QLTL 371

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nó thẳng tắp và thon dài. ( chân dài, vú to...lại sướng anh main..)

Một Đại Dương Mã! < tên một nhân vật trong truyện của người Trung Quốc, ý chỉ người cao to hơn bình thường.> Lương Thần không trong sáng mà liên tưởng đến một bộ phim Âu Mỹ đã từng xem qua. Thực sự cầu thị mà nói, người đẹp phương Tây đang ở trước mắt này, bất luận là nhìn từ tướng mạo đến dáng người, thì chất lượng đều hơn xa so với bất kỳ nữ nhân vật chính nào trong các bộ phim điện ảnh người lớn mà hắn từng xem qua. ( Yên tâm..sau này sẽ được chơi thôi)

-Không sao!

Tề Vũ Nhu rất dịu dàng đáp lời, chỉ có điều trong đôi mắt đẹp ấy lại dấy lên một ngọn lửa hung dữ, cũng trong nháy mắt lộ ra ý đồ cảnh cáo mãnh liệt. Như thể một con sói mẹ gầm rống đe dọa đối với những đồng loại khác đang tiếp cận con mồi.

Hình như nhận được thông tin truyền đạt từ ánh mắt của Tề Vũ Nhu, đôi mắt đẹp màu xanh lam như hồ nước lóe lên chút kinh ngạc, sau đó dương cao đôi lông mày lên khiêu khích, cho đối phương một cái mỉm cười quyến rũ.

-Ông chủ, cho tôi một bát mì lạnh!

Cô gái tìm một chỗ ngồi, một chút cũng không để ý tới những ánh mắt đang nhìn về phía cô, hướng vào bên trong mà gọi một câu.

-Nhu tỷ, chị không sao chứ!

Chu Tiểu Mạn quan tâm hỏi, sau đó lấy khăn tay nhẹ nhàng lau những vết bẩn bám trên quần của đối phương.

-Không sao, chúng ta đi thôi!

Tề Vũ Nhu trong lòng thấy ấm áp, nhẹ nhàng dắt tay Chu Tiểu Mạn cùng Lương Thần, Lý Hinh Đình, Đinh Lan đi ra khỏi quán mì lạnh.

Buổi chiều Lương thần hiển nhiên vẫn phải đi làm, còn Lý Hinh Đình, Đinh Lan và Chu Tiểu Mạn cũng phải quay về Liêu Dương. Tỉ mỉ dặn dò Lương Thần phải chăm sóc tốt Nhu tỷ, Lý Hinh Đình và Chu Tiểu Mạn ngồi lên chiếc xe tổng tài tráng lệ của Đinh Lan, rời đi trong sự hộ tống của rất nhiều vệ sĩ.

-Tiểu Thần, cậu cũng đi làm đi, tôi về một mình là được rồi!

Nhìn theo chiếc tổng tài và hai chiếc xe bánh mì phụt khói mà đi, Tề Vũ Nhu quay người nói với Lương Thần.

-Chân Nhu tỷ bị thương vẫn chưa khỏi, cứ để em đưa chị về.

Lương Thần do dự một lúc, rồi lắc đầu nói.

-Có thể đi được rồi, tôi đang muốn nói với cậu, ngày mai sẽ đi làm!

Tề Vũ Nhu mỉm cười nói:

-Yên tâm đi, tôi không yếu ớt như vậy đâu!

Thấy Tề Vũ Nhu khăng khăng muốn trở về một mình, Lương Thần cũng không cố ép, hắn ngồi vào trong chiếc xe Jeep của mình, vẫy tay chào Tề Vũ Nhu sau đó đánh xe rời đi. Trên đường trở về Phòng công an huyện, đôi lông mày của lái xe Lan Kiếm nhíu nhíu, hình như muốn nói gì đó, nhưng sau đó lại giữ trong im lặng.

Tề Vũ Nhu quay người, lững thững bước trên đường phố, dường như không vội về nhà. Đi tới một cửa hàng bách hóa, rồi đi vào hiệu sách mua sách, cuối cùng mua một chai nước khoáng và tiện đường đi thẳng vào trung tâm quảng trường. Chọn một chỗ mát mẻ, hai tay cầm giơ lên những thứ vừa mua, hết sức chăm chú nhìn.

-Tôi, tôi có thể ngồi ở đây không?

Một giọng nói lắp bắp truyền tới, Tề Vũ Nhu ngẩng đầu, đập vào tầm mắt là khuôn mặt cố tỏa ra vẻ bình tĩnh tự nhiên nhưng lại hiện rõ sự lúng túng của một nam thanh niên.

-Xin lỗi, ở đây có người rồi!

Tề Vũ Nhu thản nhiên cười, khuôn mặt dịu dàng ấm áp như hoa xuân khiến cho chàng thanh niên lấy hết dũng khí tiến đến gần ngây người ra hồi lâu. Sau khi lấy lại tinh thần, chàng thanh niên ủ rũ cúi đầu bước đi, nhưng không đi xa, mà ngồi ngay gần đó với vẻ mặt si mê mà ngập ngừng.

-Nhu, nhiều năm rồi không gặp, cô trở nên đẹp hơn đấy!

Cùng với một làn gió thơm, một dáng người thon thon ngồi bên cạnh Tề Vũ Nhu. Phát âm tiếng Hán của cô ấy rất chuẩn, không chút dấu vết gượng gạo nào.

-Helen, cô cũng càng ngày càng quyến rũ đấy!

Tề Vũ Nhu khép sách lại, quay đầu hướng về phía mỹ nữ mỉm cười:

-Lúc nãy nhìn thấy cô, tôi tưởng mình gặp ảo mộng. Đang định hỏi cô, sao có thời gian tới Trung Quốc chơi?

-Nhu, cô đừng giả bộ hồ đồ!

Helen cho chàng thanh niên ngồi đó không xa ánh mắt ám muội, đôi môi đỏ mọng gợi tình khẽ nhếch nụ cười khiến người ta muốn lao vào:

-Ngoài nhiệm vụ ra, tôi không còn lý do nào để xuất hiện ở đây!

-Điều này khiến tôi cảm thấy rất hoang mang!

Nụ cười trên khuôn mặt Tề Vũ Nhu nghiêm lại, đôi mắt đẹp bốc lên ngọn lửa điên cuồng:

-Helen, đừng nói với tôi, người đàn ông khi nãy chính là mục tiêu nhiệm vụ của cô lần này!

-Nhưng sự thật quả thực là như thế!

Helen nhún vai, đôi mắt đẹp như nước biển nhìn đối phương, ngọt ngào cười:

-Trên thực tế, tôi mới cảm thấy hoang mang. Lúc nãy nếu không phải là cô, thì bây giờ tôi đã hoàn thành nhiệm vụ và rời khỏi đây rồi!

-Helen, hắn chỉ là một quan viên đại lục bình thường!

Tề Vũ Nhu nhìn vào ánh mắt của đối phương, giọng nói mang chút lạnh ý:

-Trong ấn tượng của tôi, hạng tiểu nhân vật như thế căn bản không có tư cách trở thành hệ thống mục tiêu!

-Thuần dưỡng!

Helen ngoe nguẩy ngón tay trỏ nhỏ dài, nét mặt hiện ra một nụ cười kỳ quái:

-Ngài Lương ấy. Ồ, theo cách gọi của người Trung Quốc đối với quan chức, nên gọi là bí thư Lương, cũng không phải là tiểu nhân vật gì!

-Chúng ta đã quen cách lấy tài phú để đánh giá về địa vị và thân phận của một người, vậy thì, vị bí thư Lương này, giá trị của anh ta bây giờ đã vượt qua con số bảy mươi tỷ đô la Mỹ. Hoàn toàn có thể xếp vào bảng phú hào của thế giới rồi.

-Helen, cô không cảm thấy lời mình vừa nói vô cùng xằng bậy sao?

Tề Vũ Nhu cười lạnh thốt một câu:

-Cha mẹ của Lương Thần chỉ là những giáo viên trung học bình thường, cái tỷ dao nhất trác mà cô nói ấy, là không có căn cứ? Chạ của anh ta cũng chỉ là một phú ông tiền tỷ hàng thật giá thật, nhưng cả gia sản cộng lại, chỉ sợ không bằng con số mà cô nói!

-Nhu, không thể không nói, tin tức của cô kém nhạy bén quá!

Helen dùng ngón tay trỏ móc cằm của đối phương, chớt nhả nói:

-Lương Thần trước đây quả thực là một kẻ nghèo hè̀n, nhưng, trên thế giới này có một thứ gọi là vận may. Ông Lâm Tử Hiên, chủ tịch Tập đoàn Khai Sáng tiếng tăm lừng lẫy, trước khi lâm chung đã mang hết tài sản ghi dưới tên Lương Thần. Vì thế, một cấp phú hào mới đã ly kỳ như thế mà ra khỏi trứng!

-Được rồi, Helen, cứ cho những gì cô nói là thật đi! Nhưng bây giờ, anh ấy là của tôi!

Ánh mắt Tề Vũ Nhu nhìn thẳng vào đối phương, con dao nhỏ hai lưỡi hẹp dài không biết từ khi nào xuất hiện trên tay của cô. Lưỡi dao sắc nhọn nhẹ nhàng gẩy ra khỏi ngón trỏ của đối phương, chỉ cần cổ tay cô run lên một chút, ngón tay trỏ dính máu tươi sẽ rơi ngay xuống thảm cỏ dưới chân.

-Hắn là gì của cô? Hai người có quan hệ tốt!

Khuôn mặt tươi đẹp của Helen không có gì tỏ vẻ lo lắng, cô dùng chính ngón trỏ đó vỗ nhẹ lên lưỡi dao, cười hỏi.

-Cô hẳn là hiểu rõ ý của tôi!

Con dao kẹp giữa ngón tay bỗng nhiên rút lại, khi bàn tay trắng nhỏ bé duỗi ra con dao cũng biến mất. Tề Vũ Nhu quay đầu, trong miệng thản nhiên nói:

-Anh ta chỉ có thể chết trong tay của tôi!

-Rõ rồi, vậy đó là của cô, kẻ thù giết cha của cô!

Helen uể oải tựa đầu lên vai Tề Vũ Nhu, đôi mắt đẹp nhìn vào quyển sách trên tay Tề Vũ Nhu rồi bỗng nhiên cười phá lên:

-Nhu, cô muốn chuyển nghề làm bà chủ gia đình sao? Tại sao tự nhiên đọc sách dạy nấu ăn vậy!

-Tôi chỉ muốn thử xem, đôi bàn tay chỉ quen dùng dao nhỏ này của tôi, có thể quen cầm dao làm bếp hay không?

Khóe miệng Tề Vũ Nhu hiện lên nụ cười tự giễu. Giơ tay ôm lấy bả vai của Helen:

-Hay là tới nhà tôi nhé. Tôi nấu cơm cho cô ăn!

-Thôi khỏi, tôi không quen ăn món ăn Trung Quốc!

Helen cười rồi đứng lên, bước về phía trước. Mái tóc vàng kim nhẹ nhàng bay trong gió, bóng dáng cao gầy càng lúc càng xa dần, nhưng để lại một câu ngắn gọn đanh thép:

-Nhu, ba ngày, tôi chờ cô ba ngày!

Nhìn theo bóng dáng dần biến mất trong biển người, Tề Vũ Nhu khe khẽ thở dài rồi đứng dậy. Theo hướng ngược lại mà đi. Thời gian ba ngày sao? Xem ra trò chơi do chính mình bày ra, phải kết thúc sớm rồi. Ý của Helen rất rõ ràng, nếu trong ba ngày cô không động thủ, thì Helen sẽ dựa vào kế hoạch cũ, sử dụng mọi thủ đoạn để hoàn thành nhiệm vụ này. Bất luận là cô ra tay hay là Helen, Lương Thần đều không tránh khỏi cái chết.

-Cho dù là tôi buông tha cậu, cậu cũng không trốn thoát được!

Tề Vũ Nhu lẩm bẩm. Cô biết, những ngày tháng yên bình của cô sắp kết thúc rồi.

Buổi chiều tan ca, Lương Thần đã hủy mấy tiệc xã giao, trở về nhà của mình hưởng thụ cái thanh tĩnh khó có được. Ngày mai là cuối tuần, điều này có nghĩa là ngày mai hắn có thể trở về mái nhà nhỏ ấm áp ở Liêu Dương. Nghĩ đến ba kuôn mặt xinh đẹp như nhau mà tình ý khác nhau, Lương Thần liền tràn ra một cảm giác ấm áp dị thường.

Tiếng chuông điện thoại reo lên, Lương Thần nhìn thoáng qua dãy số, nét mặt vui cười mà nhận lấy, miệng nói:

-Bà xã!

-Xin lỗi, không phải bà xã, là bà hai!

Điện thoại truyền đến giọng nói nũng nịu của Diệp Tử Thanh.

-Bà xã của anh đang nôn oẹ, vừa rồi nôn đến tối tăm mặt mũi trong nhà nhà tắm, bây giờ đến cả sức để dậy cũng không có nữa!

-Thanh Oánh có nặng lắm không? Nói với cô ấy, ngày mai anh sẽ về ngay!

Tuy biết nôn oẹ là phản ứng bình thường, nhưng nghe tình hình của Thanh Oánh, Lương Thần không tránh khỏi có chút lo lắng, nhất thời cảm thấy trong lòng bất ổn, mong sao có thể về ngay được.

-Xem anh căng thẳng kìa, không sao đâu!

Diệp Tử Thanh giả bộ ghen tị mà nói một câu, sau đó lại nói:

-Gọi cho anh, chủ yếu là có việc muốn chuyển tới anh, Diệp lão ở thủ đô gọi điện tới, muốn anh và Thanh Oánh lên thủ đô ́một chuyến. Diệp Hạo buổi chiều cũng đến nhà, hắn tự xưng là đại diện cho Diệp gia mời mọi người lên thủ đô làm khách!

- Diệp lão, Diệp Hạo!

Lương Thần trong nháy mắt ngẩn ra. Diệp lão muốn hắn và Thanh Oánh lên thủ đô? Diệp Hạo, ồ, chính là phó chủ tịch thành phố Diệp cũng đại diện Diệp gia mời họ lên thủ đô làm khách. Đây đều là có ý gì vậy?

-Bảo thằng nhóc Lương Thần khẩn trương lăn về đây. Không phải là có tiền sao, ngồi máy bay riêng mà về!

Trong điện thoại truyền đến tiếng cười của Diệp Tử Thanh:

-Đó là nguyên câu nói của Diệp lão đấy. Diệp lão hình như rất tức giận, trách anh và Thanh Oánh kết hôn mà không thông báo với ông cụ!

Lương Thần không khỏi đổ mồ hôi. Chuyện kết hôn của hắn và Thanh Oánh lo liệu rất vội vàng, hơn nữa nói thật là hắn không ngờ rằng chuyện kết hôn lại kinh động tới Diệp lão.

-Ông cụ có nói là khi nào không?

Diệp lão có lệnh, hắn không thể không hưởng ứng lời kêu gọi, nếu sợ phiền phức mời vào thời gian nghỉ, cũng phải nhanh chóng mà đi.

- Diệp lão nói là lập tức, nhưng sau khi nghe thấy Thanh Oánh đang nôn oẹ nên đã thay đổi chủ ý. Tóm lại, ý là càng nhanh càng tốt, hơn nữa theo tin tức đường phố, ngày mười lăm tháng bảy là sinh nhật của Diệp lão!

Diệp Tử Thanh cười nói.

-Vậy ý nói là phải kịp ngày sinh nhật rồi!

Lương Thần nói thầm trong lòng, chẳng lẽ là cố ý thông báo cho mình, để mình tặng lễ đặc biệt. Sinh nhật Diệp lão nhất định là phải có quà. Về phần chọn quà gì cho tốt cũng cần phải tiêu tốn chút suy nghĩ. Tính ngày, cách ngày mười lăm cũng không đến mười ngày nữa.

-Tử Thanh, em và Thanh Oánh và cô giúp anh nghĩ xem, tặng quà gì thì thích hợp!

Trong điện thoại Lương Thần phân công nhiệm vụ cho bên kia. Khi kết thúc cuộc nói chuyện, bản thân cũng đi đi lại lại mà ức đoán.

Diệp Hạo mời nhà mình qua bên ấy. Chỉ sợ cũng vì lý do sinh nhật Diệp lão. Nhưng đối với hành vi này của Diệp Hạo, một chút hắn cũng không quan tâm. Cả nhà Diệp thành sở dĩ biểu hiện xu thế làm thân với Thanh Oánh và Tử Thanh, hoàn toàn là vì thái độ của Diệp lão. Bây giờ Diệp lão đã qua tuổi cửu ngũ rồi, một khi qua trăm tuổi, trên dưới Diệp gia ai còn ngó nhìn Thanh Oánh và Tử Thanh!? Đang suy nghĩ, bỗng nghe tiếng chuông cửa reo lên. Lương Thần thu lại suy nghĩ, đi tới trước cửa phòng theo thói quen mà nhìn vào kính gắn trên cửa mà ngóng ra ngoài. Không khỏi thẫn thờ, đứng bên ngoài cửa là Tề Vũ Nhu, mặc chiếc váy dài duyên dáng yêu kiều.

Kéo rộng cửa ra, để cho Tề Vũ Nhu đi vào. Chú ý đến trong tay đối phương có mang theo hộp cơm giữ ấm, không khỏi thấy có vẻ kỳ quái mà hỏi:

-Nhu tỷ, đây là...!

-Tôi làm hai món ăn, một mình ăn không hết, nghĩ tới cậu chắc chưa ăn gì, cho nên mang tới để cậu nếm thử!

Tề Vũ Nhu dịu dàng trả lời, rồi đưa hộp cơm trong tay cho đối phương.

-Cảm ơn chị, Nhu tỷ! Vừa lúc em vẫn chưa ăn gì!

Lương Thần đặt hộp cơm lên bàn trà, sau khi mở ra nhìn thấy một món ăn, một món canh.

-Thử xem vị canh xương sườn thế nào? Tôi ở nhà nếm một chút, hình như hơi mặn!

Tề Vũ Nhu nhìn người đàn ông, hình như rất mong đợi đối phương bắt đầu nhấm nháp, để khẳng định tay nghề làm bếp của cô.

Lương Thần cầm lấy thìa, húp liên tục mấy ngụm và khen:

-Hương vị không tồi, đậm nhạt rất vừa!

-Vậy thì uống nhiều một chút!

Nhìn người đàn ông húp từng ngụm lớn, vẻ mặt của Tề Vũ Nhu lộ ra thứ thần sắc phức tạp, dừng lại một lát, cô nhẹ nhàng nói:

-Tiểu Thần, chị Nhu xin cậu một việc được không?

- Nhu tỷ nói đi, chỉ cần em có thể làm được!

Lương Thần đến nghĩ cũng không nghĩ mà trả lời:

-Để tôi giết cậu, được không!?

Tề Vũ Nhu dùng cái giọng nói rất dịu dàng lại vô cùng nghiêm túc hỏi.

Cơ thể Lương̣ Thần bỗng nhiên cứng đờ ra, ngạc nhiên ngẩng đầu. Trong đôi mắt hắn hiện ra chút gì đó xa xăm:.

- Nhu tỷ, chị vừa nói gì thế?

-Hãy để tôi giết cậu được không!?

Bàn tay ngọc của Tề Vũ Nhu tựa vào cằm, đôi mắt đẹp hiện lên sự mơ màng giống như sương mù, giọng nói của cô càng nhẹ nhàng, càng dịu dàng. Vốn là một câu nói đầy sát khí, nhưng lại bị cô biến thành những lời nói thầm thì của đôi tình nhân.

Chiếc thìa trong tay rơi xuống hộp đựng cơm. Ssau khi cảm giác được lời nói của cô gái trước mặt không phải là đùa, ánh mắt Lương Thần bỗng nhiên trở nên sắc bén, cái hơi thở nguy hiểm rất mãnh liệt bao trùm lấy hắn, khiến các cơ thịt trên khắp người hắn theo bản năng mà bị kéo căng. Nhưng ngay sau đó, bỗng nhiên hắn cảm thấy khí lực trong cơ thể hắn bị rút trống, toàn thân mềm nhũn mà nằm trên ghế sofa.

Lương thần lập tức cảm thấy được vấn đề xảy ra ở chỗ nào, đồng thời trong lòng cuối cùng cũng đã rõ, kẻ đầu sỏ cho thuốc kích dục vào nước trái cây của hắn và Đinh Lan tối hôm qua không phải ai khác, chính là người phụ nữ dịu dàng, khéo léo đang ở ngay trước mặt hắn. Cô ta muốn làm gì? Cô ta muốn giết hắn? Tại sao cô ta muốn giết hắn? Một chuỗi những nghi vấn xuất hiện trong đầu hắn. Trong sự ngạc nhiên, khi nghĩ đến một khả năng, hắn đã dựng hết tóc gáy lên.

Lẽ nào, bắt đầu từ vụ Đình tỷ, Lan Lan và Tiểu Mạn bị bắt cóc, chính là sắp xếp của người phụ nữ này? Mà mục đích căn bản không phải là Đình tỷ, mà là tiếp cận bản thân mình, và chớp lấy thời cơ để ra tay vào lúc bản thân mình không hề có phòng bị?

Nếu thật là như thế, vậy thì tâm cơ của người phụ nữ này quả thật rất đáng sợ! Đón nhận ánh mắt kinh sợ và đầy nghi hoặc của người đàn ông, Tề Vũ Nhu nghiêng người, dùng một bàn tay ngọc nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt với những đường cong rõ nét của người đàn ông. Than nhẹ một tiếng:

-Bây giờ, còn cảm thấy canh của Nhu tỷ uống ngon nữa không?

-Thực ra là hơi mặn!

Lương Thần ép mình phải bình tĩnh lại, lạnh lùng trả lời.

-Cậu rất biết quan tâm đấy.

Ngón tay của Tề Vũ Nhu nhẹ nhàng lướt trên khuôn mặt của người đàn ông, dịu dàng nói:

-Người đàn ông biết quan tâm, luôn khiến cho phụ nữ thích. Bây giờ tôi cũng có chút yêu mến cậu rồi, chỉ đáng tiếc là, tôi có lý do để không thể không giết cậu.

-Lý do gì?

Lương Thần bị những ngón tay nhỏ mềm vuốt ve trên mặt, nhưng trong lòng không chút ảo tưởng, hắn trầm giọng hỏi.

-Bởi vì tôi họ Tề.

Tề Vũ Nhu chậm rãi buông cái nĩa xuống, áp má lên ngực đối phương, thấp giọng nói:

-Đây chính là lý do. Hiểu chưa?

-Chị và Tề Học Quy...!

Trong lòng Lương Thần chấn động, không khỏi thất thanh nói.

-Không sai, Tề Học Quy là cha đẻ của tôi!

Tề Vũ Nhu lắng nghe tiếng tim đập của đối phương càng nhanh hơn vì căng thẳng hoặc là lo sợ, một bàn tay ngọc của Tề Vũ Nhu từ từ chạm lên ngực trái của đối phương, nhẹ nhàng vuốt ve:

-Thù của cha, được cho là thâm thù đại hận khó giải phải không? Cho nên Tiểu Lương, cậu đừng trách Nhu tỷ!

Hóa ra là như vậy! Lương Thần cuối cùng đã rõ. Từ đầu tới cuối, đều là âm mưu do người phụ nữ này bày ra. Dụng ý là muốn tiếp cận hắn và trả thù cho Tề Học Quy đã bị hắn giết chết bằng một phát súng. Chỉ là Tề Học Quy chỉ có một người con trai đang du học ở nước ngoài chứ không có người con gái nào. Vậy thì Tề Vũ Nhu bỗng nhiên xuất hiện là chuyện như thế nào?

-Mẹ của tôi, là tình nhân của Tề Học Quy, không kém gì Tử Thanh nhà cậu, cũng xem như bà hai.

Hình như nhận ra sự nghi hoặc trên nét mặt người đàn ông, Tề Vũ Nhu mỉm cười giải thích. Nhưng những lời mà cô nói ra, thực sự khiến cho sắc mặt người đàn ông biến đổi.

-Trong căn phòng này, từ hai gian phòng ngủ tới phòng khách, chung quanh đều có cameras theo dõi. Trong điện thoại của cậu, tôi cũng cài đặt máy nghe trộm. Cho nên, cậu đừng cảm thấy kỳ lạ khi tôi biết hết những bí mật của cậu.

Tề Vũ Nhu thẳng lưng lên, vẻ mặt của cô vẫn thục nữ vô cùng, nhưng động tác cô ngồi khóa trên người Lương Thần, lại sung mãn một thứ mùi vị khó tả.

Động tác này của Tề Vũ Nhu khiến cho Lương Thần có một loại cảm giác giống như đã quen biết nhau, mà khi một vệt sáng rợn người phát ra từ con dao nhỏ trong bàn tay ngọc của đối phương chiếu vào mắt hắn, hắn cuối cùng cũng nghĩ đến, cơn mộng đẹp kinh hoàng đêm qua lại trùng hợp biến thành sự thật. Chi tiết tuy có sai lệch, nhưng kết quả cuối cùng lại không hề thay đổi!

Căn phòng khách chìm vào trong tĩnh lặng, Lương Thần nhắm nghiền mắt chờ đợi cái chết đang tới gần. Vào lúc cảm thấy sợ hãi, hắn bỗng nhiên có một sự kích động muốn phá lên cười. Ai có thể ngờ được, trong cái ánh hào quang rực rỡ, trong thời khắc đẹp đẽ, xán lạn của đời người, bỗng nhiên lại mang đến một ý đồ giết người lạnh lẽo đáng sợ. Giống như hắn có như thế nào cũng không thể ngờ, một cô gái dịu dàng, khéo léo đến mê hoặc lại là một sứ giả thần chết tới đòi tính mạng hắn...

-Đừng sợ, rất nhanh sẽ qua đi thôi!

Tề Vũ Nhu dịu dàng nói. Cô đem lưỡi dao sắc bén lê tới giữa vị trí xương sườn số ba và số bốn, chỉ cần đâm mạnh vào, là có thể trực tiếp cắm vào tim của đối phương.

Cắm nhiều cô gái như thế, lại không ngờ có một ngày bị gái cắm lại. Lương Thần rất kỳ lạ với bản thân rằng tới giờ phút này vẫn còn có thể nghĩ tới ba thứ linh tinh.

Cũng tốt, Giai tỷ đã sinh con trai cho mình, Thanh Oánh cũng đã có giọt máu của mình, dòng độc đinh như hắn không đến mức bị chặt đi cái người hương khói cho Lương gia. Chỉ là hắn không nỡ chết!

CHƯƠNG 372: CHẾT ĐUỐI VỚ ĐƯỢC CỌC

________________________________________

Bỗng nhiên bên ngoài phòng khách dội vào một trận âm thanh rầm rầm khiến cho cánh tay ngọc của Tề Vũ Nhu đang chuẩn bị thực thi không khỏi chậm lại. Đôi mắt đẹp loé lên ánh mắt sắc bén nhìn ra phía cửa phòng. Lương Thần bỗng dưng cũng mở to đôi mắt, trên mặt hắn hiện lên sự sợ hãi. Chỗ ở của hắn chỉ có hai chùm chìa khóa phòng, một ở đây, còn chùm kia ở trong tay người tình của hắn là phóng viên Liên. Được phép dùng chìa khóa mở cửa, ngoài Liên Tuyết Phi ra, không còn ai khác. Nếu là lúc bình thường, hắn cảm thấy rất thích thú, nhưng bây giờ, hắn lại cảm thấy lo sợ vô cùng. Nếu như Tề Vũ Nhu có suy nghĩ giết người diệt khẩu, vậy thì Liên Tuyết Phi cũng khó mà tránh được tai họa này...

-Thân phận của cô ấy rất đặc biệt, giết cô ấy cô sẽ tự chuốc lấy phiền phức lớn!

Lương Thần trong cái khó ló cái khôn, gấp gáp nói với người phụ nữ đang ngồi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net