MỞ ĐẦU (PHẦN 3): Aiden Blazer

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Aiden Blazer's POV...

(5 năm sau...)

Tôi giờ đây đã 17 tuổi. Phải nói thiệt là từ sau ngày hôm đó, cái ngày mà bí mật của tôi bị lộ tẩy trước sự chứng kiến của 2 vợ chồng nhà Neon, cuộc sống của tôi... đã gần như tràn ngập thêm tình cảm gia đình hơn rất nhiều.

Đúng như những gì họ nói, họ đã chấp nhận tiếp tục để tôi ở lại nhà của họ, tiếp tục nuôi nấng và dạy dỗ tôi trong khoảng thời gian này. Chỉ có điều, tôi cảm thấy 2 người họ hình như quan tâm tôi hơn trước rất nhiều. Mặc dù tính đến thời điểm hiện tại, cô chú Neon là 2 người duy nhất biết được sự tồn tại của phép thuật trong con người tôi, nhưng họ vẫn luôn coi tôi như một con người bình thường như bao con người khác. Cứ mỗi lần gặp mặt cô Emerald hay chú Shining, tôi không bao giờ thấy họ trao cho tôi ánh nhìn hoài nghi hay không tin tưởng tôi. Thay vào đó, họ luôn nhìn nhận tôi còn hơn cả một con người thực sự. Tôi cứ tưởng rằng cuộc đời của tôi sẽ khiến tôi phải hứng chịu những đau khổ cả thể xác lẫn tinh thần, nhưng không. Nó vẫn mỉm cười với tôi. Không biết đường đời sau này sẽ đẩy tôi về đâu, nhưng tôi không hề quan tâm về điều đó, bởi vì bây giờ, tôi cảm thấy bản thân vô cùng may mắn khi được nuôi dạy bởi cô Emerald Light và chú Shining Neon.

Về phần con trai của họ, Neon, cậu ta hoàn toàn không biết gì về những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó chỉ vì... ngủ say như mấy cha đi nhậu quá chén. Vậy nên chỉ có mình cậu ta là không biết gì về phép thuật của tôi. Nhưng có một cái tôi có thể thấy rõ ở Neon, đó là cậu ta cảm thấy ganh tị với tôi khi cha mẹ cậu ta bắt đầu dành thời gian cho tôi nhiều hơn cậu ta. Mỗi khi thấy tôi được chú Shining hay cô Emerald khen hoặc cho gì đó là cậu ta cảm thấy ứa gan tôi nhiều hơn. Cũng vì vậy nên Neon mới bắt đầu giở trò gài tôi nhiều hơn mỗi khi ba mẹ cậu ta vắng mặt. Nhưng có một điều Neon không ngờ được, đó là việc tôi sở hữu phép thuật trong người, nghĩa là tôi có thể đoán trước được cậu ta sẽ chơi tôi như thế nào, cũng như thoát khỏi những trò chơi khăm của cậu ta dễ như cơm bữa. Neon cảm thấy vừa ngạc nhiên, vừa khó hiểu khi thấy mọi trò chơi khăm mà cậu ấy bày ra cho tôi đều thất bại một cách khó hiểu. Và sau mấy ngày ròng rã không gài được tôi vào tròng, cuối cùng Neon cũng chịu thua và ngưng không chơi khăm tôi nữa. Nhưng mỗi khi đi ngang qua Neon, tôi luôn để ý cậu ta vẫn luôn giữ ánh mắt không ưa gì tôi như cậu ta chỉ muốn tôi rời khỏi căn nhà này vào một ngày nào đó không xa.

Nhưng có một điều mà không chỉ cô chú Neon, mà đến cả tôi cũng rất khó chịu, đó là dạo gần đây, Neon càng lớn càng tỏ ra tính nết hư hỏng của cậu ta rõ ràng hơn bằng việc hầu như ngày nào cũng xin tiền ba mẹ mình chỉ để tiêu xài cá nhân, mặc cho việc ba mẹ cậu ta bữa đó có tiền hay không. Lúc nào cũng tỏ vẻ ta đây, làm như mình là số một trong căn nhà này. Tuy rằng trong khoảng thời gian đó, Neon hầu như không có ý muốn chơi xỏ tôi lần nào, nhưng tôi có thể thấy rõ cậu ta đang ngày càng trở thành gánh nặng ba mẹ của chính cậu ta một cách rất rõ rệt.

Không chỉ có vậy, tôi và cô chú Neon còn hay tin rằng ở trường mà Neon đang học, cậu ta chẳng chịu học hành một cách tử tế. Thay vào đó, cậu ta suốt ngày tụ tập anh em trong băng nhóm cậu ta vào trong trường chỉ để đi kiếm mối mấy học sinh khác, nếu không thì cậu ta cũng bắt những học sinh móc xỉa ra đưa hết cho mình. Vì vậy nên có vài ngày cô chú Neon đều nhận được thông báo từ ngôi trường của Neon đang học về những gì mà cậu ta làm ở trường. Cứ tưởng như vì những lí do kể trên nên Neon sẽ bị thôi học, nhưng không. Bởi lẽ có một hôm tôi nghe chính miệng cậu ta bảo rằng hiện giờ cậu ta đã trùm của cái trường cậu ta đang học, đồng nghĩa với việc không một học sinh nào dám động chạm hay chống đối cậu ta. Chỉ cần một học sinh nào đó nói với thầy cô trong trường về mọi hoạt động của Neon là coi như cậu ta sẽ truy ra cho bằng được học sinh đó, đồng thời trừng phạt học sinh đó bằng đủ thể loại trò bắt nạt mà cậu ta nghĩ trong đầu.

Dĩ nhiên, hư hỏng hơn đồng nghĩa với việc Neon không thèm để tai đến những gì ba mẹ cậu ta nói. Ba mẹ cậu ta liên tục nhắc nhở cậu ta phải học hành đàng hoàng. Cứ mỗi lần bị ba mẹ nhắc nhở hoặc la mắng, Neon sẽ luôn cãi lại và nói rằng bản thân không làm gì sai, thậm chí còn nói lỗi nằm ở chính ba mẹ của cậu ta nữa. Neon bỏ ngoài tai mọi thứ ba mẹ cậu ta dặn, rồi cứ như vậy mà tiếp tục mọi hoạt động mà cậu ta làm. Mặc dù tôi luôn cảm thấy tội nghiệp cho cô chú Neon khi cứ phải sống chung với một đứa con trai càng ngày càng tỏ thái độ vô lễ như Neon, có lúc tôi cũng muốn đứng lên để bảo vệ cô chú Neon khỏi đứa con trai vô lễ của họ. Nhưng mỗi khi tôi muốn làm vậy, cả cô Emerald lẫn chú Shining đều bảo rằng chuyện này 2 người họ tự xử lí được nên họ không cần tôi phải ra mặt, để rồi lại xảy ra xích mích trong nhà và dẫn đến những chuyện không đáng có. Tôi và cô chú Neon đến bây giờ vẫn chưa biết rõ những gì mà Neon đã gây ra trong trường, nhưng với cái thái độ hống hách đó của Neon thì tôi chỉ có thể chắc chắn rằng cậu ta vào trong trường chỉ để đi kiếm mối với mấy học sinh khác trong đó, chứ chả thèm để tâm gì đến chuyện học hành.

Và rồi... cái thái độ hư hỏng đó của Neon đã lên đến đỉnh điểm khi vào một hôm cậu ta xin tiền—Không phải, mà là đòi tiền từ ba mẹ mình nhưng không thành. Nhưng thay vì quay đầu bỏ đi, cậu ta không hề bỏ cuộc và muốn lấy được tiền từ ba mẹ mình cho bằng được. Và để làm được điều đó, cậu ta... đã chọn cách ăn cắp tiền từ cha mẹ cậu ta lúc họ không để ý.

Đến một buổi tối hôm nọ, lợi dụng lúc ba mẹ mình không có ở dưới nhà, nói thẳng ra là họ đã lên phòng của mình, Neon đã lén rời khỏi phòng, đi xuống dưới phòng khách và tìm chiếc túi xách của cô Emerald chỉ để lấy được tiền từ cô ấy. Khi đã bước xuống phòng khách, Neon nhìn lại một lần cuối lên trên tầng trên để chắc chắn không có ai trên đó trước khi thực hiện hành vi của mình. Đúc tay vào bên trong túi cô Emerald và lấy chiếc ví của cô ấy từ bên trong, mở ra và lấy kha khá trong đó trước khi để lại vào trong túi.

Nhưng thật không may cho Neon, không biết là do xui hay là do quả báo... mà cô Emerald và chú Shining đều cùng một lúc đi xuống và chứng kiến toàn bộ hành vi của Neon. Neon dù nhìn hư hỏng không chịu học hành như vậy, nhưng cậu ta ít ra cũng không ngu ngốc tới nỗi nhận ra bản thân lúc đó còn gì để bào chữa. Nhưng điều quan trọng hơn hết, đó là khi chứng kiến toàn bộ hành vi trộm cắp của Neon, cô Emerald và chú Shining... gần như đã đi đến giới hạn trong sự chịu đựng của họ. Họ đã nhẫn nhịn đứa con trai của họ quá nhiều, đã để cho cậu ta làm những cái mà cậu ta muốn quá lâu. Vậy mà bấy lâu nay, 2 người họ lại cứ lơ đi như chả hề có chuyện gì. Nhưng đó là cho đến ngày hôm nay, chính khoảnh khắc kể trên đã khiến cô Emerald và chú Shining đạt đến đỉnh điểm trong sự nhẫn nhịn của họ.

Emerald Light: Con nghĩ con đang làm cái gì vậy hả, Neon!?

Trước mắt đã có thể thấy rất rõ sự tức giận đang dâng trào trong người cô Emerald thông qua giọng điệu la mắng của cô ấy. Trong khi đó, chú Shining ở đằng sau cũng không kém cạnh khi mặc dù chú ấy đang đứng im vì chú ấy vốn là người khá là trầm tính, chú ấy vẫn thể hiện rất rõ sự thất vọng tràn trề về đứa con trai của mình thông qua việc chú ấy cau mày phẫn nộ đến mức gần như không thể nói được gì.

Emerald Light: Chỉ vì thói ăn chơi xã giao của con... mà con còn dám lén cướp tiền của mẹ sao...? Nhỏ đến lớn giờ ba mẹ có bao giờ dạy con thói ăn cắp từ ngươi ta không mà giờ con lại làm vậy với mẹ là sao!? Con trả lời mẹ đi!

Neon Lights: *tặc lưỡi* Mẹ bớt đi, được hôn? Có xíu tiền mà cứ lèm bèm quài, hổng biết. Thì sáng ai kiêu mà hổng cho tiền con chi? Con đã nói với mẹ là mai con có hẹn với mí anh em của con, mà tự nhiên mẹ lại hổng cho con tiền. Dị nên con đành phải lén lấy từ trong bóp của mẹ thôi—

Emerald Light: Con nói vậy mà con nghe được hả!? Nếu con xin tiền mẹ vì chuyện học hành thì mẹ còn chấp nhận cho con được. Đằng này... chỉ vì muốn tụ tập với bạn bè của con... mà con lại còn dám giở thói ăn cắp tiền của mẹ... Con có biết là cái tiền đó mẹ dành dụm lắm mới có được nhiều như vậy không!?

Neon Lights: Ủa thì do mẹ chứ ai? Hồi sáng mẹ bảo mẹ hổng có tiền đưa con. Mà giờ nhìn lại i, nguyên một sấp tiền ở trỏng luôn kìa. Mẹ còn dám bảo mẹ hổng có tiền nữa hông?

