CHƯƠNG 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm nay có tiết học Mỹ thuật, ai ai cũng hứng thú với tiết học này ngoại trừ một người là Ryoma.

Trong suốt buổi học Ryoma luôn nằm ngủ đến khi gần hết tiết học mới mơ màng tỉnh lại thì nghe tiếng mọi người bàn tán rôm rả, ai nấy cũng hào hứng nói gì đó.

" Ryoma-kun ngươi nghĩ sao?" Đang lúc tự hỏi có chuyện gì thì Horio tên kia đến hỏi chuyện.

" Hửm, chuyện gì?" Ryoma giọng hơi còn buồn ngủ.

" Ngươi lại ngủ, không nghe giáo viên thông báo sao?" Horio mặt bất đắc dĩ nhưng vẫn phổ cập tin tức cho Ryoma.

" Hai tuần nữa lớp chúng ta sẽ đi vẽ ngoại khóa ở Vườn Thực vật Yokosuka, Kanagawa đấy. Còn nữa nghe nói là đi chung với các lớp năm 3, trong đó có lớp của bộ trưởng Tezuka nữa."

" Thế nào, nghe thích không chứ?"

Thấy Ryoma không trả lời, Horio cũng không bất mãn gì mấy dù sao hắn cũng đã quen rồi.

Ryoma nghe nói là đi vẽ ngoại khóa cũng chẳng mấy hứng thú, ở Mỹ hắn lúc nào mà chẳng đi ngoại khóa. Nhưng lại nghe đến lớp bộ trưởng cũng đi, nhớ đến trận đấu lần trước Ryoma khêu mi nghĩ: Xem ra lần đi ngoại khóa này đáng để chờ mong.

Một người cao lãnh như bộ trưởng không biết sẽ vẽ như thế nào đây?

Mãi mê suy nghĩ giờ giải lao cũng đã đến Ryoma đi về phía nhà ăn. Mọi khi bình thường Ryoma đều mang theo hộp cơm nhà làm nhưng hôm nay do mẹ và chị Nanako đều bận phải rời nhà từ sớm không kịp làm đồ ăn trưa nên Ryoma đành phải đi đến nhà ăn ăn trưa.

Nhìn dòng người chen chúc lẫn nhau mua đồ ăn, Ryoma chán nản tính bỏ đi nhưng cái bụng lại biểu tình kêu đói, Ryoma đành cất bước về phía đám đông lợi dụng thân người nhỏ con linh hoạt thuận lợi chen vào mua được đồ ăn.

Là một bánh mì kẹp thịt theo phong cách Thổ Nhĩ Kỳ, một phần cơm nắm và thêm một lon nước ponta vị nho yêu thích.

Bữa trưa hôm nay xem như miễn cưỡng hoàn thành. Đang tìm chỗ ngồi ăn thì Ryoma thấy tất cả bàn ăn đều chật kín người, Ryoma thở dài rời khỏi nhà ăn.

Thay vì trở về lớp học Ryoma quyết định đi lên sân thượng ngồi ăn trưa. Sân thượng ít người lui tới, vắng vẻ yên tĩnh, không gian thoáng đãng mát mẻ là một nơi mà hắn thích lui tới mỗi khi ngủ trưa nhưng giờ xem lại ăn trưa tại nơi đây cũng không tệ.

Vừa ngồi xuống cắn được miếng bánh, phản ứng đầu tiên của Ryoma là không thể tin được bởi vì cái bánh này quá là ngon. Lớp vỏ ngoài của bánh mềm không bị khô cứng. Thịt nướng được ướp vừa miệng, không bị khô hay bị cháy xém gì cả. Rau ăn kèm tuy đã được trộn đều nhưng vẫn giữ được độ giòn vốn có của rau. Nhưng điểm nhấn của bánh mì Thổ Nhĩ Kỳ vẫn là phần nước xốt đậm đà thơm nồng.

Đang gật gù khen món bánh ăn ngon, Ryoma vừa định ăn tiếp thì cửa sân thượng lại mở ra lần nữa. Ngẩng đầu nhìn lên bất ngờ thấy người đến là Tezuka và Fuji.

" Bộ trưởng, Fuji học trưởng sao hai người lại ở đây?" Ryoma hỏi

" Ta cũng như Echizen thôi. Lên đây ăn trưa." Fuji vừa nói vừa nở nụ cười vạn năm bất biến không làm Ryoma nghi ngờ với lý do này.

" Ta đây cũng vậy." Tezuka đẩy kính nói

Nếu có Oishi hay Kikumaru hay mọi người trong đội chánh tuyển ở đây thì sẽ biết cả Tezuka và Fuji đang nói dối.

Tezuka thân là Hội trưởng hội học sinh của trường đương nhiên là có phòng riêng dành cho hội trưởng. Ảnh hưởng từ gia đình nên từ lâu Tezuka đã quen với sự yên lặng mỗi khi lên bàn ăn nên mỗi lần đến giờ ăn trưa Tezuka đều đến phòng riêng của mình mà ăn.

Còn Fuji không thích chen lấn nơi đông người nên đến giờ ăn trưa đều ngồi ăn trong lớp. Ngồi trong lớp chậm rãi thưởng thức mùi vị từ món ăn đó mới là cách Fuji thưởng thụ cuộc sống này.

Nhưng vì thiếu niên quy tắc của bọn họ từ từ bị phá vỡ.

Cả hai người không hẹn mà gặp Ryoma đang đi trên hành lang đi ngang qua lớp Fuji, tiến lên tầng trên của khu vực Hội học sinh để đi lên sân thượng.

Cả hai người đều muốn cùng Ryoma cùng nhau ăn trưa. Nên cả hai lặng lẽ đi theo thiếu niên, bất ngờ chạm mặt nhau. Nhìn sơ qua là biết đối phương có cùng ý đồ nên không ai chịu nhường ai.

Tezuka và Fuji chia ra hai bên ngồi cạnh Ryoma, từng người mở hộp cơm của mình ra.

Fuji ăn trưa là các loại sushi được chế biến tinh xảo. Từ sushi cá hồi, cá ngừ, cá cam, sò điệp, lươn.....cho đến các loại sushi khác đều có đủ. Nhìn chẳng khác nào là đại tiệc sushi.

Tezuka là các món ăn Nhật được chế biến cầu kỳ không kém. Nổi bật trong đó là món cá nướng với lớp da vàng óng phủ thêm nước xốt. Hay món tempura được chiên vàng giòn. Hoặc là món cơm nắm cuộn thịt nướng cao cấp...

Cơm trưa của Tezuka và Fuji nhìn như là món ăn từ nhà hàng cao cấp. Đa dạng các món, muốn mùi vị có mùi vị, muốn màu sắc thì có màu sắc. Cả ba giác quan đều thỏa mãn mà hưởng thụ mĩ vị.

Ryoma lặng lẽ quan sát cơm trưa của Tezuka và Fuji mà nuốt nước miếng.

Cảm thấy cái bánh mình đang ăn giờ đây chẳng còn vị gì cả, nhạt nhẽo vô cùng.

Không so sánh thì không có đau thương lời này nói thật không sai.

Nhưng dù là vị Ryoma vẫn quyết đoán không nhìn hai bên nữa mà nhìn thẳng về trước mà ăn.

Là người phải có lòng tự trọng không thể dễ dàng bị dụ dỗ như vậy. Ryoma ngạo kiều online.

Nhưng lòng tự trọng chưa được 30 giây đã biến mất.

" Echizen, nếu không ngại cùng ta ăn chung đi." Tezuka bất ngờ mở lời

" Như vậy được không? Bộ trưởng." Được mời chào Ryoma vui mừng nhưng vẫn giữ giá hỏi lại.

" Ta nói được là được." Tezuka âm thanh vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng người có tinh ý đều nghe ra mười phần yêu chiều cưng sủng trong đó.

" Đa tạ bộ trưởng." Ryoma nở một nụ cười nhìn Tezuka, làm người loạn nhịp.

Ryoma cầm trên đôi đũa được Tezuka chuẩn bị sẵn từ từ gắp món ăn.

Fuji ngồi bên bị người hớp tay trên, đôi mắt thâm thúy nhìn Tezuka.

Thật là nhanh a, Tezuka.

Đón lấy ánh mắt từ Fuji, Tezuka khuôn mặt vô cảm như muốn biểu thị: Là do ngươi chậm thôi.

Ngươi được lắm.

Fuji cũng không để mình bị lạc hậu, đối với Ryoma nói: " Echizen, ngươi cũng thể quên ta được. Lại đây thử các món cùng với ta này."

Ngữ khí đáng thương làm Ryoma cảm thấy mình như là có lỗi với Fuji mặc dù bản thân chẳng làm gì cả.

" Ta không cay được, Fuji học trưởng." Ryoma vẫn không quên tình cảnh của Kikumaru khi ăn sushi từ trong khay của Fuji.

" Yên tâm, không cay đâu. Ngươi cứ ăn tự nhiên đi." Fuji tiếp tục dụ dỗ.

Nửa tin nửa ngờ, Ryoma vẫn ăn thử. Không cay không những vậy ăn vào cũng rất ngon.

Thế là bữa trưa này, Ryoma được ăn một bữa no nê với sự săn sóc chu đáo từ Tezuka và Fuji.

Bỏ qua sự tranh đấu trong tối của Tezuka và Fuji, khung cảnh ba người cùng ăn thật là hòa hợp, ấm áp lạ thường.

Có thể nói hạnh phúc đôi khi là đến từ những điều giản đơn nhất trong cuộc sống mà ta chỉ chưa nhận ra thôi.

Cho nên cần phải quý trọng tất cả những gì mà ta có được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net