CHƯƠNG 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tezuka Kunimitsu hắn cả đời không phụ người thân, không phụ bạn bè, chỉ duy nhất phụ một người, phụ Echizen Ryoma - ái nhân của hắn.

Lần đầu tiên gặp Ryoma, một người lãnh tĩnh, đạm bạc như hắn lại bị thiếu niên thu hút, khiến cho hắn tin vào cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên.

Hình bóng thiếu niên cứ hiện hữu mãi trong tâm trí, khiến hắn bất tri bất giác mà quan tâm Ryoma hơn mức bình thường so với các thành viên chánh tuyển khác. Dẫn dắt thiếu niên tennis đi ra khỏi cái bóng của phụ thân, giúp thiếu niên đánh tennis thuộc về chính mình. Rốt cuộc Ryoma đã không làm hắn thất vọng, đã đánh ra tennis thuộc về hắn.

Nhìn thiếu niên từ từ tỏa sáng hào quang hấp dẫn không biết bao người, từ Fuji, Atobe, Sanada đến cả "Thần chi tử" Yukimura không ai không bị thiếu niên thu hút. Nhận ra xung quanh không thiếu kẻ dòm ngó khiến hắn thực muốn đem thiếu niên giấu đi, độc chiếm lấy hắn nhưng hắn không thể bởi Tezuka Kunimitsu yêu Echizen Ryoma.

Khi hắn và Ryoma kết giao với nhau, hắn cảm thấy trong 15 năm này đây là giây phút hạnh phúc nhất trong cuộc đời bởi Ryoma cũng thích hắn, hắn không phải là kẻ đơn phương trong chuyện tình này. Yêu nhau 7 năm, nhưng cả hai lại không công khai do xã hội này không chấp chứa tình yêu của bọn hắn, nhưng dù có thế nào hắn vẫn không từ bỏ.

Giáng sinh năm ấy, chuyện cả hai bị người nhà phát hiện. Nếu thái độ của gia đình Ryoma là chấp nhận chuyện này miễn là cả hai hạnh phúc vui vẻ thì hắn lại không may mắn như vậy. Tổ phụ và phụ thân hắn phản đối ngăn cấm đoạn tình cảm không lên nổi ánh sáng này thì mẫu thân lại âm thầm cổ vũ hắn. Dường như ông trời không buông tha cho hắn và Ryoma.

Trong một lần cả hai đi chơi, xảy ra tai nạn giao thông hắn vì cứu Ryoma lấy thân mình ra chắn. Ryoma bị thương nhẹ, còn hắn bị thương nặng ngay phần đầu dẫn đến hôn mê sâu, khi hắn tỉnh lại nhớ tất cả mọi thứ, nhớ cả Ryoma là ai, chỉ duy nhất không nhớ một việc Ryoma là người yêu của hắn.

Lúc ấy, hắn xem Ryoma tựa như hậu bối bình thường không hơn không kém. Khi ấy, thiếu niên nói ta và bộ trưởng là người yêu của nhau. Hắn nhớ mình chỉ lạnh lùng mà đáp: " Echizen, ta không thích nam tính, càng không phải là đồng tính luyến ái. "

Lời nói lạnh lùng, tàn nhẫn như khắc vào tim, nhưng thiếu niên vẫn trấn tĩnh mà đáp lại ta: " Hey, ta nói chơi theo lời Fuji tiền bối thôi mà, bộ trưởng lại tưởng thật. Quả nhiên còn mada mada dane." Nói xong, thiếu niên vui vẻ cười chạy đi, Echizen nói do Fuji chỉ dẫn, mà Fuji là ưa đùa giỡn nên ta chẳng mấy bận tâm mà không biết rằng Echizen lúc ấy có bao nhiêu đau khổ, tuyệt vọng. Để rồi hôm sau, ta nhận được tin từ Oishi rằng Echizen đã bay qua Mỹ. Lòng ta khi đó như bị mất đi thứ gì quan trọng nhưng ta lại không quan tâm, để sau này hối hận mãi mãi.

Echizen đi, mọi thành viên chánh tuyển, Atobe, Yukimura, Sanada và mẫu thân đều rất buồn, mọi người luôn dùng ánh  mắt thất vọng, khiển trách nhìn ta đặc biệt là Fuji, ánh mắt hận như không thể giết ta vậy.

Echizen đi 5 năm, giờ đây đã thành vương giả đứng trên đỉnh cao tennis được mọi người mến mộ, còn ta trở thành luật sư tài giỏi theo truyền thống gia đình. Dù bận bịu cỡ nào, tựa như vô tình hay cố ý ta luôn theo dõi mọi tin tức về Echizen, cả kể việc chính Echizen đã thừa nhận trên truyền thông mình là người đồng tính và đã có người yêu cả hai cũng chuẩn bị kết hôn như thế nào. Nghe được tin đó, tim ta đau như bị ai bóp lấy, có một cảm xúc dồn nén lại như muốn phóng thích ra. Trong tâm trí ta bắt đầu xuất hiện những hình ảnh chập chờn lóe qua rất nhanh, mà những hình ảnh đó tựa như có liên quan tới Echizen.

Một tháng sau đó, Atobe tổ chức tiệc họp mặt tennis bộ của 3 trường Hyoutei, Seigaku và Rikkaidai, nghe nói là Atobe có chuyện cần tuyên bố. Mọi người đến gần hết chỉ còn thiếu Atobe và Echizen. Do ngồi bên cạnh Fuji, nên ta nghe được Fuji, Oshitari và Yukimura trò chuyện với nhau Atobe sẽ công bố việc kết hôn. Cả 3 người trò chuyện với nhau lại như cố tình nhìn ta với cặp mắt thâm thúy khác thường làm ta không thoải mái.

Vừa lúc đó, Atobe và Echizen tới. Cả 2 nắm tay nhau mà tới, hóa ra hôm nay Atobe tụ họp mọi người lại là vì công bố chuyện kết hôn với Echizen và gửi thiệp đến mọi người. Ta cả người bàng hoàng, rất khó chịu, còn mọi người không hiểu sao lại đổ dồn ánh mắt về phía ta. Mọi người bên Seigaku nhìn ta với vẻ nghi ngại, lo lắng còn bên Hyoutei và Rikkaidai lại là vẻ chế nhạo và tội nghiệp. Làm lơ tất cả, nhìn về phía Atobe và Echizen, đặc biệt là Echizen thẹn thùng đỏ mặt như chú mèo nhỏ nép vào ngực của Atobe. Atobe không còn vẻ cao ngạo như đế vương mà thay vào đó là vẻ ôn nhu, trìu mến, thâm tình dành cho Echizen. Chỉ nhìn nhiêu đó thôi, ta biết Atobe có bao nhiêu yêu Echizen. Viện cớ có việc ta đi về trước, vừa đi tới cửa bất giác ta quay lại nhìn, đối diện với cặp mắt của Echizen, ta thấy Echizen nói gì với ta. Dựa theo khẩu hình miệng ta đọc được.

Tezuka Kunimitsu, tạm biệt ngươi.

Ta không hiểu tại sao là tạm biệt, điều đó cứ đeo bám lấy ta suốt cả một thời gian, cho đến khi ta bay qua Hà Lan dự hôn lễ của Atobe và Echizen mọi chuyện đã được giải đáp.

Hôn lễ ngày đó trang hoàng rất lộng lẫy xa hoa nhưng không tạo cảm giác phản cảm, cả Atobe và Echizen trông rất đẹp đôi. Cả hai khoác lên người bộ lễ phục màu trắng được may vá khéo léo, vừa vặn tôn lên được nét đẹp của người mặc nó. Atobe tựa vị đế vương cao ngạo đầy quyền lực, còn Echizen lại là vương tử đầy cao quý, mà vị vương tử đó là độc nhất vô nhị đã thuộc về vị đế vương kia.

Nhìn hai người làm lễ đến phần quan trọng nhất, cùng nhau hẹn thề trao lời hẹn ước trăm năm, đeo lên nhẫn cưới gắn kết hai sinh mệnh lại với nhau bắt đầu một cuộc sống mới của riêng họ.
Hình ảnh hạnh phúc, đẹp đẽ đến nhường nào.

Song ta lại đi về trước lần nữa trốn tránh khung cảnh ấy, khung cảnh làm đau lòng ta, như vô thức ta cảm thấy mình đã đánh mất thứ gì đó quan trọng, quan trọng đến nỗi nó là một nửa sinh mệnh của ta.

Đi, ta cứ đi về phía trước, theo bản năng mách bảo. Không biết làm sao về được khách sạn, nhốt mình trong phòng, đêm đó ta không như thường ngày, uống rất nhiều rượu tự chuốc say mình vơi đi nỗi buồn. Càng uống, nhiều hình ảnh xuất hiện trong tâm trí. Nó như là một cuốn phim trình chiếu lại tất cả. Mà nhân vật chính là một đôi tình nhân nam nam, chiếu lại từng khung cảnh họ từ lúc gặp gỡ cho đến khi yêu nhau, rồi bị gia đình của một trong người ngăn cấm. Tuy sóng gió trắc trở nhưng họ vẫn quyến luyến, yêu lấy nhau nhiều hơn. Để rồi khoảnh khắc xuất hiện cuối cùng là người nam có vóc dáng cao lớn hơn lấy thân mình che chắn cho người nam có thân mình nhỏ con hơn khỏi tai nạn xe.
Người nam cao lớn tỉnh lại nhưng bị mất trí nhớ, quên đi người mình yêu, nói ra những lời làm người yêu mình đau lòng, đến mức bỏ đi. Để rồi gặp lại họ hóa thành người dưng, bởi người nam nhỏ con kia đã kết hôn. Nước mắt ta rơi cho mối tình đó. Rơi cho sự ngu xuẩn của ta.

Khi mà người nam cao lớn kia tên là Tezuka Kunimitsu - là chính bản thân ta, còn người nam nhỏ con kia tên là Echizen Ryoma. Buồn cười làm sao, khi ta đã tự tay đánh mất đi ái nhân. Chính ta đã làm Ryoma đau lòng mà rời đi.

Ta hối hận rồi

Hối hận

Giờ ta có hối hận, có muốn bù đắp cỡ nào cũng không thể rồi. Ta không thể phá vỡ hôn nhân của Ryoma được, không thể phá vỡ hạnh phúc của Ryoma được. Nếu 5 năm trước ta làm Ryoma đau khổ, thì ta sẽ dùng cả phần đời còn lại chịu đựng nỗi đau này, một mình gặm nhấm vết thương, che lấp việc mình hồi phục trí nhớ tránh làm cho Ryoma khó xử.

Những việc ta làm chỉ có bấy nhiêu thôi.

Ta cầu mong Ryoma hạnh phúc, an nhạc bên Atobe.

— — — — — — — — — — — — — — —

Mấy chục năm trôi đi, ta hồi tưởng lại rất nhiều việc, có tennis bộ năm nào, có người thân, có bằng hữu, có Ryoma.

Đối với Ryoma, ta nợ rất nhiều, không thể bù đắp hết. Chỉ nguyện nếu có kiếp sau, ta có thể bù đắp lại tất cả.

Lại một lần nữa được yêu Ryoma và mãi không xa rời.

Thôi, ta mệt rồi, muốn ngủ đây.

Chỉ có trong mơ ta mới có thể hạnh phúc bên Ryoma.

Một giấc ngủ mãi mãi, giấc mơ của ta sẽ không bao giờ kết thúc, tựa như tình yêu ta dành cho Ryoma.

Ngày xx tháng x năm xxxx

Tại bệnh viện

Tezuka Kunimitsu từ trần

Hưởng dương 70 tuổi

Tezuka Kunimitsu, là một truyền kỳ trong giới luật. Mệnh danh là " hoàng kim luật sư ", mỗi vụ kiện nào mà được ông tiếp nhận đều thắng, không bao giờ thua. Cả đời ông luôn sống quang vinh lỗi lạc, được nhiều người yêu mến. Nhưng có điều khó hiểu với mọi người là ông không lập gia đình, sống một mình cô độc cho đến cuối đời.

— — — — — — — — — — — — — — —

Tỉnh dậy, phát hiện ra đã trọng sinh trở về năm ta 15 tuổi.

Ta quyết tâm không vụt mất Ryoma lần nữa.

Cơ hội quý giá, ta sẽ không để mất.

Vì Ryoma, ta có thể làm tất cả.


— — — — — — — — — — — — — — —

Đôi lời của tác giả

Dành một chương cho bộ trưởng đáng kính của chúng ta.
Nếu đời trước không thành với tiểu vương tử, thì ở đời sau này thì ta sẽ cho bộ trưởng Tezuka trở thành chính cung của tiểu vương tử ( mặc dù ta thích hoa lệ đế vương Atobe ).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net