CHƯƠNG 37

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Echizen." Fuji Syusuke bất ngờ kêu Ryoma một tiếng.

"Fuji học trưởng, ngươi gọi ta có chuyện gì?" Ryoma hỏi lại.

"Ta muốn nói về chuyện phụ đạo cho ngươi a." Fuji Syusuke cười cợt nói. Ý cười trên khóe miệng càng giơ lên khi thấy Ryoma gương mặt nhỏ nhăn lại, đôi môi bặm lại cho thấy chủ nhân của nó rất không tình nguyện.

"Ngày mai, sau giờ học tennis bộ kết thúc sớm, Echizen đến nhà ta học phụ đạo, được không?" Fuji Syusuke nói.

"Vâng ~~" Ryoma ỉu xìu đáp lại. Hắn chán ghét học phụ đạo a. Nhưng nếu không học, môn Văn không đạt yêu cầu, đến lúc đó sẽ không được tham gia xã đoàn, đồng nghĩa là không được thi đấu cùng các học trưởng.

"Echizen, ngoan lắm. Thật nghe lời học trưởng. Đến lúc đó có thưởng." Fuji Syusuke vươn móng vuốt gấu, ý đồ xấu xoa đầu Ryoma. Xoa đến khi tóc Ryoma rối xù lên mới chịu dừng lại.

Bị xoa xoa đầu, Ryoma bất mãn la lên: "Học trưởng!!!"

"Echizen tức giận lên thực sự đáng yêu a."

"Học trưởng, ta là con trai không thể dùng từ đáng yêu mà hình dung được."

"Nhưng Echizen trông mắt ta thực sự đáng yêu mà." Fuji Syusuke đưa mặt áp sát lại Ryoma, chóp mũi hai người khi chỉ còn 1-2cm là chạm vào nhau, Fuji Syusuke mới chịu dừng lại.

Ryoma lần đầu tiên tiếp xúc gần với Fuji Syusuke như thế, thoang thoảng ngửi được mùi hương bạc hà mát lạnh từ đối phương. Bối rối, Ryoma nghiêng đầu qua chỗ khác, ánh mắt không dám trực tiếp nhìn thẳng Fuji Syusuke.

Còn Fuji Syusuke nhìn thấy hai tai của Ryoma ửng đỏ lên. Trong lòng thỏa mãn lui ra xa. Thanh âm hàm chứa ý cười: "Chọc Echizen thật hảo ngoạn a."

"Fuji học trưởng." Ryoma tạc mao.

Đổi lại ý cười trên môi Fuji Syusuke càng đậm thêm.

----------------------------------------------------------

Chiều hôm đó, sau khi kết thúc tập luyện như thường lệ Momoshiro bá vai câu cổ Ryoma bộ dáng thân thiết cỡ nào hẹn nhau đi ăn. Lúc này Fuji Syusuke từ xa đi đến, nhìn tình cảnh như này ý cười trên mặt ngày càng gia tăng. Ánh mắt mở ra nhìn chằm chằm vào cánh tay của Momoshiro đang đặt trên vai của Ryoma.

"Thật đáng tiếc nha, Momo. Hôm nay Echizen có hẹn với ta rồi." Fuji Syusuke từ phía sau hai người cất tiếng, làm Ryoma cùng Momoshiro giật cả mình.

"Fuji học trưởng, ngươi đến từ bao giờ?" Momoshiro cả kinh nói, không biết làm sao nhưng hắn cảm giác ánh mắt của Fuji học trưởng lúc này đang nhìn vào tay hắn, làm hắn thấy lạnh lạnh cả người.

"Thế nào, ta đến ngươi không hoan nghênh sao? Thật là làm học trưởng buồn đấy, Momo."

"Ta không có ý đó mà Fuji học trưởng." Momoshiro vội giải thích, lời này như thể hắn đã đắc tội với vị học trưởng phúc hắc này vậy.

Ryoma thân là học đệ kiêm luôn anh em tốt đứng bên cạnh nhìn Momoshiro vội phân bua, ánh mắt không khỏi có vài phần cảm giác thương hại, đồng tình: Ngươi tự cầu nhiều phúc đi Momo học trưởng.

Nhưng dù vậy Ryoma cũng đứng ra giúp Momoshiro: "Fuji học trưởng, chúng ta đi thôi." Ryoma nói.

"Được, chúng ta đi." Biết đứa nhỏ này đang giải vây cho Momoshiro, Fuji Syusuke cũng không tiếp tục làm khó dễ Momoshiro. Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.

"Ngày hôm sau ta sẽ nói với Inui làm ta cùng ngươi đấu tập với nhau. Làm học trưởng xem tự tiến bộ của ngươi a, MOMO."

Nói rồi, Fuji Syusuke nắm tay Ryoma rời đi. Còn Momoshiro như chết đứng với câu nói của Fuji Syusuke.

Đấu với Fuji học trưởng.

Ta đấu với Fuji học trưởng.

"Kỳ này ta chết chắc rồi." Momoshiro hét lên một tiếng, dáng vẻ như nhân sinh không còn gì để ta luyến tiếc.

Hai người đi cũng được một đoạn khá xa, Ryoma bất ngờ nói: "Fuji học trưởng, ngươi thật là xấu."

"Hửm~~, Echizen đang tội nghiệp cho Momo sao?"

Nhìn Fuji Syusuke bây giờ, Ryoma cảm thấy nếu mình nói "Có" thì tình cảnh của Momo học trưởng càng bi đát hơn.

"Không." Ryoma khẳng định nói.

Nhận được câu trả lời hài lòng, Fuji Syusuke cười càng xinh đẹp. Tay vuốt lấy mái tóc ngắn mượt mà của Ryoma.

"Đi nhanh lên, gần đến nhà của ta rồi nha Echizen."

Đúng như Fuji Syusuke nói, cả hai đi chừng 5-10 phút là đến nơi.

Mở cửa vào nhà, Fuji Syusuke tỉ mỉ giúp Ryoma đặt giày vào trong tủ giày, đồng thời lấy ra một đôi dép bằng lông mang trong nhà đưa cho Ryoma mang.

Đôi dép lông xù màu nâu, mang họa tiết một chú mèo đáng yêu ngoài ra nó còn có đính thêm hai lỗ tai xinh xắn, ngay chỗ vị trí gót chân còn được trang trí thêm chiếc đuôi mèo lông xù nho nhỏ xinh xinh. Hơn nữa đôi dép này còn cực kì mềm mại vừa vặn với bàn chân của Ryoma.

Ryoma cảm thấy mình mang vào trông thật ấu trĩ, trẻ con. Không có tí người lớn nào cả. Rồi lại nhìn vị học trưởng nào đó đang cười híp mắt tỏ vẻ thỏa mãn.

"Học trưởng, ngươi còn đôi dép nào khác không? Ta muốn đổi." Biết là không đổi được nhưng Ryoma vẫn cứ thử xin Fuji Syusuke.

"Echizen không thích sao? Nhưng đây là ta đặc biệt tuyển chọn dành riêng cho Echizen."

"Echizen mà không thích, là phụ lòng tâm ý của ta. Ta sẽ rất buồn và khổ sở. Ngươi nỡ lòng sao?" Không biết làm bằng cách nào nhưng Fuji Syusuke đôi mắt liền lóng lánh vài giọt nước mắt.

Ta tuyệt đối sẽ như vậy. Nội tâm Ryoma hò thét trong lòng khi nhìn thấy người nào đó đang giả vờ đáng thương yếu đuối.

Như cố ý không thấy vẻ mặt đen xì vô ngữ của Ryoma, Fuji Syusuke nói: "Hơn nữa, nhà ta không có dép nào vừa vặn với Echizen cả."

Cho nên ý nghĩa thực sự của câu này là: Ngươi không có sự lựa chọn nào khác, mang nó đi. Đừng có hòng mà đổi.

Xem ý tứ của người này là không cho mình đổi, Ryoma bất lực thở dài mà nói: "Ta mang là được chứ gì, ngươi đừng giả vờ nữa....." Ta cay mắt lắm.

Nhưng bốn chữ sau cùng Ryoma không dám nói ra. Hắn sợ người này ghi thù. Không phản kháng đối phương được.

Xem đứa nhỏ thỏa hiệp, Fuji Syusuke trở lại dáng vẻ ban đầu cực nhanh.

"Cùng ta lên phòng. Ta phụ đạo cho ngươi a, Echizen."

Nói rồi, Fuji Syusuke dẫn đường Ryoma đi lên lầu vào phòng của mình.

Chỉ là hai câu nói bình thường như qua miệng và ngữ khí của Fuji Syusuke, nó lại trở nên bất bình thường. Mà điều này Ryoma lại không nhận ra.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net