoài, án binh bất động. Sau đó thái hậu mời Tiêu Dao vương tới, xin hắn luyện chế độc dược vô sắc vô vị, ăn vào giống như ngã bệnh mà chết bất đắc kỳ tử, cho dù ngự y cũng nhìn không ra. Tiêu Dao vương cũng không biết thuốc này cho ai dùng, chỉ biết là thái hậu phân phó, hắn liền làm theo. Sau khi dược được luyện xong, thái hậu tự mình lệnh cho Tuyết di nương đưa cho trưởng công chúa Huệ Văn uống, đêm hôm đó không gió không mưa, thái hậu đem Hoàng Bắc Nguyệt tiến cung, đứa bé kia thì ngủ mà thái hậu đứng trong hoa viên của Dục Tường cung một đêm không hề chợp mắt, đến ngày hôm sau thì nghe được tin trưởng công chúa Huệ Văn đã chết.

Sau đó Tĩnh An vương lặng lẽ lui binh, Hoàng thượng nổi giận, thái hậu bệnh không dậy nổi, Tiêu Dao vương biết việc này thì vừa sợ vừa giận, đau khổ vô hạn, tự mình đến nước khác. Ai cũng không biết chân tướng năm đó trưởng công chúa Huệ Văn chết, thái hậu thẹn với lòng, nhiều năm không dám quay lại đế đô, cũng không dám đối mặt cùng Hoàng Bắc Nguyệt. Việc này là bí mật của Nước Nam Dực, trừ thái hậu cùng Tiêu Dao Vương, không người nào biết, thậm chí ngay cả Hoàng thượng cũng bị giấu diếm. Hoàng thượng sao có thể biết mẫu thân của hắn lại hại chết người mà hắn yêu nhất.

Trong thông đạo của mộ thất vẫn lạnh lẽo sâu thẳm, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt thái hậu như ẩn như hiện.

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đứng lên, dưới chân mềm nhũn, dựa vào vách tường mộ thất lạnh như băng. "Nguyệt nhi, lúc ấy thái hậu không có lựa chọn".

Tiêu Dao vương chậm rãi mở miệng, tiếng nói vang khắp mộ đạo. Hoàng Bắc Nguyệt mở hai tròng mắt đen nhánh, con ngươi trong suốt luôn kiên định, nhưng hiện tại lại nhuộm thêm vài phần lệ ý mông lung. Bị lừa gạt lâu như vậy nàng thật sự không thể dễ dàng tiếp nhận, nếu được lựa chọn một lần nữa, nàng không cần biết sự thật tàn khốc như vậy.

"Trước khi mẫu thân chết, từng nói không muốn ta tiến vào gia tộc đế vương." Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi quay đầu lại nhìn Hoàng thái hậu. "Mẫu thân sớm đã biết, người hạ độc là thái hậu".

Thái hậu hai tay ôm mặt, thấp giọng khóc lên. Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, vành mắt xung quanh sắc hồng, khóe miệng nhếch lên, lạnh lùng nói: "Ta sẽ nhớ kỹ Tĩnh An vương của Nước Nam Dực, Ngụy Võ Thần của Nước Đông Ly".

"Nguyệt nhi?" Tiêu Dao Vương nhìn nàng, vẻ mặt lo lắng, "Ngươi muốn làm gì?".

"Thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng". Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói hết, nhanh chóng từ cầu thang đi xuống, dùng sức đẩy cửa mộ thất.

"Tiểu thư!". Đông Lăng ôm Tiểu Hổ cùng Chi Chi theo kịp.

"Chớ vào". Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói, chính mình đi vào bên trong mộ thất lạnh lẽo, khép cửa mộ lại.

Mộ thất được xây dựng chưa lâu nên bên trong chưa có loại không khí quỷ dị tích lũy sau thời gian dài. Ở hiện đại nàng từng một lần tiến vào một mộ cổ thời Chiến quốc, đến nay vẫn còn cảm giác sợ hãi rét lạnh. Có lẽ là con gái của trưởng công chúa Huệ Văn, cho nên đi vào trong mộ thất, trừ xung quanh không khí có chút lạnh lẽo, trong lòng cũng không có chút cảm giác sợ hãi nào. Bốn phía trên vách tường vẽ bích hoạ màu sắc rực rỡ, miêu tả sự tích cả đời huy hoàng của trưởng công chúa Huệ Văn. Chẳng những vách tường lạnh như băng, cho dù màu sắc có sặc sỡ như thế nào đi nữa cũng chỉ có thể làm người ta bi thương mà thôi.

