Tập 11: Rainbow và cuốn truyện Daring Do

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Twilight Sparkle: Chào Pinkie Pie. Chào Rarity. Chào Varo. Các cậu đang nhìn cái gì ở trên trời vậy?

Pinkie Pie: Tụi mình đang coi Rainbow Dash bay lượn trên trời ớ! Cậu có muốn coi hông, Twilight?

Thì ra nãy giờ Pinkie, Rarity và Varo đang coi Rainbow Dash làm một vài chiêu trò nhào lộn của cô ấy ở trên trời. Mà Rainbow Dash làm tuyệt đến mức cô ấy bay tới đâu là ánh mắt của Varo, Pinkie và Rarity đi theo cô tới đó luôn.

Pinkie Pie: Cậu ấy lúc nào cũng cực kì là gan dạ lắm luôn á! Cho dù trò đó có nguy hiểm tới đâu đi nữa thì cậu ấy vẫn có thể làm được cho tụi mình xem. Mình nói có đúng hông?

Rarity: Chuẩn không cần chỉnh luôn, Pinkie yêu dấu.

Varo Caster: Đối với mấy chuyện bay trên trời như này thì hầu như là cậu ấy không bao giờ làm cho tụi mình thất vọng hết.

Rainbow Dash cứ thế trình diễn trên trời cao cho bốn người bạn ở dưới xem.

Và rồi việc gì đến cũng phải đến, Rainbow bắt đầu bay quá xá là nhanh khiến cho cả bốn pony ở dưới không kịp nhìn theo luôn.

Twilight Sparkle: Không xong rồi, không xong rồi, không xong rồi!

Pinkie Pie: Ayayayaya!

*ĐÙNG!*

Varo Caster: Ahhh... Chắc cú đó không hề bình thường tí nào đâu.



Vì trong lúc bay đã gặp sự cố khiến cho Rainbow đã lỡ phóng thẳng xuống mặt đất dẫn đến bị thương luôn. Cũng may sau đó những người bạn của cô ấy đều đưa cô ấy tới bệnh viện cấp cứu kịp thời. Sau khi được chữa trị và băng bó vết thương xong thì các y tá và bác sĩ cho Rainbow nằm lên trên giường bệnh và cô ấy vẫn đang ngất. Giờ đây cả nhóm đang đứng xung quanh giường bệnh của Rainbow để đợi khi nào cô ấy tỉnh lại.

Applejack: Mình hi vọng là cậu ấy sẽ tỉnh lại.

Fluttershy: Mình cũng vậy.

Varo Caster: Ê mấy cậu, cậu ấy tỉnh rồi kìa.

Sau đó, Rainbow cũng đã tỉnh lại. Nhưng khi nhận ra rằng cú ngã đó đã khiến cho một bên cánh của mình đã gãy xương phải băng bó nên Rainbow bắt đầu khó chịu.

Rainbow Dash: U là trời, đang yên đang lành mà lại...! *tặc lưỡi* Tức thiệt chứ!

Twilight Sparkle: Bác sĩ ơi, bạn con sao rồi ạ?

Bác sĩ: Tụi con đừng có lo, bạn của mấy con không có sao đâu. Cũng may là tụi con đưa con bé vào đây kịp thời đó.

Rainbow Dash: Ugh! Con còn phải nằm ở đây bao lâu nữa dị hả, bác sĩ?!

Bác sĩ: Chắc con chỉ cần nằm nghỉ ngơi ở đây khoảng 3-4 ngày thôi là được, nhưng mà cái đó cũng tuỳ thuộc vào việc đôi cánh của con có phục hồi nhanh hay không nữa kia kìa.

Rainbow Dash: B-B-Ba bốn ngày nữa sao?! Thiệt hả trời?! Mình hông có muốn nằm ở đây lâu như vậy đâu! Mấy cậu phải đưa mình ra khỏi chỗ này nhanh lên i!

Varo Caster: Đưa cái đầu cậu đó, Rainbow! Đã bị gãy xương rồi còn bày đặt...

Rainbow Dash: Nhưng ai mà biết được lỡ như nó tăng lên mấy tháng hay là mấy năm luôn thì sao?

Varo Caster: *tặc lưỡi* Đồ ngốc. Làm gì có chuyện đó xảy ra được chứ?

Fluttershy: Nhưng mà Rainbow à, ở trong bệnh viện cũng đâu đến nổi tệ đâu?

