Tập 6: Quà sinh nhật của Spike

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại thư viện của Twilight, không biết vì lí do gì mà cô ấy phải đóng hết cửa thư viện lại rồi đốt vài cây nến lên để cho sáng một chút ở trong thư viện.

Twilight Sparkle: Được rồi. Ngày hôm nay là ngày quan trọng, vậy cho nên mình nhất định không thể nào bị mất tập trung được. Bởi vì... ngày hôm nay... là ngày tái dọn sách!

Twilight dùng phép thuật mang hết tất cả các quyển sách ra khỏi kệ và đặt nó xuống dưới đất để chuẩn bị dọn nó lại và để từng quyển sách lại vào trong kệ sao cho đúng chỗ. Sau đó, Twilight dùng phép nâng tất cả các quyển sách lên trên không và cho chúng xoay xung quanh cô, rồi cô lấy từng quyển sách một ở trong đó và đặt nó vào đúng chỗ.

Twilight Sparkle: Quyển sách "Tìm Hiểu Về Equestria Thời Trung Cổ" thì nên đi vào chỗ những quyển sách nói về lịch sử của các pony... Sách "Vận Phép Hiện Đại" nên cho vào chỗ chứa sách cổ điển... Còn quyển sách "Nghệ Thuật Lập Danh Sách Kiểm Dịch" thì... thôi, chắc mình để lại đi. Mình cần phải đọc nó lại lần nữa—

Spike: Hahaha...!

Twilight Sparkle: Huh? Woah!

Trong lúc đang thu dọn sách thì tiếng cười của Spike đã làm cho Twilight mất tập trung và những quyển sách cũng từ đó mà rớt xuống lộn xộn hết luôn.

Twilight Sparkle: ... Ugh! Spike à, em để cho chị tập trung tí cũng không được là sao?

Spike: Chị coi nè, chị Twilight! Đây chính là quà sinh nhật mà em dành tặng cho chính em luôn ớ! Đó là một viên đá ruby lửa siêu lấp lánh luôn! Và... Ủa? Em nhớ chị cũng đâu có hay lộn xộn tới vậy đâu, chị Twilight? Sao tự nhiên sách của chị nó ở dưới đất hết dợ?

Twilight Sparkle: Haizzz...

*Cốc! Cốc! Cốc!*

Twilight Sparkle: Ai đó?

Rarity: Là mình nè, Twilight ơi!

Twilight Sparkle: À là cậu hả, Rarity? Cậu cứ đi vô đi.

Rarity mở cửa thư viện Twilight ra và tiến vào bên trong.

Rarity: Twilight à, mình đang có chuyện muốn nhờ cậu— H-Huuuuh?!!

Nhưng chưa kịp nói cho Twilight biết là mình đang cần gì thì Rarity sáng mắt khi nhìn thấy trên tay của nhóc Spike là một viên đá ruby lửa.

Rarity: S-Spike à! Đ-Đ-Đó có phải là... đá ruby lửa không vậy hả?!

Spike: Uh... Dạ đúng òi.

Rarity: Đúng là nó rồi! Nó là hàng thật luôn kìa! Chắc là nó phải đắt lắm ớ! Chị nói có đúng không, Spike?

Spike: Ờ thì đương nhiên là nó phải đắt rồi, chị Rarity. Chứ nếu như nó mà là hàng "pha-ke" thì làm sao nó ngon được?

Twilight Sparkle: Nè Rarity à, cậu kiếm mình có chuyện gì không?

Rarity: À mình quên! Mình đang tính hỏi cậu là không biết cậu có quyển sách nào nói về lịch sử thời trang không vậy? À mà nè, Spike. Chữ "pha-ke" mà em nói... nó có nghĩa là gì dợ?

Spike: Thì nó có nghĩa là chữ "fake" trong tiếng Anh rồi, chị Rarity.

Twilight Sparkle: Đây nè, Rarity. Cậu cứ đọc trước cuốn đó đi. Xong rồi nhớ trả lại mình nha.

Rarity: Oh? Cám ơn cậu nha, Twilight.

Rarity nhận lấy cuốn sách mà Twilight đưa cho, rồi mở nó ra xem luôn.

Nhưng trong lúc xem vài trang trong quyển sách thì Rarity không thể nào tập trung được, mắt cô cứ hướng về phía cái viên đá ruby mà Spike đang cầm trên tay. Khi Spike cất viên đá của cậu vào trong một chiếc hộp thì cũng là lúc Rarity bước tới.

Rarity: S-Spike à, c-công nhận là viên đá của em rất là lấp lánh đó.

Spike: ... O-Oh? Chị Rarity thích viên đá của em lắm hay sao ạ?

Rarity: Tất nhiên là chị thích nó rồi. Bởi vì... đối với chị, nó là một thứ cực kì là tuyệt vời kia mà~!

Spike: ... Um...

Spike suy nghĩ một lúc rồi cậu cũng quyết định đưa viên đá đó cho Rarity.

Spike: N-Nếu như chị thích nó thì... em tặng nó cho chị ớ, chị Rarity à. Chị cứ lấy đi, hổng sao đâu.

Spike vừa nói vừa nhẹ nhàng đưa viên đá cho Rarity khiến cho cô ấy vui đến mức không thể nào tả được.

Rarity: S-Spike? E-E-Em tặng nó... cho chị sao?

Spike: Dạ. Chị thích nó mà, đúng hong? Vậy thì chị cứ lấy i.

Rarity: S-Spike à, chị... chị... Chị vui quá! Em đúng là một chú rồng tốt bụng mà, Spikey-Wikey của chị~! Muah!

Để đáp lại tấm lòng của Spike thì Rarity đã hôn một cái lên má cậu nhóc khiến cho Spike bất tỉnh nhân sự vì tình luôn.

Rarity: Chị cám ơn em nhiều nha~!

Sau đó thì Rarity cũng đi ra khỏi thư viện của Twilight với viên đá ruby lửa mà Spike tặng mình.

Twilight Sparkle: Wow... Spike à, em tốt thiệt ớ nha. Em đã làm cho Rarity vui đến mức không biết phải nói gì luôn rồi kìa.

Spike: Haaa~... Chị Rarity... vừa mới hung em... Em sẽ hông bao giờ rửa mặt nữa đâu...





Ở tại căn nhà của anh chàng Varo, cậu ấy đang ngồi ở trên ghế sofa và đọc một quyển sách trong im lặng. Cho đến khi...

*Cốc! Cốc! Cốc!*

Varo Caster: Hm?

Varo đi đến và mở cửa ra xem là ai thì cậu mới biết đó là nhóc Spike.

Varo Caster: Ủa, Spike? Tới nhà anh chi dợ?

Spike: Anh Varo, ờm... anh cho em dô nhà đi rồi em nói.

Varo Caster: Ờ được chứ. Em cứ vô đi.

Varo xích qua một bên để Spike đi vào trong nhà cậu, rồi Varo cũng đóng cửa nhà lại.

Varo Caster: Rồi sao? Nhóc có chuyện gì không?

Spike: Ờm... Thực ra thì hồi sáng nay ớ, chị Rarity có đi qua chỗ em để mà xin chị Twilight một quyển sách. Nhưng mà anh biết sao hông? Sau đó thì chị Rarity mới nhìn thấy là em đang có một viên đá ruby lửa ở trong tay.

Varo Caster: Woah. Em có một viên đá ruby lửa luôn sao, Spike? Loại đá đó hiếm lắm ớ nha.

Spike: Chứ sao nữa? Em lấy nó về để mà chuẩn bị cho sinh nhật em ớ. Còn khoảng 3, 4 tuần nữa là tới sinh nhật em òi, vậy nên em mới lấy viên đá đó để làm bánh sinh nhật của em luôn. Nhưng mà... lúc mà em nhìn chị Rarity cứ nhìn chằm chằm vào viên đá của em thì em mới biết là chị ấy thích nó dữ lắm, vậy cho nên là... em đã đưa viên đá đó cho chị ấy luôn.

Varo Caster: Heh. Em đã tặng viên đá đó cho Rarity luôn sao? Chắc giờ cậu ấy đang vui lắm, có đúng không?

Spike: Chứ sao nữa? Lúc em đưa viên đá cho chị Rarity thì chị ấy vui hết sướng luôn. Cái xong chị ấy... chị ấy đã...

Varo Caster: Cậu ấy sao?

Spike: Ch-Chị Rarity đã... h-hung lên má em ớ.

Varo Caster: Trời? Em nói thiệt hả?

Spike: D-Dạ. Đây, em cho anh coi luôn nè.

Spike không ngại ngần mà show luôn bên má mà Rarity đã hôn lên mình, thì ra dấu hôn đó vẫn còn lưu lại trên má của Spike.

Varo Caster: Ohoho... Coi kìa, coi kìa. Vậy ra em cũng biết làm cho phụ nữ vui hơn mà lại không nói cho anh biết hay sao, Spike?

Spike: Heh, dạ. Chắc là như vậy òi. Mà... đó cũng là lí do vì sao em mới tới đây nè.

Varo Caster: Hở? Là sao?

Spike: Thực ra thì... anh cũng biết ớ, anh Varo... Từ đó tới giờ... em đã... em đã bắt đầu "cờ rớt" chị Rarity ồi. Nh-Nhưng mà... em hông biết phải làm thế nào để mà nói cho chị ấy biết được tình cảm của em dành cho chị ấy, nên là... em mới đến nhà anh để mà nhờ anh giúp đỡ đây nè.

Varo Caster: Àààà... Vậy ra từ đó tới giờ em đã "cờ rớt" chị Rarity sao? Nhưng mà từ từ, khoan cái đã. Có biết bao nhiêu pony ở ngoài kia mà em lại không tìm, tự nhiên em lại tìm đến anh là sao vậy, Spike?

Spike: Th-Thì chẳng phải anh là "Anh Hùng Của Ponyville" hay sao, anh Varo? Anh lúc nào cũng giúp đỡ người khác hết mà?

Varo Caster: Ừ thì đúng là anh cũng có làm vậy nhưng mà anh chưa bao giờ giúp ai đó về chuyện tình cảm hết ớ.

Spike: O-Oh? V-Vậy có nghĩa là anh hông giúp em được sao?

Varo Caster: Nè Spike à, sao em lại nói vậy chứ? Anh nói vậy cũng đâu có nghĩa là anh sẽ không giúp em đâu? Dù anh biết là anh vẫn chưa biết gì nhiều về chuyện tình cảm hết ớ, nhưng anh vẫn sẽ cố gắng giúp em. Giờ trước tiên thì em hãy nói cho anh biết em nghĩ như thế nào về Rarity đi, sau đó tụi mình sẽ qua đến phần nói ra tình cảm của em sau.

Spike: D-Dạ... Th-Thực ra thì... chị Rarity là pony đẹp nhất mà em từng gặp... Chị ấy... cứ như là một viên đá quý-- Ớ lộn! Hông phải! Chị ấy là một viên kim cương vừa sáng, vừa đẹp, mà lại vừa lấp lánh nữa.

Varo Caster: Okay, anh hiểu rồi. Giờ em tính nói cho cậu ấy biết tình cảm của em như nào?

Spike: Dạ ờm... Chắc em sẽ nói dầy nè... ờm... uh... biết nói sao giờ ta?... Uh...

Varo Caster: Em chưa biết nên nói gì với Rarity hay sao?

Spike: Thì anh cứ từ từ i, để em nghĩ cái đã!

Spike nghĩ tới nghĩ lui nhưng rồi cuối cùng cậu vẫn chưa biết nên nói với Rarity như nào mới được.

Spike: Ugh. Em hông biết phải nói như nào hết ớ.

Varo Caster: Anh biết ngay mà. Thôi bây giờ vầy đi, em chưa cần nhất thiết phải nói cho Rarity biết ngay và luôn đâu.

Spike: Hở? Tại sao?

Varo Caster: Thực ra thì anh nghĩ vầy, giờ em cứ kiên nhẫn chờ đợi đi. Chứ em đừng có làm ba cái trò kiểu như là tự nhiên chưa kịp làm gì thì em đã nói ngay cho Rarity biết luôn rồi. Em cứ để cho mối quan hệ giữa em và Rarity nó phát triển một cách tự nhiên đi, không cần phải vội vã làm gì đâu, em vẫn còn nhiều thời gian mà. Khi nào em thấy lúc đó là thời điểm thích hợp rồi thì em mới nói. Em hiểu chưa?

Spike: Nhưng mà... trong chờ đợi thì em biết làm gì giờ?

Varo Caster: Thì đương nhiên là trong lúc đợi thì em phải cố gắng làm cho Rarity vui lên là được rồi.

Spike: Hở?

Varo Caster: Ví dụ như là em giúp đỡ Rarity nhiều hơn nè, an ủi cậu ấy lúc cậu ấy buồn nè, rồi có nhiều thứ khác để làm lắm, miễn là nó làm cho Rarity hài lòng là okê. Sau một thời gian thì Rarity kiểu gì cũng sẽ chú ý đến em và bắt đầu thích em giống như là em thích cậu ấy vậy đó.

