CHƯƠNG 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ngồi vào bàn học cùng Fuji Syusuke, Ryoma yên lặng đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Cả căn phòng được bài trí hết sức tối giản nhưng đầy tinh tế cho thấy chủ nhân của nó đã tốn rất nhiều tâm tư cho nơi này. Mọi đồ vật trong phòng đều lấy màu nâu trắng làm chủ đạo khiến căn phòng đều có một cổ khí vị ấm áp làm người dễ chịu.

Tựa như là chủ nhân của nó vậy.

Lúc này Ryoma bị cái vỗ vai của Fuji Syusuke làm giật mình.

"Echizen, chúng ta nên bắt đầu buổi học thôi."

Fuji Syusuke lấy sách ra hướng dẫn Ryoma từng chút một. Còn Ryoma khó được ngoan ngoãn mà ngồi học. Không như trong tưởng tượng của hắn, Ryoma thật sự rất là thông minh, hắn cho thiếu niên tự viết một đoạn văn ngắn bằng Tiếng Anh, từng câu từng chữ mạch lạc, liên kết nhau một cách thống nhất. Nhưng chỉ khi chuyển qua văn tự tiếng Nhật, vấn đề xuất hiện.

Các từ ngữ tiếng Nhật của thiếu niên bị hạn chế, chỉ biết nhất định một số từ ngữ thông dụng sử dụng trong cuộc sống.

Đã tìm ra mấu chốt vấn đề thì những việc sau đó tự nhiên sẽ dễ dàng hơn. Xem ra hắn cần lên một phương pháp học mới cho Ryoma.

Fuji Syusuke càng nghĩ càng hài lòng, đôi mắt băng lam nhìn Ryoma càng thêm trìu mến, thầm nghĩ: Ta vì ngươi hao tổn công sức như vậy, ngươi nên trả công cho ta thế nào đây, mèo con.

Lúc sau Fuji Syusuke có việc đi ra ngoài, Ryoma mới thả lỏng người ra, Fuji Syusuke bên người hắn không dám lơ là giờ mí mắt từ từ nặng trĩu, không tiếng động mà đi vào giấc ngủ.

Fuji Syusuke đi vào phòng sau đó, đập vào mắt là cảnh tượng thiếu niên áp má ngủ gục trên bàn. Dáng vẻ điềm nhiên an tĩnh, không còn vẻ kiêu ngạo khó thuần như trên sân bóng.

Không tiếng động đi đến bên người thiếu niên, Fuji Syusuke cẩn thận quan sát Ryoma, ngón tay thon dài trắng nõn chậm rãi phác họa một bên sườn mặt của thiếu niên. Lướt qua vầng trán loáng mịn, hạ xuống là đôi mắt hổ phách to tròn câu người nhưng giờ đã nhắm nghiềm lại, chỉ còn thấy được hàng mi cong cong dày hơi khẽ rung. Tiếp đó là cái mũi cao tinh xảo, đụng nhẹ vào nơi chóp mũi chọc ghẹo thiếu niên ngủ không được an ổn. Điểm đến cuối cùng là hai bờ môi hồng hào phấn nộn hơn cả con gái. Nhẹ nhàng đụng đến nơi bờ môi, ma sát cảm nhận sự mềm mại của nó. Như không thỏa mãn với nó, Fuji Syusuke lại to gan lớn mật hơn nữa, khom người xuống dùng chính đôi môi của mình từ từ thưởng thức mỹ vị trước mắt.

Hương vị ngọt ngào, tươi mát tựa như một loại trái cây ngon lành chờ người đến thưởng thức và bình phẩm.

Dù muốn thưởng thức thêm nữa nhưng hắn đành phải dừng lại bởi vì thiếu niên dường như muốn tỉnh lại.

Thực đáng tiếc.

Fuji Syusuke thở dài tiếc nuối.

Ryoma từ từ mở mắt ra thì thấy trước tiên đập vào mắt là hình ảnh gương mặt cười đến ôn nhu của Fuji Syusuke.

Bị người nhìn đến chăm chú, Ryoma cảm thấy như có một luồng hơi lạnh chạy đến dọc sống lưng.

"Học trưởng....." Ryoma tính nói gì đó nhưng bị một thứ âm thanh khác cất ngang mà âm thanh đó lại phát ra từ bụng của Ryoma.

Mà Ryoma lúc này lại vô cùng xấu hổ, hắn không dám nhìn thẳng vào Fuji Syusuke, chỉ biết vờ xoay mặt đi nhìn vào khoảng không khác.

Còn Fuji Syusuke thì sao? Tất nhiên là buồn cười trước dáng vẻ này của Ryoma.

"Nếu Echizen đã đói cùng ta xuống ăn tối nào. Được không?"

Trước ánh mắt đầy mong chờ của Fuji Syusuke, Ryoma gật đầu đồng ý.

Xuống tới nhà bếp, hắn mới phát hiện ngôi nhà này ngoài hắn và Fuji Syusuke ra thì không còn ai khác nữa.

"Học trưởng, người nhà ngươi đâu?" Ryoma thắc mắc hỏi.

"Cha mẹ ta đi du lịch, chị gái thì có công việc riêng, Yuuta thì ở ký túc xá không về."

"Nếu vậy ngươi hẳn rất buồn chán."

"Ta rất buồn chán, cho nên Echizen phải thường xuyên đến nhà ta mà chơi." Fuji Syusuke thừa cơ hội mà dụ dỗ Ryoma.

"Nếu có thể ta sẽ đến."

"Tốt." Fuji Syusuke mãn nguyện mà cười khi lừa được thiếu niên.

Sau đó cả hai người bắt đầu bữa tối.

Ryoma từ mới đầu còn nghi ngờ tài nghệ nấu ăn của Fuji Syusuke bởi vì người này nổi tiếng với vị giác khác người. Cho nên từ mới đầu không dám động đũa vì bảo vệ cái mạng nhỏ của mình nhưng Ryoma trước sự thúc giục của Fuji Syusuke mà cẩn thận cầm đũa lên gắp món ăn nếm thử.

Nếm thử đũa đầu tiên, không phải vị cay đến xé lưỡi hay bất cứ hương vị khác thường nào cả. Mà là một hương vị ngon đến tuyệt vời. Hương vị tựa như là của mẹ hắn nấu. Hương vị món ăn gia đình.

Fuji Syusuke nhìn biểu cảm của thiếu niên, cảm thấy rất thỏa mãn. Hắn từng hỏi qua Yumeko nếu muốn theo đuổi một đối tượng thì bước đầu tiên cần làm gì?

Yumeko hiếm khi thấy đứa em thiên tài hỏi vấn đề này, nàng chỉ cười đầy ẩn ý và nói.

Muốn bắt được trái tim người thương thì trước tiên cần phải bắt được dạ dày của người đó.

"Ngươi nấu ăn thật ngon, Fuji học trưởng." Ryoma miệng vừa nhai vừa nói.

"Bé ngoan, ăn từ từ thôi. Không ai giành với ngươi đâu."

"Sau này ta sẽ nấu cho ngươi ăn nữa." Fuji Syusuke ân cần lau miệng cho Ryoma, ngón tay vô tình dính lấy hạt cơm nơi khóe môi của Ryoma, hắn không ngại bẩn mà đưa vào miệng mình.

Ryoma mải mê thưởng thức mỹ thực mà không để ý hành động đầy ám muội của Fuji Syusuke. Đây không phải là hành vi của một học trưởng nên có với học đệ mà nó là của một cặp tình nhân nên có.

Bữa tối kết thúc nhanh chóng dưới sự càn quét thức ăn của Ryoma. Hiện giờ Ryoma đang ngồi ung dung trên sô pha xem ti vi và đang đợi ăn thêm món tráng miệng. Nhưng bất chợt điện thoại reo lên, hắn lấy ra nhìn thấy đó là tin nhắn từ người kia.

Người kia nhận được hồi âm rất mau đã trả lời lại, nhìn thấy tin Ryoma cũng hơi bất ngờ nhưng vẫn nhắn lại.

[ Được. Ta chờ ngươi.]

[ Ta đang ở địa chỉ XXX...]

Nhắn xong Ryoma tắt điện thoại miệng ngậm ống hút xem chương trình thể thao yêu thích.

Lúc này từ trong bếp Fuji Syusuke bưng ra tới món tráng miệng. Là bánh ngọt.

Mùi thơm từ bánh hấp dẫn lạ thường.

Ngắm nhìn món bánh của Fuji Syusuke làm ra, Ryoma tấm tắc khen ngợi, sau lại buột miệng cảm thán: "Ta nghĩ sau này ai làm vợ của Fuji học trưởng người đó sẽ vui sướng biết bao."

Dù là lời nói vô tình nhưng người nghe lại hữu ý.

Đúng đấy, bạn đời sau này của ta sẽ vui sướng nhất, hạnh phúc nhất.

Mà bạn đời của ta phải là....Ngươi.

Bầu không khí đang vui vẻ đột nhiên bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang. Ryoma mở ra nhìn, Fuji Syusuke vô tình ngồi bên cạnh cũng nhìn thấy. Chỉ là vài chữ nhưng lại cho thấy mối quan hệ không bình thường.

[ Ta đã tới.]

Fuji Syusuke cảnh giác nhận ra người gửi tin nhắn này cho thiếu niên có mối quan hệ vô cùng thân thiết. Thân thiết đến nỗi làm hắn cảm nhận được nguy cơ từ đối phương.

"Fuji học trưởng, đã đến lúc ta phải về."

Nói xong Ryoma thu dọn đồ đạc, chào Fuji Syusuke mà về.

Nhìn bóng dáng thiếu niên chạy đi, trên bàn là món bánh hắn đang ăn dang dở.

Từ cửa sổ nơi phòng khách, hắn thấy một chiếc xe đang đậu, cánh cửa ở hàng ghế sau mở ra.

Có người bước ra chu đáo mở cửa xe chờ thiếu niên. Dáng vẻ vô cùng vô cùng thân mật, thân mật đến nỗi làm hắn ghen ghét đến phát điên.

Bàn tay hắn vô thúc nắm chặt lại, bấu mạnh vào lòng bàn tay.

Còn người kia như cảm nhận được có người từ trong nhà đang quan sát, nhìn vào nơi cửa sổ có bóng người đang đứng. Một tia cười nhàn nhạt nơi khóe miệng xem như lời chào. Sau đó mau chóng vào xe cùng thiếu niên rời đi.

Nhìn chiếc xe dần đi xa cùng làn khói hòa tan vào bóng đêm, Fuji Syusuke chậm rãi đi đến vị trí nơi Ryoma từng ngồi, cảm nhận hơi ấm còn sót lại. Ăn lấy miếng bánh còn đang ăn dang dở của thiếu niên. Như thể người còn đang ở bên cạnh hắn.

Không biết tự bao giờ cả phòng khách chỉ còn một màu đen kịt, yên ắng lạ thường. Lúc nào cũng cong cong con mắt mà cười bất chợt mở ra. Con ngươi xanh lam hiện lên từng đợt u ám lạnh lẽo, thâm trầm mãnh liệt.

Nếu như hắn không nhìn lầm người ban nãy là kẻ đó.

Tensai của Hyoutei.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net