MỞ ĐẦU (PHẦN 2): Aiden Blazer

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Aiden Blazer's POV...

Ngay sau tất cả sự việc thậm tệ xảy đến với tôi tại cô nhi viện, tôi đã quyết định chạy thoát khỏi nơi đó trước khi tất cả mọi người trong đó sắp đuổi cổ tôi. Mặc kệ người trong đó có đang sợ hãi hoặc ghét bỏ tôi, tôi vẫn cứ chạy mà không thèm quay đầu nhìn lại. Tôi không muốn bước chân trở lại cô nhi viện đó thêm một giây nào trong đời mình nữa, mặc dù... trong đó vẫn còn có một người yêu thương tôi thật lòng.

Chạy một hồi đến khi nào tôi không còn thấy nơi đó xuất hiện trong ánh mắt của tôi thì tôi mới dừng. Nhưng đến lúc tôi dừng chân thì cũng là lúc tôi đặt chân đến một thành phố xa lạ rộng lớn với rất nhiều người dân qua lại, xe cộ tấp nập, đời sống yên bình. Nhưng đối với tôi mà nói, vì còn nhỏ chưa hiểu biết gì nhiều về gần như mọi thứ trong cuộc sống bên ngoài xã hội kia nên lúc đó tôi cứ như người từ trong rừng ra, gần như lạ lẫm với mọi thứ xung quanh. Và rồi sau một thời gian thì tôi mới biết được nơi mà tôi đang ở chính là Thành Phố Canterlot.

Đây là một thành phố hoa lệ, tấp nập với các toà táp cao chọc trời, những vườn cỏ thiên nhiên ngát hương, kèm theo đó là cuộc sống thường nhật yên bình ngày qua ngày của các thường dân thân thiện nơi đây. Nói một cách ngắn gọn thì nơi đây gần như có tất cả mọi thứ, đủ mọi cái để cho chúng ta làm. Người dân thì thân thiện, dễ gần nên gần như rất dễ cho những ai mới chuyển đến muốn có một người bạn để làm quen.

Mặc dù nhìn Canterlot đẹp đẽ và gần gũi như vậy, điều đó cũng không có nghĩa nó lại không ẩn chứa bên trong những mặt tối của xã hội, chỉ là thỉnh thoảng hoặc hiếm lắm mới thấy có ai đó giở thói đầu trộm đuôi cướp ngay giữa thanh thiên bạch nhật. Và đương nhiên, ở Canterlot, không phải ai ở đây cũng đều dễ mến như tôi nói. Vẫn còn có đó ít người có lương tâm không đặt ở đúng chỗ, có người chỉ biết quan tâm đến bản thân và mặc kệ người khác hoàn toàn,... Trong số đó, thậm chí còn có một bộ phận nhỏ người không nhận được sự thương hại của xã hội ngay từ nhỏ tới mức họ chỉ còn cách dựa dẫm vào mấy cái mà họ thấy trong cộng đồng để sống sót qua ngày... Không may cho tôi, bản thân tôi đã trở thành một trong số những con người tội nghiệp đó ngay sau khi chạy trốn khỏi cô nhi viện chỉ để tìm được lối thoát cho bản thân. Hay nói cụ thể hơn... thì tôi từ một đứa trẻ mồ côi từng sống trong cô nhi viện... đã trở thành một đứa trẻ mồ côi bụi đời vô phương hướng.

Tôi sớm nhận ra rằng thực chất tôi cũng không phải người duy nhất lâm vào tình cảnh đó, mà vẫn còn có một vài đứa trẻ khác hoặc thậm chí là một số người lớn tuổi khác cũng phải chịu hoàn cảnh tương tự. Nhưng số lượng người như vậy trong Thành Phố Canterlot phải nói là cực kì hiếm thấy, bởi lẽ hầu như ai trong thành phố cũng đều có công ăn việc làm ổn định, nhà cửa tiện nghi đầy đủ. Và việc tôi trở thành một thằng nhóc bụi đời vô phương hướng lang thang trong thành phố chắc cũng chẳng có gì khó hiểu, bởi lẽ lúc đó tôi vẫn còn nhỏ và chưa biết gì nhiều, cộng thêm việc tôi đã chạy trốn khỏi cô nhi viện thì tôi không còn biết bản thân phải đi đâu về đâu. Tôi chỉ còn cách chấp nhận viễn cảnh tôi là một thằng nhóc bụi đời lang thang quanh quanh khắp nơi trong thành phố chỉ để kiếm cái ăn qua ngày... bằng việc ngồi ăn xin lề đường, thậm chí nếu có lúc tình thế bắt buộc thì chỉ còn cách ăn cắp, móc túi này nọ.