Emerald Light: Cái tiền đó... Con có biết mẹ khổ lắm mới kiếm được mấy tờ tiền đó không!? Mẹ phải xoay sở lắm mới có được số tiền đó để kịp trả lại cho đồng nghiệp của mẹ... Vậy mà bây giờ... con lại dám ăn cắp nó... Chẳng lẽ mấy bữa trước lúc mẹ không đưa con tiền... là con sẽ đi ăn cắp hay sao!?

Neon Lights: Ừ thì... cũng có vài lần con làm dị òi.

Emerald Light: C-Con nói gì...!?

Neon Lights: *tặc lưỡi* Mờ mẹ lo quá, nhà mình thiếu gì tiền đâu mà mẹ lo chi cho mệt dợ? Bộ mẹ quên nhà mình cũng thuộc dạng thứ dữ òi hay sao? Bảo là ban đầu chuyển đến mấy nơi cao cấp để ở mờ hổng chuyển, tự nhiên chuyển dô kí nhà chật chội, bụi bẩn này, hổng hiểu để làm gì nữa. Với lại nhà mình đã nhiều tiền sẵn òi mờ mẹ còn đi mượn tiền người ta chi nữa?

Emerald Light: Con không có hiểu cái gì hết, Neon à! Con có biết từ hồi con bắt đầu lên cấp 2 đến tận bây giờ... là mẹ đã phải tốn rất nhiều tiền cho con không? Với lại ai nói với con là nhà mình thuộc dạng thứ dữ chứ? Nhà mình cũng chỉ khá giả thôi! Ít ra con cũng phải tự biết tiết kiệm tiền của con đi chứ! Con lại cứ tiêu xài một cách phung phí như vậy thì mẹ biết lấy đâu ra tiền cho con nữa!?

Neon Lights: Ugh, có tí xíu tiền thôi mà làm như sắp mất mấy trăm đô tới nơi òi... Tóm lại ớ, mẹ cứ cho con mượn i. Con đi đánh bài gỡ lại, òi thắng có tiền trả mẹ thôi, chứ có gì đâu mà mẹ sợ?

Emerald Light: Không! Mẹ đã nhiều lần cấm con không được phép đánh bài mà sao con cứ tái phạm quài vậy!? Nhà mình đã không có nhiều điều kiện rồi thì con đừng có sa cơ vô mấy trò đánh bài ăn tiền đó nữa! Con có nghe mẹ nói không!?

Shining Neon: *hít thở* Neon, tốt nhất là con nên nghe theo lời mẹ con, trả lại hết tiền và ngưng hết chuyện đánh bài để tập trung vô việc học. Còn không thì đừng trách tại sao ba lại nặng lời—

Neon Lights: Giờ con hổng trả đó, thì sao?

Emerald Light: Huh...?

Neon Lights: Con đã nói với ba òi, ba mẹ sinh con ra là để lo cho con, đúng hôn? Mà đã sinh thằng này ra là ba mẹ cũng phải có trách nhiệm với con, nghĩa là tiền của ba mẹ cũng là tiền của con. Cho nên ớ, tiền ba mẹ nhận được cũng là tiền của con. Với lại con chỉ đi đánh bài thôi, chứ có làm kí gì lớn đâu?

Shining Neon: *cau mày* Con NÓI VẬY mà con còn nghe được hở, Neon?

Nhưng có một điều mà nãy giờ cả 3 người họ không để ý, đó là tôi ở trên bậc thang quan sát mọi diễn biến vụ cãi vã giữa Neon và cha mẹ cậu ta. Đến lúc nghe những lời nói mỉa mai và bất hiếu đó đi ra từ mồm Neon, tôi không khỏi bức xúc và chỉ muốn đi xuống kêu Neon dừng lại.

Shining Neon: Ba mẹ làm ra tiền không có nghĩa là tiền đó con thích thì con xài. Đó là tiền của cả nhà mình, chứ không phải của riêng ai hết. Đáng lẽ con phải biết điều đó sớm hơn chứ.

Neon Lights: Ba mắc cười quớ ờ. Con nói quài mà sao 2 người hổng nghe dợ? Con đi đánh bài, thắng thì con có tiền trả lại hoi, chứ có kí gì đâu? Mà nếu lỡ thua thì, ừm, con đi xin ba mẹ tiếp.

Shining Neon: ... Nếu con nói con đi đánh bài... thì chắc là con ngoài lấy tiền ba mẹ ra, con cũng đi mượn mấy đứa khác trong trường con, phải không?

Neon Lights: Heh, sao ba biết hay dợ? Ờ thì đúng, con cũng có đi mượn vài thằng ở trong trường. Mà đa số đều là do con trấn lột từ tụi nó hoi, chứ mượn thì mấy khi con mới mượn tụi bạn con à.

Shining Neon: ... Vậy con có đang nợ đứa nào trong số tụi nó không?

Neon Lights: Hông, chả nợ đứa nào hết. Mờ thôi, con thấy ba mẹ lãi nhãi như vậy là hơi bị lâu òi đó. Con đi lên phòng đây. Khi nào có tiền con trả ba mẹ sau—

Emerald Light: Con đứng lại đó cho mẹ, Neon!

Tính đi lên phòng, nhưng Neon bị cô Emerald kéo tay đưa về chỗ cậu ta đứng.

Neon Lights: Mẹ làm gì dợ!?

Cô Emerald vừa nói vừa chỉ ngón trỏ thẳng mặt Neon.

Emerald Light: Một là trả tiền lại cho mẹ, rồi con muốn đi đâu thì đi. Còn 2... con mà không trả tiền cho mẹ... là tối nay con không xong với mẹ đâu.

Neon Lights: Dị giờ con hông trả đó. Mẹ làm gì con? Mẹ đừng có tưởng mẹ doạ con là con sợ mẹ. Thằng này lớn òi, hổng cần ai phải quản hết ớ.

Cảm thấy hết kiên nhẫn với đứa con bất hiếu và vô lễ của mình, cô Emerald nhận ra không thể nào đứng một chỗ yêu cầu Neon trả lại tiền cho cô ấy được nữa, bởi lẽ giờ cậu ta chẳng thèm để tai đến những gì ba mẹ cậu ta bảo.

Emerald Light: ... Giờ con có trả tiền cho mẹ không hả!? Con đưa đây!

Neon Lights: N-Nè! Mẹ làm kí gì dợ!? Bỏ ra coi!

Cô Emerald liền bước tới giằng co với Neon chỉ để lấy lại tiền của mình cho bằng được. Nhưng Neon không những không trả lại tiền, mà còn thẳng tay xô mẹ cậu ta ra khiến cô ấy ngã xuống đất khiến chú Shining và tôi ở trên kia vô cùng sốc.

Thấy Neon cố ý đẩy cô Emerald xuống đất, chú Shining tức giận hét lên.

Shining Neon: Con làm gì vậy hả, Neon!? Đây là MẸ CON đó! Con có biết không!?

Neon Lights: Thì tại mẹ hoi! Tự nhiên nhào dô lấy tiền như đúng rồi. Con đã nói là không trả mà sao ba mẹ cứ lãi nhãi quài dợ—

Shining Neon: Con IM! Con quỳ xuống xin lỗi mẹ con, rồi trả lại tiền cho mẹ con nhanh!

Neon Lights: Con nói ba nghe! Từ bữa con lớn tới bây giờ ớ, ba mẹ có dành thời gian cho con lần nào hông? Ba còn nhớ hồi ba còn là luật sư hông ba? Kí bữa đó ớ, hầu như ngày nào ba cũng chẳng bao giờ dìa nhà sớm hết ớ! Cứ mỗi lần con hỏi ba là y như rằng ba cũng bảo là do nhiều phạm nhân cần được xét xử quá, cho nên ba mới hông dìa nhà sớm được. Heh, có hôm con còn tưởng là do ba lén lén lút lút có bà cô nào đó sau lưng mẹ luôn ớ.

Shining Neon: *nghiến răng* Con...!

Neon Lights: Chưa hết! Đó là còn chưa nói tới mẹ đâu mẹ!

Emerald Lights: G-Gì...?

Neon Lights: Còn nhớ bữa mẹ cho con dô học trường mới hôn? Đó, kí bữa đó đó, mẹ bảo là mẹ chuyển con sang Học Viện Pha Lê (Crystal Prep Academy) để cho con học tốt hơn. Ờ, "tốt" hơn thiệt, "tốt" lắắắm luôn ớ—Hông! Mẹ cho con dô đó chả khác gì mẹ đang chồng hết một đống bài tập, rồi một đống đề cương lên đầu lên cổ con dị ớ! Học dị sao nổi!? Con đã nói với mẹ con học ở Trường Trung Học Canterlot (Canterlot High School) là đủ òi, khỏi phải chuyển qua chỗ khác chi cho mệt. Ở đó nó thoải mái hơn gấp nhiều lần kí học viện mẹ cho con dô học, hiệu trưởng bên đó còn hiền hơn hiệu trưởng Học Viện Pha Lê nữa. Chứ kí học viện đó ớ, con dô mới mí bữa đầu, hở cái con đánh thằng mọt sách nào ở trỏng là bị ghi sổ liền, bị báo phụ huynh liền, hổng hiểu luôn.

Emerald Light: C-Con nói gì...?

Cứ ngỡ là đến lúc đó, cả cô Emerald lẫn chú Shining sẽ không dám lên tiếng gì, nhưng không. Ngược lại, cô Emerald từ từ đứng lên phản bác lại những gì Neon vừa kể.

Emerald Light: Con nói vậy mà con nghe được hả, Neon...? Mẹ nói cho con biết... Con nghĩ ban đầu mẹ muốn con vào Học Viện Pha Lê lắm sao? Nếu ban đầu mẹ đã muốn vậy thì con nghĩ mẹ có cho con vô Trường Trung Học Canterlot không? Sở dĩ mẹ đưa con vào Học Viện Pha Lê... một phần là do con thôi... Trong trường Canterlot, con vốn đã không lo học hành, mà còn rủ bạn bè hút thuốc, đánh bài, thậm chí bắt nạt học sinh khác cũng có nữa... Mà trong khi đó, con biết rõ mẹ lại còn đang làm trong trường đó, mà con vẫn cứ để mấy thói hư tật xấu của con ngăn cản con trong chuyện học hành thì bảo sao mẹ không lo được? Mẹ đưa con vào Học Viện Pha Lê cũng vì mẹ không còn lựa chọn nào khác nữa. Mẹ không thể nào cứ để con làm mấy việc con thích trong trường mẹ đang làm được, cho nên mẹ chỉ còn cách đưa con vào Học Viện Pha Lê để con học hành tốt hơn... Nhưng bây giờ... mẹ nhận ra dù có chuyển con tới chỗ nào học đi nữa... thì nó cũng chẳng thể nào thay đổi được con người của con...

Shining Neon: Hồi nãy con nói gì, Neon? Con nói trước đây chỉ vì ba làm trong ngành luật sư nên ba không có dành nhiều thời gian với con...? Ai nói ba không dành thời gian với con chứ? Đúng là ba về trễ, nhưng cũng không nghĩa là ba lại không có thời gian cho con. Mà hễ cứ mỗi lần ba vô phòng coi con trong đó sao... là ba đều thấy con nằm ngủ say như chết, gọi cũng không thèm dậy... Mà có hôm ba còn chả thấy con trong phòng nữa, lúc hỏi mẹ con thì mới biết con đi chơi kiểu gì mà tối rồi vẫn chưa chịu về. Với lại con cũng biết rõ tính chất công việc của ba mà, Neon. Ba làm luật sư, chứ có phải nhân viên văn phòng đâu mà con bắt ba phải về sớm? Cũng vì vậy nên ba mới xin nghỉ hưu để ba có thể quay về cuộc sống yên ổn bên 2 mẹ con. Nhưng rồi ba cũng sớm nhận ra dù ba có hay không còn làm trong ngành luật sư đi nữa... thì con vẫn không chịu thay đổi, con vẫn cứ hư là hư thôi.

Mọi thứ bỗng dưng trở nên im lặng một cách lạ thường, cả 3 người họ đều im lặng một hồi lâu... trước khi chú Shining tiếp tục lên tiếng.

Shining Neon: Neon... Ba muốn hỏi con một chuyện...

Neon Lights: *thở dài* Chiện gì?

Shining Neon: Có phải... con là người đã làm vỡ bình sứ của mẹ con không?

Nhưng đến khi nghe câu hỏi đó, Neon mới bất ngờ nhìn vào ba mình.

Neon Lights: H-Huh? Ba nói gì...?

Shining Neon: Con đừng có bày trò giả bộ mất trí với ba, Neon. Mặc dù chuyện đó đã xảy ra 4 năm về trước, nhưng ba và mẹ vẫn nhớ rất rõ ngày hôm đó. Và ba cũng chắc chắn rằng con vẫn còn nhớ như in ngày hôm đó.

Đúng như chú Shining nói, không chỉ chú ấy và vợ chú ấy, mà khoảnh khắc xảy ra ngày hôm đó cũng đã in sâu trong tâm trí của tôi. Lí do vì sao cũng rất dễ hiểu nên tôi khỏi phải nhắc lại.

Shining Neon: Con đừng tưởng con có thể đổ tội hết lên đầu Aiden là con có thể qua mặt được ba. Sau khi cái bình của mẹ con bị bể, ba và mẹ đã dọn hết các mảnh vỡ đưa vào thùng rác. Nhưng khi nhìn vào thùng rác, ba đã thấy cái này...

Chú Shining vừa nói vừa lấy ra trong người một sợi dây câu cá rất nhỏ và độ tàng hình gần như không thể thấy được. Thấy được sợi dây đó tự dưng lại có trên tay ba mình, Neon mới giật mình và bàng hoàng như bị nói trúng tim đen, vì rõ ràng đó cũng chính là sợi dây mà cậu ta dùng để gài bẫy tôi vào ngày chiếc bình sứ của cô Emerald bị bể.

Shining Neon: Ba nhớ là trước giờ nhà mình hoàn toàn không có đi câu cá một lần nào. Vậy tại sao lại có sợi dây câu này trong nhà? Con nói đi.

Neon Lights: Ờ-Ờ thì ờm... Thì chắc là mẹ hay là ba mua mờ quên ớ. Chứ con cũng đâu biết—

Shining Neon: Để ba nhắc lại, ba nhớ rất rõ từ trước tới giờ nhà mình hoàn toàn không đi câu cá một lần nào hết. Lúc ba nhìn thấy sợi dây câu thì ba thấy nó vẫn còn mới, chứng tỏ nó chỉ vừa mới được sử dụng. Cái lúc con nói với mọi người là do chính Aiden đã làm vỡ bình của mẹ mà không cần suy nghĩ, ba đã bắt đầu nghi ngờ con. Vậy nên vào một hôm, ba quyết định đi hỏi Aiden để làm rõ mọi chuyện. Ban đầu, Aiden cứ bảo là do nó làm, nhưng rồi ba cũng thuyết phục nó nói ra hết sự thật. Aiden nói rằng bản thân chỉ đi ngang qua chiếc bình sứ, nhưng người nó tự nhiên bị vướng vào một vật gì đó giống như một sợi dây, rồi sợi dây đó kéo chiếc bình của mẹ rớt xuống sàn. Và ba nhận ra sợi dây mà nó nói cũng chính là sợi dây câu này, vì ba thấy sợi dây câu gần như không thể nhìn thấy được, cho nên Aiden mới lỡ vướng vào sợi dây mà không hề hay biết. Ba nhớ là lúc đó, chỉ có Aiden và mẹ con ở dưới nhà, mà cả 2 người đều đang bận làm việc riêng của mình. Vậy nên ba đã kết luận... chỉ còn duy nhất một mình con là người đã gây ra hết mọi chuyện. Ba đoán có thể con đã lợi dụng lúc Aiden và mẹ con lơ là để con thực hiện hành vi của mình mà không bị ai phát hiện.

Tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net