Thiên tài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng Bắc Nguyệt trả nhiệm vụ ở Công Hội Lính đánh thuê, lĩnh thù lao 100 vạn kim tệ.

Tiền tệ ở Tạp Nhĩ Tháp đại lục gồm có 4 loại: Kim tệ, Ngân tệ, Đồng tệ, Thiết tệ.

1000 Thiết tệ = 100 Đồng tệ = 10 Ngân tệ = 1 Kim tệ.

Nếu trên người mang theo số lượng tiền quá nhiều thì có thể dùng 10 kim tệ để đăng kí tạo 1 cái thẻ Rum (tương tự như thẻ ATM), đem tiền cất trữ vào trong đó, khi cần tiền có thể trực tiếp lấy ra sử dụng.

Công năng thẻ Rum cũng gần như nạp giới vậy, tuy nhiên thẻ Rum chỉ có thể dùng để chứa tiền mà thôi, giá cả cũng tương đối rẻ, phí kích hoạt một cái thẻ Rum là 10 kim tệ.

Mà giá cả của nạp giới thì cao hơn thế gấp mấy trăm lần, hiện tại tiền cũng chưa nhiều nên Hoàng Bắc Nguyệt không đi mua nạp giới ngay. Nàng đi dạo một vòng trong chợ Bố Cát Nhĩ để nhận biết các loại dược liệu trong thế giới này.

"Hí Thiên đại nhân!" Một người ở phía sau vừa thở hồng hộc vừa gọi, thấy Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu lại liền vô cùng trịnh trọng đưa nàng một thiếp mời mạ vàng nhìn vô cùng xa hoa.

"Rốt cuộc ta cũng tìm được ngài, đây là Thái tử điện hạ bảo ta giao cho ngài. Điện hạ hiện tại đã đi Rừng rậm Phù Quang nên không thể tự mình đến đây đưa thiệp cho ngài, mong ngài lượng thứ".

Tờ thiếp mạ vàng này là thiệp mời của hoàng tộc, trên mặt thiếp mời vẫn mơ hồ cảm nhận được có nguyên khí dao động.

"Cung yến sao?" Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt nói, trong ký ức khi Huệ Văn Trưởng công chúa vẫn còn sống, Hoàng Bắc Nguyệt cũng thường vào cung đi lại, nhưng lúc đó tính tình của nàng quá hèn nhát khiếp đảm nên Hoàng Hậu không thích nàng.

Lần cung yến này là do Hoàng Hậu thiết đãi. Tuy nói chỉ là tiệc rượu bình thường nhưng chỉ cần nhìn loại thiệp mời xa hoa như thế này thì hiển nhiên rất nhiều đại nhân vật trong Thành Lâm Hoài sẽ đi.

Phủ Trưởng công chúa nhất định sẽ nhận được thiếp mời, hiện giờ Thái hậu không ở trong cung, Hoàng Bắc Nguyệt có thể lấy lý do bị ốm để không đi.

"Là cung yến do Hoàng Hậu nương nương thiết đãi, đại nhân ngài chính là khách quý! "

"Đa tạ ngươi." Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt nói, sau khi cẩn thận thu lại thiếp mời liền xoay đầu rời đi.

Nàng hiện tại đi về phía có tiếng đàn phát ra hôm qua. Nơi này tương đối hẻo lánh ít người, nhưng riêng tòa nhà này lại được thủ vệ vô cùng nghiêm ngặt. Đội ngũ tuần tra qua lại liên tục, không hề buông lỏng một phút nào.

Địa phương rách nát nhìn kiểu nào cũng không thấy bắt mắt này, tại sao lại bị canh phòng gắt gao như vậy nhỉ?

Hoàng Bắc Nguyệt vừa đến gần một chút lập tức bị một tên lính tuần tra phát hiện. Hắn nhanh chân bước đến, nhìn thấy nàng một thân hắc bào quỷ dị, thân hình nhỏ gầy, trên người tản ra một loại khí chất tao nhã thần bí khiến hắn cũng không dám khinh thường, khẩu khí cũng tương đối khách khí: "Nơi này là cấm địa, thỉnh các hạ nhanh chóng ly khai!".

Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn cửa gỗ cũ kỹ kia, dù tò mò nhưng cũng không muốn chuốc lấy phiền phức, vừa xoay người định bỏ đi thì chợt thấy trên đường lớn xuất hiện một cỗ xe ngựa, phía sau cũng có rất nhiều võ sĩ đi theo. Thoạt nhìn bọn họ không giống như đang bảo vệ, ngược lại là giám thị thì đúng hơn!

Mắt hơi híp lại, Hoàng Bắc Nguyệt lùi vào một góc, yên lặng nhìn.

Chiếc xe ngựa kia dừng lại ở cửa chính, tên võ sĩ lúc nãy ngăn cản nàng vẻ mặt cương trực công chính đi đến trước cửa xe ngựa, nghiêm giọng nói: "Vương tử đã trở lại, mời ngài xuống xe để tại hạ lục soát !"

Về nhà còn bị lục soát nữa? Thế giới này kỳ cục thật.

Võ sĩ kia vừa nói xong, màn xe đã bị xốc lên, lộ ra một gương mặt phẫn nộ.

"Điện hạ đang bị bệnh, ngươi muốn lục soát gì? Chúng ta có bao giờ giấu đồ đâu chứ?"

"Đây là mệnh lệnh của Hoàng Thượng, ta chỉ là kẻ chấp hành, thỉnh Vũ Văn đại nhân thứ lỗi."

"Địch, không sao đâu". Thanh âm hư nhược từ trong xe ngựa vọng ra, mờ ảo trầm thấp, giống như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ thổi bay đi. Một cánh tay tái nhợt từ trong xe ngựa vươn ra: "Dìu ta xuống xe đi".

Nghe được thanh âm này, khuôn mặt tên võ sĩ cũng thoáng vài phân hòa hoãn, ánh mắt cũng mang theo sự tôn trọng.

"Dực vương tử, đắc tội rồi "

"Không sao, là do Địch quá thất lễ." Giọng nói ôn hòa nhàn nhạt, giống như lực lượng vô hình khiến người ta thấy thoải mái trong lòng..

Dực vương tử ? Hoàng Bắc Nguyệt lục soát trong ký ức, tìm kiếm kí ức về các vương tử của các nước...

Mười năm trước Nước Nam Dực cùng Nước Bắc Diệu chiến tranh liên miên, cuối cùng hòa giải, trao đổi con tin với nhau. Chẳng lẽ hắn là con tin hòa giải của Nước Bắc Diệu lúc trước hay sao?

Nước Bắc Diệu đưa tới con tin là Cửu vương tử Phong Liên Dực, lúc ấy chỉ lên sáu tuổi. Nhớ năm đó, Huệ Văn Trưởng công chúa đã tự mình dẫn người ra khỏi thành đi nghênh đón vị Cửu vương tử nhỏ tuổi này.

Mười năm qua đi, tiểu hài tử năm đó giờ cũng đã trưởng thành rồi. Đáng tiếc hắn vẫn phải tiếp tục ở địch quốc mà làm con tin, Nước Bắc Diệu không hề có ý định đem vị Cửu vương tử này đón về, tự nhiên Nước Nam Dực cũng không có tâm tư đó.

Từ xưa tới nay ở đại lục Tạp Nhĩ Tháp, Hoàng Đế luôn có rất nhiều con nối dõi. Bởi vậy một khi bị đưa đi địch quốc làm con tin, thông thường đều không có cơ hội trở về quốc gia của mình. Nếu không phải hậm hực mà chết thì chính là không chịu nổi đãi ngộ thấp kém của địch quốc mà tự sát, hoặc là chiến tranh bạo phát bị địch quốc ngược đãi dẫn đến tử vong.

Vị Dực vương tử này sẽ có kết cục thế nào đây?

Vị nam nhân trẻ tuổi gọi là Vũ Văn Địch kia lúc này đã xoay người vén rèm xe lên, dè đặt đem Dực vương tử đỡ xuống.

Thứ trước tiên đập vào mắt chính là vạt áo trắng như tuyết, tiếp đến là mái tóc đen dài như mặc ngọc. Hắn cúi người bước xuống xe ngựa, gò má hoàn mỹ khiến người khác hơi thở cũng trở nên khẩn trương. Thân ảnh gầy gò có mấy phần đơn bạc. Vừa đi xuống xe ngựa, hắn đã cởi áo choàng trên người xuống, giơ tay lên, thanh âm có chút khàn khàn: "Tìm đi."

Gió nhẹ khẽ khẽ qua thân ảnh của hắn, dù là xuân hoa thu nguyệt cũng không tài nào cướp đoạt được khí chất thanh nhã ấy.

Bởi vì hắn đưa lưng về phía nàng nên không thấy được dung mạo của hắn. Nàng hơi híp mắt, lạnh lùng đánh giá bóng lưng gầy gò tràn ngập khí tức ôn hòa, tựa như thanh phong minh nguyệt, tựa như trích tiên hạ phàm.

Võ sĩ kia chỉ tìm kiếm tượng trưng một chút liền phất tay để hắn rời đi.

"Đa tạ."

Văn nhã quý công tử nhẹ nhàng nói tiếng cám ơn rồi để Vũ Văn Địch nâng đỡ, bước chân có chút phù phiếm, chậm rãi đi vào.

Đại môn dần đóng lại, bên ngoài phủ con tin khôi phục lại vẻ yên tĩnh, binh lính tuần tra tiếp tục đi đi lại lại, cẩn thận tỉ mỉ.

Thấy cũng không còn gì để nhìn nữa, Hoàng Bắc Nguyệt cũng chỉ có thể quay người chậm rãi ly khai. Mặc dù nàng rất hiếu kì về người đã đánh đàn hôm qua, song vị Cửu vương tử này đãi ngộ ở Nước Nam Dực cũng không tốt lắm, nàng cũng không muốn tạo thêm phiền phức cho hắn.

Tối hôm qua cầm tiêu hợp tấu, ký ức này nàng suốt đời khó quên. Bên trong tiếng đàn mờ ảo uyển chuyển đó, nàng cảm nhận được một chút cao ngạo. Nếu có cơ hội, nàng thực muốn có thể cùng hắn hợp tấu lần nữa.

Phía sau cánh cửa của phủ con tin, Phong Liên Dực vừa đi được vài bước bỗng dừng lại, xoay người liếc mắt về phía cửa.

Đôi con ngươi vừa rồi còn ôn hòa nội liễm, giờ phút này đã trở nên thanh lãnh mênh mông, lộ ra khí tức yêu dị.

"Điện hạ, làm sao vậy " Vũ Văn Địch không còn vẻ nóng nảy bốc đồng mà vô cùng trầm ổn, rất có phong độ của một đại tướng.

"Không có gì." Phong Liên Dực lắc đầu một cái, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười nhu hòa.

Vũ Văn Địch thấy vậy trong lòng ngẩn ra. Khi không có người ngoài, điện hạ không bao giờ cười, dù có cũng không phải kiểu cười dịu dàng như vậy, nó luôn mang theo hàn khí chứ không như hiện tại.

Phong Liên Dực thu hồi ánh mắt, tiếp tục đi về phía trước.

Vũ Văn Địch khẽ nói: "Ngày mai trong cung Hoàng Hậu thiết yến, thiếp mời theo thường lệ đưa tới, điện hạ có muốn đi không?"

Nước Nam Dực có mấy vị quyền quý ngưỡng mộ nhân phẩm tài học của Dực điện hạ, bởi vậy tuy làm con tin mười năm nhưng điện hạ cũng làm quen không ít người. Các tiệc rượu lớn nhỏ đều sẽ có người đem thiếp mời đưa đến.

Tiệc rượu trong cung hay của đám quý tộc, điện hạ thỉnh thoảng cũng tham dự. Nhưng hai ngày nay điện hạ nhiễm chút phong hàn, thân thể không thoải mái, có lẽ từ chối đi.

"Nghe nói Nước Nam Dực xuất hiện một vị Cửu Tinh Triệu hoán sư, thực lực tương đương với Thái tử Chiến Dã, Triệu hoán thú là một trong Ngũ Linh - Băng Linh Huyễn Điểu, cao thủ như vậy ta cũng muốn gặp thử xem.".

Vừa nhắc tới vị tóc đỏ Triệu hoán sư kia, Vũ Văn Địch liền nhịn không được mà hừ lạnh một tiếng: " Không biết Nước Nam Dực là vận cứt chó gì mà liên tục xuất hiện Cửu Tinh Triệu hoán sư!"

Trước là Thái tử Chiến Dã, hiện tại thêm một vị thần bí tóc đỏ ma nữ!

Hơn nữa hai người đều có siêu cấp Linh thú thuộc Ngũ Linh. Hai con xuất hiện tại Nước Nam Dực, thực lực như vậy không khỏi quá phô trương sao!

"Địch, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, ngươi quên rồi sao?". Phong Liên Dực hơi lắc đầu, bình thường ở bên ngoài giả trang thành hình tượng bốc đồng đã quen, hiện giờ tính cách thật của Vũ Văn Địch cũng có chút nóng nảy rồi.

Vũ Văn Địch cười, nói "Điện hạ nói rất đúng, Cửu Tinh Triệu hoán sư có lợi hại hơn nữa thì trước mặt Tu La Thành cũng không là gì".

Phong Liên Dực chỉ cười không nói, trong con ngươi nổi lên ánh tím nhạt: "Lần cung yến này chính là vì lôi kéo vị Cửu Tinh Triệu hoán sư kia".

Vũ Văn Địch nói: "Một vị thần bí Triệu hoán sư lai lịch không rõ ràng, điện hạ, nếu không thuộc hạ đi điều tra một chút xem sao?".

"Không cần, thuận theo tự nhiên đi, chúng ta chỉ cần yên lặng quan sát là được rồi."

Buổi tối, Hoàng Bắc Nguyệt ở trong phòng nghiên cứu những thảo dược mới mua lúc chiều.

Trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, ngoài chức nghiệp Triệu hoán sư khiến người người hâm mộ, còn có một loại chức nghiệp càng thêm thần thánh, đó chính là Luyện dược sư cùng Luyện khí sư!

Nói như vậy, có thể hiểu được chế thuốc cùng luyện khí thì phải là thiên tài hiếm thấy, trừ bỏ huyết thống truyền thừa, quan trọng chính là tài liệu!

Tại các quốc gia, nắm giữ nguồn tài liệu đều là các thế lực lớn, gia tộc lớn, bởi vậy nếu một người không có bối cảnh muốn trở thành luyện dược sư rất khó, trừ phi có được kỳ ngộ. Cũng vì vậy, chế thuốc cùng luyện khí đã trở thành " kỹ năng chỉ dành cho quý tộc ".

Lúc nãy tại chợ Bố Cát Nhĩ, nàng mua một bao dược liệu cấp thấp cũng đã tốn hết mấy ngàn kim tệ, quả thực là đắt đỏ. Không có tiền thật sự là muốn tu luyện cũng không được.

Để nâng cao thực lực của mình, việc trở thành Luyện dược sư đối với nàng rất trọng yếu. Nàng hiện tại không thể ngưng tụ được nguyên khí, thân thể lại quá yếu đuối nên nhất định phải điều dưỡng cho tử tế, bằng không hết thảy đều như nói suông.

Đêm nay ánh trăng đặc biệt sáng sủa, Hoàng Bắc Nguyệt ngồi cạnh cửa sổ, thử hấp thụ một tia nguyên khí vào vào thân thể, sau đó chậm rãi truyền vào trong hắc ngọc.

Tia nguyên khí nhỏ bé chậm rãi truyền vào hắc ngọc. Thông qua nguyên khí, nàng cũng cảm nhận được một chút về không gian bên trong. Hắc ngọc bề ngoài tuy nhỏ nhưng không gian bên trong lại vô cùng rộng lớn, chỉ có điều xung quanh lại đen như mực, cái gì cũng không thấy.

Nguyên khí không thể ở trong thân thể ngưng tụ, vậy nên tất cả đều chảy vào bên trong hắc ngọc, nhanh chóng biến mất.

Ta không tin!!!!

Hoàng Bắc Nguyệt tức giận vỗ mạnh lên bàn, cái quái gì vậy, rốt cuộc là vì sao mà nàng lại không thể ngưng tụ nguyên khí? Thân thể rõ ràng đều ổn, cho dù suy yếu cũng không đến mức đem nguyên khí đều hút đi chứ!

Chờ đã, bị hút đi?! Trong đầu bỗng nhiên lóe lên một tia sáng, nàng lập tức thử hấp thu một tia nguyên khí, sau đó để nguyên khí chậm rãi chìm vào trong thân thể.

Chậm rãi, chậm rãi......

Nguyên khí theo kinh mạch lưu chuyển chậm rãi bị một lực lượng nào đó hút đi, không phải tiêu tan mà là bị hút đi!

Nàng vừa mừng vừa sợ, sự phát hiện tình cờ này đã đem toàn bộ nghi vấn mấy năm nay hoàn toàn xóa bỏ.

Hóa ra nàng không phải không thể ngưng tụ nguyên khí!

" Ha ha ha, nhiều năm như vậy, rốt cục ngươi cũng phát hiện ra bí mật này". Một thanh âm quỷ dị bỗng nhiên vang lên.

Trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng nói quỷ dị vang lên bên tai, đừng nói người bình thường, ngay cả thần tiên cũng bị dọa mà lên cơn đau tim mất. Hoàng Bắc Nguyệt đứng bật dậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh: "Ai!"

Rõ ràng là không có ai, nàng không hề cảm giác được khí tức của người nào! Vậy tiếng nói đó...

"Không cần tìm, ngươi không nhìn thấy ta đâu."

"Ngươi đến cùng là ai ?"

Nàng rất không thích loại cảm giác bị dòm ngó này. Người đó có thể quan sát nàng, biết hết mọi thứ về nàng mà nàng lại không biết gì về đối phương cả.

"Ngươi có thể gọi ta là Yểm."

"Lão nương không hỏi tên của ngươi! ra đây cho ta!" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng quát lên, cả người sát khí tăng vọt!

Yểm dường như ngẩn ra một chút sau đó chậm rãi nói: "Ta nếu có thể ra được thì tốt rồi. "

Con ngươi trong trẻo lạnh lùng của nàng hơi nheo lại: "Ngươi có ý tứ gì ?"

"Ngươi nhắm mắt lại, ta sẽ để ngươi nhìn thấy ta."

Hoàng Bắc Nguyệt nhắm mắt lại, nàng không hề có chút lo lắng sợ hãi. Cho dù mất đi thị giác thì các giác quan khác của nàng cũng rất nhạy bén.

Vừa nhắm mắt lại, bỗng nhiên thân thể khuỵu xuống, nàng lập tức mở mắt ra!

Một nơi cô độc, ánh sáng nhợt nhạt chiếu lên khoảng không hắc ám vô tận.

Chân của nàng dẫm lên một vũng nước. Nước chậm rãi lưu động về phía trước, phát ra tiếng róc rách.

Nàng nhìn chung quanh, trong lòng hoàn toàn không có sợ hãi mà vô cùng hiếu kỳ.

Tên Yểm đó nói để nàng thấy hắn, là ở đây sao?

Nàng theo dòng nước chậm rãi đi về phía trước, đã một phút trôi qua mà ánh đèn kia vẫn mãi ở phía xa, giống như vĩnh viễn không cách nào tới gần được.

Không biết qua bao lâu, cuối đã xuất hiện một nhà lao cực kì rộng lớn cùng trước mặt nàng. 49 cây cột đồng dựng đứng ở phía trước, mỗi một cái đều to đến mức phải cần bốn năm người mới ôm hết được. Phía trên trụ đồng có vô số bùa chú kì quái được dùng một loại mực màu vàng sậm vẽ lên.

Xung quanh nó nguyên khí lưu động chầm chậm, bùa chú theo đó hiện ra ánh sáng chói mắt.

Nàng ngẩng đầu lên nhưng vẫn không thấy được điểm cuối của trụ đồng, như thể nó kéo dài đến tận một thế giới khác vậy.

Không gian vừa rộng lại vừa tối đen như vậy, e rằng trên đại lục cũng thấy không nhiều.

Hoàng Bắc Nguyệt đi lên phía trước, nàng vừa đặt tay lên trụ đồng thì ánh sáng chói mắt hiện lên, nhanh chóng tạo thành một cỗ lực lượng lớn đẩy tay nàng ra.

Cùng lúc đó, một đôi mắt lớn đục ngầu xuất hiện sau trụ đồng, quỷ dị quan sát nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu lên, bóng dáng bé nhỏ không chút nào sợ hãi đứng thẳng tắp, khuôn mặt thanh lệ vẫn giữ vẻ bình tĩnh hờ hững, ánh mắt cũng bắt đầu đánh giá con mắt to lớn kia.

"Ngươi là thứ quỷ gì?" Thanh âm kiêu ngạo cuồng vọng vang lên.

Con mắt thật to khẽ híp lại, sau đó một mặt thú màu đỏ chậm rãi xuất hiện trước mặt nàng. Hắn từ tốn tiến lên, đến gần 49 cậy cột trụ mới dừng lại.

"Ta chính là Yểm."

"Lão nương biết ngươi tên là Yểm rồi, ta muốn hỏi ngươi là con gì?"

Yểm lộ vẻ kinh ngạc. Thiếu nữ nhân loại này thấy hắn lại không hề sợ hãi, hơn nữa còn dùng giọng điệu như thế nói chuyện với hắn.

"Ha ha, không hổ là hậu nhân của người kia." Yểm ý vị thâm trầm cười rộ lên, trong tiếng cười mang theo sự thù hận khắc cốt ghi tâm.

Hoàng Bắc Nguyệt khoanh tay hừ lạnh một tiếng: "Ít nói nhảm một chút, nếu ngươi không nói thì ta đi!".

"Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi lẽ nào đối với ta một chút sợ hãi cũng không có sao?" Lòng tự ái của hắn thật sự đã bị nét hờ hững trên mặt của Hoàng Bắc Nguyệt làm tổn thương rồi.

"Nực cười, ngươi chỉ là một con thú mà thôi. Ở trong mắt ta, không có con thú nào mà ta không thần phục được cả."

Yểm buồn bực hừ một tiếng, nằm trên hắc thủy lăn qua lộn lại nói: "Vậy ngươi không muốn biết bây giờ ngươi đang ở đâu sao?".

"Điều ta muốn biết tự nhiên ta sẽ biết, lão quái vật ngươi đừng có bày đặt giả vờ thần bí trước mặt ta."

Nàng kiếp trước ngay cả tàu chiến cũng đã lái qua, lão quái vật này trước mặt nàng còn dám tính toán với nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt khoanh tay quay đầu bước đi, Yểm nhìn theo bóng lưng của nàng, thấp giọng rít gào: "Hoàng Bắc Nguyệt, nơi này là Hắc Thủy Cấm Lao, ngươi không đi ra được đâu!".

"Là địa ngục thì ta cũng sẽ đập ra một cái lỗ hổng để đi ra ngoài!"

Vừa nói xong trong lòng nàng cũng bắt đầu triệu hoán Băng Linh Huyễn Điểu.

Yểm thấy vậy liền phá lên cười: "Đập ra một cái lỗ sao? Hoàng Bắc Nguyệt, đây là trong thân thể của ngươi đó!"

Hoàng Bắc Nguyệt bỗng nhiên quay đầu: "Ngươi nói cái gì ?"

Thấy vẻ mặt bình tĩnh của nàng rốt cục cũng bị phá vỡ, Yểm vô cùng cao hứng, cười khằng khặc: "Ta đã bị phong ấn trong thân thể ngươi mười hai năm! Ngươi luôn thắc mắc tại sao mình không ngưng tụ được nguyên khí phải không? Đó là vì tất cả nguyên khí mà ngươi ngưng tụ ra đều sẽ bị hấp thu để bổ sung cho bùa chú cầm cố tòa Hắc Thủy Cấm Lao này!"

Thanh âm gầm thét làm cho hắc thủy xung quanh bắt đầu nổi sóng, bọt khí ùng ục giống như nước bị nấu sôi lên vậy. Trong không gian hắc ám yên tĩnh, gió đột nhiên nổi lên, thổi tóc Hoàng Bắc Nguyệt bay phần phật. Tuy vậy, ngọn đèn dầu vẫn tỏa ra ánh sáng nhợt nhạt, hoàn toàn không bị cuồng phong xung ảnh hưởng tới.

"Ha ha ha, ha ha ha..." Tiếng cười cuồng vọng vang khắp không gian hắc ám.

Hoàng Bắc Nguyệt trước mắt tối đen. Khi nàng mở mắt ra đã thấy mình xuất hiện trong gian phòng ở Lưu Vân Các. Trên trán ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt vốn tái nhợt lúc này đã hoàn toàn trắng bệch.

"Yểm, ra đây cho ta!" Nàng giận dữ quát lên.

Tam tiểu thư, Tuyết phu nhân đến thăm ngài đây.". Bên ngoài bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu lên thì thấy mấy nha hoàn cầm đèn lồng dẫn theo Tuyết di nương từ cửa viện đi vào.

Thọ yến kết thúc, đám người Tiêu gia cũng đã trở về. Nàng chỉ cần nghe tiếng tranh cãi ầm ĩ bên ngoài là biết.

Tuyết di nương này nửa đêm nửa hôm lại tới không biết muốn làm gì đâ ? Hoàng Bắc Nguyệt từ từ ổn định lại hơi thở, lau mồ hôi trên trán rồi mới đứng lên mở cửa. Tuyết di nương nhìn thấy người ra mở cửa là Hoàng Bắc Nguyệt thì không khỏi kinh ngạc: "Tam tiểu thư, nha đầu Đông Lăng kia tại sao không ra mở cửa?"

"Đông Lăng ngã bệnh". Hoàng Bắc Nguyệt mở miệng nói, thanh âm suy yếu vô lực, so với thanh âm tức giận lúc nãy quả thật là cách biệt một trời một vực.

Tuyết di nương trong lòng cười lạnh. Ma bệnh này càng ngày càng suy yếu, sắc mặt trắng bệch như người chết thế kia khẳng định là do đả kích rất lớn của việc bị Triệt công tử hối hôn!

Nàng dù sao cũng không sống được bao lâu nữa, bây giờ dỗ ngọt nàng một chút cũng không mất mát gì.

"Ai chà, Tam tiểu thư, ngươi sắc mặt sao lại xấu như vậy? trong người không khỏe sao?"

Tuyết di nương ra hiệu, nha hoàn bên cạnh lập tức lấy nệm gấm mềm mại ra, trải trên ghế rồi dìu Hoàng Bắc Nguyệt ngồi xuống.

"Ta thân thể này vẫn như cũ." Hoàng Bắc Nguyệt nói, vờ ho khan hai tiếng, trên mặt một mảnh u buồn.

Tuyết di nương cười nói: "Sự tình ngày hôm qua ngươi cũng đừng trách Nhị tỷ của ngươi. Tiết gia tự dưng quyết định như vậy, bọn ta cũng không hề biết trước."

Nàng biết Hoàng Bắc Nguyệt tính tình đơn thuần, chỉ cần nói năng nhỏ nhẹ một chút là nàng sẽ lập tức tin ngay.

Nhiều năm như vậy, chỉ cần nàng bố thí một chút thì Hoàng Bắc Nguyệt cũng đã cảm động đến rơi nước mắt rồi. Quả nhiên, Hoàng Bắc Nguyệt nghe được lập tức nói: "Ta làm sao có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng