CHƯƠNG 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Là người thừa kế của gia tộc, Atobe Keigo cũng đã tiếp nhận quản lý và xử lý một số sản nghiệp của gia tộc.

Đi thị sát một số sinh ý của gia tộc trong trung tâm thương mại, điểm đến đầu tiên là một nhà hàng trực thuộc tập đoàn, vô tình Atobe Keigo bắt gặp người quen.

Echizen Ryoma.

Thiếu niên trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng tay dài, mặc ngoài là chiếc áo len màu lam, quần nam màu nâu ngắn cập gối lộ ra đôi chân thon thả tinh tế. Đôi tay ngày thường cầm vợt bóng hiện giờ là đeo một chiếc đồng hồ ôm gọn lấy cổ tay nhỏ nhắn. Một chiếc đồng hồ giống hắn. Xung quanh là lớn, nhỏ túi xách khác nhau, đủ mọi nhãn hiệu. Tất cả đều là hàng hiệu cao cấp. Mà thiếu niên tựa hồ đang không vui, chống tay trên bàn, lúc nào cũng ngoái nhìn ra ngoài cửa, như đang đợi ai đó.

"Chào, chúng ta lại gặp mặt." Atobe Keigo tiến lại chào hỏi.

Ryoma hiện đang ngồi đợi Nanjirou, Rinko và Nanako, ba người họ vẫn đang càn quét các cửa hàng khác nhưng đúng hơn là chỉ có Rinko và Nanako hào hứng mua còn Nanjirou đi theo chỉ có nhiệm vụ xách đồ. Ryoma thực không hiểu nỗi phụ nữ sao lại thích mua sắm đến thế.

Mẫu thân và biểu tỷ hôm nay thực hưng phấn, đi một loạt các cửa hàng đều phải bắt hắn thử quần áo, thử nhiều đến nỗi không đếm xuể. Đúng là còn mệt hơn cả khi chơi một ván tennis. Nhưng có lẽ đáng thương nhất vẫn là xú lão cha đi, bị bắt ôm một đống đồ, cả người như bị nhấn chìm trong đó. Mệt muốn than, tố khổ nhưng dưới cái nhìn "ôn nhu" của mẫu thân, xú cha chỉ biết cắn răng mà khuất phục. A, mẫu thân vẫn là lợi hại nhất.

Nhưng Ryoma nào đâu biết, mua sắm là bản năng, là thiên tính tự nhiên vốn có của phụ nữ, đặc biệt là mua sắm không cần nhìn giá tiền. Còn vì sao bắt Ryoma thử quần áo, điều này cũng không thể trách hai người được. Ai bảo có một nhi tử/biểu đệ đáng yêu mặc cái gì cũng đẹp, cũng hợp làm Rinko và Nanako nhìn quần áo nào cũng muốn mua cho Ryoma mặc. Hai người còn hận không thể đóng gói tất cả mua về nữa là.

Không muốn bị thử đồ như búp bê nữa, Ryoma đã kiếm cớ rời đi trước. Và giờ hắn đang ngồi đợi ba người mua sắm trở về. Nhưng bỗng nhiên xuất hiện một người xa lạ đến chào hỏi, làm hắn tự hỏi mình có quen biết người này sao?

"Ngươi là ai? Ta không biết ngươi?" Ryoma nói xong làm lơ đi, không nhìn đến Atobe Keigo mặt đã đen lại.

Lần đầu tiên hạ mình bắt chuyện với người khác, Atobe Keigo hắn lại bị người trực tiếp gạc bỏ, làm lơ đi. Làm hắn sao có thể chịu được.

"Tiểu quỷ, ngươi không nhớ sao? Ta là người được ngươi giúp đỡ ở sân tennis đầu đường ngày đó." Atobe Keigo cắn răng, gằn giọng mà nói.

"Sân tennis đầu đường....giúp đỡ...." Ryoma lẩm nhẩm lại từng chữ, khuôn mặt rối rắm suy nghĩ hồi lâu rồi thốt lên.

"A, ngươi là người hôm đó."

"A, ân. Tiểu quỷ, ngươi đã nhớ ra." Atobe Keigo nhếch môi, "Nhớ kĩ, bổn đại gia gọi là Atobe Keigo." Lam mâu nhìn thẳng vào Ryoma.

"Ta là Echizen Ryoma. Ngươi tìm ta có chuyện gì?" Ryoma không cho rằng mình cùng người này có liên hệ gì.

"Tiểu quỷ ngươi đã giúp ta một lần, ta không muốn mắc nợ ngươi. Nói đi, ngươi muốn gì, ta sẽ đáp ứng." Atobe Keigo ra vẻ đương nhiên, cao ngạo nói.

"Ta giúp ngươi, vì ngươi đang cần trợ giúp, không phải vì lợi ích nào cả. Hơn nữa...."

"Ngươi cách xa ta ra một chút. Ngươi nước hoa quá nồng." Ryoma ghét bỏ nói.

"Tiểu quỷ, ngươi...." Lần đầu tiên bị người khác ghét bỏ nước hoa yêu thích của mình, Atobe Keigo thái dương giật giật vài cái.

"A, thanh thiếu niên, trò chuyện cùng mỹ thiếu niên vui sao?" Đúng lúc này Nanjirou, Rinko và Nanako đi tới. Và người lên tiếng trước là Nanjirou.

"Ryoma, bằng hữu ngươi sao?" Này là Rinko lên tiếng.

"A, ân. Đúng vậy, xin giới thiệu ta Atobe Keigo." Atobe Keigo lễ độ chào hỏi, "Ta có việc cần tìm Echizen, mong mọi người không phiền hà."

"Này không sao cả, ta rất vui khi Ryoma có thêm bằng hữu mới." Rinko cười dịu dàng.

"Nếu vậy, ta xin phép đi trước." Nói rồi, Atobe Keigo không để Ryoma kịp kháng cự liền cầm tay hắn rời đi.

"Này.... này.... ngươi bỏ tay ta ra." Ryoma rút tay lại nhưng không thành,"Ta với ngươi thành bằng hữu khi nào?"

"Tiểu quỷ, có một câu nói." Atobe Keigo mặc Ryoma giãy giụa, hắn nhất quyết không buông tay ra, "Trước lạ sau quen."

"Ai cần quen biết ngươi. Ngươi mau bỏ tay ta ra." Ryoma luôn có một loại xúc động, hắn muốn đấm cho cái tên một phát.

"Nếu vậy...." Atobe Keigo như nghĩ đến chủ ý, "Cùng ta đánh tennis, ngươi dám không?"

Nghe nói đến tennis, Ryoma không kháng cự nữa, "Được. Có gì mà không dám. Nhưng ta không đem theo vợt bóng."

"Không sao, ngươi đi với ta. Chỉ là không hy vọng ngươi đừng có khóc khi thua ta a, tiểu quỷ." Atobe Keigo trầm thấp nói.

"Có mà ngươi khóc. Tên tự cao tự đại." Ryoma cãi lại, hắn nhất định phải đánh cầu tạp vào mặt tên thần kinh này mới hả dạ.

Hừ, dù có thế nào kiêu ngạo, quả nhiên vẫn là tiểu hài tử, dễ xúc động.

---------------------------------------------------------

Xe dừng lại, Ryoma cùng Atobe Keigo bước xuống. Nhìn ngôi nhà, à không, phải nói là dinh thự trước mặt, Ryoma có một loại xúc động mình như thể sắp bước chân vào cung điện của vua chúa vậy. Sau đó, vào trong càng vô ngữ hơn nữa. Người từ bên trong chạy ra, xếp thành hai hàng đứng ở hai bên, đồng loạt cúi người một góc 90°: "Thiếu gia đã về."

"Các ngươi hãy chìm đắm trong sự hoa lệ của bổn đại gia ta." Atobe Keigo búng tay một cái.

Ryoma kinh hách đứng một bên nhìn cảnh tượng trước mặt, rồi sau đó chỉ muốn phun tào Atobe Keigo.

Tên bệnh thần kinh.

Lại như chỉ Hầu Tử Sơn Đại Vương.

"Thế nào, ngươi cũng chìm đắm trong sự hoa lệ của bổn đại gia." Tay vuốt lấy một bên tóc mái chếch ra, Atobe Keigo ra hiệu cho người hầu rút đi.

"Hầu Tử Sơn Đại Vương." Ryoma trong giây lát nói ra suy nghĩ thật của mình

"A, hả? Tiểu quỷ, ngươi có dám nói lại lần nữa?" Atobe Keigo cao giọng nói, hoàn toàn vứt đi giáo dưỡng, phong thái thường ngày.

"Ta nói ngươi là Hầu Tử Sơn Đại Vương."

Quả nhiên vừa nói xong, Atobe Keigo mặt liền đen lại, tính tình bạo tẩu.

"A, ân. Tiểu quỷ, ngươi thật to gan. Ngươi là kẻ đầu tiên dám nói ta không hoa lệ như thế."

"Hôm nay ta sẽ để ngươi khuất phục trước dưới kỹ xảo hoa lệ của bổn đại gia."

--------------------------------------------------------

Mọi người thấy như vậy đủ hoa lệ với đại thiếu gia Atobe chưa?

      Hình ảnh chỉ có giá trị minh họa

    Hình ảnh chỉ có giá trị minh họa

    Hình ảnh chỉ có giá trị minh họa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net