C3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
cực liệt đau lan ra khắp nơi.

Một giây trước còn an tĩnh ở trong ngực Lăng Hàm, giờ lại giống như bị một dao chặt đứt ruột mà cuộn tròn thân thể.

"Không thoải mái sao?" Lăng Hàm đem tay đè cậu lại.

Bởi vì suy nghĩ đến tâm tình của em trai, Lăng Vệ lập tức liền khống chế tâm tình của mình.

"Ra mồ hôi, anh muốn đi tắm rửa." Cậu trấn định mà nói, chậm rãi từ trên giường ngồi xuống.

Cơ thể thấy đổi tư thế, tinh hoa nam nhân lưu trong nhục động, chậm rãi ở trong thuận theo bắp đùi thon thả mà chảy xuống xuống dưới.

Trắng mịn mà kết dính.

Đầu gối như nhũn ra, Lăng Vệ mặc kệ khó chịu, cố gắng bình mà đi vào phòng tắm một cách bình thường.

Phòng tắm thuộc về tướng quân diện tích rất lớn, có người tiến vào, đèn cảm ứng màu vàng khảm trên trần nhà tự động bật lên, chiếu sáng các thiết bị bên trong.

Không lâu trước đây, ba mẹ đã từng  thoải mái mà tắm rửa trong bồn tắm lớn.

Ở nơi này mà rửa đi tinh dịch của em trai trong cơ thể mình, quả thực chính là khinh nhờn!

Lăng Vệ rời đi bồn tắm lớn, đến dùng vòi sen.

Mở lên vòi hoa sen, nước ấm ào ào chảy trên người, mát xa làn da thực thoải mái. Nhưng nước ấm cùng vẻ lo lắng là không thích hợp. Lăng Vệ thử đem nước ấm điều chỉnh thấp xuống, cuối cùng đơn giản chỉnh thành nước lạnh.

Như vậy thoải mái hơn nhiều.

Cậu ngửa đầu đón vòi hoa sen, vội vàng rửa đi mồ hôi trên người, nhăn mi đem dịch thể còn sót lại bên trong lấy ra. Kế tiếp, tựa hồ không còn chuyện để làm, cậu lại không muốn trở lại phòng ngủ.

Đương nhiên không muốn đối mặt với Lăng Hàm.

Chính là..

Dù sao rất muốn chính mình an tĩnh một chút.

Giống như không tìm thấy biện pháp có thể đem vết thương đáy lòng tiêu thất. Vừa nghĩ tới Lăng Khiêm, liền hiểu ra. Mẹ hận cậu không có đem Lăng Khiêm mang về, đó là rất có đạo lý.

Mình không có, đem Lăng Khiêm mang về.

Thời điểm kia, nó ở gần cậu như vậy, cậu chỉ cần duỗi tay ra là có thể túm lấy nó.

Lúc Lăng Khiêm đánh cậu một bạt tai vì sao cậu không đánh trả hắn một bạt tai? Cậu là anh trai cơ mà, cậu cũng có thể đánh nó ngất xỉu, đem nó cùng lên chiến cơ.

Tuy rằng rất chật chội sẽ ảnh hưởng thao tác điều khiển, nhưng dù sao có thể thử, cố gắng một chút, đem Lăng Khiêm cùng Lăng Hàm bỏ vào chiến cơ, câun có thể mang bọn họ đồng thời từ thứ năm không gian thoát đi.

Vì cái gì lại không thử?

Vì cái gì lại không mạo hiểm?

Vì cái gì..

Trong đầu lăng loạn mà suy nghĩ, thậm chí nhớ tới lúc gặp tại Thủy Hoa tinh, Lăng Khiêm ồn ào nói muốn làm anh ba ngày ba đêm. Cậu lại thế nào ? Cậu lại hung ác mà đem nó đẩy ra sao?

Sinh mệnh Lăng Khiêm hướng chính mình nhiệt tình mà cầu hoan lần cuối, lại bị chính cậu đẩy ra sao?

Vòi hoa sen còn mở, nước lạnh ào ào không chừng mực mà vào xuyên vào đầu.

Nếu những hối hận cùng đau thương đó, nếu thể giống như nước chảy đi thì tốt rồi.

Chẳng sợ có vài giây, tâm không cần đau thành như vậy cũng tốt.

Trên mặt, trước ngực, phía sau tràn ngập nước, có lẽ bên trong, hoà lẫn cả nước mắt.

"Tắm xong rồi sao?"

Lăng Hàm thân thể trần trụi bỗng nhiên ở ngoài mà xông vào, tự đến tắt đi vòi hoa sen.

"Nước lạnh rồi, anh."

Mắt Lăng Vệ phảng phất bị rửa sạch qua, tỏa sáng đến đen nháy, nhưng không có thần thái.

Bọt nước thuận tóc đen mà chảy xuống.

Lăng Hàm tắt vòi sen, lấy khăn mặt sạch sẽ, đem đầu đầy nước lẩu sạch.

"Anh, chúng ta làm tiếp đi."

Nghe thấy câu này, Lăng Vệ vẫn luôn rũ mắt, không nói một lời, cuối cùng có phản ứng, kinh ngạc mà nhìn Lăng Hàm.

"Vừa rồi đã làm rồi."

"Là làm rồi, nhưng mới như vậy không thể thỏa mãn em. Anh không đồng ý?"

"Không đồng ý."

"Vì sao?"

"Anh mệt." Trên mặt Lăng Vệ tràn ngập cự tuyệt, "Hơn nữa, em cũng cần nghỉ ngơi cho tốt, sau hội nghị quân sự còn có rất nhiều chuyện yêu cầu em phải xử lý."

Cậu cầm lấy khăn mặt trong tay Lăng Hàm, tùy tiện xoa xoa trên người, đến tủ trong tìm ra áo ngủ thoải mái mà mặc vào.

Trở lại giường trong phòng ngủ, đem chăn quấn chặt quanh người.

Lăng Hàm cũng lại đây.

"Tronh cảm nhận của anh, đợt thứ hai phải là Lăng Khiêm đến làm." Lăng Hàm đứng ở bên giường, trên cao nhìn xuống hỏi, "Cho nên anh từ chối em?"

Bị em trai hỏi đến đau nhức, Lăng Vệ đơn giản là nhắm mắt lại giả bộ ngủ.

" Lăng Khiêm không ở đây, anh muốn giữ lại một nửa cho hắn, loại tâm tình này em có thể hiểu" Lăng Hàm nói vừa lãnh khốc lại ngắn gọn, "Nhưng là, em không thể đồng ý."

Chăn bọc trên người bỗng nhiên bị một cỗ lực mạnh mẽ kéo ra.

Lăng Vệ mặc áo ngủ bại lộ dưới tầm mắt em trai.

"Làm gì a?!"

"Anh là người tỉnh táo nhất cũng sẽ phát điên ngu ngốc. Đem một nửa quãng đời còn lại, một nửa thân thể, một nửa lực chú ý, đều đặt trên một người đã chết đi, cho dù người nọ là anh sinh đôi của em, em cũng vô pháp không cho phép chuyện này."

Lãnh tĩnh mà nói ra, động tác Lăng Hàm lại vô cùng tương phản, tràn ngập công kích hổ báo.

Thừa dịp ở phía trên lấy ưu thế ngăn chặn Lăng Vệ, đem cổ tay của cậu hung hăng giữ lại.

Áo ngủ thực tiện mà lộ ra phần eo phía trên.

Vòng da trên cổ cũng bị Lăng Hàm kéo lấy, Lăng Vệ không thể không nhìn về phía Lăng Hàm.

Kịch liệt dâm tà mà chậc chậc hôn sâu.

"Thực chán ghét cái vòng này, em đã lệnh cho ủy ban cao đoan quân bị nghiên cứu thành phần cùng hệ thống điêu khiển của nó, sẽ nhanh chóng đem vật quỷ trên cổ anh tháo xuống."

Nói xong, bàn tay gắt gao sáp nhập bên trong thân thể.

Đùi trong bởi vì tay nam nhân mang đến ý tứ xâm phạm mà nổi lên một tầng da gà.

"Lăng Hàm, không cần lại náo loạn."

"Em là nghiêm túc, chẳng lẽ anh nhìn không ra?"

Chóp mũi chạm nhau, đủ để ánh mắt nhìn rõ linh hồn của nhau.

Ánh mắt Lăng Hàm tràn ngập nghiêm túc.

Rụt rè, cao ngạo nghiêm túc, lại là cố chấp đến đáng sợ, bị băng lạnh bao vây cũng vô pháp dập tắt nhiệt tình yêu thương.

"Em không là loại miệng đầy nhân nghĩa đạo đức mà bảo vệ."

"Nếu muốn thì cố gắng tranh thủ, phải cường thế mà bảo vệ."

"Lăng Khiêm không ở đây, em sẽ không giả mù sa mưa mà giữ lại một nửa cho hắn, giả vờ rằng hắn còn ở đây; lại càng không sẽ vì hắn rời đi mà làm cho mình, còn có người chính em yêu tận lực đeo cái gì, dứt bỏ cái gì."

"Sẽ không để cho anh nằm ở trên giường, nhớ đến Lăng Khiêm, cái loại  hối hận cô đơn cùng thống khổ, sẽ không đee cho anh trải qua."

"Cho nên, nhất định phải cùng anh làm, cho dù anh có chán ghét cũng muốn làm."

Cường thế đem đầu gối tách ra. Động tác của Lăng Hàm tràn ngập lực độ cùng uy hiếp.

Cúc huyệt vừa bị làm đến sưng giờ lại bị dễ dàng công phá, cảm giác dị vật tiến vào mà nóng bỏng.

"A.."

Khoảnh khắc xuyên qua, tạng phủ trong cơ thể phảng phất đều bị cường ngạnh mà xuyên đến, đau đớn phong phú.

Lăng Vệ hé miệng, tựa hồ muốn nói nói, nhưng dưới hình thức bị áp bách, cậu chỉ có thể lăng loạn vô tự mà phát ra rên rỉ.

Ngẩng đầu mà nhìn trần nhà hoa lệ.

Chiếm cứ phần lớn tầm nhìn lại là gương mặt của Lăng Hàm trẻ tuổi lại quyết đoán mười phần.

"Từ nay về sau, em sẽ chiếm đoạt toàm bộ thời gian cùng lực chú ý của anh."

Truyền đến câu nói của em trai, tâm trí Lăng Vệ một mảnh chết lặng.

Bất khả tư nghị, càng bá đạo tuyên cáo, càng làm người ta an tâm.

Thân thể vô pháp nhúc nhích, miệng lưỡi tiếp xúc hương vị lại càng ngọt, da thịt đã bị âu yếm, lại càng ngọt mỹ.

"Anh có thể ngẫu nhiên nhớ đến Lăng Khiêm, nhưng phải ở trong phạm vi cho phép của em."

Hương vị nam tính tràn ngập khắp phòng, mồ hôi chảy vào trong mắt, khí trời nóng rực thấm ướt hết thảy.

"Trốn ở trong chăn trong toàn tâm nhớ hắn, em không cho phép!"

Tư thế áp chế cơ thể, lực độ xâm phạm tràn ngập khống chế trong tầm mắt, hình ảnh suy diễn tựa như một hồi kịch liệt khủng bố cường bạo.

Nhưng trên giường hai thân thể lay động, lại thâm sâu thâm mà biết này không phải là cường bạo.

Đây là trừ cậu ra, người khác không thể nào hiểu được.

Bi thương, lại không trốn mà đối kháng bi thương.

Mất thể diện, lại đồng thời cũng khoái cảm trào dâng.

Đây là tương ái, bọn họ mất đi một nửa linh hồn, dùng thân thể nhiệt độ hòa tan đọng lại, lạnh như ký ức đóng băng, lại quên mất hết thảy dục vọng.

Gợi cảm kích thích đến cả lỗ chân lông mở ra, Lăng Vệ lay động tóc đen đã dính mồ hôi, đầu gối theo bản năng kẹp lấy thắt lưng cường tráng trên người nam nhân.

"Nha --!"

Sáp nhập đến, càng sâu.

Hỗn hợp chất nhầy trên thân thể.

Lăng Hàm cơ hồ là điên cuồng lãnh khốc mà xâm phạm Lăng Vệ.

Cự vật nam tính trừu sáp thật sâu bên trong, niêm mạc bởi vì kịch liệt ma xát mà sưng huyết, mỗi lần thật sâu xuyên qua, Lăng Vệ đều run rẩy mi mắt, phát ra thanh âm đứt quãng.

Lăng Hàm ở trong khoái cảm sóng to gió lớn mà giữ lại một phân lý tính.

Hắn gây sức ép khiến anh trai dưới thân đều thở không được, tinh tường hiểu được, chính mình làm anh đau đớn, đây đúng là hắn muốn.

Thân thể đau thường thường có thể dời đi chú ý của nội tâm đau xót, anh bởi vì Lăng Khiêm chết mà sinh ra áy náy. Điều hắn có thể làm, chính là sắm một vai mãnh liệt vô lễ trừng phạt, dùng thân thể đau đớn xoá đi cảm giác áy náy của anh.

Anh muốn cái gì.

Hắn liền sắm vai đó.

Chỉ cần anh đừng tan nát cõi lòng bất lực như vậy, hắn có làm nhân vật phản diện cũng sẽ không tiếc.

"Anh, nhìn em." Tà mị lãnh khốc mà kéo lên vòng da, kéo gần khoảng cách giữa hai bên, "Nhìn em, không cho phép nhớ Lăng Khiêm."

Lăng Vệ bị nam căn cứng rắn xâm phạm trong cơ thể đến si ngốc, khó có thể nói hay hoặc phản bác lại.

Cảm giác thơm ngọt mãnh liệt, làm cả người cậu run rẩy.

Trong môi phun ra rên rỉ cùng nhiệt khí, phun lên hai má Lăng Hàm.

Lăng Hàm nhịn không được mỉm cười, dùng sức mà động eo, chịu không nổi tốc độ chinh phạt của Lăng Hàm biến nhanh, Lăng Vệ nức nở tiếp nhận rồi cùng Lăng Hàm phun ra tinh dịch, chính mình cũng ở lúc vô ý thức mà đạt tới cao trào.

Trong phòng tràn ngập mùi vị sau khi làm tình, rất nhanh đều bị hệ thống tinh lọc không khí làm sạch, đổi thành mùi cỏ thiên nhiên thanh vị.

Thắt lưng cùng chân vô lực, Lăng Vệ khó có thể một mình đi đến phòng tắm, Lăng Hàm săn sóc mà đem cậu bế lên tắm sạch.

Từ trong phòng tắm trở lại trên giường, hai người dây dưa hơn nửa đêm cuối cùng cũng tự nhiên mà nằm cùng một chỗ.

Đêm khuya yên tĩnh, phảng phất thấm vào toàn bộ phòng.

"Nó... bỗng nhiên đi mất, thậm chí một tiếng tạm biệt cũng không có." Lăng Vệ nhìn chăm chú trần nhà, khàn khàn mà nói, "Nếu có cơ hội, chẳng sợ, cho anh ta được gặp nó một lần cũng được, chỉ cần nghe nó nói một câu thôi cũng được.."

Trong lòng cũng biết, những điều này là hy vọng xa vời thực tế, thanh âm Lăng Vệ dần dần thấp đến nghe không được.

Lăng Hàm hiểu rõ một khối mất mát trong lòng kia, nghĩ đến trong không gian thứ năm mà mất đi anh trai sinh đôi, thanh âm không có phập phồng mà nói, "Nghỉ ngơi đi anh. Nếu còn có tinh lực mà nói, em lại muốn tiếp tục cùng anh làm."

"Lăng Hàm, cám ơn em."

".."

"Cám ơn em vẫn còn sống."

Lăng Hàm xoay người, nhẹ nhàng hôn trên môi Lăng "Ngủ đi, anh."

Lăng Vệ nhắm hai mắt lại.

Hai người mệt nhọc rất nhanh đã ngủ, tới khi gần tới sáng sớm, Lăng Hàm bỗng nhiên cảm giác một tia khác thường.

Mở mắt ra đảo qua bốn phía, mới phát hiện hoá ra là máy truyền tin để trên tủ đầu giường rung rung, may mắn đã thanh âm, nếu không vang lên đến sẽ đem anh cũng tỉnh dậy.

Lăng Hàm ôn nhu mà nhìn Lăng Vệ đang ngủ say, nhịn xuống xúc động vuốt lông mi của anh, liếc mắt cầm lấy máy truyền tin, xác định thông tin đến từ cấp dưới hắn đã ăn bài trong quân bộ, tốt nhất hiện tại liền tiếp.

Chính mình làm việc trong hệ thống ở lầu ba, hơn nữa trở về phòng xử lý cũng không cần lo lắng sẽ đánh thức anh.

Hắn tùy tiện mặc một kiện áo ngủ, cầm lấy máy truyền tin, đi ra khỏi phòng.

Vừa mới đi đến hành lang, đột nhiên bừng tỉnh mà dừng bước, ngẩng đầu.

"Mẹ?"

Cách hắn vài bước, Lăng phu nhân tiều tụy mà sững sờ bám trên tay vịn cầu thang, cũng khiếp sợ mà nhìn chính con trai mình.

Đêm qua, nàng một mình thức trong phòng ở lầu ba, một đêm chưa ngủ, ôm ảnh chụp gia đình, mặc kệ chính mình bi thương.

Cho đến vừa rồi, mới nén lại nước mắt mà ra khỏi phòng, tính toán xuống lầu đến trong phòng ăn làm bát mì sợi.

Lăng phu nhân tối hôm qua cũng không ăn cơm, tuy rằng không cảm thấy đói, nhưng nàng cảm thấy vẫn nên ăn một chút gì để giữ tốt sức khoẻ.

Hiện tại Lăng gia, thật sự không cần một người tùy thời phải vào bệnh viện.

Không nghĩ tới, lúc xuống lầu, nàng lại thấy con trai từ Thường Thắng tinh trở về Lăng Hàm!

"Là con sao, Lăng Hàm."

Ở bệnh viện ngủ say lâu như vậy, sau khi tỉnh dậy trực tiếp đi tham gia hội nghị quân bộ, lần đầu mẹ con gặp lại, không hề chuẩn bị tâm lý mà lại xảy ra vào giờ phút này.

Ngay sáng sớm, tại nhà của nàng.

Căn phòng không lâu trước kia còn thuộc về nàng cùng chồng, hiện tại thì lại thuộc về Lăng Vệ.

Suy sụp suy sụp mà giấu đầu hở đuôi, trên bả vai cùng trên cổ mơ mơ hồ hồ xanh tím vết cào, là dấu vết khó coi!

Còn có, khóe miệng có vết thương, là bị người ta đánh sao?

Từ trong ánh mắt của Lăng phu nhân, Lăng Hàm liền đọc ra rất nhiều suy nghĩ hắn không bị hiểu lầm.

Cũng không có nói tất cả đều là hiểu lầm, ít nhất cùng anh làm thật.

Đột nhiên, Lăng Hàm thật hối hận chính mình tối hôm qua quá xúc động. Tiến phòng chỉ là vì nhìn anh liếc mắt một cái, sau đó nên đi gặp mẹ, cư nhiên.. Phạm cái loại sai lầm không thể tha thứ ....

Đầu bắt đầu đau.

Lăng Hàm trực tiếp ra hiệu cho cấp cho cấp dưới chờ hắn giải quyết sau, sau đó đem máy truyền tin bỏ vào túi, quyết định trước đối

"Mẹ, con muốn cùng mẹ nói chuyện." Lăng Hàm bình tĩnh mà nhìn thẳng Lăng phu nhân.

"Vừa lúc," Lăng phu nhân hút một hơi, bình tĩnh mà nói, "Trùng hợp, mẹ cũng muốn nói chuyện cùng con."


                         

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net