Vì là trẻ lang thang trong thành phố, tôi sớm đã thấy và tiếp xúc với rất nhiều thứ mà tôi chưa từng biết đến. Mà sẽ hơi kì khi tôi nói... trong số đó có vài điều... h-hơi người lớn một chút. Nói chung thì vì ngày nào cũng đi lang thang trong thành phố nên tôi gần như hiểu biết thêm nhiều cái về cuộc sống ngoài xã hội hơn. Thêm nữa, tôi không thể nào cứ ngồi cố định một chỗ để ăn xin kiếm tiền được. Vậy nên cứ cách vài ngày là tôi sẽ đổi chỗ ăn xin, cũng như kiếm chỗ mới để ngủ qua đêm. Nhắc đến chỗ ngủ thì tôi chỉ còn cách nằm ở những nơi vắng vẻ, tăm tối và lạnh lẽo trong thành phố.

Như tôi kể ở trên, tôi nói rằng nếu có bữa nào không thu được nhiều tiền hay không có ai cho tiền thì tôi chỉ còn cách trộm cắp để kiếm cái ăn qua ngày. Nhưng phải nói thiệt là hiếm lắm tôi mới lâm vào tình thế bắt buộc như vậy, bởi lẽ người dân trong Thành Phố Canterlot rất thân thiện và hoà đồng. Hầu như bữa nào tôi cũng gặp những con người có tấm lòng rộng mở và thương hại những đứa trẻ tội nghiệp như tôi, họ sẵn sàng cho tôi một số tiền kha khá để tôi tiêu xài cho bản thân.

Nói thiệt, tôi đã phải chịu khung cảnh bần cùng túng quẫn đó suốt 4 năm ròng rã. Phải vật vã sống sót qua ngày trong một thành phố rộng lớn không khác gì mê cung. Hằng ngày, tôi luôn mong ước rằng bản thân một lúc nào đó có thể được thoát khỏi cuộc đời khó khăn cô độc đó, nhưng cơ hội mà tôi đạt được điều đó gần như là con số 0.

Sau mấy năm liền phải đi kiếm ăn trên đường thì vào một ngày, vì tình cảnh bắt buộc, nghĩa là bữa đó không có nổi một đồng tiền, tôi chỉ còn cách ăn cắp. Và đó là lúc cuộc đời của tôi một lần nữa bước sang một trang vở mới...



4 năm ăn xin lề đường trong Thành Phố Canterlot đã trôi qua, nhưng hầu như chẳng có gì thay đổi trong cuộc sống tại nơi đây hết. Nó vẫn bận rộn, gần gũi, yên bình như thường nhật. Hầu như ngày nào cũng luôn là hình ảnh cuộc sống của người dân Canterlot lặp đi lặp lại.

Trong một con hẻm bên lề đường của thành phố, từ trong đó có một đứa trẻ bước ra với quần áo rách rưới, tay chân đầy vết bẩn như thỉnh thoảng mới tắm được một lần, đầu đội một cái nón đen rộng vành, một tay ôm xoa bụng liên tục vì sáng đến trưa rồi mà vẫn chưa bỏ được gì vào miệng. Cậu bé này... chính là tôi. Tôi lúc đó đã 12 tuổi, nhưng thân thì vẫn phải dựa vào mấy cái thấy ở trên đường để sống qua ngày.

Cái bụng của tôi cứ cồn cào liên tục làm tôi cảm thấy khó chịu trong việc đi đứng, bởi lẽ nãy giờ tôi không có gì để ăn. Dạo này tôi để ý số tiền mà tôi nhận được từ người đi đường có vẻ hơi ít ỏi, chứ không được kha khá như mọi lần. Vậy nên tôi đã phải bỏ vài bữa ăn để dành dụm tiền. Mà ngờ đâu vừa rồi trong lúc vẫn đang ngồi bên vỉa hè ăn xin như thường lệ, tôi lại bị cướp. Lúc đó, tôi để chiếc nón màu đen ở trước mặt mình ngay trên vỉa hè để người qua đường cho tiền, mà tiền trong đó hơi bị nhiều vì tôi phải dành dụm lắm mới có được nhiều như vậy. Kết quả là sau đó, một kẻ ăn cắp bịt mặt thân thủ mau lẹ chạy nhanh như cắt lấy hết tiền khỏi nón của tôi ngay tức khắc lúc tôi còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đương nhiên, vì cơ thể gầy gò ốm yếu nên tôi biết bản thân không đuổi theo tên cướp đó được. Mà có đuổi được cũng như không, bởi lẽ hắn ta cao hơn tôi. Rồi tôi gục xuống khóc lóc vì đã mất hết tiền ăn mấy ngày qua mình dành dụm được.

Nhận ra không thể nào ngồi yên ở chỗ đó được, tôi quyết định đội chiếc nón lại lên đầu và đi đến chỗ nào đó đông người hơn một chút. Nhưng đi mấy bước chân rồi mà chả thấy chỗ nào ưng ý với mình. Chưa kể tôi còn chưa nhét được gì vào dạ dày nữa. Lúc đó, tôi mới hiểu cảm giác không ăn mấy ngày liền là như thế nào.

Sau một hồi lâu đi bộ, vì không kiếm được chỗ nào đông người nên tôi gần như lâm vào thế bí. Không thể nào chịu đựng được cơn đói hành hạ bản thân được lâu hơn nên tôi quyết định... tôi phải chạy đi lấy từ người khác.

May là trong lúc đang đi, tôi để ý thấy có một người đàn ông đang ngồi trên ghế và lấy chiếc bóp tiền từ túi mình ra coi bên trong đó. Tôi lén nấp sau một bức tường gần đó để người đàn ông kia không thấy mặt tôi. Tôi từ từ ló mắt ra coi thì thấy ông ta bỗng để chiếc ví tiền xuống bên cạnh, vì tự dưng chiếc điện thoại của ông ta reo lên làm ông ta đúc tay vào túi quần lấy điện thoại ra nghe. Nhìn chiếc ví tiền đó, tôi nhận thấy bên trong coi bộ cũng có chút đỉnh nên tôi lập tức nảy sinh lòng tham. Rồi tôi từ từ tiếp cận người đàn ông, khi chắc chắn ông ta vẫn đang nghe điện thoại thì tôi bước ra khỏi tường và giả vờ đi ngang qua ông ta, cúi đầu xuống đất như không có chuyện gì để tránh ánh nhìn của người đàn ông. Khi thời cơ đến, tôi nhanh tay chụp lấy chiếc ví, rồi chạy đi ngay lập tức trước khi người đàn ông kịp để ý.

Người đàn ông: Huh!? Ê-Ê, thằng nhóc kia!

Biết kiểu gì người đàn ông kia cũng đuổi theo nên tôi mau chóng chạy đi nhanh nhất có thể với chiếc ví tiền trên tay. Mà ngờ đâu người đàn ông đó tuy nhìn lớn tuổi, ông ta vẫn có thể bắt kịp được tốc độ của tôi.

Người đàn ông: Nè! Trả ví lại đây!

Tôi vẫn cứ cắm đầu mà tiến lên phía trước, mặc cho người đàn ông chạy đằng sau đang la hét kêu tôi trả lại ví. Tôi sợ người đàn ông sẽ bám sát được tôi nên tôi lập tức tăng tốc để chạy xa khỏi ông ta nhất có thể.

Chạy được một lúc thì thấy có một khúc cua sang phải, tôi lập tức quẹo sang phải và may cho tôi là có một con hẻm nhỏ xíu trước mặt nên tôi nhanh chóng trốn vào trong con hẻm ngay lập tức, đồng thời lấy tay che miệng để mình thở dốc trong im lặng. Tôi nhìn thấy người đàn ông đang ở ngoài đó, vì không thấy tôi nên ông ta dừng lại, quay đầu tứ phía để tìm cho bằng được tôi. Rồi sau đó người đàn ông tặc lưỡi vì không thấy tôi đâu, đồng thời bỏ đi ngay sau đó.

Khi đã chắc chắn người đàn ông bỏ đi thiệt, tôi mới bỏ tay khỏi miệng để thở dốc một hồi trước khi mở ví ra coi bên trong có gì. Tôi nhìn thấy một số tiền kha khá mà người đàn ông đó bỏ vào ví, đồng thời có mấy giấy tờ ở một ngăn khác của ví nói về thông tin của người đàn ông đó, rồi tôi thoáng nhìn qua vài giấy tờ thì mới biết cái người đàn ông kia tên là Shining Neon. Khi đã có tiền mua đồ ăn cho bản thân, tôi từ từ trở lại ra bên ngoài.

Tôi ló đầu ra hẻm thì thấy không thấy bóng dáng người đàn ông kia đâu. Khi đã chắn chắc an toàn thì tôi mới lén lút bước ra khỏi con hẻm, rồi mau chóng chạy đi để phòng trường hợp người đàn ông kia quay lại.

Nhưng lúc đó quá vội vàng vì có tiền trong tay nên tôi cứ để mắt tới số tiền trong ví, thành ra tôi lỡ đụng vào một người khác đang đi trên đường và làm bản thân ngã xuống đất, đồng thời lỡ làm rớt ví xuống theo luôn.

???: Ủa ai dợ?

Tôi từ từ đứng dậy sau cú ngã, rồi ngước đầu lên để nhìn. Nhưng khi nhìn lên cái người mà tôi vừa mới đụng, tôi nhận ra... tôi vừa mới đụng vào một tên côn đồ đi loanh quanh trong khu phố. Theo sau tên đó còn có 2 tên côn đồ khác nữa. Bởi lẽ chỉ cần nhìn bộ dạng và vẻ mặt hống hách của chúng là tôi biết được bọn này là mấy người tỏ vẻ như giang hồ và chuyên đi kiếm chuyện với người đi đường.

Tên côn đồ 1: Ê nhóc, hổng biết nhìn đường hả mày? Đi đứng kiểu gì dợ?

Tên côn đồ 2: Mày bị mù hả, thằng kia? Xin lỗi đại ca tao coi! Còn ngồi đó làm gì nữa!?

Tên côn đồ 1: Hm?

Tên đại ca nhìn thấy chiếc ví mà tôi lỡ làm rớt nên tò mò nhặt lên, rồi mở ra coi bên trong thì mới biết trong đó có tiền. Dĩ nhiên, mấy kẻ như bọn này chỉ thấy có tiền thôi là lấy làm của mình liền, khỏi trả lại chẳng khác gì mấy kẻ cướp giật trên đường.

Tên côn đồ 1: Huh, coi bộ cũng nhiều phết nhể?

Tên côn đồ 2: Đù! Đại ca ơi, nhiêu đây đủ cho anh em mình đi quẩy tối nay luôn ớ!

Tên côn đồ 3: Hời ơi, nay hên dữ dị ta!? Hốt được dố luôn!

Tôi biết kiểu gì bọn chúng cũng sẽ lấy hết tiền trong đó nên tôi mau chóng giật cái ví lại khỏi tên đại ca làm hắn bất ngờ, đồng thời ôm chiếc ví tính chạy tiếp.

Tên côn đồ 1: Ê thằng kia! Lại đây mày!

Tên đại ca thấy vậy liền kéo tôi lại khi tôi còn chưa kịp chạy đi, rồi ném tôi vào bức tường kế bên khiến tôi va vào tường.

Tên côn đồ 1: Tính chạy đâu dợ? Đưa kí ví đây rồi muốn đi đâu thì đi!

Bị dồn vào góc tường, tôi không thể nào đứng dậy chạy được, vì chỉ cần đứng lên cái thôi là bị 3 tên giang hồ bọn chúng kéo lại móc tiền liền. Vậy nên tôi chỉ còn cách giữ chặt chiếc ví trong người để không cho chúng lấy.

Tên côn đồ 2: Ê thằng kia, có nghe đại ca tao nói hôn!? Ói tiền ra cho ổng lẹ coi!

Tên côn đồ 1: Á à, tóm lại mày hổng đưa tiền cho tao, phải hôn? Mày dám bố láo với tao hả!? Ra đây mày!

Tên đại ca trong số đó lôi đầu tôi ngã lăn ra đất, rồi 2 tên đằng sau hắn theo đó mà đấm, đạp liên tiếp vào người tôi để tôi chịu đưa tiền cho chúng. Nhưng vì đã đến nước đường cùng nên tôi chỉ còn cách này thôi, cho nên dù đau đớn, tôi vẫn cố gắng giữ chiếc ví trong người mình không cho chúng lấy. Tôi chỉ còn cách chịu đựng đến khi bọn chúng đánh chán thì mới thôi.

Tên côn đồ 3: *tặc lưỡi* Kí thằng này, mày nhây dợ!? Đưa tiền cho tụi tao coi! Còn hông là tao ném mày dô thùng rác cho mày ở trong đó luôn ớ!

Tên côn đồ 2: Giờ mày có đưa hông hả!?

Bọn chúng vẫn cố đánh đập, hành hạ tôi đến khi nào tôi chịu nhả tiền cho chúng. Nhưng tôi vẫn kiên quyết giữ chặt chiếc ví trong người mình, dù có đau đớn tới đâu.

Bọn chúng lo đánh tôi quá nên chúng không để ý có ai đó xuất hiện ở đằng sau chúng. Một người nào đó đi tới đặt tay lên vai tên đại ca...

Tên côn đồ 1: Huh—Argh!

Trước khi tặng hắn một phát ĐẤM vào mỏ khiến hắn ngã xuống. Cả 2 tên kia thấy thế liền dừng lại.

Tên côn đồ 2: G-Gì dợ!?

Tên côn đồ 3: Đại ca! Anh ổn hông!?

Khi tôi từ từ đưa ánh mắt lên nhìn về phía đằng sau... thì tôi ngạc nhiên nhận ra cái người đàn ông đó chính là cái người bị tôi trộm bóp tiền, nói cụ thể là cái người tên Shining Neon đó. Có lẽ ông chú Shining Neon đó đã quay đầu lại và thấy tôi bị bọn côn đồ hành hạ lấy tiền nên chú ấy mới tới cản chúng lại.

Tên côn đồ 2: M-Mày là thằng khứa nào!?

Tên côn đồ 3: Tự nhiên dô đánh đại ca tao là sao dị hả, thằng kia!?

Tên côn đồ 1: Nrgh...! Ugh! Hết thằng nhóc kia òi lại đến thằng ông nội qua đường nào đó nữa! Tụi bay lên đánh thằng cha đó cho tao i!

Tên côn đồ 2 & 3: Dạ!/Mày chết với tao òi con!

Cả 2 tên kia thấy vậy liền tới kiếm mối quánh lộn. Nhưng chú Shining Neon kia cũng không phải dạng vừa khi dám xông lên đấm thẳng vào mặt tên đại ca để cứu tôi.

Tên thứ 2 định đấm vào mặt chú Shining đúng lúc chú ấy giơ tay chụp lấy nắm đấm của hắn dễ dàng, rồi vặn khuỷu tay của hắn. Tên thứ 3 thấy vậy liền tới đấm vào mặt chú Shining, nhưng chú ấy chỉ cần NGHIÊNG ĐẦU né nắm đấm của hắn là xong. Xong chú ấy giật tóc tên thứ 2 kia lên, HÚC ĐẦU hắn trước khi xô hắn ra phía đằng sau và VA vào tên thứ 3 làm 2 tên nằm lăn ra đất.

Tên côn đồ 1: Mày ngon lắm... TAO CÓ DAO NÈ CON!

Tên đại ca lập tức móc ra trong túi áo một con dao găm nhỏ và lao tới định đấm chú Shining, nhưng sớm bị chú ấy phát hiện. Đúng lúc tên đại ca vung dao tới đâm chú Shining một phát thì chú ấy kịp dùng chân phải ĐÁ CAO vào tay cầm dao của hắn làm hắn mất dao. Xong chú ấy liền dùng tay đẩy tên đại ca về phía bức tường đằng sau hắn đến khi hắn đụng lưng vào tường, rồi giơ tay phải ra định đấm vào mặt tên đại ca...

Tên côn đồ 1: Ah!

Tên đại ca thấy vậy thì sợ quá nhắm mắt lại không dám nhìn. Nhưng thực chất chú Shining chỉ đập tay phải vào bức tường, chứ không đấm tên đại ca. Lúc tên đại ca mở mắt ra nhìn... thì đập vào mắt hắn đầu tiên là một vẻ mặt trừng mắt cực kì sát khí và đáng sợ của cái người đang dồn hắn vào tường khiến hắn trợn mắt. Vì quá sợ hãi đến mức xám hồn, tên đại ca từ từ nhắm mắt lại, rồi... xỉu luôn. Lựu đạn, nãy mạnh miệng lắm. Ngờ đâu mấy tên này cũng chỉ là mấy đứa tuổi trẻ chưa trải sự đời.

2 tên còn lại kia sớm cũng đứng lên trở lại và cùng lúc lao tới chỗ chú Shining Neon. Tên thứ 2 định đá chú Shining, nhưng chú ấy chỉ việc qua một bên để hắn đá trượt. Tên thứ 3 định lao tới đấm, nhưng bị chú Shining giữ ngay tay đấm, rồi khoá tay hắn lại về phía sau và dùng tay còn lại khoá cổ hắn. Xong chú ấy ĐẠP MẠNH vào 2 chân của hắn khiến hắn bị hất tung lên, rồi dùng tay phải ĐẬP MẠNH vào ngực khiến hắn đập toàn thân xuống đất.

Tên thứ 2, cũng là tên cuối cùng, thấy vậy thì sợ quá tới mức ngã xuống đất và chỉ biết 2 tay 2 chân bò về sau. Nhưng chú Shining kịp lúc dùng đầu gối đè hắn xuống đất, rồi nắm lấy tay phải của hắn và bẻ nó làm hắn rên lên vì đau.

Tên côn đồ 2: Gaaahhh!

Đừng nghĩ quá, chú ấy chỉ là doạ bẻ thôi, chứ không phải bẻ thiệt đâu mà lo.

Đến lúc tên thứ 2 vỗ tay còn lại xuống đất đầu hàng liên tục thì chú Shining mới buông tay hắn và đứng dậy khỏi người hắn. Khi được thả, tên thứ 2 mới vội vã đứng dậy với nét mặt lo sợ rõ rệt.

Tên côn đồ 2: T-T-Tụi em xin lỗi! T-Tụi em đi đây ạ!

Bị bán hành tơi bời, cả 2 tên đàn em liền chạy tới chỗ thằng đại ca đang nằm bất tỉnh của bọn chúng và dìu hắn đi chỗ khác.

Tôi thì vẫn đang nằm đó, cũng như ngỡ ngàng khi chứng kiến người đàn ông Shining Neon đó đánh một lúc cả 3 tên mới tí tuổi đầu làm giang hồ để cứu tôi. Vì lúc đó còn nhỏ nên tôi không biết võ thuật là gì, cho nên lúc đó có lẽ là lần đầu tiên tôi thấy cảnh đánh nhau giữa người này với người kia.

Nhưng vì lúc đó đầu óc tôi còn mụ mị nên nghĩ rằng có khi chú ấy sẽ xử tôi nếu thấy tôi cầm ví của chú ấy trong tay, cho nên nhân lúc chú ấy vẫn chưa quay đầu ra sau thì tôi mới lén lút đứng dậy và chuẩn bị chạy đi.

Shining Neon: Đứng yên đó.

Nhưng chưa kịp bước chân đi thì chú ấy yêu cầu tôi đứng lại. Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân chú ấy ở đằng sau lưng mình, tức chú ấy đang đi đến chỗ tôi.

Shining Neon: Trả ví lại cho chú.

Tôi không còn cách nào khác ngoài việc trả ví tiền lại cho chú ấy, vì dù đang rất đói, nhưng nếu đã bị bắt quả tang như vậy thì tôi không còn sự lựa chọn nào khác nữa. Tôi thà trả ví cho chú ấy để chịu đói tiếp còn hơn là bị chú ấy xử đẹp vì cái tội dám móc tiền người khác. Tôi chậm rãi quay mặt ra sau để đối mặt với nét mặt nghiêm túc của chú Shining Neon, nhưng chưa gì thì tôi đã thấy sợ vì nét mặt nghiêm của người đàn ông này có phần làm tôi lạnh sống lưng, chưa kể chú ấy còn cao hơn tôi nữa. Tôi từ từ đưa dùng 2 tay cầm chiếc ví đưa lại cho chú Shining Neon để chú ấy lấy lại ví tiền của mình.

Cứ tưởng như vậy là chú ấy sẽ cho tôi đi, nhưng chưa được. Sau khi chú ấy kiểm trong ví coi còn tiền đầy đủ không, chú ấy mới cúi xuống, nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi làm tôi bất ngờ nhìn chú ấy một lần nữa. Nhưng thay vì vẻ mặt nghiêm túc hồi nãy, tôi lại thấy chú ấy lại tỏ ra ấm áp và thân thiện rất rõ rệt trên ánh mắt của chú ấy.

Shining Neon: Chắc con đói lắm nên mới trộm ví của chú, phải không?

Chú ấy dễ dàng đoán được lí do vì sao tôi trộm tiền. Tôi chậm rãi gật đầu. Thấy vậy, chú ấy mới nhẹ nhàng lấy tay xoa đầu tôi, rồi nói tiếp.

Shining Neon: Đi theo chú. Chú sẽ mua đồ ăn cho con.

Sau đó, chú Shining đưa tay phải ra trước mặt tôi với ý định muốn tôi nắm lấy tay chú ấy. Ban đầu tôi có hơi dè chừng, nhưng đến lúc chú ấy bảo bản thân sẽ mua đồ ăn cho tôi thì bụng tôi một lần nữa lại kêu lên. Và bởi vì tôi thấy nếu chú ấy tỏ ra quan tâm tôi như vậy thì chú ấy có lẽ cũng là người tốt, cho nên tôi mới từ từ nắm lấy tay chú Shining để chú ấy dẫn đi mua đồ ăn cho.



Sau một hồi đi bộ quanh khu phố, chú Shining bảo tôi ngồi lên một cái ghế ở trên vỉa hè và đợi đến lúc chú ấy mua đồ ăn cho mình. Tôi gật đầu đồng ý ngồi lên ghế, rồi cứ vậy chờ đợi chú ấy.

Một lúc sau, chú Shining Neon đi về chỗ tôi đang ngồi với một hộp cơm mà chú ấy lấy từ cửa hàng gần đó. Chú ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, rồi đưa hộp cơm ra cho tôi.

Shining Neon: Đây, con ăn đi.

Tôi có hơi dè chừng trước khi nhận lấy hộp cơm từ chú ấy. Dù hộp cơm trông có vẻ ngon thiệt, nhưng không hiểu sao lúc đó tôi có hơi ngại. Nhưng vì biết bản thân đang rất đói vì phải dành dụm tiền trong mấy ngày qua, rồi cuối cùng bị cướp và lâm vào tình cảnh như bây giờ nên tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi chỉ còn cách nhận lấy hộp cơm từ tay chú Shining, mở nó ra và lấy thìa múc từng miếng cơm ăn.

Nói thiệt là đó giờ mặc dù tôi gặp rất nhiều người tốt như chú Shining, nhưng họ chỉ cho tôi tiền, chứ không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net