Chương 103

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Cố Nhất Nặc! Đồ tiện nhân này!" Đỗ Thiên Thiên muốn đuổi theo nhưng lại bị Lục Tử Duệ ngăn cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Nhất Nặc biến mất khỏi tầm mắt.

"Lục tiên sinh, Lục phu nhân, thật sự xin lỗi, Tiểu Nặc nó không phải có ý này, tuyệt đối không phải là muốn từ hôn, đứa nhỏ này bình thường rất ngoan ngoãn......"

"Từ hôn!" Hai chữ này cơ hồ là được Lục phu nhân rít ra từ kẽ răng!

"Minh Lan! Chuyện này không thể qua loa như thế!" Lục Bẩm Sâm ngăn cản.

"Lục Bẩm Sâm, ông cũng thấy rồi đó, Cố Nhất Nặc chính là khắc tinh của tôi, ông lập tức gọi điện cho lão gia đi, cuộc hôn nhân này nhất định phải huỷ! Nếu không, cái Lục gia này có cô ta thì không có tôi!" Đỗ Minh Lan nói xong, hung hăng trừng liếc nhìn Cố Tùng Bác một cái, sau đó xoay người rời đi.

"Cô cô, đợi con với." Đỗ Thiên Thiên đuổi theo.

Hôm nay, tuy rằng bị Cố Nhất Nặc tát cho hai cái nhưng mục đích của cô ta cũng đã đạt được rồi.

Loại người có xuất thân như Cố Nhất Nặc mà cũng xứng được bước vào xã hội thượng lưu ư? Cô ta sẽ không để cho Cố Nhất Nặc bay được lên cây làm phượng hoàng đâu!
Hai cái tát này cô ta còn rất nhiều cơ hội để trả lại. Hơn nữa còn phải trả lại cho Cố Nhất Nặc gấp bội lần!

"Lục tiên sinh, chuyện này......" Cố Tùng Bác lại đem hy vọng phó thác ở trên người Lục Bẩm Sâm.

"Cố tiên sinh, anh nên về trước đi, chuyện này đợi tôi là lão gia thương lượng đã."

"Lục tiên sinh, cuộc hôn ước này không thể bỏ được!" Cố Tùng Bác nóng nảy, mắt thấy Lục Bẩm Sâm sắp phải đi, vội vã đuổi theo, không ngừng nói lời hay, chỉ hy vọng có thể cứu vãn được cục diện.

Lục Tử Duệ thấy mọi người đều đi hết, mới nhớ tới phải đuổi theo.
Đuổi theo ra tới bên ngoài khách sạn, một bóng người cũng không có, cậu ta có chút luống cuống, chị dâu nhỏ một mình ở nơi trời xa đất lạ thì có thể đi đâu được?

Lục gia.

Lục Lão gia đang ở bên ngoài tản bộ thì điện thoại đổ chuông.

"Lão gia! Không tìm thấy Nhất Nặc tiểu thư!" giọng nói gấp gáp của Tiểu Lưu truyền đến.

"Cái gì? Không thấy Nhất Nặc bảo bối? Đã xảy ra chuyện gì?"

Tiểu Lưu lập tức đem toàn bộ chuyện xảy ra ở Đế Đô kể lại cho Lục lão gia nghe. "Lão gia, thật sự chuyện này không liên quan đến Nhất Nặc tiểu thư, lễ vật mà ngài chuẩn bị, Nhất Nặc tiểu thư còn chưa từng xem qua đã đưa tới cho Lục phu nhân, Nhất Nặc tiểu thư sao có thể làm ra loại chuyện khiến Lục phu nhân mất mặt như thế này được!" Tiểu Lưu vội vã thay Cố Nhất Nặc giải thích.

Lục lão gia nghe xong, sắc mặt tái xanh, "Không cần phải giải thích làm gì, trước tiên phải tìm được Nhất Nặc đã!"

"Vâng!"

Lục lão gia vội vã đi vào trong phòng, Tôn tẩu vừa thấy sắc mặt ông không tốt, vội vàng dò hỏi: "Lão gia, xảy ra chuyện gì sao?"

"Nhất Nặc chịu ủy khuất! Cô lập tức cho người đặt vé máy bay, ngày mai tôi phải đi Đế Đô một chuyến." Lục lão gia nói xong, xoay người đi lên lầu.

Lục Bẩm Sâm bị Đỗ Minh Lan uy hiếp, trước tiên chỉ có thể gọi cho Lục lão gia một cuộc điện thoại, thăm dò ý tứ của ông.

Lục lão gia vừa thấy người gọi đến là Lục Bẩm Sâm thì liền nhấc máy, "Không cần phải nói gì cả, ngày mai tôi tới Đế Đô, đợi tôi tới rồi nói. Tôi mặc kệ anh dùng cách gì, phải lập tức tìm được Nhất Nặc cho tôi!"

Điện thoại vừa ngắt, Lục Bẩm Sâm bất đắc dĩ thở dài một hơi. Lại đánh điện thoại, phái người tản ra khắp nơi đi tìm Cố Nhất Nặc.
Đứa nhỏ này của Cố gia tính tình quật cường như thế, sau này nếu gả vào Lục gia sẽ đối đầu với Minh Lan, cuộc sống sau này sẽ không có ngày nào được yên ổn!

Nhất định phải nhân cơ hội này mà hủy hôn.

......

Cố Nhất Nặc ra khỏi khách sạn, tùy tiện đi về một hướng, cứ dọc theo đường đi mà bước về phía trước. Đã sắp 10 giờ đêm nhưng trên đường dòng xe vẫn hối hả như trước.

Ở phía đối diện có một người đi về phía cô, mà cô mãi đắm chìm trong thế giới của riêng mình nên cũng không phát hiện ra, cho đến lúc hai người đi lướt qua nhau, cổ tay cô đột nhiên bị người ta nắm lấy.

"Nặc Nhi."

Cô ngẩng đầu lên liền bắt gặp đôi mắt thâm thuý của Bạch Duật, "Bạch Duật, sao anh lại ở đây?"

"Còn em, lúc này sao em lại ở đây?" Bạch Duật ôn nhu dò hỏi.

"Tôi......" Cố Nhất Nặc chỉ cảm thấy trong lòng ngập tràn chua xót.

Cô tại sao lại ở đây? Cô càng không biết bản thân còn có thể đi đâu.
"Lên xe đi." Bạch Duật nhìn cô nói, chỉ về phía chiếc Porsche màu đỏ đậu ở ven đường cách chỗ hai người không xa.

Thực ra, Bạch Duật là đến Đế Đô chỉ sau Cố Nhất Nặc nửa giờ. Anh ta ở khách sạn phía đối diện, mấy ngày nay, vẫn luôn đợi ở đây.
"Em muốn đi đâu?" Bạch Duật quay đầu, nhẹ giọng hỏi Cố Nhất Nặc.

"Tôi cũng không biết, đi đâu cũng được." Cố Nhất Nặc vừa thắt dây an toàn vừa thuận miệng đáp lại.

"Tôi còn chưa có ăn cơm, hay là ăn đi ăn với tôi trước đi." Bạch Duật nói xong liền khởi động xe.

Cố Nhất Nặc nghiêng người tựa đầu vào kính xe, nhìn ánh đèn bên đường lướt nhanh về sau, ánh mắt trống vắng như là một con búp bê sứ bị rút đi linh hồn, không còn sức sống.
Bạch Duật chậm rãi vươn tay, nắm lấy tay cô.

"!"

Cố Nhất Nặc hít một ngụm khí lạnh, bàn tay nóng rát đau!

Bạch Duật lập tức giẫm phanh xe, kéo tay cô lên xem, vừa thấy lòng bàn tay cô thế nhưng bị bỏng đến đỏ bừng, trong mắt liền nổi lên hàn ý.

"Tay em bị làm sao?"

"Không cẩn thận bị cà phê nóng đổ lên thôi." Cố Nhất Nặc muốn rút tay về, nhưng mà Bạch Duật nắm quá chặt, cô làm thế nào cũng không thu tay về được.

"Trước tiên phải đi bệnh viện đã, tay em phải xử lý cho tốt." Ánh mắt Bạch Duật thâm trầm, đột nhiên đánh tay lái, quay đầu xe chạy về hướng bệnh viện.

"Được." Cố Nhất Nặc gật gật đầu.
Nếu không xử lý vết thương cho tốt, thời tiết nóng như thế này thì tới ngày mai thôi vết thương sẽ càng nghiêm trọng.

"Nặc Nhi, tôi chỉ hy vọng mấy ngày chờ đợi như thế, không cần nhìn thấy được em, chỉ cần em không phải chịu ấm ức." Bạch Duật dịu dàng nói, ánh đèn chiếu vào một bên sườn mặt anh ta, trong một đêm như thế này thật sự rất mê người.

"Anh...... Anh là có ý gì?"

"Lục gia hào môn như vậy không hợp với em. Hôm đó em nói với tôi là muốn đi chúc thọ, từ biểu cảm, từ cách nói của em là tôi có thể suy đoán ra được chuyến đi này của em tám chín phần là không thuận lợi. Tôi lo lắng cho em, cho nên theo đến Đế Đô một chuyến. Cũng may là tôi đã đến."

Cố Nhất Nặc nghe hiểu, chỉ là cô không rõ Bạch Duật tại sao lại muốn làm như thế.

"Mấy ngày nay anh vẫn luôn ở đây?"

"Ừm." Bạch Duật gật gật đầu.

"Vì cái gì?" Cố Nhất Nặc ngây ngốc dò hỏi.

Bạch Duật đột nhiên quay đầu nhìn  Cố Nhất Nặc cười nhẹ, "Đợi đến lúc em tự mình hiểu ra em sẽ biết là vì cái gì."

Đầu óc Cố Nhất Nặc có chút hỗn loạn, hiện giờ cô không thích hợp để suy nghĩ bất cứ chuyện gì, nếu Bạch Duật đến đây là vì cô, trong lòng cô cũng cảm thấy rất cảm kích.

"Cám ơn anh." Cố Nhất Nặc nhẹ giọng nói cám ơn với Bạch Duật.
Cám ơn Bạch Duật đã xuất hiện vào lúc cô cảm thấy bất lực như thế. Anh giống như một thiên sứ, khiến cô không đến mức phải một mình lưu lạc ở Đế Đô.

Bạch Duật xoay đầu lại nhìn cô, biểu tình trở nên phức tạp khó hiểu, suốt đường đi hai người đều im lặng.

Đến bệnh viện xử lý xong vết bỏng ở bàn tay cô đã là 11 giờ đêm.

"Muộn quá rồi, trước tiên về khách sạn đã, tôi đặt cơm cho em, trở về ăn xong rồi ngủ một giấc cho thật ngon, ngày mai tôi mang em đi nơi này, đảm bảo em sẽ thích."

"Ừm." giờ phút này, dù có chuyện gì kinh hỉ đến mấy Cố Nhất Nặc cô cũng khơi không dậy nổi một chút hứng thú, thế nên cô chỉ ậm ừ cho có lệ.

Bạch Duật lại sai người đặt phòng khách sạn, là một khách sạn quốc tế nổi tiếng nằm ở trung tâm Đế Đô, một căn phòng đôi cực kỳ xa hoa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net