CHƯƠNG 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ryoma không thể tin tưởng được ngồi quỳ một chân trên cầu trường. Ánh mắt tràn đầy sự thất lạc nhìn người đối diện. Đôi mắt phượng lãnh lẽo uy nghiêm không dư thừa cảm xúc.

Tezuka Kunimitsu, bộ trưởng của hắn.

Ngoại trừ xú phụ thân, đây là lần đầu tiên hắn bại bởi người khác.

Hắn đã thua một cách triệt để.

Nhìn đứa nhỏ mà hắn yêu thương ngồi quỳ dưới đất, thở dốc mệt nhọc, mồ hôi ướt đẫm mái tóc ép sát vào hai bên má. Đôi mắt hổ phách từng tràn đầy sự kiêu ngạo tự tin giờ đây chỉ còn lại sự bàng hoàng, hoảng hốt khiến người đau lòng. Sự kiêu ngạo của hắn đã bị người phá vỡ. Mà hắn chính là người làm điều đó.

Teuzka dù trong tâm đau lòng khổ sở nhưng âm thanh vẫn thập phần bình tĩnh nhìn Ryoma: " Echizen, đến cùng vì sao ngươi muốn đánh tennis?

Tại sao lại muốn đánh tennis? Hắn cũng không biết vì sao nữa. Chỉ nhớ đến hắn muốn đánh tennis vì muốn đánh bại phụ thân nếu có một ngày phụ thân bị hắn đánh bại, hắn sẽ tiếp tục đánh tennis nữa sao. Hắn không biết, không muốn biết.

" Echizen, ngươi nói đi. Tại sao muốn đánh tennis? Tại sao?" Tezuka dù lo lắng nhưng vẫn tiếp tục truy hỏi

" Đánh tennis chỉ vì ta muốn đánh bại một người." Ryoma âm thanh nhỏ bé yếu ớt vang lên.

Đây là mục tiêu duy nhất từ trước đến nay của hắn. Vì mục tiêu đó, cho dù huấn luyện có gian khổ thế nào hắn vẫn cắn răng chịu đựng.

" Vì muốn đánh bại một người, ngươi mới đánh tennis. Nếu ngươi đánh bại hắn, ngươi sẽ làm gì tiếp? Echizen, ngươi nói cho ta biết đi." Tezuka âm thanh lạnh lẽo truy vấn đến cùng.

Ryoma, cách làm này dù biết sẽ làm tổn thương ngươi, khiến ngươi oán giận ta nhưng ta vẫn phải làm. Ryoma ngươi thiên phú ở trên ta, Fuji thậm chí là tất cả mọi người. Ngươi trong tương lai sẽ tiến hơn nữa.

Có mục tiêu đánh bại phụ thân là không sai. Phụ thân ngươi tuyệt đối là mạnh mẽ nhưng đó cũng không nên là mục tiêu duy nhất của ngươi a Ryoma. Thứ ngươi cần đánh bại bây giờ chính là ngươi, chứ không phải là phụ thân ngươi. Ryoma nếu ngươi không hiểu, ta sẽ giúp ngươi thức tỉnh đến.

Vì lẽ đó, xin ngươi hãy tha thứ cho ta. Điều ta làm chỉ vì muốn tốt cho ngươi.

Đối với câu hỏi của Tezuka, Ryoma ngồi đó mà tự lẩm bẩm: " Đánh bại phụ thân, ta sẽ làm.....ta sẽ làm....." Dường như nói tới đây, âm thanh ngày càng nhỏ đi, tiếng im hẳn lại.

Ryoma hoang mang suy nghĩ, từ trước đến nay chưa có ai nói với hắn điều này kể cả phụ thân. Tezuka Kunimitsu, tại sao ngươi lại nói cho biết? Ngươi nói đi.

Đôi mắt mới phút trước tràn đầy thương cảm giờ đây trong nó hiện lên thứ cảm xúc khác thường, khát vọng mãnh liệt ý chí cứng cỏi nhìn Tezuka.

Trong mắt Ryoma, Tezuka như là một bức tường cao vững chắc, bất khả xâm phạm. Cho dù công phá bao nhiêu lần vẫn không đánh đổ được. Như trong trận đấu vừa rồi, người này hoàn toàn áp đảo lấy hắn. Cho hắn cảm giác không bao giờ vượt qua được.

Nhưng càng như vậy, khát vọng cháy bỏng được đánh bại người này trong hắn ngày càng mãnh liệt, ngoại trừ phụ thân ra thì Tezuka Kunimitsu là người cho hắn cái cảm giác này rõ ràng hơn bao giờ hết. Hắn muốn đánh bại hắn, đánh bại tất cả mọi người. Hắn muốn trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

" Tezuka Kunimitsu, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi."

Nhìn vào trong đôi mắt thiếu niên, ngọn lửa cháy bóng, ý chí chiến đấu mãnh liệt, quan trọng hơn là sự tự tin, kiêu ngạo ngông cuồng của thiếu niên đã trở lại không còn sự thất lạc như trước. Tezuka biết thiếu niên đã thức tỉnh.

" Echizen, trở thành Seigaku trụ cột đi." Không để ý đến lời nói của Ryoma, Tezuka giọng nói trầm ổn vang lên bên tai Ryoma.

Từng chữ rõ ràng vang lên trong đầu Ryoma. Câu nói của Tezuka có hàm ý như thế nào, hắn không hiểu. Nghi hoặc nhìn người trước mắt.

Ánh chiều tà buông xuống, phủ lên gương mặt nhỏ tinh xảo của thiếu niên. Những giọt mồ hôi còn đọng lại trên mặt bị ánh dương chiếu vào tỏa sáng lấp lánh làm thiếu niên trở nên mỹ cảm hơn. Tầng tầng lớp lớp làn da trắng sứ  như trở nên chói mắt. Khuôn miệng nhỏ nhắn trơn mềm hơi hé mở dụ hoặc như mời người thưởng lấy. Thiếu niên trong vô tình toát lên vẻ quyến rũ chết người.

Tezuka cho dù thành thục, ổn trọng cỡ nào cũng không thể không rung động trước thiếu niên. Lý trí mách bảo hắn nên rời đi nhưng hắn vô pháp mà rời đi được. Tình cảm khắc chế bao lâu cũng bộc phát, Tezuka đi về phía trước vượt qua ngăn cách bọn họ lưới cầu đến trước mặt thiếu niên.

Chậm rãi ngồi xuống đối diện, đối với sự nghi hoặc của thiếu niên hắn không nói. Cả hai tay hơi run giơ lên ôm trọn lấy thiếu niên kiều tiểu thân thể vào trong lồng ngực. Nhẹ nhàng siết chặt lấy thiếu niên như muốn khảm vào trong lòng. Hương thơm tự nhiên từ cơ thể thiếu niên làm Tezuka say mê tham lam ngửi lấy. Lấy cái nón vướng bận từ trên đầu thiếu niên xuống, Tezuka chôn mặt vào trong mái tóc xanh rêu mềm mại. Sau những tháng ngày nhớ nhung, rốt cuộc hắn đã được thỏa mãn ôm lấy ái nhân vào lòng. 

Một đời một kiếp bỏ lỡ ngươi là điều ta tiếc nuối cả đời.

Ta thề trước tình cảm ta dành cho ngươi, lần này sẽ không bỏ lỡ ngươi dù cho vạn kiếp bất phục ta sẽ không buông tay ngươi lần nữa, Ryoma.

Ryoma không phòng bị bất ngờ bị ôm lấy, làm hắn sửng sốt không thôi. Giơ tay  muốn đẩy Tezuka ra nhưng khi vừa chạm tay đến một cảm giác thân quen xuất hiện trong hắn. Thứ cảm giác này vừa quen thuộc vừa lạ lẫm làm hắn không muốn buông tay ôm lấy người này.  Nguyên bản từ muốn đẩy người ra lại trở thành Ryoma hai tay ôm lấy Tezuka.

Ryoma cử động nhỏ làm Tezuka vui sướng. Thỏa mãn ôm lấy Ryoma, một lúc sau Tezuka mới buông tay thả người.

" Chán ghét ta ôm ngươi không?" Tezuka tay vuốt ve gương mặt nhỏ, cẩn thận từng li từng tí hỏi

" Không, không chán ghét." Ryoma nhỏ giọng nói.

Nghe được câu trả lời, Tezuka khóe miệng hơi cười. Tay vẫn không dừng lại nhẹ nhàng chạm đến vết thương trên mí mắt, nơi đây đã lành chỉ để lại vết sẹo nhàn nhạt.

" Chúng ta về thôi." Tezuka phá vỡ không khí trầm mặc, nâng Ryoma từ từ  đứng dậy: " Echizen, nhưng lời ta nói hôm nay ngươi cứ từ từ suy nghĩ."

Bỏ qua sự ngại ngùng, xấu hổ khi nãy, Ryoma miêu nhãn nhìn thẳng vào đôi mắt phượng luôn lạnh lẽo lúc này lại xuất hiện tia dịu dàng: " Bộ trưởng, xin ngươi sau này cùng ta đấu lại một lần nữa."

" Được, bất cứ khi nào ngươi muốn." Tezuka dịu dàng vuốt ve lấy mái tóc Ryoma cho nó trở nên gọn gàng. Như đã hài lòng, lấy mũ đội lên cho thiếu niên.

Ryoma, chỉ cần là những gì ngươi muốn ta đều sẽ đáp ứng.

" Ta nhất định sẽ đánh bại ngươi, bộ trưởng." Giọng nói thiếu niên kiêu ngạo không cho phép người cự tuyệt.

Tezuka hơi hơi mỉm cười, âm thanh nhu hòa nói: " Yên tâm, ta sẽ chờ. Chờ đến khi ngươi đánh ra tennis thuộc về chính mình. Đánh đến khi ta không thể nào đánh trả lại được."

Lời nói chính đáng nhưng giọng điệu cực kì có ý tứ dỗ dành, thân mật của đôi tình nhân. Là một âm khống, Ryoma nghe đến không khỏi đỏ mặt.

Hắn không biết bộ trưởng âm thanh dễ nghe đến như thế.

Hoàng hôn buông xuống, cả hai cùng đi trở về cả đoạn đường trầm mặc không ai lên tiếng. Đến ngã rẽ, cả hai rẽ sang hai hướng khác nhau.

Kết thúc một ngày bình yên. Là bước ngoặt của tương lai sau này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net