PN: Chiến tranh hừng hực

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                   

Yên Vui tinh, đại trạch Lăng gia.

Đèn treo pha lê không lồ sáng rực rỡ, chiếu sáng từng người trong Lăng gia.

Lăng Khiêm bỗng nhiên đề xuất một đề nghị, khiến Lăng Vệ đang thư giãn hưởng thụ ly cà phê cũng thiếu chút nữa đã phun hết ra.

                   
"Quả thực là vớ vẩn." Để ly cà phê để lên bàn trà, Lăng Vệ ngồi thẳng lưng, bày tỏ thái độ từ chối rất rõ ràng. Cậu quay đầu, nhìn Lăng Hàm đang ngồi ở bên kia sô-pha, "Lăng Hàm, em sẽ không đồng với ý cái ý kiến ấu trĩ này đúng không?"
                 

"Lăng Khiêm nghĩ ra được ý này, thật giống nít ranh mầm non."

                   
"Đúng vậy, mỗi lần chỉ biết quậy thôi."

                   
"Nhưng mà, cẩn thận nghĩ lại một chút nói, đề nghị này quả thật có chút hay."

                   
"Cái gì?" Lăng Vệ kinh ngạc mà nhìn về phía Lăng Hàm.

Lăng Hàm là người cực đoan trầm ổn, sao có thể đồng ý với Lăng Khiêm chỉ biết phá phách cho được?

                   
Lăng Hàm vắt chéo chân ngồi ở sô pha, thong dong mà uống cà phê.

                   
"Lăng Hàm, em nói gì vậy? Chuyện hoang đường như thế này, làm sao mà làm được?"

"Thật ra, nếu cơ thể của anh có thể thừa nhận sức ép cao," Lăng Hàm thản nhiên mà tà tà hắn liếc mắt nhìn cậu, "Thì chúng ta cũng sẽ không có phiền não gì quá to tát."

                   
Lăng Vệ sửng sốt một chút, ngượng đến đỏ bừng cả mặt.

Quan hệ giữa bọn họ đã duy trì một thời gian dài như vậy rồi, Lăng Hàm mặt không đổi mà nhắc tới chuyện riêng tư giữa phòng khách thế này, thì vẫn là chuyện Lăng Vệ da mặt mỏng cả đời cũng làm không làm được.

                   
Lăng Vệ ngẩng đầu nhìn lướt qua bốn phía.

Trong phòng khách không có người khác.

Sau khi bưng cà phê lên, bọn người hầu đều lui ra ngoài, chủ nhân không gọi thì họ sẽ không tự tiện lại gần. Chỉ là cách một bình phong khắc hoa văn ngoài hành lang, ngẫu nhiên cũng sẽ nhìn thấy bóng dáng của người hầu.

"Cách xa đến vậy, không cần lo lắng bọn họ sẽ nghe lén chúng ta nói chuyện." Lăng Hàm biết tâm tư của Lăng Vệ, "Còn mẹ thì đi thưởng trà cùng bạn bè rồi."

Cho dù Lăng Vệ đã làm Tướng quân, nhưng vẫn còn ngại ngùng ngây ngô như ngày nào, điều này khiến Lăng Hàm cảm thấy bất khả tư nghị.

Nhưng mà, có một người anh dễ xấu hổ thế này, cũng có thể xem là một chuyện lý thú.

Trong Quân bộ Liên Bang, Trung tướng Lăng Hàm nói năng thận trọng, nổi tiếng nghiêm khắc, chuyện duy nhất có thể thả lỏng tâm tình lạc thú, đại khái chính là đùa giỡn anh trai Tướng quân đến xấu hổ ôm mặt.

"Không quan trọng là người hầu có thể nghe lén hay không, mà là trước công chúng, chúng ta là... Aiiii, đừng nói đề tài nhàm chán đó nữa." Lăng Vệ quyết đoán mà chuyển đề tài, " Quân hạm Đế quốc đang quấy nhiễu ngoài tiền tuyến, chuyện này sắp tới sẽ xảy ra thường xuyên, quan chỉ huy phòng thủ Metran yêu cầu Quân bộ tiếp viện một ngàn chiến hạm TER, em nghĩ thế nào?"

Nói đến chuyện công sự, trên mặt Lăng Vệ lộ ra chính sắc. Thần thái nghiêm túc xuất hiện trên gương mặt Lăng Vệ, giống như tản ra hào quang mê đắm vậy.

Vấn đề ngoài tiền tuyến, Lăng Hàm đã cân nhắc từ lâu rồi, nhanh chóng nói ra điểm quan trọng.

"Đối với chuyện phòng thủ Metran yêu cầu tiếp viện, thì hai quan chỉ huy phòng thủ khác cũng sẽ nhanh chóng gửi yêu cầu tiếp viện lên theo. Quân bộ không có khả năng phái ra ba nghìn chiến hạm TER duy nhất đến hỗ trợ ba phòng thủ. Ủy ban quân bị đúng là có thể điều động đến một nghìn chiến hạm TER. Nhưng mà, đối với phòng thủ Metran, nhiều nhất là ba trăm chiến hạm TER trợ giúp mà thôi."

"Ừm, anh cũng nghĩ vậy." Lăng Vệ gật gật đầu.

"Sau cái tuần song long nhập động, anh lại bị phát sốt."

Bị Lăng Hàm dùng cách nói hoàn toàn tự nhiên chuyển sang vấn đề kia, quả thực Lăng Vệ bất ngờ không kịp đề phòng.

Giải quyết việc chung nháy mắt đã biến mất.

"Sao lại đột nhiên nhảy chủ đề vậy?" Lăng Vệ chật vật vạn phần mà thì thào.

"Chuyện vừa nãy, chúng ta còn chưa thảo luận xong, anh à." Lăng Hàm lạnh nhạt, biểu đạt sự nghiêm túc của mình.

Đôi mắt hắn tựa như hồ sâu tối đen trầm liễm, sống lưng Lăng Vệ không kìm lòng nổi mà căng thẳng.

"Không có gì, nhưng mà..."

"Như vầy đi," Lăng Hàm dùng ngữ điệu thương lượng chính sự, "Trải qua rất nhiều cố gắng, thế nhưng chuyện anh đồng thời tiếp nhận hai cái của bọn em, anh vẫn còn gặp nhiêu khó khăn."

Loại thuyết pháp nho nhã này khiến Lăng Vệ nổi hết cả da gà. Đồng thời cho vào hai cái... Của Lăng Khiêm và Lăng Hàm...

Căn bản không phải là vấn đề có cố gắng cùng nhau hay không, mà là cơ thể của con người làm sao có thể đạt tới trình độ khủng bố như này cho được?!

"Hơn nữa, đối với chuyện hai bọn em khắc khẩu vì chuyện sắp xếp thời gian để ôm anh, anh lại cảm thấy phiền lòng."

'Đương nhiên." Lăng Vệ ngân không ngần ngại mà tiếp lời.

Cũng đã làm Trung tướng trong Quân bộ rồi mà Lăng Khiêm và Lăng Hàm, lại còn vì "Hôm nay ai được ôm anh" và vài chuyện linh tinh mà không ngừng khắc khẩu, có đôi khi còn đùn đẩy công việc cho nhau.

Lăng Vệ cực kỳ không đồng ý với chuyện này.

Thể chất của hai người đều hơn người thường, tuy rằng rất muốn cặp sinh đôi dừng cái việc ấu trĩ tranh đấu trên giường này lại. Lăng Vệ cũng không cách nào chấp nhận được yêu cầu hai người làm càn cùng một lúc được.

Vì thế, tự nhiên mà sinh ra một vấn đề cả hai người đều khăng khăng là mình có thể ôm Lăng Vệ ngủ.

"Cho nên, em cho rằng phương pháp mà Lăng Khiêm đưa ra cũng khá khả thi." Lăng Hàm nói ra kết luận vừa mới cân nhắc xong.

"Thì cũng không thể dùng cách hoang đường như vậy chứ!" Lăng Vệ nhíu mày.

"Cuối cùng bắt được!"  Âm thanh hưng phấn bỗng truyền đến, xen vào đối thoại của hai người.

Lúc uống cà phê sau bữa tối, Lăng Khiêm đưa ra lời đề nghị rồi lại không chào liền rời khỏi phòng khách, giờ lại trở về, trong tay còn có con gì xù xù.

"Ngại quá, để anh phải chờ lâu rồi. Tiểu Khiêm rất ngoan đã bị em bắt được, nhưng mà cái đồ hỗn đản Tiểu Hàm này, khôn lỏi trốn ở tủ âm tường, hại em phải tìm nửa ngày mới thấy."

"Tiểu Khiêm " và "Tiểu Hàm" trong miệng Lăng Khiêm chính là hai sủng vật Koala của Lăng gia. Lăng Vệ để bọn nó ở trong nhà, nhàn hạ chơi cũng vui.

Đây vốn là chuyện nhỏ, nhưng Lăng gia làm gì cũng khiến truyền thông Liên Bang chú ý, cho dù là bất cứ chuyện nhỏ gì thì đều khiến dân chúng cảm thấy hứng thú. Truyền thông thiên tân vạn khổ mà tìm hiểu được, Tướng quân Lăng Vệ rất thích sủng vật là gấu Koala này. Loại động vật thích ăn lá cây, vừa mềm vừa đáng yêu thế này lập tức trở thành minh tinh sáng giá trong vườn bách thú. Dân chúng cũng tò mò và yêu thích gấu Koala đến kinh ngạc.

"Mau dẫn trẻ em đến xem gấu Koala đi! Ngay cả Tướng quân Lăng Vệ cũng cực kỳ thích nó đấyy!" --  đã trở thành slogan hot nhất vườn bách thú toàn bộ Liên Bang.

Căn cứ theo điều tra của nhật báo Hoa hồng Liên Bang, năm nay, trẻ con dưới 15 tuổi đều có một ước mơ chiếm 57% chính là "Muốn có một con Koala"

***

"Thật là nặng, lại béo lên rổi."

Bịch!

Koala may mắn được Tướng quân Lăng Vệ yêu thương nhất lại bị Lăng Khiêm vứt "bịch" một cái lên bàn trà thủy tinh.

Nhìn qua có vẻ đãi ngộ giống nhau, nhưng động tác nhỏ này không thể tránh khỏi được ánh mắt lợi hại của Lăng Hàm.

Cái tên Lăng Khiêm bất công này, tay trái thì vứt Tiểu Hàm lên bàn trà, tay phải thì ôm Tiểu Khiêm, động tác rõ ràng là dịu dàng hơn.

Bởi vậy, khi Koala Tiểu Hàm bị ném lên bàn trà, chỉ nghe thấy "bịch" một tiếng.

"Lăng Khiêm, em thật thô lỗ. Làm vậy sẽ khiến Tiểu Hàm bị đau mông." Lăng Vệ cũng chú ý tới, ôm Tiểu Hàm vào lòng, an ủi mà vuốt ve nó.

"Anh, em có làm gì đâu."

"Đang êm đẹp, em ôm bọn nó tới đây làm gì?"

"Không phải mới vừa nói rồi sao? Đêm nay ai có thể ôm anh thì phải xem bọn nó."

"Đừng nói giỡn." Lăng Vệ nhăn mi.

Cố gắng bày ra bộ dáng nghiêm túc để Lăng Khiêm thấy sợ, thế nhưng, Tướng quân trẻ tuổi mặc quân phục phẳng phiu suất khí màu đen, trong ngực lại ôm Tiểu Hàm Koala. Như thế chỉ càng thêm đáng yêu đến bạo mà thôi, chứ nói gì tới lực uy hiếp?

"Ai đùa với anh? Cũng không thể lại song long nhập động được? Đương nhiên, em cực kỳ thích song long nha, tiếng rên của anh khi bị đồng thời hai côn thịt cho vào, tiếng anh cầu xin tha thứ thật sự rất mê người, cả cơ thể còn đang run rẩy vì sung sướng...."

"Khụ khụ khụ! " Lăng Vệ lớn tiếng mà ho khan.

Cả mặt đều đỏ hết lên rồi.

"...Nhưng mà, anh sẽ bị sốt mất. Em rất đau lòng cho cơ thể của anh." Lăng Khiêm rất tự nhiên mà nói "Cho nên tình huống đặc biệt thế này, Lăng Hàm lại không chịu nghe đạo lý, rõ ràng chỉ có thể để hai con này quyết đấu với nhau thôi."

"Tôi không chịu nghe đạo lý?" Lăng Hàm vươn tay vuốt ve Tiểu Hàm trong ngực Lăng Vệ, khẽ ngẩng đầu, tầm mắt đảo qua nhìn Lăng Khiêm.

"Người không chịu nghe đạo lý không phải em thì là ai? Dựa theo kế hoạch, thứ hai, thứ tư, thứ sáu thì là của anh. Hôm nay là thứ sáu, đúng không?"

Lăng Hàm lạnh lùng liếc nhìn hắn.

Không sai, thứ hai, thứ tư, thứ sáu là của Lăng Khiêm.

Thế nhưng bởi vì có quân vụ khẩn cấp nên rạng sáng Lăng Hàm đã phải đi công tác. Lăng Hàm không ở bên Lăng Vệ, quyền lợi hai ngày thứ ba và thứ năm, đương nhiên là Lăng Khiêm không chút khách khí vui lòng nhận giùm.

Tính đi tính lại, cả tuần này Lăng Khiêm đã chiếm anh từ thứ hai đến thứ sáu rồi??

Hôm nay mới công tác xong, Lăng Hàm vừa trở lại Yên Vui tinh, tất nhiên là phải giành lại quyền lợi của mình.

"Lăng Khiêm, anh ở cùng anh bốn ngày rồi. Không cần lòng tham không đáy."

"Không cần quan tâm ở ít hay nhiều. Đã nói thứ sáu là của anh thì chính là của anh."

"Được rồi!" Lăng Vệ nghe không nổi nữa, "Vì chuyện này mà cãi nhau, các em không thấy mất mặt hay sao?"

"Không thấy."

"Không thấy!"

Hai anh em sinh đôi cư nhiên trăm miệng một lời, khiến Lăng Vệ đầy chán nản.

"Biết anh không thích bọn em khắc khẩu vì chuyện này, cho nên em mới nghĩ ra ý tưởng tuyệt diệu này." Lăng Khiêm lấy Tiểu Hàm từ trong ngực Lăng Vệ ra, thả lại trên bàn trà.

Hai con Koala chiếm cứ hai bên bàn trà.

Lăng Khiêm chỉ chỉ phía bên phải, "Tiểu Khiêm đại diện cho em."

Rồi lại chỉ bên trái,  "Tiểu hàm thì đại diện cho Lăng Hàm. Để hai chúng nó đánh một hồi, ai thắng thì được ngủ với anh. Không, không phải là chúng nó ngủ với anh, ý của em là chúng nó đại diện cho hai bọn em có thể ngủ với anh."

"Anh sẽ không đồng ý cái chuyện nhàm chán thế này." Lăng Vệ đứng lên, "Còn có rất nhiều văn kiện phải xem, anh không rảnh cùng em chơi trò này. Anh đến thư phòng, Lăng Khiêm em đừng có làm cái trò con bò này nữa."

Cậu xoay người, mới đi được một hai bước thì bỗng nhiên cảm thấy khác thường.

Lăng Vệ dừng bước ở cầu thang, quay đầu lại, ngoài ý muốn nhìn đến sô pha trong phòng khách.

"Lăng Hàm, em..."

"Anh về thư phòng trước đi. Đợi có kết quả, em sẽ về nói cho anh biết."

Lăng Vệ không dám tin mà trừng mắt nhìn Lăng Hàm. Tuy rằng ban nãy Lăng Hàm có nói cảm thấy thú vị, nhưng Lăng Vệ đều không tin Lăng Hàm sẽ thật sự gia nhập chung với Lăng Khiêm.

Chỉ dùng hai con Koala để quyết định xem ai có thể ngủ cùng mình?!

"Haha, Lăng Hàm, em cũng hiểu được đây là chủ ý rất được phải không?" Lăng Khiêm một bộ đắc ý như đã đoán được trước.

Dù sao cũng là sinh đôi, tâm ý tương thông, Lăng Hàm nghiêm khắc mặt lạnh cũng đôi khi cũng có cùng suy nghĩ với Lăng Khiêm bốc đồng hay đưa ra nhiều ý kiến kỳ lạ.

"Đó là một biện pháp ngu ngốc. Chỉ là chúng ta đang cần một biện pháp giải quyết mà thôi." Lăng Hàm lãnh đạm mà nói.

"Đừng nói nhảm nữa, em cũng đã đồng ý rồi, vậy mau bắt đầu đi." Lăng Khiêm đặt mông ngồi vào trong sô pha.

Hai vị tướng trong Quân bộ đều đặt tầm mắt ở trên bàn trà cùng hai con Koala ngơ ngác. Nghiễm nhiên như quan chỉ huy đang chăm chú vào tiền tuyến sắp khai chiến vậy.

"Đầu tiên là nói về quy tắc phân thắng bại." Lăng Hàm hỏi.

"Cũng không thể dùng sống chết để phân thắng bại, anh rất thích hai nhóc này, đứa nào chết thì anh cũng sẽ rất đau lòng." Lăng Khiêm vuốt cằm suy xét, "Ai đẩy đối phương xuống đất trước thì người ấy thắng."

"Coi như hợp lý." Lăng Hàm không có phản đối.

"Thân là Trung tướng và Thiếu tướng không quan tâm đến công vụ, mà lại nghiêm trang bàn luận quy tắc với hai con Koala."  Lăng Vệ vốn định lên lầu, cũng nhịn không được quay lại, "Hai em, thật sự là đủ rồi!"

"Đối với chuyện của anh thì bao nhiêu cũng không đủ." Lăng Khiêm vô sỉ mà cười ngọt ngào.

"Xin lỗi anh, em cũng sẽ không nhượng bộ." Đây là câu trả lời trầm thấp đến từ Lăng Hàm.

"Thật sự là... Mặc kệ các em."

Cứng ngắc một khắc, Tướng quân đại nhân xị mặt phun ra một câu, xoay người lên lầu.

Ở chung phòng với hai tên này xem trò con bò, thà cậu đi làm việc còn hơn.

Cốc cốc cốc!

Bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa.

Trong đại trạch Lăng gia, sẽ dùng loại này không an phận tiết tấu đánh tướng quân thư phòng đại môn người, cũng chỉ có kia duy nhất một cái.

"Vào đi." Chính hết sức chăm chú nhìn quân bộ truyền tống tới điện tử văn kiện Lăng Vệ, ý nghĩ bị đánh gãy.

"Cạch",  Lăng Khiêm mở cửa rồi tiến vào.

"Anh vội làm gì vậy?"

"Còn có thể làm gì nữa, đương nhiên là làm việc rồi."

"Anh thật không hổ là Tướng quân Quân bộ Liên Bang," Lăng Khiêm đi đến bên cạnh Lăng Vệ, nhìn lướt qua văn kiện điện tử trên màn hình, "Tuyến tiếp viện vừa thay đổi? Tên Al Lawson kia thật sự là không yên nổi, vì để tăng thêm gánh nặng cho anh mà ngay cả tin vụn vặt này cũng phải đăng lên báo."

"Cũng không thể nói như vậy, tuyến tiếp viện cực kỳ quan trọng với chiến đấu, có thay đổi thì đương nhiên cũng phải trình lên văn kiện chính thức."

"Hừ, rõ ràng là không có ý tốt với anh. Tháng trước, trong bữa sinh nhật ở rừng, hắn giữ anh ở trong hoa viên. Nếu em không đến đúng lúc, có lẽ anh đã bị hắn cường bạo mất rồi."

"Đừng có nói hưu nói vượn, anh đã giải thích rồi, hắn giữ anh lại ở sau hoa viên chỉ là muốn hỏi tình hình gần đây của Vệ Đình thôi. Chỉ mỗi việc hiểu lầm nho nhỏ này, em đã nhắc lại bao nhiêu lần rồi? Thật là đồ quỷ thích ăn dấm." Lăng Vệ nhu nhu ấn đường.

Bất tri bất giác đã xem văn kiện hơn một giờ rồi, nhìn lâu vào màn hình cũng đã hơi mỏi mắt.

Chợt nhớ tới Koala ở phòng khách.

"Cái trò con bò kia, xong rồi à?" Lăng Vệ hỏi.

"Anh muốn hỏi người nào thắng phải không?" Lăng Khiêm liếc nhìn cậu, "Người thắng đương nhiên là người có thể tận tình ôm anh đêm nay rồi."

Nhìn thẳng khuôn mặt tràn ngập bỡn cợt tươi cười của Lăng Khiêm, Lăng Vệ bình tĩnh mà quay đầu xem văn kiện. Đâu vào đấy mà tiếp tục làm việc.

"Anh ơi,"  không thành công khiêu khích được anh đỏ mặt tới mang tai, Lăng Khiêm không cam lòng mà lại gần, cọ cọ cằm lên vai Lăng Vệ,  "Anh đoán một chút đi, xem ai thắng?"

"Không muốn đoán."

"Không được, nhất định phải đoán."

"Vì sao?"

"Em muốn biết, rốt cuộc là anh hy vọng ai thắng?"

Lăng Khiêm vô lại mà vươn tay che mất màn hình, cản trở tầm nhìn của Lăng Vệ.

Lăng Vệ đành phải dừng gõ phím, tức giận mà nhìn đứa em bắt đầu làm nũng như cún, "Thật sự muốn biết ý nghĩ của anh sao?"

"Đương nhiên là muốn."

"Được lắm, anh hy vọng là Lăng Hàm thắng."

"Cái gì?!" Lăng Khiêm giống như bị cả đàn ong vò vẽ đốt vào mông, đột nhiên nhảy dựng lên, ấm ức vạn phần, "Sao anh có thể nghĩ như vậy? Tâm hồn bé nhỏ của em đã bị anh làm tổn thương sâu sắc!"

"Là em, không cần phải hỏi." Lăng Vệ nhíu mày, " Người thắng chắc là em rồi. Nếu không thì Lăng Hàm đã chạy tới thư phòng rồi."

"Đương nhiên là em thắng. Cho nên hôm nay, anh là của em. Cần phải thưởng cho người thắng anh ơi." Lăng Khiêm bày ra tư thái muốn được thưởng.

Nâng cằm Lăng Vệ lên, giống như sói nhỏ tham ăn, tham lam mà hôn xuống.

Kỹ năng hôn điêu luyện, chỉ trong thời gian ngắn đã khơi gợi cảm xúc của Lăng Vệ. Bây giờ, hưởng thụ được đứa em hôn đã trở thành chuyện rất dễ dàng.

Lăng Vệ bán ngửa đầu, đầu lưỡi giao nhau triền miên, tê liệt thần kinh não mất rồi.

"Lăng Khiêm..."

"Nước bọt của anh, hương vị thật là thơm."

Trên màn hình vẫn còn một phần văn kiện chờ Tướng quân phê chuẩn, nhưng bút diện tử đã yên lặng nằm ở trên bàn rồi.

"Hưmm...

Hôn môi say đắm, khiến Lăng Vệ dần dần nhắm mắt lại.

"Không được, đây là thư phòng... Chỗ làm việc..."

"Sợ cái gì chứ anh, cũng không phải là chưa từng làm ở thư phòng. Tiểu Khiêm vất vả mới thắng được, hôm nay anh phải phối hợp với em."

Nói cái gì vậy?

Chuyện dùng Koala quyết, bản nhân cậu cũng chưa đồng ý mà.

Trong lòng kháng nghị là vậy, nhưng lại không thể chống cự lại được Lăng Khiêm đang quấn bên người.

Ngược lại là cơ thể của chính mình, bị hôn đến tiếng nước bọt cũng chậc chậc...

"Lăng Khiêm, chờ một chút.."

"Em không cần chờ."

Bàn tay Lăng Khiêm đã đưa xuống dưới quần, cách một lớp quân phục, như có như không vuốt qua chỗ mẫn cảm, càng khiến Lăng Vệ thêm mẫn cảm.

"Anh." Bỗng nhiên, một tiếng trầm thấp quen thuộc truyền đến.

Ngữ điệu lãnh đạm tràn ngập nguy hiểm, khiến nhiệt độ cả thư phòng bỗng chốc thấp xuống 17-18 độ.

"A!" Lăng Vệ giật mình ngồi thẳng lại trên ghế, "Lăng Hàm, em cũng tới?"

Cực kỳ xấu hổ.

"Lăng Hàm, em tới làm gì?"  Người đang hưng phấn bừng bừng lại bị Lăng Vệ một mực đẩy ra, Lăng Khiêm khoanh hai tay trước ngực, bộ dạng cực kì không hoan nghênh.

"Tôi chờ ở phòng khách quá lâu." Tầm mắt Lăng Hàm nhìn qua Lăng Vệ bởi vì động tình mà mặt đã đỏ ửng.

Tuy rằng vẫn không thể nhìn ra cảm xúc trên mặt Lăng Hàm, nhưng Lăng Vệ có thể cảm nhận được Lăng Hàm đang cực kì không vui vẻ.

"Lấy xong đồ rồi sao?" Lăng Hàm hỏi.

"Còn chưa, anh cũng vừa vào thôi mà. " Lăng Khiêm trả lời.

"Tôi thấy anh sau khi đến thư phòng xong, căn bản đã quên sạch mục đích tới đây rồi phải không?"

"Thật sự là đồ không có tính nhẫn nại, anh cũng chỉ mới vào thư phòng có một chút, có vậy mà cũng không chờ được? Hơn nữa, cũng đã tìm được đồ rồi."

"Cái gì vậy?" Lăng Vệ không thích hợp, chen vào hỏi.

"Chỉ là đồ phát nhạc cho Koala thôi." Lăng Khiêm nhún vai, "Anh nuôi hai con này chỉ biết lười biếng, căn bản không chịu đánh nhau, đặt bọn nó ở trên bàn trà lâu như vậy, ngay cả động cũng không thèm động. Cho nên phải tìm vật gì kích thích bọn nó."

Lăng Vệ sửng sốt.

"Ơ, không phải em vừa nói em là người thắng hay sao?"

Chính vì em là người thắng, cho nên mới bị em làm ở trong thư phòng...

Lăng Khiêm khẽ cười, "Vừa rồi là em lừa anh thôi."

Bị Lăng Vệ và Lăng Hàm nhìn chằm chằm, Lăng Khiêm không một chút xấu hổ tự trách nói dối đến vô tư.

"Nếu không nói vậy, anh sẽ không ngoan ngoãn để em ôm."

"Lăng Khiêm, em thật là cái đồ hỗn đản." Lăng Vệ hung hăng trừng mắt nhìn Lăng Khiêm.

Nhưng mà có tranh cãi vấn đề "Nói dối là bé hư" cùng Lăng Khiêm thì cũng chỉ càng lãng phí thời gian.

"Được rồi, anh muốn làm việc, các em ra ngoài hết đi." Lăng Vệ ngồi trên ghế da quay mặt lại nhìn màn hình.

"Vậy anh cứ làm việc đi, chờ có kết quả rồi thì em sẽ tới tìm anh lấy phần thưởng lớn. À đúng rồi, anh ơi, anh nhớ cởi quần lót ra nhé!"  Lăng Khiêm vô sỉ mà nói.

Lăng Vệ sợ run một chút.

Nhất định là nghe nhầm rồi.

"Em nói cái gì?" Cố gắng ký tên lên văn kiện rồi gửi đi, Lăng Vệ mới quay đầu nhìn về phía Lăng Khiêm.

"Xin anh hãy cởi quần lót thoát ra." Lăng Khiêm cười vô sỉ.

"Vì sao?"

"Vì hai con Koala rất thích mùi cơ thể anh."

"Cái gì? Tiểu Khiêm và Tiểu Hàm thích mùi của anh... Em lại nghĩ ra cái ý tưởng quỷ quái gì

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net