CHƯƠNG 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

5 ngày sau

Bệnh viện Tokyo

" Yukimura tiền bối."

" Là ngươi." Yukimura ngạc nhiên nhìn người đang đứng trước cửa.

Không sai, người ngoài cửa chính là Ryoma.

" Tiền bối, thấy ta ngươi không vui hay sao mà ngạc nhiên thế?" Ryoma đi vào phòng, tay ôm theo bó hoa.

" Không phải, chỉ là không ngờ ngươi có thời gian đến thăm ta." Yukimura vội vã giải thích không muốn người hiểu lầm.

" Trùng hợp là hôm nay ta rảnh thôi." Ryoma cầm bó hoa đặt lên bàn: " Hoa này tặng ngươi, tiền bối."

Là một bó hoa hướng dương vừa mới chớm nở, rất đẹp.

" Cám ơn ngươi, tiểu đệ đệ." Yukimura vui vẻ nói

" Ta thuận tay mua thôi." Ryoma dời tầm mắt nhìn sang chỗ khác

" Vết thương của ngươi thế nào rồi? " Yukimura quan tâm hỏi thăm Ryoma

Nghe nói vết thương Ryoma tay sờ lên mí mắt, nơi này đã lành chỉ để lại điểm sẹo mờ nhạt chỉ khi gần mới thấy được.

" Nó đã không sao rồi."

" Thi đấu lần sau ngươi nhớ chú ý đến đừng để bị thương nữa."

Thời gian bất giác trôi qua, hai người trò chuyện vui vẻ, không để ý đến có người ngoài cửa đang nhìn vào phòng.

Sadana theo thường lệ đến gặp Yukimura trao đổi vài chuyện trong CLB. Chỉ là không ngờ hôm nay có người đến trước hắn, mà người chính là người đã đưa Yukimura vào bệnh lần trước, Echizen Ryoma.

Yukimura giờ mới để ý đến Sanada đang đứng ngoài cửa, liền hô một tiếng: " Sanada, ngươi đứng đó làm gì."

Thấy có người đến, Ryoma cũng đứng lên mà ra về.

" Tiền bối, ta về trước đây. Chúc ngươi mau lành bệnh."

" Tiểu đệ đệ, cám ơn ngươi đã đến thăm ta." Ryoma muốn đi, dù có tiếc nuối nhưng Yukimura không biểu hiện ra mà vui vẻ chào hắn.

Tạm biệt Yukimura xong, Ryoma đi về lướt qua Sanada sẵn tiện chào hắn một cái.

" Hai ngươi rất thân?" Sanada hỏi Yukimura. Đây là đầu tiên hắn thấy được Yukimura thân cận với người lạ đến thế.

" Không đến nỗi." Yukimura lạnh nhạt nói

" Mà ngươi đến đây chỉ hỏi ta chuyện này hay sao?" Ngữ khí bình bình đạm đạm không nghe ra vui buồn.

Là bạn lâu năm của Yukimura, Sanada biết hắn đây là không muốn nhắc chuyện này.

" Ta đến tìm ngươi thông báo về tình hình trong tennis bộ." Sanada nói ra mục đích chính đến đây của mình.

Hai người trao đổi về một số chuyện trong tennis bộ, khi nói đến các đội mạnh trong khu vực Kantou.

" Hyoutei và Seigaku là 2 đội mà ta cần lưu ý đến." Sanada tổng kết lại nói.

" Dù là thế, người thắng chính là Rikkaidai chúng ta."

Đối với lời nói của Sanada, Yukimura cau mày lại không nói, nếu như lúc trước hắn cũng cho rằng Hyoutei, Seigaku dù có mạnh thế nào cũng sẽ không thắng Rikkaidai.

Nhưng khi nghĩ đến hắn cùng Yanagi trò chuyện, đặc biệt thái độ tán dương của Yanagi đối với Ryoma. Tuy còn hơi nghi hoặc nhưng hắn nghĩ cần phải nhắc nhở với Sanada về Seigaku.

" Dù sao ngươi cũng thể xem thường. Hyoutei và Seigaku, 2 trường đó dù sao còn có Atobe và Tezuka tọa trấn. Đặc biệt là Seigaku, năm nay có người mới đến cần lưu ý."

" Ta sẽ chú ý."

Trước khi Sanada rời đi, hắn nhìn lướt qua quyển tạp chí Yukimura đang đọc dở dang, là < Nguyệt san tennis >. Bài viết đưa tin về trận đấu giữa Seigaku và Fudoumine, người trong hình dù đang bị thương máu thấm ra cả miếng băng bịt mắt vẫn cười kiêu ngạo dương quang. Mà người đó là thiếu niên khi nãy, Echizen Ryoma.

— — — — — — — — — — — — — — —

Sau giải đấu cấp quận, Seigaku biểu hiện ra thực lực thi đấu xuất sắc, nhất là về tin đồn năm nhất chánh tuyển duy nhất của Seigaku. Và điều đó càng làm cho mọi người tò mò nhiều hơn.

Giờ lúc này, trong phòng giáo viên HLV Ryuzaki đang tiếp điện thoại của các trường muốn tiến hành đấu hữu nghị với Seigaku ngày một nhiều hơn.

" Tôi rất tiếc nhưng không được."

Từ chối lần thứ n, HLV Ryuzaki suy nghĩ đến mục đích của bọn họ.

" Mục tiêu là Tezuka hay là...."

Dưới sân, Fuji và Kikumaru cùng một chỗ đang rửa mặt. Bụi cỏ xung quanh nơi này xuất hiện các camera ghi hình. Ánh sáng phản quang từ các camera làm người không muốn chú ý đến cũng không được.

Kikumaru than thở nói: " Giờ giải lao cũng không yên ổn a. Không biết là rốt cuộc có bao người đến nữa."

" Đúng là phiền thật." Fuji mặt cười đầy ý xấu, dùng ngón tay chặn đầu vòi nước đang mở, nước bị chặn lại trực tiếp xối đến các bụi cỏ.

Bị nước tưới đến, người đang ẩn nấp trong các bụi cỏ lần lượt chạy ra, camera cầm trên tay cũng chịu chung số phận mà dính nước không thể sử dụng được nữa.

" Đúng là thật nhiều người." Một đám người từ bụi cỏ chạy ra, Kikumaru trố mắt nhìn

" Ta nghĩ Inui đang đếm từng người." Fuji chỉ về Inui đứng cách đó không xa.

" 49 người, tăng hơn năm ngoái 1.75%" Inui đứng gần đó thống kê số người đến thám thính.

" Nghỉ ngơi kết thúc. Bắt đầu luyện tập."
Tezuka tập trung mọi người khiêm khắc huấn luyện.

Bộ trưởng khiêm khắc mọi người đã thói quen, ai ai cũng thành thật có tinh thần mà đi huấn luyện.

Năm nhất tổ 3 người đang ở đó lụm bóng: " Đại gia ý chí chiến đấu thật cao a."

" Mà này Ryoma-kun đâu rồi?" Kachiro nhìn khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Ryoma.

Horio cùng lớp với Ryoma trả lời: " Hắn là Ủy viên sách báo giờ đang ở thư viện, có lẽ sẽ trễ một chút."

Làm một Ủy viên sách báo, nhiệm vụ của Ryoma không chỉ là mượn sách thay cho lớp mà còn phải trực và dọn dẹp thư viện trường.

Ôm một đống giấy báo cũ cần đem đi đốt, Ryoma đi qua khu tennis nữ thì trông thấy một người mặc đồng phục trường khác vẻ mặt rất chi là biến thái đứng cách lưới phòng hộ nhìn vào các nữ sinh đang tập tennis, lâu lâu lại phát tiếng cười khúc khích. Làm Ryoma không khỏi liên tưởng đến phụ thân nhà hắn.

Ryoma không để ý đến mà tiếp tục đi về phía trước. Dọc đường hắn gặp được Sakuno và Tomoka. Hai người các nàng đang đánh lấy quả tennis được cột vào sợi dây được gắn cố định trên một cái bệ nhỏ. Quả tennis đánh ra, sợi dây co dãn kéo nó trở về. Rất thích hợp để người mới chơi tennis tập đánh.

Ryoma đối vật này nảy sinh hứng thú, để thùng giáy báo cũ xuống đất đi đến nhặt lên viên tennis cầm xem xét.

" Cũng không tệ lắm."

Ryoma mượn Sakuna cây vợt nàng đang cầm, bắt đầu đánh thử.

Tomoka một trong những người sáng lập hậu viện đoàn hâm mộ Ryoma, vẻ mặt hoa si phấn khích nhìn về Ryoma.

" Oa, Ryoma-sama lợi hại."

Ngắm nhìn nữ sinh đã xong, Sengoku đi tìm khu tennis nam thám thính hình tình, dù sao đây mới là mục đích chính đến đây của hắn.

Đang tìm đến khu tennis nam, hắn trông thấy đến một thiếu niên dáng người nhỏ nhắn đang đánh tennis.

Đi lại gần xem xét, Sengoku biết đây là năm nhất sinh mà mọi người đồn đãi gần đây. Không khỏi tán thưởng: " Tư thế rất đẹp. Không hổ là Seigaku có một năm nhất lợi hại thế này."

Ryoma nhìn đến Sengoku, là người khi nãy. Một cầu Ryoma vừa đánh ra hướng về Sengoku, tưởng chừng là trúng đến. Nhưng Sengoku vừa vặn đứng cách cầu chỉ vài centimet, cầu không tạp trúng đến đã bị kéo trở về.

Ryoma thử lại mấy lần, cầu vẫn không tạp trúng đến Sengoku. Mà người này trên mặt lộ ra nụ cười thiếu đánh như phụ thân hắn.

Hắn quả thật là cần phải đánh.

Sengoku dáng vẻ như chỉ điểm với Ryoma: " Cậu nên dồn trọng lượng cơ thể vào chân trước sẽ tốt hơn đấy."

" A, cảm ơn ngươi." Ryoma đem vợt đổi đến tay trái. Sengoku nhìn hắn đổi tay thời điểm ngây người, không phản ứng lại kịp đã bị cầu tạp trúng, nằm xỉu dưới đất.

Sakuno và Tomoka chạy xem tình huống nhìn người nằm bên dưới.

" Hắn ta là ai vậy?" Ryoma hỏi

Nghe hỏi đến, hai người mới lục tìm trên ba lô đến ra được tên người.

" Trung học Yamabuki, Sengoku Kiyosumi."

" Hay ta đưa người đến phòng y tế?" Sakuno lo lắng hỏi Ryoma

" Không cần, lát nữa hắn sẽ tỉnh ngay thôi."

Nói rồi, Ryoma ôm lấy thùng giấy báo cũ rời đi. Quả bóng khi nãy hắn ra tay có chừng mực, không cần lo đến làm gì.

Mọi việc ở thư viện đã xong, Ryoma đi đến tennis bộ. Nhìn đến mọi người cũng huấn luyện đã lâu, Ryoma nhanh chóng chạy đến phòng thay đồ, đổi hảo đồng phục để huấn luyện chung với mọi người.

Mở cửa vào, Ryoma rất ngạc nhiên khi thấy Fuji đang còn ở đây.

" Fuji học trưởng, sao ngươi còn ở đây?" Ryoma đi đến tủ đồ của mình thay đổi chế phục

" Ta quên chút đồ vật, cần quay lại lấy." Fuji nói

Là một người làm việc chu toàn mọi thứ sao hắn có thể để quên đồ được chứ. Hắn cố tình ở đây là chờ Ryoma.

Không chú ý đến Fuji, Ryoma bắt đầu thay quần áo. Lúc này Ryoma thân người trắng nõn hiện ra trước mắt Fuji.

Ryom đứng đưa lưng về đối diện, nên Fuji nhìn đến là một tấm lưng trần tuyết trắng, từng đường cong lả lướt chạy đến tinh tế dẻo dai eo nhỏ. Tiếp đến hạ thể, cái mông đỉnh kiều, xuống nữa là đôi chân thon dài.

Hô hấp Fuji muốn ngừng lại, ánh mắt mở ra tham lam nhìn đến cảnh đẹp trước mắt không sót thứ gì. Fuji lam mâu, dần trở nên sâu thẳm phảng phất cháy lên ngọn lửa dục vọng đen tối.

Hắn tưởng muốn đem thiếu niên giấu đi, để thiếu niên hoàn toàn trở thành của hắn.

" Fuji học trưởng, ngươi chưa đi sao?" Hồn nhiên thơ ngây không biết mình bị người chiếm tiện nghi, Ryoma quay sang hỏi Fuji

" Ta chờ ngươi cùng đi luôn a." Bị tiếng gọi của thiếu niên làm thức tỉnh, dục vọng đen tối biến mất, trở lại dáng vẻ ban đầu, Fuji cười ôn nhu như nước.

" Nếu vậy chúng ta đi thôi, học trưởng." Ryoma hồn nhiên nói.

Ryoma và Fuji sánh vai đi tới sân huấn luyện, cười nói vui vẻ.

Tezuka vẫn luôn chú ý đến xung quanh, nhìn đến hai người hòa hợp đi tới, mày nhíu lại, lạnh giọng nói: " Fuji, Echizen đi trễ chạy 10 vòng sân."

Vừa đến nơi đã bị phạt chạy, Ryoma bất đắc dĩ mà chấp hành.

" Có Echizen chạy cùng ta, ta rất vui a." Fuji cười vui sướng.

" Fuji học trưởng, ngươi còn cười được."

Nói xong, Ryoma bắt đầu chạy đi, theo sau là Fuji. Chạy lướt qua Tezuka, Fuji ánh mắt nhìn hắn một cái.

Như muốn nói, Tezuka ngươi đây là mượn việc công trả thù riêng.

Không để ý đến cái nhìn của Fuji, Tezuka im lặng không nói mà chú tâm quan sát mọi người huấn luyện.

Sau một hồi, Fuji và Ryoma chạy 10 vòng đã hoàn thành, nhập cuộc tiến hành huấn luyện với mọi người.

Thời gian mau đến, huấn luyện đã kết thúc. Momoshiro và Ryoma cùng hẹn nhau đi ăn Hamburger.

" Echizen, chúng ta đi thôi." Hai người tính toán rời đi, Kikumaru chạy tới ôm lấy vai cả hai.

" Momo, ngươi cùng bé con hẹn nhau đi đâu thế?"

" Chúng ta hẹn nhau đi ăn Hamburger."

" Ta đi chung với."

Tezuka đứng từ xa nhìn ba người trò chuyện vui vẻ, cùng nhau đi ăn. Hắn cảm thấy mọi thứ bây giờ thực đáng trân trọng.

Được trở về, thật tốt biết bao.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net