Tóc đỏ như lửa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trừ bỏ cao ngạo, Băng Linh Huyễn Điểu còn nổi tiếng hung tàn. Hoàng Bắc Nguyệt trong đầu nhanh chóng điều tra các loại tin tức liên quan đến Băng Linh Huyễn Điểu ở thế giới này.

Khóe miệng hơi nhếch lên, ở giữa bão tuyết đối mặt với cường hãn Linh thú Băng Linh Huyễn Điểu!

Ký kết bản mệnh khế ước sao? Băng Linh Huyễn Điểu xưa nay không ký khế ước bản mệnh với nhân loại, chẳng lẽ sẽ ký với nàng sao?.

"Phục tùng ta, Băng Linh Huyễn Điểu!"

Grào...

Một tiếng rít gào tràn ngập tức giận vang lên, bốn phía từng mảng băng lập tức vỡ tan, từng khe nứt lớn xuyên qua rừng rậm.

Một loài người nhỏ bé lại dám càn rỡ như thế!

Băng Linh Huyễn Điểu nổi giận, lập tức lộ ra uy áp mãnh liệt, bao phủ toàn bộ mảnh rừng rậm ở bên trong khiến không ai cả gan đến gần.

Ngay khi tiếng gầm giận dữ vừa phát ra, Hoàng Bắc Nguyệt cũng đã nhanh chóng hành động. Cánh chim băng vừa đập xuống, nàng liền dùng tốc độ ánh sáng từ trong khe hở lướt ra, nhanh chóng chạy về phía Nguyệt Lạc Cốc thuộc trung tâm rừng rậm!

"Muốn chạy trốn sao? Tiểu nữ oa!" Băng Linh Huyễn Điểu gầm lên một tiếng, nhanh chóng xoay người đuổi theo.

Trốn ư ? Chờ chút nữa thì chưa biết ai trốn nha? Hoàng Bắc Nguyệt khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười tự tin cao ngạo.

Càng đến gần Nguyệt Lạc Cốc, khí tức kì lạ càng xao động mãnh liệt. Nàng nhảy xuống vách núi, hai tay mở ra, hoàn toàn không có bất kỳ công cụ phụ trợ nào, rơi nhanh xuống vách núi!

Trên đỉnh đầu chợt vang lên tiếng rít gào thật lớn, Băng Linh Huyễn Điểu đã đuổi tới. Đôi cánh băng dùng sức vỗ một cái, muốn đập nàng ngã xuống thành một đống thịt nát.

Sớm ngờ tới động tác của Băng Linh Huyễn Điểu, Hoàng Bắc Nguyệt bỗng nhiên thò tay bắt lấy một sợi dây leo trên vách núi, thân mình rung động, vững vàng giẫm lên vách đá, bước chân cấp tốc di chuyển rồi đẩy người bật mạnh lên.

Sau đó, nàng thả dây leo ra, mặc cho thân thể mình rơi xuống!

Băng Linh Huyễn Điểu vỗ cánh trở lại xuống phía dưới chân của Hoàng Bắc Nguyệt, thân hình to lớn khiến nó không có cách nào xoay người trong khe núi nhỏ hẹp này.

Hoàng Bắc Nguyệt vững vàng rơi xuống đỉnh đầu Băng Linh Huyễn Điểu, tất cả mọi việc chỉ phát sinh trong nháy mắt!

Trên đỉnh đầu của Băng Linh Huyễn Điểu tỏa ra từng luồng hàn khí dày đặc, nàng nhanh chóng đặt tay lên, nói: "Ta nói lại một lần nữa, phục tùng ta, Băng Linh Huyễn Điểu!"

Vô số khí đen từ lòng bàn tay tản mát ra, len lỏi qua lớp hàn băng cứng rắn, chui vào đầu Băng Linh Huyễn Điểu.

"Grec grec grec..."

Băng Linh Huyễn Điểu ngẩng đầu rít gào, tròng mắt màu ngọc bích nhanh chóng bị khí đen nồng nặc bao phủ, sau đó vệt đen chớp lóe rồi khôi phục trở lại.

Băng Linh Huyễn Điểu mắt màu ngọc bích trong suốt chuyển thành màu xanh sẫm. Trông thấy loại biến hóa này, Hoàng Bắc Nguyệt hài lòng nở nụ cười.

Linh thú mà nàng coi trọng, bình thường chỉ có hai con đường: Phục tùng với nàng, hoặc là chết!

Rất rõ ràng con Linh thú trước mắt này chọn con đường đầu tiên: phục tùng!

Triệu hoán sư ở thời đại này có sự khác biệt, Hoàng Bắc Nguyệt sẽ không dễ dàng cùng Linh thú ký kết bản mệnh khế ước, bởi vì một khi khế ước thành lập, Triệu hoán sư cùng Linh thú sống chết tương liên. Nếu Linh thú xui xẻo chết trận, Triệu hoán sư cũng chỉ có đường chết.

Hợp tác không có lời như vậy nàng chưa bao giờ làm!

Chậm rãi rời tay khỏi đầu Băng Linh Huyễn Điểu, da thịt bàn tay đã bị hàn khí tổn thương, trên vết thương máu chảy đầm đìa đó có một khối hắc ngọc tĩnh lặng.

Vạn Thú Vô Cương!

Nếu không cảm nhận được khí tức của Vạn Thú Vô Cương, nàng sẽ không mạo hiểm đi hàng phục con Linh thú hung hãn này. Nhưng nhờ vậy nàng mới biết được sức mạnh thần kỳ của Vạn Thú Vô Cương!

"Chủ nhân."

Một khi Linh thú quyết định phục tùng, sẽ có tâm linh cảm ứng với chủ nhân, bởi vậy Hoàng Bắc Nguyệt đã có thể nghe được giọng nói của Băng Linh Huyễn Điểu.

"Nếu sớm biết chủ nhân là một Triệu hoán sư mạnh mẽ như vậy, ta sẽ không phản kháng, xin chủ nhân tha thứ cho sự vô lễ của ta lúc nãy"

Băng Linh Huyễn Điểu thu liễm khí tức cuồng ngạo, ở dưới chân Hoàng Bắc Nguyệt ngoan ngoãn nói. Linh thú một khi đối với nhân loại thần phục thì tuyệt đối không hai lòng.

Hoàng Bắc Nguyệt vỗ vỗ đầu của nó. Đã thu phục được Băng Linh Huyễn Điểu, nàng không ẩn giấu thực lực của bản thân nữa, nói:

"Hiện thân thể ta suy yếu, hẳn ngươi cũng nhận ra ta không hề có nguyên khí. Cho nên trước khi ta hoàn toàn khôi phục, ta cần ngươi bảo vệ ta".

Băng Linh Huyễn Điểu cũng đã nhận thấy bên trong cơ thể Hoàng Bắc Nguyệt trống rỗng. Lúc nãy không thấy nguyên khí, hắn tưởng Hoàng BắcNguyệt ẩn giấu thực lực, không nghĩ tới quả thật không có.

Biết được tin tức này Băng Linh Huyễn Điểu cũng không thất vọng. Thần phục người này cũng không có gì là xấu hổ, trái lại còn là chuyện tốt.

Một Triệu hoán sư không có nguyên khí thì căn bản không có cách nào sử dụng Ngự Thú quyết. Nói cách khác, nàng hoàn toàn dựa vào thực lực bản thân để làm nó thần phục.

Ý niệm mạnh mẽ như vậy, vượt xa người thường!

Phải cường hãn đến mức nào mới có thể làm được điều đó? Không dùng tới nguyên khí mà có thể làm cho một Linh thú tiếp cận Thần thú như hắn khuất phục, từ cổ chí kim chưa từng nghe nói!

"Chủ nhân yên tâm, ta nhất định sống chết bảo vệ chủ nhân!"

Đối với chủ nhân mạnh mẽ như vậy, còn cần nói cái gì nữa? Đương nhiên phải thề sống chết đi theo chứ ! Bởi vì nó cũng muốn biết Hoàng Bắc Nguyệt khi khôi phục thực lực sẽ mạnh đến mức nào?

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, dặn dò nhanh: "Bình thường ngươi ẩn đi, không để ai phát hiện, chờ ta triệu hoán thì ngươi hãy xuất hiện".

Ở đại lục xa lạ này, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm, bởi vậy nàng cần phải lưu lại cho mình một con đường lui, chưa đủ mạnh để đối chọi với trời thì tạm thời chỉ còn cách thu liễm tài năng lại một chút.

" Vâng, chủ nhân"

"Chúng ta đi thôi! "

Đôi cánh băng vỗ mạnh, cuồng phong nổi lên, Băng Linh Huyễn Điểu phi lên không trung, bay về phía ngoài rừng rậm.

Trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, bóng dáng nhỏ nhắn lãnh ngạo đứng, gió luồn qua chiếc mũ đen, cuốn theo vài lọn tóc bay ra, mềm mại đỏ rực như lửa, nổi bật trên nền trời xanh!

Hoàng Bắc Nguyệt hơi kinh ngạc, vừa rồi không để ý, từ khi sử dụng Vạn Thú Vô Cương, tóc của nàng liền biến thành màu đỏ rực chói mắt!

Hơn nữa khuôn mặt cũng lặng lẽ thay đổi, càng ngày càng giống với dáng vẻ ở thế kỉ 21.

May là chỉ cần cắt đứt liên hệ với Vạn Thú Vô Cương, thì có thể trở về bộ dáng ốm yếu kia. Thật tiện lợi!

"Điện hạ, kia hình như là một trong Ngũ Linh – Băng Linh Huyễn Điểu". Lục Tinh Triệu hoán sư Trầm Viêm không dám tin ngẩng đầu nhìn Băng Loan khổng lồ trên không trung.

Linh Điêu do hắn triệu hồi bị uy áp cường đại của Băng Linh Huyễn Điểu bức bách, liền trốn về bên trong không gian linh thú của Triệu hoán sư, run lẩy bẩy, không dám ra ngoài.

Bên cạnh hắn, ngoài Tử Diễm Hỏa Kỳ Lân của Hoàng Chiến Dã, không có con linh thú nào dám lộ diện.

Quá mạnh mẽ! siêu cấp linh thú làm đóng băng cả một mảnh rừng rậm, lực lượng biến thái như thế, ai dám ra chịu chết chứ!

Hoàng Chiến Dã nheo mắt lại, dùng tâm linh truyền âm hỏiTử Diễm Hỏa Kì Lân: "Ngươi so với hắn, ai mạnh hơn?"

"Hừ!" Tử Diễm Hỏa Kì Lân kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng: "Trừ phi Triệu hoán sư ký khế ước với hắn mạnh hơn ngươi, nếu không ta sẽ không thua".

Sau khi Triệu hoán sư cùng Linh thú ký kết bản mệnh khế ước, giữa hai người không chỉ sinh tử liên hệ với nhau mà ngay cả năng lực cũng hoàn toàn đồng nhất. Nếu Triệu hoán sư lên cấp thì linh thú cũng sẽ thăng cấp theo.

Đây chính là lý do vì sao Linh thú mạnh mẽ thường lựa chọn ký kết bản mệnh khế ước với Triệu hoán sư. Khi khế ước lập ra, tương đương với hai người cùng tu luyện, hợp tác lợi ích với nhau nên mới có chuyện Triệu hoán sư với Linh thú ký khế ước với nhau.

Nghe Tử Diễm Hỏa Kì Lân nói như vậy, Hoàng Chiến Dã ngẩng đầu lên nhìn về phía thiếu nữ tóc đỏ trên lưng Băng Linh Huyễn Điểu, dù không thấy rõ dung mạo nhưng thân hình cũng có thể nhìn ra nàng khoảng chừng mười một mười hai tuổi thôi. Còn nhỏ như vậy chẳng lẽ đã là Cửu Tinh Triệu hoán sư sao?

Phải biết rằng, trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp, Cửu Tinh Triệu hoán sư số lượng cũng không nhiều. Một người mười hai tuổi đã là Cửu Tinh Triệu hoán sư chính là cấp bậc biến thái.

"Hừ!" Tâm tính cao ngạo của hắn giống hệt Triệu hoán thú của mình. Thiếu niên lãnh khốc trong lòng bất chợt xáo động. Tóc đỏ như lửa, thật chói mắt.

Trầm Viêm quay đầu nói: "Điện hạ, Băng Linh thú xuất hiện, tin tức này nhất định phải mau chóng nói cho bệ hạ!"

Sau khi Hỏa linh thú Tử Diễm Hỏa Kì Lân cùng Thái tử điện hạ ký kết bản mệnh khế ước thành công, một trong Ngũ Linh khác là Băng Linh thú cũng xuất hiện tại Nước Nam Dực! Đây là tin tức vô cùng tốt!

Ngày mai phải bẩm báo bệ hạ, vì Nước Nam Dực, vô luận như thế nào, dù táng gia bại sản cũng phải giữ lại vị thiếu nữ tóc đỏ kia.

Nàng là người cùng Băng Linh Huyễn Điểu kí kết khế ước!

Tâm tình Trầm Viêm nhảy nhót, nếu không phải là con Linh Điêu của hắn sợ hãi trốn trong không gian linh thú, hắn nhất định sẽ cưỡi Linh Điêu bay về cung ngay lập tức.

"Trầm tiên sinh, ngài kiến thức cao sâu, có thể nhìn ra cấp bậc của người này không?" Chiến Dã nhàn nhạt hỏi.

Trầm Viêm cau mày suy tư, vấn đề này vừa rồi hắn cũng nghĩ đến, nhưng không có đáp án, bởi vì người tóc đỏ kia có cảm giác sâu như đại dương vậy, căn bản là không có cách nào nhìn thấu được thực lực.

Thực lực quả thật nhìn không thấu. Lục Tinh Triệu hoán sư đã có thể triệu hoán Thần thú sơ cấp, Băng Linh Huyễn Điểu là một trong Ngũ Linh, cùng Tử Diễm Hỏa Kì Lân của Điện hạ đồng cấp, chỉ sợ thực lực người này cũng không thấp hơn Cửu Tinh"

Trầm Viêm suy đoán cẩn thận, không dám đề cao quá mức, nhưng nếu hắn biết Hoàng Bắc Nguyệt hiện tại không phải là nhất Tinh Triệu hoán sư, e rằng sẽ thổ huyết mà chết mất.

Nhất Tinh không thể cùng Ngũ Linh ký khế ước! Toàn bộ đại lục Tạp Nhĩ Tháp chỉ có Hoàng Bắc Nguyệt biến thái mới có thể làm được.

Trong khi bọn họ nói chuyện, Băng Linh Huyễn Điểu đã đáp xuống mặt đất băng đầy khe nứt, nghiêng cánh để Hoàng Bắc Nguyệt đạp xuống.

Mũ choàng màu đen che khuất khuôn mặt, dưới vành mũ một vài sợi tóc đỏ rủ xuống. Khí chất lãnh khốc tao nhã mà thần bí đủ khiến người khác khuynh đảo.

Trông thấy Triệu hoán sư của Băng Linh thú, Trầm Viêm nổi lòng tôn kính. Không cần kiểm tra sát hạch, chỉ cần nhìn Băng Linh Huyễn Điểu phía sau thì dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết thực lực của người này tuyệt đối ở trên mình.

Triệu hoán sư đại nhân, xin hỏi ngài là lần đầu tiên đến Nước Nam Dực sao?" Trầm Viêm hỏi với giọng tôn kính.

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, lần thứ nhất, cũng coi như là lần đầu tiên đi.

Xin hỏi Triệu hoán sư đại nhân, tên của ngài là....."

Trầm Viêm vừa định hỏi, phía sau liền vang lên một tiếng hô to: "Hí Thiên đại nhân! Hí Thiên đại nhân!"

Lúc đầu, Hoàng Bắc Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, sau nhớ ra Hí Thiên là tên giả của mình, bèn chậm rãi quay đầu lại.

Tiêu Trọng Kỳ cùng đám lính đánh thuê vội vã chạy tới từ trong gió tuyết, mỗi người đều mang vẻ mặt vẻ hưng phấn!

"Hí Thiên đại nhân, vô cùng vinh hạnh khi có thể cùng ngài xây dựng đoàn lính đánh thuê" - Tiêu Trọng Kỳ run lập cập nói. Bốn phía đều là hàn băng, thực sự quá lạnh, hơn nữa còn có Băng Linh Huyễn Điểu ở đây, nhiệt độ lại càng thấp.

Tuy vậy, gương mặt Tiêu Trọng Kỳ vẫn hưng phấn đến mức đỏ bừng lên, ánh mắt lấp lóe liên tục.

Hoàng Bắc Nguyệt nhàn nhạt gật gật đầu, nhìn Tiêu Trọng Kỳ trước mặt, trong lòng cười lạnh, nếu biết Triệu hoán sư hiện tại mà hắn hết sức tôn kính lại là muội muội phế vật thường bị bắt nạt, không biết hắn sẽ có tâm trạng gì.

Một Triệu hoán sư nắm giữ Băng Linh Huyễn Điểu, dù nàng có kiêu ngạo cuồng vọng đến cỡ nào cũng có thể được tha thứ. Bởi vậy Tiêu Trọng Kỳ không hề bị sự lạnh nhạt của Hoàng Bắc Nguyệt làm cho xấu hổ trái lại lại càng hưng phấn.

Trầm Viêm sợ tên Đại thiếu gia của Tiêu gia này quá lỗ mãng sẽ đắc tội vị Triệu hoán sư thực lực siêu cường tên Hí Thiên này, vì thế vội nói: "Hí Thiên đại nhân, ngài tới Nước Nam Dực chính là khách quý của chúng ta. Nếu ngài không ngại, thỉnh lưu lại Nước Nam Dực một thời gian ngắn được không? bệ hạ của chúng ta vô cùng hoan nghênh ngài!"

"Thời gian tới ta sẽ ở lại Nước Nam Dực".

Thực lực chưa khôi phục lại, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không muốn rời đi nơi khác, dù sao tại phủ Trưởng công chúa cũng không thiếu việc chờ nàng làm.

Trầm Viêm ánh mắt sáng lên: "Thật tốt quá!" Nói xong quay đầu nhìn với ánh mắt kích động về Thái tử điện hạ luôn luôn trầm mặc ít nói.

Đối với người có thực lực cường đại, quốc gia nào cũng đều cố hết sức giữ lại, chiến loạn thường xuyên thì thực lực quả thật là tất cả !

Thêm một vị Triệu hoán sư nắm giữ Băng Linh Huyễn Điểu, sức chiến đấu của Nước Nam Dực sẽ tăng lên một cấp bậc!

"Tại hạ Hoàng Chiến Dã, đại biểu Nước Nam Dực hoan nghênh ngươi".

Đối với Chiến Dã, có thể giữ lại một cao thủ thực lực không chênh lệch nhiều lắm với mình cũng vừa là khiêu khích, vừa là tin vui lớn.

Nước Nam Dực quá cần cường giả rồi

Hoàng Bắc Nguyệt có thiện cảm với vị Thái tử điện hạ này. Lúc nãy trong rừng băng, hắn sợ nàng không chịu nổi hàn khí đã mời nàng ngồi trên Tử Diễm Hỏa Kì Lân.

Tuy rằng lần đầu quen biết nhưng vị Thái tử điện hạ cao cao tại thượng này vẫn quan tâm nàng - một người vô danh không có tiếng tăm gì, khiến nàng thật cảm động. Nàng luôn luôn ân oán rõ ràng, nhận ân nhỏ nhưng báo đáp lớn, bị hại thì báo thù gấp bội!.

"Tại hạ Hí Thiên, đa tạ thái tử điện hạ quan tâm". Hoàng Bắc Nguyệt chắp tay khẳng khái nói.

Một người có thể là cường giả Cửu Tinh Triệu hoán sư, lại thẳng thắng nhận lời ở lại mà không đòi hỏi gì khiến Chiến Dã có chút kinh ngạc.

Ngẩn người trong phút chốc hắn liền nghĩ ra, người thần bí thoạt nhìn lãnh khốc này, đại khái là đang cảm tạ hắn lúc nãy cho nàng cưỡi Hỏa Kì Lân.

Đó chỉ là một chuyện nhỏ nhặt nhưng người này lại ghi nhớ trong lòng. Tính cách có ân tất báo này làm hắn hài lòng.

"Hiện tại các hạ đã có chỗ dừng chân chưa?"

Ở đại lục Tạp Nhĩ Tháp, nếu thực lực hai bên tương đương nhau thì người ta thường gọi "các hạ" thể hiện sự tôn kính.

"Ta vừa đến quý quốc không lâu, tạm thời chưa tìm được nơi trú ngụ".

Hoàng Bắc Nguyệt vừa mới dứt lời, Tiêu Trọng Kỳ nãy giờ đứng một bên liền mở miệng: "Nếu Hí Thiên đại nhân không chê, có thể ở lại nhà ta. Cha mẹ ta nhất định vô cùng hoan nghênh ngươi lưu lại".

Có thể làm bạn với cao thủ thần bí tên là Hí Thiên này, phụ thân nhất định sẽ cao hứng vô cùng, đến lúc đó, tiểu nha đầu Tiêu Vận kia nhất định sẽ tức chết cho mà xem. Để xem nó còn dám hung hăng với mình nữa không!

Tâm tư của hắn, Hoàng Bắc Nguyệt thừa hiểu. Trong lòng thầm nghĩ tên tiểu tử này có cừu oán với ta, ta làm sao có thể giúp ngươi. Hôm nay không xử lý ngươi là tốt lắm rồi!

Nàng không muốn bại lộ thân phận nên mới dùng tên giả là Hí Thiên, làm sao có thể ở lại phủ Trưởng công chúa được?

"Đa tạ Tiêu đại thiếu gia, con người ta thích thanh tĩnh, không cần phiền đến ngươi". Khẩu khí nhàn nhạt, cự tuyệt Tiêu Trọng Kỳ.

Tiêu Trọng Kỳ vẻ mặt thất vọng. Cao thủ đều thích thanh tĩnh. Nếu hắn cũng là Triệu hoán sư thì thật tốt. Nhìn Băng Linh Huyễn Điểu, Tiêu đại thiếu gia trong lòng không khỏi ghen tị!

Chiến Dã vốn định mời nàng ở lại biệt viện của mình, nhưng nghe được ý lạnh nhạt trong lời nói của nàng đối với mọi người nên cũng không đề cập đến nữa.

"Nếu như vậy, chúng ta làm sao để liên lạc với đại nhân?" - Trầm Viêm hỏi, không thể mất liên hệ với vị đại nhân này. Đợi khi hồi cung sẽ bẩm báo bệ hạ thiết yến chiêu đãi vị đại nhân này, dùng quan to lộc hậu mời chào, chỉ cần vị đại nhân này muốn cái gì, bệ hạ sẽ nghĩ cách thỏa mãn nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt suy nghĩ một chút nói: "Ta sẽ thường xuyên đến Công Hội Lính đánh thuê, có việc gì các ngươi phái người đến đó lưu lại tin tức, nhận được tin ta sẽ tìm các ngươi".

Cao thủ thời đại này đều có tính tình kiêu ngạo, vị Hí Thiên đại nhân này đã chịu lưu lại phươn thức liên hệ, vậy là tốt lắm rồi!

Trầm Viêm ngay lập tức gật đầu: " Đa tạ đại nhân. "

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn sắc trời không còn sớm, phải mua thuốc cho Đông Lăng trị thương, chẳng qua hiện tại nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, nàng biết đi tìm ai mà đòi tiền đây?

Rõ buồn bực, thiếu tiền khó có thể làm anh hùng hảo hán. Lát nữa rời khỏi đám người này sẽ cùng Băng đi tìm dược liệu vậy.

Nghĩ vậy, Hoàng Bắc Nguyệt từ biệt đám người Chiến Dã, rồi xoay người đi về phía Băng Linh Huyễn Điểu.

"Hí Thiên các hạ" - Chiến Dã lãnh khốc mở miệng, lập tức lấy một lọ thủy tinh màu xanh biếc trong nạp giới ra nói: "Tay ngươi bị thương, băng bó một chút đi".

Nói xong liền cưỡi Tử Diễm Hỏa Kì Lân biến mất khỏi trong tầm mắt mọi người, chỉ lưu lại một luồng khí nóng của Kì Lân.

Hoàng Bắc Nguyệt tiếp nhận lọ thủy tinh kia, hơi run run.

"Là Phỉ Thúy Ngọc Dịch!" - Tiêu Trọng Kỳ kinh ngạc thốt lên. Là Đại thiếu gia của Tiêu gia, hắn đã gặp không ít thánh dược chữa thương, nhưng Phỉ Thúy Ngọc Dịch này là một loại dược phẩm vô cùng trân quý, có tiền cũng không mua được.

Hắn chỉ mới nhìn một lần mà thôi. Không hổ là Thái tử điện hạ hào phóng, vừa ra tay đã là linh dược cấp sáu!

"Linh dược cấp sáu trên đại lục rất quý hiếm" - Trầm Viêm vẻ mặt hâm mộ, hắn là Lục Tinh Triệu hoán sư mà bệ hạ cũng chỉ ban thưởng cho hắn một bình nhỏ Phỉ Thúy Ngọc Dịch.

Thái tử điện hạ vừa gặp vị Hí Thiên đại nhân này đã đưa một lọ lớn. Lục phẩm đan dược không phải rau cải trắng ngoài chợ tiện tay là hốt được một nắm. Quả nhiên là điện hạ cũng muốn mượn sức Hí Thiên đại nhân!

Trầm Viêm thầm vui mừng nghĩ. Lúc trước hắn vẫn sợ Thái tử điện hạ tâm khí cao ngạo sẽ làm phật lòng vị đại nhân này, hiện tại không cần lo lắng nữa. Thái tử điện hạ ngày sau nhất định sẽ làm nên nghiệp lớn!

Hoàng Bắc Nguyệt không biết Phỉ Thúy Ngọc Dịch trân quý bao nhiêu. Các bảo vật kiếp trước nàng thấy không ít, hơn nữa nàng không nghĩ tới vị Thái tử bề ngoài thoạt nhìn lãnh khốc kia lại chú ý tới tay nàng bị thương.

Thiếu niên kia cũng không giống vẻ bề ngoài nha, hắn giúp mình những hai lần! Có linh dược này, nàng sẽ không lo lắng không có tiền mua thuốc chữa thương cho Đông Lăng.

"Thỉnh Trầm tiên sinh thay ta nói lời cảm tạ với Thái tử Chiến Dã". Trước khi đi, Hoàng Bắc Nguyệt lễ phép hướng Trầm Viêm nói.

Vị này Lục Tinh Triệu hoán sư này lập tức kinh ngạc, vội vã đáp lễ lại. Cao thủ cường đại còn trẻ lại khiêm nhường như thế, trên đại lục này vô cùng ít gặp!

Băng Linh Huyễn Điểu mang nàng rời đi, đáp xuống một chỗ bí ẩn. Sau khi dặn dò để hắn tự tìm chỗ ở, Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi quay về phủ Trưởng công chúa.

Nàng hiện tại không thể ngưng tụ nguyên khí, bởi vậy không có không gian linh thú cho Băng Linh Huyễn Điểu nghỉ lại, chỉ có thể tạm thời ủy khuất hắn tự tìm địa phương nghỉ ngơi.

Nhớ lại nạp giới của Chiến Dã chứa đựng Phỉ Thúy Ngọc Dịch, Hoàng Bắc Nguyệt vạn phần hâm mộ. Nàng cũng muốn sỡ hữu một nạp giới vì trong đó tương đương với một không gian khác, có thể tùy ý gửi vật phẩm vào, hơn nữa trong nạp giới thời gian bất động, cho dù để thức ăn cũng không sợ hỏng.

Chỉ tiếc là giá cả của nạp giới ở đại lục Tạp Nhĩ Tháp thực sự quá đắt, tài sản hiện tại của nàng chẳng mua nổi một phần nghìn của nó nữa.

Tiền, quả nhiên tiền vẫn là quan trọng nhất. Nàng phải nghĩ biện pháp kiếm chút tiền sử dụng mới được.

Ở hiện đại, tài sản của nàng nhiều vô kể, tiêu tiền như nước, đến thời cổ đại đột nhiên phải sống kiểu nghèo rớt mồng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng