Trả lại gấp mười lần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thân thể to lớn của Băng Linh Huyễn Điểu nhanh chóng xẹt qua bầu trời. Từ xa, nàng đã loáng thoáng nhìn thấy Phủ Trưởng công chúa, nhưng trong màn đêm đen kịt, một ngọn lửa bốc lên cao, khói đen mù mịt.

Nàng chăm chú nhìn kĩ, chỗ kia không phải là Lưu Vân Các sao?

Trong lòng bỗng nhiên căng thẳng, nàng lập tức dùng tốc độ khủng khiếp cưỡi Băng Linh Huyễn Điểu bay tới Lưu Vân Các .

Đông Lăng vẫn còn ở bên trong Lưu Vân Các cùng Chu quản gia và Bội Ngọc, người phóng hỏa chắc nghĩ nàng ở bên trong, cho nên không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, trực tiếp dùng một cây đuốc đốt cho xong chuyện.

Chôn vùi chứng cứ, đã vậy còn có thể giá họa cho người của phủ An quốc công , độc, quả nhiên rất độc.

Cháy! Cháy rồi! Mau dập lửa".

"Mau mang nước tới cứu hoả đi".

...

Trong Phủ Trưởng công chúa rối loạn. Lửa cháy quá lớn, vừa bùng lên đã thiêu đốt một mảng, đám nha hoàn gia đinh không dám đi vào, chỉ có thể đứng ở xa xa dùng nước giội một chút, không có chút tác dụng nào.

Bên ngoài cũng bị kinh động không ít. Người của phủ An quốc công thì trợn mắt há mồm nhìn, dân chúng xung quanh thì chạy đến vây xem, bên ngoài cũng hỗn loạn không kém.

Trong phủ, Tiêu Viễn Trình cùng mấy vị di nương đều đã tỉnh dậy. Bọn họ cũng không dám tới gần, chỉ đứng ở một nơi rất xa chỉ huy hạ nhân đi cứu hỏa.

"Tam tiểu thư đáng thương, sao lại bị một cây đuốc thiêu cháy thế này?" Cầm di nương giả tạo lau nước mắt, vừa vặn lộ ra gương mặt trắng bệch, có vài phần cảm giác thê thảm.

"Ta thấy nó rõ ràng là gặp báo ứng. Loại người không có hiếu đạo, dám bất kính với trưởng bối, vô tình vô nghĩa như vậy, đây là ông trời trừng phạt nó!". Tiêu Linh nhìn thấy đám lửa đang cháy lớn, hận không thể đi lên bỏ thêm mấy khúc củi vào.

Trong lòng Tiêu Linh âm thầm cao hứng, ngày hôm qua ả muốn cùng Hoàng Bắc Nguyệt giao hảo, ai ngờ nha đầu kia lại quá kiêu ngạo cuồng vọng, bây giờ gọi là báo ứng đó.

"Linh nhi". Phương di nương kéo kéo tay nàng: "Con đừng ở nói linh tinh nữa, đó là muội muội của con đấy!"

"Muội muội cái gì mà muội muội ? Ta không có thứ muội muội như vậy".

Tiêu Linh hất tay Phương di nương ra. Phương di nương thể chất nhu nhược, bị hất mạnh như vậy lập tức ngã xuống đất. Bà ngẩng đầu lên, buồn bã liếc nhìn con gái của mình.

"Đều cùng một mạch sinh ra, thế nào lại khác người như vậy." Phương di nương thấp giọng nói, chẳng may bị Tiêu Viễn Trình thính tai nghe được. Hắn xoay người, một cước đá vào bả vai của bà.

"Tiện nhân, người nói cái gì? !"

Phương di nương ôm bả vai, đau đến mồ hôi lạnh ứa ra, thấp giọng nói: "Lão gia, ta..."

Lời còn chưa nói hết, chung quanh tiếng cãi nhau đột nhiên biến thành kinh hô.

"Nhìn! Nhìn! Đó là cái gì?"

"Tới rồi! Hướng bên này đã tới rồi! Thực khổng lồ!"

"Đúng là Băng Linh Huyễn Điểu, Hí Thiên đại nhân, Băng Linh Huyễn Điểu!" Rốt cuộc cũng có người đứng lên kinh hô, sau đó tất cả mọi người cùng kinh hô theo!

Trên bầu trời tràn ngập những tia lửa sáng, bỗng xuất hiện một con chim khổng lồ trắng như tuyết, đôi cánh vỗ mạnh, ngay lập tức ngọn lửa đổi hướng bay tới phía những người đang đứng trong viện.

Tiêu Viễn Trình cùng mấy vị di nương lập tức hoảng hốt vội vàng lui về phía sau chạy trốn, Phương di nương ngã trên mặt đất cũng bị giẫm mấy cước, không ai quay lại đỡ bà, mà lúc này, lửa hung mãnh đốt cháy hết cây cối xung quanh.

Phương di nương từ mặt đất đứng lên, trong khoảng thời gian ngắn lửa cháy lớn như vậy, bà nhìn không rõ phương hướng nên đành chạy loạn, cảm giác lửa thiêu càng lớn thì mới phát hiện mình đã chạy tới Lưu Vân các.

Bên ngoài tiếng kinh hô một lần lại một lần vang lên, Phương di nương vừa định quay đầu chạy trốn, nhưng đột nhiên thấy lạnh lẽo, ngay sau đó, hình thể thật lớn của Băng Linh Huyễn Điểu nhào vào lửa cháy trong Lưu Vân các.

Phương di nương trợn mắt há hốc mồm nhìn phía trước, vì Băng Linh Huyễn Điểu đến mà lửa đã giảm xuống, khiến bà có thể nhìn thấy tinh tường bóng dáng của cô gái nhảy xuống từ lưng Băng Linh Huyễn Điểu .

Trên người nàng chiếc áo choàng màu đen trượt xuống một đoạn, mái tóc màu đỏ rực, cùng với, cùng với... .

Phương di nương kinh hô một tiếng, Băng Linh Huyễn Điểu đột nhiên quay đầu sang, hai tròng mắt to lớn nhìn bà, Phương di nương sợ đến mức chân tay đều mềm nhũn, đang muốn xoay người chạy trốn thì móng vuốt của Băng Linh Huyễn Điểu vươn đến, thoáng cái đã bắt gọn bà.

Hoàng Bắc Nguyệt quay đầu lại nhìn bà, thấy là Phương di nương cũng yên tâm một chút.

"Tam, Tam cô nương... ." Phương di nương lắp bắp nói, bị Băng Linh Huyễn Điểu bắt được, khí lạnh buốt vô cùng , dù ở trong đống lửa cũng làm toàn thân bà phát lạnh.

Hoàng Bắc Nguyệt chặt đứt liên lạc vớiVạn Thú Vô Cương, tóc biến trở về đen nhánh, nhan sắc, dung mạo không biến hóa nhiều, ngũ quan xinh xắn giống nhau như cũ. Có điều, màu tóc đỏ khi nhìn càng thấy khí thế sắc bén hơn. Mà tóc đen đối lại nhu dịu dàng thanh lệ.

Hai người mặc dù khác nhau, nhưng chỉ là khí chất bất đồng, hình dáng bên ngoài chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra, cho nên lâu như vậy, Hoàng Bắc Nguyệt vẫn kiên trì lấy thân phận của Hí Thiên, khi xuất hiện thì cũng khoác chiếc áo choàng màu đen.

Hiện tại trong đám cháy, nàng cùng Phương di nương khó mà nói được điều gì, vị di nương này nàng rất tôn trọng, không như Cầm di nương cùng Tuyết di nương làm xấu nhiều chuyện khiến nàng muốn nhổ cỏ tận gốc.

Trong lòng phân phó Băng Linh Huyễn Điểu không nên làm thương tổn Phương di nương , Hoàng Bắc Nguyệt chạy nhanh vào trong phòng.

Khói đặc cuồn cuộn, nhưng trong phòng không có ai, Đông Lăng đâu?. Lúc nàng ra khỏi cửa có bảo Đông Lăng chú ý tới Chu quản gia, để tránh người ta xuống tay với hắn. Nha đầu kia tính tình cương trực, nhất định là nhìn thấy cháy, không cứu chính mình chạy trối chết, mà là đi tìm Chu quản gia.

Nghĩ tới đấy, Hoàng Bắc Nguyệt bay nhanh ra ngoài cửa sổ rồi nhảy đi , đi tới nhà kề bên, nhìn thấy cửa phòng không đóng, càng tin những gì trong lòng mình đoán.

Nhà kề lửa cháy còn dữ dội hơn, người phóng hoả hiển nhiên là muốn giết chết Chu quản gia để giết người diệt khẩu.

Đá bay đống tro tàn cháy vụn, Hoàng Bắc Nguyệt vọt vào, lập tức nghe thấy trong phòng tiếng khóc cùng tiếng ho khan.

"Bội Ngọc, cha ngươi vì cứu ngươi đã không còn sống, mau đi nhanh thôi! Khụ khụ..." Đông Lăng lo lắng khuyên bảo.

Nghe được tiếng nói của Đông Lăng, Hoàng Bắc Nguyệt tinh thần rung lên, lấy băng vũ đem hoả thế chung quanh tạo thành 1 lối đi, sau đó đi tới trước.

"Ta không đi, buông ta ra! Buông ta ra! Cha, cha mau tỉnh lại đi, khụ khụ".

"Đi đi! Bội ngọc!" Đông Lăng hô to một tiếng, Bội Ngọc đã ngất đi rồi.

Hoàng Bắc Nguyệt đi sâu vào trong, băng vũ đảo qua, lửa cháy mãnh liệt liền bị dập tắt, Đông Lăng quay đầu, vui mừng khôn xiết.

"Tiểu thư cuối cùng cũng tới, Chu quản gia hắn...". Đông Lăng dìu Bội Ngọc đang bị ngất đi, tự trách mình nói.

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn thoáng qua trong góc, một cây cột bị thiêu đốt đã sụp đổ xuống, ở dưới là Chu quản gia, đã tắt thở. Hắn vốn phải chịu án tử, cũng không thể chạy đi, nên lúc cháy không thể chạy trốn, cứ như vậy chờ chết.

Hoàng Bắc Nguyệt nội tâm hậm hực, Chu quản gia chết, nhân chứng cũng ít đi, vậy Tiêu Viễn Trình cùng Cầm di nương không biết đang đắc ý cỡ nào.

Tuy nhiên lúc này cũng không có cách nào, nàng đi tới đem Bội Ngọc tiếp nhận dìu đi, đối với Đông Lăng nói: "Mau đi!"

Hai người một trái một phải dìu Bội Ngọc ra ngoài, có băng vũ trong tay, lửa xung quanh không lan đến được, đi tới viện tử, Phương di nương vẫn nơm nớp lo sợ vì bị Băng Linh Huyễn Điểu bắt giữ.

Hoàng Bắc Nguyệt đem Bội Ngọc giao cho Phương di nương, lạnh lùng nói:"Phương di, ngươi đã thấy diện mạo thật của ta, ta vốn không nghĩ giữ ngươi lại, nhưng khi còn bé đã nhận ngươi rất nhiều ân tình, ta không thể làm người vong ân phụ nghĩa, chỉ cần ngươi giữ bí mật, ta tuyệt đối không thương tổn ngươi".

Phương di nương lập tức gật đầu: "Tam cô nương, ta, ta sẽ không nói, hôm nay ngươi lợi hại như vậy, phủ trưởng công chúa có hi vọng rồi".

Đối với Phương di nương, Hoàng Bắc Nguyệt vẫn có chút tin tưởng , trưởng công chúa khi còn tại thế cũng có lần chuyện trò với Phương di nương, bà tính tình lạnh lùng, nhưng vẫn biết tôn ti lễ nghĩa chu toàn với trưởng công chúa.

Ngược lại bà chẳng thèm để ý tới Tiêu Viễn Trình, trưởng công chúa đối với bà thân thiết hơn mấy vị di nương khác. Về sau lúc trưởng công chúa qua đời, Hoàng Bắc Nguyệt đều bị người ta ức hiếp khắp nơi, Phương di nương đã nhiều lần bảo vệ nàng. Hôm nay, nếu đổi lại là Tuyết di nương hoặc Cầm di nương, nàng tuyệt đối không nương tay, làm cho bà không thể tiếp tục sống.

"Mau đi ra ngoài trước". Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu với Băng Linh Huyễn Điểu, Băng Linh Huyễn Điểu mồm ngoác to ra, từng đám băng bay ra ngoài, lửa cháy phía trước lập tức bị dập tắt hoàn toàn, cùng lúc đó, Băng LinhHuyễn Điểu mở đôi cánh thật lớn ra, lập tức giương cánh bay lên bầu trời, trong khoảnh khắc liền biến mất.

Mấy người đỡ nhau cùng đi ra ngoài, người đứng ở phía ngoài Lưu Vân các không dám thở mạnh một tiếng, có người trong tay cầm theo thùng nước thấy họ liền lập tức đi lên tranh công.

"Tam cô nương không sao chứ? Lửa lớn quá, bọn nô tài bất lực, làm Tam cô nương sợ hãi rồi!".

"Tam cô nương phúc lớn mạng lớn, hồng phúc đầy trời, đương nhiên gặp bình an rồi?".

Mọi người vây quanh tranh nhau nói, từng ánh mắt nhìn nàng càng thêm kính sợ.

Nực cười, vừa rồi người cứu bọn họ chính là Hí Thiên đại nhân - người mới đến thành Lâm Hoài, thực lực cực mạnh! Vị Bắc Nguyệt quận chúa này nhất định là cùng vị Hí Thiên đại nhân kia có quan hệ, mới có thể khiến Hí Thiên đại nhân ra tay cứu giúp.

Những người này tuy rằng chưa nói ra, nhưng trong lòng đều hiểu được, Bắc Nguyệt quận chúa là nhân vật không thể trêu chọc.

Hoàng Bắc Nguyệt sắc mặt âm trầm, đưa tay lên, nha hoàn cùng gia đinh lập tức không dám nói nhiều lời, lui qua một bên.

"Đem Bội Ngọc dẫn đi, tìm đại phu xem một chút". Ánh mắt Hoàng Bắc Nguyệt nhìn phía trước, Tiêu Viễn Trình cùng đám di nương kia chỉ đứng ở xa xa nhìn không dám tới gần, ánh mắt nàng trong trẻo, lạnh lùng như băng giá muốn bức người!

Tiêu Viễn Trình thì không sao, Cầm di nương thấy cặp mắt kia thì trực tiếp lui về sau mấy bước, trái tim kinh hoàng. Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi đi đến phía trước, con mắt sắc lạnh doạ người nên không ai dám mở miệng trước.

So sánh với Đông Lăng cùng Bội Ngọc, trên người nàng coi như hoàn hảo, trên mặt chưa chỗ nào bị bẩn, tràn ngập khí thế sắc bén.

"Khụ..." Tiêu Viễn Trình ho một tiếng khô ráp, giống như mới bị lửa thiêu, "Bắc Nguyệt, ngươi không có việc gì là tốt rồi, phụ thân rất lo lắng cho ngươi".

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, "Lo lắng cho ta? vì sao phụ thân không đi vào cứu ta?".

"Lửa, Lửa rất lớn, phụ thân muốn vào cũng không vào được!" Tiêu Viễn Trình căng da mặt cười khan, bộ dáng như vậy, đúng là đủ ghê tởm.

Hoàng BắcNguyệt cười lạnh: "Phụ thân không vào được, Nhị tỷ tỷ là triệu hoán sư thuộc tính băng, có thể tùy tiện đi vào cứu ta, phụ thân sao không cho Nhị tỷ tỷ đi?".

Lửa cháy bình thường thế này thì cao thủ thuộc tính băng vốn không để trong mắt, Tiêu Vận đã là triệu hoán sư tam tinh thuộc tính băng, Thiên Tuyết Miêu hắt hơi một cái cũng có thể tạo ra tuyết, tiến vào biển lửa cứu người khác gì đi chơi.

Tiêu Viễn Trình cũng biết điểm này, trên mặt không nhịn được: "Vừa rồi tình thế nguy cấp, phụ thân, phụ thân lúc đầu không nghĩ ra, sau đó nhớ tới thì Hí Thiên đại nhân đã xuất hiện, nên không cần phải Nhị tỷ tỷ ngươi nữa".

"Thì ra là thế, trong lòng phụ thân việc cứu tính mạng con gái ruột cũng phải do dự sao?". Hoàng Bắc Nguyệt hừ lạnh một tiếng, trong ánh mắt lạnh lẽo phảng phất sát khí.

TiêuViễn Trình bị khí thế bức ép đến mức không mở miệng nổi, chỉ có Tiêu Vận nói một câu: "Tam muội muội, không ngờ lửa đột nhiên cháy, tại sao muội lại trách phụ thân?".

"Ta không trách phụ thân, ta chỉ trách kẻ phóng hỏa lòng dạ quá ác độc!". Hoàng Bắc Nguyệt ánh mắt sắc lạnh, khóe miệng hơi nhếch lên, biểu đạt vừa hung ác, tàn nhẫn. "Có dũng khí hại ta, đừng để ta bắt được, nếu không, ta phải đòi lại gấp trăm lần".

Lời này nói ra khiến trong lòng mọi người lông tơ dựng đứng, Tuyết di nương cười nói: "Tam cô nương đừng tức giận mà ảnh hưởng thân thể, lửa này chắc chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi".

"Ta cũng hy vọng chỉ là chuyện ngoài ý muốn." HoàngBắc Nguyệt thản nhiên cười, "Chuyện này ta sẽ giao do Đình Úy Tự đến xử lý, không cho phép kẻ nào bước vào Lưu Vân các, tránh hủy đi chứng cứ".

Tiêu Viễn Trình trên mặt biến sắc, nói: "Vì sao phải mời Đình Úy Tự? Chuyện này làm lớn, cũng không có lợi ích gì".

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói: "Phụ thân, Chu quản gia đã táng thân trong biển lửa, trong phủ chết một người, tại sao không thể báo Đình ÚyTự đây?".

"Chu quản gia chết rồi ư?" Tiêu Viễn Trình trên mặt không nhịn được vui sướng, bị Cầm di nương ở phía sau nhéo một cái, vẻ mặt mới thu lại.

"Chết rồi."Hoàng Bắc Nguyệt nói, "Tuy nhiên trước khi chết, những điều nên nói hắn cũng đã nói, những gì nên tra ta sẽ không bỏ qua".

Sắc mặt Tiêu Viễn Trình giãn ra một chút, Cầm di nương cũng như thế.

Chu quản gia nói thì thế nào? Người cũng đã chết, làm sao còn chứng cứ? kết quả thẩm vẫn cũng chỉ có Hoàng Bắc Nguyệt biết, lời nó nói ai biết được có phải chính nó tùy tiện bịa ra hay không?

"Được rồi, được rồi, sự tình hôm nay cứ vậy đi, Lưu Vân các cũng bị cháy rồi, Bắc Nguyệt, ngươi đến Dung Nguyệt hiên đi, nơi đó đồ đạc đều mới, tốt hơn Lưu Vân các". Tiêu Viễn Trình thoải mái nói, cái gai lớn đã bị diệt trừ nên nhanh chóng rời đi.

Vậy là từ nay về sau có thể kê cao gối ngủ, sau này từ từ dụ dỗ Hoàng Bắc Nguyệt.

Hoàng Bắc Nguyệt cũng không định dây dưa cùng bọn họ ở chỗ này, nguyên nhân bị cháy nàng muốn điều tra thật kĩ, dám hại người của nàng, nàng nhất định phải khiến ẻ đó trả giá lớn.

Vừa định đi, phía ngoài gã sai vặt chợt vội vã đi vào, hổn hển nói: "Lão gia, Thái tử điện hạ tới!"

Tiêu Viễn Trình ngẩn ra, các vị di nương cùng tiểu thư đều sợ run, ngay sau đó đều âm thầm hưng phấn! Thái tử điện hạ tới! Không nghĩ là phủ trưởng công chúa bị cháy một lần lại có thể dẫn Thái tử điện hạ tới.

Tiêu Vận, Tiêu Linh cùng mấy tiểu thư lặng lẽ sửa sang lại dung nhan của mình, vừa rồi chuẩn bị đi ngủ, ai ngờ đến đột nhiên bốc cháy, tất cả mọi người đều mặc y phục trong nhà ra ngoài, không trang điểm cho tốt.

Cứ như vậy mà gặp Thái tử điện hạ thật sự có chút thất lễ, nhưng bây giờ trở về rửa mặt thay quần áo thì không kịp.

Vội vã sửa sang lại mấy cái, bên ngoài đã có tiếng áo giáp đi lại trên mặt đất, không chỉ Thái tử tới mà còn có Hắc Sắc kỵ binh chuyên tuần tra trong thành Lâm Hoài.

Tiêu Viễn Trình vội vàng dẫn mọi người đi ra ngoài nghênh đón, vừa đúng lúc Chiến Dã đi tới, áo bào gấm màu đen hoa lệ trang trọng, bề ngoài lãnh khốc khiến không ai dám nhìn thẳng, đôi mắt đen nhánh quét một vòng trước mặt mọi người ở phủ trưởng công chúa, phát hiện Hoàng Bắc Nguyệt xiêm y đơn bạc đứng sau người khác. Trong lòng đột nhiên thả lỏng một chút, hoàn hảo.

Lúc nhận được báo cáo của Hắc Sắc kỵ binh nói Lưu Vân các của phủ trưởng công chúa - nơi Bắc Nguyệt quận chúa ở bị cháy, hắn sợ nàng sẽ xảy ra chuyện, mặc dù hắn với Hoàng Bắc Nguyệt không có giao tình gì nhiều, nhưng nàng là đứa trẻ duy nhất hoàng cô lưu lại. Hơn nữa, nàng còn là đồ đệ của Hí Thiên.

"Thần Tiêu Viễn Trình tham kiến Thái tử điện hạ". Tiêu Viễn Trình cùng Tiêu Trọng Kỳ có chức quan trong người tiến lên hành lễ, nam đinh còn nhỏ cũng theo quỳ xuống, nữ quyến đều ở phía sau .

"Không cần đa lễ." Chiến Dã lãnh khốc nói, trên gương mặt tuấn tú không biểu cảm gì.

Tiêu Viễn Trình đứng lên, cung kính nói: "Mời Thái tử điện hạ đến phòng trách uống trà, chuyện trong phủ hôm nay đã khiến điện hạ chê cười rồi".

Chiến Dã nhìn Hoàng Bắc Nguyệt không sao thì không nói nhiều, chỉ thản nhiên hỏi: "Tại sao đột nhiên lại bị cháy? Nghe nói là chỗ ở của Bắc Nguyệt quận chúa, quận chúa có bị thương không?".

Tiêu Viễn Trình vội vàng nói: "Bẩm Thái tử điện hạ, lửa cháy ngoài ý muốn, vừa rồi may nhờ Hí Thiên đại nhân xuất hiện kịp thời, cứu thoát Bắc Nguyệt quận chúa cùng mọi người trong Lưu Vân các."

Quả nhiên Hí Thiên cũng tới, đồ đệ của nàng gặp nạn, nàng làm sao có thể ngồi không?.

"Quận chúa không sao là tốt rồi, trận lửa này chắc khiến quận chúa sợ hãi, tối nay sớm đi nghỉ ngơi đi". Chiến Dã nhìn về phía HoàngBắc Nguyệt, giọng nói hơi nhu hòa một chút.

"Đa tạ Thái tử điện hạ." Hoàng Bắc Nguyệt hơi cúi người, ngẩng đầu lên nhìn thấy sắc mặt Chiến Dã tái nhợt, bộ dáng suy yếu. Trúng độc của Thôn Thiên Hồng Mãng không dễ chịu gì, lúc nàng trúng độc cũng biết cảm giác khó chịu của nó.

Mặc dù Chiến Dã trúng độc không nhiều lắm, nhưng cũng không dễ chịu hơn mấy, hắn như vậy mà vẫn chạy tới tìm nàng, trong lòng nàng không yên tâm, muốn mở miệng nói mấy câu, nhưng nhiều người như vậy, một tiểu thư khuê các như nàng nói nhiều cũng không tốt.

Chiến Dã cũng không có ý ở lại phủ trưởng công chúa uống trà, hỏa hoạn còn chưa dập tắt, bây giờ trong phủ trên dưới cũng bận rộn, hắn ở lại càng thêm rối ren. Hắn nói mấy câu khách khí với Tiêu Viễn Trình, dự dịnh đi thì Cầm di nương chợt lên tiếng nói: "Thái tử điện hạ xin dừng bước".

Là một di nương trong phủ, địa vị thấp kém, theo lý không thể đường đột công khai gọi Thái tử, nên khi nghe giọng của Cầm di nương, mọi người trong phủ đều nhìn về bà.

Cầm di nương cũng rất bình tĩnh, không hề hốt hoảng, từ từ đi lên phía trước, quỳ trên mặt đất hành lễ. Chiến Dã quay người lại, hắn không quen biết vị nữ quyến này, vì vậy ánh mắt liền nhìn về phía Tiêu Viễn Trình.

Tiêu Viễn Trình không biết cầm di nương muốn làm gì, bất đắc dĩ nói: " Đây là di nương tam phòng của thần, để Thái tử điện hạ chê cười rồi".

Hoàng Bắc Nguyệt hơi cau mày, Chiến Dã chưa lấy vợ, cách Tiêu viễn Trình giới thiệu này thật làm người khác ngứa mắt, hắn có tam phòng di nương, người nào chả biết?

Quả nhiên, sau khi nói xong, Chiến Dã vẫn chưa hiểu rõ lắm, nhưng trên mặt không có biểu hiện thất lễ gì.

"Thái tử điện hạ" Hoàng Bắc Nguyệt hơi quỳ gối, nói: " Đây là mẫu thân của đại ca ca ta Tiêu Trọng Kỳ, cũng là thứ nữ của Thừa tướng".

Chiến Dã lúc này mới gật đầu một cái, nghe được thứ nữ của Thừa tướng là đủ, chân mày liền cau lại một chút, mặc dù trước kia hắn không có hứng thú gì với chuyện kỳ lạ của quí tộc trong thành Lâm Hoài, nhưng thứ nữ của Thừa tướng, hắn cũng biết một chút. Năm đó ở bữa tiệc trong cung công khai dụ dỗ Phò mã Tiêu Viễn Trình, để hoàng cô của mình khó chịu, làm mất thể diện của nữ nhân, phụ hoàng cùng Thái hậu cũng tức giận vô cùng, lúc ấy hắn còn nhỏ nhưng vẫn nhớ một chút. Khi phò mã Tiêu Viễn Trình cho thứ nữ của Thừa tướng làm di nương, cũng không nghĩ là vị nữ quyến này.

"Chuyện gì? ". Chiến Dã lạnh nhạt hỏi.

Cầm di nương nghe Hoàng Bắc Nguyệt giới thiệu như vậy, trong lòng nhất thời oán hận, nha đầu này không đề cập tới còn tốt, sao hết lần này tới lần khác nói ra thân phận thứ nữ của Thừa tướng làm bà khó chịu. Tuy nhiên, trước mắt bà có chuyện quan trọng hơn , tạm thời không so đo chuyện lặt vặt với Hoàng Bắc Nguyệt.

Cầm di nương dập đầu một cái, mới nói: "Khởi bẩm Thái tử điện hạ, thần thiếp thấy trận hỏa hoạn đột ngột này có vẻ không phải ngoài ýmuốn, mà cho là...."

Lời Cầm di nương vừa nói ra khiến tất cả mọi người trong phủ bàn tán xôn xao. Tiêu viễn Trình lập tức hét lớn: "Nữ quyến trong nhà mà nói linh tinh cái gì? Chớ có vô lễ trước mặt Thái tử điện hạ vô

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng