Chương 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một lát sau, Cố Minh Tuyết sửa soạn xong đi ra ngoài, nhìn Trình Thi Lệ hỏi: "Mẹ, quần áo của con mẹ có mang theo không?"

"Có." Trình Thi Lệ ngơ ngác nhìn Cố Minh Tuyết, đột nhiên Cố Mính Tuyết trở nên bình tĩnh khiến cho bà ta có chút sợ hãi.

Cố Minh Tuyết đi đến trước tủ quần áo, chọn một bộ quần áo bình thường cô ta thích nhất, thay đồ xong cô ta ngồi ở trước bàn trang điểm, bắt đầu hoá trang.

Nửa giờ sau, khí sắc của cô ta khôi phục lại bình thường, thoạt nhìn so với bình thường không có khác biệt gì nhiều.
"Mẹ, con tuyệt đối sẽ không thất bại bởi Cố Nhất Nặc."

Lúc này trái tim đang treo lơ lửng của Trình Thi Lệ rốt cuộc mới hạ xuống, đi tới trước vỗ vỗ bả vai Cố Minh Tuyết, nhìn ảnh ngược ở trong gương.
"Không hổ là con gái của Trình Thi Lệ này!"

Cố Minh Tuyết nhìn chính mình ở trong gương, lộ ra một tia ý cười, "Cố Nhất Nặc! Mày cứ chờ đi, Cố Minh Tuyết này tuyệt đối không sẽ bỏ qua cho mày!"

Đột nhiên, trong người cô ta lại truyền đến cảm giác dị dạng khác thường, nụ cười cứng lại, khuôn mặt cô ta bắt đầu vặn vẹo. Cảm giác giống như là một đàn kiến đang bò ở làn da cô ta. Sâu trong nội tâm bộc phát một loại khát vọng không thể nói rõ.

Trình Thi Lệ phát hiện ra Cố Minh Tuyết có điểm khác thường, ôm chặt Cố Minh Tuyết vào trong ngực, "Tiểu Tuyết, đừng sợ! Có mẹ ở đây! Đừng sợ!"

Đột nhiên Cố Minh Tuyết đứng bật dậy, vung tay đấm vỡ tấm gương trước mặt!
Cô ta không muốn nhìn thấy bộ dạng của mình như thế này, không muốn!

Bế tắc, Trình Thi Lệ lại trói Cố Minh Tuyết lại lần nữa, kéo cửa đi ra ngoài.

"Cố Nhất Nặc! Tao muốn mày chết không được tử tế! Cố Nhất Nặc! Mày cứ chờ đi!" Trong phòng, truyền ra tiếng Cố Minh Tuyết thảm thiết gào rống.

Trình Thi Lệ đi đến sofa, châm một điếu thuốc, nhìn đồng hồ trên tường đã hơn 11 rưỡi khuya.
Bà ta lao tâm khổ tứ, đầu tiên là dàn dựng ra một trận tai nạn giao thông, diệt trừ được cái người phụ nữ họ Mễ kia, thành công gả cho Cố Tùng Bác, trở thành Cố phu nhân. Tuy rằng đã để sót lại một Cố Nhất Nặc, bà ta cũng chưa từng để vào trong mắt, không nghĩ tới, chính cái  con tiện nhân mà bà ta không để vào trong mắt kia lại cho bà ta một kích trí mạng như thế!

Cửa mở, Triệu Kính xách theo một ít thức ăn khuya đi vào. Nghe thấy tiếng Cố Minh Tuyết gào rống, hắn ta nhíu mày một chút, lúc này mới qua mấy tiếng đồng hồ đã lại phát tác rồi sao?

Trình Thi Lệ lập tức dập tắt điếu thuốc, "Như thế nào, có điều tra ra không?"

"Di động em có vấn đề, bị người ta cài vào một loại virus nghe lén điện thoại em."

"Quả nhiên là con tiện nhân này!" Trình Thi Lệ nhận lấy di động, nắm chặt ở trong lòng bàn tay.

"Tiếp theo em định làm thế nào?"

"Hừ! Một con gà con mới nhú lông cũng dám đối đầu với em! Quả thực là không biết tự lượng sức mình!" Trình Thi Lệ hừ lạnh một tiếng, "Anh đi mua cho em một cái di động khác đi, còn cái này......" Một điệu cười âm lãnh hiện lên trên khóe môi bà ta.

"Kế hoạch của em đã bị Cố Nhất Nặc biết rồi, em phải cẩn thận, rất có khả năng nó có đoạn ghi âm cuộc gọi ở trong tay."

"Nếu nó biết rồi cũng tốt, chúng ta liền tương kế tựu kế! Em còn một việc muốn anh đi làm."

"Muốn anh làm cái gì, em chỉ cần nói thôi."

......

Chuông báo thức vang lên, Cố Nhất Nặc xoa xoa hai mắt nhập nhèm, lười biếng duỗi cái eo lười, với tay lần tìm di động chuẩn bị tắt đồng hồ báo thức đi, đột nhiên có một cỗ nhiệt độ nóng cháy vây quanh người cô.

Lục Dĩ Thừa ôm eo cô, cho cô một nụ hôn chào buổi sáng.
Cố Nhất Nặc bị hôn thất điên bát đảo, hơn nữa mới sáng sớm, vốn dĩ cả người lười biếng mềm mại như một cục bông gòn, sức lực để mà giãy giụa đều không có.

Rốt cuộc Lục Dĩ Thừa cũng chịu buông cô ra, nhìn khuôn mặt nhỏ kiều diễm của cô cười nói, "Bà xã, buổi sáng tốt lành."

Cố Nhất Nặc thở phì phì nhìn anh, cô cảm thấy một chút cũng không tốt!
Lục Dĩ Thừa cười rất đắc ý, vỗ vỗ vào cặp mông tròn trịa của cô mấy cái, "Xuống giường đi, sắp 7 giờ rồi, Bị muộn rồi!"

7 giờ! Cố Nhất Nặc chẳng quản được gì nữa, từ trên giường ngồi bật dậy, ba chân bốn cẳng vọt thẳng vào trong toilet.

Lục Dĩ Thừa đứng dậy đi thay quần áo rồi mới giúp Cố Nhất Nặc chuẩn bị quần áo đồng phục.

Cố Nhất Nặc lao ra, giật lấy đồng phục rồi lại chạy biến vào trong toilet, thay xong quần áo, chải chải tóc một chút liền xách cặp sách lên lao xuống lầu.

Lục Dĩ Thừa đi xuống lầu, quả nhiên là nhìn thấy Cố Nhất Nặc đứng ở trong phòng khách. Vừa thấy anh đi xuống lầu liền chỉ vào anh chất vấn: "Rõ ràng mới 6 giờ 45!"

"Bốn bỏ lên năm, làm tròn, qua 6 giờ rưỡi cũng có thể nói là sắp 7 giờ." Lục Dĩ Thừa cười đáp lại.

Bốn bỏ lên năm còn có thể dùng ở chỗ này sao? Cố Nhất Nặc phát hiện, thế nhưng cô không nói được lời nào!

Lục Dĩ Thừa nhìn bộ dáng cô đang tức giận, tâm tình lại càng tốt hơn. Nếu không phải là sắp 7 giờ thì lại ôm lại hôn thêm một chút, còn vỗ mông cô nữa, cô có thể lại ném cho anh một cái tát nữa hay không, việc này cũng rất khó nói.

"Nhất Nặc tiểu thư, ăn sáng thôi." Tôn tẩu từ phòng bếp đi ra, gọi cô một tiếng.

Cố Nhất Nặc mang theo một bụng tức, đi vào phòng ăn ăn sáng, Lục Dĩ Thừa cũng đi qua, ăn sáng cùng cô.

Tiểu Lưu lái xe đến, đợi ở trước sân. Cố Nhất Nặc ăn xong, đang chuẩn bị xách cặp sách, Lục Dĩ Thừa lại đi trước cô một bước, xách cặp sách lên đi ra ngoài.

Không nghĩ tới, cô vừa mới lên xe, Lục Dĩ Thừa cũng leo lên theo.

"Anh làm cái gì vậy?"

"Đưa em đi học, tối qua đã nói rồi."

"Tiểu Lưu đưa tôi đi là được rồi, anh ở nhà nghỉ ngơi đi."

"Anh phải đi truyền dịch, đưa em đi học xong lại đưa anh đi bệnh viện."

Được rồi, cái lý do này thật sự là khiến cô không có cách nào mà phản bác, xe vừa khởi động, Cố Nhất Nặc liền dời khuôn mặt nhỏ hướng ra ngoài cửa sổ, không thèm để ý tới anh nữa.

"Giận rồi? Ngẫm lại anh có chọc giận em chỗ nào đâu."

"Anh khỏi phải nghĩ, là tôi tự giận chính mình!" Cố Nhất Nặc tức giận đáp lại một câu.

Ngày hôm qua đã nói rồi, cô đi ngủ sofa, chính là đến cuối cùng, thế nhưng cô ngủ lúc nào chẳng biết nữa, mới sáng sớm mở mắt ra còn bị anh ăn đậu hủ, quả thực là buồn bực chết mất!

Tới trường học, Cố Nhất Nặc xuống xe, xách theo cặp sách chạy vào trong sân trường.
Lục Dĩ Thừa nhìn theo bóng dáng cô, ý cười trên khóe môi thật lâu cũng chưa tan đi.

Anh lấy di động ra bấm số của Cận Tư Nam, "Kêu mấy người đó, từ hôm nay chính thức đi làm, ngoài ra, mười mấy người cậu tìm được đó đều đi."

"Đều đi hết? Lục thiếu, tôi không có nghe lầm đó chứ?"

"Không sai, ở bên cạnh Tiểu Nặc 24/24 không rời, ngoài ra đừng để cho Tiểu Nặc phát hiện."

"Lục Đại thiếu, có phải là anh cũng quá khẩn trương rồi hay không, chuyện đó, Diệp Điệu Kha là ngoài ý muốn, còn nữa, đây là anh đề phòng ai vậy? Đề phòng nghiêm ngặt như thế. Chọn một lần mười mấy vệ sĩ, hơn nữa những người này đều được huấn luyện ở võ quán giỏi nhất cả nước, thi đấu đạt giải cao, cần nhiều như vậy làm cái gì, cần thiết sao?"

"Nhiều lời!"

"Tôi......" Cận Tư Nam bị nghẹn nói không ra lời.

"Còn nhớ tôi đã từng nói qua với cậu, Cố gia so với trong tưởng tượng của tôi còn phức tạp hơn nhiều không?"

"Đúng đúng đúng, có nói qua, được rồi, hết thảy đều nghe theo Lục Đại thiếu sắp xếp, đúng rồi, thứ năm chúng ta xuất phát đi? Tôi đi đặt vé máy bay."

"Tôi định nói với cậu, vết thương của tôi còn chưa đỡ, thứ sáu hãy đi."

"Tôi đi! Vết thương thế này, kéo dài thêm một ngày là có thể bình phục sao? Lục Đại thiếu, trình độ chữa bệnh ở quân khu của chúng ta mà còn không chữa được chút vết thương này của anh sao? Luyến tiếc cô vợ nhỏ của anh thì cứ việc nói thẳng ra đi."

"Là luyến tiếc."

Mẹ nó! Cận Tư Nam lại lần nữa không còn gì để nói. Cái quỷ gì vậy, đây đúng thật là cẩu lương rải đột ngột làm cậu ta không kịp phòng ngừa!

"Tôi kêu Tiểu Dư đưa trực thăng đến đón chúng ta, như vậy, Lục Đại thiếu anh có thể ở tới phút cuối cùng mới rời đi."

---###

Lát nữa ta trả nợ truyện ông xã phúc hắc sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net