Applejack: Ờ. Cậu hông biết đâu chứ đồ ăn ở đây người ta phục vụ cho cậu cũng hông phải dạng vừa đâu.

Rarity: Với lại chẳng phải cái áo bệnh nhân mà cậu đang mặc có màu giống như là màu của rèm cửa sổ này hay sao?

Pinkie Pie: Chưa kể tới là cậu còn có cả bạn cùng phòng để mà trò chuyện nữa nè

Mặc dù cả nhóm đã cố gắng thuyết phục Rainbow rằng bệnh viện cũng không đến nổi tệ nhưng có lẽ cô ấy vẫn ngang bướng không chịu nghe. Twilight suy nghĩ một lúc, cho đến khi ở ngoài phòng có một y tá đang đẩy kệ sách đi qua thì Twilight nghĩ ra một ý.

Twilight Sparkle: A!

Twilight chạy ra chỗ cô y tá, hỏi cô ấy cho mượn một quyển sách rồi đi về chỗ bạn mình. Sau đó, Twilight show ra cho Rainbow coi cuốn sách mình vừa lấy.Rainbow Dash: ... Òi lại gì nữa đêy?

Rainbow cầm quyển sách lên và đọc tựa đề...

Rainbow Dash: "Daring Do Và Cuộc Truy Tìm Hòn Lam Ngọc".

Twilight Sparkle: Chưa hết đâu. Đây mới chỉ là tập đầu của bộ truyện về Daring Do thôi, mà mình có hết nguyên bộ truyện ở nhà mình luôn ớ. Nếu cậu muốn thì mình có thể về nhà lấy qua đây—

Rainbow Dash: Cám ơn cậu nha, Twilight... *giục quyển sách đi* Nhưng mà mình hổng có cần đâu! Mình là thiên mã bay lượn trên trời giỏi nhất tại làng Ponyville chứ hông phải là mấy đứa mọt sách như cậu đâu, Twilight à. Mình hông có ưa gì mấy cái thể loại đọc sách này đâu, nó chỉ làm tốn thời gian của mình mà thoi.

Mane 7: ... Hahaha...!

Rainbow Dash: ... Mấy cậu cười gì?

Applejack: Miệng thì ăn nói hay lắm chứ mình biết chắc rằng kiểu gì cậu cũng sẽ đọc quyển sách đó ngay thôi à, Rainbow.

Rarity: Tất cả những quyển sách đều rấấất là hay, thậm chí nó còn khiến cho chúng ta đọc cả mấy ngày liền luôn mà vẫn không thấy ngán luôn nữa kìa.

Twilight Sparkle: Ai cũng đều có thể đọc sách hết, Rainbow à.

Pinkie Pie: Ờ! Với lại mình thích đọc lắm ớ! Chẳng phải đang có rất là nhiều độc giả đang đọc bộ truyện về tụi mình đó hay sao?

Varo Caster: *nhíu mày* Uh... Đ-Độc giả gì cơ?

Pinkie Pie: Hở? À mình chưa nói gì nha! *huýt sáo*

Varo Caster: ... Okay? Nhưng mà nè Rainbow à, Twilight nói đúng rồi ớ. Tất cả các pony ai cũng đều đọc sách hết. Cậu cứ thử đọc quyển sách đó đi, rồi cậu sẽ biết nó hay như nào.

Sau đó, y tá bước vào nói với nhóm bạn...

Y tá: Được rồi, được rồi. Các em mau đi về nhà để cho Rainbow Dash nghỉ ngơi đi, rồi sáng mai các em quay lại. Được chứ?

Varo Caster: À dạ.

Cả nhóm nghe lời y tá đi về để cho Rainbow nghỉ ngơi, chỉ còn Twilight và Varo ở lại.

Twilight Sparkle: Cậu cứ đọc cuốn truyện này đi, Rainbow à. Thực ra nhân vật chính Daring Do trong bộ truyện này có nhiều điểm giống cậu lắm ớ, rồi kiểu gì cậu cũng sẽ thích cô ấy cho mà xem. Vậy nha!

Twilight rời khỏi phòng và lần này chỉ còn Varo ở lại. Nhưng Varo để ý Rainbow không chịu mở quyển sách ra xem nên mới hỏi...

Varo Caster: ... Rồi cậu nhất định không chịu nhìn vào quyển sách này luôn sao?

Rainbow Dash: Tất nhiên! Dù mấy cậu có nói gì đi nữa thì mình cũng hông thèm nhìn vào quyển sách này dù chỉ là một chữ của nó đâu!

