Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngày mai phải chuẩn bị hàng cho em! Sáng mai hơn 11 giờ em tới lấy!"

"Gấp gáp muốn gặp tôi như thế sao!"

"Hôm nay em đã dùng hết số còn lại rồi, ngày mai chuẩn bị cho em nhiều một chút, em còn dùng vào việc khác!"

"Tôi nói, một tiểu nha đầu có đáng để em phí công như thế."

"Không thể nói thế, em cảm giác con tiểu nha đầu kia, phải tàn nhẫn mới được, làm nó bị nghiện ma túy chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch, trước tiên huỷ hoại nó, sau đó sẽ sắp xếp cho nó lên giường với mấy thằng đàn ông khác, đến lúc đó, để xem Lục Dĩ Thừa còn có thể muốn nó hay không!"

"Thi Lệ, em vẫn là bộ dáng trước đây, không thể ác hơn, đối với một đứa con nít em cũng hạ thủ được."

"Anh có biết, hôm nay lão già chết tiệt kia, thế nhưng định cho nó 20% cổ phần, anh nói, nó có nên chết hay không?!"

"Đáng chết! Ngày mai, khách sạn Hoàn Thành, phòng 1901, hai người chúng ta phải thoải mái một chút."

Cố Nhất Nặc nghe xong đoạn ghi âm này, thở ra một hơi thật dài.

Kiếp trước cô ngây ngốc, không biết lòng người hiểm ác, không biết thế giới này, còn có một mặt đen tối như vậy, bị Trình Thi Lệ dùng chút thủ đoạn liền hại thành ra như vậy.

Còn may, ông trời có mắt, làm cô sống lại một đời này.

Cô không thể ngồi đây chờ chết, nếu bắt được nhược điểm của Trình Thi Lệ, liền phải lợi dụng cho tốt!

Lập tức ôm máy tính lên giường, mở QQ ra, dựa vào ký ức tìm kiếm một người.

Tra xét tin tức của người này một chút, là một dãy số vừa đăng ký chưa lâu, cô cũng không xác định, có phải là người cô muốn tìm hay không.

Kiếp trước, lúc cô quen biết Tịch Văn Việt là sau khi gả vào Lục gia hai năm.

Cô nghe Đỗ Thiên Thiên xúi giục, đi tìm công ty thám tử điều tra Lục Dĩ Thừa và Cố Minh Tuyết. Kết quả, có thể nghĩ, cái gì cũng đều không tra ra được, ngược lại lại khiến cho Lục Dĩ Thừa nổi cơn thịnh nộ!

Từ sau đó Tịch Văn Việt và cô cũng không có cắt đứt liên lạc, có lẽ là Tịch Văn Việt thương hại cô, thỉnh thoảng sẽ gọi điện quan tâm một chút.

Sau đó, cô mang thai, bị Lục lão gia đón về Lục gia, liền không có tin tức của Tịch Văn Việt nữa.

Gửi lời mời xong, Cố Nhất Nặc nhìn màn hình máy tính chờ trả lời. Qua khoảng năm phút sau, đối phương thêm cô thành bạn thân.

[xin hỏi, là Tịch tiên sinh phải không?]

[Xin chào, tôi là Tịch Văn Việt, xin hỏi, bạn là?]

[Là bạn bè giới thiệu.]

[Tôi hiểu rồi, xin hỏi tôi có thể giúp được gì cho bạn? Tuy rằng chúng tôi vừa mới khởi bước, nhưng mà tiêu chuẩn nghiệp vụ của chúng tôi, hoàn toàn có thể yên tâm! (icon đeo kính đen)]

Nhìn cái icon nhấp nháy, Cố Nhất Nặc nhìn máy tính nở nụ cười, cô nhớ rõ, công ty thám tử của Tịch Văn Việt thật sự là đăng ký vào năm nay, còn nghe cậu ấy nói qua, giai đoạn trước đó gặp phải vài chuyện rắc rối.

[Tôi đương nhiên là tin tưởng rồi, giúp tôi điều tra một người.]

[Có thông tin nhận dạng của người này không?]

[Có.]

[Họ tên: Trình Thi Lệ, ngày mai bà ta sẽ xuất hiện ở G thị,  khách sạn Hoàn Thành, phòng 1901. Biển số xe là:]

[Cần chúng tôi thu thập thông tin gì?]

[Các anh có thể chụp được cái gì thì chụp cái đó, chỉ cần gửi tất cả tin tức của bà ta mà các anh nắm được cho tôi là được rồi.]

[Không thành vấn đề! Là thế này này, chúng tôi cần một ít tiền đặt cọc trước.]

[Số tài khoản.]

Cố Nhất Nặc lấy chiếc thẻ ngân hàng ở một bên lại, cô vừa mới kiểm tra qua, trong thẻ này có năm trăm vạn, xem ra vì bợ đỡ Lục tiên sinh Lục phu nhân, người cha này của cô ra tay thật hào phóng, không tiếc tiền.

Chỉ một lát sau, màn hình máy tính của cô nhấp nháy, đối phương giống như rất cấp bách, nhắc nhở cô ba lần.

[Ngại quá, việc này sai rồi, tôi vừa mới nhận được hai mươi vạn, là bạn gửi sao?]

[Đúng vậy, tôi nghe bạn bè nói anh vừa mới khởi nghiệp, cho nên gửi cho anh một lần luôn. Là cái giá này đi?]

[ Bạn là thiên sứ thượng đế phái xuống phải không? Bạn không sợ tôi bỏ trốn sao? Bạn cũng chưa gặp qua tôi, giấy phép hoạt động, hợp đồng, cái gì cũng chưa có ký! Hơn nữa hai mươi vạn, là một vụ điều tra đặc biệt phức tạp, việc này của bạn cũng quá đơn giản.]

[Dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng người, anh đừng xem thường việc này của tôi, có khả năng đến cuối cùng, cũng không đơn giản.]

[Cho dù là không đơn giản, số tiền này cũng đủ rồi. Bạn yên tâm, tôi có thể tra ra tổ tông tám đời của bà ta ra cho bạn. Còn có yêu cầu gì, bạn chỉ cần nói với tôi là được.]

[Cám ơn.]

Đối phương thật lâu cũng không có gửi tin nhắn lại, Cố Nhất Nặc nhíu mày, chẳng lẽ là có việc gì chậm trễ?

[Sao tôi có cảm giác, vẫn rất là không chân thật, số di động của bạn là bao nhiêu? Chúng ta cũng cần phải có một bản hợp đồng, như vậy đối với bạn cũng có một ít bảo đảm.]

[Không cần, liền dùng QQ liên lạc đi, tôi tin tưởng anh, điều tra được tin tức gì cứ gửi vào hộp thư của tôi.]

[Được, nếu bạn đã tin tưởng tôi như thế, không cần phải nói nhiều, kẻ hèn này nguyện cố hết sức mình! Còn không có hỏi bạn, phải xưng hô như thế nào?]

Cố Nhất Nặc nghĩ nghĩ, đánh ra một cái tên: [Tôi họ Mễ] đây là họ của mẹ cô.

[Mễ tiên sinh, hay là mễ tiểu thư?]

[Mễ tiểu thư.]

[Mễ tiểu thư, còn có điều gì dặn dò sao?]

[Gọi tôi là hạt gạo nhỏ là được rồi.]

[Được, Hạt Gạo Nhỏ.]

Lại tùy tiện hàn huyên thêm vài câu, Cố Nhất Nặc gấp máy tính lại, nhìn thời gian, đã hơn mười một giờ, cô lập tức sửa sang lại sách vở cho tốt, lên giường ngủ.

Một đêm không mơ mộng gì, ngủ thật yên tĩnh.

Đồng hồ báo thức vang lên, Cố Nhất Nặc duỗi cái eo lười, từ trong chăn vươn một bàn tay lần tìm đồng hồ báo thức, chỉ là cô còn chưa có sờ đến đồng hồ báo thức, đột nhiên sờ đến một bàn tay. Sợ tới mức cả người cô từ trên giường bật dậy.

Lục Dĩ Thừa cười nhìn dáng vẻ cô mới vừa tỉnh ngủ, giống một con mèo nhỏ lười biếng cực kỳ, hắn cầm lấy đồng hồ báo thức tắt đi.

Cố Nhất Nặc dụi dụi mắt, vẻ mặt ngốc bức nhìn Lục Dĩ Thừa mới sáng sớm đã xuất hiện ở trong phòng cô, "Sao anh lại tới sớm vậy?"

"6 giờ rời giường, không tính là sớm, nhanh dậy ăn sáng, chuẩn bị đi học."

Cố Nhất Nặc kéo chăn ra, chuẩn bị xuống giường, thân thể bỗng nhẹ bẫng, bị hắn ôm lên.

"Anh làm gì vậy! Mau buông tôi xuống!" Cô lập tức vung tay lên đánh một cái kháng nghị.

"Chân em bị thương." Lục Dĩ Thừa ôm cô đến toilet.

Khuôn mặt nhỏ của Cố Nhất Nặc đều nghẹn đỏ! Chỉ là chân cô bị thương mà thôi, cũng không có đến nông nỗi sinh hoạt cá nhân không thể tự gánh vác! Hắn đây là có ý gì hả! Ôm cô vào đây còn còn chưa tính, tại sao lại còn đặt cô lên bệ bồn cầu!

Hai tay cô gắt gao túm lấy quần mình, Lục Dĩ Thừa bị hành động này của cô chọc cười.

"Cũng không phải là con nít ba tuổi, còn muốn tôi giúp em cởi quần, bế đi tiểu?"

Cố Nhất Nặc tức giận đến mức bờ vai nhỏ run lên, cắn răng nói: "Ra! Đi ra!"

Lục Dĩ Thừa xoay người đi ra ngoài, giúp cô đóng cửa lại, Cố Nhất Nặc lập tức đứng lên khoá trái cửa lại, mở vòi nước ra che đi âm thanh xấu hổ đó.

Chờ cô rửa mặt xong đi ra ngoài, nhìn thấy Lục Dĩ Thừa đang ngồi trước giá vẽ, nhìn tác phẩm bình thường cô luyện bút, từng bức từng bức, xem rất nghiêm túc.

"Quả nhiên, em vẽ so với thành tích đẹp hơn nhiều."

"Thành tích của tôi cũng không kém! Vừa rồi thi hơn lần trước mười điểm!" Lần trước, chỉ là cô chưa có thích ứng kịp, thi rất kém.

Rốt cuộc cô cũng có được nền tảng, chỉ cần cô nỗ lực, cũng sẽ không kém cỏi đi! Nói cho cùng thật sự thì dường như cũng không xấu lắm.

"Đây còn không phải là công lao của tôi sao." Lục Dĩ Thừa sửa sang lại bức tranh, để lại vào trong cặp.

"Anh ra ngoài trước đi, tôi muốn thay quần áo."

"Cũng không phải là chưa nhìn thấy qua."

"Đi ra ngoài nhanh lên!" Cố Nhất Nặc kéo hắn, đẩy ra ngoài.

Lục Dĩ Thừa bị đẩy ra khỏi cửa, Cố Nhất Nặc mạnh mẽ đóng sầm cửa lại, hắn cũng không đi đâu hết, liền dựa vào trước cửa chờ.

Cô gái nhỏ này, tỉnh dậy sức lực tức giận cũng không nhỏ!

Cố Minh Tuyết nghe được thanh qam của Cố Nhất Nặc ở bên này, mở cửa ra nhìn xem, liền phát hiện bóng dáng Lục Dĩ Thừa, trong lòng cô ta một trận mừng thầm.

"Anh Dĩ Thừa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net