C11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Tưởng cái gì, hóa ra lại là thứ rẻ tiền như này."

Lăng Khiêm ở trong phòng của mình, khinh thường mà lật tới lật lui cái kẹp bạch kim nhỏ.

Rất không có tư cách!

Cái loại đồ vật không có giá trị như này mà cũng dám lấy làm quà sinh nhật? Thật sự là đồ keo kiệt!

Là con trai của Lăng gia tướng quân, quà sinh nhật không đếm xuể, ít nhất cũng phải là xe bay cao cấp.

Mới đầu nhìn đóng gói bên ngoài của hộp, hắn còn mất không ít tâm tư tưởng rằng bên trong ít nhất cũng phải là viên ruby quý giá, kết quả lại chỉ là chiếc kẹp bạch kim vớ vẩn.

Loại kẹp bạch kim này, trong tủ quần áo của Lăng Khiêm ít nhất cũng có mười bảy mười tám cái, chỉ khác là trên cái kẹp này lại khắc một chữ "Khiêm".

Chậc!

Chỉ bằng cái kẹp đơn giản này mà muốn thu phục tâm trí của tôi sao? Lại còn khắc tên của tôi lên trên cái vật bình dân này, quả là sỉ nhục!

Rốt cuộc là vì cái gì lại chạy đến kho xử lý rác rưởi mà tìm kiếm, khổ cực mà nhặt trở về?

Cái lòng hiếu kì hỗn đản này!

Lăng Khiêm ngửi mùi thối ê ẩm trên người mình, nhìn chính mình trong gương như con mèo hoang bới lộn xộn tìm thức ăn trong đống rác, tóc tai đều lộn xộn, lại chỉ tìm được cái kẹp vô dụng chứ không phải là ruby quý giá, cảm thấy chính mình còn ngu hơn con heo.

Quả nhiên, gặp phải gia khỏa kia là sẽ không có chuyện tốt đẹp gì.

Từ sau khi tỉnh lại, mỗi lần nhìn thấy hắn, tâm ý đều loạn, phiền lòng đến mức muốn hộc máu.

Sau khi về nhà, tình hình lại càng xấu đi, nhìn thấy hắn tâm cũng phiền, không thấy hắn cũng phiền! Nghĩ đến hắn tâm liền phiền, không nghĩ đến hắn....... A? Hình như không có lúc nào là không nghĩ đến hắn, hỗn đản!

Lăng Khiêm phẫn nộ mà ném đi quà sinh nhật vừa vất vả mà tìm lại được, chiếc kẹp đụng vào vách tường, phát ra thanh âm thanh thúy, rồi mới rơi xuống sàn nhà.

Hắn cào cào tóc, hận không thể đào ra một cái hố trong đầu, kéo ra toàn bộ ý nghĩ đến gia khỏa núp ở bên trong kia, ném lên trên sàn rồi giết luôn.

Sao lại vẫn luôn nghĩ đến hắn?

Sao lại vẫn luôn chú ý đến hắn?

Làm sao lại để ý nhất cử nhất động của hắn? Để ý rồilại thấy phiền não, khó chịu, buồn bực buồn bực buồn bực...

Hắn không có mất trí nhớ, hắn nhớ rõ.

Lúc trước hắn đã từng điên cuồng mà theo đuổi Lăng Vệ, điên cuồng mà tranh đoạt Lăng Vệ, hắn ôm Lăng Vệ điên cuồng mà làm tình trên giường, thậm chí Lăng Vệ bị hắn khi dễ đến cả mặt đều khóc lã chã, hắn đều nhớ rõ rành mạch.

Nhưng mỗi khi nhớ tới chuyện này, hắn lại khó chịu không nói thành lời.

Giống như ăn vào miếng thịt kho tàu yêu thích nhất, vừa đặt vào trong miệng lại chua sót như ăn phải hai cân bánh xà phòng; giống mùa hè nóng bức lại nhìn thấy bãi biển xanh mát, vui vẻ mà cởi sạch quần áo nhảy vào, lại phát hiện đây không phải là bãi biển, mà là một hố dung nham nóng đến mức muốn lột da.

Lăng Khiêm tức đến điên rồi.

Nhất là hôm nay tiếp xúc với gia khỏa kia lại không khống chế được hành động.

Lăng Vệ đáng ghét làm người ta tâm phiền ý loạn, nhưng đồng thời lại... Ngọt ngào như vậy... Chỉ mới vài giờ, Lăng Khiêm đã sờ đi sờ lại tay mình hàng trăm lần.

Khi hắn ép Lăng Vệ vào tường, dùng đầu ngón tay sờ soạng môi Lăng Vệ, xúc cảm vẫn không có rời đi, mà vẫn ở lại lâu đến giờ.

Khóe môi mềm mềm, ấm áp, hương vị khi hôn lên sẽ là thế nào? Là ngọt sao? Hay là ẩm ướt? Anh sẽ kêu lên tiếng rên dụ dỗ..... Ai u, vừa nghĩ đến là đầu lại đau!

Lăng Khiêm ôm đầu, ảo não mà lăn lộn trên thảm trải sàn mềm mại.

Hắn cảm thấy mình là cái đồ ngu ngốc triệt để, biết rõ bãi biển xanh mát kia chính là ảo giác, biết rất rõ nếu nhảy xuống sẽ là một cái hố dung nham nhiệt lưu, vì sao lại còn muốn nhảy vào lần nữa? Vì sao lại muốn nghĩ đến cái người làm cho mình đau đầu, khó chịu một lần nữa?

Chuyện này!

Rốt cuộc là như thế nào! Là? Chuyện? Thế? Nào?!

Đêm nay nhất định là sẽ trằn trọc không ngủ được mất!

Không công bằng!

Hắn mất ngủ nghiêm trọng đến vậy, gia khỏa kia lại vui vẻ mà nằm mơ mộng đẹp? Chiếm lấy chức vị Tướng quân Lăng gia, còn khi dễ mẹ, còn vứt bỏ bánh kem của mình như vứt đôi giày cũ, làm hại mình đêm hôm khuya khoắt chạy ra kho xử lí rác thải, còn hắn lại vui vẻ mà ngủ ngon??

Lăng Khiêm đối với kẻ địch luôn luôn tích cực khiêu chiến, tuyệt không nén giận.

Bổn thiếu gia ngủ không được, anh cũng đừng hòng ngủ được!

Lăng Khiêm xoay người từ trên giường nhảy xuống, tính toán muốn đem một thân đầy mùi thối của rác đi quấy rối Lăng Vệ.

Ngay trước khi mở cửa, Lăng Khiêm đảo mắt qua nhìn màn hình trên tường, bỗng nhiên đứng lại.

Hắn mơ hồ nhớ ra cái gì.

Đúng vậy! Năm đó vì muốn rình coi Lăng Vệ, hắn đã bí mật lắp trộm thiết bị camera giám sát trong phòng Lăng Vệ.

Nếu là tác chiến với kẻ địch thì nên biết người biết ta, chi bằng lén xem Lăng Vệ đã ngủ chưa, rồi mới áp dụng kế sách quấy rối.

Lăng Khiêm trở lại đứng trước màn hình trên tường, ngồi trên ghế, mười ngón như gió nhảy trên bàn phím, mở ra hệ thống giám sát đã lâu rồi chưa dùng.

Màn hình tường không tiếng động mở ra, hiện ra hình ảnh ở phòng bên cạnh, âm thanh cũng truyền lại đây.

"Nha -- a a! Không cần.."

Bỗng nhiên tiếng rên rỉ tràn ngập trong phòng, thanh mị đến mức khiến bụng dưới căng thẳng theo.

Lăng Khiêm ngẩng đầu nhìn hai người trên màn hình lớn, nghẹn họng nhìn trân trối.

Này là hai người đang dây dưa làm tình kịch liệt...

"Không cần! Lăng Hàm, nha ----- a! A!"

"Đừng nghĩ em sẽ dừng lại, anh thành thật cho em, hộp quà kia ở đâu?"

"Ném.. Thật sự.. Ân ân, hô a -- đừng đụng nơi đó!" Thanh âm Lăng Vệ bỗng nhiên ma mị dị thường, liều mạng đong đưa cái mông.

Trên thực tế là chịu đựng không nổi mà cố gắng trốn tránh, nhưng trong mắt mọi người xung quanh, lại biến thành sốt ruột mà lắc mông cầu hoan.

Cái mông căng mịn lộ ra ngoài, không cần biết muốn trốn tránh thế nào, thủy chung vẫn bị trụ vật nam tính xỏ xuyên không ngừng.

Bị tần suất kinh người trừu sáp thân thể, Lăng Vệ nằm úp sấp quỳ gối trên giường, chỉ có thể miễn cưỡng dùng tay bám vào thành giường, giữ vững cơ thể.

"Ném? Vậy vì sao lại không tìm thấy trong kho rác thải?"

Lăng Khiêm thông qua hệ thống giám sát mà xem đông cung đồ trực tiếp cũng giật mình, sửng sốt.

Xoay người tìm một vòng trên mặt đất, cuối cùng cũng thấy cái kẹp bạch kim lăn lóc trong góc tường.

Thanh âm Lăng Vệ thở dốc mê người lại truyền đến trong tai. Nhưng không hổ danh là quan chỉ huy Liên Bang, dưới tình huống khó khăn như này, tựa hồ còn không tự lượng sức mình mà phản kháng nói tiếp.

"Em... Đường đường là Thiếu tướng, cư nhiên... A----- ! Cư nhiên! Đi lục lọi trong đống rác!"

"Không được nói sang chuyện khác."

Lăng Hàm trầm giọng quát lớn, nghiêm khắc đánh lên cái mông trần trụi thật kêu.

Ba!

Tràn ngập tiếng co dãn giòn vang, đột nhiên kích thích dục vọng của Lăng Khiêm.

Nếu như là chính mình cũng đánh mông anh như vậy...

Đang nghĩ đến điều này thì chứng đau đầu lại phát tác, như đang cảnh cáo Lăng Khiêm không được nghĩ đến nữa, lại có cảm giác khó chịu muốn nôn ra, nhưng cũng không cản nổi Lăng Khiêm, càng kích thích thêm.

Đầu đau đến muốn nổ mạnh, mà tiểu đệ đệ phía dưới lại trướng đến sưng đau, hai cảm giác này thật là...

"Vì sao lại không nghe lời của em?"

"A a---- ! Đau quá!"

"Không phải đã nói em là Tướng quân của anh sao? Vì cái gì, lại luôn đem lời nói của em coi như gió thoảng bên tai?"

Trong màn hình trên tường, Lăng Khiêm nhìn rõ Lăng Hàm cầm lấy nam căn của anh, đầu ngón tay lãnh khốc mà vuốt nhẹ đỉnh dục vọng đang chảy ra ít dịch trong suốt, làm anh không chịu được mà nức nở khóc lên.

Vừa phải tiếp nhận hung khí cực đại của em trai, bụng lại căng thẳng mà co rút, dáng vẻ nức nở cầu xin càng cực điểm dâm đãng.

"Em biết anh muốn bắn. Nhưng trước hết anh phải nhận sai đã."

Lăng Hàm dễ dàng khống chế Lăng Vệ, chẳng những nắm giữ mệnh căn của Lăng Vệ, không nhanh không chậm mà xỏ xuyên qua.

Hai má phiếm hồng, vặn vẹo cái eo thon dẻo, cánh môi diễm lệ, đều biểu đạt khát vọng cao trào vội vàng của Lăng Vệ.

Nhưng Lăng Hàm không chịu cho cậu, gần như nghiêm khắc mà đem cậu giam giữ trong khoái cảm địa ngục.

Cự vật hung hăng mà trừu sáp trong cơ thể.

"Anh còn không chịu thẳng thắn nhận sai? Có phải đã đưa quà cho nhân bản kia rồi không? Nói bao nhiêu lần rồi, đấy là nhân bản phế phẩm chỉ để thay thế Lăng Khiêm, mục đích là để cho mẹ vui vẻ trở lại mà thôi."

Lăng Khiêm đau đầu đến mở to mắt, rất bất mãn mà nhìn chằm chằm người đang bức cung Lăng Vệ trên màn hình.

Nhân bản nào cơ?

Mục đích chỉ để làm cho mẹ vui?

Đồ hỗn đản, tôi chính anh trai song sinh của cậu đấy!

Ngày 19 tháng 12, không, phải là ngày 20 tháng 12, mọi gợn sóng đều tập trung ở tầng ba đại trạch Lăng gia, một phòng thì lại gắt gao tra hỏi mà mãnh liệt làm tình, còn Lăng Khiêm trong phòng khác lại gắt gao nắm chặt quà sinh nhật mà mìn mình xem thường, tâm tình phân liệt.

Trong lòng thầm mắng Lăng Hàm không lương tâm, ánh mắt lại không nghe điều khiển mà lại cứ nhìn Lăng Vệ vừa thống khổ lại vừa câu dẫn.

Vừa muốn nhẫn nhịn cơn đau đầu ghê tởm này, trước mắt lại như ứa ra hàng vạn sao nhỏ khó chịu vô cùng, tay trái kéo vội quần xuống, vội vàng mà sờ nắn dục vọng đang kêu gào, thỏa mãn say mê theo nhịp tay.

Đây là đau khổ cực sướng.

Lại là cực sướng mà đau khổ.

Có lẽ, cho dù phải ăn hai cân bánh xà phòng chua sót, hắn cũng sẽ coi như là thịt kho tàu yêu thích mà nuốt vào.

Có lẽ, cho dù là phải nhảy xuống hố dung nham nhiệt lưu, hắn vẫn là sẽ không sợ mà chảy vào lần nữa. Tự lừa mình đây là biển xanh mát lạnh mà hắn vẫn khát khao.

Thiết bị cao cấp không bỏ sót một âm thanh nào, truyền lại chi tiết tiếng rên rỉ cùng nói chuyện, đem nhiệt độ không khí trong phòng lên cực điểm.

Thân thể va chạm rồi lại va chạm, thanh âm thanh thúy truyền đến, hỗn hợp dịch thể lẫn lộn trong cúc huyệt..

"Anh phải nhớ kỹ, đây chẳng qua chỉ là nhân bản, không phải Lăng Khiêm. Anh hiểu chưa?"

Nhưng mà, đối với cảnh cáo lần nữa của Lăng Hàm, Lăng Vệ bị gông cùm xiềng xiếc dưới thân Lăng Hàm, muốn cao trào mà không đạt được, lại đứt nói ra câu trả lời Lăng Hàm không muốn nghe.

"Anh rất muốn làm theo lời em... Nhưng, thật xin lỗi... Chuyện này, anh không thể giả vờ cho qua được..."

Bị khống chế mạnh mẽ, lại vặn vẹo cơ thể hoàn mỹ khêu gợi, bị nam nhân đè dưới thân mà hung hăng đỉnh vào cúc huyệt, lại quật cường bảo vệ lập trường của mình.

Lăng Khiêm kinh ngạc đến khiếp sợ, mà đạt được cao trào không thể tưởng tượng được.

Hạ thể bắn ra tinh hoa dính vào quần, dính vào làn da, phảng phất như axit đốt cháy lan từ đùi, cột sống lên đầu.

"A!" Lăng Khiêm ôm đầu, hét thảm một tiếng.

Trước mắt sáng rực lên rồi tối sầm lại.

Thân thể cao lớn ngã xuống sàn nhà.

***

"Aii...."

Lăng Khiêm mở to mắt, vô thần mà nhìn lên vách tường trên trần nhà.

Ánh sáng từ ngoài cửa sổ hắt vào màn hình trên tường giống như mộng cảnh mông lung. Màn hình vẫn còn mở, nhưng đã không còn bóng dáng hai người ở phòng bên. Hiện tại rất an tĩnh, chăn gối đều được gấp sạch sẽ thể hiện tính cách đặc trưng của quân nhân.

Lăng Khiêm từ dưới đất đứng lên, cảm thấy cứ có chỗ nào quái quái.

Cúi đầu xuống liền phát hiện quần dài cùng quần lót đều bị kéo xuống đầu gối, tiểu đệ đệ cứ như vậy mà nhong nhong ở ngoài một đêm, hơn nữa bây giờ... Lại theo bản năng mà cương cứng...

Lại nhớ đến tối hôm qua, vừa cao trào sung sướng lại đau đớn mà ngất đi.

"Hỗn đản, hại bổn thiếu gia mất mặt như vậy."

Lăng Khiêm mắng thô tục, vào trong phòng tắm, cởi sạch quần áo trên người, thoải mái ngửa đầu tắm rửa dưới vòi hoa sen.

Đường đường là con trai của Tướng quân, đội trưởng phân đội chiến cơ mini tiền tuyến Liên Bang, lại làm ra cái việc không đàng hoàng này. Dẫu gì cũng là thiếu gia phong lưu phóng khoáng, sao lại ra đến nông nỗi này?

Chui vào đống rác hôi thối, lại còn như kẻ thất bại vừa rình coi đông cung vừa tự sướng. Cả người hôi thối, tinh dịch bắn đầy lên quần lót, cứ như vậy mà mê man một đêm.

Nhớ lại những chuyện ngu xuẩn mà mình đã làm, Lăng Khiêm quả thực có một loại cảm xúc muốn cầm lấy súng laser trực tiếp bắn vào đầu một phát cho xong.

Nhưng, gương mặt kia...

Gương mặt vì không được cao trào mà kích động cầu xin, gương mặt đầy dục vọng khát tình, cho dù có nhắm mắt lại vẫn sẽ hiện rõ trong đầu.

Lăng Khiêm hung hăng chà sạch từ đầu đến chân mấy lần, đến khi thật sạch sẽ mới tắt vòi hoa sen.

Đầu lại ẩn ẩn đau.

Bây giờ hắn đã phát hiện ra quy luật, chỉ cần hắn nghĩ đến người không nên nghĩ là sẽ đau đầu, cảm thấy ghê tởm, tim cũng đập nhanh hơn bình thường.

Chỉ là nhìn một cái, nghĩ một chút, cũng đã nghiêm trọng như vậy rồi. Nếu tối qua hắn thế chỗ Lăng Hàm, đem cự vật của mình hung hăng tiến người kia..

A! Thật là khó chịu!

Lăng Khiêm thống khổ kêu rên trong phòng tắm, phảng phất như bị hàng vạn thanh sắt sắc nhọn đâm sâu vào các dây thần kinh, cực kì đau buốt.

Bọt nước chảy xuống tí tí tách tách, Lăng Khiêm lắc lắc đầu giống như cún nhỏ vẩy lông, muốn đem cái thứ rắc rối trong đầu kia ném hết ra.

Từ trong phòng tắm đi ra, Lăng Khiêm đã phong thái trở lại.

Quân phục phẳng phiu tôn lên dáng người hoàn mĩ, cho dù là ai nhìn thấy Lăng Khiêm ngọc thụ lâm phong, tiêu sái bất phàm lúc này, tuyệt đối không thể tưởng được người này tối qua còn vì cao trào mà ngất trên sàn nhà.

Vốn yêu sự hoàn mĩ, Lăng Khiêm còn cố ý ngửi ngửi trên người mình, tốt rồi, mùi thối rác rưởi tối qua đã không còn sót lại chút gì!

Rời khỏi phòng, Lăng Khiêm đi xuống phòng ăn.

Khi đến gần phòng ăn lại phát hiện đã có người ở trong, hắn dừng bước lại, nhanh nhẹn mà trốn sau tường.

"Anh không ăn thêm sao?"

"Anh đã ăn no rồi."

Hai người ở trên bàn ăn thoải mái mà nói chuyện. Bởi vì đã luyện thành thói quen, cho dù ở nhà Lăng Vệ cùng Lăng Hàm sau khi rời giường rửa mặt chải đầu, cũng sẽ mặc quân phục chỉnh tề.

Hai quan quân trẻ tuổi anh khí ngồi trên bàn ăn, tao nhã dùng dao nĩa, vô tình tạo lên bức tranh thanh nhã.

Nhưng Lăng Khiêm lại không thể không nghĩ đến tối hôm qua hai người này còn kịch liệt làm tình.

Thật không nghĩ tới, hai tên gia khỏa hạ lưu này có thể bày ra bộ dạng đạo mạo lừa người như vậy. Tối hôm qua rõ ràng là muốn được làm chết đi sống lại, như hóa thân thành dâm thú, bờ mông căng tròn cắn nuốt trụ vật nóng bỏng, bờ môi đỏ mọng bật cắn rên rỉ mê người.

"Ít nhất cũng phải ăn xong món này đã." Không biết Lăng Hàm đưa món gì đến trước mặt Lăng Vệ, "Không cần biết là huấn luyện nhậm chức, hay là lúc nhậm chức chính thức, anh đều cần phải có sức khỏe tốt. Đây chính là canh cá Ô So, vì anh nên em đã cố ý gọi người đem cá tươi ở Ô So đến đây nấu canh, hoàn toàn khác với cá Ô So đông lạnh trong phòng bếp."

"..."

"Anh vẫn còn giận?"

"Nếu thật sự nghĩ đến sức khỏe của anh thì tối hôm qua cũng không cần làm chuyện đó như vậy."

Lăng Hàm cũng không có trả lời ngay, mà lại cầm lấy thìa bạc múc lên canh cá còn thơm nóng đưa đến bên miệng Lăng Vệ.

Lăng Vệ tuy rằng không quá vui vẻ, nhưng em trai quan tâm như vậy, cậu cũng không có ý chí sắt đá mà từ chối đành phải há miệng tiếp nhận ý tốt của Lăng Hàm.

"Một thìa nữa?"

"Không cần... Để anh tự ăn."

Lăng Vệ không nhìn đến ánh mắt không đồng ý của Lăng Hàm, dứt khoát cầm lấy thìa, tự múc tự ăn.

Nếu không làm như vậy, Lăng Hàm sẽ bám riết không tha mà bón hết bát canh cá cho cậu. Đây cũng không phải là phòng của cậu, hơn nữa còn có mẹ, Vệ quản gia cùng người hầu đều có thể đến bất cứ lúc nào. Lăng Vệ còn không có chuẩn bị tâm lý mà dám diễn ân ái trước mặt họ.

"Chuyện tối qua, em sẽ nói ra suy nghĩ của mình." Lăng Hàm ngồi ở bên cạnh, giám sát anh trai ăn điểm tâm, trầm thấp mà nói.

Ánh mắt hai người bỗng dưng chạm nhau.

"Em không có cách nào chấp nhận việc anh nói cái gì mà bất lực. Đây không phải là vấn đề có năng lực tiếp nhận hay không, mà là anh không chịu suy nghĩ, không chịu nghiêm túc phân biệt hai vấn đề."

"Chúng ta nhất định phải cãi nhau vì chuyện này sao?"

"Không phải cãi nhau, em chỉ muốn mọi chuyện phải rõ ràng. Quà anh tặng là thuộc về Lăng Khiêm chứ không phải thuộc về tên nhân bản kia. Nếu hắn cầu hoan với anh, có khả năng anh sẽ tùy hắn muốn làm gì thì làm, em lo lắng chính là chuyện này."

"Đủ rồi! Anh đã nói với em cả trăm lần rồi, anh đã ném đi rồi! Chỉ vì không tìm thấy trong kho xử lí rác, em liền nhận định là anh nói dối, em cả ngày đều nói giữa hai bên đều phải tin tưởng lẫn nhau, bây giờ em đang thể hiện cái gì?"

Lăng Vệ thật muốn hất cả bát canh cá vào mặt Lăng Hàm. Nếu lá gan cậu to một vút, cảm xúc càng kịch liệt một chút, có lẽ sẽ dám làm như vậy.

Lăng Khiêm trốn ở sau tường cũng bị thanh gầm nhẹ của Lăng Vệ làm cho run động, thân thể hơi hơi sợ run run một chút, vài giây sau, Lăng Khiêm như nghĩ tới cái gì, xoay người lặng lẽ mà lên tầng.

Hai người trong phòng ăn hồn nhiên không phát giác, chỉ lo lắng nhìn nhau.

"Xin lỗi."

Sau khi Lăng Hàm trầm mặc suy tư, liền chủ động giải thích, "Anh nói đúng, tin tưởng phải đến từ cả hai bên. Nếu em muốn anh tin tưởng em, vậy em cũng phải tin tưởng anh mới đúng. Huống hồ anh sẽ không dễ dàng nói dối."

"Em thật sự nghĩ như vậy?"

"Em biết tính cánh mình rất nghiêm túc cố chấp, khó tránh khỏi sẽ để ý đến nhiều chuyện vụn vặt. Loại này tính cách này rất dễ khiến người khác chán ghét."

Nghe hắn nói, vẻ mặt căng thẳng của Lăng Vệ cũng dịu xuống, "Cũng không phải, lúc em đang nghiêm túc làm việc, thật sự rất mê người."

"Anh, hãy chấp nhận lời giải thích của em."

"À? Không cần phải giải thích, dù sao chuyện cũng đã qua rồi." Cậu vốn là người không giận dai.

Không khí căng thẳng, lạnh băng chỉ một lúc đã trở thành dòng nước mùa xuân tươi mát len lỏi vào trong tim.

Lăng Hàm kéo ghế lại gần, tựa gần vào tai Lăng Vệ mà nói "Tối hôm qua có lẽ em đã làm quá mức. Tối nay em sẽ đền bù, chăm sóc cho anh thật tốt."

Lăng Vệ thiếu chút nữa đã phun ra ngụm canh cá vừa mới đưa vào trong miệng, vội vàng lấy khăn che miệng lại, khẽ ho khan. Lăng Hàm săn sóc mà giúp cậu vỗ lưng.

"Đêm nay, em sẽ thỏa mãn theo ý muốn của anh."

"Khụ! Khụ! Lăng Hàm... Em có muốn ăn chút canh cá không?"

"Có."

Lăng Vệ múc ra hai bát canh cá, đẩy một bát đến trước mặt Lăng Hàm. Hai người ngọt ngào mà cúi đầu ăn canh cá.

Lúc này, lại có người xông vào thế giới của hai người bọn họ.

"Anh, chào buổi sáng!"

Lăng Vệ ngẩng đầu, không dám tin mà nhìn Lăng Khiêm đang chào cậu.

Hôm qua mới đánh nhau một trận, lại còn thêm chuyện bánh ngọt, cậu đoán rằng sáng nay sẽ nhìn thấy ánh mắt căm thù của Lăng Khiêm. Không ngờ lúc này hắn lại mỉm cười thanh sảng, còn thân thiết mà gọi "anh"?

Chuyện gì vậy?

Thời gian bị đảo ngược sao?!

Trong lúc Lăng Vệ vừa mừng vừa sợ mà ngây người, Lăng Khiêm đã bước lại đây, kéo ghế ngồi xuống bên trái Lăng Vệ, cầm lấy bát canh của Lăng Vệ, "Đây là canh cá Ô So sao? Từ ngoài phòng ăn cũng đã ngửi thấy mùi thơm rồi. Em thật là có lộc ăn, anh không để ý chứ?"

Không chờ Lăng Vệ trả lời, Lăng Khiêm đã múc một thìa trong bát canh đưa lên miệng, vui vẻ mà hưởng thụ.

"Đây là phòng ăn, xin hãy chú ý lễ nghi trên bàn ăn." Lăng Hàm ngồi ở bên phải Lăng Vệ, lạnh lùng mở miệng.

Lăng Khiêm giống như không ý thức được sự tồn tại của Lăng Hàm, uống một hơi canh cá, vui sướng hài lòng mà nói với Lăng Vệ, "Đúng rồi, quà anh tặng em, em đã dùng rồi."

Lăng Vệ trừng mắt, "Quà gì?"

"Chính là cái này." Lăng Khiêm cởi ra áo khoác

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net