Xuyên qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Năm 2012 , Thượng Hải – Trung Quốc

Dưới màn đêm, sông Hoàng Phổ sóng nước cuồn cuộn, ánh đèn chiếu sáng rực hai bên bờ, cảnh ca múa mừng thái bình nhộn nhịp diễn ra. Quả không hổ danh là "Thành phố không ngủ".

Ở phía Đông, tháp truyền hình Minh Châu cao 1535 thước, dưới ánh trăng lại càng thêm đồ sộ, hùng vĩ. Không ai thấy một bóng dáng thiếu nữ mặc đồ đen đang lặng lẽ đứng, hai tay khoanh trước ngực, mắt lạnh lẽo âm trầm nhìn vào chiếc du thuyền to lớn đang chậm rãi lướt đi trên sông Hoàng Phổ.

Thuyền tiến gần rồi.......

Chiếc du thuyền cao cấp này là của tập đoàn tài chính Kitano của Nhật Bản, hiện tại trên thuyền đang cử hành buổi bán đấu giá, trong đó có rất nhiều trân bảo giá trị liên thành.

Nàng thích nhất là cướp đoạt đồ của người Nhật Bản.

Du thuyền lướt qua chân nàng. Khóe môi duyên dáng hơi nhếch lên, mũi chân nhún nhẹ, bóng dáng xinh đẹp nhảy vọt lên, một đôi cánh đen cực lớn mở ra ngay sau lưng.

Ánh trăng mờ ảo ló ra sau làn mây xám, nhẹ nhàng chiếu rọi đến bóng dáng của thiếu nữ, một mái tóc đỏ rực như lửa, đôi mắt trong suốt, hơi thở quỷ dị đầy sát khí.

Bóng người của nàng trong chớp mắt dừng lại giữa không trung, rồi đột nhiên nhanh như chớp lao tới du thuyền trên sông!

Trong nháy mắt, thân ảnh bé nhỏ không một tiếng động đáp xuống du thuyền, không có bất luận một tên thủ vệ nào phát hiện ra. Đôi cánh đen trên lưng bỗng trở thành một con diều hâu hung mãnh, phi vào trong bóng đêm. Mấy người thủ vệ đi qua, Hoàng Bắc Nguyệt thân hình khẽ động, giống như một con mèo xẹt qua phía sau bọn họ, tiến vào gian phòng đấu giá.

Trong đại sảnh tao nhã, xa hoa, ngay cả một bình hoa trang trí nho nhỏ cũng là gốm sứ Thanh Hoa thời Tống.

Một cái vương miện được bán ra với giá trên trời, quả thực làm người ta líu lưỡi, đối với Hoàng Bắc Nguyệt mà nói, quả thực là điên hết cả rồi! Nàng sẽ không tiêu nhiều tiền như vậy, hừ, nếu nàng muốn, trực tiếp đoạt có phải tốt hơn không?

"Các vị khách quý, hôm nay bảo bối trân quý nhất đến từ Đông Phương thần bí, tên là 'Vạn Thú Vô Cương."

Vị nữ chủ tịch xinh đẹp nâng một cái khay phỉ thúy tuyệt đẹp đi ra, chỉ riêng cái khay kia cũng đã trị giá đến mấy trăm triệu, dạng bảo vật gì mà phải cần dùng đến khay phỉ thúy quý trọng như vậy để tôn lên?

"Khối hắc ngọc lớn hơn một tấc này, mặt trên điêu khắc hình dáng của hơn vạn loài thú, trông rất sống động, trạm trổ tinh sảo. Hơn nữa, theo như truyền thuyết, khối hắc ngọc này có lực lượng thần bí, có thể giúp chủ nhân siêu thoát sinh tử, nghịch chuyển thời không.

Ha ha...

Phía dưới vang lên một tràng cười, hóa ra là một khối hắc ngọc tầm thường được thổi phồng lên, cứ ngỡ thật sự là một cái trân phẩm không gì sánh nổi chứ. Cái thời đại mà khoa học kỹ thuật vô cùng phát triển này, ai sẽ tin tưởng loại lực lượng thần bí vô căn cứ chứ?

Thay vì nhìn khối hắc ngọc không đáng tin này, chẳng bằng nhìn vị nữ đấu giá sư xinh đẹp kia, quả thực là sắc đẹp trời sinh, chậc chậc, dáng vẻ kia, gương mặt kia, nam nhân nhìn thấy thì rạo rực cả người, nữ nhân không nhịn được trong lòng khó chịu mà ghen tức a.

Lụa mỏng mềm mại bao bọc lấy thân hình bốc lửa của nàng. Mỹ nữ nâng mâm ngọc, cúi người xuống để khách nhân có thể dễ dàng quan sát khối hắc ngọc thần bí kia.

Nhưng lúc này, ánh mắt ai sẽ đặt tại khối hắc ngọc kia cơ chứ? Bọn hắn đã sớm biến thành một đám sắc lang nước miếng chảy ròng ròng, nhìn chằm chằm cặp tuyết lê trắng mịn, hận không thể lập tức nhào tới chà đạp nàng một phen.

Thật là một đám người ngu ngốc không biết thứ quý giá như vậy mà lại trực tiếp bỏ qua. Hoàng BắcNguyệt cười lạnh, từ lúc vừa tiến vào, nàng có thể cảm nhận được từ trong hắc ngọc truyền tới một sức mạnh vô cùng mạnh mẽ.

Nàng móc súng ra, đẩy người tiến về phía trước.

"Đẩy cái gì mà đẩy? Có biết hay không....... A! Có súng!" Một nữ nhân bị nàng đẩy ra quay lại cằn nhằn, nhưng vừa nhìn thấy trong tay nàng có súng, lập tức hét ầm lên.

Trên đài, đấu giá sư được huấn luyện vô cùng chuyên nghiệp, động tác rất nhanh, vừa nghe được tiếng hét liền lập tức che chở hắc ngọc nhanh chóng rời đi.

Nhưng nàng có nhanh cách mấy cũng không thể nhanh hơn khẩu súng trong tay Hoàng Bắc Nguyệt.

Tay nàng khẽ động, một viên đạn xuyên qua đám người, thẳng tắp bắn vào đầu của nữ đấu giá sư xinh đẹp khiến cô ta không kịp kêu một tiếng, lập tức mất mạng.

Hắc y thiếu nữ khẽ nhấc tay, chuẩn xác bắt được hắc ngọc, con ngươi đen sẫm khẽ lóe, lộ ra lãnh ngạo sắc sảo. Việc này chỉ phát sinh trong nháy mắt.

Đợi đám vệ sĩ kịp phản ứng lại thì Hoàng Bắc Nguyệt đã ngạo mạn xoay người bước ra ngoài. Nàng khinh thường động thủ với đám kiến hôi này.

"Hoàng Bắc Nguyệt, Vạn Thú Vô Cương quả nhiên dẫn ngươi đến đây! " Một âm thanh lạnh lùng trong trẻo vang lên từ phía sau.

Bắc Nguyệt khẽ nhíu lông mày, âm thanh này, không cần xoay người nàng cũng biết là ai.

Lam Tư, đối thủ một mất một còn của nàng, truy sát nàng từ Nam Mỹ về tận đây, ròng rã năm năm liền. Hắn lẽ nào còn chưa rõ ràng chênh lệch giữa hắn và nàng sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng không biểu cảm gì, Hoàng Bắc Nguyệt bỏ 'Vạn Thú Vô Cương' vào túi.

"Hoàng Bắc Nguyệt, bó tay chịu trói đi, hơn hai trăm quốc gia đã phát lệnh truy sát ngươi, ngươi không trốn thoát được đâu." Lam Tư nhìn bóng lưng xinh đẹp của Hoàng Bắc Nguyệt, giọng nói băng lãnh nhưng lại xen lẫn một tia không đành lòng.
"Sau khi bó tay chịu trói, quốc gia của các ngươi sẽ làm gì đối với ta? " Hoàng Bắc Nguyệt nhẹ nhàng xoay người, trong đôi mắt mang theo vẻ khinh miệt cùng băng lãnh.

"Với thiên phú của ngươi, quốc gia chắc chắn sẽ trọng dụng!" Lam Tư nhân cơ hội nói.

Có thể sử dụng nữ nhân tuyệt sắc cuồng ngạo này là lựa chọn tốt nhất!

"Nực cười" Đáp lại hắn là hai chữ lạnh như băng.

Nhìn Hoàng Bắc Nguyệt trong mắt lộ ra vẻ châm chọc, Lam Tư cũng không nhịn được thở dài.

"Chuyện năm đó......"

"Câm miệng!"

Hoàng Bắc Nguyệt đôi mắt đen láy sắc sảo dâng lên lạnh lẽo cùng thù hận.

Trước kia cha mẹ nàng trung thành tuyệt đối với tổ chức, vào sinh ra tử không hề oán trách, kết quả thế nào? Họ lại bị chính tổ chức sát hại! Tuy chết rồi mà vẫn phải gánh tội danh 'Kẻ phản bội'.

Những cảnh tượng máu me này không lúc nào ngừng hành hạ nàng, đến mức nửa đêm nằm mơ cũng giật mình thức tỉnh vì hận thù!

"Hừ! Muốn ta bán mạng cho quốc gia các ngươi ? Nhiều năm như vậy, người của các ngươi bị ta giết còn chưa đủ nhiều sao? Một khi ta quy thuận, chỉ có con đường chết!"

Lạnh lùng nhìn Lam Tư – nam nhân Bắc Âu mang vẻ đẹp anh tuấn này, lúc mới gặp, hắn ôn nhu nho nhã, ấm áp như gió xuân, lại học nhiều hiểu rộng. Đáng tiếc, bọn họ lại ở lập trường đối nghịch nhau.

"Chỉ cần ngươi đồng ý, ta nhất định sẽ giúp ngươi!"

"Ta không muốn"

Hoàng Bắc Nguyệt lãnh ngạo ngẩng đầu lên. Xung quanh phòng đấu giá đã bị bộ đội đặc chủng bao vây, vô số nòng súng đen như mực lạnh lẽo nhắm vào nàng.

Nàng không sợ.

Tóc đỏ rực rỡ trong đêm, dung nhan khuynh thế, tuyệt sắc vô song, cho dù lạnh lùng vẫn vô cùng kinh diễm. Khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười xinh đẹp, trong phút chốc khiến bao người thất thần.

"Cẩn thận"

Lam Tư quát to một tiếng, khi trông thấy nụ cười của Hoàng Bắc Nguyệt, hắn cũng không nhịn được mà thất thần, tuy nhiên rất nhanh liền tỉnh táo lại.

Nhưng vẫn chậm một bước!

Hoàng Bắc Nguyệt đã bẻ gảy cổ một vị bộ đội đặc chủng, dễ dàng đi tới boong thuyền "Lam Tư , muốn bắt ta, ngươi hãy chờ một trăm năm nữa đi!"

Nàng là sát thủ xuất sắc nhất thế giới, úp tay làm mây, ngửa tay làm mưa, không gì không làm được, trừ bỏ người kia, e là không ai có thể cùng nàng đối địch!

Nhấc tay một cái, một con hắc ưng lớn trong màn đêm bay đến, mắt ưng sắc bén tựa chuông đồng, khiến người ta chỉ liếc mắt thôi cũng sợ hãi!

Móng vuốt ưng sắc bén bám lấy cánh tay của Hoàng Bắc Nguyệt, giương cánh kéo nàng bay lên trời! Tóc đỏ khẽ tung bay trong đêm, chẳng khác nào một ngọn lửa mỹ lệ rực rỡ trong màn đêm u ám!

Cùng lúc đó, trên du thuyền, vô số nòng súng điên cuồng bắn về phía nàng.

Lam Tư đi trên boong tàu, nhìn về phía bóng dáng nhỏ xinh đang dần biến mất phía chân trời, hướng về người ở bên cạnh hỏi:

"Chuẩn bị xong hết rồi chứ?"

"Đã sẵn sàng! Cấp trên quyết định hi sinh một thành phố để truy sát Hoàng Bắc Nguyệt!"

Lam Tư ngẩng đầu lên, nhìn khung trời phía xa, có chút thất vọng mất mát:

"Ta đã sớm nói, một ngày nào đó ngươi sẽ vì sự cuồng ngạo và lãnh huyết của chính mình mà trả giá thật lớn... Bắc Nguyệt!"

Trong lòng xẹt qua một tia đau đớn, Bắc Nguyệt, nhiều năm như vậy truy sát ngươi, kỳ thật ta không nỡ hạ thủ.

Thế nhưng một lần này, là thật sự vĩnh biệt......

Mười phút sau, một tòa thành thị ở biên cảng tỉnh Giang Tô bỗng nhiên xảy một vụ nổ cực lớn, đám mây hình nấm nhuộm trời đêm thành một màu đỏ rực, mỹ lệ mà tràn ngập đau thương! May mà cư dân trong toà thành thị này đã sớm được sơ tán, bởi vậy cũng không có người nào bị thương tổn.

Trong lúc nổ mạnh, một đoàn khí đen hung quang từ cột mây hình nấm bắn ra, mang hình dạng một con rồng đen, xông về phía chân trời!

*** Bắc Nguyệt Hoàng Triều ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#phượng