Chương 77

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Làm loạn? Bà xã à, chuyện gì đều có thể làm loạn, riêng chỉ có chuyện này là không được đâu!" Lục Dĩ Thừa xuống xe, tiện thể cũng kéo Cố Nhất Nặc xuống theo.

Mấy cô nhân viên trong công ty bất động sản lập tức nhiệt tình chào đón. Vừa thấy Cố Nhất Nặc còn mặc đồng phục đi học, nụ cười trên mặt mấy người này liền có chút gì đó quái quái.

Giám đốc kinh doanh nghe tin Lục đại thiếu muốn đến đây mua nhà liền tự mình ra tiếp đón.

Lục Dĩ Thừa và Cố Nhất Nặc được vị giám đốc đó mời đi xong, trong văn phòng liền trở nên náo nhiệt.

"Người ban nãy chính là Lục Đại thiếu đấy! Trời ơi, đẹp trai quá đi mất!"

"Tôi còn tưởng rằng anh ta dắt theo cô nữ sinh cấp ba kia là tiểu tam, không nghĩ tới lại là phu nhân chính thất."

"Aizz, thật là tốt số mà!"

"Ganh tỵ chết mất thôi!"

Giám đốc kinh doanh lấy danh sách những căn hộ mới nhất ra, "Không biết Lục thiếu thích chung cư hay là thiết kế kiểu biệt thự vậy?"

Lục Dĩ Thừa dời ánh mắt sang Cố Nhất Nặc, Cố Nhất Nặc đổi hướng xoay khuôn mặt nhỏ ra ngoài cửa sổ, lại nhớ đến một màn ở Trân Ái Nhất Sinh kia? Cô đã có kinh nghiệm rồi, sẽ không bị anh lừa thêm lần nữa đâu.

Giám đốc kinh doanh thấy vậy liền biết hẳn là vị Lục thái thái tương lai này sẽ quyết định, ông ta lập tức đem catalog đưa tới trước mặt Cố Nhất Nặc, "Lục thái thái thích loại nào vậy? Trước mắt, tất cả các căn hộ và biệt thự mà chúng tôi bán đều ở đây, thiết kế các căn hộ này đều rất không tồi."

"Lục tiên sinh, đây là nhà của anh, anh thấy thích cái nào thì mua cái đó đi." Cố Nhất Nặc quay qua nhìn Lục Dĩ Thừa.

Lục Dĩ Thừa lấy quyển catalog lại, đưa tay lật xem, "penthouse, còn phải có ban công rộng hai trăm mét vuông dùng để làm hoa viên, trong phòng có một phòng vẽ tranh riêng cho vợ tôi, tuy diện tích không lớn lắm nhưng theo anh thấy hai chúng ta ở thì hẳn là cũng đủ, liền chọn căn này đi."

Cố Nhất Nặc nghe Lục Dĩ Thừa nói, anh tính toán cũng khá tốt, nhưng mà ai muốn sống chung với anh chứ!

"Lục tiên sinh thật là tinh mắt, căn penthouse này là căn cao cấp nhất của chúng tôi! Ở tầng cao nhất, tầm nhìn rất tốt, cũng là do chưa có mở bán, nếu như mở bán thì chỉ trong một ngày là đã không còn rồi."

"Đem hợp đồng đến đây, bây giờ liền ký."

"Xin hỏi Lục tiên sinh, muốn thanh toán bằng phương thức gì?"

"Trả hết toàn bộ."

"Được, được!" Vị giám đốc kia cười không khép miệng lại được, một căn hộ gần ba trăm mét vuông, trước mắt một mét đã có giá đến tám vạn, là trả hết toàn bộ đấy!

Hợp đồng được mang tới, Lục Dĩ Thừa nhanh chóng xem qua, cầm lấy bút ký tên của mình vào. Ghi chú rõ ràng quyền sở hữu chỉ có tên của Cố Nhất Nặc.

Đây thuộc về tài sản trước khi kết hôn, về mặt pháp luật thì căn hộ này hoàn toàn thuộc quyền sở hữu của một mình Cố Nhất Nặc, là tài sản riêng.

Cố Nhất Nặc còn không có phát hiện ra điều này, nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý tới cái tên điên Lục Dĩ Thừa này.

"Thủ tục còn lại sẽ có người khác đến làm, tiền đặt cọc sẽ quẹt thẻ." Lục Dĩ Thừa lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa tới trước mặt vị giám đốc đó.

"Được, được, được, khách quý như Lục tiên sinh đây, chúng tôi sẽ sắp xếp thủ tục ngay, lúc nào cũng sẵn sàng."

"Lúc nào thì nhận nhà được?"

"Rất nhanh thôi, tháng chín là sẽ hoàn tất."

Lục Dĩ Thừa đứng dậy, "Bà xã, chúng ta đi thôi."

Lên xe, Cố Nhất Nặc vẫn không lên tiếng, đều có thể nhìn ra được vẻ mặt cô không tình nguyện.

"Anh sắp phải đi rồi, em cũng không thể tươi cười với anh một cái sao?"

"Thật xin lỗi, Lục tiên sinh, tôi lại không phải kẻ đi bán rẻ tiếng cười." Trong lòng Cố Nhất Nặc  thật sự rất khó chịu, cả chuyện mua nhà nữa, chẳng liên quan gì đến cô.

"Em cũng không muốn bán thân à." Lục Dĩ Thừa đáp trả lại cô một câu.

Cố Nhất Nặc xoay người, trừng mắt nhìn anh một cái.

Bên trong xe bỗng dưng trầm lắng xuống, hai người đều không có lên tiếng.

"Tiểu Nặc, người con gái mà Lục Dĩ Thừa này đã nhận định thì cả đời này anh đều sẽ yêu thương, trân trọng." Anh lái xe, ánh mắt  chú nhìn tình hình giao thông trước mặt.

Cố Nhất Nặc lại bởi vì một câu này của anh mà trong lòng có chút hỗn loạn.

"Anh sẽ tin tưởng tôi vô điều kiện, mặc kệ là tôi làm việc gì, anh đều sẽ đứng về phía tôi, làm chỗ dựa vững chắc cho tôi! Vĩnh viễn sẽ không phản bội lại tôi sao?" Cố Nhất Nặc nhìn anh, trầm giọng hỏi.

"Anh đương nhiên sẽ tin tưởng em, sẽ đứng về phía em!" Anh trả lời, quyết đoán kiên định.

"Tôi không tin!"

Suýt chút nữa thì Lục Dĩ Thừa bị cô làm cho tức chết!

"Tại sao em lại không tin? Anh có từng không tin tưởng em, có từng không đứng về phía em, có từng phản bội lại em chưa?"

"Cho dù là hiện tại không có, thì sau này cũng chưa biết chắc!"

"Cố Nhất Nặc, em không chịu nói lí lẽ."

"Tôi chính là không nói lí đấy!" Kiếp trước còn không phải là như vậy sao! Cô chỉ nói lên sự thật mà thôi.

Lục Dĩ Thừa dừng xe ở ven đường, nhìn cô, "Rốt cuộc là có nguyên nhân gì mà lại khiến cho em không tin tôi như thế? Phản bội theo như lời em nói là có ý gì?"

"Chính là ở bên người phụ nữ khác!"

Lục Dĩ Thừa cười một chút, "Lúc mà tôi có thể ở bên người phụ nữ khác, em còn đang ở nhà trẻ đấy! Nếu như muốn thì tôi đã làm từ sớm rồi, em cho rằng mười mấy năm nay, là chịu đựng phí công sao!"

Cố Nhất Nặc không lên tiếng, cúi đầu nhìn mũi chân mình.

Lục Dĩ Thừa giữ chặt bả vai cô, xoay người cô lại, "Cuộc hôn sự này là do ông nội đính ước, cho nên em mới cảm thấy là tôi chỉ dựa theo tâm nguyện của ông nội cho nên mới cưới em?"

"Chẳng lẽ còn không phải sao?"

"Phải, ít nhất là trước ngày sinh nhật ba mươi tuổi tôi còn nghĩ như thế, nhưng mà từ sau sinh nhật ba mươi tuổi, tôi đã có sự lựa chọn của chính mình."

Cố Nhất Nặc nhìn anh, bị anh xoay vòng có chút mông lung, sinh nhật ba mươi tuổi của anh còn không phải là ngày sinh nhật cô mười tám tuổi đó sao?

"Tôi làm việc, không thích bùn lầy ẩm ướt, tình cảm cũng là như thế, tôi thích, không ai có thể cưỡng ép tôi buông tay, tôi không thích, cũng không ai có thể cưỡng ép tôi chấp nhận."

Cố Nhất Nặc càng ngốc hơn, hàng mi thật dài động động vài cái, né tránh cái ánh mắt nóng rực đó của anh.

Lục Dĩ Thừa giữ chặt bả vai cô, khiến cho cô phải nhìn thẳng vào anh. "Tiểu Nặc, anh thích em!"
(我喜欢你)

Bốn chữ này như là một hòn đá thật lớn ném vào hồ nước ở trong tim Cố Nhất Nặc! Thế nhưng anh nói là anh thích cô, cô không có nghe nhầm có phải không? Kiếp trước anh chán ghét cô như vậy, thậm chí còn khinh thường phải nói với cô thêm một lời!

Kiếp này, thế nhưng anh lại thổ lộ với cô?

Kỳ thật, cô không biết, Lục Đại thiếu đã sớm thổ lộ qua với cô, chỉ là do cô xem nhẹ mà thôi.
Cô có cảm giác, không khí trong xe ngày càng loãng, khiến cho cô hít thở không thông.

Lục Dĩ Thừa cúi đầu, hôn lên môi cô, ngay lập tức đoạt lấy chút không khí cuối cùng của cô.

Cảm giác hít thở không thông này khiến cho đầu óc cô trống rỗng, cô mở to đôi mắt xinh đẹp, sững sờ ở nơi đó, bị anh hôn thật vong tình.

Tuy rằng nụ hôn này Lục Dĩ Thừa không có nhận được sự đáp lại của cô, nhưng mà trong lòng anh cũng đã rất thỏa mãn rồi, ít nhất thì cô đã không còn kháng cự như lúc trước.

"Tiểu Nặc, anh phải đi rồi." Lục Dĩ Thừa nhìn thời gian một chút.

Cố Nhất Nặc nghe được tiếng cánh quạt quay, ở mảnh đất trống phía trước có một chiếc trực thăng chậm rãi hạ cánh. Trực thăng vừa hạ cánh, Lục Dĩ Thừa đẩy cửa xe ra, đi về phía chiếc trực thăng đó.

Trên trực thăng còn có mấy người mặc trang phục nguỵ trang, nhìn thấy Lục Dĩ Thừa, lập tức bước tới nghiêm trang chào theo nghi thức quân đội.

Cố Nhất Nặc không biết bản thân mình xảy ra chuyện gì, đẩy cửa xe ra, giống như là bị mất khống chế, chạy về phía Lục Dĩ Thừa. 

---###

Cả nhà có ai xem Phù Dao Hoàng Hậu chưa? Ad mới xem đc 2 tập, thấy hay nên share cho cả nhà xem.😄😄😄.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net