Thông Tin Nhân Vật (Cho Những Bạn Nào Không Nhớ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi xong đợt kiểm tra giữa kì thì Thành cũng quay trở lại với công việc của mình trên Wattpad. Nhưng không hiểu sao nãy giờ Thành vẫn đang một vẻ mặt buồn đi đến phòng làm việc của mình.

Khi Thành mở cửa phòng ra thì ở trong đó, nhóm Mane 6 đang chờ cậu. Khi cả nhóm Mane 6 thấy Thành thì họ cũng chạy lại chỗ cậu.

Twilight Sparkle: Oh? Cậu kiểm tra xong rồi hả, Thành?

Thành: H-Huh? Uh... Ừ. Mình kiểm tra xong rồi.

Rainbow Dash: Hay quá! Cuối cùng thì cậu ấy cũng quay lại viết tiếp truyện của tụi mình òi!

Thành: ...

Applejack: Uh... Cậu có ổn hông, tác giả?

Thành: Hở? À mình... Mình không sao đâu. Mấy cậu cứ yên tâm.

Applejack: Cậu có chắc là cậu hông sao hông đó?

Thành: M-Mình nói thiệt mà, AJ. Mình ổn thiệt.

Thành nhận ra những pony trước mặt cậu đang cứ nhìn cậu như kiểu họ đang biết được cậu đang nói dối, nên Thành đành phải nói ra sự thật.

Thành: ... *thở dài* Không, mình thực sự không ổn tí nào hết.

Twilight Sparkle: Ý cậu là sao?

Thành: ... M-Mình... Mình...

Rarity: Cậu cứ nói ra đi, tác giả yêu dấu. Rồi tụi mình sẽ giúp đỡ cho cậu.

Pinkie Pie: Ê-Ê-Ê! Đ-Đừng nói với mình là cậu định ngưng viết truyện này đó nha?!

Rainbow Dash: C-CÁI GIỀ?! CẬU ẤY NÓI CÓ ĐÚNG HÔNG DỢ, TÁC GIẢ?!

Twilight Sparkle: Pinkie! Rainbow! 2 cậu bớt nói tầm bậy đi!

Thành: Kh-Không phải chuyện đó đâu, mấy cậu nghĩ sao mà mình lại ngưng viết truyện được? Chỉ là... mình...

Thành nhận ra cứ ấp a ấp úng như vậy không phải là cách nên cậu cũng đành phải nói ra.

Thành: ... Mình đã... không làm được một môn trong lúc mình kiểm tra.

Twilight Sparkle: Sao? Cậu nói thiệt hả?

Thành: *gật đầu* Ừm. Mình... mình đã không làm được môn Toán, kết quả là... mình đã bị dưới trung bình.

Cả nhóm Mane 6 đều tròn mắt ngạc nhiên khi nghe tác giả của họ nói vậy, nhưng trừ Rainbow.

Rainbow Dash: Ui là trời, tưởng gì lớn lắm. Nó cũng chỉ là mấy con điểm thôi mà cậu lo chi cho mệt dợ?

Twilight Sparkle: Bộ cậu không nhận ra sao, Rainbow? Cậu không nhớ Toán là 1 trong 3 môn trọng điểm của Thành hay sao?

Rainbow Dash: Ờ, mình nhớ chứ. Thì sao?

Twilight Sparkle: Ugh...

Thành: *tặc lưỡi* Mình còn phải giải thích cho cậu hiểu nữa sao, Rainbow? Nhưng mà thôi kệ đi. Mình không muốn nhắc lại chuyện đó nữa.

Thành vừa nói vừa ngồi xuống giường ngủ của cậu.

Thành: *thở dài* Thực ra thì không phải là do bài thi khó quá hay gì đâu, mà là... do mình hết. Cuối cùng thì mình nhận ra là mình vẫn không thay đổi, mình vẫn còn giữ trong người cái tính chủ quan. Trước đó giáo viên cũng đã gửi cho mình và những người khác đề ôn tập hết rồi, nhưng mà... mình có chịu mở ra xem đâu? Kết quả là... Thôi mấy cậu biết rồi đó.

Applejack: Rồi còn mấy môn kia thì sao?

Thành: Mấy môn đó đều ổn hết, cho đến khi mình thi đến môn Toán thì hết ổn luôn rồi. Thậm chí sau khi mình thi xong thì mẹ mình đã hỏi mình về điểm số ra sao, và... mình cũng phải nói ra luôn, chứ cứ giấu diếm mãi cũng chả được gì.

Pinkie Pie: Rồi... mẹ cậu có la cậu hông?

Thành: Cũng may là mẹ mình không có la gì hết, tại vì lúc đó mẹ mình cũng mệt rồi, nên cũng chả muốn phải hò hét gì nữa. Chứ nếu như mà mẹ mình lúc đó không có sao, thì có lẽ mình đã bị ăn chửi luôn rồi. Nhưng mà nếu mẹ mình có la mình thì... mình thấy vậy cũng đáng, vì cuối cùng mình là người đã gây ra chuyện, nên mẹ mình không la mới là lạ đó. *thở dài* Thực sự thì sau đợt kiểm tra này, mình cũng muốn nghỉ ngơi lắm, với lại tiếp tục công việc mà mình vẫn còn đang dang dở trên máy tính nữa. Nhưng mà... cái con điểm đó... nó vẫn cứ xuất hiện trong đầu mình, khiến mình không thể nào quên đi nó được. Mình sợ là sắp tới... mình sẽ không có tâm trạng vui để mà viết nữa.

Fluttershy: Cậu đừng như vậy mà, Thành. Tụi mình đều không muốn thấy cậu buồn như vậy đâu.

Rainbow Dash: Đúng rồi ớ! Cậu phải vui lên đi chứ! Cậu phải vui lên thì cậu mới viết truyện hay được, nhớ hông?

Applejack: Tụi mình vẫn sẽ ở đây động viên cậu nên cậu đừng có lo nha, cộng sự.

Pinkie Pie: Mỗi ngày mình phải thấy được cậu cười, nên cậu nhất định hông có được buồn trước mặt mình đâu đó nha, tác giả!

Rarity: Nếu như cậu buồn vì chuyện gì thì cậu cứ tìm tới tụi mình, tụi mình sẽ giúp cậu vui trở lại.

Twilight Sparkle: Mình biết là điểm số rất quan trọng, nhưng quan trọng là cậu đã rất cố gắng trong bài kiểm tra đó rồi, đúng không? Điểm số không nói lên cả con người của cậu, điều quan trọng là cậu đã cố gắng như thế nào để có thể làm được bài kiểm tra giữa kì lần này. Mình đã từng đọc qua một câu nói như thế này: "Đón nhận thành công thì dễ, nhưng vượt qua được những thất bại... thì mới gọi là thành công thực sự."

Thành: T-Twilight...?

Twilight Sparkle: Vậy nên Thành à, đừng để những con điểm số đó ngăn cản quá trình học tập của cậu. Cậu vẫn còn một chặn đường dài ở phía trước kia kìa. Cậu phải tiếp tục cố gắng phát huy năng lực của cậu, thì cậu mới nhận được cái mà cậu muốn. Và cậu cũng đừng quên là... tụi mình sẽ luôn ủng hộ và động viên cậu, để cậu có thêm động lực làm ra những câu chuyện hay hơn cho những độc giả của Wattpad xem. Cậu hiểu chưa, tác giả?

Sau khi nghe được những lời từ Twilight nói, thì tâm trạng của Thành có vẻ đã ổn hơn nhiều, cậu từ từ nở một nụ cười tuy nhỏ nhưng điều đó cũng cho thấy Thành đã lấy lại được tinh thần. Thành từ từ đứng dậy và đi đến bàn làm việc.

Thành: Cậu nói đúng, Twilight. Tất cả các cậu đều nói đúng hết. Giờ thì mình ngồi đó thì được gì chứ? Mình còn cả đống thời gian kia mà, cho nên... mình không thể nào cứ thấy điểm yếu là mình lại bỏ cuộc dễ dàng như vậy được. Haizzz... Giờ mình vẫn còn hơi bị ám ảnh bởi con điểm dưới trung bình đó, nhưng mà... mình sẽ không để nó ngăn cản việc học của mình, cũng như công việc mà mình đang làm trên Wattpad đâu.

Twilight Sparkle: Vậy mới gọi là tác giả mà tụi mình yêu quý chứ. Đúng không, các cậu?

Rainbow Dash: Chuẩn luôn!

Thành: Ừ. Mình cảm ơn các cậu... vì đã động viên mình, cám ơn các cậu nhiều lắm, các pony bé nhỏ của mình.

Pinkie Pie: ÔM NHAU TẬP THỂ THOY!

Pinkie vừa nói vừa kéo Thành và cả nhóm lại rồi ôm nhau tập thể như cô ấy nói.

Ôm nhau được một lúc thì cả đám cũng bỏ ra.

Thành: Okay! Đã đến lúc chúng ta bắt đầu vào mùa 2 của truyện rồi, các cậu ơi!

Twilight Sparkle: Vậy thì chúng ta còn chờ gì nữa? Chúng ta cũng bắt đầu thôi!

Nói xong thì Thành đi đến máy tính của cậu và bắt đầu làm việc.

Thành: Mình xin lỗi vì đã để các bạn độc giả chờ lâu, mà thực ra thì... chắc cũng không lâu lắm đâu, tại vì mình cũng chỉ nghỉ Wattpad có vài ngày à. Bây giờ trước khi vào câu chuyện, mình sẽ cho các bạn xem lại thông tin nhân vật mà bạn nhập vai nếu bạn nào không nhớ.


THÔNG TIN NHÂN VẬT:

Tên đầy đủ: Varo Caster.

Giới tính: Nam/Pony đực.

Tuổi: 19.

Ngoại hình (màu mắt, da, bờm, đuôi, màu phép thuật): Các bạn tự chọn, nhưng mà nhân vật của bạn sẽ đeo kính trong suốt câu chuyện.

Tính tình: Varo là một người tốt bụng và thích giúp đỡ người khác. Cậu ấy rất khiêm tốn gần giống như Twilight (nghĩa là dường như không dám tự cao), quyết đoán, tự tin, dũng cảm và luôn suy nghĩ kĩ trước khi đưa ra quyết định của mình. Varo là một người/pony điềm đạm, dễ gần, bình tĩnh, có lúc cũng hay nóng giận lên nhưng cũng biết kiểm soát cơn giận của mình, cậu cũng là một người biết nên nói câu gì để cho phụ nữ vui hơn.

Dấu Duyên:

Nguyên Tố Hài Hoà: Anh Hùng



Thành: Okê! Vậy là được rồi đó. Bây giờ, hãy bắt đầu vào mùa 2 của truyện thôi nào, các pony ơi!

Mane 6: YEAH!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net