08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bây giờ hai con có thể trao nhẫn cưới cho nhau" Jake đến gần tôi với một nụ cười nhẹ nhàng trên mặt và đeo nhẫn vào tay tôi. Sau đó tôi cũng đeo nhẫn lại cho anh ta như là một biểu tượng của cuộc hôn nhân giữa chúng tôi vậy.

Tôi cười với Jake khi mọi người đang chụp hình chúng tôi, và anh ta cũng nhìn tôi cười một cách vui vẻ.

Cả hai chúng tôi đều trông rất giả tạo-

"Con hãy hôn cô dâu của mình đi"

Tim tôi đập thình thịch khi anh ta đưa môi đến gần tôi với đôi mắt đang nhắm chặt.

Mọi người xung quanh đều chụp hình lại và hò reo rất vui vẻ.

Sau vài giây, anh ta cuối cùng cũng buông tôi ra và nhìn chỗ khác tránh ánh mắt của tôi.

Ánh mắt tôi nhìn vào phía chỗ ngồi khách mời, tim tôi hụt hẫng khi tôi nhìn thấy Heeseung đang nhìn chúng tôi từ xa và vỗ tay chung vui.

Sau khi nhìn thấy ánh mắt của tôi, ngài ấy giơ ngón tay cái lên và vẫy tay chào tôi trước khi rời khỏi lễ đường mà không thưởng thức bữa ăn.

"Lee Heeseung..." Tôi thầm nghĩ trong lòng và nhìn ngài ấy rời khỏi phòng cho đến khi khuất khỏi tầm nhìn của tôi.

-

Tin tức về buổi lễ kết hôn của Jake và tôi được lan truyền nhanh chóng khắp Hàn Quốc cũng như là toàn thế giới. Điều đó chứng tỏ là anh ta cực nổi tiếng và tất nhiên, cũng có rất nhiều người tức điên lên vì điều này. Đặc biệt là người hâm mộ của anh ta làm tôi sợ phải bước ra ngoài đường sau sự việc ở sân bay-

Vài ngày sau, chúng tôi cuối cùng cũng chuyển đến ngôi nhà mới. Ngôi nhà này chính là món quà của bố mẹ Jake để chúc mừng đám cưới của cả hai - một món quà rất to lớn và đắt đỏ.

Jake sao? Anh ta vẫn như vậy.

Anh ta hầu như còn chẳng về nhà và luôn ngủ qua đêm tại club với bạn bè và bạn gái anh ta. Đến bây giờ tôi còn chẳng biết cô gái đó là ai cả. Không phải là tôi đang ghen tị với cô ấy nhưng... tôi khá là tò mò về cô ta. Ví dụ như cô ta có đẹp không? Hay cô ta là người mẫu à?

Thành thật mà nói, tôi cảm thấy khá chán. Sống trong căn nhà một mình mà chẳng có bạn bè và tôi thậm chí còn không thể đưa bất cứ ai về nhà để giải trí chỉ vì Jake chẳng muốn có bất kỳ một tin tức nào về việc anh ta luôn rời khỏi nhà và ngủ ở một nơi nào đó khác được lan truyền và trở thành chủ đề nóng trên internet cả.

Tôi không thể đi đâu mà không có anh ta. Anh ta chỉ chú trọng vào danh tiếng của bản thân thay vì cảm xúc của tôi.

Tôi thà làm thư ký và phải sắp xếp đống hộp đựng tài liệu còn hơn là sống một mình trong cái căn nhà nhàm chán này.

TÍT TÍT TÍT

Tôi giật mình khi nghe thấy tiếng ai đó đang nhập mật khẩu vào nhà trong khi tôi đang xem TV ở phòng khách. Tôi nhanh chóng cầm lấy cây gậy golf của Jake để chuẩn bị nếu có tình huống xấu nào đó xảy ra với tôi. Tôi từ từ mở cửa trước khi cái người nào đó ngoài kia mở cửa vào.

"AI ĐẤY?!" Tôi la lớn lên, chuẩn bị cho hắn một gậy và hắn ta nhanh chóng nắm lấy tay tôi để tránh bản thân bị đánh.

"Cô bị điên à Han Jina?" Tôi mở mắt ra và bất ngờ khi nhận ra người trước mặt tôi là Jake. Tôi ngay lập tức bỏ cây gậy golf của anh ta xuống sàn và đứng dậy trong khi anh ta đang cởi giày ra trước khi đi vào trong nhà.

"Sao anh lại ở đây? Anh đã ngủ ở đâu vào đêm qua thế?" Tôi đi theo sau anh ta và hỏi liên tục.

"Cô có im được không? Tôi không có thời gian để nói chuyện với cô" Anh ta lạnh lùng trả lời trong khi kéo cà vạt xuống và cởi đồ trước mặt tôi.

"Không- không phải vậy. Tôi chỉ thắc mắc thôi" Tôi trả lời Jake trong khi mắt thì đang nhìn về hướng khác.

"Thắc mắc? Cô không nhất thiết phải thắc mắc về tôi đâu. Cô chả là cái đinh gì trong mắt tôi cả" Anh ta một mạch đi thẳng vào phòng nhưng tôi vẫn cứ đi theo sau anh ta.

"Anh có cần gì không? Cứ nói với tôi nếu anh cần gì nhé. Anh có muốn tôi chuẩn bị cho bữa tối không?" Tôi hỏi Jake lại một lần nữa nhưng anh ta thở một hơi thật dài trước khi đẩy tôi thật mạnh khiến tôi la lên trong đau đớn. Anh ta khoanh tay lại và tức giận nhìn vào tôi.

Jake thậm chí còn không thấy tội lỗi sau khi làm như vậy. Anh ta ghét tôi đến thế à?

Tôi chỉ muốn làm đúng bổn phận của một người vợ thôi mà- nó sai sao?

"Cô bị điếc à? Tôi nói là tôi không có thời gian để mà nói chuyện với cô đâu" Anh ta giận dữ nói với tôi và bước thẳng vào phòng, để lại tôi tự thân vận động đứng dậy trong khi tay thì đau nhức dữ dội.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net