Varo Caster: Ờ, nói thì hay lắm. Để coi cậu còn như vậy tới bao lâu. Hm... Hay giờ mình với cậu cược đi?

Rainbow Dash: Cược gì?

Varo Caster: Nếu như bắt đầu kể từ bây giờ cho đến ngày cậu xuất viện, cậu không hề đụng đến quyển sách này dù chỉ là một xăng-ti-mét thôi thì coi như mình thua cậu, lúc đó cậu muốn mình làm gì cũng được. Mà ngược lại, nếu như trong lúc cậu vẫn còn đang nằm đây mà mình lại phát hiện ra cậu đã nhìn vào trong quyển sách đó thì mình sẽ đi nói với tất cả mọi người ở Ponyville rằng... cậu là một đứa mọt sách, để coi lúc đó cậu còn dám vác cái bản mặt của cậu ra ngoài đường nữa hay không. Thấy sao?

Rainbow Dash: Okê chơi! Cậu nghĩ con nhỏ này sợ cậu sao?! Cậu cứ chờ đê, Varo! Cứ mỗi lần cậu đến đây thăm mình là cậu sẽ hông bao giờ thấy mình động tới quyển sách này đâu!

Varo Caster: Ờ, để coi cậu gáy được tới bao lâu... Nhưng mà nói gì thì nói chứ cậu cũng phải nằm nghỉ ngơi nha, Dashie. Đây là cái bệnh viện chứ không phải cái chợ để cho cậu phá đâu.

Rainbow Dash: Xời! Cậu nghĩ sao dợ? Mình có hôm cũng phá nhưng mà mình đâu có phá nhà con nhà người ta đâu mà cậu lo?

Y tá: Được rồi, cậu Varo ơi. Cậu có thể về được rồi đó.

Varo Caster: À dạ! Thôi mình về đây. Gặp cậu ngày mai nha, Dashie.

Rainbow Dash: Ờ!

Tâm sự mỏng xong thì Varo cũng quay mặt rời khỏi phòng bệnh của Rainbow và đi về nhà cậu ấy.

Khi không còn ai trong phòng bệnh thì Rainbow mới bắt đầu nằm xuống giường.

Rainbow Dash: Heh. Varo ơi là Varo, cậu nghĩ cậu là ai mà dám cược với mình chớ? Mình sẽ không bao giờ động tới cái quyển sách chán ngắt đó đâu.



Tua vèo một phát đến luôn 1 giờ chiều, Rainbow giờ cô ấy đang chọi một quả bóng vào tường để nó văng lại chỗ cô rồi cô chọi nó vào tường tiếp cho nó đỡ chán. Cho đến khi quả bóng rớt xuống sàn nhà và không văng lại chỗ Rainbow nữa thì cô mới chán.

Sau đó khi người ta mang đồ ăn đồ uống đến cho Rainbow, cô ấy... không biết phải ăn kiểu gì. Rainbow chỉ biết úp mặt vào li nước rồi lỡ bị kẹp cái mõm cô trong đó. Khi đã vứt cái ly ra khỏi mồm rồi thì Rainbow mới thôi không ăn nữa.

Rồi sau đó nữa, Rainbow đành phải... chơi với cái đèn ngủ kế bên. Rainbow cứ bật lên bật xuống, rồi lại bật lên và bật xuống, rồi lại bật lên bật xuống, rồi lại bật lên bật xuống, rồilạibậtlênbậtxuống, rồilạibậtlênbật xuống, rồilạibậtlênbậtxuống... rồi lại bật lên bật xuống, rồi lại bật lên bật xuống... Một vòng lặp bất tận.

Rồi Rainbow đành phải giao lưu với "bạn cùng phòng" của cô ấy, người giờ đây còn đang thảm hơn cả Rainbow bởi vì anh ta... bị băng bó toàn thân luôn.

Rainbow Dash: Nè nè, anh gì ơi? Anh có muốn nghe tui kể chuyện cười hông?

"Bạn cùng phòng" của Rainbow: ...

Rainbow Dash: ... Ugh, thôi kệ i.

Rainbow đành đóng rèm cửa giường mình lại và rúc mặt xuống giường chả biết làm gì.


