Chương 85

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Đã làm chuyện xấu thì sẽ phải trả giá cho những việc mình làm.

"Đừng có nói cho Nhất Nặc biết, sau này chuyện của Cố gia không cần ở phải nhắc tới ở trước mặt con bé."

"Vâng." Tôn tẩu gật gật đầu.

......

Mười ngày sau, Cố Nhất Nặc có thể xuất viện, dù sao cũng là về Lục gia, Lục lão gia sảng khoái đi làm thủ tục xuất viện cho cô.

Trước cửa bệnh viện có một chiếc Mercedes đang đỗ.

Cố Nhất Nặc không quá hiểu biết về xe, chỉ là liếc mắt nhìn qua một cái, phát hiện không phải là chiếc trước đây Tiểu Lưu vẫn lái, chiếc xe này có khung xe dài hơn, lại còn khí phái hơn chiếc cũ! Cô còn chưa biết là chiếc xe này chẳng những là ngồi sẽ rất thoải mái, lại còn có chức năng chống đạn nữa.

"Lão gia, Nhất Nặc tiểu thư, lên xe đi."

"Nội à, chiếc xe này là của nội mới mua sao?"

"Không phải của ta." Lục lão gia cười tủm tỉm bước tới, thằng cháu đích tôn nhà mình đúng là làm việc rất có hiệu suất, chiếc xe này thế nhưng trong vòng mười ngày đã đưa tới nơi, vừa vặn đón Nhất Nặc bảo bối về nhà.

"Không phải?" Cố Nhất Nặc không hiểu ra sao, cùng theo lên xe.

Chiếc xe này, không chỉ nhìn quý phái, bên trong lại càng xa hoa không cách nào hình dung, chỉ là cái phong cách này, sao cô cứ cảm thấy quái quái? Thiết kế nội thất xe sao lại toàn màu hồng phấn thế này ta?

Ghế ngồi còn bọc lông thú màu trắng. Chiếc xe này không phải là của ông nội, vậy thì nhất định là của Lục Dĩ Thừa, chỉ là cái phong cách này cũng quá là quỷ dị đi mất.

"Nhất Nặc, có thích không?" Lục lão gia dò hỏi Cố Nhất Nặc.

"Chưa từng ngồi qua chiếc xe nào thoải mái thế này luôn."

"Sau này, mỗi ngày đều có thể ngồi rồi."

"A?" Cố Nhất Nặc còn không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Chiếc xe này là của con đấy."

"Con...... Con?" Cố Nhất Nặc lắp bắp hỏi lại, sao tự dưng cái xe này lại biến thành của cô?

"Dĩ Thừa mua, nó ngại chiếc xe trước kia không gian hơi nhỏ, không đủ thoải mái, chiếc xe này cách âm rất tốt, tính an toàn lại cực cao, cho nên liền đổi cho con một chiếc." Lục lão gia cảm thấy, cháu trai nhà mình chính là bởi vì Tiểu Nặc là bị người dùng taxi bắt cóc, trong lòng có bóng ma, cho nên mới đổi một chiếc xe như thế! (Theo ta thấy thì dụng ý của Thừa ca là để sau này 2 người chơi trò xe rung lắc với nhau cho thoải mái thì đúng hơn. Hehehe!)

Xe này là Lục Dĩ Thừa mua cho cô?! Cố Nhất Nặc ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời khó có thể tiêu hóa được sự thật này.

"Cũng tốt, đổi xe rồi ta cũng yên tâm." Lục lão gia cứ cười toe gật gật đầu.

Hình như Cố Nhất Nặc còn nhớ rõ, chiếc xe trước đây của Lục Dĩ Thừa hình như là Maybach đi? Một chiếc siêu xe như vậy thế nhưng còn bị anh ghét bỏ? Ách, không đúng, chiếc xe này là đổi cho cô.

Cô còn không biết, phía sau còn có một chiếc xe đi theo sát bọn họ, có mấy vệ sĩ đang ngồi trong xe, mỗi một lần ra cửa là đều dàn quân như thế này!

Ngồi trong chiếc xe này, tâm tình cô trở nên phức tạp khó có thể hình dung, trong đầu không tự chủ được hiện ra cảnh tượng ngày hôm đó.

Ngay lúc cô tuyệt vọng, anh đột nhiên xuất hiện, vì cô mà anh còn bị đâm một nhát! Nhà xưởng cháy, anh ôm cô lao ra ngoài, từng cảnh từng cảnh đều hiện ra rõ ràng trong đầu cô.

"Nội ơi, mấy ngày nay anh ấy có gọi điện về không ạ?"

"Hai ngày trước có gọi, ngày nào cũng gọi, lại sợ con nói chuyện quá đau cho nên không có cho con nghe máy."

"Vết thương của anh ấy thế nào rồi?"

"Đã sớm không sao rồi......" Đột nhiên Lục lão gia phát hiện ra là mình nói chuyện quá là hấp tấp, lập tức sửa miệng: "Ách, kỳ thật, ta cũng không rõ lắm, hẳn là không sao đâu, hay là con gọi điện, tự mình hỏi một chút đi?"

Cố Nhất Nặc đón lấy điện thoại, bấm số của Lục Dĩ Thừa.

Lúc này, Lục Dĩ Thừa đang nằm trên giường bệnh ở quân khu, bình máu đỏ tươi còn đang nhỏ giọt.

"Lục thiếu, thời gian này rượu, thuốc lá anh không được đụng vào, mỗi ngày phải bổ sung thêm dinh dưỡng, một tên to đầu lớn xác mà lại bị bệnh thiếu máu, anh không biết xấu hổ sao? Chuyện này mà đồn ra ngoài, anh cũng không sợ anh em Đệ Tứ quân khu chúng ta chê cười anh à!" Khổng Nhất Phàm nhịn không được lải nhải một tràng.

Di động vang lên, Lục Dĩ Thừa lấy ra vừa thấy là số của ông nội gọi.

"Alô, tôi là Cố Nhất Nặc." Giọng nói mềm mại của Cố Nhất Nặc truyền tới.

"Tiểu Nặc!" Lục Dĩ Thừa liền từ trên giường ngồi bật dậy, vì động tác quá nhanh cho nên liền choáng váng mặt mày.

"Lục Đại thiếu, anh ngồi dậy làm cái gì? Nhanh nằm xuống!"

Lục Dĩ Thừa liếc qua Khổng Nhất Phàm một cái, bác sĩ Khổng bảnh trai lập tức ngậm miệng lại.

Cố Nhất Nặc nghe tiếng nói trong điện thoại, đầu mày liền chau chặt lại, "Anh xảy ra chuyện gì?"

"Không có việc gì, đang huấn luyện thôi." Lục Dĩ Thừa xoa xoa thái dương cho bớt choáng. "Hôm nay là ngày em xuất viện phải không? Đầu lưỡi có còn đau không?"

"Ông nội đã làm thủ tục xuất viện cho em rồi, đầu lưỡi không đau nữa, vết thương cũng sắp khỏi hẳn rồi."

"Ừ." Lục Dĩ Thừa gật gật đầu, vết thương của cô không nghiêm trọng lắm, về nhà dưỡng thương tốt hơn là ở trong bệnh viện.

"Còn anh? Anh sao rồi?"

"Anh? Không sao, chỉ là một chút vết thương, đã sớm bình phục rồi, ông nội không có nói với em sao?"

"Nội nói cho em nghe rồi, nhưng mà em còn có chút lo lắng."

Lo lắng? Khoé môi Lục Dĩ Thừa hơi hơi cong lên.

Bác sĩ Khổng đứng một bên nhìn thấy mà ngây cả người, cái lão Diêm La Vương mặt lạnh hơn tiền này nào giờ có thấy ôn nhu như thế này đâu? Ông trời ơi! nụ cười này, quả thực là khiến cho cậu ta phải hoài nghi cuộc đời!

Cố Nhất Nặc cầm điện thoại, trầm mặc một hồi, cũng không biết nên nói gì nữa.

Hôm đó, cô ôm anh không muốn buông tay, hiện tại nghĩ lại cảm thấy thật là mất mặt, tường thành phòng bị của cô, không biết bắt đầu từ lúc nào đã từ từ sụp đổ......

"Sao em không nói gì nữa vậy?"

"Anh không sao thì tốt rồi, em cúp máy trước đây."

Cúp máy? Mới nói mấy câu đã cúp máy nhanh như vậy sao! Lục Dĩ Thừa ngã rầm một cái xuống giường bệnh.

"Lục Đại thiếu, anh truyền máu thế này là chỉ trị phần ngọn không trị được gốc! Tôi truyền cho anh mấy bình dịch dinh dưỡng vậy, đợi lát nữa vẫn nên ăn một chút gì đi?"

"Không được, càng là lúc này lại càng ăn không vô, nôn chết mất!"

"Một con người rắn rỏi như thế lại còn mắc cái bệnh kiêu ngạo thế này!" Bác sĩ Khổng lắc đầu, xoay người đi ra ngoài.

......

Cố Nhất Nặc trả điện thoại lại cho Lục lão gia, để tránh cho xấu hổ, cô lập tức nói lảng sang chuyện khác, "Nội, con muốn đến bệnh viện trước, đi thăm Hứa Thụy một lúc đi."

"Được rồi, ta đi với con."

"Thăm Hứa Thụy xong, con liền trở về thu dọn đồ đạc."

"Được đó, được đó! Sớm thu dọn một chút, dọn về đây đi, cũng đỡ phiền toái." Lục lão gia giơ hai tay đồng ý.

Hứa Thụy nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hiện giờ còn chưa thể xuống giường, ba mẹ cậu ấy còn ngồi trông ở một bên, trông cũng vô cùng tiều tụy.

Lục Dĩ Thừa thay Hứa Thụy thanh toán tất cả chi phí điều trị, ngoài ra cũng cho ba mẹ cậu ấy một số tiền, có thể giúp cho bọn họ khỏi lo cơm áo gạo tiền.

Cố Nhất Nặc bước vào phòng bệnh, Hứa Thụy lập tức động đậy muốn ngồi dậy.

"Tiểu Nặc, cậu sao rồi?"

"Hứa Thụy, cậu mau nằm xuống đi!" Cố Nhất Nặc bước nhanh tới trước, Hứa Thụy đều đã như vậy rồi lại còn quan tâm đến cô, trong lòng cô lại càng thêm tự trách.

"Mình xuất viện rồi, cậu cũng phải cố lên đấy!"

Hứa Thụy thở dài nhẹ nhõm một hơi, cười nói: "Mình không sao, rất nhanh thôi mình cũng có thể xuất viện rồi!"

Cố Nhất Nặc xách túi hoa quả đưa cho mẹ của Hứa Thụy, lại ngồi ở mép giường nhìn cậu ấy. Cô biết, lúc cậu được đưa tới bệnh viện, tình hình rất nguy kịch! Bác sĩ thông báo tình hình cậu ấy bất lợi đến mấy lần, những việc này cô đều biết!

Cô nợ Hứa Thụy, có khả năng cả đời này cô cũng đều sẽ trả không xong.

"Thật xin lỗi, bởi vì mình mới khiến cho cậu bị thương nặng thế này."

"Tiểu Nặc, cậu đừng có tự trách bản thân mình, chuyện này không có liên quan gì đến cậu, đều là do bà mẹ kế đó của cậu làm!" Hứa Thụy có chút kích động, ho khan kịch liệt một hơi dài.

Lục lão gia bước tới trước, vỗ vỗ bả vai Hứa Thụy, "Tiểu tử, dưỡng thương cho tốt."

Hứa Thụy nằm xuống, đối diện với ánh mắt sáng ngời của Lục lão gia, bỗng nhiên cảm thấy có chút áy náy, "Thật xin lỗi, con không nên xúc động như thế, rõ ràng biết mình không có bản lĩnh mà còn muốn làm anh hùng."

"Tuổi trẻ không biết sợ mà." Lục lão gia nhẹ gật gật đầu.

Hứa Thụy chỉ cảm thấy trên mặt một trận phát sốt, giống như là cậu ấy đột nhiên đã trưởng thành, hiểu ra được điều gì đó. Trong bất tri bất giác, một cậu thiếu niên đã trải qua biến đổi hoàn thành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net