C7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có nhiều căn phòng cao cấp, một dãy phòng điều trị hạng sang, bốn dãy phòng hạng thường, bảy dãy phòng bệnh an dưỡng, bên cạnh là hồ nước trong xanh hai vạn thước vuông (240m²) cho người bệnh đi bộ an dưỡng. Đây chính là bệnh viện cao cấp nhất Yên Vui tinh, gọi là bệnh viện Yên Vui tinh.

Cơ cấu quy mô lớn như vậy, đương nhiên không có khả năng chỉ phục vụ cho gia tộc Tướng quân, mà là dựa vào Hiến pháp tinh thần của Liên Bang, mọi công dân trong Yên Vui tình đều có thể được chữa bệnh.

Mọi người đều biết, gia tộc Lăng tướng quân vĩ đại sống ở Yên Vui tinh.

Nhưng ở trong tam đại gia tộc Tướng quân, ảnh hưởng của Lăng gia luôn luôn tương đối ít hơn. Lăng gia có đại trạch hoa lệ cùng rất nhiều đất đai, mà người quan trọng trong Lăng gia bình thường lại ru rú trong nhà, cũng không có ảnh hưởng nhiều đến cư dân Yên Vui tinh.

Nhưng hôm nay, là một ngày cực kỳ đặc biệt.

Viện trưởng bệnh viện bỗng nhiên nhận được thông báo, xe bay cao cấp gắn sao Kim tiến vào bệnh viện Yên Vui tinh, ngồi trên chiếc xe là nữ chủ nhân của Lăng gia.

Lăng phu nhân nhã nhặn lịch sự không mời mà tới, nhìn thấy viện trưởng, cũng chỉ nói một câu, "Xin lỗi, ta muốn dùng một dãy phòng bệnh cao cấp."

Một câu như bài lệnh ban xuống, trời đất cũng vô pháp làm trái.

Đây, chính là gia thế ướng quân.

Dưới lời thỉnh cầu ôn nhu của Lăng phu nhân, phòng bệnh cao cấp lập tức được chuẩn bị. Những bệnh nhân đang ở đây dưới biểu tình nghiêm túc của quan quân, được các y tá thật cẩn thận cầm ống dẫn trị liệu, đưa đến dãy phòng bệnh hạng thường.

Lăng gia mời đến một vị đại luật sư cùng hai trợ thủ, đại biểu Lăng gia tạ lỗi với từng người bệnh bị ảnh hưởng, và còn hứa hẹn với gia đình của họ, viện phí điều trị ở bệnh viện toàn bộ sẽ do Lăng gia chi trả. Hơn nữa, Lăng gia cam đoan, trước khi bọn họ xuất viện vẫn luôn có thiết bị cao cấp điều trị.

"Cũng không tệ lắm, các thiết bị yêu cầu thì nơi này đều có."

Mike thản nhiên vào phòng, tựa như đang vào nhà mình, đọc qua hệ thống bệnh viện, chọn lựa một căn phòng tốt nhất, gọi thủ hạ mang tới những thiết bị được ghi trong danh sách.

Mike đều tự mình kiểm tra mỗi thiết bị, dụng cụ.

Đóng kín cửa các phòng, nghiêm cấm người khác không được làm gì trong lần giải phẫu tới.

Trước cửa, trên hành lang, đều là vệ binh cầm súng trên tay canh gác.

"Đợi nhân bản đến là có thể tiến hành giải phẫu ngay." Mike nói một câu, như là lầm bầm lầu bầu, lại giống như đang báo cáo với người nào đó.

Mike quay đầu nhìn bóng lưng gầy yếu của Lăng phu nhân, thấp giọng nói thêm, "Phu nhân, hiện tại ngài có thể giao hồ sơ ký ức cho ta không?"

Lăng phu nhân trầm mặc không nói.

Tay nàng đặt ở trước ngực, nắm thật chặt hy vọng con trai đưa cho nàng.

Từ khi Lăng Hàm nói cho nàng biết, đây là hồ sơ ký ức của Lăng Khiêm, nàng càng không kìm lòng nổi mà nắm nó, tựa hồ nàng có thể sờ đến trái tim của con trai vậy.

Con nhất định phải trở về.

"Phu nhân?"

Âm thanh của bác sĩ từ phía sau truyền tới. Hiển nhiên, Mike đã chạy tới rất gần phía sau nàng.

"Bác sĩ, trước khi tới đây ta đã tra một chút tư liệu đối với việc đem hồ sơ ký ức đưa vào đại não. Có một loại kỹ thuật, gọi là hạn chế kí ức, xin hỏi cậu đã nghe qua chưa?"

"Đúng là có loại kỹ thuật này." Mike nhíu nhíu mày.

Hắn mẫn cảm mà ý thức được, kế tiếp sẽ là vấn đề thực khó giải quyết.

"Bác sĩ, cậu cảm thấy, ta có xứng làm một người mẹ không?" Lăng phu nhân bỗng nhiên chuyển sang đề tài khác, thấp giọng hỏi.

"Đương nhiên, phu nhân."

"Vậy cậu cảm thấy, là một người mẹ có nên bảo vệ con trai của mình không? Để nó rời xa những thứ từng làm nó đau khổ, để nó trở lại bộ dạng tự do vui vẻ ban đầu, đây là... phải làm sao?"

Mike nhăn mày càng chặt hơn.

Hắn rút ra bút điện tử trong túi áo, dùng nó gãi gãi cái gáy, cuối cùng lộ ra biểu tình không nhịn được "Chuyện nhà các ngươi liên quan cái rắm gì đến lão tử".

Lòng mày nhíu chặt rồi lại thả lỏng ra.

"Phu nhân, là bác sĩ, tôi rất thích trả lời  về vấn đề y học của ngài. Ngoài ra, xin lỗi, tôi không có biện pháp trả lời."

"Được, vậy ta liền hỏi về y học." Lăng phu nhân xoay người, đối mặt với Mike, "Hạn chế kí ức, cậu có thể làm được không?"

"Thời điểm đưa hồ sơ kí ức vào não?"

"Đúng vậy."

"Có thể nói cụ thể hơn một chút được không?"

"Ta hy vọng con trai ta sau khi tỉnh lại, có thể quên một người."

"Biến đổi nhỏ trong hồ sơ kí ức sẽ khiến phẫu thuật có nguy cơ thất bại rất cao. Ngài cũng không hy vọng nhân bản sau khi tiếp nhận kí ức, đại não xuất hiện vấn đề gì đi, chết não, hoặc là động kinh... vv."

Lăng phu nhân đương nhiên không hy vọng như vậy.

Nàng nắm thật chặt viên đạn, nhưng lại không ý thức được, bàn tay mới được Lăng Hàm băng bó không lâu, hiện tại lại bắt đầu chảy ra máu tươi.

"Nếu triệt để quên đi sẽ làm Lăng Khiêm lâm vào nguy hiểm... Vậy, giảm đi một chút, có thể chứ? Giảm đi một chút cảm giác với người kia, ít nhất không cần giống như trước, điên cuồng vì người kia, không cần đau khổ, không cần nguyện ý vì người kia mà moi cả tâm can."

"Phu nhân..."

"Ta không thể để con trai của ta lại như vậy được!"

Trong mắt Lăng phu nhân đã gợn sóng nước, bao hàm quyết tâm, "Ta lấy thân phận là phu nhân Lăng Thừa Vân, lấy thân phận là mẹ đứa con trai, yêu cầu cậu khi ghép hồ sơ kí ức vào, trước tiên không làm tổn thương thân thể nó, làm kỹ thuật hạn chế kí ức tốt nhất. Ta muốn nó, không cần lại điên cuồng si mê với con nuôi của ta, Lăng Vệ."

Mike cầm bút điện tử trong tay xoay xoay hai đầu, lại bắt đầu cong mũi.

Trong quá trình chữa bệnh, ý nguyện của người nhà luôn luôn cực kỳ quan trọng.

Người trước mắt này, tựa hồ đã quyết định chủ ý.

Đúng vậy.

Thân phận là Lăng Thừa Vân phu nhân, là mẹ của con trai, hơn nữa hồ sơ ký ức cũng nằm trong tay nàng, ba điều này khiến nàng có quyền làm chủ.

Mike rất đồng tình với Lăng phu nhân, nhưng làm bác sĩ phải lãnh huyết vô tình.

Không muốn bị quấn vào việc riêng nhà Tướng quân, vậy rõ ràng cần phải ăn ngay nói thật, chuyên nghiệp nhắc nhở.

"Phu nhân muốn làm hạn chế kí ức, dụng cụ thiết bị ở đây đều có thể, trong quá trình giải phẫu, tôi cũng có thể ứng phó."

"Hạn chế kí ức không đơn giản như điều chỉnh nhiệt độ trong phòng. Tôi chỉ có thể trong lúc ghép hồ sơ kí ức, dùng điện lưu kích thích thần kinh não bộ, phối hợp với thôi miên, khiến người bệnh cảm thấy áp lực mà quên đi một chút. Nhưng xin nhớ kỹ, nếu người kia đối hắn như ánh mặt trời rực rỡ. Vậy ta chỉ có thể buộc lên mắt hắn một mảnh đen tối, để hắn không nhìn thấy ánh mặt trời kia. Nhưng ánh mặt trời là tồn tại vĩnh viễn, không ai có thể che mất." Đây là ăn ngay nói thật.

"Không nhìn thấy, nhưng hắn cũng có thể cảm nhận sức nóng của mặt trời, cũng có thể tháo xuống mảnh tối tăm kia." Đây là nhắc nhở.

"Bất luận là ai, trên mắt nếu bị buộc kím, đều sẽ không thoải mái. Nếu sau khi tỉnh lại mà nhìn thấy người kia, có khả năng sẽ kích thích cảm giác, đem đến phiền phức lớn." Đây là, chuyên nghiệp mà nhắc nhở.

Lăng phu nhân yên lặng trầm tư.

Một lúc lâu, trên mặt toát ra cảm xúc thản nhiên khó hiểu, "Ta sẽ tận lực làm cho bọn họ tránh chạm mặt."

Ting ting ting.

Mike giơ cổ tay lên, xem xét tin nhắn vừa mới nhận được.

Tin nhắn đến từ Lăng Vệ, cậu đã mang Lăng Khiêm rời khỏi căn cứ Tát Ô Lan, đang nhanh chóng bay đến Yên Vui tinh.

Vừa mới đọc xong, lại là ting một tiếng, một tin nhắn khác truyền đến.

Tin mới nhất đến từ hệ thống Quân bộ, là văn kiện đó chính từ Al Lawson ký tên, là thông báo công khai, quân hàm từ thiếu giáo trở lên đều có thể nhận được.

Văn kiện nhắc tới hoạt động cứu viện ở Thủy Hoa tinh đã có tin tốt. Một thời gian trước, cách bên ngoài Thủy Hỏa tinh hai mươi năm ánh sáng, đội cứu viện đã phát hiện một khoang thuyền trôi nổi vô định, bên trong có một người sống sót. Đội cứu viện đã mang người này về tiến hành trị liệu. Vì phải giữ bí mật, tạm thời không tiết lộ danh tính của người đó ra ngoài, nhưng cấp bậc của người kia là một vị Chuẩn tướng.

Mike không khỏi nhíu mày.

Đệt.

Cư nhiên có thể làm cho Al Lawson ra mặt phối hợp với việc nhân bản của Lăng Khiêm tỉnh dậy, hay lắm!

Cục diện đáng mừng này, rốt cuộc là làm thế nào?

Người ta xem thế là đủ rồi nha.

Nhớ tới trong phòng còn một vị phu nhân cao quý, Mike đóng lại máy truyền tin, tiếp tục vấn đề vừa nói "Đứng ở lập trường chuyên nghiệp, tôi đề nghị, ngài vẫn nên lo lắng một chút nữa."

"Ta mắt mở nhìn đứa nhỏ này chịu rata nhiều khổ, trải qua nhiều tra tấn," Lăng phu nhân lắc lắc đầu, thấp giọng nói, "Không, ta không cần lo lắng nữa."

"Phu nhân, ngài cần phải nghĩ rõ ràng, đây là một quyết định trọng đại."

"Ta hiểu được, quyết định này ảnh hưởng rất lớn với con trai ta. Cho nên, bất cứ kẻ nào cũng không thể làm dao động quyết tâm của ta."

Lăng phu nhân ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn Mike, "Bác sĩ Mike, chồng của ta rất tin tưởng cậu, ông ấy đã từng đem Lăng Hàm phó thác cho cậu. Hôm nay, ta đem đứa con trai còn lại phó thác cho cậu!"

Nàng tháo xuống vòng cổ, vạn phần quý trọng, trìu mến không tha mà đưa cho Mike.

Mike trấn định mà nhận lấy.

Trong lòng nghĩ, Lăng phu nhân một khi nghiêm túc, biểu tình cùng Lăng Vệ có bảy tám phần giống nhau.

Không biết vị phu nhân này có nhìn qua gương mà so sánh không?

***

Cuối ngày, ánh mặt trời trên Yên Vui tinh cũng nhạt dần bao trùm không gian yên tĩnh.

Một chiếc xe bay mang dấu hiệu của Quân bộ đáp xuống cửa bệnh viện Yên Vui tinh, không tiếng động bay vào bãi đỗ xe.

"Trưởng quan, ngài thức suốt đêm mà gấp gáp trở về?"

"Tình hình thế nào?"

"Giải phẫu vẫn chưa kết thúc, hiện nay..." Cấp dưới tiếp đón nhanh chóng báo cáo tình huống.

Lăng Hàm từ trên xe bay đi xuống dưới.

Hôm nay phần lớn thời gian, hắn vẫn  giả vờ giả vịt ngồi trên xe lăn, nhưng khi cùng Bội Đường Tu La gặp mặt lại cất đi đạo cụ.

Người như Bội Đường, kỹ xảo xe lăn không dùng được với hắn.

Hiện nay ở trong bệnh viện được canh giữ nghiêm ngặt này, đều là tâm phúc của Lăng gia. Lăng Hàm đã mệt sắp chết đơn giản trực tiếp đi bộ xuống. Dù sao hắn ngồi xe lăn không phải bởi vì tàn tật, chính là muốn ra vẻ mình vừa từ hôn mê tỉnh lại, xe lăn chỉ cần ngồi hai ngày là đủ rồi.

Tiến vào bệnh viện, Lăng Hàm trầm mặc mà nghe cấp dưới báo cáo. Hơn hai mươi bốn giờ chưa từng chợp mắt, bôn ba xung quanh, vậy mà trên quân trang vẫn không có một nếp gấp, bảo trì tinh thần nghiêm túc của Quân bộ.

Loại cẩn thận tỉ mỉ này, đại khái là do mưa dần thấm lâu mà thành.

Đi xuống tầng lầu được canh phòng nghiêm ngặt, đem cửa thang máy mở ra.

Lăng Hàm bước ra, trên hành lang đối diện, cứ đi hơn mười thước sẽ có một cảnh vệ mang súng canh gác nhìn chằm chằm. Lăng Hàm không để bụng, chỉ để ý một người dưới tầm mắt.

Người kia giống một vật phát sáng vĩnh viễn tồn tại.

Cho dù có ở trong đám đông chặt chội, Lăng Hàm cũng có thể liếc mắt một cái liền nhìn thấy cậu, huống chi là ở hành lang bệnh viện trống không này?

Lăng Vệ ngồi ở ghế dài dành cho người nhà bệnh nhân, hai mắt nhắm chặt, thân thể hơi hơi nghiêng mà dựa vào lưng ghế.

Nhìn đến cơ bắp đang thả lỏng, có thể thấy được cậu đang ngủ rồi.

Nhưng tư thế không thoải mái như vậy lại ngủ được, có thể là đã đợi thật lâu, cơ thể thật sự không trụ được, mới bất tri bất giác đi vào giấc ngủ.

Lăng Hàm bất mãn đến gần về phía người kia.

Giày quân nhân dẫm kiên cố trên hành lang giống như con báo đi trong bụi cỏ không tiếng động mà bước chân, rất nhanh đã đứng trước mặt gia khỏa đang ngủ kia, khom người, cánh tay giống như rắn mà vòng qua ôm lưng cậu.

Động tắc rất nhẹ nhàng, nhưng lúc ôm lên người, đối phương cũng đã bị làm cho bừng tỉnh.

Lăng Vệ mãnh liệt run lên, từ ghế dài xoát xoát đứng lên.

"Xong rồi sao?" Cậu kích động mà quay đầu nhìn lại cửa phòng phẫu thuật.

Nhìn thấy trên cửa là đèn đỏ đang xoay xoay là vẫn đang còn phẫu thuật, nỗi kích động như bị cái gì mạnh mẽ kéo xuống.

Tim đập có chút nhanh quá, Lăng Vệ hít sâu một cái bình tâm lại.

Vừa rồi mãnh liệt đứng lên mà đầu gối có chút nhũn ra, cậu chậm rãi ngồi xuống ghế dài.

"Anh."

"A, Lăng Hàm," Lăng Vệ phảng phất lúc này mới nhận ra Lăng Hàm "Em đã đến rồi."

"Anh vẫn luôn chờ ở chỗ này sao?"

"Ừ, anh đem Lăng Khiêm đến nơi này rồi giao cho Mike. Mẹ kiên trì muốn ở lại trong phòng phẫu thuật, vốn là anh cũng... Nhưng bác sĩ nói, phòng phẫu thuật nhiều nhất chỉ có thể cho một người thân ở bên cạnh."

Mệt mỏi tới cực điểm, mới có thể mơ mơ màng màng mà ngủ.

Lăng Vệ vừa rồi ngủ không an tâm, sau khi tỉnh dậy vẫn còn chút tỉnh táo.

Vừa nói chuyện, vừa xoa xoa ấn đường của mình.

Lăng Hàm từ chối Lăng Vệ mời hắn ngồi xuống, đứng trên cao nhìn xuống mà đánh giá Lăng Vệ.

"Anh ăn cơm chiều chưa?" Lăng Hàm hỏi.

Nhìn thấy trên mặt Lăng Vệ nháy mắt lộ ra tia mờ mịt, Lăng Hàm liền biết  đáp án.

"Thế còn cơm trưa?"

Ngữ khí tựa như gia trưởng lao lực vừa về đến nhà, nhìn thấy cả phòng là đống hỗn độn, đang chất vấn bạn nhỏ cả ngày nghịch ngợm.

Lăng Vệ kỳ thật đối với loại chất vấn nghiêm khắc thế này, vừa bình tĩnh vừa tiếp thu, lại cảm thấy một tia sợ hãi, ấn đường không khỏi càng nhăn chặt hơn.

Hôm nay từ lúc bước ra khỏi Lăng gia, tâm tư của cậu đều đặt ở chuyện đem Lăng Khiêm trở về, còn chỗ nào mà lo lắng đến chuyện ăn cơm?

Từ khi Lăng Khiêm bị bác sĩ đẩy vào phòng phẫu thuật. Từ khi đèn đỏ "Đang phẫu thuật" sáng lên, cậu vẫn luôn canh giữ ở ngoài cửa, tràn ngập chờ mong, vô cùng lo lắng chờ đợi, đại não căn bản quên nhắc nhở cậu ăn cơm.

Nhưng, nếu Lăng Hàm hỏi ra thì nhất định phải có được đáp án.

Lăng Vệ rất hiểu cái tính này của em trai.

"Cơm trưa cũng quên ăn, xin lỗi." Lăng Vệ nói.

Lăng Hàm đã sớm đoán được anh trai sẽ  trả lời như vậy, nhưng nghe cậu nói ra, lửa giận vẫn là cọ cọ một chút mà bị châm lên.

Bởi vì lồng ngực bị đốt đến nóng bỏng, hai má càng khó có vẻ bình tĩnh.

Lăng Vệ tựa hồ ngửi được trong không khí mang nguy hiểm đến gần.

"Nhưng mà," Lăng Vệ cố mà giải thích, "Buổi sáng anh ăn rất nhiều, ngoài cháo cùng sườn dê, còn ăn thêm một bát mì."

"Mẹ nấu mì cho anh?"

Nhớ tới lời của mẹ trong bữa sáng, Lăng Vệ biểu tình thêm một tia chua xót, rất nhanh mà điều chỉnh lại, gật gật đầu, "Ừ, là mẹ nấu."

Lăng Hàm xốc lên mí mắt.

Hắn tạm thời buông tha Lăng Vệ, quay đầu gọi một vệ binh cách hắn không xa.

Vệ binh lập tức quay lại đây, cúi chào, "Trưởng quan."

"Trung tá Bane ở đâu?"

"Trưởng quan, hắn đang ở phòng trung tâm điều khiển." Vệ binh chỉ hướng rõ ràng, "Chính là phòng kia."

Lăng Hàm gật gật đầu, để vệ binh trở lại cương vị ban đầu, chính mình thì đi vào phòng trung tâm điều khiển.

Lăng Vệ nhìn thấy hắn không có truy vấn nữa, cả người trầm tĩnh lại, dựa vào lưng ghế, khẽ nhắm mắt lại. Cậu tận lực giữ vững thể lực, không cần lại mơ mơ màng màng mà ngủ quên. Khi cánh cửa phẫu thuật kia mở ra, khi Lăng Khiêm trở lại cái vũ trụ này, cậu phải nhìn thấy Lăng Khiêm, nghe được hắn gọi anh ơi.

Chỉ có như vậy, mới có thể an tâm.

Mấy phút sau, Lăng Hàm từ trung tâm điều khiển đi ra, đi đến trước người Lăng Vệ, nhìn ánh mắt Lăng Vệ nhắm chặt, Lăng Hàm cho rằng Lăng Vệ đã ngủ, đang định ôm cậu lên thì Lăng Vệ bỗng nhiên mở mắt.

"Em làm gì vậy?" Lăng Vệ nhẹ nhàng tránh đi tay của Lăng Hàm đang đưa tới, thấp giọng hỏi.

Trên hành lang có rất nhiều vệ binh đang đứng, Lăng Vệ cũng không muốn bị bọn họ nhìn thấy chính mình bị em trai bế kiểu công chúa mà ôm vào lòng.

"Ôm anh đến ngủ trên giường."

"Lúc này làm sao có thể về nhà?"

"Không phải muốn anh về nhà, ở đây có rất nhiều phòng bệnh trống. Ngủ ở trên giường so với ngồi trên ghế tốt hơn."

"Không, anh muốn ngồi chờ ở hành lang, nếu phẫu thuật kết thúc..."

Lăng Hàm chặn đứng Lăng Vệ đang nói, từng chữ mà nói, "Kết thúc phẫu thuật, sẽ có người báo cho chúng ta biết."

Lời nói rất đơn giản, nhưng ngữ khí lại tràn ngập nguy hiểm.

Lăng Hàm lãnh đạm mà nhìn cậu, Lăng Vệ liền suy nghĩ "Nếu trái ý Lăng Hàm, nó nhất định sẽ làm ra chuyện khiến mình vạn phần hối hận".

Còn hơi do dự một chút, cậu đã bị Lăng Hàm không nói hai lời mà kéo vào phòng bệnh đã được chuẩn bị chu đáo.

Cạch.

Cửa bị Lăng Hàm thuận tay khóa trái lại.

Lăng Vệ nghi hoặc mà quay đầu lại, "Nếu khóa cửa, bọn họ không thể nói chúng ta biết Lăng Khiêm đã tỉnh lại, em cũng đã nói, muốn bọn họ dùng máy truyền tin thì... "

Một cỗ khí mạnh mẽ đột nhiên lao tới.

Lăng Vệ bất ngờ không kịp đề phòng mà ngã vào giường bệnh, lời mới nói được một nửa đã bị chặt đứt.

"Lăng Hàm, ahh!"

Thanh âm bị ngăn ở trong cổ họng.

Trọng lượng Thiếu tướng nặng nề áp lên người.

Lăng Hàm điên cuồng hôn cậu, động tác có vẻ thô bạo.

"Nha nha -- chờ, chờ một chút.."

Đầu lưỡi bị cuốn lấy, hút hút lôi kéo đến từng trận phát đau, đừng nói là hôn, đây là hương vị giáo huấn tràn ngập tình sắc thì có.

Tiếng môi lưỡi giao nhau phảng phất tràn ngập toàn bộ phòng bệnh.

"A a! Ư --- Lăng Hàm em rốt cuộc.. Là thế nào?" Lăng Vệ bất đắc dĩ mà thở dốc.

Đôi môi bị chà đạp đến sinh ra cảm giác đau đau, hơi sưng huyết như cánh hoa ướt át hồng nhuận.

"Anh đây là hỏi em, thế nào sao?"

Lăng Vệ đột nhiên trầm mặc.

Thật sự là một câu hỏi này, ngữ khí rất nguy hiểm...

Lăng Vệ đại khái cũng biết đứa em sinh khí cái gì, ý đồ bình tâm hòa khí mà giải thích, "Anh đồng ý với em sẽ chiếu cố tốt chính mình, hôm nay anh đúng là đã quên ăn cơm, vừa rồi anh cũng có nói xin lỗi rồi. Nhưng, ăn cơm là việc nhỏ, không phải sao? Sao có thể so sánh với việc lớn hôm nay-- đem Lăng Khiêm trở về?"

"Anh, người anh mang về, thật sự là Lăng Khiêm sao?"

Lăng Vệ ngẩn ra.

Trong lúc cậu còn đang suy nghĩ về thâm ý giấu trong câu hỏi của Lăng Hàm, cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên.

Lăng Vệ nghĩ đến phẫu thuật.

"Nhất định là phẫu thuật đã kết thúc!" Cậu lập tức quyết định, đem câu nói kia của Lăng Hàm tạm gác lại, vội vàng muốn xuống giường, mở cửa.

Lăng Hàm đem cậu đẩy lại trên giường, "Là em gọi."

"Nhưng..."

"Không liên quan đến chuyện phẫu thuật."

Lăng Hàm mở ra cửa phòng, cùng người ngoài cửa nói vài câu, sau đó liền quay lại.

Trên tay là khay thức ăn do bệnh viện cung cấp.

Hắn đem khay đặt lên bàn ăn trên giường bệnh, kéo ra nắp đậy, mùi thức ăn nồng đậm lan tỏa khắp phòng, gợi lên cảm xúc muốn ăn ngay.

Lăng Vệ nguyên bản cũng không cảm thấy quá đói, nhưng dạ dày bỗng nhiên kháng nghị mà kêu lên.

Nhưng Lăng Hàm cũng không có giống thường ngày cùng ăn với cậu, ngược lại, đem đầu gối đặt trên giường, chăm chú nhìn một lúc, bỗng nhiên giơ tay chế trụ Lăng Vệ.

"Em luôn luôn nghĩ, nếu chuyện ở Thủy Hoa tinh tái diễn lại một lần nữa," Lăng Hàm xoay cánh tay cậu lại, trầm giọng nói, "Anh sẽ không chút do dự nào đem Lăng Khiêm lên chiến cơ cùng anh, phải không?"

"Vì sao lại có ý nghĩ như vậy?"

"Không cần lo lắng mà hỏi lại, anh đang trốn tránh câu hỏi của em. Kỳ thật, anh vẫn luôn hối hận, người cứu được trở về là em, mà không phải Lăng Khiêm."

Cảm nhận được Lăng Vệ đang giãy dụa, Lăng Hàm yên lặng tăng mạnh lực độ, đem cánh tay Lăng Vệ bị xoay lại kéo lên trên.

Lăng Vệ phát ra một tiếng kêu rên.

Để giảm bớt đau đớn, Lăng Vệ theo bản năng đem thân thể tới gần Lăng Hàm, như chủ động đem lưng nằm trên người Lăng Hàm.

" Trong phòng phẫu thuật kia, anh luôn miệng nói đó là Lăng Khiêm, thực ra chính là... "

"Đó là Lăng Khiêm."

"Không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net