Quan tài để ở giữa mộ thất, dựa theo tập tục Nước Nam Dực, quan tài phía trên lát gấm vóc cùng tơ lụa hoa lệ, màu sắc tươi đẹp, giống như người chết đi vẫn được mặc hoa phục. Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi đến, phía trước quan tài, trên mặt đất có một bó hoa sen đã khô, màu sắc chưa phai tàn, có thể tưởng tượng ra khi hoa nở thanh lệ thoát tục đến nhường nào. Quan tài của trưởng công chúa sau khi an táng trong mộ thất thì hoàn toàn bị phong bế, bên ngoài có người thủ lăng, tuyệt đối không cho phép người đi vào. Bó hoa này là ai để ở đây? Hoàng Bắc Nguyệt quỳ xuống, ngẩng đầu nhìn quan tài được bao bọc trong tơ lụa hoa lệ, thấp giọng nói chuyện. "Trưởng công chúa Huệ Văn, cho đến nay, ta đã giúp con gái của ngươi lấy lại công đạo, những kẻ hại chết cô ấy, ta cũng đã khiến bọn họ bị báo ứng, ngươi ở dưới cửu tuyền, có thể yên nghỉ chứ?". Tiếng của nàng rất thấp, quanh quẩn trong mộ thất bị phong bế. "Nhiều năm ngươi ôm hận mà chết, hôm nay ta trả lại công đạo cho ngươi, người hại ngươi, ta sẽ khiến bọn chúng phải trả giá". Hoàng Bắc Nguyệt từ nạp giới lấy ra chủy thủ, đem một đoạn tóc dài cắt bỏ, cột lại bằng dải băng nhẹ nhành đặt ở trên quan tài. "Chỗ tóc này xem như nữ nhi của ngươi đi, nó sẽ làm bạn với ngươi".

"Cả đời ngươi không làm sai chuyện gì, tại sao phải nhận báo ứng như vậy?, Trưởng công chúa Huệ Văn, nếu như có thể, ta cũng nguyện ý gọi ngươi một tiếng 'mẫu thân', thân thể này là ngươi ban cho, vì ngươi làm chuyện gì cũng đáng. Nếu như trên thế giới thật sự có linh hồn, hiện tại ngươi đã gặp lại Bắc Nguyệt quận chúa chứ, hy vọng ở thế giới kia, không có phản bội, không có thống khổ, không có chuyện làm theo người khác. Yên nghỉ đi, còn lại giao cho ta". Hoàng Bắc Nguyệt dập đầu lạy ba cái, đứng lên nhìn quan tài một cái rồi chậm rãi xoay người đi ra ngoài.

Bên ngoài thái hậu ngẩng đầu nhìn thấy nàng, hốc mắt khóc sưng đỏ, thương tâm nói: "Bắc Nguyệt, mẫu thân ngươi có ổn không?".

"Người tốt lắm, không nhọc thái hậu quan tâm". Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói, "Vong linh đã yên nghỉ, thái hậu thông cảm, không nên đi quấy rầy".

Nói xong, Hoàng Bắc Nguyệt đưa Đông Lăng cùng hai ấu thú đi lên dọc cầu thang.

"Nguyệt nhi, ngươi muốn đi đâu?" Tiêu Dao vương ở phía sau hô.

"Vương gia, ta cũng không trách ngươi, chuyện tình năm đó xin hãy quên đi, cho dù ngươi có hối hận đến chết cũng không thay đổi chuyện đã xảy ra". Bước chân Hoàng Bắc Nguyệt hơi ngừng lại. Nhìn thần sắc Tiêu Dao Vương trong lúc đó có thể thấy hắn cũng tự trách và hối hận, đặc biệt hiện tại thấy Hoàng Bắc Nguyệt lớn lên kiên cường tự tin như vậy càng làm hắn xấu hổ vô cùng.

"Ta đáp ứng mẫu thân ngươi, chăm lo ngươi thật tốt".

Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng cong lên một chút, nói : "Ta vốn là người trôi dạt, Vương gia chiếu cố tốt chính mình là được, từ nay về sau, Nước Nam Dực không có Bắc Nguyệt quận chúa".

"Nguyệt nhi... ." Tiêu Dao vương cả kinh nói. Thái hậu cũng bỗng nhiên xoay người: "Bắc Nguyệt, ngươi muốn hoàng tổ mẫu trả giá lớn thế nào cũng được, ngươi tuổi nhỏ như vậy, ngàn vạn lần không nên tùy hứng!".

"Lòng ta đã quyết, xin thái hậu không nên ngăn trở". Hoàng Bắc Nguyệt kiên quyết nói, cũng không quay đầu lại nữa, không cần nhìn lại những thân

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng