Chương 63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Từ trong phòng trang điểm đi ra, mái tóc của Cố Nhất Nặc được búi cao ở sau đầu làm nổi bật chiếc cổ thon dài, đường cong trên người càng thêm tuyệt đẹp.
Kỳ thật, lúc Cố Nhất Nặc nhìn thấy chính mình ở trong gương, cô cũng không dám tin, người đó là chính mình!

"Thời gian không sai biệt lắm, chúng ta đến đấy đi." Bạch Duật nhìn đồng hồ một chút, nhẹ nhàng nói với Cố Nhất Nặc.

"Nhưng mà, giày của tôi......"

"Chân em bị thương, không thể đi giày cao gót."

Cố Nhất Nặc nhìn đôi giày bệt mình đang đi, cảm thấy không ăn nhập gì với bộ váy trên người mình cả. Cô cũng rất thích cái đẹp, ăn mặc như vậy chính cô cũng không thể chấp nhận được.

"Chân tôi đã không sao rồi, miễn cưỡng đi một lát cũng được mà, chủ yếu là để như vậy thật khó coi." Cô gái nhỏ có chút thẹn thùng, cúi đầu cười.

"Được rồi, chọn một đôi thoải mái đi." Trong mắt Bạch Duật có thêm vài phần sủng nịch mà chính mình cũng không có phát giác ra.

......

Cận Tư Nam thật vất vả mới lôi được Lục Dĩ Thừa ra khỏi Thịnh Thế Hoàng Tước.

"Lục Đại thiếu, anh cũng nên ra ngoài một chút đi."

"Vũ hội của ai? Làm Cận gia tam thiếu cậu cũng nể tình?" Lục Dĩ Thừa thuận miệng hỏi.

"Không phải là tôi cho ai chút mặt mũi đâu, chỉ là tôi muốn mang anh ra ngoài hít thở không khí, vừa vặn cũng không có công việc gì cần làm nên nhận lời mời của Diệp đại tiểu thư, nghe nói đứa em họ Đỗ Thiên Thiên kia của anh cũng tới, hai người này từ Đế Đô chạy tới đây mở vũ hội, anh nói có kỳ quái hay không?"

Lục Dĩ Thừa đã không có hứng thú nghe tiếp.

Cận Tư Nam lại tiếp tục ngồi lê đôi mách, "Nghe nói, Diệp đại tiểu thư kia là nhìn trúng một người đàn ông ở G thị, cô ta đang học đại học, không tiếc mỗi cái cuối tuần bay tới bay lui theo đuổi tên này, lúc này đây, tám phần cũng là vì gã đàn ông này."

"Vậy cậu đến đó náo nhiệt cái gì?"

"Nơi náo nhiệt có thể xua tan đi áp lực và cô độc trong lòng."

"Ai cô độc? Ai áp lực?" Lục Dĩ Thừa lạnh giọng phản bác.

"Được, là tôi, là tôi là được rồi chứ gì?"

Địa điểm tổ chức vũ hội là quán Bar Phượng Hoàng ở G thị, đêm nay quán bar này được Diệp Điệu Kha bao trọn, vì để hợp với phong cách của Bạch Duật mà đặc biệt sai người trang hoàng lại một chút.

"Tiểu Kha, một cái quán bar đều đã bị cậu biến thành triển lãm tranh rồi, mình nói cậu đủ rồi đấy!"

"Thiên Thiên*, Bạch Duật nhất định sẽ thích! Cậu nói xem, Bạch Duật có thể nào nhìn thấy mình dụng tâm như thế mà lập tức liền đồng ý với mình, làm bạn trai mình hay không?"

*thiên thiên trong tên này không phải là trời mà có nghĩa là cây cối xanh tốt, chữ tiểu trong diệp tiểu kha hay diệp điệu kha cũng không phải là nhỏ mà có nghĩa là một thanh tre nhỏ nha. Lúc là điệu kha, lúc thì là tiểu kha, loạn cả lên.

"Theo mình thấy thì không bằng cậu trực tiếp hạ dược, ngủ với anh ta luôn đi! Còn ở đó phí hoài nhiều tâm tư như thế."

"Nếu như có thể làm vậy, mình còn phải hao hết tâm tư đi lấy lòng anh ấy như thế sao? Dạy chính là cái học viện Mỹ Thuật quái quỷ gì đó, suốt ngày vẽ tranh! Phiền chết đi được!"

"Hoá ra cậu thi vào học viện Mỹ Thuật, cũng là vì Bạch Duật ha!"

"Còn có thể là vì cái gì? Mình ghét nhất chính là vẽ tranh!"

Diệp Tiểu Kha nhắc tới cái này liền cảm thấy phiền lòng, cô ta vẫn là nhờ vả quan hệ mới có thể được vào học ở cái học viện Mỹ Thuật này!

"Cho mình điếu thuốc, nhắc tới cái này mình liền cảm thấy buồn bực!"

Đỗ Thiên Thiên rút ra hai điếu thuốc, một điếu là cho mình, điếu còn lại ném cho Diệp Điệu Kha.

"Làm sao cậu nắm chắc là Bạch Duật nhất định sẽ đến?"

Diệp Điệu Kha cười thần bí, "Trong tay mình có thứ mà anh ấy muốn. Anh ấy nhất định sẽ đến!"

Một điếu thuốc cũng hút xong rồi, Diệp Điệu Kha lấy chai nước xịt thơm miệng trong túi xách ra, xịt xịt vài cái vào trong miệng khử mùi thuốc lá đi một chút, Bạch Duật không hút thuốc lá, cũng ghét người khác hút thuốc!

Nhưng mà cô ta lại nghiện thuốc lá không cai được. Sửa sang quần áo lại một chút, lúc này mới đi ra ngoài.

Hôm nay cô ta mời không ít người, cho dù là những người này là hướng về phía Diệp gia danh hào, cũng phải lục tục đến đây lấy lòng cô ta.

Mục tiêu hôm nay của cô ta chính là nhất định phải nắm chặt được Bạch Duật, nhất định phải ngủ với người đàn ông này!

Quán bar có hai tầng trên dưới, trang trí như thế thật sự cảm giác có vài phần thanh cao tao nhã, còn có một dàn nhạc là Diệp Tiểu Kha đặc biệt mời từ nước ngoài về. Người đến tham gia vũ hội cũng đều yêu cầu phải ăn mặc lễ phục dạ hội chính thức.

Hết thảy, đều là vì đón ý nói hùa theo phong cách của Bạch Duật!

Quán bar, đã tới không ít người, giới trẻ vòng đi vòng lại giới thiệu lẫn nhau, lập tức liền hoà mình.

Cận Tư Nam cùng Lục Dĩ Thừa trực tiếp lên tầng hai, tìm một vị trí tốt vừa tầm mắt liền ngồi xuống.

Tầng một là một sàn nhảy rất lớn, hai bên là chỗ ngồi nghỉ ngơi, nhân viên phục vụ mặc tuxedo xuyên qua xuyên lại trong đám người, thỉnh thoảng tiếp rượu và hoa quả.

"Như thế nào? Thiên Thiên!" Diệp Điệu Kha rất vừa lòng với buổi vũ hội này.

"Diệp đại tiểu thư cậu tự mình xuất quân, làm sao lại kém được, mình nói cậu đều đã theo đuổi Bạch Duật ba năm rồi phải không? Lúc này đây, nếu như lại không thành công, liền hết hi vọng đi!" Đỗ Thiên Thiên khuyên nhủ.

"Mình nhất định sẽ thành công!" Diệp Điệu Kha tuyệt đối không thể lại thất bại! Chỉ bằng thân phận Diệp gia đại tiểu thư của cô ta, hơn nữa dung mạo cô ta cũng không có khả năng bị bất kỳ kẻ nào ở bên cạnh Bạch Duật đánh bại!

Người đều đã không sai biệt lắm đến gần đủ rồi, khúc nhạc khiêu vũ du dương vang lên, không ít người đi đến sàn nhảy, nhẹ nhàng khiêu vũ.

Lục Dĩ Thừa và Cận Tư Nam ngồi ở tầng hai, có vẻ cùng với cái vũ hội này không hợp nhau, không ít cô gái dùng ánh mắt lả lướt đến mời gọi. Nhưng cả hai người đều là lạnh lùng.

Cái loại địa phương này, đám con gái như thế này sao có thể lọt được vào mắt Cận tam thiếu. Càng miễn bàn đến Lục Dĩ Thừa, anh vốn dĩ đã chẳng có được bao nhiêu hứng thú với phụ nữ, lại nói hiện tại đã có vị hôn thê, tự nhiên là nhìn một cái cũng lười phải liếc mắt nhìn xem.

"Mấy người cô độc, cho dù là ở đâu cũng đều không xua được cô độc, Lục Đại thiếu, tôi thấy anh không có hứng thú như vậy, không bằng chúng ta đi thôi." Cận Tư Nam đề nghị.

Lục Dĩ Thừa đứng lên, đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nhìn thấy ở cửa ra vào có một bóng dáng quen thuộc.

Cố Nhất Nặc! Thế nhưng cô lại tới mấy nơi này!

Bạch Duật cùng Cố Nhất Nặc chậm rãi đi vào, lúc đi đến cửa, Cố Nhất Nặc không có chú ý đến bậc thang trước mặt, suýt chút nữa té ngã, Bạch Duật nhanh tay lẹ mắt đỡ Cố Nhất Nặc.

"Nặc Nhi, chân em không sao chứ?"

"Không sao, đợi một lát tôi tìm một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, anh liền không cần phải xen vào tôi." Cố Nhất Nặc cười đáp lại. Đi một đôi giày đế bằng còn không cảm thấy sao cả, hiện tại đi một đôi giày cao gót vào vẫn là cảm thấy có chút cố hết sức.

Bạch Duật vươn cánh tay về phía cô, ý bảo cô khoát tay mình, như vậy cô có thể giảm bớt một ít trọng lực dồn lên chân, có thể đi vững được một chút.

Đối mặt với Bạch Duật thân sĩ mời, Cố Nhất Nặc không có bất cứ ý nghĩ gì khác, tự nhiên ôm cánh tay Bạch Duật đi về phía trước.

Khoảnh khắc đó khi Cố Nhất Nặc khoác tay Bạch Duật, nháy mắt, ánh mắt Lục Dĩ Thừa đột nhiên âm trầm xuống.

Đây là cô nói, cuối tuần muốn nghỉ ngơi cho tốt! Còn kêu anh không cần đi tìm cô, hoá ra lại là cùng Bạch Duật cùng nhau đi tham gia vũ hội?

Hơn nữa, ăn mặc đây là cái loại quần áo gì? Ai cho phép cô mặc quần áo hở hang đến như vậy! Lục Dĩ Thừa mới chỉ là nhìn thấy chính diện, nếu là nhìn đến khoảng trống gợi cảm ở sau lưng, không biết là có thể sẽ phát điên phát cuồng lên ngay tại chỗ hay không nữa!

Một cơn phẫn nộ suýt chút nữa quét sạch lí trí của Lục Dĩ Thừa, anh hận không thể ngay lập tức lao xuống đó cướp Cố Nhất Nặc về!

Cận Tư Nam thấy Lục Dĩ Thừa không đi, tò mò nhìn theo tầm mắt Lục Dĩ Thừa, liếc mắt một cái liền nhận ra Cố Nhất Nặc ở bên cạnh Bạch Duật!

---###

Quà mừng Giỗ Tổ. Mấy nàng điểm danh cho ta xem nào, nhớ vote, cmt nhiệt tình vào đi. Chiều nay có quà nữa. Nhớ đó, đọc mà ko vote, ta hờn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net