Tôn Kính kẻ mạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nước Nam Dực.

Đêm khuya, trong đô thành, không ai trông thấy một luồng đen sát khí như vạn thú phi nhanh, bay vào từ đường trong hậu viện của phủ trưởng công chúa.

Ánh nến u ám, một đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng chậm rãi mở ra.

Nhìn ánh lửa leo lét trước mặt, đôi mắt lãnh khốc bất động một hồi. Sau đó, Hoàng Bắc Nguyệt mới chậm rãi tiêu hóa toàn bộ đám ký ức hỗn loạn mới xuất hiện trong đầu.

Vô lực rên rỉ một tiếng, nàng không thể không tiếp thu một sự thật - nàng đã... xuyên qua, là Hoàng Bắc Nguyệt - con gái của trưởng công chúa Huệ Văn (tỷ tỷ của hoàng thượng) vốn là tiểu thư dòng chính nữ, thân phận tuy lừng lẫy nhưng bị cả Nước Nam Dực cười nhạo. Bởi nàng nhu nhược, vô tri ngốc nghếch, không thể tập võ. Ngự y đều nói nàng không thể sống qua mười tám tuổi.

Không chỉ như vậy, thân là dòng chính nữ duy nhất của phủ trưởng công chúa, vậy mà đám huynh đệ, tỷ muội con vợ lẽ đều có thể bắt nạt nàng. Nàng ngay cả nô tài cũng không bằng.

Di nương ương ngạnh hung hãn, phụ thân lạnh lùng căm ghét nàng. Bốn năm trước trưởng công chúa Huệ Văn qua đời, địa vị của nàng trong nhà lại rơi xuống ngàn trượng.

Lần này vì lỡ lời đắc tội Cầm di nương mà phụ thân sủng ái nhất, nàng liền bị phạt vào trong từ đường quỳ một ngày một đêm, chưa ăn uống gì. Thân thể vốn từ nhỏ suy yếu nhiều bệnh, lại phải quỳ cả ngày không có một hạt cơm vào bụng, đây đích xác là muốn lấy mạng nàng.

Nhưng chẳng ai nghĩ tới, nhờ số trời run rủi, Hoàng Bắc Nguyệt tại thế kỉ 21 được mệnh danh siêu cấp sát thủ lại xuyên đến khối thân thể mười hai tuổi này.

Chậm rãi đứng lên từ mặt đất lạnh, Hoàng Bắc Nguyệt liếc mắt nhìn về phía linh vị của Huệ Văn trưởng công chúa ở giữa từ đường, không biết có phải là do ánh đèn hay không, nàng cảm giác trên bài vị có vệt sáng nhỏ. Ấm áp như ánh mắt hiền lành nhìn về phía nàng

Bắc Nguyệt khẽ thở dài một hơi, nói: "Yên tâm đi, nếu ta đã chiếm thân thể con gái ngươi, ta sẽ không khiến nàng chết uổng như vậy"

Nàng vừa nói xong, ánh sáng trên bài vị kia dần dần biến mất.

Sửa lại làn váy trắng thuần, Hoàng Bắc Nguyệt từ trong từ đường chậm rãi đi ra ngoài.

"Đáng ghét, không nên ở đây, trong từ đường còn có người". Một giọng nữ mềm mại vang lên ở góc sân tối tăm.

"Sợ cái gì? Ma ốm bên trong làm được gì? Không phải ngươi nói cô ta là kẻ ngốc sao? So với nô tài còn không bằng. Hắc!"

Ma ốm? kẻ ngốc? Cả nô tài cũng không bằng ? Quả nhiên trước kia Hoàng Bắc Nguyệt quá nhu nhược.

"Nhưng mà người ta thẹn ~ ~ ~ "

"Thẹn thùng cái gì chứ ? Bảo bối, nhanh lên, ta chịu không nổi nữa ~~ "

Sột sột soạt soạt, tiếng cởi quần áo vang lên, sau đó là tiếng thở dồn dập cùng tiếng cơ thể va chạm.

Vừa đến đã gặp được chuyện như vậy, thật xui xẻo!

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi qua, ánh trăng nhu hòa chiếu xuống mặt nàng.

Sắc mặt tái nhợt, khuôn mặt nhỏ nhắn gầy yếu, bởi vì quanh năm uống thuốc mà hốc mắt lõm vào, hơn nữa quỳ một ngày một đêm, sắc mặt nàng lại càng tiều tụy, đầu tóc rối bời, quần áo màu trắng phiêu lãng đung đưa.

Trong góc, một nam nhân to khỏe đem thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi áp lên trên tường, đang phấn khởi làm động tác, hoàn toàn không biết nguy hiểm trí mạng đang chậm rãi tới gần !

Cô gái kia cũng bắt đầu mê loạn, từng tiếng rên rỉ dâm mỹ thốt lên, hai cái chân trắng nõn quấn chặt lấy eo của nam nhân.

Trong từ đường vốn yên tĩnh, lại bị cái tiếng động này phá hỏng.

Linh vị của trưởng công chúa ở bên trong, hai người kia lại làm chuyện đáng xấu hổ như thế ở đây, không hề tôn trọng vong linh người đã khuất.

Cũng bởi con gái của trưởng công chúa ngu ngốc bẩm sinh, cho nên đám nô tài trở nên vô pháp vô thiên vậy sao?

Hoàng Bắc Nguyệt khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng bước tới, vừa lúc thiếu nữ kia ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua thấy bạch y nhẹ bay, mặt mũi liền biến sắc.

"Qủy, qủy....... "

"Nào có qủy? Quỷ bệnh thì có, mau, nhanh, bảo bối, ta...... Ách...... " Cổ họng chỉ kịp phát ra một tiếng ú ớ, liền 'rắc" một tiếng, cổ của nam nhân liền bị bẻ gảy !

"A ... " Thiếu nữ kia sợ hãi trừng lớn hai mắt kêu lên.

"Muốn chết thì cứ việc gọi". Ném thi thể nam nhân xuống đất, Hoàng Bắc Nguyệt kéo áo của thiếu nữ kia lau tay.

Tên nam nhân đê tiện kia, ngay cả việc giết hắn đều cảm thấy ghê tởm, nếu không phải hắn dám sỉ nhục trưởng công chúa Huệ Văn, nàng cũng không thèm giết hắn. Ô uế tay mình!

Thiếu nữ nghe vậy, quả nhiên nhanh chóng ngậm chặt miệng lại, cả người run cầm cập. Dưới ánh trăng, khuôn mặt này không phải là tam tiểu thư quỳ ở trong từ đường sao? Vì sao, chẳng lẽ là quỷ hồn tiểu thư đến đòi mạng?

"Ta không phải quỷ hồn". Lau sạch tay, khóe môi Hoàng Bắc Nguyệt nhếch lên nụ cười lạnh như băng "Ngươi nếu dám tiết lộ một chữ ra bên ngoài, kết cục sẽ giống hắn, đừng nghĩ đi cáo trạng với Cầm di nương, ta không phải Hoàng Bắc Nguyệt của trước đây"

Không ai dám đùa giỡn cái mạng nhỏ của chính mình, đặc biệt là sau khi tận mắt nhìn thấy nàng bẻ gảy cổ một người không chút lưu tình!

Bội Hương trong lòng giờ khắc này chỉ có một ý nghĩ: Vị tam tiểu thư này, tuyệt đối là bị quỷ nhập rồi!

Mới vừa rồi nàng quả thực như tu la chuyển thế, sự tàn nhẫn cùng băng lãnh kia, làm cho ả lông tơ dựng đứng.

Thân thể tuy gầy yếu nhưng không phải kiểu mong manh chỉ cần gió thổi một cái là bay như trước kia. Mà hiện tại, toàn thân tam tiểu thư tỏa ra một loại khí tức ưu nhã quý tộc, cao cao tại thượng, bất khả xâm phạm, khiến cho mọi người phải cúi đầu trước mặt nàng.

Ả không có nhìn lầm chứ, đây thật sự là tên phế vật quỷ bệnh vô dụng kia sao? Mặc kệ như thế nào đi nữa, hiện tại không đắc tội nổi tam tiểu thư.

" Tam...tam tiểu thư, trước đây nô tỳ sai rồi, van cầu tiểu thư tha mạng, sau này nô tỳ không dám nữa." Nhớ lại trước đây cùng những người khác nhau ức hiếp tam tiểu thư, Bội Hương liền cảm thấy trên cổ từng trận ớn lạnh.

Ả chỉ là một nha hoàn, có mấy phần sắc đẹp, vì thân phận thấp kém nên vô cùng ghen tị với các tiểu thư quý tộc. Đối với Hoàng Bắc Nguyệt yếu đuối vô năng, lại là tiểu thư dòng chính trong phủ trưởng công chúa khiến ả vừa hâm mộ vừa ghen ghét. Bởi vậy luôn bắt nạt Hoàng Bắc Nguyệt gấp bội lần.

Ả cho rằng: tiểu thư thì thế nào? Cho dù là tiểu thư thì ả cũng có thể tùy ý đánh chửi! Địa vị của ả còn trên cả tiểu thư!

Nhưng hiện tại, cho ả thêm mười lá gan cũng không dám đi bắt nạt tam tiểu thư nữa.

"Muốn ta lưu lại cái mạng nhỏ, phải xem cái miệng của ngươi có nghe lời hay không".

Vốn là sẽ giết luôn con nha hoàn này, bởi trong ký ức của Hoàng Bắc Nguyệt, nha đầu này không ít lần khi dễ nàng. Chỉ là nghĩ đến ả vẫn còn một chút tác dụng, tạm thời có thể tha.

"Nô tỳ nhất định nghe lời, nhất định nghe lời! "

"Xử lý thi thể kia đi". Nhàn nhạt dặn dò một tiếng, Hoàng Bắc Nguyệt trực tiếp đi ra khỏi từ đường yên tĩnh.

"Hóa ra phế vật trong phủ trưởng công chúa lại bá đạo như vậy". Giọng nói thanh lãnh như gió nhẹ nhàng vang lên.

Hoàng Bắc Nguyệt trong lòng cả kinh. Là ai có thể lặng yên không một tiếng động trốn ở xung quanh khiến nàng không hề phát hiện.

Thanh âm vừa vang lên, nàng chuẩn xác nhìn về phía cây đại thụ trong từ đường. Ngẩng đầu lên chạc cây cành lá xum xuê, một người mặc y phục trắng tinh khiết theo gió lay động. Tóc đen dài tản mạn trên bạch y, thoạt nhìn mê ly.

Hoàng Bắc Nguyệt hơi hơi nhíu mày.

Dung nhan tinh xảo khiến người ta hô hấp đình trệ, bạch y cùng làn da trắng nõn nổi bật, mày kiếm hơi nhíu, đôi mắt màu tím nhạt trong đêm lại càng xa xăm, tựa như ma mà không phải ma, tựa như thần lại không phải thần. Sống mũi cao, đôi môi màu hồng nhạt nhưng lại tựa như ác ma, khiến người ta mê mẩn.

Từng trận gió nhẹ khẽ lướt qua, vài sợi tóc đen vuốt qua hai gò má, ngũ quan đó thấy thế nào cũng hoàn mỹ không tỳ vết, đoạt hết vẻ đẹp phong hoa tuyết nguyệt trên nhân gian, nhưng lại không có vẻ âm nhu nữ khí, sắc mặt tỏa khí thế sát phạt bén nhọn, hoàn toàn thể hiện khí phách của hắn.

Hắn dựa vào một nhánh cây, đôi mắt màu tím dưới ánh trăng lại hiện ra vài phần tà khí.

Hoàng Bắc Nguyệt khoanh tay nhìn hắn.

Người này không tồn tại ở trong ký ức của Hoàng Bắc Nguyệt, hắn không phải người trong phủ trưởng công chúa, hơn nữa tuyệt đối cũng không phải người Nước Nam Dực!

Có thể không một tiếng động xuất hiện ở chung quanh nàng, người này tuyệt đối không đơn giản !

Mặc kệ hắn là ai, chuyện này đều không liên quan đến nàng.

"Bớt lo chuyện của người khác thì mới sống lâu được". Thu hồi ánh mắt, Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu rời đi không ngoảnh lại nhìn hắn.

Thật là một tiểu nha đầu lãnh khốc cao ngạo!

Phong Liên Dực cười nhạt, dung nhan pha trộn giữa hai loại khí chất của ác ma cùng thiên thần khiến linh hồn người khác lạc lối.

Hoàng Bắc Nguyệt.... Không ngờ vô tình đi đến phủ trưởng công chúa một chuyến mà có thu hoạch bất ngờ như vậy.

Thời điểm cần ngoan độc thì tuyệt không nương tay, thời điểm nên lạnh lùng cũng không hề quay đầu lại, hắn đột nhiên cảm thấy rất hứng thú đối với tiểu gia hỏa này.

"Điện hạ...... " Trong bóng tối truyền đến một tiếng gọi khẽ. Phong Liên Dực vung tay lên, tay áo màu trắng tung bay, bóng dáng quỷ mị nháy mắt biến mất trong màn đêm.

*** Bắc Nguyệt hoàng triều ***

Lưu Vân Các

Đây là nơi vắng vẻ nhất trong phủ trưởng công chúa, cỏ dại mọc đầy, bóng cây lắc lư tạo nên muôn hình vạn trạng, lại kết hợp cùng tiếng gió rít, chỉ cần người tâm trí không kiên định sẽ lập tức bị hù dọa cho bất tỉnh.

Khi trưởng công chúa Huệ Văn qua đời không lâu, liền có đại phu nói Hoàng Bắc Nguyệt thân mang trọng bệnh có thể lây nhiễm, khiến nàng phải chuyển tới ở trong khu nhà hoang phế này.

Trước đây nàng ở Bích Thủy viện, nhưng hiện đã thuộc về Tuyết di nương cùng nhị tiểu thư Tiêu Vận.

Nhị tiểu thư Tiêu Vận, mười lăm tuổi đã là Tam Tinh Triệu hoán sư, là thiên tài trẻ tuổi hiếm thấy ở Nước Nam Dực. Ngoài thái tử đương triều, thì danh tiếng của Tiêu Vận lớn nhất.

Bởi vậy, Tiêu Vận ở trong nhà liền nhận được vô vạn sủng ái, trưởng tử Tiêu Trọng Kỳ của Cầm di nương cũng không dám trêu chọc nàng quá đáng.

Tiêu Vận cùng mẹ của cô ta là Tuyết di nương đối với Hoàng Bắc Nguyệt có vẻ không quá hà khắc, không như Cầm di nương thường xuyên đánh đập ngược đãi nàng. Nhưng Tiêu Vận cao ngạo chưa từng đối đãi với Hoàng Bắc Nguyệt như muội muội.

Hoàng Bắc Nguyệt trọng bệnh quấn người, bởi vậy Tuyết di nương thường đưa thuốc uống cho nàng.

Không đúng, đưa thuốc!

Hoàng Bắc Nguyệt vội đẩy cửa Lưu Vân Các, liếc mắt qua gian phòng tối, châm một ngọn nến rồi cầm lấy cái ấm sắc thuốc mà bình thường Tuyết di nương hay đưa tới ngửi một cái.

Mày liễu tức tốc nhíu lại, quả nhiên có độc!

Trong mỗi phần thuốc này đều có một lượng độc dược rất nhỏ, một lần dùng sẽ không mất mạng, tuy nhiên nếu sử dụng trong thời gian dài thì thân thể sẽ ngày càng suy yếu, cuối cùng toàn thân tê liệt, không chết cũng chỉ có thể nằm trên giường cả đời.

Thật là thâm độc, chẳng trách Hoàng Bắc Nguyệt thân thể yếu ớt như vậy, ngay cả trưởng công chúa khi còn tại thế mời bao nhiêu danh y đều không chữa khỏi.

Lượng độc dược này rất nhỏ nên rất khó phát hiện, cũng chỉ có Hoàng Bắc Nguyệt tại hiện đại đã từng tiếp thụ qua đủ loại độc dược, mới có thể vừa ngửi liền biết.

Được lắm Tuyết di nương, trưởng công chúa có ân với ngươi, nếu không có trưởng công chúa, ngươi bây giờ cũng chỉ là tiểu thiếp phòng ngoài không danh phận, ngươi không báo đáp thì thôi, trái lại còn dùng thủ đoạn ác độc như vậy để hại con gái của bà!

Hoàng Bắc Nguyệt ngồi xuống, chậm rãi điều khí, hiện tại cũng không vội, những người này nàng sẽ từ từ xử lý.

Giết chết thì quá thuận tiện cho bọn họ.

Trời gần sáng, Hoàng Bắc Nguyệt thử vận khí, kỳ quái là mỗi một lần nguyên khí đi vào trong đan điền lại lập tức biến mất không dấu vết.

"Trời ạ! Quả nhiên là phế vật!"

Ốm yếu thì thôi đi, ngay cả nguyên khí cũng không thể ngưng tụ.

Ở nơi này tôn sùng kẻ mạnh, cường quốc bình đẳng, chiến tranh liên miên không dứt, thực lực chính là tiêu chuẩn quyết định địa vị của mỗi người, chả trách thân là dòng chính nữ của phủ trưởng công chúa, được Hoàng Thượng đích thân sắc phong Bắc Nguyệt quận chúa - Hoàng Bắc Nguyệt, thân phận hiển hách như thế lại trở thành trò cười tại Nước Nam Dực.

Kẻ yếu, sẽ không được ai đồng tình! Chỉ có cường giả mới có thể được người người tôn kính!

Hoàng Bắc Nguyệt rất nhanh ở trong đầu liền điều tra tư liệu của thế giới này.

Đại lục Tạp Nhĩ Tháp đã qua hơn 100 năm giao tranh không ngừng, bởi vì chiến tranh, văn phong suy yếu, võ đạo thịnh vượng, chiến tranh là thời cơ để võ giả ở thời đại nhận được sự tôn trọng từ mọi người.

Chỉ cần ngươi đủ mạnh, ngươi có thể hoành hành bá đạo tại bất kỳ quốc gia nào.

Chinh chiến hỗn loạn liên miên đã vô tình sản sinh ra rất nhiều nghề nghiệp mới, trong đó người tu luyện võ đạo là nhiều nhất trên đại lục, chiếm khoảng bốn phần năm số người tu luyện.

Ngoài ra còn có các nghề nghiệp khác như Triệu hoán sư, Luyện dược sư, Huyễn thuật sư. Tuy nhiên, những nghề nghiệp này yêu cầu về huyết thống cùng thiên phú cực kỳ nghiêm ngặt, vì vậy nhân số cũng rất ít, nhưng vì ít nên mới quý, nên những người thuộc các nghề nghiệp này chỉ cần có một chút thành tựu là đã có thể tung hoành trên đại lục.

Tiêu gia là gia tộc của phụ thân Hoàng Bắc Nguyệt, phu quân của Trưởng công chúa, là một gia tộc truyền thừa võ đạo lớn, thâm căn cố đế ở Nước Nam Dực, trong gia tộc đã từng tạo ra không ít võ đạo nhân tài, lão gia tử đương nhiệm lại là một vị Thất Tinh Triệu hoán sư đức cao vọng trọng, nắm giữ linh thú Liệt Hỏa Báo!

Chỉ có điều con trai ông - Phò mã Tiêu Viễn Trình lại không có được thiên phú Triệu hoán sư, ngược lại trình độ võ đạo lại vô cùng tài giỏi.

Tuy nhiên Nhị tiểu thư Tiêu gia - Tiêu Vận may mắn được di truyền huyết thống của lão gia tử, từ nhỏ đã hiển lộ ra thiên phú Triệu hoán sư, hiện giờ cũng coi như danh tiếng vang dội ở Nước Nam Dực.

Loại nghề nghiệp Triệu hoán sư này cùng Hoàng Bắc Nguyệt trước đây cũng tương tự, chỉ có điều ở thời đại này, Triệu hoán sư phải cùng triệu hoán thú ký kết khế ước sinh tử, chỉ cần một bên chết thì bên còn lại cũng không sống được, là một loại hình thức cộng sinh.

Mà nàng trước đây hàng phục linh thú, khiến chúng cam tâm tình nguyện nghe lệnh của mình.

Tuy rằng đều là cùng các loài thú hợp tác, thế nhưng so sánh giữa hai loại có thể thấy khác biệt.

Vì vậy, nàng nhất thời cũng không cần phải khổ não về thân thể ốm yếu không thể ngưng tụ nguyên khí của Hoàng Bắc Nguyệt. Thuần thú sao, nàng là tổ tông của trò này a!

Ánh nắng ban mai khẽ rọi qua khung cửa. Hoàng Bắc Nguyệt vươn người một cái, tiến về phía ấm trà đã nguội lạnh từ lâu, tự rót một ly trà, chậm rãi uống.

Bỗng nhiên cửa phòng 'ầm' một tiếng bị mở ra, một bóng dáng đầm đìa máu tươi ngã vào phòng.

"Tiểu thư...... "

Hoàng Bắc Nguyệt lập tức đặt ly trà xuống đi qua, nâng người đang nằm trên mặt đất dậy, gạt mái tóc rối bù ra, là Đông Lăng - nha hoàn lớn lên từ nhỏ cùng Hoàng Bắc Nguyệt.

Ở phủ Trưởng công chúa này, lúc nào cũng đấu đá tranh chấp nhau, duy chỉ có Đông Lăng vẫn không rời bỏ nàng, hai thiếu nữ sống nương tựa lẫn nhau trong phủ, những ký ức về những ngày tháng sinh hoạt gian nan chợt ùa về.

"Đông Lăng, sao lại như thế này?"

Đông Lăng ngẩng đầu lên, trông thấy tiểu thư nhà mình không có chuyện gì, liền ghé vào lòng nàng khóc lớn "Tiểu thư, người không có chuyện gì là tốt rồi, em sợ người có chuyện nên mới đi cầu Cầm di nương, ai ngờ......."

Nhìn đầy vết roi trên người nàng, Hoàng Bắc Nguyệt cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

Cầm di nương kia ngang ngược càn rỡ, ỷ được Tiêu Viễn Trình sủng ái, lại sinh được trưởng tử là Tiêu Trọng Kỳ, cho nên vẫn luôn tự cho mình là chủ mẫu.

Hoàng Bắc Nguyệt bị bà ta ức hiếp nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng bất lực chết trong từ đường lạnh lẽo. Bàn tay nắm chặt lại, mối thù hôm nay, ngày khác ta nhất định sẽ khiến các ngươi phải trả lại gấp mười lần.

Hoàng Bắc Nguyệt ôm Đông Lăng đặt lên giường, khiến Đông Lăng sửng sốt, quái dị nhìn Hoàng Bắc Nguyệt.

Tiểu thư như thế nào đột nhiên lại có khí lực lớn như vậy? Trước đây cả thùng nước cũng không cầm lên nổi cơ mà....... Hơn nữa nàng tựa hồ cảm thấy, tiểu thư hôm nay không giống so với trước đây. Ánh mắt sáng trong cao quý, ngạo khí tỏa ra toàn thân, đủ đề bễ nghễ thiên hạ, thật đẹp!

Đông Lăng ngơ ngác nhìn nàng, không lẽ là ảo giác sao? Có phải nàng đang nằm mơ hay không?"

"Tiểu thư?" Đây thật sự là Tam tiểu thư nàng phục vụ từ nhỏ sao?

"Ngươi đừng nói chuyện, nghỉ ngơi trước đi, ta đi ra ngoài tìm dược liệu về cho ngươi".

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh nhạt nói, nàng thấy được sự hiếu kỳ trong mắt Đông Lăng, tuy nhiên hiện tại không phải lúc giải thích.

