Tập 3: BattleScar

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
đang hôn mê bị ngắt kết nối bất ngờ trong một giải đấu solo vào tháng trước." Kayaba giải thích "Nên rất có thể lần này sẽ diễn ra tình trạng tương tự. Nên Kamek muốn chúng ta bắt đầu từ giải đấu."

Ngừng một lúc, Kayaba lại nói tiếp

"Với lại một vài người trong swords cũng bị ngắt kết nối khi đang tham gia giải đấu kiếm hàng tháng. Và theo như nghi vấn của tôi thì nếu hệ thống pokemon cùng với phép thuật đã được đưa vào trong life thì việc có giải đấu cũng là đương nhiên. Nên..."

"Insight nghi ngờ một phần mềm thứ ba có thể can thiệp vào đường truyền khiến người chơi bị ngắt kết nối và gây mất công bằng trong các giải đấu của các game của họ. Phải không." Tôi lại đoán. Và một lần nữa, lại đúng.
"Đúng rồi đấy. Một tool hack gây mất kết nối chẳng hạn. Nếu có thể phá được nó hoặc chỉ đơn giản là tìm ra nguồn của nó thì có thể giải thoát cho những người chơi kia." Kayaba nói, thích thú vì lại bị tôi đoán đúng

"Bằng cách tự biến mình thành chuột bạch. Tôi cá là thiết bị đăng nhập cảu tôi và cậu có cài phần mềm theo dấu đấy." Tôi cười "Nào. Đã đến đây thì phải mua trước đã. 1000Gp ít nhất cũng phải được cái gì đó ra hồn chứ."

Tôi cười và kéo Kayaba vào trong cửa hàng. Nói cho oai chứ...ra hồn thì...

"Cái này ra hồn đấy." Cậu ta mỉa mai sau khi tôi đi ra với một cái mũ cối màu xanh lục. 1000GP, chỉ có thể. ÍT nhất nó cũng giúp tôi bảo vệ đầu và tăng chỉ số phòng ngự lên...1 điểm. Vui lắm.

"Thôi kệ đi. Tie nào của nấy thôi." Tôi tặc lưỡi, thất vọng "Đi săn người kiếm tiền về mua đồ nào."

"Với một khẩu súng lục ghẻ?" Cậu ta vẫn mỉa mai tôi

"Và một con dao găm." Tôi thêm vào cuối câu và cười "Tôi diệt gọn cả tiểu đoàn với một cái kunai gãy, chả nhẽ trong game khó thể sao."

"Ờ. Gì cũng được." Cậu ta chắc chẳng tin đâu. Và đúng thật. Tôi chém đó. Nhưng kệ đi, ít nhất nó cũng làm tôi tự tin hơn. Hiện giờ trong game là sáu giờ sáng, kì quặc. Thế nên khá tiện cho chúng tôi đi săn người vì không sợ bị phục kích sớm. Xì...hai thằng newbie đi săn người trong một cái game toàn cao thủ, nghe hay đấy.

Trở lại khu trung tâm, Kayaba chi tiền xe, chúng tôi thuê được một con xe ba bánh của quân đội, cà tàng rồi lái ra ngoài thành phố. Hành trang vỏn vẹn mỗi đứa một khẩu Five-seven, năm mươi viên đạn súng lục, một con dao găm. Và trong game này, ra khỏi thành phố là ra khỏi lãnh địa an toàn giới hạn khí giới. Và có thể bị giết bất cứ lúc nào. Thế nên cứ phải từ từ. Nhưng ở gần toàn bọn mới chơi, giết chả được bao nhiêu tiền nên tôi bảo Kayaba lái xe càng xa càng tốt, đến chỗ nào mà bọn cao thủ tập hợp ấy. Giết tụi ấy mới được nhiều tiền. Dù rất kịch liệt phản đối, nhưng ở đây, tôi là boss, nên anh ta cũng phải miễn cưỡng lái đi.Vùng xung quanh thành phố, với bán kính tầm 20km là vùng lãnh thổ, ở đấy thường là những bãi săn quái(chiến tranh hạt nhân mà. Sản sinh ra lắm thứ quái thai lắm) bên dưới có các mê cung dẫn vào các thành phố bỏ hoang sau chiến tranh, khu mỏ... Ngoài bán kính 20km ấy là khu chiến sự, với chiến trường có thể là rừng rậm, thành phố hoanh, bãi đá, hẻm núi..., nơi những cuộc đấu súng nảy lửa giữa các đội hoặc các quốc gia diễn ra. Và tụi cao thủ ở đó nhiều lắm. Nên chúng tôi lái xe tới đó. Đi về phía nam, sau nửa giờ, chúng tôi tới được một thành phố bỏ hoang. Khác với Skylake với những tòa nhà bằng thép, những cấu trúc hiện đại của tương lai thì nơi đây vang dáng dấp hoang tàn của quá khứ. Những tòa nhà gạch đổ nát, những con đường, cầu đã đổ vỡ. Có cả những chiếc xe hơi, xe máy, những cửa hàng, trường học... Có thể nói đây là bản mô phỏng cực kì đẹp của một bãi đấu súng lý tưởng. Níu Kayaba lại, bảo anh ta cho xe chạy chậm dần rồi từ từ dừng lại bên ngoài thành phố. Ở đây dỗ sẽ là lý tưởng. Theo nhưng gì Kayaba giải thích lúc trước khi đến đây thì chúng tôi sẽ có nguy cơ bị bắn tỉa. Đường đạn dự đoán sẽ không hiển thị nếu chúng tôi không phát hiện được vị trí và tư thể của kẻ địch nên lính bắn tỉa là cơn ác mộng trong game này, nhất là những tên cao thủ bắn tỉa. Cái đó làm tôi nhớ đến Sinon. Nhưng đó là lý thuyết. Và với những ai đã theo tôi suốt những cuộc hành trình thì họ sẽ hiểu rằng, với tôi, lý thuyết cũng chỉ là tương đối thôi. Mất năm phút để đi bộ từ chỗ chúng tôi dừng và dấu chiếc xe ba bánh cà tàng tới lối vào thành phố. Một khung cảnh hoang vu khiến những kẻ yếu tim rợn tóc gáy. Nhưng tôi thì chẳng thấy vấn đề gì cả. Theo như lịch thì tôi có chừng sáu tiếng trước khi dùng hệ thống hỗ trợ ngủ trong game trước khi đi ăn chuẩn bị cho giải đấu solo sáng ngày mai nên trong sáu tiếng ấy, tôi cần giết càng nhiều tên và kiếm càng nhiều tiền mua trang bị càng tốt. Một khẩu súng lục, năm mươi viên đạn, có thể nhặt súng, một con dao găm. Đó là những gì tôi cần bây giờ rồi. Đi bộ dọc những con đường trong thành phố một cách hiên ngang không ngán bất cứ thứ gì, tôi bắt đầu thấy thất vọng khi không có dấu hiệu cảu bất kì tên bắn tỉa nào quanh đây cả. Còn Kayaba, anh ta vẫn cẩn trọng, dè chừng, lúc nào cũng nấp sau tôi chừng năm mét, sau những tảng đá, xe hay tòa nhà đổ nát. Còn tôi, giữa đường mà đi, chả ngại. Chỉ tiếc là chưa thấy bất kì dấu hiệu của người chơi nào quanh đây cả.

"Hehehe...Một thằng tân thủ làm gì ở cái chốn này thế? Giết nó nhé chỉ huy?"

Tên bắn tỉa hỏi chỉ huy của đội. Bọn chúng đang tập trung trên một tòa nhà khá cao ở khu ngã tư tủng tâm. Trên ống ngắm của tên bắn tỉa đang hiện ta một cái bóng nhỏ bé của một chàng trai tóc bạc, mặt bựa, trong bộ quân phục của người mới chơi đi rất thư thái giữa ngã tư rộng thênh thang. Một địa điểm bắn tỉa cực đẹp.

"Hạ một thằng tân thủ chả được lợi gì cả mà lại làm chúng ta lộ vị trí. Bỏ cho nó đi đi." Tên chỉ huy nói

"Nhưng...cái mặt của nó làm tôi phát điên mất." Tên bắn tỉa gầm gừ, nhìn cái mặt của anh chàng tân thủ kia. Cái bản mặt buồn ngủ, lừ đừ và chán đời, tay ngoáy ngoáy mũi rồi ngáp dài.

"Mày thích thì làm. Tao không cấm. Nhưng nếu mày để lộ vị trí thì đừng trách tao." Tên chỉ huy nói. Nhưng tên bắn tỉa cười khẩy

"Vị trí thuận lợi thế này, muốn phát hiện cũng khó lắm."

Một tòa nhà khác...

"Chỉ huy. Có một thằng tân binh ở giữa ngã tư." Tên quan sát nói. Tên bắn tỉa cũng gật gật đầu, ra hiệu xác minh thông tin. Chỉ huy của đội với lấy ống nhòm nhìn xuống

"Bộ thằng này bị điên à. Mà cũng phải, chắc là mới vào game nên không biết gì. Kệ nó đi." Tên chỉ huy nói với tên bắn tỉa "Giờ mà chúng ta hạ nó rồi lộ vị trí thì mệt lắm...nhưng nếu địch mà hành động thì chúng ta lại có lời."

"Cũng phải ha chỉ huy." Tên bắn tỉa cười "Cứ ám binh bất động chờ coi đã."

"..." Chỉ huy của nhóm chợt nhìn chăm chắm vào ống nhòm. Cái anh chàng tân binh tóc bạc, mặt như mơ ngủ, cái phong thải bất cần đời và tay chỉ có một con dao găm đang đừng nhìn quanh, lơ ngơ đang làm hắn chú tâm hơn cả. Nếu lợi dụng anh ta làm con mồi khiến địch làm lộ vị trí thì đẹp lắm. Có thể nếu được, sau này hắn sẽ cảm ơn anh ta vì vụ hôm nay. Nhưng...

"Chết đi oắt tân binh." Tên bắn tỉa rít lên nhẹ nhẹ, kéo cò súng. Một cú giật mạnh, viên đạn vụt ra cùng một luồng lửa nổ mạnh.

ẦM!!!

Viên đạn găm xuống mặt đường bê tông, để lại một lỗ lớn, bụi mù. Hắn đã cười vì con mồi bị hạ quá dễ dàng. Nhưng...chờ cả nửa phút vẫn không thấy có thông báo kẻ địch bị hạ hiện lên trước mặt. Hắn ngơ ngác, dùng ống ngắm nhìn xuống. Tên tân binh kia đã biến mất rồi cơ mà, hay chỉ là lỗi hệ thống? Hay có khi tên kia là...ma?

"Viên đạn? Từ đâu?"

Quan sát viên và lính bắn tỉa đồng loạt đưa ống kính, tìm quanh. Chỉ huy cũng làm theo. Nhưng có vẻ như chỉ một viên đạn bắn tỉa không đủ để đội kia làm lộ vị trí. Sau một hồi, bọn họ thất vọng.

"Chán thật. Phục kích ở đây cả giờ mà bọn kia chẳng lộ mặt ra cả." Tay bắn tỉa phàn nàn

"Tội anh chàng tân binh kia. Chắc phải bất ngờ lắm đấy." Quan sát viên đùa, coi như vụ vừa rồi thất bại.

Có một thứ làm tôi rất thích ở cái thế giới ảo này, đó là mọi thứ, từ giớ, ánh sáng phản chiếu đến những thay đổi nhỏ nhất từ vụi và không khí cũng được mô phỏng rất chính xác, đôi khi là cường điệu quá mức nhưng cũng vẫn coi như là tỉ mỉ được. Và vừa rồi, nó vừa giúp tôi thoát chết đấy. Kayaba vẫn nấp sau chiếc ô tô cũ, căng mắt quan sát theo tôi. Tôi ra hiệu cho anh ta im lặng, chờ tôi năm phút rồi bước ra giữa ngã tư, không gian mở, cực kì đẹp cho một tay bắn tỉa ở vị trí cao bắn xuống. Chỉ có bốn tòa nhà quanh đó thích hợp, trời lặng gió, một lớp bụi bao phủ. Và có vẻ như kinh nghiệm của tôi cực kì thích hợp cho cái game này. Theo chiều hướng đạn bay xuống, thay đổi nhỏ trong lớp bụi dưới ánh sáng mặt trời của ngày mời và tiếng gió rít cùng ánh lửa bùng lên từ họng súng, tôi đã xác định được vị trí. Và trước khi cả viên đạn chạm xuống đất, tôi đã ở ngay dưới tòa mà bọn chúng chọn làm vị trí mai phục, ẩn mình vào bóng của tòa nhà. Đây là sở trường của tôi mà. Bên trong tòa nhà, mọi thứ khá đổ nát, nhưng cầu thang bộ vẫn dùng được. Và tôi đã gần như đoán được vị trí của đội tập kích rồi. Đây sẽ giống như một cuộc đi săn vậy, với con mồi là những cao thủ của cái game bắn súng với tiền thưởng cao này còn tôi là thú săn mồi. Vài chục tầng trong game với cái chỉ số sức mạnh kèm theo thể lực cao đến mức hư cấu này của tôi thì cũng chỉ là con muỗi. Và tôi đã nghe được, tiếng bọn chúng nói chuyện. Bốn khẩu súng trường, hai khẩu súng máy, một khẩu bắn tỉa, trang bị áo giáp chống đạn và mũ tới tận răng. Tôi, chỉ một khẩu five seven, 50 viên đạn cho sẵn, không mua thêm và một cái mũ cối để nhắc tôi về Irelia, cô bé với ước vọng nhỏ nhoi mà mạnh mẽ trong cái thế giới ảo này. Tôi không có mục đích ở đây, thế giới ảo này. Cuộc sống và ước mơ của tôi ở thực tại. Nhưng có nhiều người chơi tìm đến thế giới ảo này cũng có ước mơ, và ước mơ ấy đang bị đe dọa và tôi cần tìm ra vấn đề. Và để làm điều đó, tôi phải xin lỗi đám cao thủ này trước vậy. Tôi lao lên, cầm chắc khẩu súng lục.

...

...

"Chỉ huy!!" Tay bắn tỉa từ tòa nhà đối diện chợt kêu lên một tiếng trước khi tiếng đạn xé tung không khú, bắn vụn chiếc ống ngắm của anh ta, khiến anh ta giật ngược lại. Tay chỉ huy lao ra, chồm lấy ống nhòm, nhìn về phía viên đạn lao tới. Một chàng tân binh tóc bạc, mặt bẩn bựa, tay cầm khẩu súng lục, tay còn lại là một khẩu súng ngắm, đứng nhìn về phía học. Anh ta đưa khẩu súng lên, có một cái biển treo ở đó

"Tôi đã lấy được những gì tôi cần. Các anh phục kích cũng vô ích. Về đi."

"Cái..." Chỉ huy nhóm há hốc miệng khi phía sau anh ta, cả một đội hơn hai chục người đang nằm chết la liệt, còn khẩu súng lục đen, thứ duy nhất mà được xác nhận không thuộc về đám người đã chết sạch kia, đã hết đạn. 50 viên súng lúc, một tên tân binh không một mảnh giáp hạ hơi hai cục người của một đôi tinh nhuệ, giáp, súng đầy đủ. Bất khả thi nhưng có thật. Và cả đội, cả người quan sát lần chỉ huy đều phải đứng lặng trong phút chốc, chờ anh chàng tân binh kì lạ kia biến mất khỏi tầm mắt, họ mới nhốn nháo lên. Anh ta là ai, anh ta làm gì và làm thế nào để anh ta hạ hết đám người đó được?

...

...

"Cậu giỏi thật đấy! Tôi phục!!! Kiếm được ngần này GP là quá đủ để chúng ta trang bị đủ đồ cho giải đấu ngày mai rồi." Kayaba cứ lải nhải về cái vụ thảm sát của tôi ban nãy dọc đường về làm tôi chói hết cả tai. Anh ta cũng tiện chuyển hết đạn dược sang cho tôi để đề phòng trường hợp bị phục kích trên đường về. Nhưng với tôi, đó cũng là chuyện bình thường. Đám đó chỉ là một đám mấy thằng nghiện game cày cuốc nhiều trong game và không hề có kinh nghiệm thực chiến trên chiến trường. Quá dễ để hạ. À thì hết đạn cũng khó nhưng tôi vẫn còn giao găm và được đoạt súng của người chơi nữa. Nên cũng không ngán. Chúng tôi trở về Skylake muộn hơn dự kiến do gặp phải một cơn bão cát nằm ngoài dự kiến, lúc ấy ở ngoài đời thực cũng gần sáng rồi. Tôi phải nhanh hoàn thành công việc mua sắm, chuẩn bị để ra ngoài nghỉ ngơi và chuẩn bị cho giải đấu ngày mai nữa. Gọi là tham gia để tiện đường điều tra nhưng vẫn bắt buộc phải vào được vòng chung kết nên hơi căng. Nhưng chỉ cần một đứa thôi nên Kayaba có thể nghỉ ngơi. Chúng tôi quay lại Skylake, phi ngay tới cửa hàng bán đồ quân dụng lớn nhất thành phố để mua sắm. Và có vài thứ diễn ra trái với dự kiến của tôi...

...

...

...

"Haha. NHìn tên ngốc kia kia. Bỏ hơn năm tỉ GP chỉ để mua một khẩu súng lục." Mấy tên khốn nạn nãy giờ cứ vừa nhìn tôi vừa cười, trêu chọc. Bọn chúng cũng không phải hạng xoàng, vừa tham gia phiên đấu giá mà tôi tham gia. À thì...do lười chọn đồ nên tôi phi vào chỗ đấu giá để khỏi phải chọn lựa nhiều trong khi Kayaba loanh quanh khắp cửa hàng, chọn từng món đồ một. Chúng tôi chia đôi tiền thưởng và trong khi anh ta mua được đầy đủ trang bị, từ giày, dao, súng, áo giáp, mũ, kính... thì tôi ở trong chỗ đấu giá...

"Cậu bị điên rồi à! Nhìn tôi này! Cùng số tiền mà tôi mua được đầy đủ trang bị! Còn cậu, cậu dốc sạch túi chỉ để mua một khẩu súng thôi à! Thế thì lấy đâu ra tiền mua áo giáp với súng trường nữa."

Mặc cho tên thư kí chính phủ xả điên cuồng bên tai, tôi cứ ngắm nghía món đồ mới mua. PHải, dốc sạch túi chỉ để mua nó và không còn tiền mua bất cứ thứ gì khác và đồ giáp còn lại của tôi chỉ là một cái mũ cối. Nhưng nó cũng đáng chứ. Một khẩu Deasert Eagle mạ vàng rất đẹp, lấp lánh trong bàn tay tôi. Nó làm tôi nhớ đến cô bạn đồng nghiệp cũ, thiện xạ với một khẩu súng lục mạ vàng gần tương tự.

"Rồi rồi. Không có giáp với trang bị thì thôi. Thế này là được rồi." Tôi làu bàu, cãi lại

"Giờ không còn thời gian để cậu đi săn nữa rồi, mà giải đấu thì khoogn có thay đổi, cứ nguyên trang bị tân thủ với một khẩu súng VIP mấy chăng nữa cũng không qua nổi vòng gửi xe ấy." Kayaba vẫn bực

"Hừm..." Tôi cũng chán chẳng muốn nói nữa. Ừ không có áo giáp chống đạn với trang bị, súng trường thì cũng là vấn đề đấy. Nhưng nó chỉ là vấn đề khi tôi trúng đạn. Đó mới là cái khó. Và nhờ trận đi săn ban nãy mà tôi cũng gần như nắm chắc được cái quy chế của game này rồi, không khó lắm. Chẳng biết anh ta lo cái gì nữa.

"Thôi thì kệ cậu. Tôi đi nghỉ đây. Thuê tạm một nhà trọ rồi nghỉ đi. Hai tiếng nữa gặp lại ở nhà ăn trên tầng thượng bệnh viên. Tuy đồ ăn không ngon lắm nhưng cũng tạm. Giờ đi nghỉ đi." Kayaba nói như thể là sếp tôi vậy. Rồi anh ta bỏ đi. Có một nhà nghỉ ở gần nhà ga, nên chắc anh ta đến đó. Tôi cũng định thuê một nhà nghỉ để ngủ, tranh thủ nghỉ ngơi trước khi phải tham gia cái giải đấu quái gở kia để điều tra. Nên cũng đi ra ngoài. Đó là lúc tôi nhận ra...

Tiền hiện tại: 0 Gp-0 IP

"À ờ...mình vừa mua khẩu súng rồi..."

Thôi ra bãi rác ngủ tạm vậy. Chắc ở trong game giác không bốc mùi đâu ha...

***

Hôm nay tôi sẽ đi đâu đây? Tôi lại tự hỏi mình. Một khu rừng tuyết trắng. Hay vùng cực bắc xa xôi, ngắm cực quang lộng lẫy, những tảng băng trôi, ngọn thác hùng vĩ...Tôi cũng không biết nữa. Những nét vẽ nguệch ngoạc và thế giới xung quanh tôi lại thay đổi. Một thảo nguyên rộng lớn, mênh mông trải ra đến vô tận. tôi lại vẽ, những cột đá dựng lên, nhấc bổng tôi lên không trung, ngắm mặt trời mọc, ánh sáng huy hoàng. Lăn lộn, vui đùa trên bãi cỏ xanh mướt, đứng dưới một gốc cây, một chiếc xích đu được làm từ dây leo và cành gỗ. Và trong thoáng chốc, những kí ức về người ấy lại hiện về, dưới ánh nắng của buổi chiều. Một gương mặt hiền hậu đang cười với tôi, sưởi ấm trái tim tôi.

u\(6s2fU*Q{OO'ocrqWM_ؗ}tz[h47KjA_hɶ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net