Thoát khỏi hung ngục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy cách một vách núi, nhưng khí nóng rực kia vẫn làm không khí bên này sôi trào, từng luồng khí nóng giống như cuồng phong bốc lên, thổi tung mái tóc dài cùng vạt áo của bọn họ.

Ở một chỗ khác của vách núi màu lửa đỏ, tiếng va chạm kịch liệt liên tiếp truyền đến, mỗi lần va chạm, cả vực sâu tựa hồ cũng rung lên, phía trên lại có vô số đá vụn rơi xuống, giống như một trận mưa đá! Đám chim ác đều rối rít bỏ chạy, căn bản không dám tiếp tục ở lại nơi này.

Khói bụi do cơn mưa đá tạo thành không ngừng bay lên, kết hợp với từng luồng khói mù do lửa cháy dần dần che phủ tầm mắt hai người. Để tránh bị sóng nhiệt đánh trúng, Băng Linh Huyễn Điểu phải bay khá cao, bởi vậy Hoàng Bắc Nguyệt rất khó khăn mới có thể nhìn thấy bóng dáng của Mặc Liên. Lúc bay qua Huyễn Linh Thú, Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên đứng lên.

"Nguyệt?" Phong Liên Dực khó hiểu nhìn nàng, tuy nàng không nói, nhưng hắn vẫn biết nàng muốn làm cái gì!

"Quá nguy hiểm, ta không muốn nàng mạo hiểm!"

"Yên tâm, ta chưa bao giờ làm chuyện tình mà ta không nắm chắc!" Hoàng Bắc Nguyệt hướng hắn mỉm cười: "Hắn đối với ta thật lòng thật dạ, ta tuyệt đối sẽ không bỏ mặc hắn! Chờ ta, ta rất nhanh sẽ trở về."

"Ta..." Phong Liên Dực vừa định nói hắn sẽ cùng nàng đi, nhưng chưa kịp nói, Hoàng Bắc Nguyệt đã nhảy khỏi lưng của Băng Linh Huyễn Điểu.

Không khí bị thiêu đốt nên vô cùng nóng bỏng, cảm giác như ngâm mình ở trong nước sôi vậy, nóng đến mức khiến da thịt bong tróc. Hoàng Bắc Nguyệt cũng không nghĩ tới phía dưới lại nóng như vậy.

Một tờ Bùa Ngự Băng hiện lên trong tay, khí lạnh buốt chậm rãi từ lòng bàn tay lan ra khắp toàn thân, lúc này cảm giác nóng rực mới giảm bớt đôi chút!

"Mặc Liên!" Nhìn thấy Huyễn Linh Thú ở phía trước cách đó không xa, Hoàng Bắc Nguyệt một cước dẫm lên tảng đá lớn đang rơi xuống, sau đó thân thể giống như một mũi tên rời cung bắn mạnh về phía Huyễn Linh Thú.

Mơ hồ nghe tiếng có người kêu tên mình, Mặc Liên theo bản năng quay đầu lại, lúc này hắn mới sực nhớ hai mắt mình không nhìn thấy gì, trước mắt vẫn chỉ là một mảnh hắc ám, nhưng tiếng nói quen thuộc kia khiến đáy lòng hắn cảm nhận được một tia ấm áp.

Dựa vào năng lực cảm giác chuẩn xác, Mặc Liên vươn tay đỡ lấy thân thể Hoàng Bắc Nguyệt. Tình cảnh giống như nàng từ đằng xa chạy tới nhào vào lồng ngực của hắn, khiến trái tim hắn rung động không ngừng. Mặc Liên ngẩn ra, có chút không thích ứng được cái cảm giác trái tim kịch liệt rung động này.

"Thật là nóng!" Hoàng Bắc Nguyệt nhìn hắn hô to một tiếng, đất đá xung quanh không ngừng rơi xuống, quả thực rất ồn ào, bởi vậy nàng phải nói lớn thì hắn mới có thể nghe thấy.

Mặc Liên kéo áo khoác ra phủ thêm lên người nàng, bộ quần áo này không biết làm từ cái gì mà rất lạnh, không khí nóng rực bên ngoài không thể xâm nhập vào dù chỉ một chút, chẳng trách Mặc Liên ở đây lâu như vậy mà cũng không có cảm giác khó chịu gì.

Thời điểm nguy cấp, chẳng còn ai thèm đi quản cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân nữa, điều quan trọng nhất bây giờ chính là nhanh chóng rời khỏi nơi này. Nhưng Mặc Liên dường như chưa vừa ý, hắn suy nghĩ một chút, cuối cùng hoàn toàn cởi áo khoác ra khoác cho nàng. Không còn áo khoác bảo hộ, sóng nhiệt xung quanh ập đến làm hắn nhíu chặt mi, khuôn mặt tái nhợt cũng vì nhiệt độ cao mà trở nên đỏ ửng.

Hoàng Bắc Nguyệt sửng sốt, không nghĩ Mặc Liên đơn thuần lại có thể có suy nghĩ chu đáo như vậy.

"Chúng ta mau rời khỏi nơi này!" Tình huống khẩn cấp, Hoàng Bắc Nguyệt không kịp nói thêm cái gì, chỉ có thể lớn tiếng hô.

Mặc Liên gật đầu, sau đó điều khiển Huyễn Linh Thú bay lên phía trên, cặp cánh của nó vỗ mạnh, trong nháy mắt đã có thể nhìn thấy Băng Linh Huyễn Điểu giữa cơn mưa đá.

Không chỉ là Băng Linh Huyễn Điểu, còn có cả Phong Liên Dực ở phía trên cúi người xuống, nhìn nàng cười cười.

Hoàng Bắc Nguyệt cũng hướng hắn nở nụ cười, một nụ cười trong cơn hỗn loạn còn hơn cả ngàn vạn lời nói. Nhưng nụ cười xuất hiện chưa được bao lâu thì đã lập tức cứng ngắc lại, con ngươi trong suốt của Hoàng Bắc Nguyệt dần dần bị màu đỏ của lửa bao phủ!

Phong Liên Dực ngẩn ra, nụ cười bên khóe miệng dần thu lại, khí nóng mãnh liệt cũng bắt đầu truyền đến từ phía sau! Băng Linh Huyễn Điểu vội vàng đập cánh bay xuống dưới, thân thể tuyết trắng lúc này đã bị lửa nóng nhuộm thành màu đỏ diễm lệ!

Phía trên vực sâu đột nhiên vang lên tiếng ầm ầm, sau đó, một mảnh lửa nóng liền từ trên trời giáng xuống, trong ánh lửa, một con cự thú hung hãn cả người được bao phủ trong lửa cháy đột ngột vọt ra!

Băng Linh Huyễn Điểu cùng Phong Liên Dực ở trên không trong nháy mắt đã bị ma thú cắn nuốt! Động tác cuối của hắn là vươn tay đẩy nàng ra, muốn nàng mau chóng rời đi, đôi môi hắn khép mở, không biết đang nói cái gì!

"Phong Liên Dực!" Hoàng Bắc Nguyệt hô to một tiếng, nàng cảm nhận được Băng Linh Huyễn Điểu đang hấp hối đã tiến vào trong không gian Linh thú, nhưng còn Phong Liên Dực, hắn ở đâu?

Ánh lửa phản chiếu trong đôi mắt nàng, ngoại trừ lửa cháy của ma thú càng ngày càng gần ra, nàng không hề nhìn thấy bóng dáng của Phong Liên Dực.

"Khốn kiếp!" Hoàng Bắc Nguyệt lớn tiếng mắng, trong tay đã cầm chặt tuyết ảnh chiến đao, muốn xông lên đoạt người của nàng về!

Mặc Liên vươn tay bắt lấy nàng, lửa cháy quá gần, khuôn mặt và da của hắn đều đã bị bỏng, nếu Hoàng Bắc Nguyệt đến gần thêm chút nữa, chính nàng cũng sẽ bị tổn thương mất!

"Nguyệt..." Mặc Liên nói khẽ với nàng: "Đi!"

"Không!!!" Tiếng của Hoàng Bắc Nguyệt cũng trở nên khàn khàn, tuy lửa của ma thú đã cắn nuốt Phong Liên Dực, nhưng trong nháy mắt hắn đã không thấy tăm hơi, điều này làm sao có thể, nàng nhất định sẽ cứu hắn ra ngoài! Ánh mắt của nàng đỏ bừng, không biết là do quá giận dữ, hay là do ánh lửa chiếu vào!

Huyễn Linh Thú cũng không chịu nổi sức nóng này, nóng đến mức như đang bị nướng vậy. Cái đuôi màu đen của nó chợt quất về phía sau, đám lửa hung mãnh của ma thú phóng tới bị cái đuôi của nó cản lại, lập tức phát ra một tiếng gào thét phẫn nộ!

Huyễn Linh Thú không cam lòng yếu thế cũng gầm lên một tiếng đáp trả, sau đó cả người nó trầm xuống, chuyển sang bay ở tầm thấp. Thân hình nó như phong lôi chớp động, trong nháy mắt đã bay tới nơi rất xa!

Mặc Liên nắm chặt Hoàng Bắc Nguyệt, mặc kệ nàng giãy dụa đến mức nào cũng tuyệt đối không buông tay! Hắn biết nếu buông tay ra, nàng nhất định sẽ đi chịu chết.

Ma thú càng ngày càng xa, ẩn hiện trong lửa cháy địa ngục đang hừng hực thiêu đốt.

Hoàng Bắc Nguyệt lấy tay che mắt, lồng ngực đau nhức, khí huyết đột nhiên bùng lên làm hai chân nàng mềm nhũn, không nhịn được phải tựa vào Mặc Liên.

"Nguyệt?" Mặc Liên không biết tại sao nàng đột nhiên lại trở nên suy yếu như vậy, nghĩ rằng nàng đang bị thương, bởi vậy vươn tay nắm lấy bả vai của nàng: "Đau?"

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu: "Rất đau..."

"Ở đâu?" Mặc Liên khẩn trương hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt khàn khàn nói: "Trong tim."

Mặc Liên ngẩn ra, mờ mịt giơ tay đặt lên trái tim của mình, sau đó nói: "Nội thương."

Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng lắc đầu, nói: "Không phải."

Mặc Liên càng không hiểu, không phải nội thương, vậy tại sao trái tim lại đau?

"Vì...sao?"

"Mặc Liên, ngươi sẽ không hiểu được đâu." Hoàng Bắc Nguyệt dùng bàn tay che mắt: "Ta thật hy vọng cả đời này ngươi cũng không hiểu, bởi vì loại cảm giác này, thật sự không tốt."

Mặc Liên khó hiểu giơ tay lên, không cẩn thận chạm vào mặt của nàng. Khi đầu ngón tay chạm phải một mảnh nóng bỏng ướt át, tay hắn run lên, vội vàng rút về, trên mặt mang theo vẻ khiếp sợ.

"Máu!" Hắn hoảng hốt đưa tay lên sờ lung tung trên mặt nàng: "Bị thương ở đâu?"

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy nét khẩn trương trên gương mặt đơn thuần của hắn, nàng không nhịn được cười khổ một tiếng, sau đó nắm lấy bàn tay không yên phận kia, nhẹ giọng nói: "Ta không bị thương, cái này cũng không phải là máu."

Mặc Liên không tin, hiện nay không có mưa, trên mặt nàng lại ướt, đó không phải máu thì là cái gì?

"Thật sự không phải là máu mà." Nhìn hắn bộ dáng không tin của hắn, Hoàng Bắc Nguyệt lộ ra vẻ kiên nhẫn hiếm có: "Ngươi có ngửi thấy mùi tanh của máu hay không?"

Không ngờ Mặc Liên lại tiến sát vào gương mặt của nàng, nhẹ nhàng ngửi ngửi, quả thật không có mùi tanh của máu, nhưng lại có một loại mùi khác, mùi này rất đặc biệt, hắn chưa từng ngửi qua bao giờ.

Xuất phát từ bản tính tò mò, Mặc Liên vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm một cái, sau đó chân mày lập tức nhăn lại.

Hoàng Bắc Nguyệt cũng không nghĩ hắn sẽ liếm mặt mình, bởi vậy kinh ngạc ngẩng đầu lên. Vẻ mặt của hắn không hề hèn mọn bỉ ổi, chỉ nghiêm túc nói một câu: "Đắng."

"Đương nhiên là đắng." Hoàng Bắc Nguyệt bất đắc dĩ nói, không ngờ ngay cả nước mắt là gì hắn cũng không biết, chẳng lẽ từ trước tới giờ hắn chưa từng khóc hay sao? Kể cả lúc bé cũng không khóc sao?

Nàng biết khi còn bé mình là một tiểu quỷ hay khóc nhè, động một cái liền khóc thút thít, tranh thủ làm nũng, khi đó nàng có cha mẹ yêu thương hết mực, bởi vậy nàng có thể thoải mái bướng bỉnh. Nhưng sau đó... nàng đã không còn quyền lợi được khóc nữa rồi.

"Mặc Liên các hạ cùng Nguyệt Dạ các hạ tới rồi!" Chỉ trong chốc lát, Huyễn Linh Thú đã vượt qua đám lính đánh thuê đang chạy trốn, đám lính đánh thuê ngẩng đầu nhìn thấy Huyễn Linh Thú to lớn lập tức hô to.

Hoàng Bắc Nguyệt lấy mặt nạ quỷ đeo lên mặt, sau đó cùng Mặc Liên tách ra, từ trên lưng Huyễn Linh Thú nhảy xuống.

Đám người Cát Khắc lập tức chạy ra chào đón, nhìn thấy nàng không có chuyện gì, cả đám liền thở phào nhẹ nhõm.

"Nguyệt Dạ các hạ, Tề vương điện hạ đâu rồi?" Vũ Văn Chiến vội vã đi tới, không thấy Phong Liên Dực đi ra cùng nàng, trong lòng liền bất an.

"Hắn có chuyện trì hoãn, sẽ đi ra nhanh thôi." Hoàng Bắc Nguyệt bình tĩnh trấn định, cho dù một người thân kinh bách chiến, sống hơn nửa đời người như Vũ Văn Chiến cũng không cảm giác được có gì không đúng.

Không phải Hoàng Bắc Nguyệt cố ý nói dối, mà là thế cục hiện tại của Nước Bắc Diệu quá phức tạp, Nhã hoàng hậu cùng Quyền vương đều đang nhìn chằm chằm Phong Liên Dực, chỉ mong hắn chết sớm một chút. Nếu biết hắn gặp chuyện không may, Nhã hoàng hậu cùng Quyền vương chắc chắn sẽ hành động ngay lập tức.

Mặc dù đã tận mắt nhìn thấy Phong Liên Dực bị ma thú cắn nuốt, thế nhưng trong lòng nàng vẫn ôm một tia hy vọng. Hắn là vương của Thành Tu La, bất luận thế nào thì cũng sẽ có một con đường sống thôi!

Bây giờ Vũ Văn Địch vẫn còn giả trang Phong Liên Dực, chỉ cần đi ra ngoài hội hợp với hắn là có thể lừa gạt mọi người rồi.

"Nguyệt Dạ các hạ, Tề vương thật sự không có việc gì sao?" Vũ Văn Chiến vẫn cảm thấy lo lắng, hắn làm tộc trưởng, tự nhiên sẽ phải lo lắng cho an nguy của Phong Liên Dực.

Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói: "Nếu Vũ Văn tộc trưởng không tin lời của ta thì có thể tự mình vào đấy gặp Tề vương, hỏi xem hắn có sao không."

Nghe thấy sự không hài lòng trong giọng nói của nàng, Vũ Văn Chiến cũng không hoài nghi nữa, Nguyệt Dạ không chỉ là một cao thủ mà còn là Bắc Nguyệt quận chúa, hơn nữa Vũ Văn Địch cũng từng nói rằng Nguyệt Dạ này là người có thể tin tưởng được.

Dù sao cũng đều là người của Tề vương, Tề vương đã tin tưởng nàng như thế, vậy hắn đương nhiên sẽ lựa chọn tin tưởng nàng.

"Lời nói của Nguyệt Dạ các hạ, lão phu tuyệt đối tin tưởng." Vũ Văn Chiến vội vàng nói: "Lần này may mà có Nguyệt Dạ các hạ, nếu không chúng ta đã bị ma thú đuổi theo!"

"Không cần cám ơn ta, người ngươi phải cám ơn hẳn là Mặc Liên mới đúng." Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua Mặc Liên: "Không có hắn, một mình ta tuyệt đối không có khả năng ngăn cản bước tiến của ma thú."

Vũ Văn Chiến nhìn về phía Mặc Liên, thấy khuôn mặt của hắn không lộ ra biểu cảm gì. Bọn họ không có ấn tượng gì tốt đối với người của Điện Quang Diệu, Mặc Liên này đương nhiên cũng nằm trong số đó. Mặc dù đều là cường giả, thế nhưng người của Điện Quang Diệu hết sức đáng sợ, bởi vậy bọn họ đều lựa chọn phương thức kính nể mà đứng xa nhìn. Có điều lần này thật sự đã làm phiền Mặc Liên, hơn nữa ngay cả Nguyệt Dạ các hạ cũng đã nói như vậy, Vũ Văn Chiến cũng không thể lãnh đạm, chỉ đành chắp tay ôm quyền nói: "Đa tạ Mặc Liên các hạ!"

Mặc Liên trời sinh tính cách lãnh đạm, đối người nào cũng lạnh lạnh nhạt nhạt, nghe xong lời cảm tạ của Vũ Văn Chiến, hắn vẫn đứng yên bất động, hoàn toàn không biết cái gì gọi là lễ phép.

Hoàng Bắc Nguyệt cũng rất bất đắc dĩ, để tránh cho Vũ Văn Chiến xấu hổ, nàng nói mấy câu với hắn, bảo hắn nhanh chóng mang người rời đi, bởi vì ma thú thủ hộ rất có thể tùy thời sẽ đuổi đến.

Mặt ngoài nàng rất bình thản, thế nhưng tâm tình lại vô cùng trầm trọng, cũng may nàng mang theo mặt nạ nên không có ai nhìn thấy vẻ mặt của nàng. Nàng đi đến đâu, Mặc Liên cũng lẽo đẽo theo sát tới đó, Hoàng Bắc Nguyệt định cởi áo khoác ra trả lại cho hắn, nhưng khi nhìn thấy trên mặt và trên tay hắn có mấy vết bỏng, nàng liền giúp hắn bôi thuốc trước.

Đôi tay mềm mại của nàng ôn nhu bôi thuốc lên vết thương cho Mặc Liên, hắn thấy vậy liền ngoan ngoãn ngồi im, thỉnh thoảng lại kéo kéo tay áo tìm vết thương mới, sau đó nói: "Nơi này.".

Hoàng Bắc Nguyệt thoa thuốc mỡ lên dưới khóe mắt hắn, trông thấy đóa hoa kết ngạnh màu đen liền hỏi: "Hoa này có ý nghĩa gì sao"?

Mặc Liên lắc đầu, dường như cũng khó hiểu "Hoa"?.

"Đóa này là kết ngạnh hoa". Hoàng Bắc Nguyệt lấy tay chỉ đóa hoa Kết Ngạnh ở khóe mắt hắn, từ tốn miêu tả một chút.

Mặc Liên vẫn lắc đầu, xưa nay hắn không biết khóe mắt mình có hoa, thậm chí dung mạo mình ra sao hắn cũng không biết. "Kết Ngạnh".

"Là loại hoa rất đẹp, ở chỗ của ta, hoa Kết Ngạnh có ý nghĩa là chân thành, cùng tươi sáng. Người xăm hoa kết cánh cho ngươi nhất định rất yêu ngươi".

Mặc Liên dè dặt vuốt khóe mắt có hoa Kết Ngạnh, di chuyển tay theo đường viền hoa mà Hoàng Bắc Nguyệt vừa miêu tả.

"Yêu"?.

"Chính là toàn tâm toàn ý vì ngươi, hi vọng ngươi sống thật tốt". Hoàng Bắc Nguyệt mỉm cười, kiên nhẫn giải thích.

Cho dù Mặc Liên bị mù, thế nhưng nàng cảm giác được rằng, nếu hắn có thể nhìn thấy thì mắt sẽ tỏa sáng lấp lánh. Nàng biết Mặc Liên có thể dễ dàng tiếp nhận bất cứ lời nói nào, hắn là một trang giấy trắng, cho dù dùng bút màu gì vẽ lên thì sẽ lưu lại vết màu đó, có thể nói hắn rất dễ dàng bị dao động. Tuy hắn ở Điện Quang Diệu nhưng lại không hề bị nhiễm bẩn, không có biến thành một đóa sen đen chân chính. Nàng hy vọng hắn có thể mãi mãi tinh khiết như vậy.

"Người đó yêu ta". Mặc Liên gật đầu, tin tưởng mọi lời nói của nàng. Không biết tại sao trong lòng hắn lại rất vui sướng, có lẽ vì hắn biết có một người vẫn luôn toàn tâm toàn ý vì hắn.

Sau khi bôi thuốc cho hắn xong, Hoàng Bắc Nguyệt cởi áo khoác trả lại hắn. Bộ y phục này tuyệt đối không phải là vật phàm, ở trong lửa nóng thì tản ra từng luồng khí lạnh lẽo, nhưng khi ra khỏi biển lửa thì lại trở thành y phục bình thường.

Mặc Liên ôm y phục cao hứng đi ra phía sau đoạn hậu. Hắn đúng là một người dễ thỏa mãn, chỉ cần nói mấy câu thì đã cao hứng đi ngăn cản ma thú giúp đám lính đánh thuê rồi.

Sau khi Mặc Liên rời đi, Hoàng Bắc Nguyệt liền dựa vào lưng Tiểu Hổ, thất thần nghĩ về Phong Liên Dực. Không biết hắn thế nào rồi? Mình phải đi đâu cứu hắn đây? Cái cảm giác chỉ có thể ở một chỗ chờ đợi này thật sự rất khó chịu.

Giữa lúc nàng thất thần, một giọng nói của nữ tử đột nhiên vang lên. "Tại sao lại nói dối hắn?"

Ánh mắt của Hoàng Bắc Nguyệt nâng lên, nhìn thấy Cự Tê Giáp Long đang tiến về phía bên này, mà Thiên Đại Đông Nhi thì đang đứng trên lưng nó đánh giá nàng.

"Ta nói dối khi nào?" Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi nói, trong lòng có chút nghi hoặc, chẳng lẽ Thiên Đại Đông Nhi biết việc Phong Liên Dực gặp chuyện không may? Biết nàng che giấu Vũ Văn Chiến?

Thiên Đại Đông Nhi nói: "Năm đó ở Thành Lâm Hoài, lần đầu tiên nhìn thấy Mặc Liên, ngươi nói rằng hoa Kết Ngạnh là loài hoa tượng trưng cho sự tuyệt vọng, mà hoa Kết Ngạnh màu đen lại càng mang theo hận ý vô tận, người xăm đóa hoa Kết Ngạnh đó cho hắn, nhất định hận hắn thấu xương!"

Hoàng Bắc Nguyệt mím môi, ánh mắt lạnh lẽo dần lên: "Ngươi muốn có thêm một kẻ địch nữa sao?"

"Hừ, không nghĩ ngay cả ngươi cũng kiêng kỵ Mặc Liên như vậy." Thiên Đại Đông Nhi cười lạnh: "Thế nào, ngươi sợ hắn thay đổi, trở thành đại địch của ngươi sao?"

"Bản tính của hắn không xấu, nếu có thể làm hắn quay về chính đạo, vậy không phải tốt hơn sao?" Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói: "Thiên Đại các hạ, sao ngươi lại tức giận như vậy? Chẳng lẽ ngươi sợ ta nhúng chàm Điện Quang Diệu?"

"Điện Quang Diệu đã có một ả Hồng Liên rồi, ngươi đi chỉ sợ không có đất đặt chân!" Thiên Đại Đông Nhi cắn môi nói.

Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ giọng cười: "Nói cũng đúng."

Nhìn thấy dáng vẻ nhẹ nhõm của nàng, Thiên Đại Đông Nhi do dự trong chốc lát, sau đó nói: "Ta chưa bao giờ thấy Mặc Liên đối xử tốt với người nào như vậy, có lẽ ngươi thật sự có thể thay đổi được hắn."

Hoàng Bắc Nguyệt cười cười nhìn Đông Lăng, dù cách một lớp mặt nạ, nhưng Đông Lăng biết nàng đang hứng thú, bởi vậy liền hừ một tiếng, xoay người trở về chỗ của mình.

Mấy người của Thánh Huyết Cung thấy Thiên Đại Đông Nhi trở về, liền chạy lên hỏi: "Thiếu cung chủ, cái tên Nguyệt Dạ này có quan hệ gì với Điện Quang Diệu vậy?"

"Ta làm sao biết được?" Thiên Đại Đông Nhi vốn đang mất hứng, vừa nghe có người nhắc tới Hoàng Bắc Nguyệt liền cả giận nói.

"Người đó không phải là Hồng Liên sao? Nếu không phải là Hồng Liên tại sao lại thân mật với Mặc Liên như vậy?"

"Đúng đó, nhìn Mặc Liên rõ ràng là rất nghe lời người đó, thật kỳ quái, Mặc Liên này không phải luôn có bộ dạng "người lạ chớ gần" hay sao?"

"Chính vì vậy nên ta mới cảm thấy kỳ quái, không ngờ người này lại có thể làm Mặc Liên trở nên nghe lời như vậy!"

"Hừ, mặc kệ người này là ai, chúng ta cứ trở về bẩm báo quốc sư đại nhân, người tự nhiên sẽ có quyết định riêng của mình!"

Ánh mắt Thiên Đại Đông Nhi chợt lóe, đột nhiên mở miệng: "Hai người các ngươi líu ríu nói cái gì đó? Bây giờ là thời điểm sống chết, các ngươi không được chủ quan!"

"Vâng, chúng ta nghe theo thiếu cung chủ phân phó!" Hai thiếu nữ lập tức chỉnh vạt áo đứng dậy, Thiên Đại Đông Nhi là đệ tử đắc ý nhất của quốc sư Thiên Đại Mê Ly, được quốc sư sủng ái tín nhiệm, hơn nữa Thiên Đại Mê Ly là quốc sư của Nước Tây Nhung, dưới một người mà trên vạn người, quyền thế ngập trời, ngay cả vua của Nước Tây Nhung khi nhìn thấy bà ta cũng đều phải lễ nhượng ba phần, các nàng đương nhiên không dám đắc tội với Thiên Đại Đông Nhi.

"Hừ, theo ta đi tới đây một chút." Thiên Đại Đông Nhi vẫy tay, kêu hai thiếu nữ đi về phía sau.

"Thiếu cung chủ, người có gì phân phó sao?" Đi tới nơi không có một bóng người, hai thiếu nữ có chút sợ hãi, dù sao nơi này cũng là sào huyệt của chim ác, tuy bây giờ chim ác đã chạy trốn, nhưng vẫn có một số ít không sợ chết kiên quyết ở lại.

Phía dưới nơi bọn họ đang đứng chính là sào huyệt của chim ác, trong ổ có mấy con chim ác mới lớn đang được hai con chim ác trưởng thành bảo vệ. Bọn chúng đều dùng cặp mắt hung thần ác sát nhìn chằm chằm phía trên. Mùi máu tanh tưởi không ngừng từ sào huyệt của chim ác tản mát ra khiến hai thiếu nữ cả người cảm thấy không thoải mái.

Thiên Đại Đông Nhi chắp tay sau lưng, lạnh lùng ngoái đầu lại hỏi: "Lúc nãy các ngươi nói trở về sẽ bẩm báo cái gì cho sư phụ?"

"Cái tên Nguyệt Dạ này vô cùng khả nghi, hắn ta có Băng Linh Huyễn Điểu, lại có thêm một con thần thú, đó chính là người mà thiếu cung chủ muốn tìm, có điều hiện tại người đó được Mặc Liên hỗ trợ, thiếu cung chủ không làm gì được, đương nhiên sẽ phải mời quốc sư đại nhân tự mình ra tay!". Một thiếu nữ nói xong đắc ý cười rộ lên, cảm thấy suy nghĩ của mình rất chính xác.

Thiên Đại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng