Tuyệt sát thiên hạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong đêm khuya, thành Huy Kinh bề ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng kì thực bên trong sóng ngầm mãnh liệt, một đội binh lính tuần tra từ trên đường cái đi qua, đèn lung lay trong gió chiếu sáng từng bính lính toàn thân võ trang, bóng dáng lạnh như băng.

Chỗ tối ẩn núp không ít ám vệ, chỉ cần có người hành động thiếu suy nghĩ, lập tức sẽ bị bắt lại!

Hoàng Bắc Nguyệt thừa lúc Băng Linh Huyễn Điểu bay qua Thành Huy Kinh, nhìn thoáng qua tình huống phía dưới, liền bay nhanh tới doanh trại lính đánh thuê bên ngoài.

Trước đây cho dù đêm khuya cũng rất náo nhiệt, những hội lính đánh thuê nâng cốc vui mừng, ăn uống đến bình minh cũng không phải chuyện kì quái gì, nhưng tối nay lại an tĩnh đến quỷ dị.

Ven đường chỉ có cây đuốc lặng lẽ cháy, không dám phát ra tí xíu tiếng động, tựa hồ cũng sợ kinh động không gian yên tĩnh.

Một số doanh trại của tiểu đoàn lính đánh thuê ở bên bờ, nàng lặng yên không một tiếng động trở về cũng không làm kinh động bất luận kẻ nào, bên ngoài doanh trại theo thường lệ có hai người bắt tay, tinh thần chấn hưng, khá hơn nhiều so với mấy tiểu đoàn lính đánh thuê bên ngoài.

Hai kẻ bắt tay nhìn thấy có người tới gần, liền cảnh giác cầm vũ khí.

"Là ta." Hoàng Bắc Nguyệt đi nhanh tới phía ánh lửa, khuôn mặt tinh xảo nhưng có chút tái nhợt lập tức lộ ra dưới ánh đuốc.

Hai người kia sửng sốt, lập tức vui mừng khôn xiết: "Vương, ngài rốt cuộc đã về rồi!"

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, làm một cái 'xuỵt' thủ thế, ý bảo bọn họ an tĩnh một chút, không nên kinh động các đoàn lính đánh thuê khác.

Hai người kia lập tức ôm lấy nàng đi vào, một người khác chạy vào nơi đóng quân đi thông tri Cát Khắc cùng A Tát Lôi. Sau một lát, A Tát Lôi liền như gió lốc chạy về, nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt, con mắt quả thực muốn đỏ, giống như nhìn thấy thần tiên từ trời giáng xuống, hơi kém không quỳ xuống.

"Vương!" A Tát Lôi cắn răng hô một tiếng, "Ngài có thể trở lại!"

Nhìn thấy bộ dáng của hắn, Hoàng Bắc Nguyệt liền hiểu có chút bất thường, A Tát Lôi tính tình hấp tấp, sao có thể vài ngày không phát hiện nàng thì hai con mắt đỏ được, ý thức được đúng là phát sinh chuyện đại sự, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không hỏi, mím môi, đi tới lều vải mà A Tát Lôi vừa bước ra.

"Vương" A Tát Lôi theo sau "Ngài vừa trở về, hay là nghỉ ngơi trước đi."

"Có chuyện gì dám gạt ta?" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói, phía sau vài người cũng biết tính tình của nàng, bởi vậy không ai dám ngăn trở.

Trong lều vải chậu than sáng sủa, vừa đi vào thấy bên trong trầm mặc hào khí, còn có vị thuốc nồng đậm! Hoàng Bắc Nguyệt bước vào, đụng phải A Lệ Nhã đang vội vã quýnh quáng đi ra, tiểu nha đầu này cầm trong tay chiếc khăn đầy máu, cố gắng giấu trong tay áo, vẻ mặt sợ hãi nói: "Vương, ngài đã về rồi."

"Sao lại thế này?" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh giọng hỏi, người khác có dũng khí lừa gạt nàng, nàng biết A Lệ Nhã nhất định sẽ không làm vậy!

A Lệ Nhã mắt hồng hồng, nhìn thoáng qua A Tát Lôi, thấy A Tát Lôi không ngăn cản, liền khóc nức nở nói: "Cát Khắc đại ca..."

Không đợi nàng nói xong, Hoàng Bắc Nguyệt vượt qua A Lệ Nhã, so với nghe người khác nói, nàng càng muốn tự mình nhìn!

Đi qua bình phong bằng gỗ, liền nhìn thấy trên giường có nam nhân nằm thở yếu ớt, hiển nhiên vừa rồi A Lệ Nhã rửa sạch vết thương, cho nên giờ phút này Cát Khắc quần áo mở rộng, trên lồng ngực một lỗ thủng thật lớn, máu chảy không ngừng! Nhưng càng khủng bố hơn là vết thương bên phải bả vai Cát Khắc, đúng là trống rỗng, một cánh tay bị chém xuống!

Một cơn lửa giận xen lẫn đau lòng xông tới, nàng không hỏi bất luận kẻ nào là chuyện gì xảy ra, bước qua tẩm ướt khăn, lau chùi máu bên cạnh vết thương, vết thương này không phải vừa tạo thành, ít nhất đã một ngày, còn đang chảy ra chút máu, khủng bố chính là máu chảy ra mang theo màu tím quỷ dị! Vết thương có chút thối rữa .

A Lệ Nhã ở sau lưng nàng khóc lóc nói: " Đã nhiều lần bôi thuốc, nhưng vết thương không cải thiện được, đây đều là những loại thuốc tốt nhất."

"Sợ rằng có độc tố ở trong cơ thể." Máu màu tím tuyệt đối bất bình thường! Có điều nàng thấy đủ loại độc dược, nhưng chưa từng gặp loại màu tím quỷ dị này. Năm đó Độc Cô Dược Thánh cho nàng 'Bách luyện Kinh' ghi lại đủ loại đan dược cùng độc dược, không có đề cập qua loại độc tố này.

Hoàng Bắc Nguyệt vừa nghĩ, một bên lấy ra thuốc chữa thương, đây là thuốc năm đó Linh tôn giúp nàng luyện chế, rất hữu dụng.

Nhét vài viên đan dược vào miệng Cát Khắc, sau đó đem một phần đan dược nghiền thành bụi phấn, đắp vào vết thương của Cát Khắc.

"A..." lúc thuốc bột chiếu vào vết thương, Cát Khắc trong hôn mê lập tức cong thân lại, thống khổ kêu một tiếng.

"Kiên nhẫn một chút!" Hoàng Bắc Nguyệt thấp giọng nói.

Nghe được giọng nói của nàng, Cát Khắc mơ mơ màng màng mở to mắt, bởi vì nóng rần mà sưng đỏ mắt nhìn nàng, có vài tia sáng hắt ra, "Vương, vương?"

"Là ai đả thương thành như vậy?" Hoàng Bắc Nguyệt ngưng mi hỏi, Cát Khắc thực lực cũng không yếu, không lâu trước hấp thụ thú hạch Bách Mục Hàn Thiềm, thực lực của hắn hẳn là rất tiến bộ, mặc dù nàng không biết đạt trình độ gì, nhưng không khó tưởng tượng, một thú hạch của con thần thú cấp sáu, tuyệt đối sẽ mang đến cho hắn hiệu quả không nhỏ. Có thể đả thương Cát Khắc như vậy, cũng tuyệt đối không đơn giản!

Xác định Dạ Già Vương của bọn họ đã trở về, Cát Khắc lộ ra một chút yên tâm tươi cười, nhắm nửa con mắt nói: "là, là..."

"Là người của Thành Tu La!" A Tát Lôi ở sau bổ sung nói, "Ta cùng Cát Khắc đại ca đi ra, gặp người của Thành Tu La, ta tốc độ nhanh, tránh được một kiếp, nhưng Cát Khắc đại ca... rất đáng hận!"

Nghe được đúng là người của Thành Tu La, Hoàng Bắc Nguyệt cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, có bản lĩnh đả thương Cát Khắc thành như vậy, không phải Điện Quang Diệu, chính là người của Thành Tu La.

Cát Khắc nhìn A Tát Lôi liếc mắt một cái, liền gật đầu, nói: "Rất mạnh"

"Ta hiểu." Hoàng Bắc Nguyệt ý bảo hắn không cần nhiều lời, giúp hắn xử lý tốt miệng vết thương, thuốc của nàng mặc dù tốt, nhưng không có biện pháp bài trừ độc tố quỷ dị màu tím, chỉ có thể tạm thời áp chế một chút độc tính lan tràn, muốn giải độc, phải tìm biện pháp khác.

Xử lý xong vết thương của Cát Khắc, Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, vết thương trên bụng kịch liệt đau đớn một chút, nàng cong thắt lưng, nhăn mi lại.

"Vương không sao chớ?" A Tát Lôi lập tức hỏi.

Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu, mang bọn họ đi, vừa đi vừa thấp giọng nói: "người đả thương Cát Khắc là ai, độc này phải từ thân thể người hại mới có biện pháp hóa giải."

"Chuyện này..." A Tát Lôi do dự.

"Lề mề, chậm chạp! Ngươi muốn nhìn Cát Khắc trúng độc chết sao?" Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói, nàng mang những người này ra, sao có thể trơ mắt nhìn bọn họ bị thương mà mặc kệ chứ.

A Tát Lôi đỏ mặt lên, nói : "Là, là Phong Liên Dực"

Hoàng Bắc Nguyệt hít sâu một hơi, vết thương đau không dứt, nàng thấp giọng cười: "Là hắn..."

"Vương, có lẽ có hiểu lầm gì đó, ngươi không nên kích động, thương thế của ngươi"

"Thương nhỏ mà thôi." Sắc mặt trắng bệch đáng sợ, Hoàng Bắc Nguyệt vô tình nói, "Độc của Cát Khắc, ta sẽ nghĩ biện pháp, các ngươi không được hành động thiếu suy nghĩ, đặc biệt không nên đi chọc người của Thành Tu La!"

Tát Lôi gật đầu, nói: "Cái này chúng ta rõ ràng, vương, hai ngày này thế cục Nước Bắc Diệu rung chuyển, rất khác lúc trước."

"Ừ, lát ta sẽ đi hỏi A Lệ Nhã, các ngươi cần làm gì thì làm đi." Hoàng Bắc Nguyệt vịn tay A Lệ Nhã, đi vào lều vải chính mình.

"Vương?" Cảm giác bước chân Hoàng Bắc Nguyệt có chút run rẩy, A Lệ Nhã lo lắng hỏi.

"Không có việc gì ." Hoàng Bắc Nguyệt lắc đầu, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, hỏi: "Gần đây Nước Bắc Diệu đã xảy ra chuyện gì?"

A Lệ Nhã bề bộn nói: "Từ ngày thứ hai người đi, Quyền vương liền liên hợp quân đội biên cương khởi binh, không biết quân đội tiến vào Thành Huy Kinh lúc nào, ào ào xông lên, hơn nữa trong đó cũng không thiếu lính đánh thuê hỗ trợ!"

"Quân đội vây quanh phủ Tề vương và phủ đệ của một số đại thần ủng hộ Tề vương, bức bách Tề vương đầu hàng, nhưng rất kỳ quái, lúc mấu chốt toàn bộ binh lính của Quyền vương đột nhiên phản chiến, bắt quyền Vương cùng vây cánh của hắn vào địa lao, mà ngay cả Thập nhất hoàng tử cùng Nhã hoàng hậu cũng bị giam lỏng ở trong cung."

Hoàng Bắc Nguyệt híp mắt, thản nhiên nghe, binh lính Quyền vương phản chiến, nghe đến đó liền biết là thủ đoạn của Thành Tu La, chức mộng thú có thể khống chế người, làm cho quân đội phản chiến chỉ là một việc nhỏ.

"Sau khi Phong Liên Dực xuất hiện sao?" Nàng trấn định hỏi.

"Xuất hiện." A Lệ Nhã gật đầu, nhưng vẻ mặt nhưng lại càng thêm ngưng trọng, hốc mắt đột nhiên đỏ ửng, nước mắt trong suốt tuôn ra, "Cát Khắc đại ca cùng ca ca đi phủ Tề vương, lúc trở về Cát Khắc đại ca liền...."

"Bọn họ nhìn thấy hắn?"

"Không biết." A Lệ Nhã lắc đầu, sau khi trở về Cát Khắc không chịu mở miệng, ca ca cũng không muốn nhiều lời, tựa có cái gì khó nói.

Hoàng Bắc Nguyệt mím môi, không nói gì, mặt mày lãnh đạm có chút nhợt nhạt u buồn.

"A Lệ Nhã, ta muốn nghỉ ngơi một chút, ngươi cũng đi ngủ đi, khuya rồi."

"Vương, ngươi đừng quá lo lắng, cho dù Tề vương cùng Thành Tu La có quan hệ, chúng ta cũng có thể không dính dáng, mặc dù có giao tình cùng Tề vương, nhưng nếu hắn thật sự là người của Thành Tu La, chúng ta nước giếng không phạm nước sông với hắn."

A Lệ Nhã nói đều là sự thật, bọn họ đời đời không dính dáng đến Thành Tu La, hiện tại cũng không cần phải dính dáng, làm cho người thống hận.

Dạ Già Vương của bọn họ quang minh chính đại, tương lai ở Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp nhất định là một viên minh châu chói mắt, tuyệt đối sẽ không bị Thành Tu La đen tối làm bẩn.

Suy nghĩ của A Lệ Nhã hoàn toàn là vì Hoàng Bắc Nguyệt, bởi vì nàng không biết Dạ Già Vương nhà mình cùng Tề vương giao tình sâu đậm, chỉ biết bọn họ quen biết thôi, nghe A Tát Lôi nói qua, Tề vương tựa hồ có ý tứ đối với vương của bọn họ.

Nhưng vương tựa hồ không có ý gì với Tề vương, ngược lại quan hệ không tồi với thiếu gia Lạc Lạc của Gia tộc Bố Cát Nhĩ, cho nên A Lệ Nhã liền lớn mật nói.

Hoàng Bắc Nguyệt nghe xong, trên mặt hơi hoảng hốt, tuy nhiên rất nhanh biến mất, cười gật đầu nói: "Đúng vậy."

"Vương nghỉ ngơi cho tốt, muội ra ngoài đây" A Lệ Nhã nhìn thấy nàng cười, liền yên tâm rất nhiều, xoay người đi ra ngoài.

Doanh trướng thoáng cái an tĩnh lại, Hoàng Bắc Nguyệt nằm xuống giường, không suy nghĩ gì nữa, nhắm mắt lại ngủ. Mơ mơ màng màng một giấc mộng, mơ thấy năm năm trước ở Thành Lâm Hoài, nàng khống chế Băng Linh Huyễn Điểu bay trên không, bầu trời đêm tịch liêu trống trải, gió thổi y phục bay phất phới, sợi tóc màu đỏ như lửa cũng bay múa trong gió.

Nàng thổi ngọc tiêu, tiếng tiêu êm ái kỳ ảo giữa đêm khuya âm vang khắp trời, đột nhiên trong gió đêm có tiếng đàn tranh, hai âm thanh hòa hợp, quấn quýt triền miên. Một khúc cầm tiêu hợp tấu, bất giác đưa đẩy hai người vào cùng một chỗ. Tiếng đàn dần dần yếu, tiếng tiêu cũng đình chỉ, Băng Linh Huyễn Điểu bay qua phủ con tin, nàng cúi đầu, nhìn thấy phủ đệ tối tăm tĩnh lặng, một thiếu niên yêu nghiệt mặc y phục trắng đẩy cửa đi tới, áo trắng thuần khiết dưới dưới ánh trăng tựa như tuyết trắng ngưng tụ thành, ánh lên vẻ hoa lệ lóng lánh xinh đẹp.

Nàng ngây người nhìn, mặc dù đã nhìn qua vô số tiểu mỹ nhân, nhưng chưa bao giờ thấy người tuyệt sắc khuynh thành như vậy, ảm đạm cười, cả thế giới như điên đảo trước mắt.

Nàng nhếch khóe miệng, chuẩn bị cười một cái với hắn, nhưng bỗng nhiên nghe giọng nói lạnh như băng của thiếu niên kia: "Ngươi là người phương nào?" vẻ lạnh lùng tựa như làm đau cả xương cốt.

Nụ cười Hoàng Bắc Nguyệt chưa hình thành liền chậm rãi tiêu tán, khóe môi nhếch lên tia lãnh khốc: "Ta là ai có quan hệ gì với ngươi?".

Sau khi nói xong, nàng mỉa mai hừ lạnh một tiếng, khống chế Băng Linh Huyễn Điểu xoay người bay tít vào màn đêm.

"Ngươi chờ đã..." thiếu niên Phong Liên Dực sốt ruột kêu lên phía sau.

Bắc Nguyệt đưa lưng về phía hắn, cao ngạo nói: "Chờ? Ta chưa bao giờ phải chờ ai, có bản lĩnh thì ngươi đuổi theo đi!"

Bên môi nụ cười lạnh lẽo còn chưa tan, càng lúc càng xa, nàng đột nhiên cảm thấy trong lòng như thiếu cái gì đó, cảm giác trống rỗng rất khó chịu.

Đây là...giấc mộng. . . Chỉ có trong mộng mới khác hiện thực như vậy.

"Vương! Vương!" Mơ mơ màng màng, bên người có người nhẹ nhàng chụp tay nàng, giọng nói lo lắng gọi nàng.

"Ừ... ." Uể oải lên tiếng, Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi mở to mắt, nàng chưa từng ngủ sâu như vậy, tự mình cũng thấy khó tin. Mí mắt rất nặng, đầu cũng hỗn loạn , toàn thân một không có khí lực, như rã rời cả người.

A Lệ Nhã vừa gọi nàng vừa giơ đèn lồng lên, chiếu vào mặt Hoàng Bắc Nguyệt hô nhỏ một tiếng: "Vương, người lên cơn sốt phải không?"

Sốt? Đại khái có chút nóng, nàng nhiều năm không bị bệnh, chẳng nghĩ lúc này lại đột nhiên bị bệnh. Dùng linh dược tốt nhất mà vẫn bị sốt, xem ra vết thương không thể lạc quan.

Hoàng Bắc Nguyệt đỡ tay A Lệ Nhã ngồi xuống, nghiêng tai nghe bên ngoài hình như có tiếng ồn ào và tiếng bước chân quanh quẩn, liền hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Vừa cất tiếng, liền thấy giọng khàn khàn khô khốc như tiếng cối đá xay bột. A Lệ Nhã vội vàng rót một chén trà ấm cho nàng uống, nước trà dễ chịu làm cổ họng thư thái hơn.

"Vương, chúng ta muốn nhanh chóng rời khỏi đây, nghe nói tân vương của Thành Tu La vừa đăng cơ đã giận giữ khi thấy lần trước liên minh đánh thuê xông vào Thành Tu La. Hắn đã hạ lệnh giết sạch toàn bộ liên minh lính đánh thuê!"

Mặc dù A Lệ Nhã rất lo lắng, nhưng giọng nói rất bằng phẳng nhu hòa, nhìn thấy Dạ Già Vương luôn luôn cường đại lại bị sốt, gương mặt hơi ửng hồng, đột nhiên ngẫm nghĩ Vương của bọn họ kỳ thực là nữ hài tử, sinh bệnh cũng sẽ suy yếu. Bọn họ vẫn sùng bái nàng như thần thánh, xảy ra chuyện gì đều nghĩ còn có Dạ Già Vương, kỳ thật không ai suy nghĩ qua cảm giác của nàng.

Giết sạch!

Tay Hoàng Bắc Nguyệt đang nắm chén trà khẽ run lên, mặc kệ thân thể khó chịu, lập tức xuống giường nói: "Việc này không nên chậm trễ, ngươi thông tri bọn họ, không cần thu thập gì hết, lập tức đi! Đi ngang qua đám lính đánh thuê khác cũng thuận tiện thông báo một tiếng!"

Lúc này là đại hội liên minh lính đánh thuê, những đoàn lính có thực lực trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp đều tụ tập ở đây, Thành Tu La lúc này hạ lệnh giết sạch, vừa vặn có thể một lưới bắt hết! Diệt trừ những đoàn lính đánh thuê có thực lực, sau này ở Trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp, Thành Tu La cùng Điện Quang Diệu hoành hành ngang ngược, làm sao còn ngày bình yên?

Nghe mệnh lệnh của nàng, A Lệ Nhã lập tức gật đầu đi ra ngoài thông tri.

Hoàng Bắc Nguyệt cởi áo khoác ngoài, lấy băng gạc quấn quanh bụng, bọc chặt vết thương lại, bọc đến mức nếu như động thủ cũng sẽ không làm vết thương hở ra! Làm tốt hết thảy, nàng mới đeo mặt nạ quỷ đi ra lều vải, vừa ra ngoài thấy ánh lửa sáng ngời, tiếng huyên náo ồn ào phá vỡ màn đêm yên tĩnh.

Các đoàn lính đánh thuê vừa nghe tin thành Tu La hạ lệnh giết sạch liền dũng mãnh tiến ra, một số đoàn lính đánh thuê lớn hô hào mọi người cùng nhau liên hợp lại chống đỡ, tiếng người ồn ào khắp doanh trại đoàn lính đánh thuê.

Thượng quan Vô Vân - thủ lĩnh Đoàn lính đánh thuê Phệ Diễm đứng đầu Đại lục nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt liền tách khỏi đám người, vội vã đi tới. Lúc trốn khỏi Thành Tu La, mặc dù bọn họ đã quên thân phận của Hoàng Bắc Nguyệt, nhưng vẫn nhớ kỹ người này chẳng những là cao giai luyện dược sư mà còn là một cao thủ tuyệt thế! Hiện tại bọn họ rất muốn cao thủ hỗ trợ.

"Nguyệt Dạ các hạ!"

Thượng quan Vô Vân nói chuyện khá tôn kính với Hoàng Bắc Nguyệt, ở quốc gia nào thì luyện dược sư cũng rất có địa vị, vì vậy thủ lĩnh của đoàn lính đánh thuê đệ nhất đại lục này rất muốn mượn sức vị cường giả này.

Hoàng Bắc Nguyệt khẽ gật đầu với hắn, xem như lễ phép hàn huyên. Đối với vẻ lãnh đạm của nàng, Thượng quan Vô Vân cũng không tức giận, ngược lại rất khách khí nói: "Các hạ có thể dành chút thời gian nói chuyện chứ?"

Thượng quan Vô Vân ở trên Đại lục Tạp Nhĩ Tháp cũng là nhân vật có địa vị, gặp chuyện đại sự xảy ra cũng không loạn, vẻ mặt trấn định, lần trước ở Thành Tu La rất nhiều đoàn lính đánh thuê được hắn trợ giúp, cho nên lần này họ cũng lấy hắn làm chủ, sai đâu đánh đó.

Nhìn hắn vẻ mặt nghiêm túc, Hoàng Bắc Nguyệt liền gật đầu, xoay người đi tới nơi vắng vẻ nói : "Thượng quan các hạ mời nói đi."

Thượng quan Vô Vân lấy nguyên khí dò xét một chút chung quanh thấy không có ai nghe lén mới nghiêm túc nói: "Nghe nói Tề vương cấu kết cùng Thành Tu La, chuyện này không biết Nguyệt Dạ các hạ có nghe nói hay không?"

Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu, Quyền vương phái binh vây quanh phủ Tề vương, quân đội lại đồng loạt phản chiến, chuyện này không lý nào có người tin. Quân đội vây quanh phủ Tề vương đều là thân tín của Quyền vương, làm sao có thể toàn bộ phản chiến? Trừ bỏ bị điều khiển thì không còn khả năng nào khác. Mà trên đời tuyên truyền rộng rãi rằng chỉ có chức mộng thú của Thành Tu La mới có thể điều khiển ý chí. Ở nơi đầu sóng ngọn gió này, việc Tề vương cùng Thành Tu La có quan hệ khiến lòng người hoang mang.

"Nếu chuyện này là thật thì quá thất vọng, người như Tề vương không nên dính dáng với Thành Tu La". Thượng quan Vô Vân cảm thán một câu.

Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói: "Người đều có chí, Thượng quan các hạ không nên lưu tâm, hiện tại việc đáng cân nhắc là làm thế nào rời khỏi nơi này."

"Không sai, chỉ là... ." Thượng quan Vô Vân do dự một chút, nói: "Các hạ đã biết lần trước ở Thành Tu La, các đoàn lính đánh thuê lớn đều tổn thất thảm trọng, lúc này Thành Tu La hạ lệnh giết sạch, muốn an toàn rời đi, sợ rằng..."

Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu liếc nhìn đám lính đánh thuê đang nhao nhao ồn ào đằng kia, nhiều người như vậy thì đi tới chỗ nào cũng là mục tiêu di động lớn.

Năng lực của nàng hiện tại không thể so với trước, cho dù muốn hỗ trợ cũng không đủ sức. Thượng quan Vô Vân muốn mượn năng lực của nàng, nhưng nàng làm sao giúp được.

"Thượng quan các hạ, không phải ta nói lời không may, tân vương của Thành Tu La đăng cơ, thực lực không biết mạnh đến mức nào, nhiều đoàn lính đánh thuê muốn liên thủ chống lại, chỉ sợ không phải là đối thủ."

Thượng quan Vô Vân hiển nhiên cũng nghĩ đến vấn đề này, không khỏi bất đắc dĩ nói: "Vậy nên làm thế nào đây?"

"Phân tán rời đi, ai đi đường nấy, Thành Tu La tạm thời không có nhiều nhân thủ đi tiêu diệt từng bộ phận, nhóm nào xui xẻo chết thì cũng còn hơn tất cả bị giết." Hoàng Bắc Nguyệt bình thản nói, như chẳng hề có chút cảm tình nào.

Thượng quan Vô Vân ngẩn ra, nhìn người đeo mặt nạ quỷ mà lạnh rùng mình, nhưng không phủ nhận vị Nguyệt Dạ này nói rất có lý! Chết vài nhóm còn hơn là chết toàn bộ!

Vị Nguyệt Dạ này dự định như vậy cũng không thể nói lãnh huyết vô tình, trên đại lục này, có thể sinh tồn không chỉ là cường giả, còn phải có chút may mắn mới được. Trong lòng hắn cũng muốn nói vậy nhưng không có khí phách nói ra, điều này khiên hắn bội phục người đeo mặt nạ quỷ này, tâm trí quả nhiên không phải người thường!

Nhìn Thượng quan Vô Vân không nói gì, Hoàng Bắc Nguyệt liền gật đầu một cái, xoay người rời đi. Nàng đã nói đến mức này, Thượng quan Vô Vân muốn sống hay muốn mọi người cùng nhau chết tùy vào lựa chọn của hắn.

"Nguyệt Dạ các hạ..." Thượng quan Vô Vân còn muốn nói thêm gì đó nhưng Hoàng Bắc Nguyệt khoát khoát tay nói: "Các chuyện khác ta không giúp được, xin lỗi !"

Thượng quan Vô Vân bất đắc dĩ thở dài, cũng đúng thôi, luyện dược sư vất vả tu luyện tới cấp bậc này, có mấy ai sẽ nguyện ý tình nguyện chôn vùi tánh mạng đi trợ giúp một đám người không quen biết? Nghe theo lời Nguyệt Dạ sẽ không sai.

"Vương, xảy ra chuyện gì thế?" Nhìn thấy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng