Tập 10 (Phần 1): Varo và Twilight

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Varo Caster's POV...

Hey... Xin chào các bạn. L-Là tôi, Varo Caster, người đã đồng hành với các bạn trong suốt thời gian qua đây. Ờm... Heh, việc này khó thiệt...

Chắc các bạn cũng khá là bất ngờ khi nhận thấy có một hôm tôi lại ở đây và nói chuyện trực tiếp với các bạn. Thực sự thì tôi cũng có một chút xíu gọi là rụt rè đối với mấy chuyện như thế này, tại vì khá giống với Fluttershy, có những lúc tôi vẫn chưa quen với việc tương tác hay nói lời gì đó với đám đông nên tôi hi vọng các bạn thông cảm nếu tôi nói vẫn chưa hay. Nhưng mà tôi vẫn sẽ cố lấy hết can đảm để mà kể chuyện cho các bạn nghe và chắc chắn tôi sẽ làm việc này thêm lần nữa trong câu chuyện của tôi. Với lại tôi xin nói trước luôn là có khi trong toàn bộ tập này thì... đích thân tôi sẽ kể chuyện cho các bạn. Nói thiệt luôn là lúc khi biết được điều đó thì tôi cảm thấy phần nào đó hơi sợ, thực ra cũng không hẳn là tôi sợ tương tác với các bạn, mà tôi sợ rằng tôi sẽ không làm tốt cho lắm trong việc này, lí do cũng khá dễ hiểu là bởi đây là lần đầu tôi làm việc này mà. Nhưng tôi vẫn sẽ cố gắng làm tốt nhất có thể phần của mình trong tập tiếp theo này và hi vọng là dù tôi có làm tốt hay không thì các bạn vẫn sẽ kiên nhẫn ngồi lại đây và lắng nghe tôi.

Okê. Tôi nghĩ chắc tôi nên giới thiệu lại bản thân một chút xíu trước khi đi vào phần chính... Tôi là Varo Caster, con trai của vị kì mã trước đây từng là người cai quản Equestria, Rose Caster. Từ khi sinh ra, mẹ của tôi, Rose, và những người bạn của mẹ tôi đều rất bất ngờ khi nhận ra rằng... tôi là một kì mã. Vì lí do đó, cũng như tôi là con trai của Rose Caster nên ngay từ khi sinh ra, tôi đã sở hữu một sức mạnh phép thuật to lớn trong người. Thế nhưng cũng vì vậy mà lúc đó đã không ít những kẻ tham lam, những quái vật tàn ác muốn lấy được sức mạnh của tôi để phục vụ cho mục đích bẩn thỉu của bọn chúng. Chính vì vậy nên khi vừa mới chào đời, tôi đã nhanh chóng trở thành mục tiêu của rất nhiều kẻ muốn thao túng Equestria. Mẹ tôi đã nhiều lần bảo vệ tôi khỏi những mối nguy hại nói trên để giúp tôi có thể lớn lên một cách yên bình nhất. Nhưng sự bảo vệ của mẹ tôi cũng có giới hạn, mẹ tôi dù rất muốn cũng không thể nào mãi mãi che chở cho tôi trong suốt khoảng thời gian khi tôi còn bé được. Vì lí do đó, Starswirl Râu Quai Nón, người thầy đã chỉ dạy và dẫn dắt mẹ tôi, đã quyết định sẽ đưa chúng tôi đi đến một thế giới khác để thoát khỏi Equestria, đồng thời tránh khỏi sự truy lùng của những sinh vật đầy mưu mô xảo quyệt với khao khát chiếm hữu được tôi cho bằng được. Và rồi Starswirl quyết định sẽ cho chúng tôi sống tại một hành tinh xa lạ nhưng có sự sống rất chi là hùng vĩ, Trái Đất. Bấy giờ không chỉ có mẹ tôi, mà có cả 2 kì mã khác cũng là học trò của Starswirl, đó là công chúa Celestia và công chúa Luna. 2 người đó và Starswirl có lẽ là những người mà mẹ tôi yêu quý nhất trong suốt khoảng thời gian sống ở Equestria. Vậy nên khi phải nói lời từ biệt với mẹ tôi, họ đã không thể nào kiềm được nước mắt và họ đều không muốn mẹ tôi phải rời đi. Nhưng vì sự an toàn của tôi, một đứa bé chỉ vừa mới chào đời, nên họ đã chấp nhận để cho 2 mẹ con tôi đi tới thế giới khác nhằm tránh xa khỏi những thế lực tàn ác của Equestria, đồng thời sống một cuộc sống yên bình như 2 mẹ con bình thường.

Trong suốt khoảng thời gian sống ở Trái Đất, mẹ tôi đã từng li từng tí chỉ dạy cho tôi rất nhiều thứ trong cuộc sống mà tôi cần phải biết. Đương nhiên, vì mẹ tôi hết mực yêu thương tôi nên mẹ tôi luôn luôn mong muốn tôi sau này lớn lên phải đi theo con đường của một người lương thiện, làm nhiều việc tốt cho xã hội. Và càng lớn, tôi càng nhận ra những thứ mà mẹ tôi chỉ dạy cho tôi thực sự rất có ý nghĩa sâu sắc đối với tôi và bắt buộc bản thân tôi phải trở thành một người mà mẹ tôi mong muốn... Nhưng mà... trong suốt khoảng thời gian tôi còn sống ở Trái Đất, tôi... tôi chẳng khác gì một thằng nhóc suốt ngày chỉ biết mơ mộng và không thể nào thoát khỏi cái thứ gọi là "sự cô đơn". Đúng như các bạn nghĩ, ngoài mẹ tôi ra... thì tôi chẳng hề có ai để kết thân hay chơi cùng khi tôi còn ở Trái Đất. Tất cả những gì tôi có thể làm trong cuộc sống hằng ngày của tôi... thì hầu như mọi hành động đó đều gần như vô nghĩa và cứ lặp đi lặp lại hằng ngày, chúng cũng chỉ đơn giản là ngắm nhìn thế giới bên ngoài qua khung cửa sổ phòng tôi, đi lang thang trong khu tôi sống chỉ để thấy được những đứa trẻ chơi đùa vui vẻ với nhau, đọc truyện một mình, chơi game một mình, mệt thì ngả người lên giường và nhìn lên trần nhà gần một tiếng đồng hồ,... Đúng là đối với các bạn, những việc làm đó chả để làm gì và chúng cứ như đang dần biến tôi trở thành một đứa nhóc tự kỉ hoặc thậm chí là trầm cảm. Nhưng mà các bạn thử nghĩ đi, các bạn thử nghĩ coi tôi còn có thể làm gì ngoài những hành động vô nghĩa đó không? Cứ mỗi ngày mới đến là nó y như rằng chẳng khác gì ngày cũ, cứ như tôi đang bị ai đó bó buộc ở trong chính căn nhà của mình vậy. Hẳn các bạn sẽ nghĩ rằng chính mẹ tôi là người làm điều đó. Thực ra... cũng không hẳn là sai khi nói như vậy, bởi lẽ mẹ tôi không cho tôi tiếp xúc với ai cũng vì có mục đích. Khi tới được Trái Đất, tôi và mẹ tôi đã trở thành cư dân ở nơi đây gọi là "con người". Nhưng không hiểu sao tôi và mẹ tôi vẫn còn giữ lại dấu vết của cơ thể của một kì mã khi còn Equestria, nói cụ thể là tôi và mẹ tôi vẫn còn sừng ở trên đầu và cánh ở đằng sau lưng. Vậy nên hầu như mọi ngày, tôi và mẹ tôi đều phải mặc áo khoác và đội nón để che giấu những bộ phận pony còn sót lại trên cơ thể mình sao cho giống cư dân ở đây nhất có thể. Mẹ tôi lo sợ rằng một ngày nào đó, thân phận thật sự của 2 mẹ con tôi sẽ bị bại lộ trước mặt tất cả những người dân ở đây và nó có khi sẽ dẫn đến trường hợp tệ nhất... đó là nó sẽ chẳng khác gì Equestria khi tôi vừa mới sinh ra. Vậy nên mẹ tôi luôn nhắc nhở tôi phải che giấu đi sừng và cánh của mình, đồng thời hạn chế tiếp xúc với những người ngoài kia. Về việc che giấu sừng và cánh của mình thì tôi thấy không sao, nhưng... khi nghe mẹ tôi bảo rằng tôi phải hạn chế tiếp xúc với những người ngoài kia... thì tôi cảm thấy ngạc nhiên và bối rối, bởi vì hồi đó tôi rất muốn được làm quen thử với những cư dân ở đây, nhưng khi mẹ tôi không muốn tôi làm việc đó thì tôi không biết có nên làm hay không. Vì hồi đó tôi chưa biết gì nên tôi luôn tự hỏi bản thân rằng có nên làm như lời mẹ bảo hay không, nhưng khi dần dần lớn lên thì tôi mới biết bản thân tôi khác với những người ngoài kia như thế nào. Chỉ cần họ phát hiện ra là họ sẽ sợ 2 mẹ con tôi và cho rằng tôi và mẹ tôi là quái vật hoặc người ngoài hành tinh, hoặc nếu đó là những kẻ không biết sợ là gì... thì họ sẽ liên tục quấy rối và lan truyền sự thật về tôi và mẹ tôi cho tất cả mọi người biết, hoặc thậm chí tệ hơn nữa... là họ sẽ đem chúng tôi ra để làm con chuột bạch thí nghiệm chỉ để phục vụ cho mục đích riêng của họ. Vậy nên cái sự cách li bản thân với xã hội của tôi tỉ lệ thuận với sự lớn khôn của tôi, nghĩa là tôi càng lớn thì tôi cần phải tránh xa thế giới ngoài kia để bảo toàn tính mạng của bản thân mình.

Đó là lí do tại sao 19 năm sống trên Trái Đất của tôi chẳng khác gì cuộc đời của một đứa nhóc cô đơn, suốt ngày chỉ biết mơ mộng và khát khao có được một người bạn để chơi cùng. Tôi không có một ai là bạn bè với tôi cả. Mặc dù tôi có phép thuật thì tôi cũng chẳng thể nào tự tạo ra được một người bạn, mà dù điều đó có được đi nữa thì nó cũng chẳng phải là một người bạn thực sự, kiểu nó cũng chỉ là một cỗ máy do tôi tạo nên mà thôi. *thở dài* Mỗi lần tôi đi ra ngoài kia, tôi thường xuyên thấy được khung cảnh những đứa trẻ bằng tuổi tôi đang chơi rất vui ở nhau ở một sân chơi nhỏ. Tôi cũng rất muốn được tham gia chung với những đứa trẻ đó, nhưng vì sự an toàn của tôi không cho tôi làm vậy nên tôi chỉ có thể trốn sau bụi cây và nhìn bọn chúng chơi đùa với nhau như những người bạn thực sự. Nhìn thấy chúng chơi đùa vui vẻ như vậy, tôi mới nhận thấy có bạn bè là tuyệt vời đến như thế nào. Tôi ước gì tôi có thể là một trong số đứa trẻ đang vui đùa đó để có thể trải nghiệm cảm giác vui vẻ khi chơi cùng với bạn bè. Nhưng mà đâu có được? Tôi cũng chỉ biết núp sau một bụi cây và đợi cho tới khi bọn chúng chơi xong và đi về thì tôi mới vào sân chơi để chơi... một mình. Tôi cảm thấy vừa buồn vừa bức xúc một chút, bởi lẽ lúc đó tôi cũng ước giá mà tôi không có sừng và cánh thì có khi những đứa nhỏ mà tôi nói sẽ tới chơi với tôi và bắt chuyện với tôi. Vì vậy nên không phải một lần, mà là đã rất nhiều lần tôi thử hỏi mẹ tôi vì sao tôi lại mọc sừng trên đầu và có cánh ở đằng sau lưng. Tuy nhiên, câu trả lời mà tôi luôn nhận được từ mẹ tôi đều chẳng có ý nghĩa gì, mẹ tôi không dám nói với tôi vì sao tôi lại có sừng và cánh. Mẹ tôi chỉ đơn giản nói với tôi rằng tôi còn quá nhỏ để biết. Nhận ra cứ hỏi như vậy không phải là cách nên tôi đành bỏ cuộc và chỉ biết đợi đến khi nào tôi đủ lớn hay mẹ tôi quyết định mới nói tôi thì tôi mới có thể nhận được câu trả lời.

Vậy là tôi đành phải chấp nhận một sự thật rằng tôi và mẹ tôi hoàn toàn khác so với những người dân ở ngoài kia, đồng nghĩa với việc tôi đành phải chấp nhận nghe theo lời mẹ tôi và hạn chế đi ra ngoài đường nhất có thể để không bị phát hiện. Thế nhưng... trong cái rủi lại có cái may, tuy rằng gần như mọi ngày tôi đều phải ở nhà 24/24, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi lại không có ai để nói chuyện, đồng thời chia sẻ về tâm tư của bản thân. Heh, chắc các bạn cũng biết đó là ai. Đó là mẹ của tôi, người thân duy nhất mà tôi có. Dù mẹ tôi là người đã yêu cầu tôi phải ở trong nhà, nhưng nó không đồng nghĩa với việc mẹ tôi lại không thấy tội nghiệp mỗi khi thấy đứa con trai của cô ấy cảm thấy cô đơn. Mỗi lúc khi nhìn thấy nét mặt buồn trên gương mặt của tôi, mẹ tôi sẽ luôn tiến lại gần và tâm sự với tôi để cho tôi đỡ buồn hơn một chút, mặc dù hầu như cái mà tôi tâm sự với mẹ tôi đều không thay đổi qua từng ngày. Nhưng cho dù như vậy đi nữa thì điều kì lạ là mẹ tôi lại cảm thấy không mệt mỏi mỗi khi tôi tâm sự về nỗi buồn khi không có bạn của tôi. Mẹ tôi nói rằng bây giờ cô ấy cũng chẳng khác gì tôi trước đó, bởi vì cô ấy trước đây từng có những người bạn rất thân. Nhưng chỉ vì một lí do nào đó mà mẹ tôi phải chia tay với bọn họ và không bao giờ trở về với họ được nữa, mà sự thật thì như các bạn cũng đã biết, đó là mẹ tôi đã bỏ lại những người bạn ở Equestria để đảm bảo cho sự an toàn của tôi. Mẹ tôi cảm thấy bản thân rất có lỗi với những người bạn của mình khi đã bỏ đi như vậy nên lúc đó mẹ tôi cũng cảm thấy cô đơn không khác gì tôi. Nhưng mẹ tôi cũng nói là bản thân cô ấy không hẳn là cô đơn, bởi vì mẹ tôi vẫn còn có một người con trai để tâm sự và trò chuyện cùng với mình. Và tôi cũng vậy, bởi lẽ tôi chỉ có một mình mẹ là người duy nhất mà tôi có thể chia sẻ mọi chuyện nên tôi cũng thấy đỡ hơn một chút.

Đến một hôm, lúc đó hình như tôi mới tròn 15-16 gì đó... và có lẽ đó là ngày vui nhất trong cuộc đời của tôi, thì mẹ tôi đã đi vào trong phòng của tôi. Khi nhìn thấy tôi đang nằm trên giường mà ngước mặt lên trần nhà, mẹ tôi mới ngồi xuống bên cạnh tôi và hỏi...

Rose Caster: Varo ơi?

Varo Caster: Hm? Oh, mẹ hở? Mẹ vào phòng con chi vậy?

Rose Caster: Tại nãy giờ mẹ không thấy con đi xuống lầu, trong khi đó mẹ thường thấy con nhiều lần hay đi ra ngoài. Mẹ thấy lạ nên mẹ mới lên phòng để coi con đang làm gì.

Varo Caster: ... Con... *thở dài* Thực ra con cũng chẳng biết bản thân con đang làm gì nữa.

Nghe tôi trả lời vậy, mẹ tôi tự nhiên lại cười và ngồi xích lại để vuốt ve má tôi.

Rose Caster: Có phải con lại suy nghĩ về chuyện không có bạn bè không?

Varo Caster:...

Rose Caster: Cứ nói mẹ biết đi, Varo. Nếu đúng là như vậy thì con có thể nói mẹ được mà.

Thực ra thì đúng là vậy thiệt. Nhưng tôi nghĩ rằng có lẽ mẹ tôi sẽ cảm thấy chán vì điều đó cứ lặp lại nhiều lần nên tôi mới nói...

Varo Caster: *thở dài* Con cũng không muốn nói với mẹ đâu mẹ.

Rose Caster: Tại sao vậy?

Varo Caster: Mẹ nói đúng thiệt, con vẫn đang suy nghĩ về chuyện không có ai chơi cùng. Nhưng mà... Chẳng phải mấy ngày trước khi mẹ bước vô trong phòng con thì nó cũng toàn là như vậy hay sao? Con nghĩ là mẹ sẽ cảm thấy chán khi cứ nghe con nói như vậy quài nên con cũng không muốn làm phiền mẹ làm gì.

Rose Caster: Con yêu của mẹ, ai nói với con là mẹ cảm thấy chán chứ? Thực ra mẹ biết rất rõ nỗi lòng của con bây giờ, Varo, nên mẹ luôn luôn hiểu cho con khi con cứ suy nghĩ về chuyện đó suốt. Varo à, mẹ biết mẹ sẽ không làm được gì nhiều, nhưng mẹ vẫn sẽ cố gắng để khiến con đỡ buồn hơn. Mẹ không thể nào cứ đứng đó nhìn con buồn như vậy được. Con hiểu không?

Varo Caster: *thở dài* Con cám ơn mẹ. Ít ra mẹ là người duy nhất mà con có thể nói chuyện cùng.

Sau đó thì tôi nhớ ra tôi có một điều mà tôi muốn nói với mẹ của tôi. Nhưng mà tôi cảm thấy... điều đó là không nên nói nên tôi không biết có nên nói với mẹ tôi hay không, tại tôi sợ nếu tôi nói vậy thì mẹ tôi sẽ nghiêm mặt và trách tôi. Nhưng tôi không thể nào cứ giữ điều đó mắc kẹt trong miệng tôi mãi được. Vậy là tôi đã quyết định nói điều đó ra cho mẹ tôi nghe...

Varo Caster: ... Mẹ ơi?

Rose Caster: Hm? Mẹ nghe?

Varo Caster: Con... có một chuyện muốn nói với mẹ. Nhưng mà... không biết... mẹ có muốn nghe không ạ?

Rose Caster: *cười khúc khích* Varo ơi là Varo... Con cứ làm như là mẹ chẳng có thời gian để nghe con nói gì đó ấy.

Mẹ tôi từ từ nhẹ nhàng kéo tôi lên để tôi ngồi dậy.

Rose Caster: Con cứ nói mẹ đi, Varo. Mẹ sẽ luôn ở bên cạnh con để nói chuyện cùng con, đồng thời nghe hết những gì mà con muốn nói với mẹ. Tuy rằng mẹ bận, nhưng điều đó không có nghĩa là mẹ không thể dành thời gian với con trai của mình. Con hiểu chứ?

Varo Caster: ...

Rose Caster: Được rồi. Bây giờ con muốn nói gì thì cứ nói đi, mẹ sẽ ngồi nghe.

Varo Caster: ... *thở dài* Dạ.

Tôi hít thở một hơi trước khi nói ra điều tôi sắp nói.

Varo Caster: *hít thở* Okê... Thực ra thì... Mẹ, từ trước tới giờ con chưa bao giờ muốn cãi lời mẹ hay làm trái ý mẹ, vì đơn giản mẹ là mẹ của con. Thêm nữa, dù đúng là có hôm mẹ cũng nghiêm khắc hoặc thậm chí là la con vì chuyện gì đó, nhưng con vẫn hiểu đó là vì mẹ yêu thương con nên con cũng không dám cãi lại.... Mẹ, chắc mẹ cũng đã biết thì đó giờ mẹ đã yêu cầu con là hãy ở yên trong nhà nhiều hơn và ít đi ra ngoài hơn một chút. Con biết rõ vì sao mẹ lại kêu con làm vậy, là tại vì mẹ chỉ muốn đảm bảo an toàn cho bí mật của cả 2 chúng ta. Nhưng... con cảm thấy... cảm thấy...

Rose Caster: Cảm thấy sao?

Varo Caster: ... Khi càng phải ở trong nhà nhiều hơn thì... con cảm thấy như... bản thân đang bị mẹ nhốt ở nhà thì đúng hơn.

Rose Caster: ...

Varo Caster: C-Con xin lỗi mẹ, con biết là con nói có hơi quá. Nhưng mà... chỉ là... Con biết rằng không chỉ mẹ, mà đến cả bản thân con cũng phải biết tự bảo vệ cho bản thân. Nhưng mà... chỉ là con không thể chịu đựng nổi cái cảnh suốt ngày phải ở nhà được nữa, thưa mẹ.

Rose Caster: ...

Varo Caster: Thực ra thì đúng là mẹ cũng có cho con đi ra ngoài đường, nhưng mẹ vẫn quy định thời gian và đến cả cái không gian mà con đi cũng có giới hạn nên con vẫn chưa biết bên ngoài kia có những gì để con thử và trải nghiệm. Con biết rõ đây là việc mà con phải làm, nhưng con hoàn toàn không muốn cứ tự nhốt bản thân mình trong phòng ngày qua ngày như vầy được. Đến một đứa bạn mà con còn không có đã là một chuyện rồi, mà đằng này con lại không được phép đi ra thế giới ngoài kia thì nó còn tệ hơn nữa. Mẹ hiểu không?

Rose Caster: Varo...

Varo Caster: Hơn nữa, nếu như con cứ phải ở trong nhà như thế này... thì có khi chuyện kết bạn với ai đó đối với con chắc cũng chỉ nằm trong giấc mơ mà thôi. Tuy bây giờ con vẫn chưa hiểu được ý nghĩa thực sự của tình bạn quan trọng như thế nào, nhưng con vẫn nhìn thấy và vẫn hiểu được có bạn để chơi cùng thực sự vui như thế nào, bởi vì khi đi ra ngoài kia thì con đã không ít lần nhìn thấy rõ điều đó. Dù đó cũng chỉ là hình ảnh những đứa trẻ chơi đùa cùng nhau tại một sân vui chơi nhỏ, nhưng điều đó cũng đủ để làm con hiểu được bạn bè mang lại cho mình cái gì.

Tôi im lặng một lúc rồi tiếp tục nói...

Varo Caster: *thở dài* Nhưng nói đi cũng phải nói lại, gần như cơ hội mà con có được một người bạn đều chỉ ở con số 0. Vì con biết chắc kiểu gì họ cũng sẽ phát hiện ra sự thật về con và khiếp sợ con như quái vật vậy.

Sau đó, tôi quay sang nhìn về phía mẹ tôi và nói tiếp...

Varo Caster: Mẹ, nếu mẹ cảm thấy được thì... ngày nào đó mẹ có thể cho con... đi ra thành phố có được không? Tại vì... mặc dù chưa biết rõ thành phố có những gì, nhưng con chắc chắn những thứ đó là những cái mà con chưa từng trải nghiệm qua bao giờ. Con chỉ muốn được một lần đi ra ngoài thành phố để coi thử ở đó có những gì thay vì suốt ngày cứ phải đi lang thang ngoài khu chúng ta sống. Nhưng... con vẫn biết bản thân con phải nên cẩn thận nên con hứa sẽ hạn chế tiếp xúc với những người ở thành phố nhất có thể để tránh việc bí mật của chúng ta bị bại lộ. Mẹ thấy vậy được không mẹ?

Rose Caster: ...

Tôi vừa hỏi vừa có một chút hào hứng ở trong lòng tôi, bởi vì lúc đó tôi thực sự rất muốn đi tham quan thành phố để có thể biết thêm nhiều thứ hơn. Tôi chỉ có thể thấy được mờ mờ khung cảnh của thành phố qua khung cửa sổ nhà tôi nên tôi chưa thể nhìn rõ được bên trong thành phố có gì. Nhưng tôi chắc chắn thành phố sẽ là nơi rất thích hợp để tôi mở mang tầm hiểu biết của tôi, đồng thời trải nghiệm những thứ mà tôi chưa từng làm bao giờ.

Thế nhưng... sự hào hứng của tôi dần dần vụt tắt khi tôi nhận ra... mẹ tôi bắt đầu nghiêm mặt ở trước tôi. Thôi xong, tôi nghĩ bản thân đã lỡ làm cho mẹ giận rồi. Nhìn thấy mẹ tôi nghiêm mặt như vậy là tôi biết chắc chắn kiểu gì cô ấy sẽ chẳng có dấu hiệu đồng ý. Vậy nên tôi nghĩ bản thân phải rút lại những gì tôi vừa nói.

Varo Caster: C-C-Con xin lỗi mẹ! Đ-Đáng ra con không nên hỏi như vậy. Ch-Chỉ là... con chỉ mong một ngày nào đó được ra thành phố cùng với mẹ nên con mới... lỡ miệng hỏi vậy. M-Mà... n-nếu mẹ cảm thấy không được thì... c-con—

Rose Caster: *cười khúc khích*

Varo Caster: H-Huh?

Tôi tưởng mẹ tôi sẽ bắt đầu nghiêm giọng với tôi. Nhưng... tôi không hiểu sao tự dưng cô ấy lại cười. Thấy vậy, tôi vừa bất ngờ vừa đơ đơ mặt kiểu ngáo ngơ không hiểu chuyện gì. Bộ tôi lỡ nói gì làm mẹ tôi cười sao? Rồi chưa dừng lại ở đó, mẹ tôi dịu dàng đặt tay lên xoa đầu tôi khiến tôi ngừng đơ mặt.

Rose Caster: Con nói gì kì vậy, Varo? Mẹ còn chưa trả lời con mà sao con lại phản ứng như vậy chứ?

Varo Caster: Th-Thì tại... con sợ mẹ không đồng ý nên con...

Rose Caster: Con trai của mẹ, trước khi mẹ trả lời câu hỏi của con thì mẹ cũng có vài điều muốn chia sẻ cho con biết đây.

Varo Caster: D-Dạ?

Rose Caster: Varo, thực ra những điều mà con nói... đều không hẳn là sai. Mẹ thấy con cũng có phần nào đó đúng. Trước giờ, mẹ luôn kêu con phải ở nhà thường xuyên và thỉnh thoảng mới được đi ra ngoài, bởi lẽ mẹ vẫn luôn nhắc đi nhắc lại với con rằng chúng ta cần phải thực sự cẩn trọng đến con người của chúng ta nhất có thể khi mẹ hoặc con bước ra ngoài... Nhưng mà... mẹ chưa bao giờ có ý nhốt con ở nhà cả, Varo à.

Varo Caster: Huh?

Rose Caster: Mẹ chưa từng có ý định cách li con với cộng đồng chỉ vì 2 mẹ con mình khác biệt với những con người ngoài kia. Làm vậy chẳng khác nào mẹ đang tự tay khiến cho đứa con trai duy nhất của mình trở nên sang chấn tâm lí và cách li hoàn toàn với xã hội. Varo, bây giờ mẹ là mẹ của con, vậy nên mẹ phải hoàn toàn giữ trách nhiệm nuôi nấng con để cuộc sống của con sau này gặp nhiều điều tốt đẹp.

Rồi mẹ tôi từ từ kéo tôi lại gần hơn và ôm lấy tôi, đồng thời nhẹ nhàng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net