Spike: Ch-Chỉ vậy thôi sao?

Varo Caster: Ờ, vậy thôi.

Spike: Lời khuyên gì mà sao nó đơn giản dữ dợ?

Varo Caster: Ô hay? Em đến kêu anh giúp đỡ em thì anh giúp em thôi, chứ có gì đâu?

Spike: Rồi... ngoài mấy cái đó ra thì em có cần phải làm gì nữa hông?

Varo Caster: Chỉ vậy thôi, Spike à. Nói tóm gọn lại là em không cần phải thay đổi hay gì hết ớ, em không cần phải tỏ vẻ cool ngầu để cho Rarity thích mình đâu. Thay vào đó thì em cứ để cho mối quan hệ giữa em và Rarity từ từ đi lên đi, chứ em không cần phải bắt nó đi lên đến mức mà quá nhanh quá nguy hiểm đâu. Em hiểu những gì anh vừa mới nói chưa?

Spike: Hm... Được òi, em hiểu òi. Em cám ơn anh nha, anh Varo. Ủa mà... hổng biết là anh Varo có thích ai trong Ponyville hông dợ?

Varo Caster: Hở? Uh... Anh cũng chưa biết nữa. Nhưng mà chắc bây giờ anh vẫn chưa cần có "cờ rớt" đâu, Spike à. Mà nãy em nói gì? Vài tuần nữa là tới sinh nhật của em sao?

Spike: À dạ! Em quên mất là em phải nói cho anh biết nữa. Anh nhớ phải tới ăn sinh nhật với em đó nha.

Varo Caster: Heh, tất nhiên rồi. Anh sẽ không có quên đâu.

Spike: Anh nhớ đó nha! Thoi em đi dìa đây!

Varo Caster: Ờ!

Nói chuyện xong với Varo thì Spike cũng đi về nhà.





Vài tuần sau, sinh nhật của nhóc Spike cũng đã đến đúng như lời cậu ấy nói. Giờ đây, cả 2 chị em Twilight và Spike đang chuẩn bị tiệc sinh nhật ở trong nhà trước khi những người khác đến.

Twilight Sparkle: Em xong chưa vậy, Spike?

Spike: Dạ xong òi! Vậy là được ồi đó!

Twilight nhìn kĩ lại thì cũng thấy ổn ổn, cho đến khi cô nhìn thấy còn có một chỗ vẫn chưa ổn.

Twilight Sparkle: Cũng chưa được lắm đâu, Spike à.

Spike: Hở? Là sao?

Twilight thay vì trả lời Spike thì cô ấy lại đưa cho Spike một chiếc khăn.

Spike: Uh... Chị đưa em cái khăn này chi dợ, chị Twilight?

Twilight Sparkle: Chị thấy hình như là trên mặt của em còn dính cái gì đó, vậy nên là chị lấy khăn cho em lau thôi.

Spike: Hở? Mặt em có dính gì đâu mà lại...? Ây khoan... Có phải là chị đang kiêu em lau đi nụ hôn của chị Rarity ở trên má em hông dợ? Em đã nói với chị là em sẽ không bao giờ rửa cái chỗ mà chị Rarity hung em đâu!

Twilight Sparkle: Em cứ nhìn má em đi rồi sẽ biết tại sao chị lại kêu em lau.

Spike nhìn vào bên má mà Rarity hôn cậu thì cậu mới biết là chỗ đó đã bị dính bẩn luôn rồi, cũng phải tại vì cậu ấy nói là cậu ấy sẽ không bao giờ rửa sạch chỗ đó mà. Nhưng dù đã bị dơ thì Spike vẫn kiên quyết say no.

Spike: Hông! Hông có chuyện em sẽ lau đi nụ hung mà chị Rarity đã tặng cho em đâu!

Twilight Sparkle: ... Ààà thế à?

Biết là kiểu gì Spike cũng sẽ ngang bướng không chịu làm nên Twilight đành phải cầm cái khăn lên và chuẩn bị lau cái má của Spike đi cho sạch. Spike nhìn chị Twilight của mình thì cũng nhận ra cô ấy sắp làm gì.

Spike: Uh-oh... E-E-Em chạy đây!

Twilight Sparkle: Em quay lại đây cho chị coi, Spike! Chị lau mặt cho em chứ chị đâu có tiêm thuốc cho em đâu mà sợ?!

Spike: Chị đừng có mà lau nó! Em đã nói "hông" là hông òi mà!

Twilight Sparkle: Chị không cần biết!

???: Háp bi bớt đay, Spike!

Spike: Hở?

Đang chạy thì tự nhiên có ai đó háp bi bớt đay Spike làm cậu ấy dừng lại.

Twilight Sparkle: Aha!

Spike: Nè! Chị đừng có—

Spike chưa kịp nói gì thì Twilight đã lau mặt cho Spike khiến cho cậu ấy mất đi nụ hôn của "cờ rớt" luôn.

Spike: Ugh! Chị chơi vậy là hông có đẹp đâu nha, chị Twilight!

Varo Caster: Spike ơi là Spike.

Spike: Hở?

Spike bỗng dung nghe thấy tiếng của Varo, khi cậu nhóc quay đầu nhìn thì mới biết không chỉ có Varo mà là tất cả những pony khác đều đã có mặt ở đây để dự sinh nhật của Spike. Tất cả các pony ai cũng đều đang cầm quà trên tay hết.

Spike: Đ-Đó là... q-quà của em hả?

Applejack: Ủa chứ em nghĩ coi nay sinh nhật của ai mà tụi chị lại mang quà tới đây?

Fluttershy: Chúc mừng sinh nhật nha, Spike.

Varo Caster: Hi vọng là em thích quà mà anh tặng cho em nha, Spike.

Từng người một đưa quà cho Spike. Tưởng như Spike sẽ mở tất cả ra coi bên trong có gì thì tự nhiên Spike lại kiểu như không biết nên làm gì với mấy hộp quà mà mấy người kia mới tặng mình.

Rainbow Dash: Uh... Sao sợ, Spike? Em nhận quà rồi thì em cứ mở i. Có gì đâu?

Spike: H-Hở? À-À hông! Em hông sao đâu, thiệt! Thực ra thì ờm... đây là sinh nhật đầu tiên của em ở Ponyville ớ. Mà mấy anh chị biết gì hông? Hồi còn ở Canterlot ớ, cứ mỗi lần đến sinh nhật em là chị Twilight của em cứ tặng cho em... một quyển sách không à, và đó cũng là món quà duy nhất mà em nhận được trong sinh nhật của em thoi.

Varo Caster: Chậc? Em ấy nói thiệt hả, Twilight?

Twilight Sparkle: U-Uh... M-Mình không biết Spike đang nói cái gì hết á!... Ehehehe...

Rarity: À mà nè, mấy cậu ơi!

Rarity vừa nói vừa lấy ra một mẫu áo choàng mới mà cô ấy làm.

Rarity: Các cậu biết đây là gì không? Nó là mẫu áo choàng làm bằng tơ lụa mới nhất của mình ớ. Mình đang định may cho các cậu mỗi người một cái đây nè.

Varo Caster: Kể cả... mình sao?

Rarity: *cười thầm* Đương nhiên là không rồi, Varo. Cậu là con trai mà. Sao tự nhiên cậu lại đi mặc đồ của con gái được chứ? À mà các cậu biết gì nữa không? Thực ra thì... nhờ có Spike mà mình mới có cảm hứng để mà làm ra mẫu áo choàng tuyệt vời như vậy đó.

Spike: E-Em sao ạ?

Rarity: Chứ còn gì nữa? Nhờ có viên đá ruby lửa mà em tặng chị nên chị mới có động lực để làm chiếc áo choàng cho mỗi người trong nhóm đó, với lại thêm nữa là chị cũng đã đính viên đá vào một chiếc dây chuyền luôn rồi đây nè. Các cậu coi đi.

Nhìn lại thì mới biết trên cổ của Rarity là một chiếc dây chuyền và nó đã được đính viên đá ruby mà Spike đã tặng cho cô ấy.

Pinkie Pie: Rồi, rồi, rồi! Linh tinh lang tang vậy được òi đó! BẮT ĐẦU BỮA TIỆC THÔI NÀO, CÁC CẬU ÊY!!!

Mane 6 (trừ Pinkie Pie) & Spike: YEAH!!!


Không biết cả nhóm ăn mừng tiệc sinh nhật Spike kiểu gì mà 1 phút 30 giây sau đó là thư viện của Twilight loạn xị ngậu hết cả luôn. Thôi kệ đi, tiệc mà, lộn xộn tí cũng phải thôi.

Spike: Whoa! Chị AJ à, chị tặng cho em một cái chăn mới luôn á hả? Em cám ơn chị nhiều nha!

Applejack: H-Hông có gì đâu, Spike. Mà đây là lần thứ 15 em cám ơn chị òi đó. Chị hông cần em phải biết ơn nhiều vậy đâu mà.

Spike: Nhưng mà em chỉ biết nói vậy thôi à, chứ em hổng biết nên nói với mấy anh chị như nào nữa. Mà giờ tiệc sinh nhật của em cũng sắp hết òi. Nếu như nó kéo dài hơn một chút xíííu nữa thì tốt quớ.

Pinkie Pie: ... Ừ thì đúng là như vậy òi. Nhưng mà lát nữa em nhớ ghé qua tiệm bánh của cô chú Cake đi ớ nha! Tại vì 2 người đó cũng đang có một bất ngờ muốn dành cho em á!

Spike: Gì, gì, gì, gì?! Ch-Chị nói thiệt hả?!

Spike nghe vậy thì hào hứng chạy ra khỏi thư viện và đi đến tiệm bánh của cô chú Cake.

Pinkie Pie: N-Nè! Em đi đâu dợ?! Em mà đi ra ngoài là coi như bữa tiệc ở đây kết thúc luôn ớ nha!





Sau khi chạy được một lúc thì Spike cũng đến được tiệm bánh của cô chú Cake.

Spike: Con chào cô chú Cake ạ!

Chú Cake: Ohoho! Là con sao, Spike? Nay sinh nhật con nên chú chúc con sinh nhật vui vẻ nha.

Cô Cake: Và vì cô chú biết hôm nay là sinh nhật của con, vậy nên nay cô chú đã làm một thứ rất là đặc biệt muốn tặng cho con đây.

Cô Cake vừa nói vừa lấy ra một chiếc bánh cupcake có vài viên đá sapphire trên đó. Nhìn cái bánh đó là Spike đã sáng mắt ra luôn rồi.

Cô Cake: Đây! Cô tặng con chiếc bánh sapphire mà cô chú đã làm nha!

Spike: Wow! Nhìn ngon quá đi à! Con cám ơn cô chú nhiều nha!

Spike nhận lấy chiếc bánh từ tay cô Cake, sau đó cậu cũng rời khỏi tiệm bánh.

Spike: Hôm nay đúng vui luôn ớ! Nãy anh Varo và mấy chị khác đã tặng cho mình quà sinh nhật là mình vui ồi, đằng này mình qua tiệm bánh của cô chú Cake thì mình lại được "khuyến mãi" thêm cái bánh sapphire này nữa. Hm... Hổng biết là— Ây da!

???: Ah!

Spike vì cứ mải chú ý đến chiếc bánh mà cậu cầm trên tay nên cậu đã va phải ai đó khiến cả 2 ngã xuống đất.

Spike: Â-Ây?! Bánh của mình?!

Spike nhận ra chiếc bánh của cậu bị hất lên trên không, nhưng cũng may chiếc bánh đã được Spike bắt lấy kịp thời trước khi nó rớt xuống đất.

Spike: Phew...

Bắt được chiếc bánh rồi thì Spike nhìn về phía người mà cậu lỡ va phải thì mới biết đó là cô Cheerilee.

Spike: Ch-Chết rồi! C-Con xin lỗi cô nha, cô Cheerilee!

Cô Cheerilee: Cô không sao đâu, Spike. Lần sau con nhớ để ý đường đi là được rồi. Mà sao nhìn con vui quá vậy, Spike?

Spike định đi đến nhặt đồ cho cô Cheerilee nhưng Spike nhận ra là cậu đang cầm cái bánh trên tay nên cậu nhét nó vào mồm luôn, rồi tới nhặt phụ đồ cho cô Cheerilee.

Spike: Hồi nãy ớ, con có đi qua tiệm bánh của cô chú Cake để lấy cái bánh sinh nhật mà họ làm cho con nên con mới vui vậy thôi.

Cô Cheerilee: À, vậy ra nay là sinh nhật của con sao? Không biết là cô có gì cho con không ta?... A!

Cô Cheerilee lục trong chiếc giỏ đồ của mình, lấy ra một chiếc nón coi bộ cũng không tệ và đội nó lên đầu Spike.

Spike: C-Cô Cheerilee tặng nó cho con ạ?!

Cô Cheerilee: Chứ sao nữa? Chúc mừng sinh nhật con nha, Spike.

Spike: Con cám ơn cô nhiều nha, cô Cheerilee!

Sau đó thì cô Cheerilee cũng đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net