Nàng từ trong ngăn tủ lấy ra áo choàng rộng vành màu đen khoác lên người, vành mũ kéo xuống thật thấp, che giấu khuôn măt cực kỳ cẩn thận rồi mở cửa đi ra ngoài.

Lưu Vân Các là hậu viện hẻo lánh, bình thường nếu như không đến bắt nạt Hoàng Bắc Nguyệt thì cơ bản không ai lui tới.

Tuy bức tường cao đến hai, ba mét nhưng nàng vẫn dễ dàng nhảy qua, mặc dù không có nội lực, nhưng kỹ sảo học được ở hiện đại nàng không quên. Cho dù ở thời đại này, nàng cũng coi như là một cao thủ võ công!

Thành Lâm Hoài - đô thành của Nước Nam Dực có lịch sử lâu đời, dân cư đông đúc, các ngành nghề tương đối phát triển. Đi trên đường cái, kiến trúc hai bên đường to lớn và đồ sộ, các cửa hàng san sát nhau, đường phố rộng rãi có thể để cho hơn mười chiếc xe ngựa chạy song song, vô cùng phồn hoa náo nhiệt.

Trên đường có rất nhiều tiểu thương đến từ các quốc gia khác nên quần áo kì lạ không ít, bởi vậy việc Hoàng Bắc Nguyệt khoác một áo choàng đen cũng không khiến ai chú ý.

Chợ Bố Cát Nhĩ là thị trường giao dịch lớn nhất Nước Nam Dực, bên trong không chỉ có dược liệu, tinh thạch, mà còn có Công Hội lính đánh thuê tụ họp tại đây. Mỗi ngày, có đến hàng trăm hàng ngàn lính đánh thuê tới nơi này nhận nhiệm vụ hoặc bán những loại dược liệu mà chính mình tìm được.

Trước kia Hoàng Bắc Nguyệt cũng chưa bao giờ tới chợ Bố Cát Nhĩ, vừa đi tới cửa liền lập tức nghe thấy tiếng người ồn ào từ bên trong truyền đến, rất nhiều lính đánh thuê vóc người to lớn hối hả ra vào.

Bỗng nhiên, trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt xuất hiện một vài tên lính đánh thuê vai u thịt bắp, làn da ngăm đen đi tới, chiều cao của nàng cư nhiên cũng chỉ tới eo của mấy đại hán kia!

"Ha ha ha! Trẻ con nít ranh, đi nơi khác chơi đi!" Một lính đánh thuê lớn tiếng cười nói.

Lính đánh thuê tính tình phóng khoáng lẫm liệt, Hoàng Bắc Nguyệt ở hiện đại tiếp xúc qua không ít nên không bị hù dọa.

Hướng bọn hắn khẽ gật đầu, Hoàng Bắc Nguyệt linh hoạt len lỏi trong đám người đi vào bên trong.

Trong chợ có vô số các quầy hàng lớn nhỏ, Hoàng Bắc Nguyệt đi tới một gian hàng chủ yếu bán dược liệu để quan sát. Nàng cần vài loại dược liệu cho Đông Lăng trị thương, cũng cần một ít dược liệu đặc thù để điều trị thân thể quanh năm ốm yếu lại bị trúng độc của Hoàng Bắc Nguyệt.

Khi nàng chưa hoàn toàn trở thành cường giả, nàng sẽ không trắng trợn nắm giữ phủ Trưởng công chúa.

Không nắm chắc một chiêu giết sạch, nàng sẽ không dễ dàng xuất thủ !

Nhưng sau khi hỏi thăm giá tiền một chút, Hoàng Bắc Nguyệt chỉ có thể âm thầm líu lưỡi.

Nhiều năm bị bọn người trong phủ bắt nạt, Hoàng Bắc Nguyệt căn bản đã không còn chút tiền nào, mà đồ vật do Trưởng công chúa lưu lại cũng bị bọn chúng đoạt lấy, căn bản không còn lại cái gì.

Nàng coi như hiểu, tiền, mặc kệ ở thời đại nào cũng vô cùng quan trọng!

Hiện tại việc cấp bách nhất chính là kiếm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng