Tu hú chiếm tổ chim khách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không ngờ Hồng Liên đột ngột trở về, nữ nhân này quyết không thể lưu lại, nếu không sẽ là chuyện xấu!

Suy nghĩ một chút, Mạnh Kỳ Thiên liền quay vòng phương hướng, đi đến Mặc Liên điện.

Ngoài điện của Mặc Liên không có ai coi chừng, hắn liền trực tiếp đi tới, ai biết đi vào trong chánh điện vẫn không thấy Mặc Liên, chỉ nhìn thấy bóng dáng của Thánh quân.

Mạnh Kỳ Thiên hoảng sợ, suýt buột miệng nói vội vàng nuốt xuống, cung kính hành lễ.

"Mạnh, ngươi tới làm gì?" Thánh quân đưa lưng về phía hắn, không xoay người, nhưng hào quang màu vàng trên người khiến bất luận kẻ nào đều không thể ngẩng đầu nhìn thẳng.

"Thuộc hạ nghe nói Mặc Liên tôn thượng bị thương, đến nay chưa lành, vừa vặn không có việc gì tới đây xem một chút." Mạnh Kỳ Thiên cúi đầu nói.

"Ừ, không hẳn là trọng thương, ngươi theo ta vào." Thánh quân cũng không truy cứu ý đồ thực sự của hắn, chỉ để hắn theo vào.

Mạnh Kỳ Thiên đi theo tới chỗ Mặc Liên nghỉ ngơi. Chiếc giường vô cùng đơn giản, Mặc Liên úp mặt ngủ, phía sau lưng lộ ra, trên xương sống lưng có bố trí bốn khe hở màu đen.

Mặc dù là khe hở, nhưng không phải vết thương, hình như là đồ chứa.

"Biết đó là gì không?" Thánh quân hỏi.

Mạnh Kỳ Thiên nhìn thật lâu, lục soát khắp trong đầu mới không chắn chắn nói: "Đó có phải là vô cực thiên khóa?"

Thánh quân khẽ gật đầu: "Không sai."

Trên mặt Mạnh Kỳ Thiên xuất hiện thần sắc kinh hãi, khó tin nhìn khe hở trên xương sống lưng Mặc Liên, "Bốn khe hở, tương tương với bốn thanh vô cực thiên khóa!"

Thánh quân hé tay ra, trong tay liền xuất hiện hai cây gậy màu đen đưa cho Mạnh Kỳ Thiên.

Mạnh Kỳ Thiên như nhặt được chí bảo, vội vàng tiếp nhận, tinh tế xem xét.

Đây là vô cực thiên khóa trong truyền thuyết!

Phía trên hoa văn tinh tế phức tạp lại thần bí, không khác thứ mà hắn từng nhìn thấy trong sách ở tàng thư các.

Bốn thanh vô cực thiên khóa, mỗi cái có thể khóa một nửa lực lượng của Mặc Liên, hắn trước đã lợi hại như vậy, nếu bốn thanh thiên khóa cũng rút ra thì...

"Trước ta vẫn dùng ba cây thiên khóa khóa hắn, hiện tại rút ra một cây là để hắn chậm rãi thích ứng."

"Mặc Liên tôn thượng quả nhiên khiến người ta bội phục!" Mạnh Kỳ Thiên chân thành nói.

Thánh quân xoay người, hai tròng mắt sau mặt nạ bí hiểm nhìn hắn: "Mạnh, không có bốn thanh vô cực thiên khóa trói buộc, Mặc Liên thực lực hoàn toàn ở trên ta, ngươi thấy đây là chuyện tốt hay xấu?".

Mạnh Kỳ Thiên cung kính nói: "Thuộc hạ không dám nói bừa, chỉ có thể nói nếu Mặc Liên trung thành và tận tâm với Thánh quân thì đương nhiên sẽ chuyện tốt, trái lại..."

"Ha ha ha..." Thánh quân cười ha hả, "Mạnh, ngươi nói như vậy ta mới yên tâm, Mặc Liên nhất định sẽ trung thành và tận tâm với ta, cái này ngươi không cần hoài nghi."

"Sao Thánh quân có thể khẳng định như thế?" Mạnh Kỳ Thiên đánh bạo hỏi.

Thánh quân cười nói: "Tất cả lời đồn đại cũng không hẳn là vô căn cứ, chắc ngươi cũng từng nghe không ít chứ? Mặc Liên là con trai của ta, nó sẽ không phản bội ta."

Mạnh Kỳ Thiên trong đầu như sét đánh, trước quả thật có vô số đồn đại, nhưng nghe chính Thánh quân thừa nhận khiến hắn vô cùng khiếp sợ.

Quả nhiên, sự thật này làm người ta sợ hãi.

Mạnh Kỳ Thiên hung hăng nuốt nước miếng, đang muốn nói chuyện, ngẩng đầu lên lại thấy Thánh quân đã rời đi.

Hắn toàn thân toát mồ hôi lạnh, âm thầm nghĩ Thánh quân đột nhiên xuất hiện chẳng lẽ là để nói hắn nghe những điều này?.

Để hắn nhìn thấy vô cực thiên khóa, cho hắn biết thân thế của Mặc Liên như là một lời cảnh cáo nặng như băng, nặng nề đánh vào thần kinh Mạnh Kỳ Thiên.

Chẳng lẽ Thánh quân đã nhận thấy chuyện gì đó sao?

Hắn nắm thật chặt hai cây vô cực thiên khóa, trên trán chảy ra vô số mồ hôi lạnh.

Trên giường Mặc Liên 'ưm' một tiếng, chậm rãi mở to mắt, ánh mắt mờ mị. Hai tay sờ lần đầu gối, sau đó chậm rãi đứng lên.

Nghe thấy động tĩnh của hắn, Mạnh Kỳ Thiên vội vàng thu lại nghi hoặc, cười nói: "Dậy rồi sao?".

"Mạnh?" Mặc Liên nghiêng mặt, sau đó vội hỏi: "Hồng Liên ở đâu?"

Mạnh Kỳ Thiên dường như cảm giác bất thường, nhưng vừa rồi kinh hách quá độ, nhất thời cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cười nói: "Ngươi hỏi Hồng Liên hay hỏi Hoàng Bắc Nguyệt?"

Trên gương mặt tái nhợt của Mặc Liên chuyển đỏ ửng, thấp giọng nói: "Ngươi cũng biết..."

"Mặc Liên, tại sao ngươi nhận ra cô ta không phải là Hồng Liên, nhưng vẫn coi cô ta là Hồng Liên chứ?" Mạnh Kỳ Thiên nghiêm túc hỏi.

"Ta..." Mặc Liên có chút kinh hoảng, "Ta chỉ muốn ở chung một chỗ với nàng."

"Nói như vậy, ngươi thích nàng?".

Mặc Liên gật đầu.

Mạnh Kỳ Thiên híp con ngươi, đột nhiên thốt một tiếng kinh ngạc nhìn về phía hắn: "Mặc Liên?"

Nghe được hắn nói, Mặc Liên vội vàng ngẩng đầu, không biết làm sao để đối diện với hắn.

Mạnh Kỳ Thiên rốt cuộc hiểu rõ lý do trong lòng thấy bất thường là chuyện gì. Trước đây Mặc Liên nói chuyện chỉ đơn giản vài chữ, vừa nói lộn xộn lại không hoàn chỉnh, thiếu chữ nọ chữ kia, chung quy khiến người ta phải phán đoán.

Hắn cùng Hồng Liên ở chung với Mặc Liên lâu, quen với điều này nên có thể nghie hiểu phương thức nói chuyện của Mặc Liên.

Nhưng người khác không nhất định hiểu.

Lúc giả trang Hồng Liên, hắn nghe Mặc Liên nói chuyện với Hoàng Bắc Nguyệt. Vẻ mặt Hoàng Bắc Nguyệt mấy lần cũng mờ mịt, rõ ràng là không hiểu Mặc Liên nói gì.

Nhưng vừa rồi Mặc Liên nói toàn câu đầy đủ, rõ ràng, căn bản không cần đoán.

Bởi vì có vết xe đổ như Hoàng Bắc Nguyệt, hắn suýt tưởng Mặc Liên trước mặt cũng là đồ giả.

Nhưng vừa rồi Thánh quân cũng ở đây, lại có vô cực thiên khóa nên hắn loại bỏ nghi ngờ.

"Mạnh?" Mạnh Kỳ Thiên trầm mặc hồi lâu khiến Mặc Liên rất bất an.

Mạnh Kỳ Thiên lập tức khôi phục, cười cười, ngồi xuống bên giường, ngữ khí rất bình thản nói: "Mặc Liên, ngươi thích Hoàng Bắc Nguyệt, chuyện gì cũng làm vì nàng sao?".

Mặc Liên rất nghiêm túc gật đầu.

Mạnh Kỳ Thiên chậm rãi đè thấp giọng nói: "Ngươi có biết hiện tại Hồng Liên đã trở về rồi không, không phải Hoàng Bắc Nguyệt, là Hồng Liên thực sự."

Mặc Liên ngẩn ra, lập tức hỏi: "Vậy Nguyệt đâu?"

"Ta cũng không biết." Mạnh Kỳ Thiên lắc đầu, "Tuy nhiên Hồng Liên thủ đoạn luôn tàn nhẫn, không biết có phải ả..."

Mặc Liên đột nhiên bắt được tay hắn, "Ta đi hỏi cô ta!"

"Ngươi đừng vội, Hoàng Bắc Nguyệt thần thông quảng đại, không phải dễ đối phó như thế." Mạnh Kỳ Thiên trấn an vỗ vỗ vai hắn, "Ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta sẽ đi hỏi thăm Hoàng Bắc Nguyệt ở đâu, có tin tức sẽ nói cho ngươi biết."

Mạnh Kỳ Thiên đứng lên, nhìn vẻ mặt lo lắng bất an của Mặc Liên, trong lòng biết hắn tuyệt đối thật tâm thực lòng với Hoàng Bắc Nguyệt, tình cảm này không phải làm bộ.

"Mặc Liên, nếu có người thương tổn Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi nhất định sẽ giúp nàng đúng không?"

"Sẽ!" Mặc Liên kiên định gật đầu.

Mạnh Kỳ Thiên cười nói: "Cho dù người đó là Hồng Liên, hoặc là Thánh quân?"

"Sẽ!" Vẫn như trước không thay đổi ước nguyện ban đầu.

Mạnh Kỳ Thiên hoàn toàn yên tâm, cười nói: "Tốt lắm, ngươi an tâm nghỉ ngơi đi, Hoàng Bắc Nguyệt nhất định không có việc gì."

Hắn đẩy cửa ra đi ra ngoài, bên ngoài bầu trời trong xanh, không giống như vừa mưa, trong vắt trong suốt.

Trong không khí bí mật mang theo mùi tuyết tan mát lạnh làm người ta thoải mái.

Rầm...!

Hình như là chậu hoa bị đụng vỡ, sau đó tiếng bước chân vội vội vàng vàng chạy ra khỏi cửa sổ.

Trên mặt Mạnh Kỳ Thiên thần sắc ngưng tụ, lập tức đuổi nhanh theo ra, ở bên ngoài điện Mặc Liên bắt được một bóng dáng lạ lẫm!

"Ngươi là ai?" Người này mặc dù mặc phục sức của Điện Quang Diệu, nhưng Mạnh Kỳ Thiên đã từng gặp khuôn mặt nào thì sẽ không quên được, lập tức lộ tẩy.

Hắn chưa bao giờ gặp người này ở Điện Quang Diệu!

Người nọ hoảng hốt nói: "Ta, ta là người của Hồng Liên tôn thượng, ngươi buông ta ra!"

Người của Hồng Liên?

Mạnh Kỳ Thiên nhíu mi lại, vừa rồi hắn trốn ở bên ngoài, nhất định nghe thấy bọn họ nói chuyện bên trong?

Trong mắt hiện lên sát khí, người nọ lại đột nhiên vung tay, trong tay mơ hồ có ánh sáng, hiển nhiên là một ấn quyết! Thẳng đánh về lồng ngực của hắn!

Mạnh Kỳ Thiên không dám khinh thường người bên cạnh Hồng Liên, lập tức vội vã lui về phía sau, ngẩng đầu lên thì tiểu tử kia đã chạy như điên ra ngoài được một quãng xa.

Hóa ra chỉ phô trương thanh thế!

Tiểu tử kia đi gặp Hồng Liên, nhất định kể lại chuyện của hắn. Chuyện này không giấu được nữa. Nếu Hồng Liên đánh bạo đi cáo trạng cho Thánh quân thì nguy rồi!

Nghĩ vậy, Mạnh Kỳ Thiên lập tức quay người trở lại Mặc Liên điện.

Mà trong điện Hồng Liên, Lưu Thạch vội vàng thoát thân trở về thở hổn hển kể lại chuyện nghe được bên ngoài điện Mặc Liên cho Hồng Liên. Hồng Liên vốn nôn nóng bất an nghe lời của hắn lại đột nhiên an tĩnh lại.

Trong ánh mắt trào ra hai hàng lệ, nàng lộ vẻ sầu thảm cười: "Vì cô ta, Mặc Liên không chỉ muốn đối phó ta, ngay cả Thánh quân cũng muốn đối phó? Hoàng Bắc Nguyệt được lắm!".

"Hồng Liên, ta thấy tên Mạnh Kỳ Thiên vừa quay trở lại, chỉ sợ tìm Mặc Liên." Lưu Thạch hung hăng nuốt nước miếng.

Hắn vốn nghe lệnh Hồng Liên đi tìm Mặc Liên, ai biết lúc đi vào Mặc Liên điện không có ai. Hắn đi tới ngoài cửa sổ, chỉ nghe thấy người bên trong nói chuyện, nhất thời tò mò lặng lẽ nghe.

Hồng Liên đứng lên, hung hăng cắn răng một cái, nói: "Chúng ta đi!"

"Đi, đi đâu?" Lưu Thạch không yên hỏi, "Đi tìm Thánh quân sao?"

Hắn mặc dù không biết Thánh quân là ai, nhưng hắn biết Thánh quân rất lợi hại, tìm hắn sẽ có hi vọng.

"Cô ta khiến ta không còn gì, ta cũng phải làm cô ta mất hết tất cả!"

"Nhưng trước không phải ngươi đã..." Lưu Thạch rất sợ hãi, lúc biết Hồng Liên không phải Bắc Nguyệt quận chúa, nhưng lại gây ra nhiều việc như vậy, hắn chỉ biết xảy ra đại sự!

"Còn chưa đủ!" Hồng Liên lớn tiếng vừa nói, không thèm để ý Lưu Thạch, lập tức xoay người đi ra ngoài.

Lưu Thạch vội vội vàng vàng theo sau, hai người biến mất khỏi Hồng Liên điện, ra khỏi Điện Quang Diệu đã hướng về Nước Nam Dực.

Nước Nam Dực.

"Quận chúa, ngài đi đâu mà giờ mới về?"

Phương di nương đi vào Lưu Vân Các, vừa ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt Hoàng Bắc Nguyệt tiều tụy, không khỏi hoảng sợ, "Nguyệt nhi, ngươi làm sao vậy?"

"Không sao." Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, trầm giọng hỏi: "Công chúa Hi Hòa hôm nay tới sao?".

Phương di nương thấy nàng không muốn nhiều lời, cũng thông minh không hỏi thêm, cười nói: "Mấy ngày nay Công chúa Hi Hòa thường đến phủ làm bạn với ngươi. Có người nhà làm bạn, ta thấy ngươi cũng vui vẻ. Có phải ngươi muốn gặp Công chúa Hi Hòa không? Công chúa chắc sẽ đến muộn."

"Ta đặc biệt tưởng nhớ gặp mặt cô cô. Di nương, ngươi phái người tới phủ công chúa nói với người, ta dẫn một vị khách quý đến, cô cô nhất định muốn gặp." Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói.

"Khách quý?" Phương di nương kỳ quái nói, "Khách quý ở đâu?"

"Di nương mời Công chúa Hi Hòa đến đi, khách quý cũng sắp tới rồi."

"Được, ta sẽ phái người đi mời công chúa!" Hóa ra khách quý còn chưa tới phủ, Phương di nương cười đi ra ngoài. Vừa đi tới cửa, đột nhiên sửng sốt, nói: "thiếu gia Lạc Lạc!".

Bà nghĩ thầm chẳng lẽ Bắc Nguyệt nói khách quý chính là thiếu gia Lạc Lạc của Gia tộc Bố Cát Nhĩ? Thân phận này quả thật cao quý, nhưng hai ngày này, Lạc Lạc thiếu gia nhiều lần muốn gặp Bắc Nguyệt, Bắc Nguyệt cũng đóng cửa chặn lại không gặp, duy nhất chỉ gặp Công chúa Hi Hòa.

Cho nên Phương di nương có chút do dự, vội vàng ngăn ở cửa nói: "thiếu gia Lạc Lạc, để ta hỏi quận chúa một chút."

Lạc Lạc vẻ mặt sương lạnh, trong mắt có vẻ hiện ra tức giận. Thiếu gia Lạc Lạc ngày xưa anh tuấn thiện lương, bình dị gần gũi, bây giờ lại cả người lãnh khốc nhiệt tình khiến trong lòng Phương di nương cũng căng thẳng hồi hộp.

"Di nương, để hắn vào đi." Hoàng Bắc Nguyệt cao giọng nói, "Ngươi đi mời Công chúa Hi Hòa, ta có chuyện muốn nói cùng Lạc Lạc."

Nghe được giọng nói của nàng, Phương di nương mới yên tâm, chậm rãi nghiêng người để Lạc Lạc đi tới.

Trong phòng có bình phong ngăn lại, bà không dễ nhìn lén, liền đi ra ngoài phái người mời Công chúa Hi Hòa.

Trong phòng, Lạc Lạc vừa đi vào, một câu cũng không nói đã rút ra bảo kiếm bên hông, chỉ vào Hoàng Bắc Nguyệt. Vừa rồi còn vẻ mặt kiên nghị, sương lạnh, giờ phút này hốc mắt lại đỏ bừng.

"Tại sao?" Tiếng nói nghẹn ngào, hỏi ba chữ cũng thấy khó cất lên lời.

Hoàng Bắc Nguyệt lặng lẽ ngồi, kiếm gió tiến tới gần cũng không nhúc nhích, bình tĩnh ngước mắt lên, nhìn hắn: "Ta dạy ngươi kiếm pháp, ngươi dùng để giết ta sao?"

Lạc Lạc chấn động, trên mặt anh tuấn cũng không giấu được đủ loại tâm tình phẫn nộ, khiếp sợ, thất vọng, đau lòng, không muốn, chua xót lần lượt hiện lên, mà hắn chỉ hỏi hai chữ ban đầu.

"Tại sao? !"

"Không có tại sao." Hoàng Bắc Nguyệt thẳng thắn sống lưng, lạnh lùng nói, "Nào có nhiều lý do như vậy? Tất cả chuyện cũng xảy ra ta không muốn ngụy biện."

Tay Lạc Lạc cầm kiếm run rẩy, "Ta không tin sư phụ là người như vậy."

Hoàng Bắc Nguyệt giương khóe miệng lên "Cám ơn ngươi."

"Tin như vậy nhưng lại không tin vào hai mắt của mình!" Lạc Lạc đột nhiên hô to, "Ngươi hận Ngụy võ thần, tại sao còn muốn để Anh Dạ gả đi nước Đông Ly? Biết rõ nàng sẽ chết ngươi cũng không cứu!"

Hoàng Bắc Nguyệt mím môi, không nói được một lời.

"Ta tình nguyện chính mình bị mù để không nhìn thấy mọi chuyện này." Lạc Lạc nghẹn ngào, nước mắt tràn ngập trong hốc mắt, "người của Nước Nam Dực chưa biết Anh Dạ đã chết. Lúc ta biết được cũng không thể tin... Sư phụ, ngươi nói cho ta biết, rốt cục cái gì đúng, cái gì sai?"

"Chính ngươi nhận định đúng thì đúng, tin tưởng tâm của mình, nên làm thế nào thì làm thế, vĩnh viễn không nên hoài nghi, cũng không hối hận." Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn về phía kiếm của hắn, chỉ cần đến gần một chút có thể lấy tánh mạng của nàng.

Lạc Lạc ngơ ngẩn, hai mắt đỏ bừng nhìn nàng hồi lâu. Hắn là nam tử hán đại trượng phu vốn không nên khóc, nhưng là...

"Sư huynh!" Phong Nhã Ngọc đột nhiên xông tới, một tay đẩy Lạc Lạc đẩy, che trước mặt Hoàng Bắc Nguyệt, nét mặt đầy vẻ giận dữ, "Sao huynh lại chỉ kiếm vào sư phụ!?"

Lạc Lạc ngã lăn trên đất, nước mắt đọng lại, tiện đà bưng mắt thấp giọng khóc lên.

Phong Nhã Ngọc không hiểu nhìn hắn, sư huynh tuổi nhỏ tài cao, thông minh có tài. Trong lòng vẫn sùng bái sư huynh sang sảng trượng nghĩa này. Tựa như năm đó ngưỡng mộ mà cố gắng noi gương theo Phong Liên Dực.

Nhưng hiện tại thấy hắn khóc chật vật như vậy, tâm tình phức tạp khiến hắn ngơ ngác đứng, hoàn toàn không biết nên làm gì bây giờ.

Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng đẩy hắn ra, sau đó đứng lên, đi tới bên người Lạc Lạc ngồi xổm xuống, hỏi: "Tại sao không giết ta?".

"Ngươi muốn ta tin tưởng tâm của mình, trong lòng ta chính là nghĩ như vậy." Lạc Lạc thấp giọng nói, "Ta xin lỗi Anh Dạ..."

"Đứng lên." Hoàng Bắc Nguyệt đột nhiên nghiêm túc nói, Lạc Lạc ngẩn ra, từ từ đứng lên.

"Ngươi vẫn coi ta là sư phụ sao?" Hoàng Bắc Nguyệt hỏi.

Lạc Lạc xoa nước mắt gật đầu, "Ngày đó bái sư, ta đã nghĩ cho dù chết cũng không hối hận."

"Tốt lắm, mang theo Nhã Ngọc vào trong phòng đi."

Lạc Lạc ngẩng đầu, khó hiểu nhìn nàng, Phong Nhã Ngọc cao hứng nói: "Sư phụ, ngươi rốt cuộc nhớ tên ta rồi?".

Hoàng Bắc Nguyệt nói: "Ta trước gọi ngươi là gì?".

"Tử Diệu a!" Phong Nhã Ngọc bĩu môi, "Lúc không có ai, sư phụ chưa bao giờ gọi ta là Tử Diệu, đây vốn không phải tên của ta, cho nên ta..."

"Tốt lắm, vào đi." Hoàng Bắc Nguyệt cắt đứt lời của hắn.

Phong Nhã Ngọc rất nghe lời thúc Lạc Lạc cùng nhau đi vào một gian trong phòng, buông rèm xuống, hai người ngồi chồm hổm trên mặt đất.

Lạc Lạc lau khóe mắt hỏi: "Ngươi không phải tên Tử Diệu?"

"Ừ!" Phong Nhã Ngọc gật đầu, "Tử Diệu là sư phụ đặt cho, để ta chớ quên bản thân là hoàng tử Nước Bắc Diệu."

"Chẳng trách ta thấy ngươi quen mặt." Lạc Lạc thấp giọng nói, ngày đó lúc cùng công chúa Anh Dạ đi Nước Bắc Diệu, trên yến hội hắn nhìn thấy Thập nhất hoàng tử Phong Nhã Ngọc ở phía xa.

"Sao ngươi không nói sớm?" Lạc Lạc nắm tay thật chặt.

Phong Nhã Ngọc vô tội nói: "Ta cũng vậy, ngày hôm qua gặp sư phụ mới phát hiện."

Lạc Lạc vén rèm lên muốn đi ra ngoài, Phong Nhã Ngọc liền vội vàng kéo tay hắn, nói: "Không nên phá hư chuyện của sư phụ!"

Lạc Lạc lúc này mới thôi, hai người an tĩnh chờ.

Không bao lâu, Phương di nương cất tiếng: "Nguyệt nhi, Công chúa Hi Hòa tới."

Hoàng Bắc Nguyệt để Phương di nương rời đi, nàng mang Công chúa Hi Hòa vào, đóng cửa lại.

"Nước Đông Ly lại đầu hàng! Ngụy võ thần đúng là tên vô lại!" Cửa vừa đóng, Công chúa Hi Hòa phẫn hận nói.

Hoàng Bắc Nguyệt tựa vào cửa, lạnh lùng nói: "Ngươi định đi cứu hắn? ha ha, ngươi tình thâm ý trọng với hắn quá nhỉ."

"Ngươi không hiểu đâu!" Công chúa Hi Hòa đưa lưng về phía nàng, hai tay gân xanh đặt trên bàn, "Khi ngươi thích một người, cho dù hắn tội ác tày trời thì vẫn sẽ thích hắn!".

"Cũng như thích một người, cam nguyện vì hắn mà phản quốc, mưu hại thân nhân, loại cảm tình này thật khiến người cảm động a." Hoàng Bắc Nguyệt có chút châm chọc nói.

Công chúa Hi Hòa xoay người nhìn nàng, "Hồng Liên, ngươi đừng chỉ biết nói ta, ngươi không phải nói sẽ cùng Nước Nam Dực bắt Nước Tây Nhung, hai nước chia đôi sao? Tại sao hiện tại Nước Tây Nhung đầu hàng Chiến Dã. Nước Đông Ly lại bị Nước Bắc Diệu cùng Nước Nam Dực cùng chia cắt? Thậm chí Ngụy võ thần lại viết hàng thư, giết hoàng đế nước Đông Ly! Hắn rốt cục nghĩ cái gì chứ?"

"Như vậy không tốt sao? Ngụy võ thần không có nước Đông Ly, hắn sẽ không còn kiêu ngạo nghênh ngang nữa, chỉ có thể phụ thuộc vào ngươi."

"Tuy nói như vậy, nhưng hành vi của hắn khiến ngay cả ta cũng khinh!" Công chúa Hi Hòa oán hận nói, khuôn mặt diễm lệ vẫn quốc sắc thiên hương như cũ, lúc tức giận toát lên vẻ sắc sảo.

"Hai người các ngươi đều là người giống nhau, chẳng ai có tư cách xem thường nhau?" Hoàng Bắc Nguyệt cười lạnh.

Công chúa Hi Hòa cả giận nói: "Ta khác hắn!"

"Khác thế nào? Ngươi tìm cách mưu hại Trưởng công chúa Huệ Văn khiến bà chịu nhục, chẳng phải cùng một giuộc với Ngụy võ thần hay sao?"

"Ta năm đó hại tỷ ấy vì tỷ ấy đoạt mọi thứ của ta? Ta là thứ nữ, tỷ ấy là đích nữ, ta cái gì cũng kém tỷ ấy! Ta kiến công lập nghiệp trên chiến trường, cản mũi tên cho phụ hoàng, nhưng phụ hoàng lại khen ngợi tỷ ấy thông minh, gặp nguy không loạn, có phong phạm Đại tướng! Dân chúng lại yêu quý tỷ ấy, tất cả mọi người thích tỷ ấy! Ta thì sao? Mẫu phi ta qua đời sớm, ta ăn nhờ ở đậu, ta gặp Ngụy võ thần trước, nhưng hắn lại yêu thương tỷ ấy! Ta cố gắng nhiều như vậy, nhưng chẳng có được thứ gì, còn bị tỷ ấy trách mắng ta liên lạc với địch!"

Công chúa Hi Hòa vừa nói, tâm tình rất kích động liền khóc lên, nghĩ Ngụy võ thần đã mất đi tất cả, không còn vênh mặt hất hàm sai khiến bà nữa nên mọi oán hận chất đống trong lòng nhiều năm rốt cuộc có thể thổ lộ ra.

"Ta lúc đầu liên lạc với Ngụy võ thần là vì hắn muốn ta truyền lời cho hoàng tỷ. Ta không chịu, hắn nhiều lần dây dưa, không cẩn thận bị hoàng tỷ bắt gặp. Tỷ ấy có tư cách gì chỉ trích ta? Chuyện tỷ ấy cùng Hiên Viên Vấn Thiên cẩu thả tưởng ta không biết sao? Đáng đời tỷ ấy bị chết thảm như vậy! Đây đều là báo ứng!".

Hoàng Bắc Nguyệt mặt không thay đổi nói: "Mặc dù bà đối xử với ngươi như vậy, nhưng ngươi cũng không nên lén lút qua lại với Ngụy võ thần nhiều năm như vậy. Lúc hai nước giao chiến tổn binh hao tướng không nói, lúc hòa bình nước Đông Ly cũng có nhiều tin tức của Nước Nam Dực, thậm chí cả thần thú bảo vệ trong Học Viện Linh Ương, ngươi hại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng