Chương 24 -> End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Chương 24

Gánh nặng lớn nhất trong lòng Lăng Vệ cuối cùng cũng có thể buông xuống, tâm trạng cũng vui vẻ hơn. Bốn người một nhà ăn mặc chỉnh tề cùng nhau đi ra.

Đây thật sự là hình ảnh mà mọi cô gái trong Liên Bang đều hâm mộ.

Vệ quản gia dẫn dắt đám người hầu đứng ở cửa lớn cúc cung cung tiễn, Lăng phu nhân khí chất tao nhã được ba con trai trẻ tuổi anh tuấn vây quanh, dìu lên xe bay có dấu hiệu sao vàng cao quý.

Bởi vì là ngày Tướng quân nhậm chức, không thể giống như ngày thường được, toàn bộ đội ngũ phía trước nháy đèn bật còi rầm rộ, phía sau có đoàn xe theo đuôi bảo vệ, thậm chí tổng đốc Yên Vui tinh còn tuyên bố cho công chúng nghỉ nửa ngày. Sau khi đoàn xe rời khỏi đại trạch Lăng gia, Lăng Vệ nhìn qua cửa kính trên xe mà cực kì kinh ngạc khi thấy có rất nhiều người đang xếp hàng vẫy cờ chúc mừng với cậu.

"Anh chính là không biết chính mình có được bao nhiêu người chào đón đâu." Lăng Khiêm ngồi ở ghế đối diện, bắt chéo chân, lớn tiếng mà thở dài.

Lần này là hắn chủ động ngồi ở vị trí đối diện, thứ nhất là do có mẹ đang ở đây, thứ hai là vì... Nếu ngồi cạnh anh, hắn cũng không dám cam đoan mình có thể kìm nén được, nhỡ đâu lại phát bệnh thì khó cách nào cứu được.

Tạm thời nhịn một chút đi.

Vì tân Tướng quân Lăng gia nên xe bay vũ trụ đã được chuẩn bị từ lúc ở căn cứ chờ tại Yên Vui tinh, nhân viên có thể đi lên xe bay đều phải trải qua xét duyệt nghiêm khắc. Sau khi kiểm tra kĩ càng, xe bay vinh quang này liền khởi hành đến trụ sở Quân bộ Liên Bang-- Thường Thắng tinh.

Xe bay trải qua một đoạn thời gian phi hành, cuối cùng cũng bình an đến Quân sự quán ở Thường Thắng tinh. Tất cả đều nằm trong kế hoạch.

Nhân viên ở Quán kỷ niệm quân sự cũng là nhân viên biên chế trong Quân bộ, quán trưởng là Trung tướng Bối Nhĩ Đồng đã hơn năm mươi tuổi. Trung tướng quân hàm quan quân cao cấp, ít nhất có thể đảm nhiệm tổng chỉ huy ở căn cứ quân sự quan trọng.

Để một vị Trung tướng đảm nhiệm quán trưởng, không thể nghi ngờ quyết đoán của Quân bộ, tầm quan trọng của nơi này tuyệt đối không thể thấp hơn so với căn cứ chiến lược quan trọng nào.

Khi Lăng Vệ bước xuống xe bay, Trung tướng Bối Nhĩ Đồng đã cùng vài cấp dưới đứng chờ ở đây sẵn rồi.

"Thuộc hạ đại diện cho biểu toàn thể nhân viên Quán kỷ niệm quân sự kính chào ngài, chúc mừng, trưởng quan!" Trung tướng Bối Nhĩ Đồng cúi chào, rồi dẫn đường cho bọn họ.

"Trưởng quan, ngài hẳn là không phải lần đầu tiên tới đây đúng không?"

"Lúc học ở trường quân đội Trấn Đế có tới hai lần, nơi này là hoá thạch của quân sự Liên Bang, học sinh mỗi trường quân đội đều đã đến tham quan."

"Ngài nói hoá thạch sao? Ha, từ hình dung này thật sự là cực kỳ chính xác. Kỳ thật toàn nơi này chính là một chiến hạm khổng lồ. Nhưng mà, cho dù ngài đã tới hai lần, có lẽ mới chỉ xem qua khu thứ nhất? Hôm nay tôi thực vinh hạnh dẫn ngài tới khu thứ năm. Như ngài đã biết, khu thứ năm, mỗi một vị Tuớng quân nhậm chức đều phải đến nơi này trước."

Có thể nhìn ra được, trung tướng Bối Nhĩ Đồng rất tự hào về nơi này, trong quá trình dẫn đường không ngừng giới thiệu cho Lăng Vệ về tình huống ở đây.

Bởi vì Quán kỷ niệm quân sự còn tồn tại các ngành cực kì quan trọng, hơn nữa còn bảo tồn được lượng di sản văn hóa khổng lồ, cho nên đống kiến trúc to lớn này bị phân chia thành khu trong và khu ngoài. Khu trong còn phân chia thành bốn khu, có hệ thống an ninh điện tử cực kì bảo mật. Các công dân bình thường chỉ được phép đi tham quan khu ngoài, cũng chính là khu thứ nhất.

Trung tướng Bối Nhĩ Đồng vừa rồi đã nói tới khu thứ năm, chính là nơi có quyền hạn cao nhất ở nơi này, bình thường toàn diện phong bế, cho dù là chính quán trưởng cũng không thể được vào.

Lăng Khiêm vẫn luôn gắt gao đi theo phía sau Lăng Vệ, ý đồ nhân lúc quán trưởng không để ý thì có thể lẻn vào khu thứ hai. Nhưng trước khi tiến vào khu thứ hai, Lăng Hàm đã nhìn thấu âm mưu của hắn, "Lăng Khiêm, anh đến chỗ các quan quân được thăng chức chờ đi, chuẩn bị cho nghi thức khen ngợi một chút."

"Có cái gì mà phải chuẩn bị? Không phải là chỉ càn lên đài lộ cái mặt ra sao?"

"Đây là quy định, anh muốn tôi trái quân quy mà nhốt anh lại?" Lăng Hàm uy hiếp, một câu cũng rất đủ phân lượng.

Lăng Vệ dừng bước lại, quay đầu.

Tuy rằng không thể cam đoan Lăng Hàm không ghen tuông, nhưng Lăng Hàm làm việc đúng là chiếu theo quy củ mà làm, không hề sai. Lăng Vệ châm chước, "Lăng Khiêm, em đi đi. Lúc khen ngợi chẳng phải sẽ gặp nhau hay sao?"

"Anh!"

"Mau đi đi, bên kia hẳn là đã bắt đầu đánh dấu danh sách rồi đấy."

Lăng Khiêm lộ ra biểu tình cực kỳ ấm ức với Lăng Vệ, sau đó xoay chuyển ánh mắt, giống như sói mà nhe răng múa vuốt, hận không thể cắn thủng hai lỗ trên mặt tên em trai song sinh mặt thối ỷ thế hiếp người kia.

Bất lợi nhất chính là, vị cứu tinh là mẹ đã bị cảnh vệ dẫn đến phòng nghỉ chuyên môn rồi. Nếu thật sự tranh chấp cùng Lăng Hàm, quân hàm Lăng Hàm thì cao hơn hắn, có quyền lực xử lí hắn, vạn nhất hắn thật sự bị nhốt lại, đây chẳng phải là không được nhìn anh lên nhậm chức hay sao?

Dùng ngày lễ nhậm chức của anh, hắn sẽ không sẽ bị cấm túc, đánh cược chuyện Lăng Hàm rốt cuộc có tình anh em hay không? Cái này.. Vẫn là không nên đánh cược thì hơn.

Lăng Khiêm quyết định thật nhanh.

"Anh, anh vào rồi nhanh ra tìm em nhé." Lăng Khiêm chào Lăng Vệ rồi không cam lòng mà đi.

Lăng Vệ cũng không lập tức xoay người đi vào trong, mà là đứng ở tại chỗ nhìn theo, chỉ chốc lát, bóng dáng Lăng Khiêm đã bị lượng lớn du khách đang tham quan ở khu thứ nhất che mất.

Nơi này bình thường cũng có rất nhiều du khách, hôm nay là ngày nhậm chức của Tướng quân Lăng Vệ, nghi thức bắt đầu từ Quán kỷ niệm quân sự kéo dài đến Trụ sở Quân bộ. Vì thế rất nhiều fan của Lăng Vệ đều không ngại từ xa mà đến, mong chờ có thể nhìn thấy thần tượng. Đoàn người vì Lăng Vệ đến đây đã đông nghẹt cả đỉnh núi, quán trưởng không thể không tuyên bố du khách phải từng nhóm từng nhóm tiến vào.

Cho nên, nhiều người lại tiến vào có một khu, đông nghìn nghịt tụ tập trước quảng trường Quán kỷ niệm quân sự.

Đứng ở bên này, mơ hồ còn nghe thấy tiếng líu ríu nói chuyện.

"Xin dừng lại! Phía trước là khu vực cấm, du khách không thể vào đi."

"Cậu là nhân viên công tác sao? Xin hỏi làm sao mới có thể nhìn thấy quan chỉ huy Lăng Vệ?"

"Chúng tôi là đoàn đại biểu yêu thương quan chỉ huy Lăng Vệ, chúng tôi có món quà muốn tặng..."

"Quan chỉ huy Lăng Vệ đã đến rồi sao? Ngài ấy nhất định ở bên trong đi? Xin cậu hãy để cho chúng tôi vào trong! Chúng tôi là đoàn tân nương muốn gả cho Lăng Vệ! Hôm nay là ngày tốt của quan chỉ huy, chúng tôi đã tuyển ra ba cô gái xinh đẹp nhất đoàn, muốn hiến dâng cho quan chỉ huy! Nếu cậu không phối hợp, chính là làm hỏng nhân sinh hạnh phúc cả đời của quan chỉ huy!!!!!!!!!!!!!!"

Nghe được mấy câu này, trán Lăng Vệ đã toát ra không biết bao nhiêu mồ hôi lạnh.

May mắn trung tướng Bối Nhĩ Đồng đã dẫn cậu đi lối đặc biệt, không phải bị nghe thêm mấy đoàn fan cuồng nhiệt mà đồ đệ của thợ may Lý đã từng nhắc đến.

"Khụ, trung tướng Bối Nhĩ Đồng, chúng ta tiết kiệm thời gian chút đi."

Lăng Vệ nhanh chóng tiến vào khu thứ hai, fan tuyệt đối vào không được.

Mỗi khu đều có tầm quan trọng khác nhau, những vật triển lãm quân sự làm người ta không thể dời mắt. Lúc trước Lăng Vệ đến đây chính là do trường tổ chức cho học sinh đi tham quan. Lúc này, mới xem như được cảm nhận được  quân sự thật sự ở Kỷ niệm quán. Đi qua thứ bốn khu, trung tướng Bối Nhĩ Đồng chỉ về phía đông nam có một vật màu đen to lớn, có chút thừa nước đục thả câu hỏi, "Trưởng quan, ngài có biết đó là gì không?"

"Ừm? Là chiến cơ mini đời thứ nhất của Liên Bang?" Lăng Vệ suy đoán.

Có thể nói đây là thủy tổ của chiến cơ mini Liên Bang, cậu đương nhiên là chưa có cơ hội được tiếp xúc trực tiếp, nhưng cũng đã từng nhìn thấy ở trong sách.

"Đúng vậy, đây là chiến cơ mini đời thứ nhất của Liên Bang. Thế nhưng, đây cũng không phải là chiến cơ phổ thông nhất, trước mặt ngài là bản thiết kế đời đầu của chiến cơ mini đời thứ nhất. Những chiến cơ khác đều lấy đây làm mô hình để chế tạo và nâng cấp thêm, mặt khác có thể nói đây là chiến cơ ba của các chiến cơ con sau này. Ngài biết nó đại biểu cho gì không? Một vũ khí điên cuồng cả thời đại! Đương nhiên, thời đại đó cũng đã qua rồi."

Có trung tướng Bối Nhĩ Đồng dạt dào giới thiệu đầy thú vị, khiến con đường rất dài bỗng nhiên cũng như ngắn lại. Rất nhanh mọi người đã đứng trước cửa trạm gác khu thứ năm.

Lúc này, bỗng nhiên có một người đi đến.

Lăng Hàm nhất thời nhăn mày.

"Al Lawson đến nơi này làm gì?"

"Thiếu tướng Lăng Hàm, tôi có quyền hạn đi vào khu thứ tư, không cần phải báo cáo với cậu." Al Lawson ngoài miệng trả lời Lăng Hàm, ánh mắt lại chỉ nhìn Lăng Vệ, "Có yêu cầu gì tôi hỗ trợ hay không?" Ngữ khí vô cùng ôn nhu.

Trong lòng Lăng Vệ hiểu được, người hắn hỏi kỳ thật không phải là cậu.

Cậu trầm mặc một chút, sau đó nói với Al Lawson, "Anh ấy rất vui khi anh vào đây, nhưng mà anh ấy hy vọng anh có thể ở bên ngoài thì tốt hơn, không cần khiến nghi thức tăng thêm chuyện xấu, bởi vì anh ấy cũng hy vọng ngày hôm nay của tôi, tất cả có thể thuận lợi."

"Anh ấy" trong miệng Lăng Vệ kia đương nhiên chính là Vệ Đình.

Al Lawson hơi ngẩn ra, ánh mắt càng thêm thâm thúy.

"Tôi nói không sai, đây đích thật là chủ ý của anh ấy." Lăng Vệ chú ý tới ánh mắt Lăng Hàm càng ngày càng trầm, ngay sau đó không biết sẽ làm ra hành động gì, phải cho cái tên Al này nhanh chóng biến mất trước mặt Lăng Hàm mới được.

"Tôi chỉ là hy vọng có thể giúp đỡ gì đó, hôm nay, cũng là ngày em ấy rất vui vẻ. Cuối cùng có một vị quan quân bình dân trở thành Tướng quân Liên Bang. Nếu em ấy nói như vậy, lúc này người dẫn Tân tướng quân đi vào khu thứ năm nên là..."

Lăng Hàm hơi hơi động, Lăng Vệ tiến một bước đã đứng chắn phía trước Lăng Hàm, hỏi Al, "Anh định làm trái ý anh ấy sao?"

Al Lawson tươi cười mang ý chua sót, "Tôi sẽ không, tôi sẽ chờ ở bên ngoài."

Hắn lắc lắc đầu, xoay người đi nhanh ra cửa.

Nhìn hắn rời khỏi, Lăng Hàm lập tức lấy máy truyền tin rồi liên tiếp chỉ lệnh cho các quan quân ở nơi đây, tiếp theo đem quan cảnh vệ mới của Lăng Vệ - trung tá Lý Lập kéo đến một bên, ân cần dạy bảo một phen, sau đó trở lại bên người Lăng Vệ, ghé vào lỗ tai cậu thấp giọng nói, "Anh yên tâm, bây giờ đến khu thứ hai hắn cũng không vào được. Em đã sửa lại toàn bộ mật mã quyền hạn, chỉ định chỉ có người trong danh sách em đưa ra mới được vào khu cấm."

"Có thể làm như vậy được sao?" Lăng Vệ kinh ngạc hỏi.

"Ngày thường không được, nhưng hôm nay ngoại lệ, dựa theo vài thủ tục đặc biệt, ngày nhậm chức của Tướng quân, Quán kỷ niệm quân sự chỉ có thể lấy Tướng quân làm trung tâm mọi việc."

Đi qua cửa của khu thứ năm, theo lệ là phải kiểm tra thân phận đặc biệt bảo mật cao cấp, bởi vì muốn đi vào nơi cao cấp nhất Liên Bang này, người có đủ tư cách tiến vào cũng không có nhiều lắm.

Ngoài Lăng Vệ, quán trưởng, Lăng Hàm, chỉ có Nanilin lấy thân phận là bí thư đi theo, cùng với quan cảnh vệ Lý Lập mang bốn người cảnh vệ được chọn từ vạn người đi vào.

"Đây là cổng chào Tướng quân trong truyền thuyết.." Toàn bộ viền mái vòm được làm bằng thủy tinh, trung tướng Bối Nhĩ Đồng cũng không quên tận tình mà giới thiệu cẩn thận.

"Tôi đã xem tư liệu, nói là mỗi một Tướng quân nhậm chức đều phải đi qua cổng này đúng không?"

"Đúng vậy, mỗi một vị Tướng quân trong lịch sử Quân bộ Liên Bang đều được lấy sinh học bảo mật cao cấp. Trước lúc Tân tướng quân nhậm chức, phải lưu lại vật mẫu sinh học ở trong này, còn cả thiết bị dò xét sinh mạng nữa."

Trung tướng Bối Nhĩ Đồng cũng không nói rõ vì sao lại phải kiểm tra sinh mệnh, nhưng trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ.

An nguy của Thượng tướng quân là chuyện đại sự của toàn bộ Liên Bang, thiết bị có thể tái tạo ra nhân bản sinh mệnh của Tướng quân, thứ hai, không may Tướng quân gặp phải chuyện xấu, Quân bộ có thể xác định tin tức ngay lập tức.

Ví dụ tốt nhất chính là Tướng quân Lăng Thừa Vân, nguồn sinh lực ở Thủy Hoa tinh nổ mạnh, ngàn vạn người đồng thời tan xương nát thịt, không thể nào kiểm chứng, chỉ có Tướng quân Lăng Thừa Vân là được xác nhận tử vong ngay đầu tiên.

Ngoài khu thứ nhất thì người chen người xôn xao rộn ràng, còn khu thứ năm  yên tĩnh không một tiếng tiếng động, ngay cả một hạt bụi cũng không có. Bỗng nhiên đi vào chỗ này, sẽ cảm thấy áp lực vô cùng.

Lăng Vệ muốn nói chuyện để giảm bớt sự khó chịu trên người.

"Nơi này ngoài chúng ta ra, còn có người khác hay không?"

"Thật ra trong phòng cũng có nhân viên công tác, nhân số cũng chỉ có một đến hai người. Dù sao, người có quyền hạn đi vào nơi này cũng không nhiều lắm. Đó cũng là quy củ nhiều năm của Quân bộ, muốn giữ bí mật thật tốt, nhất định phải giảm nhân viên xuống mức ít nhất."

Qua lối nhỏ, trung tướng Bối Nhĩ Đồng dừng lại trước một cánh cửa khác, "Trưởng quan, chính là nơi này."

Cái cửa này cũng không có gì đặc biệt lắm, trên đường tới đây cũng đã gặp rất nhiều rồi, chỉ có điểm khác biệt duy nhất là trên cửa khảm một khối chúc bài, mặt trên không có nhâm hà văn tự, mà chỉ có một hình thù đơn giản.

Lăng Vệ thử nhìn xem, cái hình kia hình như là một phi thuyền...

Cạch --!

Cửa từ phía trong mở ra.

Cửa nặng như thế này mà tốc tốc độ mở ra lại rất nhanh, hơn nữa độ dày như vậy.... Lăng Vệ hiểu được, quân bộ nhất định tiêu phí không ít ngân sách vào Kỷ niệm quán.

Một đường tới đây, cậu đã chú ý tới hệ thống bảo an ở từng khu, suy cho cùng khu thứ năm chính là để bảo tồn các hồ sơ sinh vật của Tướng quân mà thôi.

Chỉ vài thứ đầu tư trên người Tướng quân Liên Bang, thì dân chúng ở vài hành tinh cũng chưa nộp đủ quân phí đâu.

Mà chuyện sản xuất hộ giáp của binh sĩ Liên Bang lại bởi vì thiếu kinh phí thiếu mà lần thứ năm bị gác lại...

Bởi vì theo qui định chỉ có Lăng Vệ và Lăng Hàm mới có thể đồng thời đi vào, những người khác đều phải ở lại bên ngoài.

"Chào mừng, trưởng quan. Tôi là người phụ trách ở đây, ngài có thể gọi tôi là Khoa Đốn." Một thanh niên cao gầy mặc áo blouse trắng vươn tay đến chào hỏi, sau đó dùng ngón tay đẩy kính trên mũi, mỉm cười nói, "Xin hãy thả lỏng thoải mái, đây là một quá trình rất đơn giản chỉ cần năm đến mười phút thôi. Chúng ta có thể bắt đầu ngay bây giờ được không? Hay là nên tâm sự một chút để ngài thấy thoải mái hơn?"

"Bắt đầu luôn đi."

"Được. Trước tiên, tôi muốn lấy một ít vật mẫu trên người ngài đã."

Làm thí nghiệm thì lấy tóc và nước bọt làm hàng mẫu là chuyện rất hiển nhiên.

Nhưng đến lúc lấy mẫu thử máu, Khoa Đốn lấy ra một kim tiêm, điều này khiến cho Lăng Vệ biểu cảm thấy khá bất an.

Sắp trở thành người lãnh đạo quân đội Liên Bang, thế mà lại sợ bị tiêm? Điều này khiến cho Lăng Vệ cảm thấy mất thể diện. Nhưng mà, vô số lần gặp ác mộng bị thẩm vấn tàn khốc ở căn cứ Lakameda, còn cả chuyện ở trang viên Lawson, khiến cậu cứ thấy kim tiêm là tự sinh ra bản năng kháng cự.

Thuốc tiêm tra tấn, khoang thuyền nuôi dưỡng, ống dẫn chuyền dịch, dáng vẻ hấp hối khi bị trói chặt trên giường bệnh...

Nhìn ống tiêm lạnh lẽo đang tới gần, Lăng Vệ lưng vô thanh vô tức căng thẳng đến dựng hết tóc gáy lên.

"Chờ một chút," Lăng Hàm gọi Khoa Đốn lại, "Để tôi làm cho."

Hắn lấy kim tiêm từ trong tay Khoa Đốn, nghiêng đầu nhìn Lăng Vệ, "Anh."

Bởi vì Lăng Vệ phải lấy mẫu thử nên đã cởi quân phục ra từ lâu, bây giờ chỉ mặc bộ quần áo trắng phẳng phiu thoải mái, phát hiện thấy Lăng Hàm cầm kim tiêm, dường như cậu cũng không thấy căng thẳng như lúc nãy nữa.

Lăng Hàm cúi thấp đầu, chậm rãi kéo cởi cúc tay áo trái của Lăng Vệ rồi kéo lên cao, nhẹ nhàng mà lộ ra cánh tay thon gầy, đeo lên thiết bị đo lường. Làn da phơi nắng rất ít nên khá mềm mịn khỏe khoắn, mơ hồ có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh.

Ngón tay thon dài của Lăng Hàm chạm vào khuỷu tay Lăng Vệ, cảm nhận được bởi vì quá căng thẳng mà cơ tay đều gồng cả lên.

"Anh, thả lỏng chút." Lăng Hàm cười nhẹ, nháy mắt với cậu.

Khó khăn lắm mới thấy được nụ cười của Lăng Hàm, Lăng Vệ bất tri bất giác mà nghe theo, bắt đầu điều chỉnh nhịp thở của mình.

Đang bôi một lớp thuốc sát trùng trên cánh tay, Lăng Hàm bỗng nhiên nói nhỏ, "Tướng quân."

Lăng Vệ nhìn khóe miệng hắn đang mỉm cười đến mê người, còn chưa kịp phản ứng thì cánh tay như bị đám kiến cấu xé, hơi hơi xót. Nhưng cơn đau vừa lướt qua, Lăng Vệ còn chưa phản ứng kịp thời với nỗi sợ hãi thì Lăng Hàm cũng đã lấy đủ lượng máu cần dùng rồi.

"Được rồi." Hắn rút kim tiêm ra, đưa ống nghiệm đựng máu giao cho Khoa Đốn, cười nhẹ, "Tôi có thể tin được cậu không nói chuyện này với ai khác được không?"

Hắn không hy vọng chuyện anh sợ kim tiêm sẽ bị lan truyền ra ngoài.

Khoa Đốn cười, "Thiếu tướng, chỗ này chính là khu thứ năm, người không biết giữ bí mật thì có thể sống ở đây được hay sao?"

Khoa Đốn cẩn thận cầm lọ đựng máu thử đi xét nghiệm, còn tỉ mỉ kỹ càng điền vào hồ sơ điện tử, sau đó khoan thai đứng lên.

"Bây giờ, chỉ còn một việc nữa thôi." Khoa Đốn xoa tay bấm nút điều khiển, bức tường màu trắng bỗng tách sang hai bên, xuất hiện một chiếc ghế dựa kim chúc.

Ghế dựa hiển nhiên là thiết bị y học thực nhập, có rất nhiều ống dài trong suốt kéo dài từ lưng ghế dựa lên vách tường.

Trên ghế treo một đống kim châm, xem vị trí của kim châm, nếu nằm ở trên ghế thì sẽ bị đâm vào cổ.

"Trưởng quan, có chuyện gì hay sao?" Khoa Đốn chú ý tới cơ thể cứng ngắc của Lăng Vệ.

"Không có gì." Biểu tình của Lăng Vệ lại trái ngược hoàn toàn với câu trả lời, đôi mắt hắc lưu ly tràn đầy đề phòng mà nhìn chiếc ghế cậu sắp phải ngồi vào.

"Không có cách khác hay sao?" Lăng Hàm hỏi.

"Ngài cho rằng đây là đâu chứ Thiếu tướng? Khu thứ năm chính là nơi có nề nếp." Nhân viên phụ trách xỏ hai tay vào túi áo, đầy hứng thú mà nói, "Lúc mới tới, tôi rất muốn nghiên cứu thiết bị hiện đại hơn, nhưng Quân bộ cảm thấy rất lãng phí tài nguyên. Thế nhưng bọn họ nói cũng đúng, những năm gần đây tôi đều đúng giờ mỗi tháng kiểm tra thiết bị, tất cả đều rất an toàn."

Hắn điều chỉnh một chút, âm thanh bằng điện rất nhỏ vang lên, ghế dựa từ bán nằm ngửa biến thành ghế ngồi bình thường.

"Trưởng quan." Khoa Đốn đưa tay mời Lăng Vệ ngồi xuống.

Lăng Hàm còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại thấy Lăng Vệ đã hạ quyết tâm kiên định đi tới.

Sau khi Lăng Vệ hắn ngồi xuống, ghế dựa cảm ứng được trọng lượng của cậu, bắt đầu tự động vận hành, đầu tiên là xuất hiện thêm tấm cách ly trong suốt từ bốn phía.

Lăng Hàm biết rõ điều này là để lọc không khí xung quanh anh, càng tăng độ chính xác hơn. Nhưng mà chợt bị ngăn cách với anh, trong lòng hắn đương nhiên là không thoải mái.

Hắn bất động thanh sắc mà liếc nhìn Khoa Đốn, yên lặng nhớ lại lý lịch của bảy người. Mấy ngày trước, thông qua thiên tân vạn khổ các thủ đoạn mới có được lý lịch của những người này. Hắn sẽ không tùy tiện để anh làm vật thí nghiệm cho người khác được.

Điều khiến Lăng Hàm không hài lòng chính là, trong khoảng thời gian từ lúc hội nghị quân sự đến ngày nhậm chức, hắn chỉ tìm được lí lịch tuyệt mật của nhân viên công tác trong này. Còn về phần hệ thống điện tử cùng bản đồ đường cấm, cho dù làm cách nào cũng không lấy được.

Dù sao nơi này cũng có hồ sơ sinh học của mỗi Tướng quân Liên Bang, Quân bộ vẫn luôn áp dụng biện pháp bảo mật cao nhất bảo vệ nơi này. Quân bộ từ xưa đến giờ vẫn là một một quái thú cường đại, quan hệ bên trong vô cùng rắc rối phức tạp, cho dù là Lăng Hàm thì cũng không thể hành động theo tất cả ý muốn được.

Thế nhưng, lý lịch cùng bối cảnh của Khoa Đốn dưới dự tra xét cực kỳ hà khắc của Lăng Hàm thì cũng không xuất hiện điểm đáng ngờ nào. Điều này cũng có thể từ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net