Khoảng một lúc sau mà nó cứ như là hai tiếng sau, nhìn mặt Rainbow trông hơi mệt mỏi và có nét gì đó hơi... ngáo ngáo. Rainbow thử nhìn lên đồng hồ để coi coi từ nãy đến giờ đã bao lâu rồi. Nhưng khi nhìn lên thì Rainbow nhận ra... đồng hồ mới chỉ điểm 1:01 thôi.

Rainbow Dash: H-Huh?! T-Từ nãy đến giờ chỉ mới có 1 phút trôi qua thôi sao?! Ugh!

Rainbow ức chế đập đầu vào đầu giường và bất lực không biết phải làm gì trong khoảng thời gian nằm trên giường bệnh như này.

Cho đến khi Rainbow lỡ liếc qua cuốn truyện Daring Do vẫn còn đang để trên bàn ở kế bên. Nhưng vì trước đó Rainbow đã nói bản thân sẽ không nhìn vào quyển truyện đó dù chỉ là một chữ ở trên đó nên Rainbow khoanh tay quay ra chỗ khác nhìn.

Nhưng rồi Rainbow bỗng chốc liếc lại coi quyển sách Daring Do, cứ như có một siêu năng lực gì đó thúc đẩy Rainbow đọc quyển sách cho bằng được. Rainbow cố gắng chống cự lại nhưng có lẽ không được, cô đưa một bên móng của cô lên và từ từ nhẹ nhàng với lấy quyển sách. Nhưng khi nhớ lại lời cá cược của mình với Varo thì Rainbow mau chóng kéo cái móng của mình lại.

Rainbow Dash: Không! Không được! Mình đã cược với Varo òi! Mình hông thể nào để cho cả xóm này biết rằng mình là một đứa mọt sách như Twilight được! Mình là vận động viên bay giỏi nhất mà! Có vận động viên nào lại rảnh tới mức đi đọc sách đâu?... Đ-Đúng hông?

Rainbow cố gắng tự nhủ với lòng rằng mình sẽ không động tới quyển truyện.

Nhưng cứ mỗi lần liếc đến quyển sách là Rainbow cứ như muốn cầm nó lên và đọc, dù đã cố gắng không nhìn nhưng có lẽ không được.

Đến cuối cùng thì đúng như các bạn đoán... Rainbow đã cầm quyển sách này lên. Nhưng khi Rainbow cầm nó lên thì cô giựt mình nhận ra...

Rainbow Dash: Â-Ây chết òi! M-Mình lỡ cầm vào quyển sách ồi!

Nhưng khi Rainbow nhìn lại xung quanh thì cô nhận ra là không có ai ở đây ngoài "bạn cùng phòng" của cô.

Rainbow Dash: ... Phew! May quớ, hông có Varo ở đây. Nh-Nhưng mà lỡ như cậu ấy lại đột nhiên xuất hiện ở đây thì sao?

Rainbow thử suy nghĩ một lúc.

Rainbow Dash: Hm... Nhưng mà nãy cậu ấy có nói là chỉ khi nào cậu ấy nhìn thấy mình cầm quyển sách này lên là coi như mình thua cược với cậu ấy. Giờ cậu ấy hông có ở đây, với lại nãy giờ mình cũng chán quớ nên là... chắắắc mình đọc tí cũng hổng sao đâu.

Cuối cùng Rainbow cũng chịu thua bởi sự thu hút của quyển truyện Daring Do trước mặt mình. Rainbow cầm nó lên và đọc từng dòng chữ trong trang đầu tiên.

Rainbow Dash: *thở dài* Để coi cái nhân vật Daring Do này có giống như Twilight nói không... "Trong lúc Daring Do băng qua một khu rừng nhiệt đới, cái nóng khủng khiếp của Mặt Trời cứ không ngừng ngăn cản cô ấy trong chuyến hành trình này. Nếu như một lúc trước, Daring Do đã hạ cánh an toàn xuống dưới khu rừng thì có lẽ cô đã thoát khỏi khu rừng này rồi. Đằng này trong lúc hạ cánh xuống khu rừng thì không may những cành cây đã khiến cho đôi cánh của cô ấy bị tổn thương, kết quả là Daring Do phải đi bộ trong vài ngày mới đạt được mục tiêu của mình". Oh? Sao tự nhiên đến khúc này cô Daring Do lại giống mình dữ dị trời?

Rồi Rainbow bắt đầu đọc tiếp. Càng đọc, cô ấy càng dễ hình dung hơn bối cảnh hiện tại trong câu chuyện mà nhân vật chính Daring Do đang ở.

(Daring Do)

Rainbow Dash: "Tiếng muỗi vằn vang lên ngày càng đinh đầu, tiếng những cành cây cọ vào nhau xào xoạc ở trên cao. Nhưng chúng vẫn chưa là gì so với tiếng của những động vật săn mồi đang muốn ăn tươi nuốt sống Daring Do".

Ở trong một khu rừng nhiệt đời hoang dã, cô nàng Daring Do đang vượt qua những thứ đang ngán đường đi của cô. Cho đến khi từ đâu xuất hiện một con hổ đang gầm gừ và nhe cái hàm răng ra trước mặt Daring Do.

Con hổ: Roaaar!

Con hổ định CẮN LẤY Daring Do nhưng cô đã kịp thời được hàm răng sắc nhọn của con hổ. Rồi ở đằng sau, một con báo đen xuất hiện và gầm lên...

Con báo đen: Roaaar!!!

Chưa hết, rồi tự nhiên ở đâu xuất hiện thêm một con sư tử núi và một con báo săn bao quanh lấy Daring Do khiến cho cô hầu như không còn đường nào để thoát thâ—Ủa mà nó có hơi hư cấu sao sao ấy? Báo săn và sư tử núi tự nhiên sống trong rừng? Mấy bạn có thấy lạ không?... Thôi kệ đi, truyện người ta chứ đâu phải truyện mình đâu? Quay lại nè... Tưởng rằng mình sắp bị ăn tươi nuốt sống thì may cho Daring Do, cô đã tìm được lối thoát để thoát khỏi đám động vật hoang dã này. Daring Do nhanh chóng BẮN TỐC ĐỘ đến lối thoát đó và nó dẫn cô chạy xuống một con dốc, những con vật kia cũng không chần chừ mà ĐUỔI THEO Daring Do cho bằng được.

Chạy được một quãng thì Daring mau chóng DỪNG LẠI vì trước mặt cô là một cái vực cực kì là sâu. Nhưng sau đó, Daring Do đã phát hiện có một sợi dây leo. Daring không chần chừ mà NHẢY LÊN CAO BÁM LẤY sợi dây leo đó rồi ĐU QUA bên kia một cách an toàn trước khi bị lũ động vật hoang dã kia ăn thịt.

Rainbow Dash: "Khi đã qua được bên kia, Daring nhận ra rằng... bản thân cô đang đứng dối diện với ngôi đền cổ mà cô đã mất tận 60 ngày đêm mới tìm được!". Whoaaa! M-Mình không thể nào tin được là... quyển truyện này... nó lại cực kì là tuyệt vời lắm luôn ớ! M-Mình... Mình thích quyển truyện này quá! M-Mình đâu có ngờ được là việc đọc sách nó lại vui đến vậy đâu?!... Ê khoan? V-Vậy có nghĩa là... mình đã trở thành... một đứa mọt sách rồi!


Tuy nhận ra rằng mình đã trở thành mọt sách giống y như Twilight nhưng đã quá muộn, Rainbow giờ chỉ biết đọc tiếp quyển sách bởi sự tuyệt vời mà nó mang lại cho cô.

Trở lại bối cảnh câu chuyện, sau khi đã tìm được ngôi đền mà mình đang tìm kiếm thì Daring không ngần ngại bước chân vào ngôi đền để khám phá ở bên trong.

Rainbow Dash: "Khi bước vào bên trong của ngôi đền, tất cả những gì mà Daring thấy là sự hoang tàn và đổ nát của ngôi đền, điềm báo rằng có rất là nhiều nguy hiểm đang đợi chờ cô ấy ở phía trước. Nhưng Daring Do vẫn bình tâm và cô từ từ tiến sâu hơn vào trong ngôi đền..."

Đọc càng nhiều, Rainbow đã gần như nhập vào nhân vật chính Daring Do trong câu chuyện và bắt đầu cảm nhận chuyến hành trình của Daring Do nguy hiểm đến mức nào. Daring Do từ từ tiến từng bước vào sâu trong ngôi đền, cô cứ mải nhìn xung quanh ngôi đền. Xong rồi, Daring Do đã lỡ bấm phải một nút gì đó trên đường cô đang đi và nó kích hoạt một cái bẫy, ba cây rìu từ bức tường kế bên PHÓNG RA khiến cho Daring phải NẰM XUỐNG để không để bị mất cái đầu. Chưa kịp thở phào thì đột nhiên chỗ mà Daring Do đang đứng bỗng MỞ TOANG RA và từ bên dưới, một ngọn lửa lớn TRỒI LÊN nhưng Daring Do đã TIẾN LÊN PHÍA TRƯỚC để né được cái bẫy. Xong ở trên đầu Daring Do xuất hiện 5 CON CÁ SẤU, nhưng cô đã CÚI XUỐNG kịp lúc để né hàm răng sắc nhọn của bọn chúng. Hết mấy cái đó rồi lại đến mấy cái mũi tên BẮN RA từ bức tường kế bên khiến Daring phải VỪA NÉ VỪA NHÀO LỘN liên tục để không bị trúng mũi tên. Hết mũi tên thì lại đến những chiếc cọc sắt TRỒI LÊN ở chỗ Daring Do đang đứng nên cô phải VỪA CHẠY VỪA NÉ liên tục. Trong lúc chạy thì Daring nhìn thấy ở phía trước là một lối vào, nhưng cánh cửa của lối vào đó đang từ từ đóng lại buộc lòng Daring phải tăng tốc nhanh. Khi cánh cửa sắp đóng thì Daring đã kịp lúc TRƯỢT QUA cánh cửa trước khi nó nghiền nát cô.

Daring Do: Huff... Huff... *thở phào*

Tưởng rằng mình đã an toàn sau mấy pha vượt chướng ngại vật đó thì không hiểu số của Daring Do ra sao mà cô lại lỡ bấm vào một cái nút nữa khiến cho căn phòng mà cô đang đứng bắt đầu rung lắc dữ dội báo hiệu điều chẳng lành.

Daring Do: ... Ugh...

*Đùng!*

*Đùng!*

*Đùng!*

*Đùng!*

*Đùng!*

*Đùng!*

Cuối cùng thì Daring Do cũng vượt qua được những gì mình vừa trải qua, nhưng vì là nhân vật chính trong truyện nên cô không bị thương hay bị xước gì cũng phải. Nhưng khi quay đầu lại thì Daring nhận ra... trước mặt cô là một cổ vật nhìn là đã muốn lấy rồi, một bức tượng lấp lánh được khắc hình con sói hai đầu với màu xanh dương của đá sapphire huyền bí—

*Cốc! Cốc! Cốc!*

Rainbow Dash: H-Hở?

Đang đọc thì tiếng gõ cửa phòng bệnh của Rainbow kéo cô về thực tại. Khi cánh cửa mở ra thì Rainbow mau chóng cất quyển sách xuống dưới cái chăn và tỏ vẻ bình thường. À thì ra người vừa mở cửa bước vào chính là Varo, Twilight và Fluttershy.

Varo Caster, Twilight Sparkle & Fluttershy: Chào cậu, Rainbow Dash!

Rainbow Dash: U-Uh... H-Hế lô! M-Mấy cậu đến đây chi dợ?

Varo Caster: Trời, mấy cậu thấy hông? Người ta đến thăm mà tự nhiên hỏi câu kì.

Fluttershy: Tụi mình đến đây để chơi với cậu cho cậu vui hơn ớ, Dashie.

Twilight Sparkle: Vì vậy nên mình mới mang theo trò chơi cờ yêu thích của cậu nè. Cậu có muốn chơi không?

Varo Caster: Với lại chẳng phải đó giờ cậu lúc nào cũng thích giành chiến thắng hay sao? Vậy tại sao không thử chơi với bọn mình đi?

Twilight chuẩn bị trò chơi xong thì cô nói với Rainbow...

Twilight Sparkle: Rồi mình chuẩn bị xong rồi đó. Cậu đi trước đi, Rainbow.

Rainbow Dash: ... Ờm... H-Hay là mấy cậu đi trước i?

Varo Caster: Hở? Tại sao?

Rainbow Dash: Uh... Ch-Chứ chẳng phải hồi đó mình đi trước nhiều lắm òi sao? Bữa nay mình nhường lại cho các cậu ớ, mình đi sau cũng được. Hổng sao đâu.

Twilight Sparkle: ... Thôi vậy cũng được. Ờm... A! Mình chọn... mây-3!

Rainbow Dash: ... Ây daaa. Cậu làm cho con Cumulus của mình nó ướt mưa luôn òi kia kìa, Twilight ơi. Òi tiếp i.

Fluttershy: Vậy thì... trời-5 thì sao?

Rainbow Dash: ... U là trời, xui thiệt chứ. Cậu "lụm" được con Seagull của

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net