Chương 2: Tên nhóc kì bí bị nguyền rủa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Cá Basa

<Luôn đăng trước ít nhất 1 tuần chương truyện tại sttruyen.com>

Dạo gần đây thái tử điện hạ của đế quốc – ngài Arthur Kingstha đang gặp một chuyện vô cùng phiền muộn, hôn thê đính ước từ nhỏ của ngài, dạo gần đây không thèm nhìn mặt ngài nữa.

Arthur không rõ bản thân sai ở đâu, hắn vẫn luôn cảm thấy bản thân là một hôn phu hoàn mỹ không chút tỳ vết – một thái tử điện hạ anh tuấn với mái tóc hoàng kim mềm mại cùng đôi mắt màu xanh biển đặc trưng của hoàng gia Kingstha, so với một quý tiểu thư quý tộc chỉ mới 10 tuổi như Tạ Tiểu Thiến, hắn hơn nàng tới tận 5 tuổi, nhưng nàng lại trưng ra một khuôn mặt như nhìn thấy thứ gì đó kinh tởm mà nhìn hắn, kêu hắn (cút) đi thật xa.

Mặc dù nàng không nói "cút", nhưng ánh mắt tàn nhẫn kia cùng chữ "cút" vô cùng giống nhau!

Đêm đó sau khi bị đuổi khỏi cửa tới Tạ gia, Arthur nằm ngủ mơ cũng mơ thấy ánh mắt khinh thường như nhìn một đống rác rưởi hạ đẳng của Tạ Tiểu Thiến, khiến cho thiếu niên mới 15 tuổi này bị trầm cảm cả một thời gian dài.

"Rốt cuộc là vì sao mà Thiến Thiến ghét ta!!!"

Thiếu niên khóc trong câm lặng...

"Thực ra ta cũng không phải là bất mãn gì với hắn đâu Anna, chỉ là hắn quá phiền toái mà thôi, nhìn thấy hắn khiến cho ta thấy phiền."

Tạ Tiểu Thiến ung dung cầm lên tách trà bằng loại sứ hạng nhất, trong lòng thở dài một hơi não nề.

Tên Arthur Kingstha này, nói sao nhỉ, kiếp trước của nàng phân nửa Tạ gia là bị hắn cùng Audrey và đám nam nhân của nàng ta bày kế mà cắn nuốt từng chút một, giống như tằm ăn rỗi, mọt ăn gạo.

Tạ gia là nhất lưu quý tộc, còn có cái tên khá nổi danh trong giới quý tộc đế quốc Kingstha – "thủ hộ của hoàng thất", đơn giản, chính là đàn ông của Tạ gia hầu như đều đang giữ chức vụ cực cao trong quân đội, cha của nàng hiện tại – Tạ Khải Quang đang là phó nguyên soái quân đội đế quốc, còn nhà mẹ đẻ của Tạ Tiểu Thiến là một gia tộc sở hữu cực kỳ nhiều ma pháp sư mạnh mẽ phục vụ đế quốc.

Hôn ước định ra giữa nàng và Arthur, chính là một tấm vẻ bảo đảm cho địa vị thái tử của hắn do chính tay đứa vua bệ hạ hiện tại sắp xếp. Ông ta là một con cáo già thành tinh, hiểu rõ ràng, chỉ cần con gái độc nhất của Tạ gia bị gả vào hoàng thất, vậy thì đám đàn ông của Tạ gia sẽ phải phục vụ hoàng gia bọn họ như một con chó canh nhà tới hết đời, ánh mắt mới thâm độc làm sao.

Vốn dĩ nàng cũng chẳng cảm thấy hôn sự này có gì không ổn, làm hoàng hậu thì an nhàn rồi, tên Arthur kia cũng sẽ chẳng làm gì nổi nàng nếu cưới nàng về. Dù sao, sinh ra làm một quý tộc thì phải có giác ngộ sẵn những chuyện này từ sớm.

Nhưng cuối cùng Arthur này hóa ra là một tên khốn nạn, chỉ cần bị Audrey dùng hào quang rực rỡ kia quyến rũ vài lần liền nổi thói hoa si mà theo đuổi nàng ta, sau đó vì thứ nữ nhân này mà hướng mũi dao về Tạ gia nàng, triệt để làm cho Tạ Tiểu Thiến liệt hắn vào hàng ngũ rác rưởi.

Trong số đám nam nhân bay loạn như ruồi xung quanh Audrey, Arthur khiến cho nàng ghê tởm nhất.

"Ha hả, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt của đống rác di động này thôi cũng khiến mình ăn mất ngon!"

Tạ Tiểu Thiến suy nghĩ, liệu có nên giải trừ hôn ước với Arthur hay không, một nam nhân quản không được nửa thân dưới của mình như hắn ta, sớm muộn rồi cũng sẽ vì nữ nhân khác mà phản bội nàng thôi, tới làm một tên chồng bù nhìn cho nàng, hắn ta cũng chẳng đủ tư cách!

Nhưng tỉ mỉ nghĩ lại, hình như tên đàn ông nào rồi cũng sẽ bị Audrey dùng thứ hào quang gian lận kia của cô ta làm cho mờ mắt mà thôi, chỉ cần là nam nhân, bọn họ sẽ trở thành đồng minh không bao giờ phản bội lại Audrey.

Cũng sẽ mãi mãi là kẻ đối nghịch với nàng.

Tạ Tiểu Thiến ngồi bên cạnh cửa sổ nhìn ra khu vườn rộng lớn bên ngoài, đột nhiên cảm thấy có chút chán nản, vứt xuống cây bút đang viết ra một loạt công thức Hắc ma pháp trên giấy, lôi kéo Anna và thằng nhóc Tạ Tư Kỳ ra vườn chơi.

Nàng dạo này ở trong nhà nghiên cứu Hắc ma pháp tới sắp phong bế luôn rồi, hơn nữa sau khi trọng sinh, nàng càng ghét những nơi tù túng ngột ngạt, chỉ thích ra những nơi nhiều nắng và gió để hưởng thụ cảm giác tự do.

Những ngày trốn chui trốn nhủi vì Tạ gia sụp đổ, bị đế quốc truy nã mà phải sống trong mấy căn hầm ọp ẹp, nàng đã chịu đủ rồi.

"Tiểu Thiển... Tới đây chơi trốn tìm cùng ta đi!"

Thằng nhãi con Tạ Tư Kỳ ở tuổi này vẫn còn vô tư mà lôi kéo nàng chơi đuổi bắt, hoàn toàn nhìn không ra bóng dáng im lìm trước kia. Nó lúc trước bị Tạ Tiểu Thiến mang đi bỏ trốn khắp nơi, khuôn mặt nhỏ bé lúc nào cũng luôn cau có.

"Tiểu Thiến, em sẽ không để ai làm hại chị nữa đâu!"

Lúc đó Tạ Tư Kỳ thật sự là một mảnh mềm mại duy nhất còn sót lại trong lòng nàng. Nhưng cuối cùng, nàng lại chỉ có thể đánh thuốc mê ném nó vào nơi an toàn, kịp thời cứu nó khỏi việc bị Audrey bắt giữ và thiêu sống cùng nàng.

Trong tiểu thuyết chẳng hề đề cập tới Tạ Tư Kỳ, không biết lúc đó sau khi nàng bị giết chết, Tạ Tư Kỳ sống sót như thế nào nữa. Sẽ cố gắng chạy trốn, hay là tìm cách báo thù cho nàng nhỉ?

Tạ Tiểu Thiến mỉm cười đi dạo trong khu vườn tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé của thằng nhóc. Không cần phải nói cũng biết, nó chắc chắn sẽ tìm cách báo thù, cho dù là cách đồng quy vu tận tàn khốc lại ngu ngốc nhất.

"Bé con à... đi ra ngoài nào..."

Nàng mỉm cười đi dạo trong khu vườn, sau một thời gian dài ở trong phòng, hiện tại ra bên ngoài hít thở không khí sẽ cảm thấy tâm lý được thả lòng vô cùng thoải mái, bước chân của Tạ Tiểu Thiến cũng dần trở nên nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều.

Cho đến khi nàng nghe thấy tiếng gào khóc thất thanh của tên nhóc không làm cho người ta bớt lo kia.

"Tư Kỳ!"

Tạ Tiểu Thiến gọi theo Nana điên cuồng phóng tới nơi có tiếng gào khóc, ở đó Tạ Tư Kỳ một thân lấm lem bùn đất ngồi bệt xuống bên cạnh một người đang nằm bên cạnh chân nó.

"???"

Mặc dù Tạ Tiểu Thiến vô cùng trấn định, cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc mà nhìn cái "thi thể" xâm nhập vườn hoa nhà mình bất hợp pháp. Thi thể cũng chỉ tầm tuổi nàng mà thôi, cả người gầy tong teo đến đáng sợ.

Thật là kỳ quái, trước kia nàng cùng Tạ Tử Kỳ chơi ở vườn hoa cũng chưa từng nhặt được một cái thi thể nào như thế này!

Hầu gái Nana vô cùng can đảm ôm chặt lấy thằng nhóc Tạ Tư Kỳ lôi đi, dù sao cũng không thể để thiếu gia ngồi khóc bên cạnh một kẻ đột nhập lạ mặt cho được. Tạ Tiểu Thiên ném cho nàng một ánh mắt tán thưởng, tu dưỡng của Nana thật sự rất tốt, cũng rất thông minh.

Vấn đề ở đây là cái "thi thể" bí ẩn này, vừa nãy cô còn thấy nó giật giật, rõ ràng là người sống!

Một lúc sau, tư binh của Tạ gia đã xuất hiện, một mặt nghiêm trọng lật người ra để quan sát, sau đó tất cả đều kinh hãi đứng bật người dậy, một mặt hoảng sợ lùi ra khỏi thằng bé này vài mét.

"Tiểu thư! Nhanh ôm tiểu thư tránh xa ra! Trên người thằng bé này là nguyền rủa! Có kẻ muốn hãm hại tiểu thư và thiếu gia nhà chúng ta!"

Tư binh của Tạ gia phản ứng rất nhanh, ngay lập tức cách ly đứa trẻ thành một vòng tròn, 2 ma pháp sư tạo ra một lồng phòng hộ tạm thời phong kín lại đứa trẻ bên trong, không một ai dám lại gần.

À, hiển nhiên là loại trừ Tạ Tiểu Thiến.

Nàng chẳng sợ gì thứ goi là nguyền rủa này, bởi vì chúng nó là Hắc ma pháp, mà Hắc ma pháp ở trước mặt nàng, nàng muốn nó thẳng thì nó không được phép cong nha!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC