CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ryoma giựt mình tỉnh lại, thì thấy có người đã ngã ở ngay bên cạnh, thấy vậy hắn chỉ có thể đỡ người đó ngồi dậy. Lúc này Ryoma mới phát hiện người ngã là một thiếu niên có dung mạo làm kinh diễm mọi người. Diện mạo tựa như hoa như ngọc không tỳ vết, làn da trắng nhạt, có một đầu tử lam sắc xinh đẹp mềm mại, hai bên tóc xõa xuống ở bên sườn mặt.

Khi đỡ thiếu niên tựa mình vào gốc cây, thì Ryoma cảm thấy thân người này tuy không cường tráng như cơ bắp lại săn sắc không làm mất mỹ cảm từ đó có thấy người thiếu niên này thường xuyên vận động thể thao.

Được đỡ ngồi dậy, Yukimura từ từ mở mắt ra nhìn, thấy trước mặt mình là một vị tiểu thiếu niên có một đôi mắt mèo màu hổ phách đang chăm chú nhìn mình. Thấy người đã tỉnh, Ryoma hỏi

" Này, ngươi có sau không vậy? Có cần đến bệnh viện không? "

Đáp án lại Ryoma là một giọng nói từ tốn nhưng phảng phất lại ẩn chứa sự nén đau đớn, nặng nhọc mà đáp lại

" Ta không...không sao. Không cần.... đến bệnh viện."

" Khi nãy xin đa tạ tiểu bằng hữu đã giúp ta." Vừa nói xong, Yukimura liền nặng nề mà ngồi dậy tính cất bước mà đi. Nhưng chưa đi được bao xa liền ngã xuống lần nữa.

Nhìn người trước mặt lại ngã xỉu lần nữa, Ryoma bèn bất đắc dĩ mà dìu người đứng lên, đi ra ngoài bắt taxi mà tới bệnh viện.

— — — — — — — — — — — — — — —

Yukimura tỉnh lại nhìn thấy trần nhà màu trắng, xung quanh không ai, tay thì đang truyền nước biển, lúc này mới nhận ra bản thân đang ở trong bệnh viện. Bần thần ngồi nghĩ là ai đã đưa hắn vào bệnh viện, thì lúc này cửa phòng đột ngột mở ra. Thấy người bước vào là một tiểu bằng hữu có dáng người nhỏ xinh, mặt mày tinh xảo đáng yêu, một đầu tóc xanh sẫm, đôi mắt hổ phách sáng ngời tràn đầy sức sống, là thiếu niên đã giúp hắn mới nãy.

" Uy, ngươi tỉnh rồi?" Mặc dù là hỏi thăm nhưng giọng điệu lại cực kì không được tự nhiên.

" Xin đa tạ ngươi một lần nữa đã giúp ta." Xuất phát từ lễ phép, cộng thêm là ân nhân giúp mình nên Yukimura cực kỳ chân thành mà đáp lại thiếu niên.

" Không cần phải đa tạ, ta tiện tay giúp thôi, nên ngươi không cần khách sáo như vậy."

Là một người có tâm tư kín đáo, tỉ mĩ và giỏi về quan sát mọi người nên dù gặp không lâu nhưng Yukimura nhận ra vị tiểu ân nhân của hắn là người có tính cách biệt nữu không giỏi giao tiếp với mọi người, nên hắn đã chuyển sang một chủ đề khác.

" Chào nhau như vậy mà ta không giới thiệu tên cho ngươi thật là thất lễ. Ta là Yukimura Seiichi, năm 3 trường Rikkaidai."

" Ta là Echizen Ryoma, chuẩn bị vào năm nhất, trường thì chưa biết."

Vừa dứt lời, cửa phòng bệnh lại một lần nữa được mở ra. Người chạy vào có dáng vẻ hoảng hốt, trên người còn lấm tấm mồ hôi.

" Yukimura ngươi không sao chứ."

" Ta không sao cả Sanada. Sao ngươi biết ta ở đây." Nhận thấy người tới là bạn tốt của mình, Yukimura từ tốn hỏi.

" Là có người điện, báo cho ta là ngươi nằm viện."

" Là ta đã điện báo cho hắn đến, do ta thấy điện thoại ngươi rớt ra nên định tìm danh bạ thông báo cho người thân nhưng không được đành phải tìm số khác gọi." Nghe Yukimura hỏi người tên Sanada, Ryoma cũng đồng thời giải thích thêm.

Sanada giờ mới nhận ra có người khác trong phòng cũng là người giúp đỡ Yukimura và gọi cho hắn mà bản thân hắn khi nãy thật là vô lễ, cảm thấy mình " quá thư giãn ".

" Xin chào, ta là Sanada Genichirou, năm 3 trường Rikkaidai. Cám ơn ngươi đã giúp cho Yukimura."

" Chào, ta Echizen Ryoma. Nếu ngươi đã tới rồi, xin phép ta về trước." Nói xong, chưa kịp để Yukimura và Sanada nói gì thêm, Ryoma liền lấy túi tennis để trên ghế quải lên vai và ra về, chừa lại nơi này cho hai họ.

— — — — — — — — — — — — — — —

Về tới nhà, Ryoma đã thấy lão cha đang đọc tạp chí với vẻ mặt hí hửng, hắn không cần nghĩ cũng biết là đang đọc loại tạp chí 18+. Còn Nanjirou thấy nhi tử đã về, mắt không rời khỏi tạp chí nhưng cũng tỏ vẻ mà hỏi : " Cuộc tranh tài sao rồi, xú nhi tử? "

" Đi trễ, bị hủy tư cách thi đấu." Ryoma không nhanh không chậm nói ra.

"  Tiểu tử ngươi quả nhiên còn mada mada dane lắm."

" Hừ, kệ ta thối phụ thân."

Như chợt nhớ ra gì đó Nanjirou nói với Ryoma : " Này xú tiểu tử, ngươi sẽ nhập học vào học viện Seishun Gakuen đấy. "

" Sao cũng được tùy ngươi, thối cha. " Nói xong Ryoma liền mặc kệ lão cha mà đi lên lầu. Còn Nanjirou mắt đã rời khỏi tạp, nhìn về phía cầu thang lầm bầm.
" Hy vọng xú tiểu tử ngươi sẽ không làm ta thất vọng."

— — — — — — — — — — — — — — —

Học viện Seishun Gakuen ( gọi tắt là Seigaku )

Trong phòng giáo viên, huấn luyện viên câu lạc bộ tennis Ryuzaki Sumire tay đang cầm một tờ giấy với tâm trạng rất vui vẻ, vừa lúc đó cửa phòng mở ra, dáng người thon dài bước vào, mặc trên người đồng phục của đội chánh tuyển tennis bộ, giọng nam lễ phép trầm thấp không hợp tuổi vang lên.

" Ngài tìm ta có chuyện gì không, huấn luyện viên? "

Ryuzaki nhìn thấy người bước vào liền đưa tờ giấy trong tay vào tay người đó.

" Ngươi xem đi Tezuka, một tay vợt tiềm năng trong tương lai sẽ gia nhập tennis bộ của chúng ta." Tezuka tay cầm tờ đơn xin nhập học, vẻ mặt trầm ngâm, cặp mắt phượng bị che đậy dưới mắt kính lóe qua một tia rung động nhưng rất nhanh bị giấu đi. Ryuzaki thấy Tezuka không nói gì, mà vẫn nhìn tờ đơn chăm chú, bà chỉ mà nói : " Nếu không vấn đề gì, ngươi cứ cầm mà về xem xét. "

" Vâng, ta biết rồi huấn luyện viên."

" Không còn chuyện gì nữa, ta xin phép đi đây." Nói xong, Tezuka chào huấn luyện viên mà đi. Về tới phòng hội trưởng Hội học sinh, ngồi vào bàn làm việc, đặt tờ đơn lên bàn.

Tezuka nhìn chăm chú, ngón tay thon dài được cắt gọn gàng sờ lên tấm hình trên tờ đơn, sờ một cách nhẹ nhàng nâng niu, như sợ người trong hình biến mất. Đôi mắt phượng lạnh lẽo thường ngày toát lên sự bi thương, nhớ nhung, pha lẫn sự hối hận. Đôi môi mỏng nỉ non lên từng tiếng rất nhỏ, ôn nhu nhưng lại chất chứa nỗi nhớ thương vô hạn: " Ryoma, rốt cục ta có thể gặp lại ngươi rồi."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net